Một bóng dáng mảnh khảnh lướt vào khu sân sau rộng lớn, mắt nhìn trái phải, khuôn mặt thanh tú dính đầy bùn đất, chỉ chăm chú đến cái xô nằm chỏng trơ trên nền, khuôn mặt nhỏ đó dường như cũng sắp dán xuống nền đất.
Nhìn một hồi, cậu cảm thấy thú vị, sự ngờ vực ban đầu dần bị khuôn mặt nhỏ kia xóa tan. Cậu thấy mình như bị cuốn vào đó.
“Muội đang làm gì vậy?” Ngay khi cô bé nâng chiếc hộp nhỏ dưới chân lên như nâng niu vật báu, cậu cũng không kìm nổi sự tò mò, bước tới.
“A!” Cái bóng nhỏ nhắn bị giật mình vì một giọng nói từ trên trời rơi xuống, ngón tay khẽ buông lỏng, chiếc hộp rơi xuống đất, một thứ không rõ là gì từ bên trong nhảy ra, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
“Á! Dế của ta …” Cô bé hoảng hốt kêu lên, cuống cuồng muốn bắt chú dế lại.
“Sao thế?” Cậu chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó rất đỗi đáng thương của cô bé.
“Đều tại huynh cả đấy, đền dế cho ta đi!” Cô xoay người về phía cậu gào khóc như mưa khiến cậu nghĩ trời sắp sập tới nơi.
“Huynh á?” Cậu nhìn cô bé bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, vẫn không rõ mình đã phạm phải lỗi lầm gì.
“Không huynh thì ai? Nếu không phải do huynh đột nhiên lên tiếng làm ta giật mình thì con dế làm sao chạy mất được!” Cô bé xắn ống tay áo lên, dường như định đôi co với cậu một trận cho ra nhẽ.
Thu Nhược Trần méo mó dở khóc dở cười.
“Vậy… Huynh bắt một con khác, một con to hơn cho muội là được đúng không?” Cậu bối rối đành phải dùng giọng dỗ ngọt trẻ con này dỗ dành cô bé. Dù gì thì — chỉ là đứa bé 5 tuổi thôi mà, như vậy là dàn xếp quá ổn thoả rồi còn gì.
Ai ngờ… “Không cần, ta chỉ cần con vừa rồi của ta thôi.” Cô bé ương bướng chu cái miệng nhỏ lên với cậu.
Người bình thường gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ cho rằng đứa nhỏ này cố ý chọc giận họ, khăng khăng đòi theo ý mình bằng được. Nhưng không biết tại sao Thu Nhược Trần lại không nghĩ vậy.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ngang bằng với cô bé. “Có thể nói cho huynh biết vì sao không?”
“Cho dù có to hơn cũng không phải con dế ban đầu, ta không quan tâm huynh làm thế nào ta chỉ muốn con dế cũ của ta thôi…” Vừa nói mày vừa nhíu lại, nước mắt chỉ trực trào ra.
Thu Nhược Trần thấy hơi động lòng, một cảm giác khó nói thành lời xiết chặt trái tim cậu.
Cô bé này… rất đặc biệt!
Cô bé chỉ kiên trì với thứ mình muốn, có thể không phải tốt nhất, nhưng là thứ không thể thay thế. Cho dù có tốt hơn tất thảy cũng không thể thay thế được thứ duy nhất ban đầu.
Có thể là thứ cô bé quyết tâm giữ bằng được thực may mắn biết bao!
Cậu cười dịu dàng “Được, huynh tìm nó về cho muội, nhưng vấn đề là muội có thể nhận ra nó không?”
“Đương nhiên!” Cô bé kiêu hãnh gật đầu: “Nếu huynh thực sự thích một thứ gì đó, bất kể có biến thành hình dáng thế nào đi nữa, huynh cũng sẽ nhận ra nó!”
Thu Nhược Trần nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của cô bé, câu nói tưởng chừng ngây thơ khi lọt vào tai cậu lại mang một ý nghĩa rất thâm sâu. “Tiểu nha đầu, huynh sẽ nhớ kỹ những lời này của muội.”
Cậu xoa đầu cô bé rồi xắn cao tay áo, xách xô nước không còn lại bao nhiêu bên chân cô bé, “Nào, giúp huynh lấy nước, chúng ta đi tìm hang dế!”
Đã bao lâu rồi cậu không được vui vẻ như vậy?
Chẳng thể nhớ nổi nữa. Sau khi trải qua thời thơ ấu cậu tự nhiên trở nên trầm lặng và khôn ngoan hơn, 15 tuổi, cậu thậm chí lại càng thâm trầm hơn trước.
Nhưng tiểu nha đầu này lại có thể khiến cậu tìm lại chính mình. Cậu không còn lạnh lùng, cũng biết cười theo những câu chuyện vui đùa của cô bé, không tự chủ được mà yêu thương, chẳng tiếc bất cứ giá nào để nụ cười của cô luôn được rạng ngời.
“Chỗ này, chỗ này! Mau lên, chỗ này có một cái hang.” Tiếng gọi non nớt nhưng cương quyết vang lên thúc giục cậu đang bước chậm rì.
“Đến đây!” Cậu cúi người xuống không thèm bận tâm chiếc áo trắng thanh nhã của mình đã bị nhiễm bẩn chẳng còn nhận ra màu gì nữa rồi, một lớn một nhỏ cùng đổ nước xuống cái hang nhỏ không thấy đáy.
“A… một con nữa!” Cậu vui vẻ tóm lấy con dế mèn vừa nhảy ra khỏi lỗ mang đến trước mặt cô bé, “Có phải con này không?”
Miệng cô bé xệ xuống, thất vọng quẳng chiếc hộp gỗ bên cạnh đi.
“Không sao, chúng ta tiếp tục.” Cậu thản nhiên cười cười, kéo tay cô tiếp tục tìm.
Thời gian lặng lẽ trôi qua đến khi tia sáng cuối cùng trong ngày bị những vầng mây đen che mất.
Bọn họ dường như đã bắt tất cả dế gần đó rồi, hai người cố chấp một lớn một nhỏ nhất quyết không chịu bỏ cuộc, chiếc hộp gỗ cũng đã đầy ứ những chú dế mèn hiếu động. “A? Đúng rồi, đúng rồi! Chính là nó!” Cô bé đột nhiên vui sướng reo to, hai tay úp lên chiến lợi phẩm để nó không chạy mất, cũng không thèm để ý những con dế khác đã nhảy ra khỏi hộp gỗ, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy con dế kia, dịu dàng đặt vào trong hộp.
Cậu giờ cũng để ý thấy, trên chân con dế có buộc một sợi chỉ đỏ.
Cô bé nói chắc chắn sẽ nhận ra hoá ra là do nguyên nhân này, cậu lại cứ tưởng cô thần thông thế nào!
Thu Nhược Trần cười dịu dàng, “Giờ hết giận rồi chứ?”
“Ừm.” Nét mặt cô bé tràn đầy sự thoả mãn, chủ động trèo vào ngồi trong lòng cậu. “Hết giận từ lâu rồi, ca ca, huynh cừ thật.”
Tất cả đều diễn ra hết sức tự nhiên, cậu ôm cô gái nhỏ mặc cho cô làm nũng, cọ cọ khuôn mặt đầy bùn đất vào chiếc áo nhem nhuốc nhếch nhác tới cùng cực của cậu.
“Nhược Nhi!” Tiếng gọi từ trong phòng truyền ra, Thu Thuỷ Tâm vừa đi vừa nói, “Tìm thấy Linh Nhi chưa? Tốt xấu thế nào cũng phải đem vợ đến cho cha mẹ nhìn một cái, đừng giấu đi làm của riêng……”
Lời của Thu Thuỷ Tâm bỗng nhiên nghẹn lại, mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, muốn dụi dụi để xác nhận lại.
Không thể nào? Là bà nhìn nhầm, đúng, nhất định là bà nhìn nhầm rồi!
Thằng bé xưa nay lúc nào cũng lầm lì, đến cả tóc cũng không để lộn xộn, giờ này mặt mũi đang lấm lem bùn đất, lại còn ôm một đứa bé bằng nửa tuổi mình trong lòng thế kia? Còn chiếc áo trắng thanh nhã bất phàm chưa từng lấm bẩn nữa, mà tiểu nha đầu ngồi trong lòng nó lại tỏ ra không sao, cứ ra sức lau cọ lên người.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, hướng theo tầm nhìn của Thu Thuỷ Tâm về phía cậu bé, “Đang gọi ca ca sao? Tên ca ca là Nhược Nhi à?”
“A?” Thu Nhược Trần ngẩn người đỏ mặt.
Để một đứa trẻ miệng còn hơi sữa học mẹ cậu gọi thế này, thật hết lời để nói.
“Cái này…” Thu Thuỷ Tâm nhìn hai đứa trẻ mấy lần, cuối cùng cũng xác nhận đây không phải ảo giác.
Bà giờ đã chắc chắn cô bé con đang ngồi trong lòng con trai mình chính là con gái duy nhất của muội muội, cũng là vị hôn thê nhỏ tuổi của Nhược Nhi.
Nhìn hai đứa nhỏ vô tư chẳng nghi ngờ gì, bà thấy thật vui.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem khiến bà không rõ đang cười hay không, nhưng đôi mắt sinh động mở to kia đúng là làm lay động lòng người.
“Dì xinh đẹp vừa nói đến vợ, mẹ em nói, vợ chính là cô dâu mới… Linh Nhi là cô dâu mới của đại ca sao?” Cô bé ngẩng đầu hồn nhiên hỏi.
“a?” Lần này Thu Nhược Trần còn ngẩn người hơn lúc trước, miệng ngắc ngứ không thể thốt thành lời.
Thu Thuỷ Tâm thấy buồn cười, cô bé này rất thật thà.
“Đại ca xấu hổ nên không nói, để ta hỏi vậy, Linh Nhi có muốn gả cho đại ca không?” Bà liền đứng ra tác hợp, thay con hỏi ý tiểu tân nương nhỏ tuổi không hiểu chuyện.
Linh nhi nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ mình đang ôm trước ngực, suy nghĩ chẳng tới ba giây đã lập tức cười rạng ngời. “Muốn! Linh Nhi phải gả cho đại ca, làm tân nương của đại ca!”
Sau đó, cánh tay nhỏ nhỏ ôm lấy người giờ đang đờ đẫn mất hồn, vui vẻ tiếp tục, “Đại ca rất tốt với cháu, còn giúp cháu bắt dế nữa!”
Nhờ một con dế mà lừa được một người vợ sao?
Tới lúc này đến cả Thu Nhược Trần cũng không thể thốt ra lời nào.
Đêm đã khuya, trên chiếc giường đơn trước nay của Thu Nhược Trần lại có thêm một cây leo cứ quấn vào cậu không chịu rời.
Thu Nhược Trần bất đắc dĩ ngẩng đầu lên. “Mẹ nói với thúc thẩm là Linh Nhi ở chỗ con.”
Thu Thuỷ Tâm nhếch khóe môi, “Ta biết rồi.”
“Mẹ đừng dùng ánh mắt đó nhìn con.” Cậu thở dài.
“Con ra lệnh cho mẹ đấy hả? Lâu rồi không bị nghe mắng nên quên ai là mẹ, ai là con rồi hả?” Bà thích nhìn người khác theo kiểu nào, thằng con này có tư cách gì mà thắc mắc chứ?
Thu Nhược Trần hừ một tiếng, “Còn phải làm thế nữa ? Mẹ còn nhọc công phân rạch ròi khoảng cách mẹ với con làm gì, mẹ không sợ cha sẽ oán mẹ sao? Tới lúc cha cô đơn không chịu nổi nữa cưới một bà hai nào đó về, mẹ đừng trách con bất hiếu không nhắc nhở mẹ trước.”
Thằng con đáng chết này! Chọc đúng chỗ đau, rõ ràng nó biết nhược điểm của bà là yêu Cốc Ánh Trần tới chết đi sống lại. Bị trượng phu dồn ép bao lâu nay, đâu có giống với con dâu nhỏ. Con trai thích hay không bà mặc kệ, thế nào cũng phải làm tướng công vui lòng đã.
Thu Thuỷ Tâm suýt nữa đã xông lên giường đánh người!
“Nếu thực sự có ngày đó, con nghe rõ đây, lão nương này sẽ quăng con cho mẹ kế hành hạ tới sống dở chết dở luôn.”
Mẹ kế? Thu Nhược Trần rất muốn cười, “Mẹ, người còn chưa chết mà.”
“Sắp rồi!” Hơn nữa còn do chính con trai mình dứt ruột đẻ ra làm cho tức chết!
“Vấn đề là, con của mẹ giờ đã thoát khỏi giai đoạn bị ngược đãi rồi!”
“Đúng vậy, còn đủ lớn để cưới về một tiểu tân nương nữa!” mắt cậu nhìn xuống nhìn cô bé đang ngủ yên trong lòng.
Tiểu Linh Nhi này đúng là rất khá, đôi mắt to phân rõ trắng đen, mũi nhỏ nhắn, khuôn miệng hồng hồng đáng yêu như búp bê tạc bằng ngọc bích, có thể đoán được mười năm sau chắc chắn sẽ là một tiểu mĩ nhân tuyệt sắc, thật quá lợi cho tên tiểu tử này rồi.
“Có cần con nhắc mẹ ai không biết đạo đức liêm sỉ đã dụ dỗ trẻ con gả cho con trai mẹ không?” Thu Nhược Trần nói.
Thu Thuỷ Tâm dám thề, khẩu khí kia của con trai bà, tuyệt đối, tuyệt đối là khinh thường, phỉ nhổ!
“Ít nhất mẹ cũng không lừa Linh Nhi lên giường chung chăn chung gối với mình, con nói xem, là ai vô sỉ hơn ai?” Bà quyết đôi co.
“Con chưa …”
“Vậy những gì mẹ nhìn thấy bây giờ là ảo giác chắc?” Một câu của bà chẹn ngang họng cậu.
Đâu phải cậu cố ý chứ! Là Linh Nhi cứ dính vào cậu thì biết làm thế nào? Thu Nhược Trần bất đắc dĩ nghĩ.
Sau khi vào nhà, có nói kiểu gì Linh Nhi cũng không chịu rời cậu nửa bước, tắm gội, ăn cơm chẳng lúc nào không bám lấy, ngay cả khi đi ngủ cũng “khâm điểm” cậu theo cùng. Cậu phát hiện ra một điều hết sức miễn cưỡng, thì ra mình cũng khá có tiềm năng làm vú em.
“Này, con nói xem, tắm cũng tắm cùng, giường cũng ngủ cùng, người cũng bị con ôm rồi, còn thiếu gì nữa đâu, danh tiết tiểu cô nương nhà người ta đã bị hủy hoàn toàn trong tay con rồi, con không thể không chịu trách nhiệm được.”
Tắm… tắm cùng? Giường… ngủ cùng? Ôm…? Thế này, này… “Mẹ, mẹ đừng nghĩ một đằng nói một nẻo thế, Linh Nhi mới có 5 tuổi thì con phải chịu trách nhiệm gì chứ?” Cậu chẳng hiểu thực ra cậu đã nhìn cái gì? Ngủ cùng gì chứ? Mà quan trọng nhất người bị ôm là cậu cơ mà!
Cậu không thể quên khi Linh Nhi kiên quyết không rời nằng nặc đòi vào tắm chung. Đôi mắt lanh lợi mở to tò mò quan sát thân thể cậu, lại còn có ý định chạm vào nơi khác biệt giữa nam nữ làm cậu xấu hổ suýt nữa xông ra ngoài cửa hô to “phi lễ”!
Có trời làm chứng, chính cậu mới là người bị “hao tổn danh tiết”!
“Năm tuổi không phải là người à? Thu, Nhược, Trần! Con đang tâm lừa gạt người không hiểu biết gì sao?” Thu Thuỷ Tâm nghiến chặt từng lời, âm lượng có chút không khống chế được.
“Suỵt ….” Cậu vội vàng ra hiệu cho mẹ im lặng rồi vỗ nhẹ vào cô bé vừa bị giật mình trong lòng, miệng trấn an “Không sao đâu, Linh Nhi ngoan, ngủ tiếp đi.”
“Ư….” Linh Nhi xoay người, tìm một tư thế thoải mái hơn, ngoan ngoãn tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Thâm Thu Thủy nhìn con, muốn cười mà không cười nổi.
Còn làm ra vẻ bị ép buộc ghê gớm lắm, rõ ràng tự đáy lòng cũng yêu thương Linh Nhi còn gì.
“Mẹ, con biết mẹ đang nghĩ gì. Giờ chúng ta nói chuyện này còn quá sớm, phải chờ ý kiến của Linh Nhi sau này. Còn nữa, cha đã chờ tới mức không kiên nhẫn nổi nữa rồi, đang muốn đích thân tới đây bắt người đấy…”
“Á!” Câu cuối cùng làm Thu Thuỷ Tâm như sực tỉnh trong cơn mơ kêu á lên một tiếng, mặt mày đờ đẫn xoay người đi.
“Cuối cùng cũng nhớ đến tôi nhỉ?” Cốc Ánh Trần cười gằn, “Thật vinh hạnh quá!”
“Xin lỗi …” Bà nhỏ giọng nói, thân hình mềm mại xích tới gần, “Đang giận sao?”
“Bà nói xem?” Cốc Ánh Trần không chớp mắt, với vợ yêu ông nhất định không cho bà đường lùi.
“Vậy… ông muốn thế nào?”
“Hỏi hay! Có lẽ đêm nay chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này một cách “tỉ mỉ” và “triệt để”, cả đêm!” Dám bỏ ông lại một mình? Tội này sao có thể dung thứ?
“…” Bà nuốt nước miếng, hỏi lại: “Cả đêm á?”
“Đúng vậy, cả đêm!” Ông kiên định trả lời, bàn tay to lớn bất ngờ tiến tới ôm chặt vòng eo thon lại gần. Xem sau này bà còn dám bỏ ông lại một mình lúc nửa đêm nữa không. “Chuẩn bị phòng đi”
“Đừng mà, không thì…”
“Bà nói thêm một câu nào nữa tôi cho bà ngày mai không rời nổi giường luôn!”
Tiếng nói càng lúc càng xa dần, chuyện này mãi thành quen rồi nên Thu Nhược Trần chẳng buồn để ý nữa.
Mẹ xưa nay vẫn thuận theo ý cha thế mà.
Mà rốt cuộc do cha quá mạnh mẽ hay do mẹ quá yêu cha nên chẳng còn thiết gì đến bản thân mình nữa đây?
Từ nhỏ tới lớn, cậu chưa từng thấy mẹ phản đối cha điều gì, tựa như sự tồn tại của mẹ chỉ để dành riêng cho cha vậy. Nhưng cha có yêu mẹ không? Câu trả lời tới giờ vẫn chỉ là sự hoài nghi vì trước nay cha chưa từng nói ra.
Tình cảm như vậy có đáng ngưỡng mộ hay không? Cậu chẳng rõ lắm, chỉ biết hai người đó rất cuồng nhiệt và điên rồ. Có lẽ do cậu chưa tới tuổi biết thế nào là yêu nên không thể hiểu được loại tình cảm này. Nhưng nếu sau này… cậu hiểu được thì sẽ thế nào nhỉ… liệu lịch sử có lặp lại không?
Sẽ dịu dàng như nước, hay nóng bỏng như lửa?
Cúi đầu ngờ vực nhìn tạo vật bé bỏng trong lòng, cậu khẽ cười rồi cùng cô chìm vào giấc mộng.
Nhưng, ở góc tường nơi cậu không để ý, có hai bóng người vừa mỉm cười vừa khẽ khàng rời đi.
“Ưu, Linh Nhi của chúng ta thật thông minh!”
“Sao cơ?” Cúi người hôn ái thê một cái, Đường Dật Ưu bắt gặp ánh mắt dịu dàng của vợ.
“Bởi vì nó mới nhỏ tuổi đã hiểu được bản thân phải tìm một người chồng thật lòng yêu thương mình.”
Đường Dật Ưu cười nhạt, “Ta nghĩ rằng vị hôn phu này là chúng ta tìm cho nó đấy chứ!”
“Nhưng đó cũng là do Linh Nhi biết giữ người nữa!” Giống như các tất cả các bà mẹ trong thiên hạ, đều nở mày nở mặt nhờ con gái, kiêu hãnh ngất trời xanh.
“Ngưỡng mộ sao?” Ông chăm chú nhìn ái thê.
“Không.” Cốc Ánh Điệp xoay người nhìn ông chăm chú, cơ thể mềm mại tiến lên phía trước trao ông một nụ hôn ngất ngây.
Cần gì phải ngưỡng mộ ai. Vì sao? Vì có một trượng phu yêu thương bà hết lòng thế này, bà phải là đối tượng để người khác ngưỡng mộ mới phải.
Nếu chưa kịp nói ra thì, bà biết, ông cũng sẽ hiểu.
Đêm khuya trăng sáng, phủ lớp ánh vàng bao trùm khắp nơi nơi, tạo nên một không gian tình tứ quyến rũ như dành riêng cho những đôi tình nhân.
“Mặc kệ, mặc kệ, người ta phải gả cho huynh…” Một khuôn mặt đẫm lệ khóc thút thít lẫn vào trong bóng đêm.
Một thân áo trắng thanh nhã phiêu dật bị bàn tay nhỏ giữ chặt, kéo thành nhăn nhúm không nhìn ra nổi.
Nhưng mà, cậu không bận tâm.
“Linh Nhi ngoan, buông tay ra để biểu ca về nhà.”
Hơn nửa tháng nay, bọn họ cùng ăn cùng ngủ, tiểu Linh Nhi dính chặt lấy Trần Thu Nhược như cái bóng, một tấc cũng không chịu rời. Tình cảm khăng khít chẳng thể phân cách.
Sau cô bé mới biết, dì xinh đẹp mà cô vẫn gọi chính là thể tử bác cô, là mẫu thân của đại ca. Vậy nên cô phải gọi đại ca là biểu ca.
Gia đình bác đáng lẽ chỉ định tới thăm vài ngày thôi, nếu không phải do cô sống chết không chịu cho về thì gia đình họ cũng chẳng ở lại đây tới nửa tháng.
Linh Nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt khẩn khoản nhìn về hướng mẹ mình cầu xin.
“Linh Nhi, thôi đi, chiêu này con dùng quá nhiều rồi.”
“Hu hu… Người ta không cho biểu ca đi đâu!” Giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, Linh Nhi gào khóc thảm thiết.
Thu Nhược Trần không đành lòng.
Ngồi xuống, cậu kiên nhẫn dỗ dành, “Linh Nhi đừng khóc, biểu ca rảnh sẽ đến thăm muội mà.” Cô sẽ phải chờ rất lâu, rất lâu mới được gặp cậu.
Thấy cảnh cô bé cố giữ con trai mình tới cùng, Thu Thuỷ Tâm bèn trêu chọc: “Nhược Nhi, mẹ thấy nếu con không chịu trách nhiệm cưới người ta về, Linh Nhi sẽ không bỏ qua đâu!”
“Thế có được không?” Linh Nhi háo hức nhìn mấy người lớn xung quanh đang nửa cười nửa không, miệng liến láu: “Muốn, muốn! Biểu ca, người ta muốn lấy huynh, nhất định thế!”
Bởi vì biểu ca rất yêu thương cô, giống như cha đối với mẹ, chuyện gì cũng thuận theo ý mẹ. Mà mẹ nói, gả cho người ta rồi có thể sớm tối bên nhau, sẽ được người ta thương yêu, vậy tất nhiên cô muốn rồi.
“Việc này …” Mấy ngày qua, đã quen cầu hôn trước đông người nên Thu Nhược Trần không còn cảm thấy ngượng nghịu nữa. Nhưng giây phút này cậu thực sự không biết phải nói thế nào.
Thấy cậu không nói gì, khuôn mặt nhỏ của Linh Nhi nhăn lại, “Huynh không cần muội nữa đúng không? Hu hu… muội biết rồi…”
“Đừng… Linh Nhi, đừng khóc nữa!” Cậu cuống lên ôm cô bé vào lòng. “Khóc xấu lắm, thế thì huynh sẽ không cần muội thật đấy.”
“Không khóc nữa huynh sẽ muốn cưới muội sao?” Thật kỳ diệu! Nước mắt cô lập tức ngừng lăn, chớp chớp mắt nhìn cậu.
Thu Nhược Trần lấy chuỗi ngọc bội đeo ở cổ ra, “Chờ khi nào muội lớn lên, xinh đẹp thì hãy mang nó tới Phần Dương tìm huynh.”
“Vậy… Vậy nếu muội xấu xí, huynh không cần muội thì muội biết làm sao?”
Cậu cười khẽ, “Vậy muội phải nghĩ cách lừa huynh đồng ý lấy muội!”
“Hi…” Cô cười toe, vùi khuôn mặt còn chưa khô nước mắt vào cổ cậu. “Huynh nhất định phải nhớ muội đấy!”
Nghe thấy chưa? Cô “ra lệnh” cho cậu phải nhớ cô!
Đôi mắt cậu toát lên vẻ yêu chiều, “Được, huynh sẽ nhớ muội!”
“Phải nhớ thật nhiều, thật nhiều!” Cô được voi đòi tiên.
“Được, nhớ nhiều, nhớ thật thật nhiều.” Cậu ngoan ngoãn nghe lời.
“Nhớ bao nhiêu?”
“Muội nói nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.”
“Rốt cuộc là bao nhiêu chứ?”
“Nhiều không đếm hết.”
“Nhớ cũng đếm được sao?”
“Nhớ muội thì đúng là không đếm được!”
Câu hỏi căn vặn, câu trả lời bao dung đầy yêu thương, từng câu từng lời bay vút về phía chân trời, nhẹ nhàng lướt qua mười hai năm nhung nhớ …