Bella chạy như bay về phòng, cô sợ tới muốn té mấy lần. Đóng cửa thật nhanh, Bella vẫn còn không thở nổi vì đã chạy quá sức. Cô thở phì phò như một vận động viên vừa mới chạy suốt mấy canh giờ. Bella lấy cái ghế chắn ngang cửa vì sợ ai đó đẩy cửa mà vào.
Làm cho mình bình tỉnh lại, Bella rốt cuộc cũng nhớ ra mình phải đi thay quần. Ống quần ướt nhem, vớ cũng ướt. Hèn gì thấy lạnh, Bella chui ngay vào phòng và thay nhanh đồ. Sau đó cô cầm chai nước và leo lên giường. Vừa uống nước vừa nhớ lại chuyện mới vừa xảy ra, cô thấy bất an vô cùng.
Cứ tưởng là “đại cận vệ” xuất hiện ở phòng bếp nhưng cuối cùng lại xui xẻo mà biến thành “đại Phật“. Tệ hại hơn nửa là mình đã kéo cho ổng ngả lăn ra trong phòng bếp, lần này chết là cái chắc rồi. Trước đây mình còn chưa đụng tới “sói” thì ổng đã cho mình ăn salad trong hơn hai tháng. Lần này chẳng những là ổng biết mặt mình mà mình còn làm cho ổng té ngã lăn ra trên sàn nhà. Hèn gì ánh mắt ổng lúc đó nhìn thấy ớn lạnh, mình....tính sao bây giờ?
Bella rút cái phone ra, cô bấm bấm định gọi cho Sony nhưng cái phone lại không có tín hiệu. Chết rồi, giờ tính sao đây? Mà nếu nói cho chú nghe thì.....chú sẻ quay về nửa thì tính sao? Chú lại không thể bị mình liên luỵ, uh....mà mình không phải đã tính dọn ra sao? Hay là.....tạm thời dọn tới anh Hoàng? Uh.....chú có giận mình không? Chú đã nói là đợi chú trở về mà. Nếu mình dọn ra ngay lúc này thì......lại rắc rối cho chú.
Cứ nơm nớp lo sợ suốt đêm nên gần 4 giờ sáng thì Bella mới mệt mõi mà ngủ. Chỉ ngủ được vài giờ thì cô lại giật mình thức dậy, hôm nay phải đem nộp bài rồi. Bella phóng vào phòng tắm thật nhanh.
Sáng nay Bella rinh đống project của mình cùng với cái giỏ đi học, cô định đi sớm một tiếng để còn thời gian mà chuẩn bị. Vẫn là bộ đồ như thường lệ của Bella, chiếc quần jean màu xanh bạc màu không bao giờ ôm sát người, phía trên là hai cái áo cũng không ôm sát người. Một tay dài phía bên trong, một tay ngắn ở bên ngoài, nhìn rất tầm thường. Cặp mắt kiếng với cái gọng màu nâu khá to, gần như che toàn bộ đôi mắt nâu xinh đẹp. Nốt ruồi muôn thưỡ kia lại xuất hiện ở trên gương mặt của Bella, cô đi cà nhắc với cái túi nặng trỉu trên vai.
-Bella, con dậy rồi hả? Ông Thu đang quét lá ở trên đường, ông ngừng lại rồi cười hiền với cô.
-Con chào chú, Bella cúi đầu.
-Chân con sao vậy Bella? Ông Thu dẹp cây chổi qua một bên, ông đi tới gần.
-Dạ.....uh....con....hôm qua không cẩn thận nên bị té, Bella ngập ngừng.
-Có sức thuốc gì không con? Ông Thu nhìn cô.
-Dạ.....chưa kịp nói gì thì dì Thu đi tới. Bà nói:“may quá, Bella, còn kịp“.
-Dạ....
-Cậu Ken nói con vào trong ăn sáng, cậu ấy đợi. Dì Thu nhìn cô như muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Cậu Ken nói con vào trong ăn sáng, cậu ấy đợi. Dì Thu nhìn cô như muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Hả? Uh...dì nói gì? Bella trợn to mắt, mình có nghe lầm không?
-Cậu Ken nói con vào trong ăn sáng. Dì Thu lập lại lần nửa.
-Uh....không.....không....con...không ăn sáng. Bella sợ tới lạnh người, cô lắc đầu lia lịa.
-Bella.....uh....hiếm khi có dịp thì cậu Ken mới như vầy.....như vầy cũng tốt cho con hơn mà. Dì Thu nhìn cô.
-Nhưng mà....nhưng mà....
-Cậu ấy nói mà con không làm thì......dì Thu ngập ngừng, ánh mắt bà như van xin.
-Vậy....vậy.....vậy con đi, Bella gật đầu. Thôi chết rồi, lần này không biết chuyện gì xảy ra với mình đây. Dám chắc 100% là người đàn ông nhỏ mọn kia sẻ “tặng” cho mình một bài giảng vì cái tội dám lừa người lớn. Phải chuẩn bị lỗ tai mới được, chuẩn bị “rửa tai” mà nghe “sói” nói.
Bước vào phòng ăn, Bella đã cảm thấy được sống lưng mình lạnh ngắt. Bella đặt túi xách của mình lên trên ghế bên cạnh, cô đặt giá treo đồ mẩu ở góc phòng. Đi cà nhắc tới cái ghế ở phòng ăn, cô cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn mình. Hừ, có cái gì mà nhìn ghê vậy? Muốn chỉnh thì chỉnh đi, nhìn làm gì?
Bella vừa ngồi xuống thì chị Thoa đã đem một dĩa đồ ăn sáng tới cho cô. Bella mở to mắt khi nhìn thấy bao nhiêu thức ăn ở trong dĩa: 2 cái trứng chiên, 2 cọng sausage màu nâu vàng óng, một miếng ham nhìn thật ngon, một chút potato đã được chiên vàng, đã vậy còn có thêm một dĩa pancake nhỏ bên cạnh. Cô hỏi nhỏ:“cái này....của em hết đó hả chị?”
Thoa cười rồi trả lời:“ừ“.
-Mới...mới 8 giờ sáng mà.....ăn bao nhiêu thứ này? Cô hỏi thật nhỏ.
-Ừ, em ăn đi.
Bella thấy chị Thoa rời khỏi bàn rồi, cô cụp mi không dám nhìn quanh. Không phải ông ấy định giảng một bài cho mình nghe sao? Cho ăn trước khi giảng à? Bella nhíu mày, cô cầm lấy cái nỉa lên.
Trời à, mới sáng sớm mà ăn bao nhiêu thứ này, không bị phình bụng sao? Bella ngước lên thì thấy Ken đang ngồi nhai miếng bánh mì, trong dĩa là hai cái trứng. Chỉ vậy thôi, bên cạnh “sói” là ly cafe. Đôi mắt nâu như rát lên khi chạm phải ánh nhìn của Ken, cô run rẩy cụp mi xuống ngay lập tức.
Lắng tai chuẩn bị để nghe bài học nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy gì, Bella thấp thỏm không yên. Cô lấy chút potato chiên để nhai, trong lòng lại thầm sợ hãi. Người này thật rất biết hành hạ người khác, muốn la cứ la đi. Dìm tội của mình ở đó, thật là khó chịu vô cùng. Tâm trạng thấp tha thấp thỏm khiến cô ngồi như trên ổ kiến, cả hai chục phút đồng hồ mà Bella vẫn chưa ăn xong mớ khoai tây chiên. Bella nhìn đồng hồ ở trên tường. Cô biết mình phải đi ngay lúc này, cô nói:“uh...uh...con...con có thể to go đồ ăn không chú? Con....sắp trể giờ rồi“.
Ken đã ăn xong nảy giờ, anh vẫn ngồi yên trên ghế mà không nói tiếng nào. Nảy giờ anh còn mắc “bận” ngắm hình dáng của cô gái đang ngồi ở trước mặt mình. Mấy tháng qua nhìn không ra đằng sau lớp kiếng dầy cộm kia là một đôi mắt nâu thật đẹp. Nhìn không ra dưới cái gọng mắt kiếng màu nâu kia lại là một nốt ruồi giả, càng nhìn không ra dưới bộ đồ tầm thường kia lại là một dáng người hoàn toàn có thể làm làm cho một người đàn ông giật mình. Khi nghe tiếng của cô, Ken không trả lời mà gọi:“chị Thoa“.
-Cậu hai, chị Thoa chạy lên ngay.
-Gói thức ăn đi, Ken nói xong thì đứng dậy. Anh rời khỏi bàn mà không nói tiếng nào nửa. Anh quyết định “treo tội” của cô nhỏ này ở đó, từ từ mà “xử” cô nhỏ này.
Bella cảm thấy giờ này cô mới có thể thở một cách bình thường, người này thật sự là bóng vía quá nặng. Chỉ nhìn thôi mà không cần nói gì thì cũng đủ đem tới lực sát thương thật lớn. Chả lẽ lúc trước mình đoán đúng sao? Mình nói với chú là ông “sói” này kiếp trước phải là một đao phủ cho nên kiếp này khi người ta nhìn tới thì vẫn cảm thấy rùng rợn. Nhớ lúc đó chú còn trợn to mắt nhìn mình nửa, không chừng mình đoán đúng. Người như vậy thì bóng vía mới rất là nặng, mới có thể doạ người.
Bella lắc lắc đầu, cô cầm lấy cái bọc mà chị Thoa đưa tới. Cô nói:“cám ơn chị“.
Chị Thoa chỉ cười rồi quay lưng đi, dì Thu lại đi tới rồi cười nói:“con đi đi, coi bộ....tình hình đã khá hơn rồi“.
Bella không nói gì, cô chỉ gật đầu rồi bưng đồ của mình. Bỏ cái hộp đồ ăn sáng vào giỏ, Bella rời khỏi nhà. Một tay bưng giá treo, một tay nắm lấy cái túi xách, Bella chậm rãi đi ra ngoài. Cô thở phào nhẹ nhỏm khi rời khỏi nhà, không được bao lâu thì cô cảm thấy phía sau có một chiếc xe chạy theo. Từ nhà ra cổng cũng phải đi mất mười phút, chiếc xe màu đen kia là của “sói”, ổng.....sao không chạy qua mà lại đi theo phía sau vậy?
Chiếc xe theo sau không bao lâu thì nó vượt qua, chỉ vượt qua một đoạn ngắn rồi dừng lại. Chú Thu bước xuống rồi đi tới Bella, trên tay ông cầm là chai dầu. Ông nói:“dầu nè con, xức vô chổ đau thì sẻ không bị bầm“.
-Con cám ơn chú, Bella cảm động.
-Ừ, đi học đi. Chú Thu quay đầu lại, ông vẫn đang thắc mắc tại sao cậu Ken lại biểu ông đem chai dầu cho con bé. Đã vậy lại không cho nói là mình biểu đem dầu tới.
Bella chạy như bay về phòng, cô sợ tới muốn té mấy lần. Đóng cửa thật nhanh, Bella vẫn còn không thở nổi vì đã chạy quá sức. Cô thở phì phò như một vận động viên vừa mới chạy suốt mấy canh giờ. Bella lấy cái ghế chắn ngang cửa vì sợ ai đó đẩy cửa mà vào.
Làm cho mình bình tỉnh lại, Bella rốt cuộc cũng nhớ ra mình phải đi thay quần. Ống quần ướt nhem, vớ cũng ướt. Hèn gì thấy lạnh, Bella chui ngay vào phòng và thay nhanh đồ. Sau đó cô cầm chai nước và leo lên giường. Vừa uống nước vừa nhớ lại chuyện mới vừa xảy ra, cô thấy bất an vô cùng.
Cứ tưởng là “đại cận vệ” xuất hiện ở phòng bếp nhưng cuối cùng lại xui xẻo mà biến thành “đại Phật“. Tệ hại hơn nửa là mình đã kéo cho ổng ngả lăn ra trong phòng bếp, lần này chết là cái chắc rồi. Trước đây mình còn chưa đụng tới “sói” thì ổng đã cho mình ăn salad trong hơn hai tháng. Lần này chẳng những là ổng biết mặt mình mà mình còn làm cho ổng té ngã lăn ra trên sàn nhà. Hèn gì ánh mắt ổng lúc đó nhìn thấy ớn lạnh, mình....tính sao bây giờ?
Bella rút cái phone ra, cô bấm bấm định gọi cho Sony nhưng cái phone lại không có tín hiệu. Chết rồi, giờ tính sao đây? Mà nếu nói cho chú nghe thì.....chú sẻ quay về nửa thì tính sao? Chú lại không thể bị mình liên luỵ, uh....mà mình không phải đã tính dọn ra sao? Hay là.....tạm thời dọn tới anh Hoàng? Uh.....chú có giận mình không? Chú đã nói là đợi chú trở về mà. Nếu mình dọn ra ngay lúc này thì......lại rắc rối cho chú.
Cứ nơm nớp lo sợ suốt đêm nên gần giờ sáng thì Bella mới mệt mõi mà ngủ. Chỉ ngủ được vài giờ thì cô lại giật mình thức dậy, hôm nay phải đem nộp bài rồi. Bella phóng vào phòng tắm thật nhanh.
Sáng nay Bella rinh đống project của mình cùng với cái giỏ đi học, cô định đi sớm một tiếng để còn thời gian mà chuẩn bị. Vẫn là bộ đồ như thường lệ của Bella, chiếc quần jean màu xanh bạc màu không bao giờ ôm sát người, phía trên là hai cái áo cũng không ôm sát người. Một tay dài phía bên trong, một tay ngắn ở bên ngoài, nhìn rất tầm thường. Cặp mắt kiếng với cái gọng màu nâu khá to, gần như che toàn bộ đôi mắt nâu xinh đẹp. Nốt ruồi muôn thưỡ kia lại xuất hiện ở trên gương mặt của Bella, cô đi cà nhắc với cái túi nặng trỉu trên vai.
-Bella, con dậy rồi hả? Ông Thu đang quét lá ở trên đường, ông ngừng lại rồi cười hiền với cô.
-Con chào chú, Bella cúi đầu.
-Chân con sao vậy Bella? Ông Thu dẹp cây chổi qua một bên, ông đi tới gần.
-Dạ.....uh....con....hôm qua không cẩn thận nên bị té, Bella ngập ngừng.
-Có sức thuốc gì không con? Ông Thu nhìn cô.
-Dạ.....chưa kịp nói gì thì dì Thu đi tới. Bà nói:“may quá, Bella, còn kịp“.
-Dạ....
-Cậu Ken nói con vào trong ăn sáng, cậu ấy đợi. Dì Thu nhìn cô như muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Cậu Ken nói con vào trong ăn sáng, cậu ấy đợi. Dì Thu nhìn cô như muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Hả? Uh...dì nói gì? Bella trợn to mắt, mình có nghe lầm không?
-Cậu Ken nói con vào trong ăn sáng. Dì Thu lập lại lần nửa.
-Uh....không.....không....con...không ăn sáng. Bella sợ tới lạnh người, cô lắc đầu lia lịa.
-Bella.....uh....hiếm khi có dịp thì cậu Ken mới như vầy.....như vầy cũng tốt cho con hơn mà. Dì Thu nhìn cô.
-Nhưng mà....nhưng mà....
-Cậu ấy nói mà con không làm thì......dì Thu ngập ngừng, ánh mắt bà như van xin.
-Vậy....vậy.....vậy con đi, Bella gật đầu. Thôi chết rồi, lần này không biết chuyện gì xảy ra với mình đây. Dám chắc % là người đàn ông nhỏ mọn kia sẻ “tặng” cho mình một bài giảng vì cái tội dám lừa người lớn. Phải chuẩn bị lỗ tai mới được, chuẩn bị “rửa tai” mà nghe “sói” nói.
Bước vào phòng ăn, Bella đã cảm thấy được sống lưng mình lạnh ngắt. Bella đặt túi xách của mình lên trên ghế bên cạnh, cô đặt giá treo đồ mẩu ở góc phòng. Đi cà nhắc tới cái ghế ở phòng ăn, cô cảm nhận được một đôi mắt đang nhìn mình. Hừ, có cái gì mà nhìn ghê vậy? Muốn chỉnh thì chỉnh đi, nhìn làm gì?
Bella vừa ngồi xuống thì chị Thoa đã đem một dĩa đồ ăn sáng tới cho cô. Bella mở to mắt khi nhìn thấy bao nhiêu thức ăn ở trong dĩa: cái trứng chiên, cọng sausage màu nâu vàng óng, một miếng ham nhìn thật ngon, một chút potato đã được chiên vàng, đã vậy còn có thêm một dĩa pancake nhỏ bên cạnh. Cô hỏi nhỏ:“cái này....của em hết đó hả chị?”
Thoa cười rồi trả lời:“ừ“.
-Mới...mới giờ sáng mà.....ăn bao nhiêu thứ này? Cô hỏi thật nhỏ.
-Ừ, em ăn đi.
Bella thấy chị Thoa rời khỏi bàn rồi, cô cụp mi không dám nhìn quanh. Không phải ông ấy định giảng một bài cho mình nghe sao? Cho ăn trước khi giảng à? Bella nhíu mày, cô cầm lấy cái nỉa lên.
Trời à, mới sáng sớm mà ăn bao nhiêu thứ này, không bị phình bụng sao? Bella ngước lên thì thấy Ken đang ngồi nhai miếng bánh mì, trong dĩa là hai cái trứng. Chỉ vậy thôi, bên cạnh “sói” là ly cafe. Đôi mắt nâu như rát lên khi chạm phải ánh nhìn của Ken, cô run rẩy cụp mi xuống ngay lập tức.
Lắng tai chuẩn bị để nghe bài học nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy gì, Bella thấp thỏm không yên. Cô lấy chút potato chiên để nhai, trong lòng lại thầm sợ hãi. Người này thật rất biết hành hạ người khác, muốn la cứ la đi. Dìm tội của mình ở đó, thật là khó chịu vô cùng. Tâm trạng thấp tha thấp thỏm khiến cô ngồi như trên ổ kiến, cả hai chục phút đồng hồ mà Bella vẫn chưa ăn xong mớ khoai tây chiên. Bella nhìn đồng hồ ở trên tường. Cô biết mình phải đi ngay lúc này, cô nói:“uh...uh...con...con có thể to go đồ ăn không chú? Con....sắp trể giờ rồi“.
Ken đã ăn xong nảy giờ, anh vẫn ngồi yên trên ghế mà không nói tiếng nào. Nảy giờ anh còn mắc “bận” ngắm hình dáng của cô gái đang ngồi ở trước mặt mình. Mấy tháng qua nhìn không ra đằng sau lớp kiếng dầy cộm kia là một đôi mắt nâu thật đẹp. Nhìn không ra dưới cái gọng mắt kiếng màu nâu kia lại là một nốt ruồi giả, càng nhìn không ra dưới bộ đồ tầm thường kia lại là một dáng người hoàn toàn có thể làm làm cho một người đàn ông giật mình. Khi nghe tiếng của cô, Ken không trả lời mà gọi:“chị Thoa“.
-Cậu hai, chị Thoa chạy lên ngay.
-Gói thức ăn đi, Ken nói xong thì đứng dậy. Anh rời khỏi bàn mà không nói tiếng nào nửa. Anh quyết định “treo tội” của cô nhỏ này ở đó, từ từ mà “xử” cô nhỏ này.
Bella cảm thấy giờ này cô mới có thể thở một cách bình thường, người này thật sự là bóng vía quá nặng. Chỉ nhìn thôi mà không cần nói gì thì cũng đủ đem tới lực sát thương thật lớn. Chả lẽ lúc trước mình đoán đúng sao? Mình nói với chú là ông “sói” này kiếp trước phải là một đao phủ cho nên kiếp này khi người ta nhìn tới thì vẫn cảm thấy rùng rợn. Nhớ lúc đó chú còn trợn to mắt nhìn mình nửa, không chừng mình đoán đúng. Người như vậy thì bóng vía mới rất là nặng, mới có thể doạ người.
Bella lắc lắc đầu, cô cầm lấy cái bọc mà chị Thoa đưa tới. Cô nói:“cám ơn chị“.
Chị Thoa chỉ cười rồi quay lưng đi, dì Thu lại đi tới rồi cười nói:“con đi đi, coi bộ....tình hình đã khá hơn rồi“.
Bella không nói gì, cô chỉ gật đầu rồi bưng đồ của mình. Bỏ cái hộp đồ ăn sáng vào giỏ, Bella rời khỏi nhà. Một tay bưng giá treo, một tay nắm lấy cái túi xách, Bella chậm rãi đi ra ngoài. Cô thở phào nhẹ nhỏm khi rời khỏi nhà, không được bao lâu thì cô cảm thấy phía sau có một chiếc xe chạy theo. Từ nhà ra cổng cũng phải đi mất mười phút, chiếc xe màu đen kia là của “sói”, ổng.....sao không chạy qua mà lại đi theo phía sau vậy?
Chiếc xe theo sau không bao lâu thì nó vượt qua, chỉ vượt qua một đoạn ngắn rồi dừng lại. Chú Thu bước xuống rồi đi tới Bella, trên tay ông cầm là chai dầu. Ông nói:“dầu nè con, xức vô chổ đau thì sẻ không bị bầm“.
-Con cám ơn chú, Bella cảm động.
-Ừ, đi học đi. Chú Thu quay đầu lại, ông vẫn đang thắc mắc tại sao cậu Ken lại biểu ông đem chai dầu cho con bé. Đã vậy lại không cho nói là mình biểu đem dầu tới.