Tối nay Bella vẫn theo lời của Sony mà mặt bộ jean và đeo mắt kiếng như thường lệ khi đi chơi với Nguyên Khang. Cô đã thiếu điều điên lên khi Hoàng cứ mãi dặn dò không được để cho tình cảm bị mất đi lý trí gì đó. Nguyên Khang lại dẫn cô đi coi phim rồi sau đó đưa cô đi ăn ice cream, trên đường trở về thì anh nói:“Bella, sao em vẫn không chịu để anh chở tới nơi em đang ở vậy?”
-Chú có dặn nơi đó là nhà của chú Ken, không được tuỳ tiện dẫn người tới.
-Nhưng mà....anh là...
-Em biết, nhưng chú Ken lại là boss của chú. Em không thể vì anh mà lơ đi lời nói của chú, chú sẻ bị la đó.
-Em ở nơi đó có an toàn không?
-Em chỉ gặp chú Ken có vài lần, ổng còn chưa chắc nhớ mặt em nửa kìa.
-Sao kỳ vậy? Không phải ở chung một nhà sao?
-Uh...ý của em định nói là....em đi tới tối mới về, khi em về thì ít khi gặp ổng lắm. Bella giật mình khi xém chút đã nói hớ ra.
-Bella à, ngày mốt là birthday của anh. Uh.....uh....em có thể tới không? Nguyên Khang nắm tay cô.
-Uh...... tối mốt em ra lớp trể lắm, khoảng 9 giờ mới ra.
-Vậy mình gặp nhau 9 giờ, anh tới trường đón em được không?
-Uh....okay, Bella gật đầu.
Chiếc xe chạy tới nhà của Hoàng thì dừng lại, Nguyên Khang nắm lấy bàn tay của Bella rồi nói:“Bella à, lần sau mình cùng về nhà em được không?”
-Chú nói tháng sau sẻ chở em về.
-Bella à, chú Sony là chú Sony......anh là anh.....Em cứ chú này chú nọ, anh sẻ điên lên.
-Hả? Anh....sao vậy?
-Không phải là chú ruột, em dư biết chuyện này mà. Khi không tự nhiên đùng một cái, em lại có thêm một người chú. Đã vậy lại không phải là một người chú già, anh sao an tâm được. Nguyên Khang nhìn cô như có thật nhiều uỷ khuất.
-Nè, anh.....uh……anh không phải muốn làm chú.....của em chứ? Bella ngơ ngẩn.
-Anh....anh muốn làm chú của em để làm cái gì chứ? Anh... không cần, anh không già tới như vậy.
-Vậy tại sao anh....
-Anh chỉ là ghen thôi, em lo cho chú Sony của em còn nhiều hơn là lo cho anh nửa.
-Uh.....
-Thôi, anh chỉ nói vậy thôi. Nguyên Khang vuốt đầu cô, anh nhìn thấy Hoàng đã mở cửa và ra ngoài đón. Nguyên Khang thở dài.
-Bye anh, mai gặp. Bella cười rồi mở cửa xe.
Đợi cho chiếc xe rời khỏi, Hoàng hỏi ngay:“hai người có làm gì quá đáng không?”
-Trời ơi đại ca à, ảnh chỉ nắm tay em thôi. Có được chưa? Bella trợn to mắt.
-Coi như còn khôn, mau theo anh, anh chở về. Hoàng gầm gừ rồi đi thẳng lên xe.
Trên xe hai người lại ríu rít kể đủ thứ chuyện mà lại quên rằng mới vừa rồi kẻ trợn người gừ. Khi chiếc xe dừng lại thì Hoàng thở dài, Bella quay lại rồi hỏi:“anh sao vậy?”
-Anh....đang thắc mắc......
-Gì?
-Uh.....bao giờ anh mới gặp......”sói” của em, Hoàng vuốt vuốt càm
-Trời ơi.....ông anh của tui ơi, em đã nói với anh là.....
-Nhìn rất đẹp trai nhưng không nên nghĩ tới có phải không? Hoàng cắt ngang.
-Ừ, vậy sao còn....
-Anh chỉ là muốn nhìn cho đã con mắt mà thôi, chỉ là ngưỡng mộ bằng mắt có được không? Em giúp anh đi, Hoàng nài nỉ.
-Uh.....đại ca à, em nói là mỗi khi em nhìn thấy ổng thì em ớn lạnh xương sống á. Anh không tin có phải không?
-Không tin, cho anh thấy thì anh mới tin.
Đúng lúc đó thì chiếc xe đen bóng loáng từ từ rà tới, Bella thúc thúc bắp tay của Hoàng:“đó đó, để coi ánh mắt anh có sáng đủ để nhìn thấy dung nhanh của ổng không. Xe đó là của ổng đó“.
Cánh cổng từ từ mở rộng ra, Hoàng mở căng mắt nhưng chỉ nhìn thấy hai người ngồi phía trước. Anh nôn nóng hỏi:“người ngồi bên tay phải có phải không?”
-Không phải, đó là phụ tá của ổng. Ổng ngồi phía sau, Bella cười giòn.
-Nhưng mà.....chiếc xe tối đen.....
-Đã nói với anh rồi mà còn mơ......
-Em......
Đột nhiên Bella thấy lạnh người, cô cảm nhận được có một luồng sáng đang chiếu thẳng tới mình. Sao kỳ vậy? Có ai nhìn mình sao? Nơi này....khá tối nha, ổng lại không thể nào nhìn tới mình được. Bella suy nghĩ rồi sau đó cô cảm thấy đở sợ hơn, cô vuốt vuốt trái tim.
-Sao vậy?
-Em.....không gì, tự nhiên thấy hồi hộp thôi.
-Làm quê, tối nay không thấy được. Em nhất định phải tìm cách để anh nhìn thấy ổng mới được, báo chí xưa nay chưa từng chụp được tới gương mặt của ổng. Em phải giúp anh làm tròn tâm nguyện này, Hoàng lay lay bắp tay của Bella.
-Chưa từng thấy người nào kỳ cục như anh, thôi chào. Bella giật tay lại rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài.
-Bye cưng. Hoàng nói với theo.
Bella mon men đi theo con đường nhỏ để tới căn phòng của cô, cả ngày mệt tới muốn nhấc chân không nổi. Tối nay còn phải làm xong cái project thì mới có thể ngủ, cô lắc lắc đầu.
Tối nay Bella vẫn theo lời của Sony mà mặt bộ jean và đeo mắt kiếng như thường lệ khi đi chơi với Nguyên Khang. Cô đã thiếu điều điên lên khi Hoàng cứ mãi dặn dò không được để cho tình cảm bị mất đi lý trí gì đó. Nguyên Khang lại dẫn cô đi coi phim rồi sau đó đưa cô đi ăn ice cream, trên đường trở về thì anh nói:“Bella, sao em vẫn không chịu để anh chở tới nơi em đang ở vậy?”
-Chú có dặn nơi đó là nhà của chú Ken, không được tuỳ tiện dẫn người tới.
-Nhưng mà....anh là...
-Em biết, nhưng chú Ken lại là boss của chú. Em không thể vì anh mà lơ đi lời nói của chú, chú sẻ bị la đó.
-Em ở nơi đó có an toàn không?
-Em chỉ gặp chú Ken có vài lần, ổng còn chưa chắc nhớ mặt em nửa kìa.
-Sao kỳ vậy? Không phải ở chung một nhà sao?
-Uh...ý của em định nói là....em đi tới tối mới về, khi em về thì ít khi gặp ổng lắm. Bella giật mình khi xém chút đã nói hớ ra.
-Bella à, ngày mốt là birthday của anh. Uh.....uh....em có thể tới không? Nguyên Khang nắm tay cô.
-Uh...... tối mốt em ra lớp trể lắm, khoảng giờ mới ra.
-Vậy mình gặp nhau giờ, anh tới trường đón em được không?
-Uh....okay, Bella gật đầu.
Chiếc xe chạy tới nhà của Hoàng thì dừng lại, Nguyên Khang nắm lấy bàn tay của Bella rồi nói:“Bella à, lần sau mình cùng về nhà em được không?”
-Chú nói tháng sau sẻ chở em về.
-Bella à, chú Sony là chú Sony......anh là anh.....Em cứ chú này chú nọ, anh sẻ điên lên.
-Hả? Anh....sao vậy?
-Không phải là chú ruột, em dư biết chuyện này mà. Khi không tự nhiên đùng một cái, em lại có thêm một người chú. Đã vậy lại không phải là một người chú già, anh sao an tâm được. Nguyên Khang nhìn cô như có thật nhiều uỷ khuất.
-Nè, anh.....uh……anh không phải muốn làm chú.....của em chứ? Bella ngơ ngẩn.
-Anh....anh muốn làm chú của em để làm cái gì chứ? Anh... không cần, anh không già tới như vậy.
-Vậy tại sao anh....
-Anh chỉ là ghen thôi, em lo cho chú Sony của em còn nhiều hơn là lo cho anh nửa.
-Uh.....
-Thôi, anh chỉ nói vậy thôi. Nguyên Khang vuốt đầu cô, anh nhìn thấy Hoàng đã mở cửa và ra ngoài đón. Nguyên Khang thở dài.
-Bye anh, mai gặp. Bella cười rồi mở cửa xe.
Đợi cho chiếc xe rời khỏi, Hoàng hỏi ngay:“hai người có làm gì quá đáng không?”
-Trời ơi đại ca à, ảnh chỉ nắm tay em thôi. Có được chưa? Bella trợn to mắt.
-Coi như còn khôn, mau theo anh, anh chở về. Hoàng gầm gừ rồi đi thẳng lên xe.
Trên xe hai người lại ríu rít kể đủ thứ chuyện mà lại quên rằng mới vừa rồi kẻ trợn người gừ. Khi chiếc xe dừng lại thì Hoàng thở dài, Bella quay lại rồi hỏi:“anh sao vậy?”
-Anh....đang thắc mắc......
-Gì?
-Uh.....bao giờ anh mới gặp......”sói” của em, Hoàng vuốt vuốt càm
-Trời ơi.....ông anh của tui ơi, em đã nói với anh là.....
-Nhìn rất đẹp trai nhưng không nên nghĩ tới có phải không? Hoàng cắt ngang.
-Ừ, vậy sao còn....
-Anh chỉ là muốn nhìn cho đã con mắt mà thôi, chỉ là ngưỡng mộ bằng mắt có được không? Em giúp anh đi, Hoàng nài nỉ.
-Uh.....đại ca à, em nói là mỗi khi em nhìn thấy ổng thì em ớn lạnh xương sống á. Anh không tin có phải không?
-Không tin, cho anh thấy thì anh mới tin.
Đúng lúc đó thì chiếc xe đen bóng loáng từ từ rà tới, Bella thúc thúc bắp tay của Hoàng:“đó đó, để coi ánh mắt anh có sáng đủ để nhìn thấy dung nhanh của ổng không. Xe đó là của ổng đó“.
Cánh cổng từ từ mở rộng ra, Hoàng mở căng mắt nhưng chỉ nhìn thấy hai người ngồi phía trước. Anh nôn nóng hỏi:“người ngồi bên tay phải có phải không?”
-Không phải, đó là phụ tá của ổng. Ổng ngồi phía sau, Bella cười giòn.
-Nhưng mà.....chiếc xe tối đen.....
-Đã nói với anh rồi mà còn mơ......
-Em......
Đột nhiên Bella thấy lạnh người, cô cảm nhận được có một luồng sáng đang chiếu thẳng tới mình. Sao kỳ vậy? Có ai nhìn mình sao? Nơi này....khá tối nha, ổng lại không thể nào nhìn tới mình được. Bella suy nghĩ rồi sau đó cô cảm thấy đở sợ hơn, cô vuốt vuốt trái tim.
-Sao vậy?
-Em.....không gì, tự nhiên thấy hồi hộp thôi.
-Làm quê, tối nay không thấy được. Em nhất định phải tìm cách để anh nhìn thấy ổng mới được, báo chí xưa nay chưa từng chụp được tới gương mặt của ổng. Em phải giúp anh làm tròn tâm nguyện này, Hoàng lay lay bắp tay của Bella.
-Chưa từng thấy người nào kỳ cục như anh, thôi chào. Bella giật tay lại rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài.
-Bye cưng. Hoàng nói với theo.
Bella mon men đi theo con đường nhỏ để tới căn phòng của cô, cả ngày mệt tới muốn nhấc chân không nổi. Tối nay còn phải làm xong cái project thì mới có thể ngủ, cô lắc lắc đầu.