Chương
Edit: Malbec
Tần Lục Trác hiếm khi gặp được người còn ngang ngược hơn so với mình.
Ngang ngược như Úy Lam, một cô gái có mạch não kì lạ như vậy là lần đầu tiên Tần Lục Trác chứng kiến. Lúc cô nói điều gì cũng mang dáng vẻ đương nhiên.
Đúng lúc, văn phòng anh có người gõ cửa.
Sau đó, Thẩm Phóng đẩy cửa tiến vào, lúc nhìn thấy Úy Lam, tuy rằng rất vui vẻ nhưng cậu không quá kinh ngạc.
Vừa rồi trước khi đến đây đã có người lén báo cáo với cậu, hôm nay Tần tổng mang về một cô gái đặc biệt xinh đẹp.
Người gần gũi nhất bên cạnh Tần Lục Trác là Thẩm Phóng, anh ấy làm gì có người phụ nữ nào bên cạnh…
Vừa mới suy nghĩ, cậu liền nhớ đến người đã gặp ở quán nướng BBQ.
Quả nhiên bị cậu đoán trúng rồi.
Thẩm Phóng: “Úy tiểu thư, cô đã đến rồi. Tôi mới vừa về công ty, không tự mình nghênh đón, thất lễ.”
“Anh đối với mọi người đều khách khí như vậy sao?”
Úy Lam thấy anh ta trịnh trọng như vậy thì cười nhạt, nói.
Thẩm Phóng lập tức lắc đầu, tỏ vẻ: “Đương nhiên không phải, chỉ có cô tôi mới khách khí như vậy, dù sao cô cũng là bạn bè của lão đại chúng tôi.”
Tần Lục Trác thấy bộ dạng nhiệt tình như lửa này của cậu ta cảm thấy hơi phiền lòng, “Không có việc gì thì trở về làm việc đi? Có phải công việc quá ít hay không?”
Thẩm Phóng vừa nghe thế, nội tâm liền sụp đổ.
Lúc Tần Lục Trác nói lời này, Thẩm Phóng thật sự bận rộn hơn một tháng chưa nghỉ ngơi. Đừng nói nghỉ, ngay cả thời gian chạm đất cũng không nhiều.
Vì thế, Thẩm Phóng nhanh chóng kiếm cớ chạy mất.
Chỉ là khi đi đến cửa, cậu nghĩ ngợi một chút rồi quay đầu lại: “Tối nay Úy tiểu thư đừng đi, cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Úy Lam mở miệng, đang muốn trả lời.
Ai ngờ Tần Lục Trác ngồi trên ghế, liếc cậu ta một cái, nửa châm chọc nói: “Nếu vậy bữa ăn hôm nay cậu mời đi?”
Thẩm Phóng đang muốn nói cũng được, nhưng nghĩ lại, nếu như thế không phải mình sẽ thành bóng đèn sao. Lại nhìn sắc mặt Tần Lục Trác, nếu mình còn dám ở đây thêm một phút nữa, đừng nói là tháng này không được nghỉ ngơi, không chừng đến cuối năm, mình cũng chưa được nghỉ.
Cậu ta nhanh chân chuồn mất.
Chờ sau khi Thẩm Phóng đi rồi, Úy Lam quay đầu lại nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Tần Lục Trác nhíu mày, không lên tiếng.
Úy Lam chỉ vào lồng mèo: “Đưa Tần Tiểu Tửu đi bệnh viện thú cưng, tôi sợ nó cứ cào mãi như vậy, vết thương ở chân sau sẽ càng nghiêm trọng.”
Tần Tiểu Tửu là một con mèo con không an phận, lúc này bị nhốt trong lồng sắt mà vẫn không chịu yên tĩnh.
Cuối cùng, Tần Lục Trác vẫn đứng dậy, một tay cầm lấy cái lồng.
Anh nhìn Úy Lam: “Tôi sẽ đưa nó đi, cô không cần phải đi cùng.”
“Tốt xấu gì cũng là do tôi trèo lên cây cứu nó.”
Một câu, đủ để khiến Tần Lục Trác không lời gì để nói.
Anh cúi đầu nhìn Tần Tiểu Tửu trong lồng sắt, thầm nghĩ: Chó con, không có việc gì làm lại đưa về một ân nhân cứu mạng.
Hai người cùng nhau đi ra, lần này, Tần Lục Trác trực tiếp đưa cô đến chiếc xe việt dã màu đen đỗ bên cạnh.
Trước khi lên xe, Uý Lam cầm lấy lồng sắt trong tay anh, thấp giọng nói: “Tôi giữ cho, anh lái xe đi.”
Phân công rất rõ ràng.
Xe và con người anh ta giống nhau, sạch sẽ nhanh nhẹn.
Sau khi lên xe, trừ một hộp khăn giấy ra, bên trong xe tìm mãi cũng không thấy đồ trang trí dư thừa khác.
Trên đường lái xe đến bệnh viện thú cưng, Úy Lam hỏi: “Sao anh lại nuôi mèo?”
Theo lý thuyết, với tính cách của anh, cho dù thật sự muốn nuôi thú cưng cũng là nuôi mấy con chó lớn. Mèo vô cùng mỏng manh, anh ta sẽ ngại phiền phức.
Lần này, Tần Lục Trác lại rất phối hợp trả lời.
“Nó trốn ở bánh xe của tôi, tôi phát hiện được, liền nuôi nó.”
Tần Tiểu Tửu là mèo hoang, bởi vì thời tiết quá lạnh, thích trốn ở bánh xe. Kết quả hết lần này tới lần khác cố tình trốn dưới bánh xe của Tần Lục Trác, khiến cho người ngại phiền phức như Tần Lục Trác trong một khắc kia, thấy con vật nhỏ bé mềm mại như vậy.
Nảy sinh cảm giác mềm lòng.
Kết quả, sự thật chứng minh, anh quả thật có lúc mù mắt.
Tần Tiểu Tửu vừa đến nhà hai ngày đầu vô cùng ngoan ngoãn không chạy loạn, sau đó phát hiện mình đã là một thành viên của ngôi nhà này, liền bắt đầu lên mặt, hoàn toàn bộc lộ bản tính.
Cho nên lúc nghe Úy Lam khen nó ngoan, anh kiềm chế mà phát ra một tiếng cười lạnh.
Tới bệnh viện thú cưng, lúc này người không quá nhiều.
Rất nhanh đã có ý tá dẫn đường cho bọn họ, bởi vì trước đây lúc Tần Lục Trác mới nhận nuôi Tần Tiểu Tửu có mang nó đến bệnh viện này tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Soái ca đẹp trai cao lớn như vậy, ôm một con mèo đến đây, đã làm tan chảy những cô gái chưa lập gia đình ở nơi này.
Khi bọn họ bước vào văn phòng bác sĩ, nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng vẻ mặt dịu dàng ngẩng đầu nhìn bọn họ, đến khi ánh mắt dừng lại ở Úy Lam, gương mặt được trang điểm xinh đẹp kia xuất hiện vẻ không dám tin và thất vọng.
Đợi Tần Lục Trác kể lại đơn giản tình huống xảy ra, bác sĩ một bên kiểm tra cho Tần Tiểu Tửu, một bên nhìn về phía hai người bọn họ nhiều lần.
Úy Lam sóng vai bên cạnh anh dù không quá thân mật, nhưng mà cô ấy lớn lên quá mức xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, tuy mặc áo khoác che đi dáng người nhưng vẫn thấy được thân hình cao gầy, trang điểm tuy đơn giản nhưng khí chất tỏa ra khắp nơi.
Rõ ràng nữ bác sĩ đã sớm nói bóng nói gió nhiều lần, xác định Tần Lục Trác không có bạn gái, đáy lòng cô phân tâm, động tác kiểm tra xuống tay có hơi mạnh, Tần Tiểu Tửu kêu tên một tiếng “meo”, suýt nữa chạy trốn ra ngoài.
Tần Lục Trác nhíu mày, anh cũng nhìn ra nữ bác sĩ đang phân tâm.
Chỉ là anh không lên tiếng, Úy Lam bên cạnh vươn tay kéo cánh tay anh, thản nhiên nói: “Chúng ta vẫn nên ra ngoài chờ, miễn quấy rầy việc bác sĩ kiểm tra.”
Tần Lục Trác cúi đầu nhìn bàn tay của cô đang kéo cánh tay mình, tinh tế, sáng bóng.
Bàn tay thật sự đẹp mắt, chỉ là cầm nhầm chỗ rồi.
Nhưng mà anh không muốn làm trò trước mặt người khác, nên bỏ qua.
Vừa ra khỏi phòng, anh lập tức buông tay cô ra, nhìn cô một cái liền quay đầu đi, lát sau đang định nói chuyện, lại bị người kia cướp lời.
Cô nói: “Không cần cảm ơn tôi.”
Tần Lục Trác bị cô chọc cười, quay đầu lại liếc nhìn cô lần nữa, một tay bỏ trong túi: “Cảm ơn cô?”
“Vị bác sĩ vừa nãy, thích anh.” Cô nói.
……
Anh thản nhiên nói: “Đừng nói lung tung.”
Lần này Úy Lam cười mà không nói gì.
Nhưng thật ra Tần Lục Trác lại nhớ đến trước kia có vài lần nhận được tin nhắn của bác sĩ, nhắc nhở anh những việc cần chú ý khi nuôi mèo.
Lúc ấy anh còn nghĩ, bây giờ bệnh viện còn có dịch vụ đậm tình người như vậy.
Chỉ là không nghĩ đến, cái chuyện có tình người này chỉ dành cho một mình anh.
Sau khi bọn họ đi vào lần nữa, nữ bác sĩ đã hành xử theo thái độ công việc. Chân sau Tần Tiểu Tửu không bị gãy xương nhưng mà bị mắc trên cây nên đùi bị rách một chút, đã được băng bó lại.
“Đưa cô về?”
Đứng bên cạnh xe, Tần Lục Trác duỗi tay kéo cửa xe ra, cả người như hòa vào bóng tối bên trong xe, chỉ có đôi mắt kia là sáng đến mức quá đáng.
Nói xong, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Úy Lam lắc đầu: “Không cần, xe tôi đỗ ở gần công ty các anh, anh đưa tôi về công ty anh là được.”
Hai người lại lần nữa lên xe, lái xe trở về công ty. Lần này mặc dù không ai nói gì nhưng bầu không khí lại rất thoải mái.
Bởi vì gần giờ cao điểm tan tầm nên rất lâu sau mới về đến nơi.
Đến khi xe dừng ở cổng công ty thì bên ngoài đã sáng lên ánh đèn rực rỡ.
Cầu vồng hiện lên xung quanh ánh đèn đường ảm đạm, dọc theo đường cái như một con rắn uốn lượn. Tần Lục Trác dừng xe, quay đầu nhìn cái lồng phía sau, sau khi bôi thuốc thì Tần Tiểu Tửu vẫn luôn ngoan ngoãn.
Anh mở miệng: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Úy Lam đang mở đai an toàn chuẩn bị xuống xe, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt chuyển động: “Anh muốn mời tôi ăn cơm?”
“Cô cứu Tần Tiểu Tửu.”
Anh đang trả nợ thay cho tiểu súc sinh nhà mình.
Nhưng mà bữa cơm này cuối cùng cũng không thành vì Úy Lam bỗng dưng có việc phải đi. Tần Lục Trác dứt khoát đem cái lồng chứa Tần Tiểu Tửu trở về công ty. Bản thân anh không chú ý nhiều về chuyện ăn uống, trước kia khi ở đội cảnh sát là ăn ở nhà ăn của đội.
Hiện tại tự mình mở công ty, lại là mỗi ngày ăn ở nhà ăn công ty.
Đúng lúc Thẩm Phóng ra ngoài tình cờ thấy anh đang đứng một mình, đang còn nhìn về phía sau.
Vừa rồi có người lén nói với cậu, Tần tổng và vị tiểu thư xinh đẹp kia cùng nhau ra ngoài, Thẩm Phóng còn cảm thấy lão đại nhà mình cuối cùng là cây vạn tuế nở hoa. Ai ngờ không được bao lâu mà đã ăn uống xong rồi?
“Lão đại, anh và Úy tiểu thư đã ăn xong cơm tối rồi?”
Tần Lục Trác quay người liếc cậu một cái, Thẩm Phóng câm miệng.
Chỉ là Thẩm Phóng lại bày ra bộ dạng mẹ già, nhắc nhở: “Aiz, lão đại, anh cũng thật là, như vậy quá không phúc hậu, tốt xấu gì người ta cũng là một cô gái, mời ăn một bữa cơm mà lại làm sao vậy.”
Lúc này cậu hoàn toàn quên mất trước kia Tần Lục Trác đã cư xử như thế nào với những cô gái thích anh.
Đến khi người đàn ông bên cạnh bị cậu nhắc nhở đến mức hết kiên nhẫn.
“Là do cô ấy không ăn.”
Người đàn ông rảo bước đi, để lại Thẩm Phóng đứng tại chỗ.
……
Thẩm Phóng sững sờ nửa ngày mới hiểu rõ, hóa ra không phải do lão đại nhà mình không muốn mà là do con gái nhà người ta từ chối?Buổi tối, Tần Lục Trác vừa mới tắm rửa xong thì nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi nghe xong, anh mặc quần áo rồi ra ngoài.
Đến nơi đã hẹn, vài phút sau, một người đàn ông thân hình gầy gò, lùn xủn nhìn xung quanh nhiều lần, lúc này mới thật cẩn thận mở cửa ghế phụ, lên xe anh.
“Trác gia, đã lâu không gặp.”
Tần Lục Trác mở cửa sổ một nửa, ngón tay kẹp điếu thuốc rồi hít một ngụm, quay đầu phun khói ra ngoài cửa sổ, thanh âm khàn khàn: “Đừng nói nhảm, tin tức chính xác không?”
Người đàn ông cười khà khà nói: “Trác gia, anh không phải không biết Phan Tử tôi là người như thế nào, không có tin tức nào mà tôi không nghe được.”
Hừ, Tần Lục Trác hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng này cắt đứt lời nói khoác loác tiếp theo của Phan Tử.
Phan Tử hạ giọng nói: “Cát thúc này trước kia lăn lộn ở Vân Nam, Miến Điện (Myanmar), bất quá mấy năm nay trong thành phố chúng ta cũng rất có danh tiếng, ai cũng biết hắn vừa có hàng lại rẻ hơn so với người khác một chút nên mọi người ai cũng hỏi qua hắn.”
Đáy mắt Tần Lục Trác hiện lên sự lạnh lùng, lại là một kẻ rác rưởi thôi.
Phan Tử thấy anh không nói câu gì cũng không để ý, hiểu rõ tính tình vị này.
Hắn nói: “Trác gia, trước kia ngài trên con đường này quá nổi tiếng, dù bây giờ không còn là cảnh sát, cũng không có nhiều người dám lui tới với ngài.”
Tần Lục Trác không khó xử hắn, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ hỏi chuyện cần biết, chuyện khác tôi mặc kệ.”
Chuyện phạm pháp thì để lại cho cảnh sát, nếu hiện tại anh chỉ là người dân bình thường, anh sẽ không tìm việc cho mình.
Phan Tử cười hắc hắc, lại nói: “Nghe nói bây giờ Cát thúc đến đây để gặp một khách hàng lớn, cho nên anh có thể gặp hay không, tôi cũng không bảo đảm được, xem bản lĩnh của anh thôi.”
Nói nửa ngày, hắn mới lộ ra một chút tin tức.
Bất quá Tần Lục Trác biết hắn đã lâu, tiểu tử này tuy rằng cũng lăn lộn khắp nơi nhưng không phải là người ác độc, nhiều lắm chỉ là bán tin tức, làm những chuyện màu xám bên cạnh thôi.
Loại người tầm thường như thế này, đôi khi lại đưa ra những tin tức chính xác.
Phan Tử nói đến đây, nhịn không được nhìn anh, cười nói: “Trác gia, tôi đã đem những gì mình biết nói cho anh, chúng ta có phải là……”
Ai ngờ, hắn mới vừa nói xong, Tần Lục Trác trực tiếp dập tàn thuốc, ném chính xác vào thùng rác ven đường.
Rồi anh khởi động xe, lái xe đi.
Phan Tử mở to hai mắt hô: “Trác gia, anh đây là muốn làm gì?”
“Đi theo tôi một chuyến, để tôi gặp được người, sẽ cho cậu gấp đôi.”
Lời này thốt ra khiến Phan Tử hận không thể quỳ xuống, đây không phải thắt cổ hắn sao.
Đến nơi, là một quán bar, nơi đây có nhóm thanh niên ăn mặc thời thượng đứng ở cửa và đặc biệt là những cô gái mặc váy ngắn, tuy rằng lúc này Bắc Kinh còn chưa đến mùa đông giá rét nhưng cũng đã bước vào đầu đông, đám người kia lại dũng cảm lộ chân không sợ lạnh.
Phan Tử cuối cùng cũng cầu xin nói: “Trác gia, anh cho tôi đường sống đi, tôi chỉ là người bán tin tức.”
“Cậu đưa tôi vào, phương pháp tôi tự nghĩ, không làm khó cậu.”
Giọng nói Tần Lục Trác thản nhiên, làm người khác không thể chen vào.
Phan Tử hiểu rõ chuyện này không xong không được, dứt khoát từ bỏ giãy giụa, đi vào theo anh.
Sau khi đi vào, Tần Lục Trác trực tiếp đi đến ghế lô gần tầng hai. Quán bar này, tầng một là ghế dài và ghế lô, tầng hai là bàn tròn, bàn chuyện nhất định phải ở tầng hai, anh ngồi ở đây, ai đi lên tầng hai, vừa nhìn là có thể thấy.
Hôm nay đi đến cửa tầng hai thì thấy có hai người đàn ông đứng đó.
Tần Lục Trác hếch cằm, hỏi: “Ngày thường cũng có người giữ sao?”
“Chắc là không, có lẽ do Cát thúc đến đây, lão già cẩn thận.”
Tần Lục Trác lạnh lùng nhìn hắn, đến lúc anh cầm ly rượu trước mặt cúi đầu uống một ngụm, Phan Tử liền hô: “Trác gia, anh nhìn đi, anh nhìn đi, người phụ nữ này thật đúng giờ…… Con mẹ nó. chẳng lẽ cô ta là vị khách hàng lớn kia.”
Nghe Phan Tử hô như thế, Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn.
Anh trông thấy một người phụ nữ mặc bộ váy liền màu đỏ thẫm, chậm rãi đi về hướng cầu thang, trên cánh tay cô là một cái áo khoác dạ màu trắng, dưới ánh sáng tối tăm của hộp đêm, một thân váy đỏ thẫm kia làm cả người cô sáng như bạch ngọc, phát ra ánh sáng rực rỡ, óng ánh và trắng ngần.
Quá mức quyến rũ phong tình, so với những lần anh gặp trước kia, không giống chút nào.
Tần Lục Trác bước lại gần, Phan Tử không kịp ngăn lại.
“Úy tiểu thư, Cát thúc chúng tôi đã ở trên lầu chờ ngài.”
Người đàn ông mặc tây trang nghiêm trang bước đến, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh diễm nói với cô.
Hai người đàn ông mặc áo đen canh giữ ở cầu thang tầng hai, nhìn thấy người đàn ông dẫn đường thì cung kính gật đầu, không ngăn lại.
Úy Lam đi sau hắn, đôi chân đi giày cao gót vừa bước một bước lên cầu thang lót thảm mềm mại, cánh tay đột nhiên bị người khác kéo lại.
Ngay sau đó cả người cô rơi vào một vòng tay ấm áp.
Người đàn ông dẫn đường nghe được động tĩnh phía sau, vừa quay đầu lại liền thấy khách hàng của mình lại bị một người đàn ông cao lớn xa lạ ôm vào trong lòng.
Hắn tức giận nói: “Mẹ nó mày là ai?”
Hắn đưa mắt ra hiệu, định kêu hai tên bảo vệ bên cạnh giáo huấn thằng kia.
Thấy những kẻ đó chuẩn bị xông đến, thanh âm vừa lạnh lùng lại ngoan độc vang lên: “Người đàn ông của cô ấy.”