Chủ nhật về đến nhà, Lâm Dung rất vui vì được về chơi hai ngày với mẹ, mặc dù trong nhà còn có một anh rất ưu tú lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng mà Lâm Dung lại là con gái một từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ cưng chiều, ngay cả anh trai cũng rất yêu thương cô. Lên đại học là lần đầu tiên rời nhà, mẹ cô rất lo lắng và đau lòng, cho nên mỗi lần về nhà, cũng sẽ làm những món thật ngon cho cô ăn, cùng nhau đi dạo phố mua đồ với cô, Lâm Dung biết mẹ nhất định sẽ mệt mỏi, cho nên luôn muốn mẹ được nghỉ ngơi nhiều, nhưng mẹ vẫn rất vui vẻ đi với cô.
Đến tối thứ sáu, Lâm Dung nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ cười nói: “Gần đây có một học sinh khóa 98 đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ nói muốn đến gặp mẹ...mẹ đã sớm không nhớ rõ có một học trò như vậy, cũng đã mười năm rồi, cũng không biết tại nơi nào mà cậu ta biết số điện thoại của mẹ, nghe nói hiện tại cậu ta cũng là đoàn trường!” Cũng giống như tất cả các giáo viên khác, mẹ Lâm Dung coi học sinh giống như là con của mình vậy, vừa nhắc tới là mặt lập tức hưng phấn, huống chi là một học sinh đã dạy nhiều năm mà còn không có quên mình, đối với một giáo viên mà nói, chuyện vui mừng nhất có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Lúc đầu Lâm Dung cũng ko để ý cho lắm, chỉ “Ừ” một tiếng —— loại chuyện như vậy xảy ra trong nhà cô là rất bình thường, nhưng mà sau đó nghe được một câu cuối cùng mới đột nhiên cả kinh, hiểu được, vội vàng hỏi: “Mẹ, con là khóa nào vậy?” Cô đang suy nghĩ có phải là Lăng Tị Hiên hay không, ngày đó anh nói mẹ cô đã dạy anh, không phải là thật đấy chứ?
“Đứa ngốc, con là khóa 2000 nha! Hỏi cái này để làm gì?” Mẹ không hiểu hỏi cô.
“Vậy người học sinh gọi điện thoại cho mẹ đó lớn hơn con hai tuổi đúng không?” Lâm Dung hỏi, Lăng Tị Hiên không phải là lớn hơn cô hai tuổi sao?
“Hình như là vậy đó, nếu cậu ta đến trường theo tuổi bình thường.” Mẹ nói: “Con sao vậy?”
“Vậy tên của anh ta có phải là Lăng Tị Hiên hay không?” Lâm Dung không kịp chờ đợi hỏi.
“Đúng vậy, làm sao con có thể biết?” Bà cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Dung học trung học đệ nhất cấp không phải là trường học bà dạy, huống chi học sinh của bà lại hơn con gái bà hai cấp, ngay cả bà còn không nhớ, làm sao con gái bà lại biết?
“À, mấy ngày trước anh ta tìm được con, hỏi con số di động của mẹ ấy mà.” Sẽ không nói dối mẹ, nhưng lại không thể nói toàn bộ chuyện tình cho mẹ biết được, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
“Ồ, là như vậy à, mẹ nói làm sao cậu ta có thể có số điện thoại của mẹ được! Chỉ là đứa nhỏ này thật đúng là rất có tâm, bé trai bây giờ, đều không để giáo viên vào trong mắt, dạy mình xong liền quên, làm sao giống cậu bé này được.” Mẹ vẫn là rất vui vẻ: “Huống chi lúc đó cậu ta cũng không phải là đứa bé có thành tích rất tốt. Nếu không mẹ sẽ nhớ cậu ta.”
Lâm Dung không nói gì, trong lòng lại nghĩ tới: hừ, người này thực dối trá, anh làm sao có thể không biết nhà cô ở đâu, còn hỏi mẹ cô, chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.
Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dung tức giận, gửi tin nhắn cho Lăng Tị Hiên: ai cho anh gọi điện thoại cho mẹ em? Tiểu nhân! Thế nhưng muốn lợi dụng mẹ em, nếu anh dám tới nhà em anh nhất định phải chết!
Rất nhanh, Lăng Tị Hiên: anh muốn nhìn dì một chút, mặc dù mẹ em không có dạy anh, nhưng trong đoàn của anh có vài binh sĩ là học sinh của mẹ em đấy, anh là thay bọn họ nhìn giáo viên, không có quan hệ gì với em. Chiều nay anh đi qua, như vậy anh liền có thể đưa em về.
Lâm Dung muốn bốc khói: anh gọi là dì sao? Gọi cô giáo! Nếu anh dám đến, tự gánh lấy hậu quả đi! Lâm Dung không nghĩ tới Lăng Tị Hiên sẽ có biện pháp như vậy, xem ra trước kia cô đã quá xem thường anh rồi, mặc dù tuổi của anh không lớn, nhưng mà lịch duyệt xã hội lại đủ phong phú, hơn nữa người lại không ngu ngốc, còn cô là một sinh viên mới vừa lên đại học, không phải đối thủ của anh.
Lăng Tị Hiên lại trả lời: Dung Dung, anh thật sự là muốn gặp mẹ của em một lần, anh biết em không thích anh, nhưng cũng không thể không cho anh cơ hội chứ, nếu như em thật không đáp ứng anh...anh gặp mẹ em cũng không có không giúp đỡ được gì đúng không? Huống chi, lính của ta vẫn muốn gặp mẹ em, nhưng khổ nổi là xa quá, không có cơ hội, như vậy anh vừa vặn cũng coi như giúp bọn họ rồi. Tại sao không để cho anh đi?
Nhìn đến tin nhắn, Lâm Dung có chút không rõ, hỏi anh: anh bảo đảm chỉ là đơn thuần nhìn giáo viên sao?
Lăng Tị Hiên cười, dĩ nhiên là không hoàn toàn rồi, anh là muốn làm cho quan hệ của anh và Lâm Dung phát triển để mở ra một con người dễ đi hơn, huống chi có mẹ Lâm Dung ủng hộ, muốn cùng Lâm Dung ở chung một chỗ liền dễ dàng hơn nhiều, nhưng anh vẫn là lập tức trả lời tin nhắn: anh bảo đảm.
Lâm Dung không có biện pháp: vậy thì tốt, anh muốn tới thì tới đi, dù sao không quan hệ với em.
Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Tị Hiên liền gọi điện thoại tới nhà Lâm Dung, nói buổi chiều anh tới, buổi chiều lúc Lâm Dung thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về trường học, quả nhiên anh tới, còn cầm một đống lớn quà tặng, thấy Lâm Dung thu dọn đồ đạc, anh liền nói với mẹ Lâm Dung: “Cô giáo, ở lại một lát em liền đi, nếu không bảo Lâm Dung ngồi xe của em mà đi, em trực tiếp đưa em ấy đến trường học, như vậy em ấy cũng không cần ngồi xe buýt nữa.”
Lâm Dung vừa nghe tức đến mức thiếu chút nữa kêu lên, Lăng Tị Hiên quả nhiên là tính toán tốt, hừ.
Mẹ cũng rất vui mừng: “Vậy thì phải làm phiền em rồi, Dung Dung đứa nhỏ này sợ nhất là chen xe buýt.” Mẹ là yêu thương cô, mỗi lần về nhà Lâm Dung đều sẽ oán trách việc ngồi xe buýt nhiều mệt mỏi với mẹ.
Vì vậy mẹ nói chuyện phiếm với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung đi rửa táo cho Lăng Tị Hiên, mới vừa rửa xong bưng ra, điện thoại di động của cô liền vang lên, nhìn hiển thị cuộc gọi, là Ngô Chí, cô thật không biết phải làm sao, Ngô Chí này, từ lớp mười một bắt đầu thích cô, Lâm Dung cảm thấy cậu ta rất phiền, thế nhưng cậu ta lại giống như không khí, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, Lâm Dung nhận điện thoại.
“A lô, có chuyện gì sao?” Trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn, Lăng Tị Hiên không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô: Lâm Dung rất có lễ phép mà, thế nào đột nhiên nói chuyện với người ta như vậy?
“À? Cậu đang ở phía dưới?” Nhất thời sắc mặt Lâm Dung tối xuống, trong giọng nói cũng mang theo uể oải: “Vậy cũng tốt, tớ đi xuống.”
Cúp điện thoại, Lâm Dung mặt ủ mày ê đổi giày, mẹ hỏi cô: “Ai vậy, Dung Dung?”
“Là Ngô Chí, cậu ta đang ở cửa chung cư chúng ta chờ con đấy.” Chuyện của Ngô Chí mẹ cũng biết, bởi vì biết con gái không có loại ý tưởng đó, cho nên cũng chỉ là hiểu rõ, không muốn can thiệp quá nhiều.
“Vậy con đi nhanh về nhanh.” Mẹ dặn dò cô.
“Dạ, con biết rồi.” Nói xong Lâm Dung mặc áo khoác vào, lấy ví tiền ra bỏ vào trong túi —— Ngô Chí thường xuyên tặng quà cho cô, nhưng từ nhỏ không có thói quen như vậy nên lâm Dung luôn ném tiền cho anh, lần này biết Ngô Chí có thể lại sẽ tặng đồ cho mình, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là cầm ví tiền để ngừa ngộ nhỡ.
Lăng Tị Hiên có lẽ cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, trong lòng không vui, anh không thể biểu hiện quá rõ ràng, nhưng lại thật sự lo lắng cho Lâm Dung, vì vậy anh đứng lên: “Cô giáo, nếu không em đi cùng với Lâm Dung, như vậy cô cũng có thể yên tâm.” Anh là muốn gặp người thích Lâm Dung một lần.
“Cũng tốt, em cùng nó đi xuống đi.” Đều lo lắng cho con gái, nhưng lại biết nếu như mình đi xuống với Lâm Dung thì thật không giống như lời đã nói trước đó, huống chi trong nhà còn có khách, Lăng Tị Hiên vừa nói như vậy, mẹ Lâm Dung liền đồng ý, nói thật, mặc dù Lăng Tị Hiên mới vào nhà Lâm Dung mười mấy phút đồng hồ, nhưng bà có ấn tượng rất tốt với Lăng Tị Hiên.
Trong lòng Lâm Dung âm thầm kêu khổ, nhưng mà lại khó mà nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài với Lăng Tị Hiên.
Lầu nhà cô cách cửa chính chung cư chỉ có năm phút đồng hồ lộ trình, nhưng Lăng Tị Hiên vẫn cứ lôi kéo cô lên xe. Biết anh có thể đoán được cái gì, trong lòng có lẽkhông thoải mái, Lâm Dung không nói gì, nghe lời ngồi xuống.
Đến cửa chung cư, Lâm Dung xuống xe, Lăng Tị Hiên cũng muốn đi theo xuống cùng đi với cô, Lâm Dung vội vàng ngăn anh lại: “Anh ở trong xe chờ em có được hay không?”
“Không được.” Lăng Tị Hiên cứng rắn nói một câu, vẫn muốn xuống xe.
“Không muốn không muốn, Lăng Tị Hiên, em biết anh là tốt nhất, em không có việc gì, em bảo đảm lập tức liền trở lại.” Lâm Dung lắc cánh tay của anh làm nũng.
Từ trước tới giờ Lâm Dung chưa từng làm nũng với Lăng Tị Hiên, nghe Lâm Dung nói với mình như vậy, Lăng Tị Hiên nào chịu được: “Vậy thì tốt, nhanh nhanh rồi trở về, anh ở đây chờ em.”
“Dạ.” Nói xong Lâm Dung chạy tới cửa ra vào nhìn quanh vào trong tìm Ngô Chí —— Cậu chỉ chú ý nhìn người đi bộ đi đường, làm sao dự đoán được Lâm Dung sẽ ngồi xe tới đây, đợi đến khi Lâm Dung đi tới trước mặt cậu, cậu mới kịp phản ứng.
“Có chuyện gì không?” Lâm Dung không biết nên nói gì, lại không thể biểu hiện quá lạnh nhạt, không thể làm gì khác hơn là hỏi cậu như vậy.
“Cậu...... Có khỏe không?” Ngô Chí hỏi cô.
“Ừ, cũng được, tại sao cậu lại trở lại?” Ngô Chí học đại học ở Côn Minh, Lâm Dung cảm thấy buồn bực tại sao một người bình thường như cậu vào chủ nhật lại từ miền nam chạy đến miền bắc.
“Vốn là đi tới nhà bạn học chơi, nghe bạn học trung học đệ nhị cấp nói cậu về nhà, cho nên mới tới gặp cậu.”
“À, cái đó...... Chiều hôm nay tớ phải trở về trường học.” Lâm Dung không muốn cùng cậu nói nữa.
“À, còn nữa, cho cậu cái này.” Ngô Chí cũng cảm thấy Lâm Dung không kiên nhẫn, vội vàng đưa gì đó trong tay cho cô, một con gấu bông.
“Cái này tớ có nhiều rồi, rất chiếm diện tích, tớ vẫn là không cần đi!” Đột nhiên Lâm Dung có chút đồng tình với Ngô Chí, thật ra thì cậu là người rất tốt, nhưng bản thân lại không thích, cho nên không có trực tiếp cự tuyệt.
“Cậu cứ cầm đi, đây là đặc biệt mua cho cậu, bên trong còn có một bức thư viết cho cậu.” Nói xong Ngô Chí muốn đi, Lâm Dung vội vàng gọi cậu lại: “Ai, bạn chờ một chút!”
Ngô Chí có chút mừng rỡ quay đầu lại, Lâm Dung đi tới trước mặt cậu, cố gắng nhét tiền cho cậu, sau đó lập tức chạy tới chỗ xe Lăng Tị Hiên —— Ngay từ đầu Lăng Tị Hiên đã đi xuống dựa vào xe vẫn nhìn Lâm Dung.
“Cậu ta lớn lên trông thế nào, đẹp trai không?” Đột nhiên Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung một vấn đề mà chỉ có bạn cùng phòng mới có thể hỏi, bởi vì nhiều người, cho nên xe không thể dừng ở cửa chung cư, Lăng Tị Hiên đoán chừng không thấy hình dáng của Ngô Chí ra sao: “Anh thấy cậu ta không cao, khoảng 1m75 đúng không? Anh thấy chưa tới.”
“Dáng dấp không có đẹp trai như anh, cũng chưa tới 1m75, mới vừa 1m70, anh hài lòng chưa?” Nhìn dáng vẻ Lăng Tị Hiên có chút hả hê, đột nhiên Lâm Dung cảm thấy Ngô Chí rất đáng thương rất đáng thương, đoán chừng mới vừa rồi nhất định nhìn thấy cô lên xe. Nhưng mà, chuyện tình cảm, không thích chính là không thích, không thể miễn cưỡng nha.
Lăng Tị Hiên cười cười: “Anh không có ý tứ gì khác đâu, hơn nữa, em chọn bạn trai, cũng sẽ không nhìn bề ngoài của một người, quan trọng là thích lẫn nhau, đúng không?”
“Rốt cuộc anh cũng nói đúng một câu.” Lâm Dung chọc anh.
Lăng Tị Hiên không lên tiếng.
Về đến nhà, Lăng Tị Hiên lại hàn huyên với mẹ một lát, thấy đã sắp bốn giờ rồi, muốn đi, lúc đi lại làm trễ nãi một lúc lâu, Lăng Tị Hiên lấy ra gì đó, mẹ nói cái gì cũng không cần, Lăng Tị Hiên nói cái gì cũng không cầm trở về, hai người lôi lôi kéo kéo nửa ngày, cuối cùng phần lớn đồ vẫn là để lại, chỉ có một hộp quà trái cây rất lớn Lăng Tị Hiên nói lấy đi.
Editor + Beta: lonbia
Lăng Tị Hiên cũng không biện hộ cho bản thân mình nữa, cầm hoa quả đưa cho Lâm Dung, Lâm Dung gật đầu nhận lấy, cười cười: “Đúng lúc không có, lần này không cần đi mua.”
Lăng Tị Hiên lấy làm kinh sợ: “Nhiều như vậy em đều ăn hết rồi à?” Ngày đó hai người hái trái cây không đủ một xe cũng được nửa xe đấy.
“Không phải, một mình em cũng không ăn được bấy nhiêu, tất cả đều cho bạn cùng phòng rồi."" Ở trong ký túc xá chính là như vậy, huống chi trái cây ngày đó hai người hái vừa đẹp mắt lại ăn ngon, còn có rất nhiều như thế nào mọi người chưa từng thấy qua, năm sáu người một cướp một đoạt, rất nhanh liền không còn rồi.
“Đây là mua cho em, không cần chia cho các cô ấy.” Lăng Tị Hiên có phần không vui, anh cảm thấy Lâm Dung chịu uất ức rồi.
“Em biết, nhưng mà cho dù em không chia cho mọi người, cũng sẽ có người đến cướp đoạt.” Lâm Dung giải thích, “Thật ra không có gì, không phải sinh viên trong ký túc xá đều là như vậy sao? Các cô ấy có đồ ăn ngon cũng sẽ cho em như vậy.” Cô cho rằng Lăng Tị Hiên cũng từng học đại học, sẽ không cảm thấy buồn bực, không biết rằng Lăng Tị Hiên là nam, nam sinh trong ký túc xá khẳng định chưa từng quá đáng đến mức cướp đoạt trái cây về ăn như nữ sinh trong lý túc xá, huống chi trường Lăng Tị Hiên chính là trường quân đội, đối với chuyện như vậy lại càng không biết.
“Vậy hôm nay anh đưa đồ cho em có phải sau khi trở về cũng dự định chia cho bạn học hay không hả?” Lăng Tị Hiên cau mày hỏi.
“Đúng đó, hơn nữa căn bản là không cần em chia, mọi người sẽ tự mình tới giành.” Nói tới đây, Lâm Dung nhớ tới cha mẹ một bạn học ở phòng kế bên phòng mình đến thăm, mang rất nhiều dâu tây, kết quả mọi người đếm chúng sau đó trừ sau trái và chia đều cho mỗi người cũng là một chuyện thú vị, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhìn thấy trong ánh mắt Lăng Tị Hiên nhìn về phía mình tràn ngập khó hiểu, vội vàng kể chuyện này cho anh nghe, vốn tưởng rằng anh sẽ thấy hài hước, ai biết cuối cùng Lăng Tị Hiên lại đánh giá bằng hai chữ “khủng bố“.
“Lên xe trước, đi theo giúp anh mua một chút đồ.”
Mặc dù buồn bực, nhưng mà vừa nghe Lăng Tị Hiên nói như thế, Lâm Dung cũng khó mà nói được cái gì, đành phải theo lên xe.
Không nghĩ tới Lăng Tị Hiên lại dẫn cô đến cửa hàng trái cây, Lăng Tị Hiên chọn cũng không chọn, lại tùy tiện mua một đống trái cây. Từ trong cửa hàng trái cây đi ra, anh đưa trái cây cho Lâm Dung: “Em lấy những thứ này chia cho bạn cùng phòng, những thứ vừa rồi anh đưa em tự mình ăn, đừng lẫn lộn đó.” Anh cũng không muốn Lâm Dung lấy trái cây của mình mua cho cô chia cho bạn cùng phòng, những loại trái cây nầy đều là hàng nhập khẩu, bản thân cũng không được ăn thỏa thích, cô không đau lòng, mình lại đau lòng đây.
Lâm Dung dở khóc dở cười: “Tốt lắm. Sau này anh không cần mua đồ này nọ cho em nữa, nếu không thì có phải đều sẽ lại mua hai phần hay không?”
“Em không cần quan tâm chuyện này rồi.”
Bởi vì đồ cực kỳ nặng, Lăng Tị Hiên kiên trì lái xe đưa Lâm Dung đến dưới lầu kí túc xá, nhìn Lâm Dung mở cửa xe, đột nhiên Lăng Tị Hiên chặn cửa xe: “Dung Dung, chờ một chút!”
Lâm Dung quay đầu: “Làm sao vậy?”
“Buổi tối có chuyện gì nhớ gọi cho anh.” Lăng Tị Hiên có lẽ sợ Lâm Dung ngủ không ngon.
“Ừ, em biết rồi.” Lâm Dung cười cảm ơn với anh, đi vào ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, mọi người giống như sói đói nhìn đồ trong tay cô giống như một con cừu nhỏ, Lâm Dung buồn cười --- tất cả mọi người đều biết cô vừa đi ra ngoài trở về sẽ có đồ ăn ngon, cho nên đều đang chờ cô! Cô mang bọc trái cây Lăng Tị Hiên mua lúc sau đặt xuống bàn lớn ký túc xá mở ra “Muốn ăn cái gì thì tự mình lấy đi!”
“Oa, Dung Dung, chúng tớ yêu cậu chết mất!” Các cô nói chuyện ùa lên cùng lúc, ăn ngấu nghiến. Nhìn bộ dáng vui mừng của các cô, Lâm Dung cũng mở bọc trái cây của mình ra nhìn một chút, quả nhiên so với bọc kia tốt hơn rất nhiều, Lăng Tị Hiên cho mình những loại trái cây này, có loại trái cây hiếm khi bán trong cửa hàng, dù cho trong cửa hàng trái cây có bán, chất lượng nhìn qua cũng không tốt lắm, cái này Lăng Tị Hiên đúng là rất dụng tâm, nhưng mà anh càng để tâm, Lâm Dung càng cảm thấy lo lắng. Cô cảm thấy bản thân mình nợ đồ vật cùng ân tình của Lăng Tị Hiên thực sự rất nhiều, như vậy cũng trả lại cũng không tốt, nói không chừng nợ càng nhiều càng có khả năng vĩnh viễn cũng không trả lại. Ai, Lăng Tị Hiên nghĩ, như vậy sao?
Lâm Dung nhìn đồng hồ đeo tay một chút, :, trong đầu đột nhiên hiện lên một vấn đề: Lăng Tị Hiên có phải không ăn cơm cứ như vậy mà đến đây hay không? Vừa rồi mình cùng bạn học khi bắt đầu ăn cơm chỉ giờ hơn, khẳng định anh còn chưa có ăn cơm. Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Lăng Tị Hiên.
“Sao vậy?” Lăng Tị Hiên còn cho rằng Lâm Dung đã xảy ra chuyện gì.
“Anh vẫn chưa ăn cơm có đúng không?” Lâm Dung hỏi anh.
Lăng Tị Hiên nở nụ cười, anh chính là đang bị đói, cho rằng Lâm Dung sẽ không nghĩ đến bản thân anh không ăn cơm, không ngờ rằng Lâm Dung lại còn rấy chu đáo: “Đúng vậy, ha ha, đúng lúc đói bụng, tìm chỗ chuẩn bị đi lấp đầy bụng.”
“Anh cách trường học rất xa sao, có thể quay lại không? Em muốn mời anh đi ăn cơm.” Lâm Dung lấy hết dũng khí hỏi anh, đây chính là lần đầu tiên cô chủ động mời một người con trai đi ăn cơm.
Lăng Tị Hiên đang lái xe nghe như vậy vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Rất tốt, em đến dưới lầu ký túc xá đợi anh...anh lập tức chạy qua ngay.” Anh biết, Lâm Dung là cô gái ngoan ngoãn như vậy nhất định không chủ động mời con trai đi ăn cơm, nhất định mình là người đầu tiên, đàn ông mà, nhất định sẽ có trường hợp này.
Thu thập một chút, khi Lâm Dung đi xuống, xe Lăng Tị Hiên đã đậu dưới lầu, Lăng Tị Hiên mở cửa xe, Lâm Dung ngồi vào hỏi anh: “Anh thích ăn cái gì? Muốn đi ăn chỗ nào?”
“Không sao cả, anh không kén ăn, gần trường học của em là được.” Đã trễ thế này, anh sợ đi xa Lâm Dung sẽ cảm thấy không an lòng.
“Không cần ở gần trường học, nơi này quá nhiều người quen.” Không ngờ Lâm Dung không đồng ý, cô vẫn còn rất bảo thủ, chuyện như vậy không muốn bị bạn học nhìn thấy.
Vẻ mặt Lăng Tị Hiên gian trá cười xấu xa: “ Lo sợ cái gì chứ, chúng ta cũng không có quan hệ đặc biệt, chính là bạn tốt, bạn tốt cùng nhau ăn cơm rất bình thường.” Lâm Dung nhắc nhở như vậy, anh ngược lại càng muốn tìm một chỗ ăn cơm ở gần trường học, tốt nhất là nơi nào có nhiều học sinh trường Lâm Dung, hay nhất là tất cả bọn họ đều quen biết Lâm Dung, anh chỉ mong sao là tất cả mọi người đều biết.
“Vậy cũng không cần, chúng ta nghĩ như vậy, nhưng khi người ngoài nhìn vào không hẳn sẽ nghĩ như vậy.” Lời này của Lâm Dung sai rồi, đúng là chỉ có cô mới nghĩ như vậy, Lăng Tị Hiên cũng không phải vậy.
“Nhưng mà anh muốn ăn đồ ăn Đông Bắc, chỗ phía đông gần trường học em có quán ăn Gia Cát dường như rất được, chúng ta đi đến đó đi.” Lăng Tị Hiên khuyên Lâm Dung, “Đi đến đó sinh viên tương đối ít.”
“Vậy được rồi.” Lâm Dung đành phải đáp ứng, nhưng cô không biết, sinh viên đi đến đó không phải nhiều mà rất nhiều, quan trọng hơn là đi vào đó trên cơ bản đều là người yêu, bởi vì quán ăn Gia Cát kia phần lớn đều là chỗ hai người.
Dừng xe lại, hai người đi vào, ngồi vào bàn hai người sát tường bên cạnh. Lâm Dung nhìn người đi ăn xung quanh, có ít nhất hơn một nửa là sinh viên, mới ý thức được bản thân mình bị Lăng Tị Hiên lừa, vì thế hung hăng mà trừng mắt nhìn anh.
Lăng Tị Hiên lại vô cùng vui mừng, anh cầm lấy thực đơn, tùy tiện chọn vài món ăn gọi phục vụ tới.
“Hiện tại em mới biết được, anh cái người này trăm phần trăm là tên đại trứng thối.” Lâm Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn Lăng Tị Hiên.
“Thật ra anh không có mục đích gì khác, không phải em nói năm thứ nhất đại học không muốn nói chuyện yêu đương sao? Anh chính là muốn cho người khác đều biết em có bạn trai, như vậy cũng không có người làm phiền theo đuổi em.” Đây chính là mục đích của Lăng Tị Hiên, nhưng chỉ một người trong đó, “Đây là giúp đỡ em.”
“Không cần!” Lâm Dung thở phì phò quăng cho Lăng Tị Hiên một câu.
Lăng Tị Hiên cười cười, không lên tiếng.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, Lăng Tị Hiên một mình ăn say sưa ngon lành một hồi, ngẩng đầu hỏi Lâm Dung: “Dung Dung, em không ăn một chút sao?
“Em ăn no, bị anh chọc tức đến no bụng đấy!” Lâm Dung còn đang tức giận, “Còn nữa, về sau anh đừng gọi em là Dung Dung.”
“Không được, anh gọi quen rồi, không sửa được.” Lăng Tị Hiên bắt đầu giở trò vô lại.
“Không sửa được cũng phải sửa, nếu không sau này em không cần gặp người rồi.”
“Được, được, được, đừng nóng giận, anh cố gắng hết sức còn không được sao?” Lăng Tị Hiên dỗ cô, dù sao hiện tại cô đối với mình vẫn chưa thật sự hiểu rõ. Dưới tình huống bình thường, nếu chuyện Lăng Tị Hiên có thể làm được, anh sẽ cực kỳ sảng khoái mà đồng ý, nhưng mà nếu làm không được, anh sẽ rất khéo léo nói “cố gắng hết sức”, người có vẻ quen thuộc với anh đều biết đặc điểm này của anh, cho nên mỗi lần nghe anh nói như vậy đều biết không có hy vọng rồi. Nhưng mà Lâm Dung lại không biết, còn tưởng rằng Lăng Tị Hiên đồng ý với cô.
Cái này gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng (giống câu núi cao sẽ có núi kia cao hơn)....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Lạc Thần
Chủ nhật về đến nhà, Lâm Dung rất vui vì được về chơi hai ngày với mẹ, mặc dù trong nhà còn có một anh rất ưu tú lớn hơn cô bốn tuổi, nhưng mà Lâm Dung lại là con gái một từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ cưng chiều, ngay cả anh trai cũng rất yêu thương cô. Lên đại học là lần đầu tiên rời nhà, mẹ cô rất lo lắng và đau lòng, cho nên mỗi lần về nhà, cũng sẽ làm những món thật ngon cho cô ăn, cùng nhau đi dạo phố mua đồ với cô, Lâm Dung biết mẹ nhất định sẽ mệt mỏi, cho nên luôn muốn mẹ được nghỉ ngơi nhiều, nhưng mẹ vẫn rất vui vẻ đi với cô.
Đến tối thứ sáu, Lâm Dung nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ cười nói: “Gần đây có một học sinh khóa 98 đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ nói muốn đến gặp mẹ...mẹ đã sớm không nhớ rõ có một học trò như vậy, cũng đã mười năm rồi, cũng không biết tại nơi nào mà cậu ta biết số điện thoại của mẹ, nghe nói hiện tại cậu ta cũng là đoàn trường!” Cũng giống như tất cả các giáo viên khác, mẹ Lâm Dung coi học sinh giống như là con của mình vậy, vừa nhắc tới là mặt lập tức hưng phấn, huống chi là một học sinh đã dạy nhiều năm mà còn không có quên mình, đối với một giáo viên mà nói, chuyện vui mừng nhất có lẽ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Lúc đầu Lâm Dung cũng ko để ý cho lắm, chỉ “Ừ” một tiếng —— loại chuyện như vậy xảy ra trong nhà cô là rất bình thường, nhưng mà sau đó nghe được một câu cuối cùng mới đột nhiên cả kinh, hiểu được, vội vàng hỏi: “Mẹ, con là khóa nào vậy?” Cô đang suy nghĩ có phải là Lăng Tị Hiên hay không, ngày đó anh nói mẹ cô đã dạy anh, không phải là thật đấy chứ?
“Đứa ngốc, con là khóa 2000 nha! Hỏi cái này để làm gì?” Mẹ không hiểu hỏi cô.
“Vậy người học sinh gọi điện thoại cho mẹ đó lớn hơn con hai tuổi đúng không?” Lâm Dung hỏi, Lăng Tị Hiên không phải là lớn hơn cô hai tuổi sao?
“Hình như là vậy đó, nếu cậu ta đến trường theo tuổi bình thường.” Mẹ nói: “Con sao vậy?”
“Vậy tên của anh ta có phải là Lăng Tị Hiên hay không?” Lâm Dung không kịp chờ đợi hỏi.
“Đúng vậy, làm sao con có thể biết?” Bà cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Dung học trung học đệ nhất cấp không phải là trường học bà dạy, huống chi học sinh của bà lại hơn con gái bà hai cấp, ngay cả bà còn không nhớ, làm sao con gái bà lại biết?
“À, mấy ngày trước anh ta tìm được con, hỏi con số di động của mẹ ấy mà.” Sẽ không nói dối mẹ, nhưng lại không thể nói toàn bộ chuyện tình cho mẹ biết được, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
“Ồ, là như vậy à, mẹ nói làm sao cậu ta có thể có số điện thoại của mẹ được! Chỉ là đứa nhỏ này thật đúng là rất có tâm, bé trai bây giờ, đều không để giáo viên vào trong mắt, dạy mình xong liền quên, làm sao giống cậu bé này được.” Mẹ vẫn là rất vui vẻ: “Huống chi lúc đó cậu ta cũng không phải là đứa bé có thành tích rất tốt. Nếu không mẹ sẽ nhớ cậu ta.”
Lâm Dung không nói gì, trong lòng lại nghĩ tới: hừ, người này thực dối trá, anh làm sao có thể không biết nhà cô ở đâu, còn hỏi mẹ cô, chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.
Buổi tối trước khi ngủ, Lâm Dung tức giận, gửi tin nhắn cho Lăng Tị Hiên: ai cho anh gọi điện thoại cho mẹ em? Tiểu nhân! Thế nhưng muốn lợi dụng mẹ em, nếu anh dám tới nhà em anh nhất định phải chết!
Rất nhanh, Lăng Tị Hiên: anh muốn nhìn dì một chút, mặc dù mẹ em không có dạy anh, nhưng trong đoàn của anh có vài binh sĩ là học sinh của mẹ em đấy, anh là thay bọn họ nhìn giáo viên, không có quan hệ gì với em. Chiều nay anh đi qua, như vậy anh liền có thể đưa em về.
Lâm Dung muốn bốc khói: anh gọi là dì sao? Gọi cô giáo! Nếu anh dám đến, tự gánh lấy hậu quả đi! Lâm Dung không nghĩ tới Lăng Tị Hiên sẽ có biện pháp như vậy, xem ra trước kia cô đã quá xem thường anh rồi, mặc dù tuổi của anh không lớn, nhưng mà lịch duyệt xã hội lại đủ phong phú, hơn nữa người lại không ngu ngốc, còn cô là một sinh viên mới vừa lên đại học, không phải đối thủ của anh.
Lăng Tị Hiên lại trả lời: Dung Dung, anh thật sự là muốn gặp mẹ của em một lần, anh biết em không thích anh, nhưng cũng không thể không cho anh cơ hội chứ, nếu như em thật không đáp ứng anh...anh gặp mẹ em cũng không có không giúp đỡ được gì đúng không? Huống chi, lính của ta vẫn muốn gặp mẹ em, nhưng khổ nổi là xa quá, không có cơ hội, như vậy anh vừa vặn cũng coi như giúp bọn họ rồi. Tại sao không để cho anh đi?
Nhìn đến tin nhắn, Lâm Dung có chút không rõ, hỏi anh: anh bảo đảm chỉ là đơn thuần nhìn giáo viên sao?
Lăng Tị Hiên cười, dĩ nhiên là không hoàn toàn rồi, anh là muốn làm cho quan hệ của anh và Lâm Dung phát triển để mở ra một con người dễ đi hơn, huống chi có mẹ Lâm Dung ủng hộ, muốn cùng Lâm Dung ở chung một chỗ liền dễ dàng hơn nhiều, nhưng anh vẫn là lập tức trả lời tin nhắn: anh bảo đảm.
Lâm Dung không có biện pháp: vậy thì tốt, anh muốn tới thì tới đi, dù sao không quan hệ với em.
Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Tị Hiên liền gọi điện thoại tới nhà Lâm Dung, nói buổi chiều anh tới, buổi chiều lúc Lâm Dung thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về trường học, quả nhiên anh tới, còn cầm một đống lớn quà tặng, thấy Lâm Dung thu dọn đồ đạc, anh liền nói với mẹ Lâm Dung: “Cô giáo, ở lại một lát em liền đi, nếu không bảo Lâm Dung ngồi xe của em mà đi, em trực tiếp đưa em ấy đến trường học, như vậy em ấy cũng không cần ngồi xe buýt nữa.”
Lâm Dung vừa nghe tức đến mức thiếu chút nữa kêu lên, Lăng Tị Hiên quả nhiên là tính toán tốt, hừ.
Mẹ cũng rất vui mừng: “Vậy thì phải làm phiền em rồi, Dung Dung đứa nhỏ này sợ nhất là chen xe buýt.” Mẹ là yêu thương cô, mỗi lần về nhà Lâm Dung đều sẽ oán trách việc ngồi xe buýt nhiều mệt mỏi với mẹ.
Vì vậy mẹ nói chuyện phiếm với Lăng Tị Hiên, Lâm Dung đi rửa táo cho Lăng Tị Hiên, mới vừa rửa xong bưng ra, điện thoại di động của cô liền vang lên, nhìn hiển thị cuộc gọi, là Ngô Chí, cô thật không biết phải làm sao, Ngô Chí này, từ lớp mười một bắt đầu thích cô, Lâm Dung cảm thấy cậu ta rất phiền, thế nhưng cậu ta lại giống như không khí, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, Lâm Dung nhận điện thoại.
“A lô, có chuyện gì sao?” Trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn, Lăng Tị Hiên không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô: Lâm Dung rất có lễ phép mà, thế nào đột nhiên nói chuyện với người ta như vậy?
“À? Cậu đang ở phía dưới?” Nhất thời sắc mặt Lâm Dung tối xuống, trong giọng nói cũng mang theo uể oải: “Vậy cũng tốt, tớ đi xuống.”
Cúp điện thoại, Lâm Dung mặt ủ mày ê đổi giày, mẹ hỏi cô: “Ai vậy, Dung Dung?”
“Là Ngô Chí, cậu ta đang ở cửa chung cư chúng ta chờ con đấy.” Chuyện của Ngô Chí mẹ cũng biết, bởi vì biết con gái không có loại ý tưởng đó, cho nên cũng chỉ là hiểu rõ, không muốn can thiệp quá nhiều.
“Vậy con đi nhanh về nhanh.” Mẹ dặn dò cô.
“Dạ, con biết rồi.” Nói xong Lâm Dung mặc áo khoác vào, lấy ví tiền ra bỏ vào trong túi —— Ngô Chí thường xuyên tặng quà cho cô, nhưng từ nhỏ không có thói quen như vậy nên lâm Dung luôn ném tiền cho anh, lần này biết Ngô Chí có thể lại sẽ tặng đồ cho mình, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là cầm ví tiền để ngừa ngộ nhỡ.
Lăng Tị Hiên có lẽ cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, trong lòng không vui, anh không thể biểu hiện quá rõ ràng, nhưng lại thật sự lo lắng cho Lâm Dung, vì vậy anh đứng lên: “Cô giáo, nếu không em đi cùng với Lâm Dung, như vậy cô cũng có thể yên tâm.” Anh là muốn gặp người thích Lâm Dung một lần.
“Cũng tốt, em cùng nó đi xuống đi.” Đều lo lắng cho con gái, nhưng lại biết nếu như mình đi xuống với Lâm Dung thì thật không giống như lời đã nói trước đó, huống chi trong nhà còn có khách, Lăng Tị Hiên vừa nói như vậy, mẹ Lâm Dung liền đồng ý, nói thật, mặc dù Lăng Tị Hiên mới vào nhà Lâm Dung mười mấy phút đồng hồ, nhưng bà có ấn tượng rất tốt với Lăng Tị Hiên.
Trong lòng Lâm Dung âm thầm kêu khổ, nhưng mà lại khó mà nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài với Lăng Tị Hiên.
Lầu nhà cô cách cửa chính chung cư chỉ có năm phút đồng hồ lộ trình, nhưng Lăng Tị Hiên vẫn cứ lôi kéo cô lên xe. Biết anh có thể đoán được cái gì, trong lòng có lẽkhông thoải mái, Lâm Dung không nói gì, nghe lời ngồi xuống.
Đến cửa chung cư, Lâm Dung xuống xe, Lăng Tị Hiên cũng muốn đi theo xuống cùng đi với cô, Lâm Dung vội vàng ngăn anh lại: “Anh ở trong xe chờ em có được hay không?”
“Không được.” Lăng Tị Hiên cứng rắn nói một câu, vẫn muốn xuống xe.
“Không muốn không muốn, Lăng Tị Hiên, em biết anh là tốt nhất, em không có việc gì, em bảo đảm lập tức liền trở lại.” Lâm Dung lắc cánh tay của anh làm nũng.
Từ trước tới giờ Lâm Dung chưa từng làm nũng với Lăng Tị Hiên, nghe Lâm Dung nói với mình như vậy, Lăng Tị Hiên nào chịu được: “Vậy thì tốt, nhanh nhanh rồi trở về, anh ở đây chờ em.”
“Dạ.” Nói xong Lâm Dung chạy tới cửa ra vào nhìn quanh vào trong tìm Ngô Chí —— Cậu chỉ chú ý nhìn người đi bộ đi đường, làm sao dự đoán được Lâm Dung sẽ ngồi xe tới đây, đợi đến khi Lâm Dung đi tới trước mặt cậu, cậu mới kịp phản ứng.
“Có chuyện gì không?” Lâm Dung không biết nên nói gì, lại không thể biểu hiện quá lạnh nhạt, không thể làm gì khác hơn là hỏi cậu như vậy.
“Cậu...... Có khỏe không?” Ngô Chí hỏi cô.
“Ừ, cũng được, tại sao cậu lại trở lại?” Ngô Chí học đại học ở Côn Minh, Lâm Dung cảm thấy buồn bực tại sao một người bình thường như cậu vào chủ nhật lại từ miền nam chạy đến miền bắc.
“Vốn là đi tới nhà bạn học chơi, nghe bạn học trung học đệ nhị cấp nói cậu về nhà, cho nên mới tới gặp cậu.”
“À, cái đó...... Chiều hôm nay tớ phải trở về trường học.” Lâm Dung không muốn cùng cậu nói nữa.
“À, còn nữa, cho cậu cái này.” Ngô Chí cũng cảm thấy Lâm Dung không kiên nhẫn, vội vàng đưa gì đó trong tay cho cô, một con gấu bông.
“Cái này tớ có nhiều rồi, rất chiếm diện tích, tớ vẫn là không cần đi!” Đột nhiên Lâm Dung có chút đồng tình với Ngô Chí, thật ra thì cậu là người rất tốt, nhưng bản thân lại không thích, cho nên không có trực tiếp cự tuyệt.
“Cậu cứ cầm đi, đây là đặc biệt mua cho cậu, bên trong còn có một bức thư viết cho cậu.” Nói xong Ngô Chí muốn đi, Lâm Dung vội vàng gọi cậu lại: “Ai, bạn chờ một chút!”
Ngô Chí có chút mừng rỡ quay đầu lại, Lâm Dung đi tới trước mặt cậu, cố gắng nhét tiền cho cậu, sau đó lập tức chạy tới chỗ xe Lăng Tị Hiên —— Ngay từ đầu Lăng Tị Hiên đã đi xuống dựa vào xe vẫn nhìn Lâm Dung.
“Cậu ta lớn lên trông thế nào, đẹp trai không?” Đột nhiên Lăng Tị Hiên hỏi Lâm Dung một vấn đề mà chỉ có bạn cùng phòng mới có thể hỏi, bởi vì nhiều người, cho nên xe không thể dừng ở cửa chung cư, Lăng Tị Hiên đoán chừng không thấy hình dáng của Ngô Chí ra sao: “Anh thấy cậu ta không cao, khoảng 1m75 đúng không? Anh thấy chưa tới.”
“Dáng dấp không có đẹp trai như anh, cũng chưa tới 1m75, mới vừa 1m70, anh hài lòng chưa?” Nhìn dáng vẻ Lăng Tị Hiên có chút hả hê, đột nhiên Lâm Dung cảm thấy Ngô Chí rất đáng thương rất đáng thương, đoán chừng mới vừa rồi nhất định nhìn thấy cô lên xe. Nhưng mà, chuyện tình cảm, không thích chính là không thích, không thể miễn cưỡng nha.
Lăng Tị Hiên cười cười: “Anh không có ý tứ gì khác đâu, hơn nữa, em chọn bạn trai, cũng sẽ không nhìn bề ngoài của một người, quan trọng là thích lẫn nhau, đúng không?”
“Rốt cuộc anh cũng nói đúng một câu.” Lâm Dung chọc anh.
Lăng Tị Hiên không lên tiếng.
Về đến nhà, Lăng Tị Hiên lại hàn huyên với mẹ một lát, thấy đã sắp bốn giờ rồi, muốn đi, lúc đi lại làm trễ nãi một lúc lâu, Lăng Tị Hiên lấy ra gì đó, mẹ nói cái gì cũng không cần, Lăng Tị Hiên nói cái gì cũng không cầm trở về, hai người lôi lôi kéo kéo nửa ngày, cuối cùng phần lớn đồ vẫn là để lại, chỉ có một hộp quà trái cây rất lớn Lăng Tị Hiên nói lấy đi.