Đến tận khuya Lưu Uyên mới về nhà, hơn nữa dường như tâm trạng hắn tốt lắm, xem ra rất có triển vọng với Tề Duyệt.
Tắm rửa xong tôi trèo lên giường nằm, một lát sau bỗng dưng vang lên tiếng cửa mở, có người nhẹ nhàng bước vào.
Tôi nhắm tịt mắt cố kiềm nén tiếng tim đập dồn dập, cảm giác được Lưu Uyên ngồi xổm xuống bên cạnh giường, hơi thở mạnh mẽ của hắn khiến toàn thân tôi nổi đầy da gà.
Hô hấp khẽ khàng tựa như đang thổi nhẹ lên gương mặt tôi.
Tuy nhắm mắt, tôi vẫn có thể cảm nhận ánh nhìn của hắn đang đảo quanh trên người mình, sau đó hắn vươn tay ra, vuốt ve mái tóc rồi lại nhéo nhéo má tôi.
Đoạn, hơi thở hắn thình lình tiến lại gần hơn, xúc cảm ấm áp vương vất trên mặt, chậm rãi di chuyển đến đôi môi.
Tôi kháo, trước đây tôi hôn trộm hắn, hiện tại đổi thành hắn hôn lén tôi?
Quả nhiên là báo ứng.
Tôi cứ thế nhắm mắt mặc hắn vói đầu lưỡi vào hôn đến nửa ngày, cảm giác ấm nóng ấy thật khiến người ta mê say đến ngây ngất.
Thực sự không muốn buông hắn ra......Không muốn đẩy hắn vào cái ôm ấp của người con gái khác. Nhưng tôi biết rõ chúng tôi không thể có kết quả tốt đẹp.
Ví dụ như bạn nuôi một con mèo, bản thân bạn hiểu rõ ở trong tay mình nó sẽ không sống được, nhưng bạn sẽ một cước đá chết nó, hay là nhịn đau tặng thứ yêu dấu ấy cho kẻ khác? Thường Viễn tôi tuy là đứa nóng nảy nhưng không chuộng bạo lực, thế nên tôi đành phải lựa chọn phương án sau.
“Đừng giả vờ, em biết anh tỉnh.”
Thanh âm truyền ra từ đôi môi đang dán trên môi tôi khi hắn cúi đầu xuống, tôi mở to mắt, thân thể Lưu Uyên đã che hết ánh đèn yếu ớt xuyên qua khe cửa, khiến tôi không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy, chỉ nhận ra giọng nói kia dịu dàng khôn kể.
“Anh, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi xê dịch thân thể, tránh né bàn tay ma quỷ đang chạm vào mặt mình, “Anh nghĩ cậu đã lớn rồi, tìm một cô bạn gái để yêu đương chẳng phải rất tốt sao?”
“Anh thực sự nghĩ vậy?”
“Ừ.”
“Anh đối với em.....”
“Cậu là em trai anh, anh là anh hai cậu, trừ lần đó ra giữa chúng ta không hề có gì hết! Về phần lúc trước cậu nốc rượu, cứ xem như chuyện ấy chưa từng xảy ra đi! Dù sao với anh mà nói, đêm đó bất quá chỉ là một lần trải nghiệm kích thích, anh cũng không để trong lòng đâu!”
Bởi vì nói quá gấp, ngay cả tôi cũng tự thấy thanh âm mình đang run rẩy.
Hắn yên lặng một chốc, ngữ điệu nháy mắt lạnh hẳn đi.
“Anh biết mình đang nói gì không?”
Tôi biết chứ.
Cho nên mới đau đến kịch liệt như vậy.
Có thể ở cạnh cậu là loại tình tiết chỉ xuất hiện trong mơ. Tuy đêm đó phát sinh quan hệ thân mật với cậu, nhưng với tôi mà nói chỉ là thu hoạch ngoài dự đoán. Như thế đã đủ thoả mãn rồi, tôi không thể tham lam hơn được nữa.
Không thể vì sự ấm áp ấy mà cố chấp ở bên cậu không buông.
Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là tự mình hiểu lấy mình.
“Anh, em đã trưởng thành rồi, không còn là đứa em nhỏ luôn theo đuôi anh nữa.” Hắn thở dài thật dài, “Em sẽ chứng minh cho anh xem.”
“Chỉ có điều, xin anh đừng đụng tới yếu điểm của em được không?” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi mất.
Yếu điểm hử?
Hắn nói cái khỉ gì mà tôi không hiểu cho lắm.
Quả nhiên, tôi là kiểu “đầu óc ngu si”, “tứ chi phát triển”, “nóng nảy bộp chộp”, “tính cách vặn vẹo” mà Tề Duyệt thường nói hay sao?
Hy vọng Lưu Uyên sớm lĩnh ngộ được, tôi không còn là người anh hay trêu đùa em trai như thuở xưa nữa, Thường Viễn của hiện tại giống hệt một con sói xấu xa luôn ham muốn hắn, nghẹn lâu quá tôi không cam đoan có bổ nhào lại cắn hắn một miếng hay chăng. Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp hắn cắn ngược lại tôi, cơ mà hai anh em làm thế chung quy vẫn là không tốt đâu.
Đêm ấy tôi lại mất ngủ lần nữa, trong lúc đang trằn trọc lại nhận được hai tin nhắn.
Thứ nhất là của Tề Duyệt, Thường Viễn ơi, em trai cậu ngầu ghê cơ, nhưng là thức ăn của mình thì mình cũng nuốt không vô đâu ~
Tin còn lại là của em trai, anh, em thích anh.
Chả lẽ xuất hiện ảo giác ta ơi?
Kháo, quả nhiên tôi thật đáng khinh bỉ, thế mà lại ảo tưởng hắn sẽ gửi tin nhắn thổ lộ với tôi? Hết cách cứu rồi......
Thử trả lời coi có phải sự thật chăng.
Đương nhiên cậu phải thích anh rồi, anh em phản bội nhau là việc không hay chút nào.
Và hắn hồi âm.
“Là loại thích kia nha ~”
“Loại nào?”
“Muốn đè anh xuống giường cường bạo đó mà.”
Thằng này tuyệt đối ứ phải em trai tôi, em tôi chắc chắn không bao giờ thốt ra mấy câu lưu manh như vậy, hắn là bé ngoan, là thanh niên tốt có văn minh......
Thường Viễn mày là thằng chết bầm, đừng có YY em trai mày nữa, đi ngủ mau lên!
Tôi tự mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần, chẳng mấy chốc thật sự chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, tôi rời giường với hai con mắt đen thui, liếc qua thì thấy em trai đang bận rộn trong bếp, thời điểm tôi rửa mặt xong thì bữa sáng đã sẵn sàng trên bàn rồi.
Bánh mì hình trái tim, sữa dâu màu hồng phấn.....
Kháo, hắn muốn làm cái rắm [1] gì vậy?
“Anh, bữa sáng tình yêu này, đến ăn nhanh lên.”
Nụ cười cực kì ngọt ngào, vẻ mặt dịu dàng khôn xiết......
Tôi bị sét đánh rồi.
Theo cách nói của Tề Duyệt, đây chính là cảm giác sau khi bị sấm sét bổ trúng, lục phủ ngũ tạng tha hồ run rẩy đến quay cuồng. Bây giờ tôi đang hưởng thụ chính xác loại cảm giác ấy đây.
“Lưu Uyên, cậu sao vậy hả? Đầu óc bị lừa đá?!” Tôi căm tức lườm hắn.
“Không phải lừa đá, là nỗi xúc động khi bị đôi môi mềm mại của anh kích thích.”
Tôi không dám thừa nhận thằng oắt đang cười vô cùng bỉ ổi kia là em trai tôi.
“À đúng rồi, em rất vinh hạnh thông báo với anh rằng, em với Tề Duyệt đã thất bại, bởi lẽ....” Hắn ngừng lại nhìn tôi chăm chú đến nửa ngày, sau đó mới cười khẽ. “Chị ấy cũng nhận ra em với anh xứng đôi hơn nhiều.”
Dứt lời, hắn đứng dậy tiến sát lại bên tai tôi thì thầm, “Chị ấy còn bảo em, đối phó với người không được tự nhiên thì nên dùng thủ đoạn mạnh một tí, chi bằng trước tiên cứ đè đi rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm sau. Em nhịn anh lâu tới mức sắp nghẹn đến nội thương rồi, có biết không?”
Tôi hung hăng đẩy hắn ra, tiếp tục phẫn nộ trừng hắn, thiếu điều như rống lên luôn, “Đồ chết tiệt cậu đang nói cái quái gì vậy? Nhìn xem bản mặt cậu kìa? Y hệt con chồn vàng đói khát muốn điên rồi, cậu.....”
Hắn nhanh như cắt tiếp cận hôn lên môi tôi.
Tôi cứng đơ tại chỗ.
Đứng người với dáng vẻ phồng mang trợn mắt hẳn là một loại tạo hình siêu buồn cười, bất quá tôi cũng không chú ý nhiều như vậy.
Mấu chốt là, hắn biết mình đang làm gì không vậy? Bị quỷ bám trên thân?
“Em thích anh, vì thế đừng hòng giao em cho kẻ khác, em cũng sẽ không buông tha anh đâu, anh bỏ ý định đó đi.”
Nói xong, hắn mang theo nụ cười chiến thắng đi ra ngoài, đến lúc đứng ở huyền quan [2] còn quay đầu lại cười cười, “Bữa sáng tình yêu là do Tề Duyệt chuẩn bị đó, mời anh chậm rãi hưởng thụ ha.”
Thật vậy, cái cốc đựng sữa trên bàn có khắc chữ anh hai. [3]
Tề Duyệt, tôi muốn ân cần thăm hỏi tổ tông cô!
Lưu Uyên, chả nhẽ cậu muốn ép tôi phải dùng thủ đoạn cao siêu hơn sao? Kháo!
Tôi cầm miếng bánh mì lên dùng hết sức bình sinh mà bóp bóp bóp, bóp đến méo mó tâm trạng mới bình tĩnh được một chút.
Biến, ta giới thiệu bạn gái cho ngươi ngươi không cảm kích, ông đây nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khiến nhà ngươi hết hi vọng.
***
Trái lo phải nghĩ nhớ lại, từ lần chia tay đầy máu và nước mắt hồi trung học, tôi phát hiện mình không có khả năng lấy lòng con gái.
Mấy cô nàng ấy chỉ thích xem tôi như anh hoặc em trai, tôi chỉ vừa gợi ý làm người yêu là lập tức rút lui.
Họ nói tôi ứ biết tình tứ là gì, cá tính thì gắt gỏng, ở cạnh tôi luôn phải nơm nớp lo sợ có khi nào tức giận tôi sẽ quẳng cho họ hai cái tát không.....
Cóc có duyên với con gái, duyên với con trai cũng chả ra gì.
Lúc còn nhỏ tôi là trùm trong đám con nít, khi dễ khá nhiều đứa bé ít tuổi hơn nên được gọi là đồ quỷ nhỏ, đương nhiên rất ít người dám lại gần tôi.
Sau khi trưởng thành cũng có kha khá bạn thân, nhưng đều là dạng hồ bằng cẩu hữu rủ nhau trốn học leo lên núi chơi đùa.....
Những kẻ tự nhận là đàn ông thì không có dục vọng chinh phục tôi, phụ nữ lại càng không muốn sống dựa vào ham muốn của tôi. =___=
Chả nhẽ đi tìm gay? Đáng tiếc tôi không có cảm xúc với gay mà......
Đang lúc tôi rầu rĩ hết sức thì di động réo vang, một tin nhắn cực kì chướng mắt bỗng dưng làm tôi thấy hi vọng xuất hiện rồi.
“Thường Viễn, chúng tôi phải tổng kết thông tin của hội viên, bản lý lịch cậu bịa đại kia đã được sửa chữa hoàn thiện chưa?”
Là Tề Minh đại nhân, hội trưởng hội patin gửi tới.
Lúc ghi mấy cái lý lịch đó, số điện thoại và sinh nhật tôi đều phán bậy hết.
“Xong rồi, ngài có thể dành chút thời gian quý báu nói chuyện với tôi không?”
“Ha ha, đột nhiên cậu khách sáo vầy tôi thấy không quen chút nào, dùng phong cách của cậu mà nói chẳng phải là ‘bạn hiền, đi ra đây nói chuyện’ ư?”
“Bạn hiền, ra đây nói chuyện. Căng tin số một, mau lên!”
Tôi ấn phím soạn tin nhắn gửi đi, sau đó lại nhận được một kí hiệu mặt cười toe toét to ơi là to.
Tên Tề Minh kia cứ nhớ tới là thấy dối trá quá mức, lúc cười với người ta trông hắn *** dật kinh khủng, hệt như kẻ có mục đích bất lương vậy.
Bất quá chắc hắn không có hứng thú với tôi đâu há.
Một lát sau, tại căng tin số một.
“Thường Viễn, tìm tôi có chuyện gì?” Thằng con trai ngồi đối diện tôi vẫn cười kinh tởm như bao lần.
Tôi nhịn cơn khó chịu đang hoành hành trong dạ dày xuống, ráng sức khiến giọng điệu thật hoà nhã, “Tôi có chuyện cần cậu hỗ trợ.”
“Nói thẳng ra đi.”
“Giả làm bạn gái tôi, trong một tháng thôi.”
Tôi đã từng dự đoán hậu quả khi hắn nghe tới đây, thứ nhất là nổi trận lôi đình, thứ hai là khiếp sợ như vừa bị sét đánh, thứ ba là dùng nụ cười siêu đê tiện đùa giỡn tôi.
Ấy vậy mà hắn vẫn điềm nhiên quá đáng, thậm chí tạo cho tôi cảm giác hắn căn bản cóc thèm nghe tôi nói.
Đợi lâu đến tận lúc tôi sắp bùng nổ, hắn mới mỉm cười bảo: “Hình như tôi nhớ tôi là nam mà.”
“Ý của tôi là giả làm người yêu.” Tôi giải thích cho tên đần độn kia hiểu.
“Với cậu?”
“Đúng vậy.”
Hắn dừng một tẹo, thong dong hớp ngụm trà, “Không ngờ cậu lại có khuynh hướng ở lĩnh vực này nha.....”
Sau đó hắn cười đầy hàm ý, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn lom lom mặt tôi, “Nhận được sự ưu ái của cậu, tôi thật sự rất vinh hạnh.”
Tôi phun.
Lại là mấy câu nói để chòng ghẹo người như thường lệ, sao hắn không chịu thấu hiểu đạo lý đổi mới và phát triển vậy?
Sự việc cứ như thế được ấn định.
Tôi quyết phải đạt được mục đích cắt đứt mọi hi vọng của thằng em, về phần phương pháp cụ thể à, muốn để Lưu Uyên hoàn toàn mất lòng tin thì con đường này là đơn giản nhất.
Buổi tối hẹn em trai ăn cơm, Tề Minh rất nể mặt mà đến nhà ăn tạo ra một tình huống ngẫu nhiên.
“A, Tiểu Viễn, ở đây này.” Khuôn mặt cười hoà nhã đến ngọt lịm kia làm tôi chán ghét chết được. Bất quá trình độ diễn kịch của hắn thật có thiên phú.
“A Minh, mình muốn ăn cơm với em trai, đợi lát nữa mình sẽ đi tìm cậu.” Tuy tôi rất nỗ lực trưng ra sự vui vẻ pha lẫn chút thẹn thùng, nhưng cứ nhìn khoé miệng cứng ngắc của Tề Minh và ánh nhìn lạnh lùng của em trai cũng đủ hiểu, biểu hiện của tôi không tự nhiên tí nào.
Tề Minh gật gật đầu, rất thức thời lượn đi chỗ khác.
“Anh tìm cậu ta làm gì?” Em trai mở miệng hỏi, ánh mắt loé ra vẻ sắc bén.
“Hôm nay anh hẹn cậu là có chuyện cần nói, thật ra.....” Lời nói nghẹn ngay cổ họng nửa ngày, vì vẫn chưa tìm ra từ nào khéo léo nên tôi dứt khoát huỵch toẹt luôn, “Thật ra anh là đồng tính luyến ái, nhưng với cậu thì anh không có loại tình cảm đó mà chỉ xem cậu như em trai. Anh thích Tề Minh và muốn ở cạnh cậu ấy, vốn cũng không định nói với cậu.”
“Vậy hiện tại vì sao muốn thông báo?” Hắn bỗng nhiên ngắt lời tôi.
Tôi tránh tầm mắt hắn, cúi đầu uống trà, dưới ánh mắt đáng sợ kia ngay cả nói tôi cũng thấy lo lắng vô cùng.
“Vì anh muốn ở cạnh cậu ấy. Anh nghĩ nếu cậu là em trai cũng nên biết người yêu của anh mình.”
Hắn trầm mặc thật lâu rồi mới cất giọng nghiêm khắc, “Anh, anh biết mình đang làm gì không?”
“Biết chứ, anh muốn ở cạnh A Minh, vì tụi anh hiểu nhau, anh nghĩ mình có tình cảm đặc biệt với cậu ấy. Tề Minh khiến anh cảm thấy rất ấm áp, ở trước mặt cậu ấy anh không cần phải chịu chút áp lực nào cả.”
“Ở cạnh em anh thấy áp lực sao?”
“Đúng, cậu luôn đứng ở vị thế xa tít trên cao, từ nhỏ đến lớn là niềm kiêu hãnh của bố mẹ, học trò cưng của thầy cô, thần tượng trong mắt bạn bè. Mỗi lần ở cạnh cậu anh luôn thấy chúng ta không có tiếng nói chung, cảm giác ngưỡng mộ cậu khiến anh bức bối.”
“Lưu Uyên, chắc cậu không biết đâu nhỉ? Thật ra anh rất ghét cậu.”
Tôi ngừng một chút, nhận ra hắn đang chăm chú lắng nghe, tuy nét mặt có chút u ám nhưng không hề có ý muốn nổi giận, vì thế tôi nuốt nước miếng tiếp tục trình bày, “Ngay cả mẹ ruột của anh cũng rất thương cậu, bởi vì có người như cậu ở bên, có lẽ cậu không biết ha, làm anh như anh từ nhỏ đến lớn ngay cả đầu cũng không ngước lên nổi.”
Chính vì như thế, tôi mới thích cậu đến vậy, yêu thích việc gần gũi sùng bái cậu, nhưng chỉ có thể nén chặt trong lòng.
“Mỗi khi thi xong cậu được 100 điểm mà anh chỉ 50, bị đặt cạnh cậu để so sánh; nhiều lần cậu đạt được giấy khen học sinh giỏi, còn anh bị phê bình trước mặt hội phụ huynh, lúc đó anh nghĩ rằng, giá mà không có đứa em trai như cậu thì tốt biết mấy.”
Nếu cậu không phải em trai tôi, tôi cũng không phiền muộn như vậy, khỏi phải lo nghĩ mọi thứ cho cậu.
“Anh, anh nghĩ vậy thật sao?” Lưu Uyên thoạt nhìn có vẻ rất thương tâm.
“Đúng, thậm chí có đôi khi anh nghĩ rằng, nếu cậu không có mặt trên đời này thì tốt biết bao nhiêu, không có vật tham chiếu như cậu tồn tại, ít nhất anh còn có thể đứng thẳng lưng.”
“Nhưng mà, em luôn nghĩ mình thật may mắn vì có người anh như anh.” Hắn cười khổ cúi đầu xuống uống trà, bởi vì dùng sức nắm chặt chiếc cốc nên móng tay trắng bệch.
Lúc này tôi mới nhận ra hắn gầy đi không ít, những khớp xương trên ngón tay đều trở nên rõ nét như thế.
Đột nhiên lại thấy thật đau lòng. Dường như đã nói quá đáng rồi, thanh âm của tôi vì thế cũng mềm đi đôi chút, tôi vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn.
“Tuy không phải anh em ruột nhưng đã lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, mặc dù không thích cậu, anh cũng không ghét đến mức xem như kẻ thù. Lưu Uyên, cậu đừng để trong lòng.”
Dứt lời, tôi đứng dậy rời khỏi nơi đó, thật sự không hề muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hắn.
Mặc dù thấy tội lỗi như vừa bỏ rơi động vật nhỏ, nhưng tôi hiểu rất rõ, hắn không còn là động vật nhỏ luôn đi theo sau mông cần tôi che chở nữa, Lưu Uyên của hiện tại đã là một con chim lớn với đôi cánh vững chãi còn bay cao hơn cả tôi.
Tôi quyết định ngủ lại ký túc xá, tạm thời không trở về căn phòng chúng tôi cùng thuê nữa, tránh tạo ra cơ hội gặp mặt hắn.
Có lẽ hắn cần sự bình tĩnh, tôi cũng cần thời gian lên kế hoạch cho tương lai về sau.
Tới ký túc xá tôi mới phát giác hoá ra Từ Tiểu Huy cũng đã tiều tuỵ rất nhiều, quả nhiên tình yêu hệt như một đoá hoa hồng, thực mẹ nó gai góc.
Nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tìm người tâm sự. Gã Tề Minh kia bất quá chỉ là người cùng diễn kịch, ứ có thích hợp để mà tán với chả gẫu.
Thế nên tôi gửi tin nhắn cho Lâm Hạ, “Người đẹp Hạ, tôi mời cậu ăn khuya chịu không?”
“Tôi đang ở ‘Bóng đêm’, có việc cần làm.”
Bóng đêm?
Sao cô ta lại đến mấy chỗ như thế, đó là loại quán bar rất hỗn loạn nha!
Vả lại cô ta thuộc hình mẫu người đẹp băng giá, tuyệt đối sẽ bị lột sạch một lớp da.
Tôi chưa kịp nghĩ kỹ đã tóm lấy áo khoác chạy ra cửa, vốn cũng muốn gọi Từ Tiểu Huy, nhưng lại cảm thấy bọn họ vừa chia tay, có lẽ Lâm Hạ cũng không muốn nhìn thấy cậu ta.
Quên đi, tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.
Tuy rằng vị mỹ nhân í tôi không dám có hi vọng xa vời, bất quá làm bạn thân với cô ta cũng không tệ.
Lời tác giả:
Tại sao tôi viết về thụ kỳ quái lại khiến bản thân cũng kỳ quái theo luôn vậy......
Chẳng lẽ đây chính là định nghĩa của từ kỳ quái sao = =
[cont]
[1] nguyên văn là “muốn làm mao” = biểu hiện sự bất mãn cực điểm với người hay sự vật nào đó. Ngoài ra “muốn làm mao” phiên dịch ra tiếng phổ thông của người Mãn thì có ý là “muốn làm cái rắm”, có ý trêu chọc, khinh bỉ. Vì để phù hợp với phong cách thô bỉ của em Viễn, mình chọn cái sau =))
Dân tộc Mãn (dân tộc thiểu số, phân bố ở các vùng Liêu Ninh, Hắc Long Giang, Các Lâm, Hà Bắc, Bắc Kinh và Nội Mông Cổ,Trung Quốc)
[2] huyền quan = trong khoa học phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách bước vào cửa ngoài của căn nhà tới được cửa phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách “nghỉ” chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi truờng bên ngoài vào căn nhà. Chính vì vậy, một huyền quan tốt về phong thủy sẽ khiến cho luồng khí cát lành vào nhà nhiều hơn. Điều này sẽ đem lại lợi ích lớn cho gia chủ về sức khỏe và tài lộc. Xem thêm cách trang trí huyền quan ở đây
[3] nguyên văn “cá đại đại”, vùng đông bắc Giang Tô “đại đại” ý gọi anh trai
*chồn vàng Siberia
Tắm rửa xong tôi trèo lên giường nằm, một lát sau bỗng dưng vang lên tiếng cửa mở, có người nhẹ nhàng bước vào.
Tôi nhắm tịt mắt cố kiềm nén tiếng tim đập dồn dập, cảm giác được Lưu Uyên ngồi xổm xuống bên cạnh giường, hơi thở mạnh mẽ của hắn khiến toàn thân tôi nổi đầy da gà.
Hô hấp khẽ khàng tựa như đang thổi nhẹ lên gương mặt tôi.
Tuy nhắm mắt, tôi vẫn có thể cảm nhận ánh nhìn của hắn đang đảo quanh trên người mình, sau đó hắn vươn tay ra, vuốt ve mái tóc rồi lại nhéo nhéo má tôi.
Đoạn, hơi thở hắn thình lình tiến lại gần hơn, xúc cảm ấm áp vương vất trên mặt, chậm rãi di chuyển đến đôi môi.
Tôi kháo, trước đây tôi hôn trộm hắn, hiện tại đổi thành hắn hôn lén tôi?
Quả nhiên là báo ứng.
Tôi cứ thế nhắm mắt mặc hắn vói đầu lưỡi vào hôn đến nửa ngày, cảm giác ấm nóng ấy thật khiến người ta mê say đến ngây ngất.
Thực sự không muốn buông hắn ra......Không muốn đẩy hắn vào cái ôm ấp của người con gái khác. Nhưng tôi biết rõ chúng tôi không thể có kết quả tốt đẹp.
Ví dụ như bạn nuôi một con mèo, bản thân bạn hiểu rõ ở trong tay mình nó sẽ không sống được, nhưng bạn sẽ một cước đá chết nó, hay là nhịn đau tặng thứ yêu dấu ấy cho kẻ khác? Thường Viễn tôi tuy là đứa nóng nảy nhưng không chuộng bạo lực, thế nên tôi đành phải lựa chọn phương án sau.
“Đừng giả vờ, em biết anh tỉnh.”
Thanh âm truyền ra từ đôi môi đang dán trên môi tôi khi hắn cúi đầu xuống, tôi mở to mắt, thân thể Lưu Uyên đã che hết ánh đèn yếu ớt xuyên qua khe cửa, khiến tôi không cách nào nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ấy, chỉ nhận ra giọng nói kia dịu dàng khôn kể.
“Anh, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Tôi xê dịch thân thể, tránh né bàn tay ma quỷ đang chạm vào mặt mình, “Anh nghĩ cậu đã lớn rồi, tìm một cô bạn gái để yêu đương chẳng phải rất tốt sao?”
“Anh thực sự nghĩ vậy?”
“Ừ.”
“Anh đối với em.....”
“Cậu là em trai anh, anh là anh hai cậu, trừ lần đó ra giữa chúng ta không hề có gì hết! Về phần lúc trước cậu nốc rượu, cứ xem như chuyện ấy chưa từng xảy ra đi! Dù sao với anh mà nói, đêm đó bất quá chỉ là một lần trải nghiệm kích thích, anh cũng không để trong lòng đâu!”
Bởi vì nói quá gấp, ngay cả tôi cũng tự thấy thanh âm mình đang run rẩy.
Hắn yên lặng một chốc, ngữ điệu nháy mắt lạnh hẳn đi.
“Anh biết mình đang nói gì không?”
Tôi biết chứ.
Cho nên mới đau đến kịch liệt như vậy.
Có thể ở cạnh cậu là loại tình tiết chỉ xuất hiện trong mơ. Tuy đêm đó phát sinh quan hệ thân mật với cậu, nhưng với tôi mà nói chỉ là thu hoạch ngoài dự đoán. Như thế đã đủ thoả mãn rồi, tôi không thể tham lam hơn được nữa.
Không thể vì sự ấm áp ấy mà cố chấp ở bên cậu không buông.
Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là tự mình hiểu lấy mình.
“Anh, em đã trưởng thành rồi, không còn là đứa em nhỏ luôn theo đuôi anh nữa.” Hắn thở dài thật dài, “Em sẽ chứng minh cho anh xem.”
“Chỉ có điều, xin anh đừng đụng tới yếu điểm của em được không?” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi mất.
Yếu điểm hử?
Hắn nói cái khỉ gì mà tôi không hiểu cho lắm.
Quả nhiên, tôi là kiểu “đầu óc ngu si”, “tứ chi phát triển”, “nóng nảy bộp chộp”, “tính cách vặn vẹo” mà Tề Duyệt thường nói hay sao?
Hy vọng Lưu Uyên sớm lĩnh ngộ được, tôi không còn là người anh hay trêu đùa em trai như thuở xưa nữa, Thường Viễn của hiện tại giống hệt một con sói xấu xa luôn ham muốn hắn, nghẹn lâu quá tôi không cam đoan có bổ nhào lại cắn hắn một miếng hay chăng. Đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp hắn cắn ngược lại tôi, cơ mà hai anh em làm thế chung quy vẫn là không tốt đâu.
Đêm ấy tôi lại mất ngủ lần nữa, trong lúc đang trằn trọc lại nhận được hai tin nhắn.
Thứ nhất là của Tề Duyệt, Thường Viễn ơi, em trai cậu ngầu ghê cơ, nhưng là thức ăn của mình thì mình cũng nuốt không vô đâu ~
Tin còn lại là của em trai, anh, em thích anh.
Chả lẽ xuất hiện ảo giác ta ơi?
Kháo, quả nhiên tôi thật đáng khinh bỉ, thế mà lại ảo tưởng hắn sẽ gửi tin nhắn thổ lộ với tôi? Hết cách cứu rồi......
Thử trả lời coi có phải sự thật chăng.
Đương nhiên cậu phải thích anh rồi, anh em phản bội nhau là việc không hay chút nào.
Và hắn hồi âm.
“Là loại thích kia nha ~”
“Loại nào?”
“Muốn đè anh xuống giường cường bạo đó mà.”
Thằng này tuyệt đối ứ phải em trai tôi, em tôi chắc chắn không bao giờ thốt ra mấy câu lưu manh như vậy, hắn là bé ngoan, là thanh niên tốt có văn minh......
Thường Viễn mày là thằng chết bầm, đừng có YY em trai mày nữa, đi ngủ mau lên!
Tôi tự mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần, chẳng mấy chốc thật sự chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, tôi rời giường với hai con mắt đen thui, liếc qua thì thấy em trai đang bận rộn trong bếp, thời điểm tôi rửa mặt xong thì bữa sáng đã sẵn sàng trên bàn rồi.
Bánh mì hình trái tim, sữa dâu màu hồng phấn.....
Kháo, hắn muốn làm cái rắm [1] gì vậy?
“Anh, bữa sáng tình yêu này, đến ăn nhanh lên.”
Nụ cười cực kì ngọt ngào, vẻ mặt dịu dàng khôn xiết......
Tôi bị sét đánh rồi.
Theo cách nói của Tề Duyệt, đây chính là cảm giác sau khi bị sấm sét bổ trúng, lục phủ ngũ tạng tha hồ run rẩy đến quay cuồng. Bây giờ tôi đang hưởng thụ chính xác loại cảm giác ấy đây.
“Lưu Uyên, cậu sao vậy hả? Đầu óc bị lừa đá?!” Tôi căm tức lườm hắn.
“Không phải lừa đá, là nỗi xúc động khi bị đôi môi mềm mại của anh kích thích.”
Tôi không dám thừa nhận thằng oắt đang cười vô cùng bỉ ổi kia là em trai tôi.
“À đúng rồi, em rất vinh hạnh thông báo với anh rằng, em với Tề Duyệt đã thất bại, bởi lẽ....” Hắn ngừng lại nhìn tôi chăm chú đến nửa ngày, sau đó mới cười khẽ. “Chị ấy cũng nhận ra em với anh xứng đôi hơn nhiều.”
Dứt lời, hắn đứng dậy tiến sát lại bên tai tôi thì thầm, “Chị ấy còn bảo em, đối phó với người không được tự nhiên thì nên dùng thủ đoạn mạnh một tí, chi bằng trước tiên cứ đè đi rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm sau. Em nhịn anh lâu tới mức sắp nghẹn đến nội thương rồi, có biết không?”
Tôi hung hăng đẩy hắn ra, tiếp tục phẫn nộ trừng hắn, thiếu điều như rống lên luôn, “Đồ chết tiệt cậu đang nói cái quái gì vậy? Nhìn xem bản mặt cậu kìa? Y hệt con chồn vàng đói khát muốn điên rồi, cậu.....”
Hắn nhanh như cắt tiếp cận hôn lên môi tôi.
Tôi cứng đơ tại chỗ.
Đứng người với dáng vẻ phồng mang trợn mắt hẳn là một loại tạo hình siêu buồn cười, bất quá tôi cũng không chú ý nhiều như vậy.
Mấu chốt là, hắn biết mình đang làm gì không vậy? Bị quỷ bám trên thân?
“Em thích anh, vì thế đừng hòng giao em cho kẻ khác, em cũng sẽ không buông tha anh đâu, anh bỏ ý định đó đi.”
Nói xong, hắn mang theo nụ cười chiến thắng đi ra ngoài, đến lúc đứng ở huyền quan [2] còn quay đầu lại cười cười, “Bữa sáng tình yêu là do Tề Duyệt chuẩn bị đó, mời anh chậm rãi hưởng thụ ha.”
Thật vậy, cái cốc đựng sữa trên bàn có khắc chữ anh hai. [3]
Tề Duyệt, tôi muốn ân cần thăm hỏi tổ tông cô!
Lưu Uyên, chả nhẽ cậu muốn ép tôi phải dùng thủ đoạn cao siêu hơn sao? Kháo!
Tôi cầm miếng bánh mì lên dùng hết sức bình sinh mà bóp bóp bóp, bóp đến méo mó tâm trạng mới bình tĩnh được một chút.
Biến, ta giới thiệu bạn gái cho ngươi ngươi không cảm kích, ông đây nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khiến nhà ngươi hết hi vọng.
***
Trái lo phải nghĩ nhớ lại, từ lần chia tay đầy máu và nước mắt hồi trung học, tôi phát hiện mình không có khả năng lấy lòng con gái.
Mấy cô nàng ấy chỉ thích xem tôi như anh hoặc em trai, tôi chỉ vừa gợi ý làm người yêu là lập tức rút lui.
Họ nói tôi ứ biết tình tứ là gì, cá tính thì gắt gỏng, ở cạnh tôi luôn phải nơm nớp lo sợ có khi nào tức giận tôi sẽ quẳng cho họ hai cái tát không.....
Cóc có duyên với con gái, duyên với con trai cũng chả ra gì.
Lúc còn nhỏ tôi là trùm trong đám con nít, khi dễ khá nhiều đứa bé ít tuổi hơn nên được gọi là đồ quỷ nhỏ, đương nhiên rất ít người dám lại gần tôi.
Sau khi trưởng thành cũng có kha khá bạn thân, nhưng đều là dạng hồ bằng cẩu hữu rủ nhau trốn học leo lên núi chơi đùa.....
Những kẻ tự nhận là đàn ông thì không có dục vọng chinh phục tôi, phụ nữ lại càng không muốn sống dựa vào ham muốn của tôi. =___=
Chả nhẽ đi tìm gay? Đáng tiếc tôi không có cảm xúc với gay mà......
Đang lúc tôi rầu rĩ hết sức thì di động réo vang, một tin nhắn cực kì chướng mắt bỗng dưng làm tôi thấy hi vọng xuất hiện rồi.
“Thường Viễn, chúng tôi phải tổng kết thông tin của hội viên, bản lý lịch cậu bịa đại kia đã được sửa chữa hoàn thiện chưa?”
Là Tề Minh đại nhân, hội trưởng hội patin gửi tới.
Lúc ghi mấy cái lý lịch đó, số điện thoại và sinh nhật tôi đều phán bậy hết.
“Xong rồi, ngài có thể dành chút thời gian quý báu nói chuyện với tôi không?”
“Ha ha, đột nhiên cậu khách sáo vầy tôi thấy không quen chút nào, dùng phong cách của cậu mà nói chẳng phải là ‘bạn hiền, đi ra đây nói chuyện’ ư?”
“Bạn hiền, ra đây nói chuyện. Căng tin số một, mau lên!”
Tôi ấn phím soạn tin nhắn gửi đi, sau đó lại nhận được một kí hiệu mặt cười toe toét to ơi là to.
Tên Tề Minh kia cứ nhớ tới là thấy dối trá quá mức, lúc cười với người ta trông hắn *** dật kinh khủng, hệt như kẻ có mục đích bất lương vậy.
Bất quá chắc hắn không có hứng thú với tôi đâu há.
Một lát sau, tại căng tin số một.
“Thường Viễn, tìm tôi có chuyện gì?” Thằng con trai ngồi đối diện tôi vẫn cười kinh tởm như bao lần.
Tôi nhịn cơn khó chịu đang hoành hành trong dạ dày xuống, ráng sức khiến giọng điệu thật hoà nhã, “Tôi có chuyện cần cậu hỗ trợ.”
“Nói thẳng ra đi.”
“Giả làm bạn gái tôi, trong một tháng thôi.”
Tôi đã từng dự đoán hậu quả khi hắn nghe tới đây, thứ nhất là nổi trận lôi đình, thứ hai là khiếp sợ như vừa bị sét đánh, thứ ba là dùng nụ cười siêu đê tiện đùa giỡn tôi.
Ấy vậy mà hắn vẫn điềm nhiên quá đáng, thậm chí tạo cho tôi cảm giác hắn căn bản cóc thèm nghe tôi nói.
Đợi lâu đến tận lúc tôi sắp bùng nổ, hắn mới mỉm cười bảo: “Hình như tôi nhớ tôi là nam mà.”
“Ý của tôi là giả làm người yêu.” Tôi giải thích cho tên đần độn kia hiểu.
“Với cậu?”
“Đúng vậy.”
Hắn dừng một tẹo, thong dong hớp ngụm trà, “Không ngờ cậu lại có khuynh hướng ở lĩnh vực này nha.....”
Sau đó hắn cười đầy hàm ý, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn lom lom mặt tôi, “Nhận được sự ưu ái của cậu, tôi thật sự rất vinh hạnh.”
Tôi phun.
Lại là mấy câu nói để chòng ghẹo người như thường lệ, sao hắn không chịu thấu hiểu đạo lý đổi mới và phát triển vậy?
Sự việc cứ như thế được ấn định.
Tôi quyết phải đạt được mục đích cắt đứt mọi hi vọng của thằng em, về phần phương pháp cụ thể à, muốn để Lưu Uyên hoàn toàn mất lòng tin thì con đường này là đơn giản nhất.
Buổi tối hẹn em trai ăn cơm, Tề Minh rất nể mặt mà đến nhà ăn tạo ra một tình huống ngẫu nhiên.
“A, Tiểu Viễn, ở đây này.” Khuôn mặt cười hoà nhã đến ngọt lịm kia làm tôi chán ghét chết được. Bất quá trình độ diễn kịch của hắn thật có thiên phú.
“A Minh, mình muốn ăn cơm với em trai, đợi lát nữa mình sẽ đi tìm cậu.” Tuy tôi rất nỗ lực trưng ra sự vui vẻ pha lẫn chút thẹn thùng, nhưng cứ nhìn khoé miệng cứng ngắc của Tề Minh và ánh nhìn lạnh lùng của em trai cũng đủ hiểu, biểu hiện của tôi không tự nhiên tí nào.
Tề Minh gật gật đầu, rất thức thời lượn đi chỗ khác.
“Anh tìm cậu ta làm gì?” Em trai mở miệng hỏi, ánh mắt loé ra vẻ sắc bén.
“Hôm nay anh hẹn cậu là có chuyện cần nói, thật ra.....” Lời nói nghẹn ngay cổ họng nửa ngày, vì vẫn chưa tìm ra từ nào khéo léo nên tôi dứt khoát huỵch toẹt luôn, “Thật ra anh là đồng tính luyến ái, nhưng với cậu thì anh không có loại tình cảm đó mà chỉ xem cậu như em trai. Anh thích Tề Minh và muốn ở cạnh cậu ấy, vốn cũng không định nói với cậu.”
“Vậy hiện tại vì sao muốn thông báo?” Hắn bỗng nhiên ngắt lời tôi.
Tôi tránh tầm mắt hắn, cúi đầu uống trà, dưới ánh mắt đáng sợ kia ngay cả nói tôi cũng thấy lo lắng vô cùng.
“Vì anh muốn ở cạnh cậu ấy. Anh nghĩ nếu cậu là em trai cũng nên biết người yêu của anh mình.”
Hắn trầm mặc thật lâu rồi mới cất giọng nghiêm khắc, “Anh, anh biết mình đang làm gì không?”
“Biết chứ, anh muốn ở cạnh A Minh, vì tụi anh hiểu nhau, anh nghĩ mình có tình cảm đặc biệt với cậu ấy. Tề Minh khiến anh cảm thấy rất ấm áp, ở trước mặt cậu ấy anh không cần phải chịu chút áp lực nào cả.”
“Ở cạnh em anh thấy áp lực sao?”
“Đúng, cậu luôn đứng ở vị thế xa tít trên cao, từ nhỏ đến lớn là niềm kiêu hãnh của bố mẹ, học trò cưng của thầy cô, thần tượng trong mắt bạn bè. Mỗi lần ở cạnh cậu anh luôn thấy chúng ta không có tiếng nói chung, cảm giác ngưỡng mộ cậu khiến anh bức bối.”
“Lưu Uyên, chắc cậu không biết đâu nhỉ? Thật ra anh rất ghét cậu.”
Tôi ngừng một chút, nhận ra hắn đang chăm chú lắng nghe, tuy nét mặt có chút u ám nhưng không hề có ý muốn nổi giận, vì thế tôi nuốt nước miếng tiếp tục trình bày, “Ngay cả mẹ ruột của anh cũng rất thương cậu, bởi vì có người như cậu ở bên, có lẽ cậu không biết ha, làm anh như anh từ nhỏ đến lớn ngay cả đầu cũng không ngước lên nổi.”
Chính vì như thế, tôi mới thích cậu đến vậy, yêu thích việc gần gũi sùng bái cậu, nhưng chỉ có thể nén chặt trong lòng.
“Mỗi khi thi xong cậu được 100 điểm mà anh chỉ 50, bị đặt cạnh cậu để so sánh; nhiều lần cậu đạt được giấy khen học sinh giỏi, còn anh bị phê bình trước mặt hội phụ huynh, lúc đó anh nghĩ rằng, giá mà không có đứa em trai như cậu thì tốt biết mấy.”
Nếu cậu không phải em trai tôi, tôi cũng không phiền muộn như vậy, khỏi phải lo nghĩ mọi thứ cho cậu.
“Anh, anh nghĩ vậy thật sao?” Lưu Uyên thoạt nhìn có vẻ rất thương tâm.
“Đúng, thậm chí có đôi khi anh nghĩ rằng, nếu cậu không có mặt trên đời này thì tốt biết bao nhiêu, không có vật tham chiếu như cậu tồn tại, ít nhất anh còn có thể đứng thẳng lưng.”
“Nhưng mà, em luôn nghĩ mình thật may mắn vì có người anh như anh.” Hắn cười khổ cúi đầu xuống uống trà, bởi vì dùng sức nắm chặt chiếc cốc nên móng tay trắng bệch.
Lúc này tôi mới nhận ra hắn gầy đi không ít, những khớp xương trên ngón tay đều trở nên rõ nét như thế.
Đột nhiên lại thấy thật đau lòng. Dường như đã nói quá đáng rồi, thanh âm của tôi vì thế cũng mềm đi đôi chút, tôi vỗ nhè nhẹ lên bả vai hắn.
“Tuy không phải anh em ruột nhưng đã lớn lên bên nhau nhiều năm như vậy, mặc dù không thích cậu, anh cũng không ghét đến mức xem như kẻ thù. Lưu Uyên, cậu đừng để trong lòng.”
Dứt lời, tôi đứng dậy rời khỏi nơi đó, thật sự không hề muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của hắn.
Mặc dù thấy tội lỗi như vừa bỏ rơi động vật nhỏ, nhưng tôi hiểu rất rõ, hắn không còn là động vật nhỏ luôn đi theo sau mông cần tôi che chở nữa, Lưu Uyên của hiện tại đã là một con chim lớn với đôi cánh vững chãi còn bay cao hơn cả tôi.
Tôi quyết định ngủ lại ký túc xá, tạm thời không trở về căn phòng chúng tôi cùng thuê nữa, tránh tạo ra cơ hội gặp mặt hắn.
Có lẽ hắn cần sự bình tĩnh, tôi cũng cần thời gian lên kế hoạch cho tương lai về sau.
Tới ký túc xá tôi mới phát giác hoá ra Từ Tiểu Huy cũng đã tiều tuỵ rất nhiều, quả nhiên tình yêu hệt như một đoá hoa hồng, thực mẹ nó gai góc.
Nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tìm người tâm sự. Gã Tề Minh kia bất quá chỉ là người cùng diễn kịch, ứ có thích hợp để mà tán với chả gẫu.
Thế nên tôi gửi tin nhắn cho Lâm Hạ, “Người đẹp Hạ, tôi mời cậu ăn khuya chịu không?”
“Tôi đang ở ‘Bóng đêm’, có việc cần làm.”
Bóng đêm?
Sao cô ta lại đến mấy chỗ như thế, đó là loại quán bar rất hỗn loạn nha!
Vả lại cô ta thuộc hình mẫu người đẹp băng giá, tuyệt đối sẽ bị lột sạch một lớp da.
Tôi chưa kịp nghĩ kỹ đã tóm lấy áo khoác chạy ra cửa, vốn cũng muốn gọi Từ Tiểu Huy, nhưng lại cảm thấy bọn họ vừa chia tay, có lẽ Lâm Hạ cũng không muốn nhìn thấy cậu ta.
Quên đi, tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.
Tuy rằng vị mỹ nhân í tôi không dám có hi vọng xa vời, bất quá làm bạn thân với cô ta cũng không tệ.
Lời tác giả:
Tại sao tôi viết về thụ kỳ quái lại khiến bản thân cũng kỳ quái theo luôn vậy......
Chẳng lẽ đây chính là định nghĩa của từ kỳ quái sao = =
[cont]
[1] nguyên văn là “muốn làm mao” = biểu hiện sự bất mãn cực điểm với người hay sự vật nào đó. Ngoài ra “muốn làm mao” phiên dịch ra tiếng phổ thông của người Mãn thì có ý là “muốn làm cái rắm”, có ý trêu chọc, khinh bỉ. Vì để phù hợp với phong cách thô bỉ của em Viễn, mình chọn cái sau =))
Dân tộc Mãn (dân tộc thiểu số, phân bố ở các vùng Liêu Ninh, Hắc Long Giang, Các Lâm, Hà Bắc, Bắc Kinh và Nội Mông Cổ,Trung Quốc)
[2] huyền quan = trong khoa học phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách bước vào cửa ngoài của căn nhà tới được cửa phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách “nghỉ” chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi truờng bên ngoài vào căn nhà. Chính vì vậy, một huyền quan tốt về phong thủy sẽ khiến cho luồng khí cát lành vào nhà nhiều hơn. Điều này sẽ đem lại lợi ích lớn cho gia chủ về sức khỏe và tài lộc. Xem thêm cách trang trí huyền quan ở đây
[3] nguyên văn “cá đại đại”, vùng đông bắc Giang Tô “đại đại” ý gọi anh trai
*chồn vàng Siberia