Edit: Nhật Dương
Cuộc thi đi qua, thời gian nghỉ hè cũng giống như dòng nước chảy. Lăng Tị Hiên càng ngày càng quen với việc ở cùng một chỗ với Lâm Dung nên bây giờ đụng phải hai tháng nghỉ hè này, biết Lâm Dung nhất định sẽ về nhà, vì vậy mà Lăng Tị Hiên cực kỳ đau đầu, suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng trừ việc thường xuyên lái xe tới thăm thì không nghĩ ra được cách nào khác.
Chạy hơn một tháng, mặc dù mệt một chút, Lâm Dung cũng phiền nhưng Lăng Tị Hiên vẫn làm như không biết mệt. Mà lời mở đầu mỗi lần tới đều giống nhau:
Lâm Dung: "Sao anh lại tới nữa?"
Lăng Tị Hiên: "À, Anh tới đây làm chút chuyện."
Lâm Dung trừng anh, vẫn trừng đến khi ——
Lăng Tị Hiên cười than thở: "Anh tới đây làm chút chuyện, thuận tiện sang xem em."
Tiếp tục trừng.
Lăng Tị Hiên vò đầu: "Anh tới đây xem em, thuận tiện làm chút chuyện."
Vẫn quyết tâm trừng —— nói giỡn, đây không phải là tỉnh Đông Hải nên cơ bản là có chuyện gì cần tới đây làm chứ? Huống chi mùa hè vốn là lúc quân khu tương đối nhàn rỗi, coi như cần tới Đông Hoàn làm việc thì cũng sẽ không tới vào lúc nghỉ hè.
Lăng Tị Hiên thua trận: "Được được được, Dung Dung, anh đầu hàng, anh nhớ em, rất nhớ nên chỉ muốn tới gặp em."
Chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Lăng Tị Hiên, Lâm Dung không biết nên nói gì ——sao cô lại không nhớ anh chứ, vậy nên mỗi ngày đều phải gọi điện thoại gửi tin nhắn cho anh. Nhưng Lăng Tị Hiên như vậy cũng hơi quá phận một chút: hai ba ngày tới đây một lần, mỗi lần lái xe đi về đều mất gần gần mười tiếng, tinh thần và thể lực sao chịu nổi? Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi của Lăng Tị Hiên, trái tim Lâm Dung sẽ không nhịn được mà đau thắt lại, chân mày cũng sẽ nhíu lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng và đau lòng, nhưng khi nhìn đến gương mặt mệt mỏi của Lăng Tị Hiên lúc xuống xe lại trở nên rực rỡ hẳn lên khi thấy cô thì một câu Lâm Dung cũng không nói nên lời. Cô không thể làm gì khác hơn là thường xuyên gửi tin nhắn nhắc nhở anh: ít hút thuốc, nghỉ ngơi nhiều, không nên thức đêm, thả lỏng cơ thể.
Bước vào tháng tám, Lăng Tị Hiên lại lái xe tới—— chỗ khác biệt là lần này anh dẫn theo tài xế của mình, xe cũng là một chiếc xe Jeep quân dụng của đơn vị mà không phải chiếc Audi A của anh, Lâm Dung buồn bực, Lăng Tị Hiên cười nói cho cô biết: " Dung Dung, lần này anh không phải tới thăm em, thật." Trong giọng nói còn mang theo vẻ hả hê.
Lâm Dung càng thêm buồn bực: Lần này giống như Lăng Tị Hiên có công vụ muốn làm thật nên hỏi anh: "Vậy các anh muốn làm gì?"
"Là một phần học sinh mới của trường trung học cơ sở và trường học trung học phổ thông trước kia của em tiến hành quân huấn, từ binh đoàn phòng hóa của tụi anh làm huấn luyện viên nên anh theo đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa tới."
"Binh đoàn phòng hóa của người ta đảm đương chức vụ huấn luyện viên, liên quan gì tới anh, anh và người ta tới đây làm gì?" Lâm Dung bất đắc dĩ, mắt trợn trắng: Lăng Tị Hiên là người phụ trách bộ binh thông tinh và bộ đội đối kháng, căn bản không phải là lính hóa học, nói trắng ra là anh còn mượn cớ này để tìm đến cô.
"Ha ha, song doanh mà, dù sao đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa cũng vui vẻ thanh nhàn, tụi anh vẫn ở cùng nhau, bọn họ phải quân huấn hai mươi mốt ngày, anh còn lo lắng trường học của tụi em chỉ để bọn họ quân huấn có một tuần lễ."
Lăng Tị Hiên đột nhiên nhớ đến chuyện Lâm Dung ghét quân huấn nên hiểu tại sao Lâm Dung lại nói như vậy, vì vậy mà dùng lời thấm thía để "giáo dục" Lâm Dung: "Dung Dung, anh biết rõ quân huấn đối với học sinh mà nói là rất khổ và mệt nhưng quân huấn có ý nghĩa rất lớn về thực tế và lợi ích về lâu dài, sau khi bắt đầu quân huấn không chỉ khiến học sinh lúc bình thường học tập có tính tổ chức và kỷ luật, giúp trường học dễ dàng quản lý mà còn có thể bồi dưỡng thói quen học tập và sinh hoạt tốt cho bọn họ, có lợi cho việc thành công trong học tập của bọn họ; quan trọng hơn là quân huấn có thể tôi luyện ý chí và phẩm chất của một người......"
Lăng Tị Hiên còn chưa nói hết đã bị Lâm Dung cắt đứt: "Anh đến để lên lớp chính trị cho em sao? Em —— không —— hoan —— nghênh!"
Lăng Tị Hiên vội cười theo: "Không có không có, Dung Dung, anh chỉ muốn mượn cơ hội này để bên cạnh em nhiều hơn, thật, huống chi anh còn chưa thấy học sinh trung học quân huấn ngoài thực tế nên cũng muốn đi nhìn xem, chúng ta có nhiều thời gian ở chung hơn, như vậy không tốt sao?"
Lâm Dung cúi đầu không lên tiếng.
Lăng Tị Hiên cười xấu xa, khẽ kéo Lâm Dung vào bên cạnh anh: "Vậy anh xem như em đã chấp nhận đó."
"Hừ!" Lâm Dung sao cũng được kháng nghị nhưng cũng không né tránh.
Nhưng sau đó Lăng Tị Hiên mới phát hiện hai mươi mốt ngày hạnh phúc vui vẻ với Lâm Dung mà anh tưởng tượng ra là hoàn toàn không giống nhau, mà bị một đám nhóc nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ làm cho cực kỳ đau đầu.
Bởi vì anh thay đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa tới nên mỗi ngày phải đi một vòng khu trung học cơ sở và trung học phổ thông để kiểm tra tiến độ và chất lượng huấn luyện của quân huấn. Ngày thứ nhất, anh đi kiểm tra ở khu trung học cơ sở đã gặp phải vấn đề ——
Huấn luyện viên đứng giữa đội, sau khi chia bốn mươi mấy người thành sáu hàng thì huấn luyện viên hô: "Hàng thứ nhất, điểm số!"
Hàng thứ nhất anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt tất cả đều treo nụ cười xấu xa, không có một người phản ứng.
Huấn luyện viên tức, lại hô: "Hàng thứ nhất, điểm số!"
Lần này hàng thứ nhất đồng loạt cúi đầu vẫn không điểm số.
Lăng Tị Hiên thấy thế cũng không nhịn được nhíu mày, dừng chân lại xem tình huống.
Đoán chừng huấn luyện viên cũng thật sự không chịu nổi, hô: "Hàng thứ nhất, người đầu tiên đứng ra, chuyện gì xảy ra, để cho anh điểm số!"
Học sinh hàng thứ nhất ngẩng đầu lên, cố làm ra vẻ mê mang nhìn huấn luyện viên một cái, từ từ đi tới cạnh một thân cây gần mình nhất rồi đưa hai tay ra ôm lấy thân cây......
Dường như huấn luyện viên cũng là một tân binh, bị học sinh trêu đùa như vậy cũng lập tức tức giận đến đỏ mặt nhưng không biết nên làm sao để kết thúc.
Lăng Tị Hiên đứng ở một bên, lúc đầu thì lông mày nhíu chặt nhưng sau đó dần dần buông ra, trên mặt cũng nở nụ cười nhìn như cực kỳ lượng thiện, anh đi tới trước mặt cậu học sinh kia rồi lấy từ trong túi ra một quân bài rồi nhét vào trong miệng cậu học sinh kia khiến cho một mặt của quân bài vừa vặn chống đỡ vào thân cây: "Sáng hôm nay, anh không cần phải huấn luyện, thích ôm cây phải không? Vậy thì ôm cho tới trưa, buổi trưa lúc nghỉ ngơi thì đưa quân bài xì phé cho huấn luyện viên của anh, nếu như cậu ta nói cho tôi biết quân bài bị cong thì cậu cũng không cần huấn luyện, trực tiếp ôm cây ba tuần lễ!" Nói những lời này xong, anh lại đi tới trong đội ngũ, kéo một cậu con trai đang cười rất vui vẻ ra rồi dẫn cậu ta đến dưới tàng cây: "Anh, nhìn cậu ta, nếu để cho tôi phát hiện anh ăn gian thì cây trong thao trường này rất nhiều, tùy anh ôm!"
Nói xong những lời này, nam sinh đang cười trong đội ngũ lập tức không cười mà các nữ sinh cũng không nhịn được khẽ le lưỡi.
Lăng Tị Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lại một ngày, lúc ở khu cấp ba, một người huấn luyện viên đang quân huấn cho những học sinh ở lớp năng khiếu âm nhạc, lớp năng khiếu âm nhạc có tổng cộng bốn mươi người, trong đó có ba mươi sáu là nữ, vả lại còn là một đám nữ sinh không ngừng xảy ra vấn đề khiến huấn luyện viên hết sức khổ não.
Hôm đó dạy đi đều bước, lần thứ nhất đi, một cô gái không cẩn thận đi chân phải, huấn luyện viên thấy thì lập tức nhắc nhở cả lớp: "Lần thứ hai đi nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần không thể đi chân phải trước!"
Không ngờ lần thứ hai đi thì toàn bộ một hàng của cô nữ sinh đi nhầm chân phải đều đi chân phải trước!
Huấn luyện viên cực kỳ tức giận: "Tôi lại cho các anh chị một cơ hội cuối cùng, nếu ai lại làm sai thì đi đến bãi tập chạy mười vòng!"
Vì vậy bắt đầu lần đi thứ ba, lần này tuyệt hơn ——cả lớp đều đi chân phải, ngay cả nam sinh cũng không ngoại lệ! Học sinh cấp , kiến thức và trình độ cũng đều được đề cao, cũng biết rõ biện pháp để bọn họ không bị trách mắng, huống chi huấn luyện viên lại không quy định thời gian chạy mười vòng, nếu như thật sự để bọn họ chạy, bọn họ có thể "chạy" tới trưa.
Lăng Tị Hiên đang muốn đi quản lý thì đột nhiên cảnh tượng mấy ngày trước đến đây lúc mấy nữ sinh ban nghệ thuật nghỉ ngơi đã chạy tới xin số di động của anh hiện lên nên lập tức thay đổi suy nghĩ, xoay người rời đi —— những nữ sinh này gan lớn muốn chết, anh mà xen vào thì nhất định sẽ chọc phải phiền toái đầy người.
Còn chưa đi xa đã nghe thấy phía sau có nữ sinh hô to: "Huấn luyện viên, tụi em chịu phạt nhưng thầy có thể để cho đoàn trưởng của tụi thầy dẫn tụi em chạy bộ được không?"
Nhất thời cả lớp cười ầm lên.
Lăng Tị Hiên làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục bước nhanh hơn về phía trước. Vừa đi vừa tức giận nghĩ, anh cũng có lúc xấu mặt nhưng chưa từng có lúc chật vật chạy trốn như vậy.
Có một ngày, mưa nhỏ, tất cả học sinh đều cho rằng sẽ không quân huấn nên vui vẻ hoan hô nhưng huấn luyện viên vừa thương lượng với Lăng Tị Hiên, cảm thấy mưa rất nhỏ có thể tiếp tục quân huấn, vì vậy vẫn gọi học sinh ra thao trường chịu mưa.
Rất nhiều người mang lòng bất mãn, vì vậy lại bắt đầu lén lút giở trò, lúc Lăng Tị Hiên đi tới sân huấn luyện, vừa lúc nhìn thấy cảnh một nam sinh lớp lúc đi bộ luôn cố ý văng nước lên người huấn luyện viên, quần lính của huấn luyện viên đã bị ướt một nửa nhưng vì nhìn học sinh đi đều hay không nên không thể không đi gần.
Mặc dù không phải là lính do anh mang nhưng tình cảm tuyệt đối không kém, Lăng Tị Hiên đau lòng huấn luyện viên của mình, tự nhiên sẽ không tha cho học sinh kia. Anh thuận tay cầm lên hai cây dù rồi kéo cậu học sinh kia ra khỏi đội ngũ, bùng dù ra rồi đưa cho cậu ta, vẻ mặt cậu học sinh đó đầy nghi hoặc, không hiểu có ý gì, Lăng Tị Hiên cười giải thích: "Một tay cầm một cây dù, đứng ở một bên đi, muốn cầm dù như thế nào đều được nhưng có một nguyên tắc —— không thể ngăn mưa xối lên người cậu."
Vì vậy, trong thao trường xuất hiện một cảnh tượng vô cùng khác thường—— một nam sinh mang vẻ mặt khóc than, một tay cầm một cái dù nhưng toàn bộ hai cây dù đều nghiêng về phía trước, cậu ta không có cách nào tự che mưa cho mình.
Ba tuần lễ trôi qua, Lăng Tị Hiên tựa như đang đấu trí với một nhóm người, vừa lui vừa tiến, một đuổi một truy, mặc dù trong lúc đối kháng với đám học sinh kia anh đều luôn chiếm thế thượng phong nhưng hai mươi ngày trôi qua anh đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, thật vất vả chịu đựng đến hội diễn, ngồi trên bục đại biểu, trong lòng đang âm thầm vui vẻ vì không có chuyện gì xảy ra thì Chu Lập lại gọi một cuộc điện thoại tới khiến anh khẩn trương.
"Tị Hiên, có phải cậu đang giúp Vương đoàn trưởng dẫn quân huấn phải không? Sắp tới hội diễn rồi sao?"
"Đúng vậy, tôi đang trên bục đại biểu rồi, làm sao vậy?" Lăng Tị Hiên buồn bực, sao tự nhiên Chu Lập lại hỏi cái này?
"Tôi cho cậu biết, một lát nữa cậu ngàn vạn lần đừng đi xuống, đợi nói xong đã. Đám nhóc kia, tôi cũng biết, lần trước tôi dẫn quân huấn đã đi xuống ngay, kết quả là bọn họ nhìn như thâm tình vứt tớ lên nhưng trên thực tế thì......"
"Trên thực tế không ai tiếp được cậu, cho nên cậu té rất thảm phải không?" Chu Lập còn chưa nói hết, Lăng Tị Hiên đã ngắt lời anh rồi hỏi.
"Đúng vậy, à, Tị Hiên, làm sao cậu biết, chẳng lẽ cậu đã bị té rồi?" Chu Lập nghi ngờ.
"Không phải, tôi vừa mới nhìn thấy hiện trường đây." Lăng Tị Hiên không khỏi hung hăng cắn răng —— mười đứa con trai làm thành một vòng, sau khi ném huấn luyện viên lên cao thì lập tức lui về phía sau một bước, kết quả huấn luyện viên rơi rất thảm. Nhìn tình cảnh này, ngoài tức giận, Lăng Tị Hiên lại vẫn có thể sờ cằm vừa xem vừa nghĩ: màu xanh sân cỏ, chính giữa là một vòng tròn, xung quanh là mười đứa con trai mặc đồ nguỵ trang màu vàng, cái này thật sự là...... Cực kỳ giống một quả kiwi bị cắt đôi.