Edit: Sa Thầy chủ nhiệm tìm Thi Âm không vì nguyên nhân nào khác mà là vì chuyện đổi chỗ ngồi cho cô.
“Mẹ em nói em bị loạn thị, gặp trở ngại trong việc nhìn bảng. Chỗ ngồi hiện tại của em tương đối xa, thầy cũng biết giáo viên dạy Toán viết hơi khó nhìn.”
“Dạ, nhưng mà…” Những bạn khác cũng vậy.
“Thầy biết chỗ này là do em chọn, em thân với Giang Diệu và Quý Uy nên muốn ngồi gần các em ấy, thầy hiểu.”
“…” Không phải vì Giang Diệu, cũng không phải vì Quý Uy.
“Hôm nay vào giờ Sinh thầy có đi ngang qua lớp, thấy tần suất em nhìn lên hình chiếu nhiều hơn các bạn khác rất nhiều, cứ thế này hiệu quả học tập sẽ giảm sút.”
“Thật ra…” Vì đôi kính to quá nên bị trượt thôi, cùng lắm là mua đôi khác.
“Vừa khéo mấy ngày qua cũng có nhiều bạn phản ánh nói Lưu Ích Dương cao quá làm mấy bạn ngồi sau em ấy không nhìn rõ bảng. Thầy tính cho em và em ấy đổi chỗ với nhau, em thấy sao?”
“…”
Cô thấy sao ư?
Ngoài cửa sổ, một đàn chim di trú hối hả bay ngang qua bầu trời theo đội hình hình bình hành. Ba giây sau, không biết vì sao, có một con chim bị lạc đàn, vội vội vàng vàng bay về phía đàn chim. Rõ ràng cách rất xa nhưng lại như nghe thấy tiếng vỗ cánh phành phạch gấp gáp của nó. Vừa cô độc vừa đáng thương.
Nữ sinh dời mắt, nhìn vào ánh mắt chân thành và đáng tin cậy của thầy chủ nhiệm, gật nhẹ đầu: “… Dạ.”
Thật ra cô không muốn đổi, không muốn đổi chút nào. Rõ ràng thành tích chung tiến bộ, cũng không vi phạm quy định của trường lớp, hằng ngày đến lớp tan học đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn cơm đúng giờ, thông cảm cho phụ huynh, hoàn thành tốt tất cả nhiệm vụ được giao. Nhưng chỉ cần, chỉ cần họ dùng cái mác “Muốn tốt cho con” để đưa ra bất cứ yêu cầu gì với bạn, bạn chỉ có thể tiếp nhận. Bởi vì không tìm được nguyên nhân khách quan và chính nghĩa để phản đối, ngay cả can đảm từ chối cũng không có. Bạn không có tư cách được là chính mình, được làm theo ý muốn của mình. Đáng buồn nhất là kẻ đầu sỏ tạo nên cục diện này lại chính là bạn.
Lúc Thi Âm quay trở lại phòng học thì đã vào giờ học. Cô đứng ngoài cửa chào giáo viên, cô Tiếng Anh thấy cô thì cười rộng lượng cho cô đi vào.
“Đúng lúc lắm, Thi Âm, em đọc bài thơ này đi.”
Màn hình chiếu đang chiếu bài thơ “Do not go gentle into that good night” của nhà thơ Dylan Thomas.
“Do not go gentle into that good night,
(Đừng điềm nhiên đi vào giấc ngủ ngàn năm)
Old age should burn and rave at close of day;
(Hãy bỏng cháy và bùng lên vào những ngày cùng tận)
Rage, rage against the dying of the light.
(Mạnh mẽ, mạnh mẽ chống lại ánh sáng đang dần tắt lịm)
Though wise men at their end know dark is right,
(Dẫu người thông thái luôn biết điểm đến là bóng tối)
Because their words had forked no lighting they
(Bởi lời nói chẳng phát ra ánh sáng)
Do not go gentle into that good night.
(Đừng điềm nhiên đi vào giấc ngủ ngàn thu.)
…”
Bùi Thời Khởi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, vuốt tóc mái xuề xòa, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Nữ sinh trước mặt không mặc áo khoác đồng phục, tấm lưng đơn bạc, mái tóc dài buông rũ trên vai, âm cuối dần chìm vào gió. Không lên xuống lộn xộn, không nhấn mạnh khoa trương, cả câu nhẹ nhàng êm ái, dấu chấm lại quyết đoán cương nghị.
“Grave men, near death, who see with blinding sight
(Hỡi người đàn ông, cận kề cái chết, với tầm nhìn mờ ảo)
Blind eyes could blaze like meteors and be gay,
(Đôi mắt mờ rực cháy khoảng không)
Rage, rage against the dying of the light.
(Vùng lên, vùng lên chống lại ánh sáng đang dần tắt lịm)
And you, my father, there on the sad height,
(Và cha hỡi, với nỗi đau tột bậc)
Curse, bless me now with your fierce tears, I pray.
(Con van cầu cha nguyền rủa, ban ơn với đôi dòng lệ đẫm)
Do not go gentle into that good night.
(Xin đừng điềm nhiên đi vào giấc ngủ vĩnh hằng)
Rage, rage against the dying of the light.
(Hãy mạnh mẽ, mạnh mẽ chống lại ánh sáng đang lụi tàn.)
“Tốt lắm, rất tốt.” Cô giáo Tiếng Anh nói hai lần, mặt hiện rõ vẻ tán thưởng: “Ngồi xuống đi. Cả lớp đã nghe cả chưa, Thi Âm lớp mình đọc rất truyền cảm. Bài thơ này là một trong những tác phẩm của nhà nổi tiếng người Anh vĩ đại Dylan Thomas, thể hiện cảm xúc của con người khi…”
Thi Âm ngồi xuống, đột nhiên có gì đó sượt qua cổ, một mẩu giấy được vo tròn lăn xuống khỏi vai.
Cô mở ra, nét chữ quen thuộc, nhìn là biết chữ của Bùi Thời Khởi, chỉ có một câu nằm giữa những nếp nhăn tạo cảm giác như gợn sóng:
Cậu khóc đó hả?
…
Sao lại nghĩ cô khóc? Cô dở khóc dở cười xoa ấn đường, lấy cây bút: Không có. Sau đó ném về phía sau.
Chưa tới hai giây sau, tóc bị kéo giật ra đằng sau, da đầu hơi ê.
Meo meo.
Nữ sinh quay đầu lại, hạ giọng, trừng mắt: “Bùi Thời Khởi, cậu có thôi đi không hả?”
Trong tầm mắt, gương mặt thiếu niên tỏ ra rất vô tội. Đôi mắt hồ ly hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu và quan tâm, sau đó nhìn kỹ cô hơn, nhìn xong, lập tức khôi phục dáng vẻ biếng nhác.
“Được rồi, không có chuyện gì, cho nhà ngươi lui.”
“…”
Đúng là khó hiểu!
Cô hít sâu một hơi, xem thời khóa biểu, không dây dưa với cậu nữa. Thầy chủ nhiệm nói đổi chỗ ngồi càng nhanh càng tốt, nên lặng lẽ thôi, tránh các bạn trong lớp không thoải mái. Có lẽ thầy cũng đã thông báo cho Lưu Ích Dương rồi, ban nãy về phòng học, cô nhìn thấy đối phương đang vui vẻ nhét sách vở vào cặp. Cho nên nhân tiết ngoại khóa, Thi Âm nghĩ nếu ván đã đóng thuyền thì nên chấm dứt sớm.
Tuy nhiên, không thể nào lặng lẽ được.
“Hả?!” Giang Diệu mở to mắt, “Sao lại đổi chỗ?”
“Lão Dương nói tớ cao quá, ảnh hưởng đến tầm nhìn của các bạn phía sau nên bảo tớ đổi chỗ với Thi Âm.” Học sinh hiền lành Lưu Ích Dương ôm cặp ngoan ngoãn trả lời.
“Thế… nhưng, nhưng mà…”
“Đổi chỗ chứ có phải đổi lớp đâu.” Nữ sinh nhoẻn môi cười, “Chưa tới ba tuần là lại thi tháng ấy mà.”
Mỗi lần thi tháng xong, lớp lại đổi chỗ theo thứ hạng. Tính ra thì ba tuần nữa, họ lại có thể ngồi gần nhau.
“… Vậy cũng được.” Giang Diệu vẫn buồn, “Nhưng cậu đi rồi, xung quanh đó toàn là mấy thằng đực rựa thôi, không có ai tán dóc với tớ hết trơn.”
“Còn Ninh Từ mà.”
Cô nàng nhướn mắt, “Tớ thà nói chuyện với Hứa Tập An còn hơn.”
Xem ra việc Ninh Từ ít nói đã khắc sâu vào ấn tượng của người khác.
“Được rồi, tớ đi đây.” Nữ sinh ôm cặp, nở nụ cười dịu dàng với cô bạn, tựa như không để bụng chuyện này: “Đừng quên trưa nay có hẹn ăn cơm đó.”
“… Ừa.”
Giang Diệu rất muốn tìm người để chia sẻ nỗi bịn rịn của mình nhưng vì tiết sau là tiết thể dục, chuông hết tiết vừa vang lên, các nam sinh xung quanh đã kết bè kết nhóm kéo nhau ra ngoài, ngay cả Ninh từ cũng ôm quyển từ điển đi vệ sinh. Hết cách, cô nàng bèn mất mát vẫy tay Thi Âm, sau đó trừng Lưu Ích Dương: “Cậu mắc cái giống gì mà cao vậy?”
“Ừ, tại tớ cả.”
Tóm lại, vụ đổi chỗ ngồi sóng gió đã được tiến hành lặng lẽ và nhanh chóng theo đúng yêu cầu của Lão Dương. Đến tiết tư đám Quý Uy giẫm tiếng chuông bước vào phòng học, nhìn thấy Lưu Ích Dương cao lêu nghêu ngồi ở chỗ đáng lẽ thuộc về Thi Âm, ai cũng giật mình.
“Sao mày ngồi đây?”
“Lão Dương mới cho đổi chỗ, nói tao cao quá.” Học sinh hiền lành giải thích lần thứ n.
“Lúc khai giảng đã bảo là chọn chỗ ngồi theo thứ hạng rồi mà, sao bỗng dưng lại đổi ý, Lão Dương độc tài quá đáng!”
Bùi Thời Khởi nhíu mày, nhìn về phía trên dãy bàn ở giữa lớp. Nữ sinh đang yên tĩnh ngồi làm bài tập, không quay xung quanh, cũng không ngoái nhìn họ lấy một cái, nhưng lại có cảm giác… rất đáng thương.
“Thập Thất ca.” Hứa Tập An không biết nghĩ gì mà quay đầu gọi cậu, hỏi một câu khó hiểu: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao nữa.” Thiếu niên ném quả bóng rổ ra sau, kéo ghế ra, cười khẩy: “Đợi kỳ thi tháng sau thôi.”
“Hở?”
Cậu lấy quyển sách tiếng Anh ra: “Để coi có dám đổi chỗ của tao không.”
“… Mày định làm gì?”
“Mày nghĩ tao là mày chắc.” Thiếu niên trừng mắt: “Ông học bài.”