Nghe thấy lời từ chối dứt khoát của thiếu niên, phản ứng đầu tiên của Thi Âm là bình thản vì trong suy nghĩ của cô, Bùi Thời Khởi không phải là kẻ dễ dàng rút lui. Qua vài giây, cô chợt nhận ra có cái gì đó không đúng.
Ơ ơ ơ, cho dù không đồng ý đình chiến, cậu ta cũng đâu cần tức giận vậy chứ? Cô chủ động cầu hòa, cậu ta phải hết sức hào hứng và trưng ra bộ mặt đắc ý “Biết ngay cậu là con gà kém cỏi mà”, đồng thời cười nhạo nói “Coi như cậu biết điều” đầy ngạo mạn mới đúng chứ, cớ làm sao mà lại trợn trắng con mắt ra vẻ ta đây bị sỉ nhục thế kia?
Sự tức giận này quá vô lý.
Nữ sinh nhíu mày suy ngẫm trong chốc lát, sau khi loại trừ hết tất cả các khả năng, cô có cảm giác hình như mình đã chạm tay vào cái gọi là sự thật hoang đường.
Cô thử dò: “Cậu thấy đúc kiếm thành cày không tốt ư?”
“Ha, nếu cậu ương bướng ngu xuẩn như vậy, tiểu gia không ngại chơi với cậu tới cùng!”
“…”
Biết ngay mà. Nếu không phải sợ sự việc càng phức tạp và khó cứu vãn, Thi Âm rất muốn nện quyển từ điển Tiếng Hán vào mặt cậu để cậu đọc phần giải thích nghĩa.
Đúc kiếm thành cày: làm tan chảy vũ khí để chế tạo thành nông cụ, nghĩa là kết thúc chiến tranh.
Song, có thể kẻ thất học kia đã hiểu thành nghĩa kiếm cày chém nhau cũng nên.
Cô mệt tim quá, thở dài: “Rốt cuộc tớ cũng biết tâm trạng của Conan mỗi khi phá án cùng mấy đứa bạn học nhí rồi.” Đó chính là làm ra vẻ nghiêm túc điều tra nhưng thật ra là chẳng khác nào Tutu tai to và chú gấu Boonie().
() Tutu tai to và chú gấu Boonie là hai bộ phim hoạt hình Trung Quốc kể về các nhân vật chính có tính tò mò cao.
Hóa ra kiến thức không nằm trên cùng một trục thì khi nói chuyện với nhau sẽ biến thành hài kịch.
Thiếu niên nhíu mày: “Nè, cậu lèm bà lèm bèm mắng tớ cái gì đó?”
“Có mắng cậu đâu, tớ chỉ đang cảm thấy tấm lòng son của cậu khiến người ta cảm động khôn nguôi.”
Quá cảm động, từ khó thế mà không đọc nhầm thành “lèm bà lầm bầm”.
“Đừng có mà lẩm bẩm trù ẻo nữa, muốn nói gì thì nói to lên.”
“… Tớ nói, nếu cậu không muốn đúc kiếm thành cày thì chúng ta hãy hóa-thù-thành-bạn, thấy sao?” cố ý kéo dài giọng.
Thi Âm không tin từ đơn giản như vậy mà cậu ta nghe cũng không hiểu.
“Hóa thù thành bạn?”
Nam sinh tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, nghe hiểu rồi đây. Nhưng sau khi đã hiểu, cậu lại càng đề phòng, nheo mắt nhìn cô đầy cảnh giác: “Ba hồi đòi chém đòi giết, ba hồi lại muốn hóa thù thành bạn. Thi Âm, rốt cuộc cậu đang giở trò quỷ quái gì?”
Thi Âm: … Mẹ nó, đây là thủ đoạn ăn vạ cao siêu gì đây?
Cô lười nói chuyện với kẻ thất học, đằng nào nói thêm cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.
Cô hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi đặt tờ giấy A xuống giữa bàn, quyết định lược bỏ đoạn vào đề mà chỉ xuống tờ giấy rồi “đi thẳng vô vấn đề”.
“Nếu cậu cảm thấy đề nghị của tớ đáng để suy nghĩ thì chúng ta tiến hành nghi thức hòa giải.”
“Nghi thức gì cơ? Bổn đại gia suy nghĩ cái gì?”
“Quy trình nghi thức hòa giải rất đơn giản, đầu tiên là tự xem xét bản thân, sau đó rộng lượng tha thứ cho đối phương, cuối cùng đạt thành hiệp nghị. Có điều chúng ta không cần làm rườm rà như vậy, khỏi cần phải tự xem xét mà chỉ cần nghẫm lại một chút, tự cân đo đong đếm trong lòng là được.”
“… Mẹ nó cậu đang nói chuyện với tớ đó hả?”
“Tớ đã liệt kê những sai lầm của chúng ta trong khoảng thời gian qua ra đây, cậu xem có sai sót chỗ nào không.”
“…”
Bùi Thời Khởi tức điên vì tình trạng ông nói gà bà nói vịt, cả người tản ra không khí lạnh, thoạt như sẽ đập bàn bỏ đi, nhưng vì lòng hiếu kỳ, cậu vẫn nhìn theo hướng tay cô tới tờ giấy A toàn chữ.
Ông đây xem thử con nhỏ này muốn giở trò gì.
Trang giấy được kẻ thành làm hai cột, mỗi bên là những câu đối xứng nhau.
Bên phải viết:
. Thi Âm không nên giận cá chém thớt trù ẻo Bùi Thời Khởi.
. Thi Âm không nên pha muối vào chai nước của Bùi Thời Khởi.
. Thi Âm không nên thừa dịp Bùi Thời Khởi ngủ mà cắt dây giày của cậu ấy.
…
Bên trái viết:
. Bùi Thời Khởi không nên khuyến khích mọi người bầu Thi Âm làm cán sự môn Thể dục.
. Bùi Thời Khởi không nên nhẫn tâm cắt dây cột tóc của Thi Âm.
. Bùi Thời Khởi không nên theo dõi sát sao Thi Âm như thằng biến thái để khiến cậu ấy không được ăn vặt trong lớp.
…
Bên phải tổng cộng mười bảy điều, bên trái tổng cộng mười tám điều.
Xem ra Bùi Thời Khởi tạo nghiệt tương đối nhiều.
Song, suy nghĩ của thiếu niên hoàn toàn chệch ra khỏi trọng điểm, cậu nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp cậu dám nhân lúc tớ ngủ mà cắt dây giày của tớ?”
Thảo nào hôm đó đang chơi bóng rổ ngon lành tự dưng chiếc giày bỗng tụt ra khỏi chân, nếu không phải cậu cất giày dự bị trong phòng nghỉ của nhà thi đấu thì có khi fans đã truyền nhau trào lưu thời trang mới ở Nhất Trung, chẳng hạn như:
“Wow, hôm nay Bùi Thời Khởi một chân mang giày một chân đi trần, đẹp trai quá, model quá, cá tính quá.”
…
“Ai bảo cậu vô duyên vô cớ cắt dây cột tóc của tớ làm chi… Khoan đã, hiện tại chúng ta không phải đang thảo luận về những chuyện đó.” Thi Âm chỉ vào cuối trang giấy, “Việc quan trọng bây giờ là cậu hãy đọc đi, nếu đồng ý, chúng ta sẽ chính thức tiến hành hòa giải.”
Cuối trang giấy còn dùng bút ghi nhớ viết câu chú thích dài: Tóm lại, vì nổi nóng, nhất thời bốc đồng nên Thi Âm đã làm rất nhiều hành động không phải phép, quấy nhiễu cuộc sống của bạn Bùi Thời Khởi. Tại đây, Thi Âm chính thức xin lỗi bạn Bùi Thời Khởi, hai bên hòa nhã với nhau, tạo môi trường học tập lành mạnh.
Bên dưới kẻ một đường thẳng ngang, dưới đường thẳng còn được trịnh trọng ký tên bằng bút dạ quang: Thi Âm.
“…”
Bùi Thời Khởi ngẩn tò te, hơi ngước mắt. Nữ sinh đang lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt đen láy tràn đầy sự chân thành, không hề có ý đùa bỡn.
“Tớ không phải là nhân vật phản diện. Tớ thực sự cảm thấy hành động trước đây của mình rất thiếu lý trí, dẫn đến phiền phức cho không chỉ cậu mà còn với cả bản thân và bạn học xung quanh. Nếu tiếp tục như thế sẽ không có lợi với ai cả, vậy nên tớ hy vọng tớ và cậu có thể hóa thù thành bạn.”
Cô quan sát cậu, nói tiếp:
“Mong cậu đừng hiểu nhầm là tớ viết ra như vậy nhằm mục đích châm chọc cậu. Tớ nghĩ nếu chỉ viết ra mỗi “tội” của tớ thì sẽ có cảm giác như đang xem thường cậu, vì vậy tớ mới liệt kê ra hết sai lầm của cả hai bên, hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn không có ý tranh cãi với cậu. Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ làm theo nghi thức như vậy, tuy hơi trẻ con nhưng ít nhất không phải là vu khống. Sau này dẫu xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không lôi chuyện cũ ra nói, cậu thấy sao?”
Thấy sao? Tất nhiên là thấy tốt rồi.
Thú thật từ nhỏ tới lớn, Thi Âm là “đối thủ” khó chơi nhất mà Bùi Thời Khởi từng gặp vì cô không giống với mấy thằng con trai da dày thịt béo có thể dùng vũ lực để giải quyết mâu thuẫn, cũng khác với mấy đứa con gái mít ướt mà chỉ cần ném cho vài câu tàn nhẫn hoặc ánh mắt lạnh lùng là sẽ tự ái rồi ôm mặt khóc lóc bỏ chạy. Cô mạnh mẽ và bền bỉ, bất kể bị trêu chọc đùa cợt ra sao cũng không khóc lóc, tủi thân hay xấu hổ mà ngược lại, cô điềm tĩnh như thường. Thủ đoạn của cô xảo quyệt và tàn nhẫn, biết so về sức mạnh sẽ bị thua thiệt nên đều dựa vào trí tuệ để giành chiến thắng, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị liền xông lên cắn, có thù tất báo, tuyệt không nương tay.
Trước nay chưa từng bị thua thiệt, vậy mà suốt thời gian đấu trí đấu dũng với Thi Âm, Bùi Thời Khởi chưa từng chiếm được lợi ích nào từ cô. Trên căn bản là hai bên đều thiệt.
Hơn nữa, trong quá trình đấu đá, có một vấn đề luôn làm phiền cậu, đó là tại sao Thi Âm không khóc?
Lâu dần, ngay cả cậu cũng thấy mình đối xử như vậy với con gái là rất quá đáng, mỗi lần thấy cô cụp mắt, tưởng chừng một giây sau sẽ rơi nước mắt, lời xin lỗi đã lên tới miệng nhưng ngay sau đó, cô nhoẻn môi cười, hệt như một nam tử hán kiên cường, hất cằm nói Bùi Thời Khởi cậu cứ chờ đó.
Cô là con gái mà? Không phải con gái da mặt mỏng, dễ tủi thân, thường xấu hổ, hay bối rối ư? Không phải rất yếu đuối ư? Thế tại sao cô không khóc?
… Không biết.
Đây là một ẩn số.
Đối với Bùi Thời Khởi, con người của Thi Âm cũng là ẩn số.
Trên thế giới có rất nhiều ẩn số, vậy nên nam sinh chẳng muốn tìm hiểu từng ẩn số một.
Trưa hôm nay, trên đường tới trường, cậu đã quyết định là sẽ nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến, hồi phục cuộc sống thoải mái của mình. Rất trùng hợp là hình như Thi Âm cũng nghĩ vậy. Cho nên vốn dĩ cậu sẽ chủ động xin lỗi nhưng đối phương đã rộng lượng nói trước.
Đôi mắt nữ sinh long lanh, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, “Thư hòa giải” cũng rất chỉn chu, thậm chí trên tờ giấy còn dán băng keo hoa văn khiến người ta phải dở khóc dở cười.
Cực kỳ trịnh trọng, thoạt nhìn cô rất chân thành muốn giảng hòa với cậu.
…
Bùi Thời Khởi ho nhẹ, dời mắt, giọng nói phô trương một cách sượng sùng: “Thấy cậu đáng thương, tớ miễn cưỡng bỏ qua cho cậu, nhưng đừng hòng bắt tớ viết mấy câu buồn nôn như vậy. Bùi Thời Khởi tớ nói một là một, không cần phải viết mấy câu hòa giải trẻ con này.”
“Không viết cũng không sao, cậu chỉ cần ký tên là được.”
“Không ký.”
“Phải ký.” Không biết vì sao, trong chuyện này, Thi Âm cực kỳ cố chấp, đẩy tờ giấy về phía đối diện, đưa cho cậu cây bút dạ quang, “Lỡ sau này cậu đổi ý thì cũng còn có bằng chứng.”
“Xì, tiểu gia ta không phải là loại người đó nhá.”
Kệ vậy, cậu nhận lấy bút: “Thôi, nể tình cậu đáng thương đó.”
Ngòi bút dạ quang màu vàng lướt qua trang giấy, để lại chữ ký rồng bay phượng múa.
Đầu bút khẽ dừng lại, sau đó gượng gạo viết thêm một dòng ở bên cạnh: Đã phê, trẫm chấp nhận bỏ qua chuyện cũ.
Thi Âm ngạc nhiên: “Cậu không viết sai chính tả chữ nào luôn.”
Đối diện vang lên tiếng hừ nhẹ đầy đắc ý, nhưng một lát sau, thiếu niên hỏi bằng vẻ nghi hoặc: “Ủa mà rốt cuộc đúc kiếm thành cày có nghĩa là gì?”
Bây giờ nghĩ lại, sao cứ thấy sai sai thế nhỉ?
Trong lúc họ gây sức ép cho nhau, phòng học đã đầy người, bốn phía truyền tới những giọng nói còn ngái ngủ, sắp vào giờ học rồi.
“Cậu tự tìm hiểu đi.” Nữ sinh cẩn thận gấp tờ giấy lại, trước khi xoay người, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Nói rõ rồi đó, từ hôm nay trở đi, những việc trước kia tan thành mây khói, không ai được lôi chuyện cũ ra nữa.”
“Ừm hứm.”
“Nếu không sẽ bị sét đánh, chết không có chỗ chôn.”
“Biết rồi biết rồi, cậu dài dòng quá.”
Giang Diệu và Hứa Tập An vừa cãi nhau vừa bước vào phòng học, đúng lúc nhìn thấy thiếu niên uể oải đẩy Thi Âm để cô xoay người lại, còn nữ sinh vẫn không yên tâm mà hơi nghiêng đầu, dặn đi dặn lại:
“Tuyệt đối không được lôi lại chuyện cũ đó.”
“Mẹ nó, cậu là con vẹt hả? Học bài đi.”
Tuy nam sinh nhíu mày, biểu cảm mất kiên nhẫn nhưng không hiểu sao không khí rất hòa nhã, không còn vẻ thù địch như thường ngày nữa.
Giang Diệu chớp mắt: “Ủa, sao tự dưng hai đứa nó trò chuyện vui vẻ thế? Là do tui bị hoa mắt hay tại đây là thế giới ảo?”
“Ha ha, bà nhìn sao mà thành hai đứa nó trò chuyện vui vẻ vậy?”
“So với tình trạng tao sống mày chết trước kia, tui thấy tình hình bây giờ có thể nói là tình nồng ý đượm.”
Hứa Tập An nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, xoa cằm nói: “Thảo nào giờ Thể dục hôm nay Thập Thất ca lạ lắm. Chẳng lẽ đã đình chiến với Thi Âm rồi?”
“Hở, lạ ra sao?”
“Nó… Á á, thầy tới, thôi, tan học rồi tui kể cho bà nghe.”
Tan học rồi kể? Làm sao nữ hoàng nhiều chuyện chịu nổi!
Nhân lúc thầy giáo đang xoay lưng viết lên bảng, Giang Diệu không dằn lòng nổi mà lén quay sang hỏi người trong cuộc:
“Cậu và Bùi Thời Khởi bắt tay giảng hòa rồi?”
“Ừ, coi là vậy.”
Giang Diệu mở to mắt: “Làm hoà thật à?! Trời má, biết sớm tớ đã cược ngắn hơn một chút rồi, giờ thua Dương Ca năm ly sữa bắp mất tiêu.”
“Cho chừa cái tật cá cược lung tung.”
“Mà sao các cậu bỗng dưng làm hòa vậy? Sáng nay vẫn chưa mà, đừng nói là…”
“Giang Diệu, kết quả mấy câu còn lại là bao nhiêu?” Tiếng thầy Vật lý vang lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Tuần trước thi kiểm tra làm sai bét hết, em lấy đâu ra tự tin đến mức không nghe giảng bài vậy hả?”
“Em xin lỗi thầy, em sai rồi ạ. Đáp án lần lượt từ câu mười hai là: ACCBC DCACA CB…”
…
Bên tai là tiếng lật giấy loạt xoạt.
Ninh Từ lật tới trang cần xem, lơ đãng nghe Giang Diệu trả lời đáp án. Trừ Hứa Tập An, cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện ban nãy của Giang Diệu và Thi Âm. Giống như cuộc chiến nổ ra một cách bất ngờ khiến ai nấy giật mình trước kia, việc Thi Âm và Bùi Thời Khởi giảng hòa cũng vô cùng đột ngột và không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Ánh mắt cô lặng lẽ rơi trên người của nữ sinh ngồi phía trước. Vì trưa nay cô tới muộn, không kịp trả lại áo khoác nên Thi Âm chỉ mặc chiếc áo ngắn tay. Nữ sinh chống cằm, tay cầm bút huơ nhẹ, chiếc áo màu trắng càng làm nổi bật làn da trắng muốt của cô. Từ góc độ của Ninh Từ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt dịu dàng, đôi lông mi dài rũ xuống che cặp mắt.
Cô thở dài trong lòng. Lợi hại quá.