Buổi tối hôm đó, mới vừa hơn mười một chút, Lăng Tị Hiên đã gửi cho cô một nhắn, hỏi: “Bây giờ anh có thể gọi điện thoại cho em được không?” Lâm Dung vội vàng trả lời: “Không được không được, lúc này vừa tắt đèn, tất cả mọi người còn chưa ngủ hết! Đợi lát nữa em còn chưa ngủ thì sẽ gửi tin nhắn cho anh, đến lúc đó anh gọi cho em là được rồi.”
Nhưng đêm hôm đó đặc biệt kỳ quái, lần đầu tiên Lâm Dung đi ngủ từ rất, còn ngủ rất say, mãi cho đến sáng ngày thứ hai sáu giờ rưỡi mới tỉnh, khi tỉnh lại ngay cả chính cô cũng không tin bản thân lại ngủ say đến như vậy. Được ngủ ngon, tâm tình cô cũng khá hơn, nhưng vừa nhìn điện thoại di động, cô lại trợn tròn mắt. Tối hôm qua Lăng Tị Hiên gửi cho cô một đống tin nhắn, nhưng bởi vì cô đặt điện thoại ở chế độ rung, buổi tối lại ngủ rất ngon, cho nên không nghe thấy. Cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Lăng Tị Hiên, qua một lúc lâu mới có người nhận.
“Này, là em.” Lâm Dung cẩn thận nói chuyện.
“Em còn biết gọi điện thoại cho anh à?” Âm thanh có chút lười biếng, xem chừng là còn đang ngủ, chỉ là nghe giọng nói của anh có chút tức giận, có lẽ là bị cô làm phiền giấc ngủ.
“Rất xin lỗi, có phải anh đang ngủ hay không?” Lâm Dung vẫn cẩn thận.
“Đúng vậy, anh mới vừa ngủ không được bao lâu. Ngày hôm qua anh phải đợi đến ba giờ sáng.” Nghe âm thanh là có thể tưởng tượng ra bộ dạng còn đang buồn ngủ của Lăng Tị Hiên hiện tại.
Lâm Dung le lưỡi một cái, thì ra là anh thật sự có tâm như vậy, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi hơn: “Rất xin lỗi, em không cố ý, ngày hôm qua em...”
“Không cần nói cho anh biết ngày hôm qua em làm gì đâu. Nói đi,“ Lăng Tị Hiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên tinh thần bỗng tỉnh táo, chợt ngồi dậy, cười xấu xa: “Nên bồi thường anh như thế nào?”
“Em... Em không biết. Nếu không... Anh nói đi!”
“Thật ra thì cũng rất đơn giản.” Lăng Tị Hiên duỗi lưng một cái: “Em đồng ý từ nay về sau cho anh gọi tên thân mật của em là được rồi.”
Giờ Lâm Dung mới hiểu ra mưu đồ của Lăng Tị Hiên. Thì ra là anh đang đợi cô để cho anh một điều kiện, hừ, tiểu nhân!
“Không được, anh bắt nạt người!” Lâm Dung kêu gào với Lăng Tị Hiên qua điện thoại.
“Tại sao lại là anh bắt nạt em? Đây chính là do em nói, cho anh đưa ra một điều kiện. Nói không giữ lời cũng không phải là phong cách của em nha!” Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung rất coi trọng chữ tín, cả ngày lấy cái này để trấn áp cô.
“Em mặc kệ, quan trọng là anh bắt nạt em!” Lâm Dung luôn luôn mồm miệng lanh lợi bị Lăng Tị Hiên làm cho không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là ăn vạ.
“Được được được, là anh bắt nạt em, nhưng ngươi đồng ý thì không thể đổi ý đi? Ngày hôm qua ngủ được như thế nào, có phải hay không ngủ thiếp đi?” Lăng Tị Hiên vẫn là lo lắng nàng.
“Ừ, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì, tới trường học một tháng, lần đầu tiên em ngủ say như vậy, mãi đến vừa rồi mới tỉnh.” Nói tới đây, Lâm Dung lại vui vẻ không nhịn được. Rất lâu rồi cô không có một giấc ngủ ngon: “Có phải anh nhất quyết đợi em gửi tin nhắn cả một đêm hay không? Cho nên mới ngủ trễ như vậy.”
“Đúng vậy, anh sợ sau khi ngủ sẽ không nghe được tiếng điện thoại di động kêu, cho nên một mực chờ đợi.” Lăng Tị Hiên đeo tai nghe lên, bắt đầu mặc quần áo.
“Thật xin lỗi, là em làm anh không được ngủ ngon giấc. Hôm nay anh không phải đợi, em nghĩ em sẽ không có chuyện gì.” Trong lòng Lâm Dung cảm động một hồi.
“Không có gì, chỉ cần em ngủ ngon là tốt rồi. Vậy tối hôm nay anh điều chỉnh âm thanh của di động lớn hơn một chút, như vậy thì nếu như em không nhắn tin thì anh có thể ngủ ngon, có nhắn tin thì anh cũng có thể nghe được.”
“Ừ, được, cám ơn anh.” Đây là lần đầu tiên Lâm Dung nói chuyện dịu dàng như vậy đối với Lăng Tị Hiên, một câu nói này làm lòng Lăng Tị Hiên ấm áp, cảm giác ngưa ngứa, chần chừ nghĩ: Âm điệu của Lâm Dung như vậy thật là dễ nghe, sao trước kia mình lại không chú ý?
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dung phải đi ăn cơm rồi đi học, không ngờ khi đi học nhận được một đống tin nhắn từ Lăng Tị Hiên:
“Dung Dung, thì ra là không chỉ thành tích môn Anh ngữ của em tốt, số học cùng hóa học cũng rất giỏi.” Lăng Tị Hiên thấy khi học lớp 10, Lâm Dung giành được bằng chứng nhận giải thưởng của cuộc thi số học cùng hóa học,mặc dù cũng chỉ là giải nhì mà không phải giải nhất, nhưng là đối với học sinh chuyên Văn chính quy mà nói, có thể đi vào vòng chung kết cũng đã được coi là kỳ tích rồi đúng không?
“Anh đã thấy bài viết văn của em rồi, từng chữ đều rất đẹp.” Thật ra thì Lăng Tị Hiên thật sự là không có nghiên cứu gì đối với văn học, anh học khoa Lý.
“Riêng anh thì tán thưởng hai loại nữ sinh, một loại là chữ viết xinh đẹp, một loại là học tốt khoa học tự nhiên, mà em giỏi cả hai, không trách được chuyện anh lại thích em như vậy, ha ha.”
“Kỳ quái, ngươi tại sao không học khoa học tự nhiên đây? Ngươi phân khoa thời điểm Văn Khoa cũng không phải là một loại kém.”
“Nhưng em thật sự rất giỏi, hại ha ha, làm sao mà em có thể chỉ trong một học kì mà môn địa lý vốn không đủ điểm lại lên được vị trí đầu của danh sách?”
“Có thời gian thì em dạy tiếng Anh cho anh đi, anh nộp học phí, em muốn cái gì?”
“......”
Nhìn tin nhắn không ngừng gửi tới, Lâm Dung cũng buồn bực. Cô tức giận nên trực tiếp tắt điện thoại di động, không đáp lại bất cứ tin nhắn nào. Tin nhắn không quấy rầy cô, nhưng trong lòng cô lại không thể bình tĩnh. Lăng Tị Hiên này giống như là một người vạn năng, cô mới quen anh được mấy ngày, cũng không biết anh sử dụng thủ đoạn gì mà đã có nhiều thông tin liên quan tới mình như vậy. Anh không phải đoàn trưởng sao? Người làm đến chức đó chắc hẳn sẽ phải rất bận, vậy anh lấy đâu ra thời gian để gửi những tin nhắn này cho mình vậy? Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, muốn biết những thông tin này cũng không khó, tình hình của mình vào những năm học cấp 3, đặc biệt là thành tích học tập, tùy tiện hỏi một đã vị giáo viên của cô là có thể biết. Tiếp theo anh còn muốn biết gì nữa? Aizzz, bây giờ nhìn lại, anh muồn biết tất cả những chuyện có liên quan đến cô vốn là rất đơn giản.
Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy người xung quanh hò hét loạn lên, cô ngẩng đầu nhìn lên, mới biết đã hết tiết, tất cả mọi người ở thu dọn đồ đạc. Nhìn sách vở của mình trên bàn, Lâm Dung cũng đành phải thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho tiết tiếp theo. Buổi sáng có hai môn học, chỉ có hai mươi phút nghỉ giữa giờ, vậy mà cô còn phải chạy từ dãy phòng học phía đông đến phía Tây.
Hôm nay Lâm Dung ngủ rất ngon nhưng Lăng Tị Hiên lại không được như vậy. Từ lúc bọn họ dùng cơm xong vào lúc chín giờ hơn đến khi về nhà, mãi cho đến hơn mười hai giờ thì anh mới ngủ được. Anh vừa chờ Lâm Dung gửi tin nhắn vừa nghĩ tới thành tích của Lâm Dung khi còn học cấp 3, chỉ qua hai ngày, anh càng hiểu thêm về hoàn cảnh của cô. Anh nghĩ rất nhiều: khi học cấp ba, Lâm Dung nhất định là một người rất kiêu ngạo, có lẽ là chưa từng gặp bất cứ trở ngại nào, không biết xã hội này còn có một mặt đen tối và bất công. Nhưng đại học không giống như vậy, sợ rằng những điều đen tối trong xã hội đều tồn tại trong môi trường đại học này. Trước kia Lâm Dung có thể lấy được tất cả nhờ vào năng lực của cô, nhưng ở đại học, cho dù cô có năng lực tốt nhất thì cũng không nhất định phải là người có ích nhất, bởi vì có rất nhiều gia đình sinh viên có tiền hoặc là có quyền, cha mẹ của bọn họ đã xử lý xong tất cả mọi việc trước khi họ lên đại học. Mặc dù nhà Lâm Dung là gia đình tri thức, nhưng chỉ có thể nói là gia đình bình thường, không có tiền có thế mà chỉ có tài, cũng không biết cô có thể tiếp nhận những điều này hay không. Lo lắng nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp gì, anh không thể làm gì khác hơn là chờ tới khi Lâm Dung thật sự gặp phải chuyện như vậy.
Editor + beta: lonbia
Sau khi thở dốc, Lâm Dung bỗng chốc nhớ lại thời điểm vừa rồi khi gặp được người kia ở trong sân trường, dường như một người bạn học quen biết cũng không có, yên tâm rất nhiều.
Buổi trưa ngủ một giấc, Lâm Dung đi lấy nước ăn cơm chiều, buổi tối suy nghĩ một chút cũng không có bài tập gì cần làm, cô lấy cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu ghi nhật ký, thật ra lúc trước Lâm Dung không có thói quen ghi nhật ký, nói một cách chính xác là, chưa từng có thói quen ghi nhật ký hàng ngày, có thói quen viết nhật kí khi gặp chuyện không vui. Trước kia nói chuyện với bạn bè, đặc biệt là với mấy người bạn thân về chủ đề liên quan đến nhật kí, Lâm Dung cũng thường nói đến thói quen không hợp thời của mình, mọi người đưa ý kiến phản đối, tất cả mọi người đều cho rằng nếu như vậy cô sẽ sống không thoải mái, nhớ kỹ chuyện không vui và quên mất những chuyện hạnh phúc. Nhưng bản thân Lâm Dung không nghĩ như vậy, cô cảm thấy chuyện thật sự vui vẻ cho dù không ghi nhật ký cũng có thể nhớ rõ ràng, tuy rằng chuyện đau lòng càng không dễ dàng quên, cô chính là muốn ghi lại cảm nhận thật sự củ mình khi xảy ra sự việc, và so sánh tâm tình đối với chuyện này sau một thời gian, nhìn xem nhận biết bản thân có thay đổi cái gì hay không. Về phần ở hiện tại, mặc dù nhìn qua không có chuyện gì đau lòng, nhưng Lâm Dung biết, bản thân mình có bóng ma xuất hiện khi thi không tốt trong kì thi tốt nghiệp trung học, huống chi là vừa mới vào đại học, cho nên hiện tai cô luôn ghi lại cảm nhận mỗi ngày của mình, so với trước kia có lúc có thể vui vẻ hơn một chút, có đôi khi đau khổ hơn một chút so với trước kia, nhưng côn đều ghi lại chính xác vào đây, bắt đầu từ ngày thứ nhất khi vào đại học, bắt đầu huấn luyện quân sự.
Viết xong nhật ký, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Dung lại ngẩng người, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tị Hiên là vào đại hội báo cáo biểu diễn mãi cho đến hôm nay anh đưa cô trở về tái diễn lại từng cảnh tượng một, trong đầu bất giác cũng hiện ra tình cảnh ngày đó Lăng Tị Hiên đi về phía cô và nói chuyện, qua nhiều ngày như vậy, những đoạn kí ức này so với lúc trước rõ ràng hơn rất nhiều, khi đó Lăng Tị Hiên hoàn toàn không giống so với các huấn luyện viên khác, bước đi theo thói quen cực kì ngay ngắn, đúng theo tiêu chuẩn, anh tùy ý cho hai tay vào túi đi tới, hình như tai vẫn còn đeo tai nghe MP, cẩn thận nghĩ lại, lúc đó tuy rằng anh mặc quần áo quân nhân không sai, nhưng màu sắc so với người khác dường như không cùng một dạng, mà lúc đó bản thân cô cùng với bạn học đoán chừng cũng chỉ quan tâm đến khuôn mặt của anh, căn bản không chú ý đến những thứ này. Đang suy nghĩ thì điện thoại trong phòng ký túc xá kêu lên, bởi vì chính cô cách điện thoại gần nhất, cho nên Lâm Dung theo thói quen cầm lấy điện thoại: “Alo, xin chào!”
“Xin chào, Triệu Hân thực sự ở phòng này không?” Là con trai.
“Đúng vậy, chờ một lát.” Lâm Dung quay đầu lại gọi người. “Hân Hân, điện thoại của cậu!”
Triệu Hân hưng phấn chạy tới nghe điện thoại, tất cả những người còn lại trong ký túc xá đều dời lực chú ý lên trên điện thoại, ai cũng không nói, chuyên chú chờ người nào đó nới chuyện điện thoại xong sau đó thuận tiện thẩm vẫn Triệu Hân. Trước đây, mọi người trong ký túc xá mới tiếp xúc nhau không lâu, hoàn toàn không biết gì nhiều về đối phương, hơn nữa, vừa mới thích ứng với cuộc sống đại học con gái đối với chuyện này đặc biệt quan tâm, đừng nói là chuyện xảy ra trên người bạn cùng phòng cùng sống với nhau bốn năm của mình.
Một lát sau, kết thúc cục gọi, mọi người bắt đầu quay quanh Triệu Hân bát quái: “Nói mau, người gọi điện thoại đến là ai? Là bạn trai của cậu sao?”
“Hân Hân tốt, cậu có bạn trai vậy ma không nói cho tụi mình biết, rất không thật thà đi?”
“Chính là, nói, anh ta đang làm cái gì?”
“...”
Triệu Hân chống đỡ không được: “Các tỷ tỷ, tha cho mình đi, mình nói thật, anh ấy không phải bạn trai mình, là một huấn luyện viên của mình khi học quân sự.”
“Hả? Thật sự chứ, vậy các cậu quen biết như thế nào?” Vừa mới huấn luyện quân sự không lâu, hơn nữa sau khi huấn luyện quân sự xong trừ bỏ nam sinh trong khoa ra, tất cả mọi người không có cơ hội tiếp xúc thêm với con trai bên ngoài, chất lượng cùng số lượng nam sinh khoa văn học tương đối kém càng để cho các cô nhớ mãi không quên, hứng thú không giảm, đối với huấn luyện viên quân sự.
“Đúng rồi, anh ta có đẹp trai không, cao bao nhiêu? Học nghành gì hả? Điện thoại di động của cậu có hình không?”
Nhìn bộ dạng hăng hái bừng bừng của đám bạn cùng phòng, Lâm Dung nhịn không được gia nhập chung với họ, bất quá mặc dù cô tham gia sau, nhưng là sóng sau xô sóng trước, hỏi ra mấu chốt quan trọng nhất của vấn đề.
Triệu Hân lấy điện thoại ra cho các cô nhìn hình, kết quả dẫn đến một trận oán trách cùng thất vọng: “Này, cũng bình thường thôi, nhìn thấy qua còn phải dừng lại xác định có năng lực không đấy, hoàn thoàn không thể tính là soái ca.”
“Chính là, vóc dáng nhìn qua giống như cũng không cao, khoảng m sao? Yêu cầu của mình là phải m trở lên!” Bản thân Cổ Lệ cao m, đối với con trai vóc dáng thấp cực kì khinh bỉ.
“Đúng rồi đúng rồi, mình nhớ rõ ngày đó có một huấn luyện viên bộ dạng rất đẹp trai cũng rất cao cùng Dung Dung nói chuyện kia mà, đưa cho Dung Dung số điện thoại, Dung Dung, cậu có ảnh chụp của anh ta không?” Triệu Hân thông minh dời đề tài này đến trên người Lâm Dung, dáng người cô cùng Lâm Dung không cao, lúc đó đều đứng ở hàng cuối, cho nên chỉ cô thấy được cảnh kia.
“Thật sự hả? Dung Dung, cậu thật không có nghĩa khí, ngắm soái ca một mình cậu, cũng không cho chúng mình xem một chút, nhanh nhanh, cho chúng mình xem ảnh chụp!” Mấy cô bạn cùng phòng rất nhanh vây xung quanh người Lâm Dung.
Lâm Dung không khỏi mỉm cười: “Mình không có ảnh của anh ấy, ngày đó Hân Hân ở bên cạnh mình, Hân Hân có thể chứng minh, mình không có chụp ảnh của anh ấy. Đúng không Hân Hân?”
“Hình như không có chụp, nhưng mà không sao, nói số điện thoại di động của anh ấy cho chúng mình biết đi, mình gửi tin nhắn cho anh ấy, mời anh ấy ăn cơm, cái này so với nhìn hình tốt hơn nhiều.” Triệu Hân đưa ra lời đề nghị.
“Được á được á, nhanh nói số đi, Dung Dung!” Những người khác trong phòng đều phụ họa theo.
Lâm Dung mỉm cười: “Được rồi.” Nói xong cô đọc số điện thoại của Lăng Tị Hiên cho bạn cùng phòng, đương nhiên cô là người đầu tiên Lăng Tị Hiên cho số điện thoại, tuy rằng biết Lăng Tị Hiên thích mình, nhưng cô lại không có tâm tư gì.
“Đúng rồi, anh ta tên là gì vậy, Dung Dung?”
Lâm Dung suy nghĩ một chút, nói: “Mình cũng không biết, lúc đó anh ấy chính là gọi cho mình một cuộc điện thoại, cũng không nói cho mình biết tên của anh ấy là gì.” Lâm Dung suy nghĩ Lăng Tị Hiên cũng không phải là binh lính bình thường, nếu nói cho bạn cùng phòng biết tên của anh, các cô rất nhanh cũng biết được chuyện này, cho nên dứt khoác nói không biết.
Không nghĩ tới mấy cô bạn cùng phòng kia cực kì tích cực, lập tức gửi tin nhắn đi, hỏi Lăng Tị Hiên có thời gian hay không, nếu có mời anh đi ăn cơm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Trịnh Phương.
Buổi tối hôm đó, mới vừa hơn mười một chút, Lăng Tị Hiên đã gửi cho cô một nhắn, hỏi: “Bây giờ anh có thể gọi điện thoại cho em được không?” Lâm Dung vội vàng trả lời: “Không được không được, lúc này vừa tắt đèn, tất cả mọi người còn chưa ngủ hết! Đợi lát nữa em còn chưa ngủ thì sẽ gửi tin nhắn cho anh, đến lúc đó anh gọi cho em là được rồi.”
Nhưng đêm hôm đó đặc biệt kỳ quái, lần đầu tiên Lâm Dung đi ngủ từ rất, còn ngủ rất say, mãi cho đến sáng ngày thứ hai sáu giờ rưỡi mới tỉnh, khi tỉnh lại ngay cả chính cô cũng không tin bản thân lại ngủ say đến như vậy. Được ngủ ngon, tâm tình cô cũng khá hơn, nhưng vừa nhìn điện thoại di động, cô lại trợn tròn mắt. Tối hôm qua Lăng Tị Hiên gửi cho cô một đống tin nhắn, nhưng bởi vì cô đặt điện thoại ở chế độ rung, buổi tối lại ngủ rất ngon, cho nên không nghe thấy. Cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Lăng Tị Hiên, qua một lúc lâu mới có người nhận.
“Này, là em.” Lâm Dung cẩn thận nói chuyện.
“Em còn biết gọi điện thoại cho anh à?” Âm thanh có chút lười biếng, xem chừng là còn đang ngủ, chỉ là nghe giọng nói của anh có chút tức giận, có lẽ là bị cô làm phiền giấc ngủ.
“Rất xin lỗi, có phải anh đang ngủ hay không?” Lâm Dung vẫn cẩn thận.
“Đúng vậy, anh mới vừa ngủ không được bao lâu. Ngày hôm qua anh phải đợi đến ba giờ sáng.” Nghe âm thanh là có thể tưởng tượng ra bộ dạng còn đang buồn ngủ của Lăng Tị Hiên hiện tại.
Lâm Dung le lưỡi một cái, thì ra là anh thật sự có tâm như vậy, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi hơn: “Rất xin lỗi, em không cố ý, ngày hôm qua em...”
“Không cần nói cho anh biết ngày hôm qua em làm gì đâu. Nói đi,“ Lăng Tị Hiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên tinh thần bỗng tỉnh táo, chợt ngồi dậy, cười xấu xa: “Nên bồi thường anh như thế nào?”
“Em... Em không biết. Nếu không... Anh nói đi!”
“Thật ra thì cũng rất đơn giản.” Lăng Tị Hiên duỗi lưng một cái: “Em đồng ý từ nay về sau cho anh gọi tên thân mật của em là được rồi.”
Giờ Lâm Dung mới hiểu ra mưu đồ của Lăng Tị Hiên. Thì ra là anh đang đợi cô để cho anh một điều kiện, hừ, tiểu nhân!
“Không được, anh bắt nạt người!” Lâm Dung kêu gào với Lăng Tị Hiên qua điện thoại.
“Tại sao lại là anh bắt nạt em? Đây chính là do em nói, cho anh đưa ra một điều kiện. Nói không giữ lời cũng không phải là phong cách của em nha!” Lăng Tị Hiên biết Lâm Dung rất coi trọng chữ tín, cả ngày lấy cái này để trấn áp cô.
“Em mặc kệ, quan trọng là anh bắt nạt em!” Lâm Dung luôn luôn mồm miệng lanh lợi bị Lăng Tị Hiên làm cho không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là ăn vạ.
“Được được được, là anh bắt nạt em, nhưng ngươi đồng ý thì không thể đổi ý đi? Ngày hôm qua ngủ được như thế nào, có phải hay không ngủ thiếp đi?” Lăng Tị Hiên vẫn là lo lắng nàng.
“Ừ, em cũng không biết là xảy ra chuyện gì, tới trường học một tháng, lần đầu tiên em ngủ say như vậy, mãi đến vừa rồi mới tỉnh.” Nói tới đây, Lâm Dung lại vui vẻ không nhịn được. Rất lâu rồi cô không có một giấc ngủ ngon: “Có phải anh nhất quyết đợi em gửi tin nhắn cả một đêm hay không? Cho nên mới ngủ trễ như vậy.”
“Đúng vậy, anh sợ sau khi ngủ sẽ không nghe được tiếng điện thoại di động kêu, cho nên một mực chờ đợi.” Lăng Tị Hiên đeo tai nghe lên, bắt đầu mặc quần áo.
“Thật xin lỗi, là em làm anh không được ngủ ngon giấc. Hôm nay anh không phải đợi, em nghĩ em sẽ không có chuyện gì.” Trong lòng Lâm Dung cảm động một hồi.
“Không có gì, chỉ cần em ngủ ngon là tốt rồi. Vậy tối hôm nay anh điều chỉnh âm thanh của di động lớn hơn một chút, như vậy thì nếu như em không nhắn tin thì anh có thể ngủ ngon, có nhắn tin thì anh cũng có thể nghe được.”
“Ừ, được, cám ơn anh.” Đây là lần đầu tiên Lâm Dung nói chuyện dịu dàng như vậy đối với Lăng Tị Hiên, một câu nói này làm lòng Lăng Tị Hiên ấm áp, cảm giác ngưa ngứa, chần chừ nghĩ: Âm điệu của Lâm Dung như vậy thật là dễ nghe, sao trước kia mình lại không chú ý?
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dung phải đi ăn cơm rồi đi học, không ngờ khi đi học nhận được một đống tin nhắn từ Lăng Tị Hiên:
“Dung Dung, thì ra là không chỉ thành tích môn Anh ngữ của em tốt, số học cùng hóa học cũng rất giỏi.” Lăng Tị Hiên thấy khi học lớp 10, Lâm Dung giành được bằng chứng nhận giải thưởng của cuộc thi số học cùng hóa học,mặc dù cũng chỉ là giải nhì mà không phải giải nhất, nhưng là đối với học sinh chuyên Văn chính quy mà nói, có thể đi vào vòng chung kết cũng đã được coi là kỳ tích rồi đúng không?
“Anh đã thấy bài viết văn của em rồi, từng chữ đều rất đẹp.” Thật ra thì Lăng Tị Hiên thật sự là không có nghiên cứu gì đối với văn học, anh học khoa Lý.
“Riêng anh thì tán thưởng hai loại nữ sinh, một loại là chữ viết xinh đẹp, một loại là học tốt khoa học tự nhiên, mà em giỏi cả hai, không trách được chuyện anh lại thích em như vậy, ha ha.”
“Kỳ quái, ngươi tại sao không học khoa học tự nhiên đây? Ngươi phân khoa thời điểm Văn Khoa cũng không phải là một loại kém.”
“Nhưng em thật sự rất giỏi, hại ha ha, làm sao mà em có thể chỉ trong một học kì mà môn địa lý vốn không đủ điểm lại lên được vị trí đầu của danh sách?”
“Có thời gian thì em dạy tiếng Anh cho anh đi, anh nộp học phí, em muốn cái gì?”
“......”
Nhìn tin nhắn không ngừng gửi tới, Lâm Dung cũng buồn bực. Cô tức giận nên trực tiếp tắt điện thoại di động, không đáp lại bất cứ tin nhắn nào. Tin nhắn không quấy rầy cô, nhưng trong lòng cô lại không thể bình tĩnh. Lăng Tị Hiên này giống như là một người vạn năng, cô mới quen anh được mấy ngày, cũng không biết anh sử dụng thủ đoạn gì mà đã có nhiều thông tin liên quan tới mình như vậy. Anh không phải đoàn trưởng sao? Người làm đến chức đó chắc hẳn sẽ phải rất bận, vậy anh lấy đâu ra thời gian để gửi những tin nhắn này cho mình vậy? Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, muốn biết những thông tin này cũng không khó, tình hình của mình vào những năm học cấp 3, đặc biệt là thành tích học tập, tùy tiện hỏi một đã vị giáo viên của cô là có thể biết. Tiếp theo anh còn muốn biết gì nữa? Aizzz, bây giờ nhìn lại, anh muồn biết tất cả những chuyện có liên quan đến cô vốn là rất đơn giản.
Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy người xung quanh hò hét loạn lên, cô ngẩng đầu nhìn lên, mới biết đã hết tiết, tất cả mọi người ở thu dọn đồ đạc. Nhìn sách vở của mình trên bàn, Lâm Dung cũng đành phải thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho tiết tiếp theo. Buổi sáng có hai môn học, chỉ có hai mươi phút nghỉ giữa giờ, vậy mà cô còn phải chạy từ dãy phòng học phía đông đến phía Tây.
Hôm nay Lâm Dung ngủ rất ngon nhưng Lăng Tị Hiên lại không được như vậy. Từ lúc bọn họ dùng cơm xong vào lúc chín giờ hơn đến khi về nhà, mãi cho đến hơn mười hai giờ thì anh mới ngủ được. Anh vừa chờ Lâm Dung gửi tin nhắn vừa nghĩ tới thành tích của Lâm Dung khi còn học cấp 3, chỉ qua hai ngày, anh càng hiểu thêm về hoàn cảnh của cô. Anh nghĩ rất nhiều: khi học cấp ba, Lâm Dung nhất định là một người rất kiêu ngạo, có lẽ là chưa từng gặp bất cứ trở ngại nào, không biết xã hội này còn có một mặt đen tối và bất công. Nhưng đại học không giống như vậy, sợ rằng những điều đen tối trong xã hội đều tồn tại trong môi trường đại học này. Trước kia Lâm Dung có thể lấy được tất cả nhờ vào năng lực của cô, nhưng ở đại học, cho dù cô có năng lực tốt nhất thì cũng không nhất định phải là người có ích nhất, bởi vì có rất nhiều gia đình sinh viên có tiền hoặc là có quyền, cha mẹ của bọn họ đã xử lý xong tất cả mọi việc trước khi họ lên đại học. Mặc dù nhà Lâm Dung là gia đình tri thức, nhưng chỉ có thể nói là gia đình bình thường, không có tiền có thế mà chỉ có tài, cũng không biết cô có thể tiếp nhận những điều này hay không. Lo lắng nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp gì, anh không thể làm gì khác hơn là chờ tới khi Lâm Dung thật sự gặp phải chuyện như vậy.