Bella im lặng một hồi, rốt cuộc cô thở dài rồi chậm rãi nói: “chú à, uh… còn nhớ bữa chú gọi điện thoại với Bi tối tối đó không? Uh.. hôm sinh nhật anh Khang đó. Uh… hôm đó Bi phát hiện ra anh Khang không thành thật với Bi. Anh nói… anh đang tắm ở nhà.. trong khi đó Bi lại nhìn thấy anh đang đi ăn với một người con gái”.
Bella không chút biểu hiện khó chịu nào, giọng cô đều đều như chuyện chẳng liên quan tới mình: “chú à, chú biết không, Bi còn khờ tới nổi muốn surprise ảnh. Bi đã đi mua một cái bánh sinh nhật rồi định đem tới nhà ảnh. Lúc đó bị kẹt xe, Bi sợ ảnh chờ nên gọi điện thoại cho ảnh. Lúc đó Bi chỉ tình cờ hỏi là ảnh đang ở đâu. Ảnh nói ảnh đang ở nhà, Bi còn tưởng thiệt. Uh… rốt cuộc.. ngồi trong xe của dì Thu, Bi thấy ảnh đang ở trong tiệm ăn. Trong khi đó ảnh nói ảnh đang ở nhà. Bi quyết định ngay lập tức và nói với ảnh là Bi có nhiều bài cần phải làm xong tối đó. Ảnh làm như buồn ghê lắm vậy, sau đó thì Bi cúp phone. Bi còn thấy luôn người bạn gái của ảnh nữa. Bi nghĩ mình không thích hợp với ảnh. Chỉ vậy thôi, Bi không tin tưởng ảnh nữa”.
- Khang biết chuyện này không?
- Giờ đã không còn quan trọng, ảnh lại đi nghĩ rằng Bi muốn với tới anh họ của người con gái kia.
- Là sao?
- À, là như vầy. Bi tình cờ quen biết anh họ của người con gái đó, chỉ vậy thôi. Anh Khang lại nghĩ rằng Bi muốn quen ảnh rồi quen với người anh họ của người con gái kia. Chỉ vậy thôi.
- Bi có giải thích không?
- Sao lại phải giải thích? Bi không quan tâm anh ta nghĩ gì về Bi, tóm lại là vậy đó. Bella cười hi hi.
- Thật.
- Ừ.
- Vậy… sao bây giờ Bi mới nói cho chú biết? Không phải chú dặn là có bất cứ chuyện gì cũng phải nói với chú sao? Cái con bé cứng đầu này, lúc nào cũng làm cho người ta lo lắng. Sony kéo cái đầu nhỏ nhắn vào ngực mình, anh đang đau lòng dùm cho cô gái nhỏ.
Bella nằm im trong cánh tay của Sony, giọng cô thật hưởng thụ giờ phút này: “chú à, có người lo lắng cho mình thì thiệt là tốt. Nhưng mà chú đừng có lo, Bi không có buồn. Bi chỉ là mới thích ảnh có một chút thôi nhưng Bi bị những lời nói láo kia làm cho tình cảm đó… bay mất rồi. Uh.. Bi nghĩ là chắc còn lâu lắm Bi mới dám thích một người”.
- Sao vậy? Bàn tay vẫn vo vo mái tóc dài mềm mại trơn trợt trong tay.
- Cho tới khi nào tìm được một người đủ tiêu chuẩn thì Bi mới dám thích người ta. Đàn ông nha, là động vật biến thái nhất trên đời này.
- Hả? Mới bị có chút xíu mà đã mất tin tưởng tới như vậy sao? Sony cười run người.
- Thiệt đó, chỉ có chú là đủ tiêu chuẩn thôi. Chừng nào Bi tìm được một người đầy đủ tiêu chuẩn như chú thì Bi nhất định sẽ thích người đó. Nhất định sẽ ráng theo cho bằng được. Bella cười hi hi.
- Gì ghê vậy? Sao Bi lại biết chú có đủ tiêu chuẩn đó? Bàn tay vẫn chơi đùa với những sợi tóc mềm mại.
- Biết chứ, Bi biết chú bao lâu rồi mà còn không nhìn ra chú… đủ tiêu chuẩn. A, mà đạo này tình cảm của chú tới đâu rồi? Bella ngồi bật dậy, ánh mắt tràn đầy chờ mong để nghe câu chuyện tình cảm của Sony.
Luyến tiếc khi mái tóc mềm mại vuột khỏi tầm tay, Sonny cười cười rồi nói: “ uh. … thì cũng đang… tìm hiểu. Người ta… vừa mới chia tay bạn trai”.
- Cái gì? Sao chú lại không mau ra tay? Đây là thời gian tốt nha. Bella hấp tấp hỏi.
- Uh… nhưng người đó.. còn cần thời gian để suy nghĩ và chỉnh đốn lại tình cảm của mình. Chú cũng vừa mới biết được thôi. Làm gì dám…ra tay chứ?
- Ờ, cũng đúng, cần thời gian tí tí. Nhưng chú cũng phải xuất hiện đều đều thì người ta mới nhìn thấy chú nha. Nhớ không được bỏ lỡ cơ hội này đó.
- Ừ, chú biết rồi. Hy vọng người đó…..nhìn thấy chú. Ánh mắt Sony lấp lánh tia sáng hy vọng.
Bella ngẩn người một lát rồi cô kề sát mặt vào mặt của Sony, giọng cô thì thầm: “chú à, bây giờ Bi mới phát hiện ra một chuyện nha. Một chuyện kinh người….”.
Ánh mắt của Sony kinh ngạc rồi sau đó lại lóe sáng tia sáng kỳ lạ, anh ngập ngừng rồi tự nhiên mà hỏi: “Bi … nhìn gì ghê vậy?”
Bella lại không trả lời ngay mà ánh mắt vẫn nhìn Sony chăm chăm, trong lúc này cô lại phát hiện ra một điều kỳ diệu. Ngoài cái vẻ điển trai vốn có của chú, ánh mắt của chú cũng rất tuyệt vời. Không biết tại sao mình lại cảm thấy ánh mắt của chú rất là ấm áp, đem tới cho người đối diện cảm giác thật kỳ lạ. Cái ánh mắt đó… trái tim của Bella đột nhiên đập liên tục, đập một cách dữ dội khi bất chợt đầu nhỏ của cô lại nghĩ tới một vấn đề thật quái gở vô cùng. Trời ạ, sao mình lại như vậy chứ?
- Chuyện gì? Sony thấy hàng chân mày châu lại rồi con bé lại đăm chiêu thật lâu.
Bell thì đang tự hỏi tại sao đầu óc của mình đột nhiên lại có suy nghĩ đáng sợ như thế này. Một ý nghĩ kỳ quái xuất hiện ở trong đầu của Bella khiến cho cô kinh ngạc vô cùng. Cô đột nhiên không muốn Sony quan tâm tới người con gái nào đó mà cô đang thuyết phục anh. Quả thật là ánh mắt kia thật đã làm cho mình có một cảm giác thật kỳ lạ. Rất là ấm áp lại có nhiều chờ mong, ánh mắt lấp lánh kia lại làm cho trái tim của mình đập điên kiểu này là lý do gì chứ. Anh Khang cũng chưa từng mang lại cảm giác như thế này cho dù mình có nhìn lâu tới cỡ nào đi nữa thì cũng không có cùng cảm giác như thế này. Rất là hạnh phúc khi nhìn thấy ánh mắt này của chú, rất là chờ mong..... Ủa mà mình chờ mong gì với ánh mắt của chú Sony vậy? Uh... nếu như... nếu như....uh mình với chú... không phải là bà con ruột thịt gì nha. Uh.... ánh mắt kia... Trời đất quỷ thần ơi, mình lại bị ma ám hay mất trí rồi hay sao mà lại có thể có suy nghĩ này với chú Sony chứ? Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên trong lúc này. Trời đất ơi, nhất định là bị ma ám rồi, ánh mắt của chú Sony lúc nào cũng như vậy. Chú ấy coi mình như là đứa cháu mà mình lại dám suy nghĩ kiểu này với chú. Chú Sony mà biết được thì mình tiêu đời, thiệt là mất mặt quá.
- Bi, Bi sao vậy? Sao không nói tiếp? Sony cũng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô nhỏ trong lúc này, ánh mắt nâu mờ mị lúc này cũng làm cho anh đoán được phần nào của câu chuyện. Uh... nếu như mình tận dụng cơ hội này để hỏi ý của con bé thì có thể được không? Thử mới được, Sony quyết tâm tra cho tới cùng.
- Uh... Bella lắc lắc đầu, cô không biết phải giải thích ra sao. Ánh mắt lại có vẻ tránh né Sony.
- Phát hiện chuyện kinh người gì mà Bi lại có phản ứng như thế này? Sony cười cười rồi kề khuôn mặt sát tới gần khuôn mặt đỏ bừng kia.
Hơi thở ấm áp từ phía đối diện lan tỏa, Bella càng quính quáng lên. Trái tim đập kinh hoàng, giọng cô ấp úng: “Uh... đâu có gì, Bi chỉ là mới phát hiện.. ánh mắt của chú thật là xinh đẹp”.
- Cái gì? Sony thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Bella tiếp tục giải thích, cô cũng muốn tìm hiểu một chút xem tình cảm mà chú Sony đối với mình là loại tình cảm gì. Cô nói:” chú à, uh.... vừa rồi, Bi mới phát hiện ra ánh mắt của chú thật là đẹp. Rất ấm áp và chiếu sáng, trước nay Bi chưa từng thấy ánh sáng này. Uh.. Bi không biết diễn tả ra sao nhưng quả thật là rất xinh đẹp, Bi lại rất muốn nhìn thấy kiểu chiếu sáng này. Sao hồi đó tới giờ Bi lại không thấy là sao vậy chứ?”
Sony hài lòng với câu trả lời này, bàn tay anh vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn. Khóe miệng nhếch lên rồi niềm vui len lỏi trong lòng. Rốt cuộc rồi con bé cũng nhìn ra được chút vấn đề rồi, tuy còn chưa rõ ràng nhưng nó lại quẳng vấn đề này tới cho mình, thật là một con bé thông minh. Anh nói: “là vì Bi biết được thứ ánh sáng ở trong mắt của chú là thứ ánh sáng ấm áp nên mới bị rung động như vậy. Không phải ai Bi cũng nhìn ra được ánh mắt kiểu này, ánh mắt này chỉ được phát hiện khi trái tim tìm những gì nó đang tìm kiếm”.
Lời nói này càng làm cho Bella xôn xao hơn, đầu óc vốn chậm như rùa của cô cũng không hoạt động được tốt hơn. Cô mỡ to mắt rồi hỏi:”rốt cuộc là chú muốn nói cái gì đây? Chú trả lời cũng như không trả lời vậy đó”.
Sony lại cười cười rồi tiếp tục: “trước giờ Bi chưa nhận ra là bởi vì Bi có Nguyên Khang”.
- Không phải, trước đây vẫn thấy ánh mắt chú ấm áp nhưng lại không xinh đẹp như mới vừa rồi. Chú đoán sai rồi.
- Vậy sao? Vậy Bi có bao giờ tự hỏi lòng mình rằng tại sao Bi lại chỉ mới phát hiện ra thứ ánh sáng như mới vừa rồi?
Gương mặt nhỏ mở mắt nhìn Sony nhưng cũng không khám phá ra lời huyền dịu của anh. Cô lắc đầu rồi nói: “chú à, chú nói kiểu này thì chờ tới sáng mai Bi cũng không biết chú hỏi Bi cái gì nữa. Nhưng mà... Bi nói cho chú nghe cái này, chú hứa là không được cười Bi nha”.
- Ừ, nói đi, chú sẽ không cười. Sony vui như muốn hét lên trong lúc này.
- Uh....vừa rồi.. Bi chắc bị ma ám hay sao á. Không biết tại sao.... Bi lại hy vọng chú không phải là chú. Uh.... ý của Bi định nói là..... Bella khổ sở tới không biết phải nói làm sao, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại như đang gặp phải vấn đề phiền toái gì đó.
- Chú cũng không phải là chú thiệt của Bi mà. Sonny tiếp tục dẫn dắt cô.
- Nhưng rõ ràng Bi xem chú là chú của Bi, vậy mà mới vừa rồi.... Bi lại không hy vọng như vậy. Uh... chú có giận Bi không? Bella quyết định hỏi trực tiếp vấn đề này, cô cũng không muốn mình nhịn tới khổ sở như vậy. Không biết được câu trả lời, cô biết mình sẽ mất ăn mất ngủ.
- Không giận, chú càng hy vọng Bi không xem chú như là chú. Sony vời nói vừa quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô để cô đối diện với mình.
Thật là kỳ lạ, trái tim của Bella đập nhanh tới nổi cô sợ trái tim của mình sẽ lọt ra ngoài. Ánh mắt ấm áp kia, tia sáng kia lại làm cho trái tim cô kinh hoàng. Trời ạ, chuyện gì xảy ra đây? Có phải chứ vừa nói...chú không hy vọng mình xem chú như là chú không?
- Chúng... ta... không... có...chút. quan...hệ... nào. Sony lập lại lần nữa, ánh mắt anh nheo lại. Anh muốn cô nhỏ này phải thật sự để vấn đề này ở trong lòng. Thật không có chút quan hệ nào.
Giọng nói của chú Sony làm Bella hoảng lên, cô lắp bắp rồi chợt nắm lấy bắp tay của Sony:” chú à, chú à, Bi biết rồi, chú đừng có giận nha. Bi sẻ không như vậy nữa...” Thôi tiêu tùng rồi, mình đúng là ngu ngốc mà. Tự nhiên lại phát cái gì thần kinh mà nói ra những lời quái gỡ như thế này chứ????
Sony cũng giật mình vì hành động của Bella, giọng anh trấn an cô: “Bi à, chú không có giận, thật sự không có. Uh.. chú chỉ muốn cho Bi biết là giữa hai đứa mình..... hoàn toàn không có chút quan hệ gì. Bi có thể xem chú như một người bạn của Bi được không? Bi đừng có xem chú như là chú của trước đây là được rồi, có được không?”
- Chú thiệt sự không giận sao? Ánh mắt này chớp chớp tràn đầy chờ mong.
- Thiệt, vậy Bi đừng xem chú như chú có được không? Sony nhìn cô thiết tha, ánh mắt anh nóng bỏng.
- Chú à... uh....không biết mình có nên nói với chú mình muốn chú làm anh của mình không? Thật sự là rất hạnh phúc nếu như mình có một người anh nha. Giờ thì mình biết rõ tại sao mình lại thấy ánh mắt ấm áp và xinh đẹp kia của chú rồi. Mình luôn không nhìn ra ánh mắt ấm áp xinh đẹp kia là vì mình vẫn xem chú ở địa vị như là một ông chú, còn nếu như từ địa vị ông chú kia mà biến thành anh thì dĩ nhiên khoảng cách xích lại gần hơn nhiều. Anh thì có thể gần với em gái nhiều hơn, anh thì mình có thể nói chuyện với anh. Không biết chú có chịu không nữa? Từ chức “chú” xuống chức “anh”... không biết có chịu không nữa? Bella thật sự bị Sony làm loạn đầu óc lên, cô rối tung rối mù trong lúc này.
- Thôi được rồi, hôm nay chỉ nói bao nhiêu nay. Bi từ từ mà suy nghĩ đi, chú chỉ hy vọng Bi nhớ rỡ câu này là được.
- Gì hả chú?
- Đừng xem chú như là chú. Sony chậm rãi nói ra câu này, ánh mắt anh dịu dàng thiết tha.
Bella cụp mi, giọng cô thật nhỏ: “Bi biết rồi”. Bella quyết định để từ từ rồi sẽ thuyết phục Sony, cái vị trí làm “anh” kia thật sự rất hấp dẫn đầu óc của cô. Anh hai thì gần gũi hơn rất nhiều, mà cũng tại mẹ Hoa hết á. Không chịu sinh thêm cho mình người anh hay người em gì đó cũng được, chỉ một mình thì lấy ai mà chơi chung? Thiệt tình, Bella than thở trong lòng.
Đổi lại là Sony, nếu như anh có thể đọc biết được những ý nghĩ trong cái đầu bé nhỏ của Bella thì bảo đảm anh sẽ nhảy dựng lên trong lúc này. Chỉ là khi anh biết được những ý nghĩ này trong đầu của Bella thì cũng là lúc trái tim của anh hụt hẫng.
Bella im lặng một hồi, rốt cuộc cô thở dài rồi chậm rãi nói: “chú à, uh… còn nhớ bữa chú gọi điện thoại với Bi tối tối đó không? Uh.. hôm sinh nhật anh Khang đó. Uh… hôm đó Bi phát hiện ra anh Khang không thành thật với Bi. Anh nói… anh đang tắm ở nhà.. trong khi đó Bi lại nhìn thấy anh đang đi ăn với một người con gái”.
Bella không chút biểu hiện khó chịu nào, giọng cô đều đều như chuyện chẳng liên quan tới mình: “chú à, chú biết không, Bi còn khờ tới nổi muốn surprise ảnh. Bi đã đi mua một cái bánh sinh nhật rồi định đem tới nhà ảnh. Lúc đó bị kẹt xe, Bi sợ ảnh chờ nên gọi điện thoại cho ảnh. Lúc đó Bi chỉ tình cờ hỏi là ảnh đang ở đâu. Ảnh nói ảnh đang ở nhà, Bi còn tưởng thiệt. Uh… rốt cuộc.. ngồi trong xe của dì Thu, Bi thấy ảnh đang ở trong tiệm ăn. Trong khi đó ảnh nói ảnh đang ở nhà. Bi quyết định ngay lập tức và nói với ảnh là Bi có nhiều bài cần phải làm xong tối đó. Ảnh làm như buồn ghê lắm vậy, sau đó thì Bi cúp phone. Bi còn thấy luôn người bạn gái của ảnh nữa. Bi nghĩ mình không thích hợp với ảnh. Chỉ vậy thôi, Bi không tin tưởng ảnh nữa”.
- Khang biết chuyện này không?
- Giờ đã không còn quan trọng, ảnh lại đi nghĩ rằng Bi muốn với tới anh họ của người con gái kia.
- Là sao?
- À, là như vầy. Bi tình cờ quen biết anh họ của người con gái đó, chỉ vậy thôi. Anh Khang lại nghĩ rằng Bi muốn quen ảnh rồi quen với người anh họ của người con gái kia. Chỉ vậy thôi.
- Bi có giải thích không?
- Sao lại phải giải thích? Bi không quan tâm anh ta nghĩ gì về Bi, tóm lại là vậy đó. Bella cười hi hi.
- Thật.
- Ừ.
- Vậy… sao bây giờ Bi mới nói cho chú biết? Không phải chú dặn là có bất cứ chuyện gì cũng phải nói với chú sao? Cái con bé cứng đầu này, lúc nào cũng làm cho người ta lo lắng. Sony kéo cái đầu nhỏ nhắn vào ngực mình, anh đang đau lòng dùm cho cô gái nhỏ.
Bella nằm im trong cánh tay của Sony, giọng cô thật hưởng thụ giờ phút này: “chú à, có người lo lắng cho mình thì thiệt là tốt. Nhưng mà chú đừng có lo, Bi không có buồn. Bi chỉ là mới thích ảnh có một chút thôi nhưng Bi bị những lời nói láo kia làm cho tình cảm đó… bay mất rồi. Uh.. Bi nghĩ là chắc còn lâu lắm Bi mới dám thích một người”.
- Sao vậy? Bàn tay vẫn vo vo mái tóc dài mềm mại trơn trợt trong tay.
- Cho tới khi nào tìm được một người đủ tiêu chuẩn thì Bi mới dám thích người ta. Đàn ông nha, là động vật biến thái nhất trên đời này.
- Hả? Mới bị có chút xíu mà đã mất tin tưởng tới như vậy sao? Sony cười run người.
- Thiệt đó, chỉ có chú là đủ tiêu chuẩn thôi. Chừng nào Bi tìm được một người đầy đủ tiêu chuẩn như chú thì Bi nhất định sẽ thích người đó. Nhất định sẽ ráng theo cho bằng được. Bella cười hi hi.
- Gì ghê vậy? Sao Bi lại biết chú có đủ tiêu chuẩn đó? Bàn tay vẫn chơi đùa với những sợi tóc mềm mại.
- Biết chứ, Bi biết chú bao lâu rồi mà còn không nhìn ra chú… đủ tiêu chuẩn. A, mà đạo này tình cảm của chú tới đâu rồi? Bella ngồi bật dậy, ánh mắt tràn đầy chờ mong để nghe câu chuyện tình cảm của Sony.
Luyến tiếc khi mái tóc mềm mại vuột khỏi tầm tay, Sonny cười cười rồi nói: “ uh. … thì cũng đang… tìm hiểu. Người ta… vừa mới chia tay bạn trai”.
- Cái gì? Sao chú lại không mau ra tay? Đây là thời gian tốt nha. Bella hấp tấp hỏi.
- Uh… nhưng người đó.. còn cần thời gian để suy nghĩ và chỉnh đốn lại tình cảm của mình. Chú cũng vừa mới biết được thôi. Làm gì dám…ra tay chứ?
- Ờ, cũng đúng, cần thời gian tí tí. Nhưng chú cũng phải xuất hiện đều đều thì người ta mới nhìn thấy chú nha. Nhớ không được bỏ lỡ cơ hội này đó.
- Ừ, chú biết rồi. Hy vọng người đó…..nhìn thấy chú. Ánh mắt Sony lấp lánh tia sáng hy vọng.
Bella ngẩn người một lát rồi cô kề sát mặt vào mặt của Sony, giọng cô thì thầm: “chú à, bây giờ Bi mới phát hiện ra một chuyện nha. Một chuyện kinh người….”.
Ánh mắt của Sony kinh ngạc rồi sau đó lại lóe sáng tia sáng kỳ lạ, anh ngập ngừng rồi tự nhiên mà hỏi: “Bi … nhìn gì ghê vậy?”
Bella lại không trả lời ngay mà ánh mắt vẫn nhìn Sony chăm chăm, trong lúc này cô lại phát hiện ra một điều kỳ diệu. Ngoài cái vẻ điển trai vốn có của chú, ánh mắt của chú cũng rất tuyệt vời. Không biết tại sao mình lại cảm thấy ánh mắt của chú rất là ấm áp, đem tới cho người đối diện cảm giác thật kỳ lạ. Cái ánh mắt đó… trái tim của Bella đột nhiên đập liên tục, đập một cách dữ dội khi bất chợt đầu nhỏ của cô lại nghĩ tới một vấn đề thật quái gở vô cùng. Trời ạ, sao mình lại như vậy chứ?
- Chuyện gì? Sony thấy hàng chân mày châu lại rồi con bé lại đăm chiêu thật lâu.
Bell thì đang tự hỏi tại sao đầu óc của mình đột nhiên lại có suy nghĩ đáng sợ như thế này. Một ý nghĩ kỳ quái xuất hiện ở trong đầu của Bella khiến cho cô kinh ngạc vô cùng. Cô đột nhiên không muốn Sony quan tâm tới người con gái nào đó mà cô đang thuyết phục anh. Quả thật là ánh mắt kia thật đã làm cho mình có một cảm giác thật kỳ lạ. Rất là ấm áp lại có nhiều chờ mong, ánh mắt lấp lánh kia lại làm cho trái tim của mình đập điên kiểu này là lý do gì chứ. Anh Khang cũng chưa từng mang lại cảm giác như thế này cho dù mình có nhìn lâu tới cỡ nào đi nữa thì cũng không có cùng cảm giác như thế này. Rất là hạnh phúc khi nhìn thấy ánh mắt này của chú, rất là chờ mong..... Ủa mà mình chờ mong gì với ánh mắt của chú Sony vậy? Uh... nếu như... nếu như....uh mình với chú... không phải là bà con ruột thịt gì nha. Uh.... ánh mắt kia... Trời đất quỷ thần ơi, mình lại bị ma ám hay mất trí rồi hay sao mà lại có thể có suy nghĩ này với chú Sony chứ? Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên trong lúc này. Trời đất ơi, nhất định là bị ma ám rồi, ánh mắt của chú Sony lúc nào cũng như vậy. Chú ấy coi mình như là đứa cháu mà mình lại dám suy nghĩ kiểu này với chú. Chú Sony mà biết được thì mình tiêu đời, thiệt là mất mặt quá.
- Bi, Bi sao vậy? Sao không nói tiếp? Sony cũng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô nhỏ trong lúc này, ánh mắt nâu mờ mị lúc này cũng làm cho anh đoán được phần nào của câu chuyện. Uh... nếu như mình tận dụng cơ hội này để hỏi ý của con bé thì có thể được không? Thử mới được, Sony quyết tâm tra cho tới cùng.
- Uh... Bella lắc lắc đầu, cô không biết phải giải thích ra sao. Ánh mắt lại có vẻ tránh né Sony.
- Phát hiện chuyện kinh người gì mà Bi lại có phản ứng như thế này? Sony cười cười rồi kề khuôn mặt sát tới gần khuôn mặt đỏ bừng kia.
Hơi thở ấm áp từ phía đối diện lan tỏa, Bella càng quính quáng lên. Trái tim đập kinh hoàng, giọng cô ấp úng: “Uh... đâu có gì, Bi chỉ là mới phát hiện.. ánh mắt của chú thật là xinh đẹp”.
- Cái gì? Sony thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Bella tiếp tục giải thích, cô cũng muốn tìm hiểu một chút xem tình cảm mà chú Sony đối với mình là loại tình cảm gì. Cô nói:” chú à, uh.... vừa rồi, Bi mới phát hiện ra ánh mắt của chú thật là đẹp. Rất ấm áp và chiếu sáng, trước nay Bi chưa từng thấy ánh sáng này. Uh.. Bi không biết diễn tả ra sao nhưng quả thật là rất xinh đẹp, Bi lại rất muốn nhìn thấy kiểu chiếu sáng này. Sao hồi đó tới giờ Bi lại không thấy là sao vậy chứ?”
Sony hài lòng với câu trả lời này, bàn tay anh vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn. Khóe miệng nhếch lên rồi niềm vui len lỏi trong lòng. Rốt cuộc rồi con bé cũng nhìn ra được chút vấn đề rồi, tuy còn chưa rõ ràng nhưng nó lại quẳng vấn đề này tới cho mình, thật là một con bé thông minh. Anh nói: “là vì Bi biết được thứ ánh sáng ở trong mắt của chú là thứ ánh sáng ấm áp nên mới bị rung động như vậy. Không phải ai Bi cũng nhìn ra được ánh mắt kiểu này, ánh mắt này chỉ được phát hiện khi trái tim tìm những gì nó đang tìm kiếm”.
Lời nói này càng làm cho Bella xôn xao hơn, đầu óc vốn chậm như rùa của cô cũng không hoạt động được tốt hơn. Cô mỡ to mắt rồi hỏi:”rốt cuộc là chú muốn nói cái gì đây? Chú trả lời cũng như không trả lời vậy đó”.
Sony lại cười cười rồi tiếp tục: “trước giờ Bi chưa nhận ra là bởi vì Bi có Nguyên Khang”.
- Không phải, trước đây vẫn thấy ánh mắt chú ấm áp nhưng lại không xinh đẹp như mới vừa rồi. Chú đoán sai rồi.
- Vậy sao? Vậy Bi có bao giờ tự hỏi lòng mình rằng tại sao Bi lại chỉ mới phát hiện ra thứ ánh sáng như mới vừa rồi?
Gương mặt nhỏ mở mắt nhìn Sony nhưng cũng không khám phá ra lời huyền dịu của anh. Cô lắc đầu rồi nói: “chú à, chú nói kiểu này thì chờ tới sáng mai Bi cũng không biết chú hỏi Bi cái gì nữa. Nhưng mà... Bi nói cho chú nghe cái này, chú hứa là không được cười Bi nha”.
- Ừ, nói đi, chú sẽ không cười. Sony vui như muốn hét lên trong lúc này.
- Uh....vừa rồi.. Bi chắc bị ma ám hay sao á. Không biết tại sao.... Bi lại hy vọng chú không phải là chú. Uh.... ý của Bi định nói là..... Bella khổ sở tới không biết phải nói làm sao, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại như đang gặp phải vấn đề phiền toái gì đó.
- Chú cũng không phải là chú thiệt của Bi mà. Sonny tiếp tục dẫn dắt cô.
- Nhưng rõ ràng Bi xem chú là chú của Bi, vậy mà mới vừa rồi.... Bi lại không hy vọng như vậy. Uh... chú có giận Bi không? Bella quyết định hỏi trực tiếp vấn đề này, cô cũng không muốn mình nhịn tới khổ sở như vậy. Không biết được câu trả lời, cô biết mình sẽ mất ăn mất ngủ.
- Không giận, chú càng hy vọng Bi không xem chú như là chú. Sony vời nói vừa quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô để cô đối diện với mình.
Thật là kỳ lạ, trái tim của Bella đập nhanh tới nổi cô sợ trái tim của mình sẽ lọt ra ngoài. Ánh mắt ấm áp kia, tia sáng kia lại làm cho trái tim cô kinh hoàng. Trời ạ, chuyện gì xảy ra đây? Có phải chứ vừa nói...chú không hy vọng mình xem chú như là chú không?
- Chúng... ta... không... có...chút. quan...hệ... nào. Sony lập lại lần nữa, ánh mắt anh nheo lại. Anh muốn cô nhỏ này phải thật sự để vấn đề này ở trong lòng. Thật không có chút quan hệ nào.
Giọng nói của chú Sony làm Bella hoảng lên, cô lắp bắp rồi chợt nắm lấy bắp tay của Sony:” chú à, chú à, Bi biết rồi, chú đừng có giận nha. Bi sẻ không như vậy nữa...” Thôi tiêu tùng rồi, mình đúng là ngu ngốc mà. Tự nhiên lại phát cái gì thần kinh mà nói ra những lời quái gỡ như thế này chứ????
Sony cũng giật mình vì hành động của Bella, giọng anh trấn an cô: “Bi à, chú không có giận, thật sự không có. Uh.. chú chỉ muốn cho Bi biết là giữa hai đứa mình..... hoàn toàn không có chút quan hệ gì. Bi có thể xem chú như một người bạn của Bi được không? Bi đừng có xem chú như là chú của trước đây là được rồi, có được không?”
- Chú thiệt sự không giận sao? Ánh mắt này chớp chớp tràn đầy chờ mong.
- Thiệt, vậy Bi đừng xem chú như chú có được không? Sony nhìn cô thiết tha, ánh mắt anh nóng bỏng.
- Chú à... uh....không biết mình có nên nói với chú mình muốn chú làm anh của mình không? Thật sự là rất hạnh phúc nếu như mình có một người anh nha. Giờ thì mình biết rõ tại sao mình lại thấy ánh mắt ấm áp và xinh đẹp kia của chú rồi. Mình luôn không nhìn ra ánh mắt ấm áp xinh đẹp kia là vì mình vẫn xem chú ở địa vị như là một ông chú, còn nếu như từ địa vị ông chú kia mà biến thành anh thì dĩ nhiên khoảng cách xích lại gần hơn nhiều. Anh thì có thể gần với em gái nhiều hơn, anh thì mình có thể nói chuyện với anh. Không biết chú có chịu không nữa? Từ chức “chú” xuống chức “anh”... không biết có chịu không nữa? Bella thật sự bị Sony làm loạn đầu óc lên, cô rối tung rối mù trong lúc này.
- Thôi được rồi, hôm nay chỉ nói bao nhiêu nay. Bi từ từ mà suy nghĩ đi, chú chỉ hy vọng Bi nhớ rỡ câu này là được.
- Gì hả chú?
- Đừng xem chú như là chú. Sony chậm rãi nói ra câu này, ánh mắt anh dịu dàng thiết tha.
Bella cụp mi, giọng cô thật nhỏ: “Bi biết rồi”. Bella quyết định để từ từ rồi sẽ thuyết phục Sony, cái vị trí làm “anh” kia thật sự rất hấp dẫn đầu óc của cô. Anh hai thì gần gũi hơn rất nhiều, mà cũng tại mẹ Hoa hết á. Không chịu sinh thêm cho mình người anh hay người em gì đó cũng được, chỉ một mình thì lấy ai mà chơi chung? Thiệt tình, Bella than thở trong lòng.
Đổi lại là Sony, nếu như anh có thể đọc biết được những ý nghĩ trong cái đầu bé nhỏ của Bella thì bảo đảm anh sẽ nhảy dựng lên trong lúc này. Chỉ là khi anh biết được những ý nghĩ này trong đầu của Bella thì cũng là lúc trái tim của anh hụt hẫng.