Edit: Sa Từ nhỏ đến lớn, với bạn bè đồng trang lứa, Thi Âm luôn là người khuyên nhủ, bạn bè bị áp lực học hành hay có gút mắc chuyện tình cảm, thậm chí là mâu thuẫn với gia đình, cô luôn biết cách xoa dịu tâm trạng của đối phương, không chỉ có một người từng nói: “Thi Âm à, sau này cậu nên theo ngành tâm lý học.”
Cho nên chị cả tri âm lần đầu tiên được người khác khuyên nhủ, mà người đó còn là Bùi Thời Khởi bình thường cà lơ phất phơ trẻ con vô đối làm cô thoáng ngẩn ngơ.
Vụ gì đây? Cô xuyên không rồi sao? Nam sinh thở ra một mớ lý luận sặc mùi triết lý thực sự là Bùi Thời Khởi ngay cả từ “hung hăng” cũng viết được thành “hun hăn” đó ư?
Thời gian cô suy tư quá lâu khiến thiếu niên mù chữ nhưng triết lý mất kiên nhẫn, cậu cúi xuống nhổ một cọng cỏ trong bụi cây, nhét vào tay cô, nói giọng kẻ cả: “Trừ não ra, mắt cậu cũng không tốt đúng không? Nó mọc chình ình ở ngay trước mặt cậu mà cũng không thấy, loạn bao nhiêu độ thế?”
Thi Âm bị loạn thị nhẹ, thỉnh thoảng mỏi mắt thì phải nheo mắt lại mới thấy rõ bảng. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Nữ sinh cúi đầu nhìn chiếc cỏ có bốn cánh hình trái tim xanh biếc ngoan ngoãn nằm trong tay mình. Là một chiếc cỏ bốn lá. Hóa ra cậu thấy cô nhìn chằm chằm vào bồn hoa thì tưởng cô đang tìm cỏ bốn lá.
Nhưng!
Tại bồn hoa có lẽ đã bị các nữ sinh mê tín lật tung để tìm cỏ bốn lá thì cậu chỉ cần ngó vào một cái là tìm thấy? Đây rốt cuộc là vận may được buff kiểu gì vậy?
“Bây giờ tớ tin cậu là đứa con cưng của thần linh rồi.”
Con người rất khó để nhảy ra khỏi hệ tọa độ của mình, nói nhiều như vậy, nữ sinh vẫn tin tưởng vào chủ nghĩa duy tâm của mình.
Bùi Thời Khởi theo thuyết vô thần không thèm nói với cô về vấn đề này nữa, kéo tay áo của cô đi về phía sân vận động: “Thiệt, tớ chưa thấy ai ngu không đỡ nổi như cậu.”
… Lại nữa.
Quen biết Bùi Thời Khởi hơn một tháng, Thi Âm liên tục phát hiện những khuyết điểm của mình mà trước kia và có lẽ cả sau này chính cô cũng không để ý. Nào là “mù đường”, “chân ngắn”, “não có vấn đề”, “ngu không đỡ nổi”,… đã mang đến cho cô những cái nhìn mới về bản thân sau mười bảy năm toàn được người ta khen ngợi, và cũng khiến cô bất lực ôm trán thở dài:
“Cậu đúng là Ngụy Trưng() trong cuộc đời tớ, quen biết cậu là may mắn của tớ.”
“Ừm.” Đối phương uể oải đáp lại: “Không cần cảm ơn.”
“…”
Thấy chưa, tự tin thật sự là phẩm chất rất quan trọng, ít nhất là từ ý mỉa mai của người khác mà có thể hiểu thành khen ngợi một cách vô cùng tự nhiên, nhờ vậy hóa giải lúng túng.
() Ngụy Trưng: là vị quan triều đình đời Đường, nắm chức Gián nghị đại phu, chuyên can gián vua không mắc những quyết định sai lầm, nổi tiếng cương trực, ngay thẳng.
Thi Âm bị Bùi Thời Khởi nắm tay áo y như dắt chó kéo về sân vận động, đúng lúc nhìn thấy Giang Diệu ngồi ở trạm trung chuyển lau nước mắt, cô nàng ngẩng đầu trông thấy cô thì vụt lao đến:
“Âm Âm, cậu có sao không? Tớ nghe Ninh Từ nói cậu bị quả tạ đập trúng! Trời phật ơi, sao quấn băng dài vậy, bị gãy xương hả? Sao không bó thạch cao?”
Nữ sinh đơ hai giây rồi chỉ vào mình: “Bị quả tạ đập trúng? Tớ á?”
“Bộ không phải hả?”
“Tất nhiên không phải, tớ chỉ bị ngã gần cầu môn, bị miếng sắt quệt trúng thôi.”
Đúng lúc Ninh Từ phát nước xong quay lại, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau thì câm nín.
“Nguyên văn của tớ là: ‘Có người bị tạ ném trúng, chân gãy xương; Thi Âm cũng bị té, rách tay, không biết bác sĩ ở phòng y tế có thời gian xử lý kịp thời cho cậu ấy không?’. Sau này phiền cậu nghe cho rõ giùm cái.”
“… Ơ, thế á? Nhưng mà Âm Âm, cậu bị ngã xuống chỗ cầu môn hả? Sao lại ngã?”
Chỗ đó là đất trống, lại bằng phẳng, và Giang Diệu nghĩ mấy kiểu tự vấp chân mình rồi bị ngã sẽ không bao giờ xảy ra với Thi Âm.
“Thôi đừng nhắc nữa, Bùi Thời Khởi tham gia hai người ba chân thôi mà một đám con gái bu lại xem, chen chen lấn lấn, không xảy ra giẫm đạp cũng coi như may mắn lắm rồi.” Nữ sinh khoát tay, “Thôi vậy, tớ không vào địa ngục thì ai vào, ai bảo tớ không tính toán cẩn thận, đánh giá thấp mức độ nổi tiếng của hotboy làm chi.”
“Vậy là cậu bị đẩy á? Quần què thiệt chứ, hung thủ là ai? Để tớ đi mắng nó một trận cho chừa!”
“Không thấy rõ, cậu thừa biết cậu ta đông fans lắm mà.”
“Haiza, tiếc vậy!”
“Cũng may là vết thương không nghiêm trọng, có điều hơi dài nên nhìn đáng sợ tí thôi.” Thi Âm chỉ vào đôi mắt đỏ quạch của Giang Diệu: “Cậu đấy, sao thế? Vừa về là thấy ngồi khóc tu tu rồi.”
“Ui dào, tớ có làm sao đâu, ban nãy nghe tiểu thuyết tới đoạn cảm động quá nên nước mắt cứ chảy ra luôn, truyện gì mà buồn héo úa.”
“Vậy luôn?” Cô ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, lấy một bên tai nghe rồi cùng Ninh Từ nghe câu chuyện bi thương đến mức rơi lệ ấy.
Về phần Bùi Thời Khởi, cậu không thể nhẫn tâm để một cô gái bị thương làm bài tập giúp cậu được nên chỉ còn nước bức bối ngồi ở gần đó tự viết biên bản của mình, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng nữ sinh trò chuyện ríu rít:
“Truyện kể về một đôi tình nhân, nữ chính tên là Tinh Tử, mắc bệnh ung thư, nam chính tên Hoa Dã, là bác sĩ điều trị chính của nữ chính.”
“Nghe giới thiệu sơ qua cũng thấy buồn rồi.”
“Siêu buồn. Nội dung là: Trong quá trình chữa trị cho Tinh Tử, Hoa Dã đã bị thu hút bởi sự lạc quan và vui vẻ của Tinh Tử. Họ yêu nhau, nhưng căn bệnh ung thư của Tinh Tử đã bước vào giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa, vì vậy họ ở bên nhau mỗi ngày, nỗi đau vì sắp chia xa ngày càng lớn dần. Một hôm nọ, Tinh Tử nói với Hoa Dã rằng cô muốn ngắm biển màu lục, vì có truyền thuyết chỉ cần đôi tình nhân cùng nhau ngắm biển màu lục sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Lúc Tinh Tử sắp chết, Hoa Dã đưa cô ra biển, anh cầu nguyện thần linh trên cao hãy trao đôi mắt của mình cho Tinh Tử, anh cũng tình nguyện dùng tuổi thọ của mình để làm vật trao đổi. Thần linh cảm động trước tấm lòng của anh nên đã đồng ý. Một phút trước khi Tinh Tử chết, thần linh đã đổi mắt của Hoa Dã cho Tinh Tử, cuối cùng Tinh Tử cũng được nhìn thấy biển màu lục.
Hóa ra Hoa Dã mắc chứng mù màu, trong mắt anh, màu lam là màu lục và ngược lại, từ bé, biển cả mà anh nhìn thấy luôn có màu lục.
Tinh Tử cười bảo, truyền thuyết quả nhiên giả dối, em đã nhìn thấy biển màu lục nhưng chúng ta không thể ở bên nhau cả đời. Hoa Dã nói, không, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời vì cái chết cũng là một loại vĩnh hằng.
Sau đó, mọi người làm theo mong muốn của họ, rắc tro cốt của họ xuống biển, vì vậy họ mãi mãi ở bên nhau.”
“… Buồn quá.” Ninh Từ chống cằm nghe xong, thở dài thườn thượt: “Nếu tớ mắc bệnh hiểm nghèo, tớ sẽ lặng lẽ bỏ đi, tuyệt đối không yêu ai.”
“Tại sao?”
“Bởi vì vốn dĩ chỉ một người đau khổ, yêu nhau rồi lại chia lìa thì sẽ biến thành hai người khổ đau.”
“Cũng đúng. Tinh Tử rất hối hận, cô ấy nói nếu biết trước mình sẽ yêu Hoa Dã, ban đầu cô ấy sẽ chọn không quen anh.”
Tuy Thi Âm hơi thất vọng vì câu chuyện không mang đến cho cô bất cứ cảm xúc nào nhưng cô hơi ngạc nhiên khi thấy người hướng nội, ít nói như Ninh Từ lại đa sầu đa cảm như vậy. Giang Diệu như tìm được tri kỷ, kích động nắm tay Ninh Từ chia sẻ cảm xúc của mình.
Hai nữ sinh văn nghệ liên tục cảm thán về chuyện tình đẹp đẽ thê lương khiến Bùi Thời Khởi bị mất tập trung viết biên bản, dù vốn dĩ cậu cũng không hề tập trung.
Nam sinh nhướn mày, mỉa mai: “Câu chuyện này quá phi logic.”
Thi Âm nhoẻn môi cười: “Biết ngài theo thuyết vô thần rồi ạ.”
“Tớ không nói cái đó.” Thiếu niên xùy một tiếng, “Trên thực tế, nếu mắc chứng lẫn lộn màu lam – lục, chắc chắn nam chính sẽ không bao giờ biết mình bị mù màu.”
Giang Diệu hỏi: “Tại sao không biết?”
“Bởi vì ngay từ bé, trong nhận thức của anh ta, màu lam là màu lục, màu lục mới là màu lam. Đối với anh ta, cái biển màu lục trong truyền thuyết chính là biển màu lam như người bình thường nhận biết chứ không hề ý thức được rằng màu sắc mà mình nhìn thấy không giống người khác.”
Giải thích này hơi rối, Giang Diệu ngớ người, vẫn thấy hơi mơ hồ. Còn Ninh Từ thì hiểu, cô ấy nhíu nhẹ mày, nhìn cậu:
“Có nghĩa là thật ra tớ cũng có thể mắc chứng mù màu? Vì chuyện này hoàn toàn không thể chứng minh, đúng chứ?”
Nhưng sau khi giải thích xong, thiếu niên tiếp tục cúi đầu ão não viết biên bản của mình, không trả lời cô ấy nữa.
Giang Diệu động não, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô nàng hãi hùng vỗ đùi đen đét: “Thế thì đáng sợ quá má ôi! Có khi nào chúng ta cũng bị mù màu như Hoa Dã không, chỉ là chúng ta không biết thôi. Trời đất thánh thần ơi, quá quá quá quá quá quá khủng khiếp!”
Thi Âm phì cười: “Sao khủng khiếp?”
“Vậy mà còn không khủng khiếp à? Cậu nghĩ đi, rất có thể bầu trời mà cậu nhìn thấy khác với màu mà tớ nhìn thấy.”
“Đúng đó.” Ninh Từ nhướn mày phụ họa: “Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.”
“Nhưng trên thế giới này có rất nhiều thứ cậu không giống với người khác. Ví dụ như tâm trạng, cùng là vui vẻ nhưng có lẽ cậu sẽ không bao giờ cảm nhận được niềm vui của người khác.” Nữ sinh mở hộp kẹo, chia kẹo cho hai cô bạn, nói nhỏ nhẹ: “Tớ lại cho rằng nếu bầu trời mà tớ nhìn thấy khác với mọi người thì sẽ rất ngầu. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới sinh hoạt.”
“Phải ha.” Không có ai dễ bị thuyết phục hơn Giang Diệu, sau khi ngẫm nghĩ, cô nàng phấn khích gật đầu: “Tớ cũng thấy siêu ngầu.”
“…”
Là người duy nhất còn lại cảm thấy khủng khiếp, Ninh Từ quyết định không nói gì.
Thế là chủ đề “mù màu” tạm thời kết thúc, bởi vì phát hiện lỗi siêu bự này, câu chuyện tình yêu lâm li bi đát cũng ngừng thảo luận.
Giang Diệu ngậm kẹo, chợt phát hiện ra chiếc cỏ bốn lá trong tay Thi Âm, cô nàng trợn tròn mắt: “Thi Âm! Cậu hái cỏ đâu vậy?”
“Cỏ bốn lá hả? Ở bồn hoa bên trái cột cờ.”
“Đùa, tiết thể dục sáng nào cũng có người tìm cỏ bốn lá trong bồn hoa đó, nếu có thì bị bứt lâu rồi.”
“Cái này cậu phải hỏi Bùi Thời Khởi ấy, tớ cũng chả biết sao mà cậu ấy nhìn thấy nữa. Có thể là hồi sáng trời mưa, nó mới mọc cũng nên.”
“Móa! Tớ cũng đi tìm đây.” Giang Diệu đứng lên, kéo Ninh Từ: “Ninh Từ, cùng đi đi, Thi Âm về rồi, không cần chúng ta gác trạm nữa.”
“Ơ? Nhưng tay Thi Âm…”
“Không sao, Bùi Thời Khởi sẽ giúp cậu ấy.”
Giang Diệu rất hứng thú với những chuyện như vậy, thoắt cái, chỉ thấy mỗi bóng dáng thấp thoáng của cô nàng.
Ninh Từ bị lôi đi, suýt té: “Chậm thôi, coi chừng té…”
…
“May mà đầu óc của cậu không hỏng hóc đến mức đó.” Nam sinh nhìn hai bóng dáng phía xa, uể oải dựa ra sau: “Nếu không, tớ chắc chắn sẽ không làm bạn với cậu.”
Bên cạnh im ắng, không nghe bất cứ hồi đáp nào làm Bùi Thời Khởi mất hứng.
“Thi Âm, rốt cuộc cậu…” Nói nửa chừng, cậu chuyển đề tài: “Cậu đang làm gì vậy?”
Nữ sinh bên cạnh đang vẽ bằng bút dạ quang.
Trên trang giấy trắng, cô vẽ ba vòng tròn xếp vào nhau, tô ba màu đỏ, lục, lam.
Cô ngẩng đầu, mỉm cười: “Tớ đang tìm chứng cớ để phản bác cậu.”
“Gì cơ?”
“Đây, xếp ba màu này lên nhau thì sẽ biết mình có bị mù màu hay không.” Cô chỉ vào nơi màu đỏ và lam giao nhau, “Nhìn đi, trong mắt cậu, đây là màu gì?”
“…”
“Trả lời đi.”
“… Vàng.”
“Màu này thì sao?”
“Lam nhạt.”
“Màu này?”
“Tím.”
…
Thi Âm chỉ hết những chỗ màu giao nhau, xác nhận xong, cô nhoẻn môi cười, đôi mắt hạnh cũng đượm ý cười:
“Khéo quá, xem ra bầu trời trong mắt chúng ta giống nhau.”
Nam sinh giật mình.
Khéo cái gì mà khéo, người bình thường trên quả đất này đều nhìn thấy bầu trời như nhau, phổ biến đến mức không thể dùng từ “khéo” để hình dung. Nhưng không biết vì sao, cậu lại vô thức ngẩng đầu.
Bầu trời có màu lam nhàn nhạt, phía chân trời có mấy đám mây trôi bồng bềnh hệt như kẹo bông bị gió thổi bay, mềm mại, trắng tinh. Ánh nắng chiếu rọi xuống đường pitch màu nâu đỏ có màu vàng. Quả bóng màu trắng lăn trên bãi cỏ xanh. Trọng tài thổi còi, vận động viên mặc đồ thể thao sặc sỡ chạy thục mạng về phía trước.
Cậu dời tầm mắt.
Cô đang ngẩng đầu, làn da trắng gần như trong suốt, sắc môi hồng nhạt, mấy sợi tóc rũ trên trán ánh màu nâu vì bị nắng chiếu rọi, trong đôi mắt biết cười là màu hổ phách.
Thế giới trong mắt chúng ta giống nhau như đúc. Hãy cùng nhau tận hưởng.