Edit: Sa Nước mắt của Thi Âm tới nhanh nhưng đi rất chậm. Nước mắt là thứ mà một khi đã tràn ra khỏi khóe mi, muốn ngừng lại còn khó gấp bội lần.
Thiếu niên nhíu mày vắt óc nghĩ cách khen ngợi kịch bản của cô, tài nghệ văn chương vốn không cao, mấy phút ban nãy gần như đã dùng hết vốn liếng từ hồi cha sinh mẹ đẻ rồi, cuối cùng bèn vừa gắp cho cô miếng thịt vừa lặp lại:
“Hay, cực kỳ hay, siêu con mẹ nó hay!”
Chẳng khác nào đang mắng người ta, nhưng chính sự vụng về ấy lại thể hiện rõ lòng chân thành khiến người ta được an ủi.
Nữ sinh cúi đầu, liên tục chớp mắt như để vẩy nước mắt khỏi lông mi, giọng nói lúng túng: “Cậu có… khăn giấy không?”
Bùi Thập Thất lắc đầu, sau đó nhận ra đối phương không nhìn thấy, nhíu mày lấy thẻ cơm ra: “Tớ đi mua cho cậu.”
Khác với sự phách lối thường ngày, hôm nay cậu cực kỳ đàng hoàng, ngay cả giọng nói cũng bất giác dè dặt, như sợ chỉ cần to tiếng một chút thôi sẽ làm cô vỡ vụn, có lẽ vì cậu bị hoảng hồn trước nước mắt của cô.
Đối diện căn tin trường có cái siêu thị nên nam sinh trở lại rất nhanh, không chỉ có hộp giấy lụa mà còn cả hộp băng keo cá nhân và túi nhựa màu đen không biết là gì.
Cậu đưa khăn giấy cho cô, lẳng lặng nhìn cô lau nước mắt nước mũi rồi lại đưa băng keo cá nhân cho cô.
Thi Âm dở khóc dở cười: “Chỉ bị xước măng rô thôi, không cần dán băng đâu.”
“Tuy miệng vết thương không bị nhiễm trùng nhưng dán lại sẽ bớt đau hơn.” Nam sinh xé băng keo, cưỡng chế dán lên ngón tay cô, sau đó lại nhét cái túi màu đen vào lòng cô.
“Gì thế?”
“Quà.”
Quà? Thấy cô khóc nên tặng cho cô ư?
“… Quà dịp gì?”
Cậu nghiêm túc suy nghĩ tận mấy giây đồng hồ, sau đó tìm bừa một lý do: “Quà kỷ niệm Cách mạng Tháng Mười Nga.”
… Hôm nay đúng là ngày kỷ niệm Cách mạng Tháng Mười Nga, nhưng nếu Cách mạng Tháng Mười cũng tặng quà thì mấy hôm trước là ngày Quốc tế Đa dạng Sinh học sao không tặng quà?
Nữ sinh dụi mắt: “… Cậu đang chơi tớ đó à?”
“Cậu đừng xem vội.” Thiếu niên giơ tay ngăn động tác sắp mở túi của cô, ngượng ngùng ho khan: “Quà quý lắm đó, đừng tùy tiện xem ở nơi công cộng.”
Thi Âm nhìn cái túi nhựa sơ sài trong tay, lại nghĩ tới tốc độ cậu đi mua đồ, nghĩ sao cũng không thấy món quà này quý giá. Nhưng nhìn gương mặt trịnh trọng của cậu, cô vẫn phối hợp bỏ tay xuống, ôm vào lòng, không động vào nó nữa.
Túi nhựa rất cộm tay, hệt như có rất nhiều quả bóng nhỏ xíu va vào nhau vang lên tiếng sột soạt. Là gì thế nhỉ?
Cô vô thức vọc cơm: “Bùi Thời Khởi, hôm nay cậu ngoan thế này là vì… vì tớ khóc hả?”
Bùi Thập Thất hơi bất mãn với từ “ngoan” mà cô dùng nhưng thấy hốc mắt cô vẫn hoe, bèn gật đầu: “Gần gần thế.”
Nếu Thi Âm không khóc, có khi bây giờ cậu còn đang nắm mũ áo của cô và mắng cô vì cái tội “trì độn” ở phòng phát thanh.
Nước mắt, đặc biệt là nước mắt của “bạn thân” là vũ khí có lực sát thương khổng lồ đối với cậu bạn kiêu ngạo Bùi Thời Khởi.
“Vậy, vậy nếu người khác cũng khóc… cậu cũng sẽ mua cơm cho người đó ư?”
“Ai?” Cậu nhíu mày, “Ai cũng khóc?”
“… Ví dụ thôi.”
“Tiểu gia không trả lời vấn đề mang tính giả thuyết không rõ ràng.”
“Thế đổi cái khác.” Nữ sinh nhẹ giọng, “Nếu, nếu một cụ già ngã ở trước mặt cậu, cậu có đỡ không?”
“Đỡ.”
“Cậu không sợ bị ăn vạ à?”
“Không sợ, coi như tiền cúng cô hồn.”
“… Thế nếu là người trẻ tuổi thì sao? Ví dụ như cậu đang ăn cơm, bên cạnh có bạn học bị ngã, cậu sẽ làm gì?”
“Nếu ngã thật thì đỡ.” Thiếu niên nhướn mày, tựa hồ rất khó hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, “Những lúc như thế, chắc chắn sẽ phản xạ theo tự nhiên.”
“Vậy nếu không phải là người cậu thích thì sao?”
“Không thích cỡ nào?”
“… Thôi.”
Bùi đại gia hiếm khi phối hợp như bây giờ, không hề bỉ bôi cô hỏi trẻ con ngớ ngẩn mà lại còn đào sâu chi tiết, nhưng Thi Âm lại chấm dứt trước. Cô cười nhẹ: “Tớ chỉ hỏi vui vậy thôi, đừng nghiêm túc thế.”
Thật ra dẫu hỏi thế nào, Thi Âm cũng biết rất rõ trong lòng Bùi Thời Khởi, ấn tượng về Ninh Từ rất ít. Ít nhất là hiện tại, ánh mắt cậu rất trong sáng, bất kể là khi đưa tay ra đỡ, cười hay cảm ơn cô ấy. Đứng ở góc độ khách quan thì đó cũng chỉ là phép lịch sự cơ bản thôi, nếu bây giờ cô đưa vấn đề này lên mạng thì có khi bị cư dân mạng ném đá vì nhỏ mọn.
Cô để ý, rối rắm, bi thương không phải vì hành động của cậu mà là vì cảm giác “xứng đôi” một cách khó hiểu khi họ đứng gần nhau. Có thể những người khác không hiểu nổi cảm giác này, thậm chí có lẽ chỉ mình cô cảm thấy như vậy. Nó như nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi, khó chịu vô cùng.
Trong truyện cổ tích, hoàng tử cưới cô bé lọ lem mới được cho là lãng mạn. Phim về Đạo Minh Tự và Sam Thái, Giang Trực Thụ và Tương Cầm được làm lại không biết bao nhiêu lần, vừa nghe hình tượng nhân vật là biết ngay phim thần tượng hường phấn mơ mộng.
Nữ chính có thể có vết nhơ, có thể có khuyết điểm, có thể từng có lỗi lầm nghiêm trọng, nhưng đừng lo, cô ấy sẽ gặp được điều tốt đẹp, bởi vì sự đơn thuần, trong sáng, hiền thục của cô ấy chính là vũ khí tốt nhất, không có người đàn ông nào cự tuyệt nổi ánh mắt ngây thơ và gương mặt thẹn thùng của cô ấy.
Còn cô cùng lắm chỉ là nữ phụ hoàn hảo nhưng lại làm nền cho nữ chính, bị họ ngăn cách ở bên ngoài, bị họ lãng quên ở phía sau. Họ cười nói vui vẻ tiến về phía trước, sóng vai nhau mà đi, dẫu cho cô cố gắng bao nhiêu thì cuối cũng vẫn bị bỏ lại tại chỗ, sau đó giận dữ vì quá hổ thẹn và rồi đánh mất lý trí, tự biến mình thành kẻ điên theo đúng ý nguyện của kẻ khác.
… Thật là, vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Bé Khăn Đỏ.” Đối diện bỗng truyền đến giọng nói nghiêm túc của thiếu niên, cô giương mắt nhìn, thấy cậu gãi đầu, trông hơi chần chờ, “Tớ mãi mãi đứng về phía cậu, thật đấy.”
“Hả?”
“Cậu yên tâm đi.” Không biết nghĩ tới điều gì, thiếu niên chợt trở nên nghiêm nghị, giống như đang tuyên thệ, “Bọn tớ mãi mãi đứng về phía cậu.”
“…”
Không biết dòng suy nghĩ của cậu đã chạy đến nơi nào, cũng không biết đầu cậu lại tưởng tượng ra bộ phim bang phái tranh đấu nào nhưng khi những lời này lọt vào tai, trái tim bất chợt không cứng cỏi nổi nữa mà mềm nhũn triệt để.
Thi Âm và cậu nhìn nhau chăm chú hồi lâu, hình bóng phản chiếu trong đôi mắt hồ ly của cậu chính là cô, vừa trong veo vừa chân thành.
“Doe, a deer, a female deer. Ray, a drop of golden sun. Me, a name I call myself. Far, a long, long way to run…”
Căn tin bỗng vang lên tiếng nhạc vui nhộn, sau đó vài giây là tiếng nhạc phát ra từ dãy phòng học.
Tan học rồi.
Gần đây Nhất Trung đang tiến hành cải cách giáo dục, ngoài tăng thêm nhiều hoạt động ngoại khóa, ban lãnh đạo trường cũng đổi luôn tiếng chuông thông báo giờ vào lớp cũng như tan học theo chủ nghĩa cây nhà lá vườn, mà “cây nhà lá vườn” nhất là toàn bộ tiếng chuông thông báo đều là do trường họ tự thu tiếng, ví dụ như bản violin “Canon” làm chuông thông báo hết tiết là do Thi Âm chơi, còn bài “Do-Re-Mi” trong phim “The Sound of Music” làm chuông tan học là tác phẩm của dàn đồng ca của trường.
Khúc nhạc quen thuộc khiến Thi Âm chợt ý thức được một chuyện, cô choàng tỉnh, còn chưa kịp cảm động đã đặt đũa xuống rồi đứng dậy.
“Cậu là mèo đấy à?” Thiếu niên nhíu mày, “Ăn chút xíu vậy đã no rồi?”
“Nhưng tan học rồi.”
“Thì sao?”
“Thì…” Nữ sinh ngập ngừng, trong phút chốc không tìm ra từ ngữ.
Tan học, tất cả mọi người sẽ ùa tới căn tin, mà trong căn tin trống trải, cô và Bùi Thời Khởi trốn học đi ăn sẽ trở nên cực kỳ bắt mắt, dẫu sao cô cũng được coi là nổi tiếng trong trường, còn Bùi Thời Khởi thì vô cùng nổi tiếng, thậm chí mười mấy phút trước, hai người họ còn là nhân vật chính trong sự kiện ở phòng phát thanh. Lời đồn ở kỳ thi phân lớp đầu năm vẫn quanh quẩn bên tai, khi đó họ chỉ vô tình va vào nhau tí thôi mà cô đã trở thành đứa con gái ăn vạ mưu mô, như vậy cũng đủ biết lần này lời đồn càng khoa trương hơn nữa.
“Sau khi dạy dỗ Vương Vũ, Bùi Thời Khởi lại đi ăn cơm riêng với Thi Âm, ý gì đây?” Chưa tới một tiếng, chắc chắn sẽ lan truyền không dưới mười đáp án.
“… Tóm lại, tình huống hôm nay, nếu chúng ta bị bắt gặp ăn cơm cùng nhau thì sẽ phiền phức lắm.”
Thiếu niên nhướn mày, tỏ ra rất khinh thường, xùy nhẹ một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, hờ hững phất tay. Kết quả qua hai giây, cô nương trước mặt vẫn không nhúc nhích mà cắn môi, trông rối rắm cực độ.
“Lại sao nữa?”
“Chưa ăn cơm xong.” Cô thở dài, chỉ vào khay thức ăn của mình, “Còn nhiều quá.”
Căn tin trường Nhất Trung có một nồi cơm rất to để học sinh tự xới, ăn bao nhiêu xới bấy nhiêu. Vì vậy, để tránh lãng phí, hằng ngày sẽ có nhân viên kiểm tra căn tin, nếu để thừa nhiều cơm sẽ bị ghi lại tên nhằm phê bình.
Bùi Thời Khởi không biết áng chừng lượng cơm, xới cho cô tận ba vá cơm, tuy nãy giờ cô không động đến thức ăn mà chỉ ăn cơm trắng nhưng vẫn còn thừa lại rất nhiều.
“Cậu phiền ghê.” Thiếu niên nhíu mày, giơ đũa kéo cái khay của cô về phía mình, chia bớt cơm qua khay của mình, cảnh cáo cô bằng chất giọng thờ ơ, “Về mua sandwich ăn vào, nếu không chờ cậu chết đói, lớp có bốn mươi người thì có tới ba mươi tám người vui mừng vì đã loại được một đối thủ cạnh tranh đi qua cầu độc mộc.”
“… Tại sao là ba mươi tám người?”
“Bởi vì tiểu gia lái trực thăng rồi, không sợ mấy đối thủ cạnh tranh trên cầu đó.”
“… Ồ.”
Thời gian cấp bách, Thi Âm không tranh luận vấn đề vớ vẩn đó với cậu nữa, thậm chí còn quên nhắc cậu rằng lớp họ có tổng cộng bốn mươi mốt người, phải tính thêm cả học sinh mới chuyển trường Ninh Từ.
Cô vừa bưng khay cơm đã được chia bớt hơn phân nửa vừa ôm cái túi nhựa đen căng phồng đi ra cửa căn tin. Trong lúc đổ thức ăn, cô vô tình quay đầu nhìn thoáng qua, vừa khéo đối mắt với đôi mắt hồ ly xinh đẹp. Thiếu niên ngồi giữa căn tin trống trải, tư thế ngả ngớn, vừa vẫy tay chào cô vừa lặp đi lặp lại, khẩu hình miệng của cậu là: “Sandwich”. Đừng quên mua sandwich.
À, sandwich sandwich… Hình như đã bỏ sót cái gì đó nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô không tài nào nghĩ ra. Tiếng huyên náo càng lúc càng gần, dòng suy nghĩ bị buộc phải cắt đứt, nữ sinh bèn vội vàng đi vòng ra phía sau căn tin.
Cuối thu, trời mau tối. Hơn năm giờ chiều, khắp nơi đã sâm sẩm.
Đi trên cây cầu vượt, Thi Âm ngẩng đầu, có đàn chim đang di trú tránh đông bay xẹt qua bầu trời rồi khuất bóng ở sau dãy phòng học. Tốt quá, lần này không có con nào bị lạc đàn.
Cô không đi mua sandwich mà đi đến quán ăn nhỏ gần trường mua cơm nắm, cho đến khi chủ quán hỏi có muốn thêm xúc xích hay thịt sườn không, Thi Âm mới chợt nhận ra mình đã bỏ sót cái gì, cô ngớ người, hồi lâu vẫn không trả lời chủ quán.
… Thì ra không phải Vương Vũ, không thể nào là Vương Vũ bởi vì trong phần cơm nắm đó không có xúc xích hay thịt sườn, thậm chí còn không có rau mà chỉ có rất nhiều, rất nhiều chà bông. Người biết Thi Âm thích ăn kiểu như thế chỉ có một mình Bùi Thời Khởi.
Cô mê man ôm chặt túi nhựa trong tay, trên miệng túi bị hở ra một kẽ nhỏ giúp có thể nhìn thấy đồ vật bên trong, là một túi… kẹo trứng rất to.
Điện thoại rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn Wechat của Bùi Thời Khởi, chỉ có một câu.
Bùi Thời Khởi: Thi Âm, sinh nhật vui vẻ.
Từng có một buổi tự học muộn, cô và Bùi Thời Khởi cùng giúp thầy Toán chấm bài thi. Trong phòng giáo viên không có ai, chỉ có đứa con đang học mẫu giáo của thầy dạy Toán vừa xem hoạt hình vừa bóc kẹo từ trong quả trứng kẹo ra ăn.
Thi Âm nhìn mê mẩn, trước mắt bỗng xuất hiện bàn tay vẫy vẫy. Cô hồi thần, nhìn biểu cảm chế giễu không che giấu trên gương mặt biếng nhác của thiếu niên: “Sao đây, hồi nhỏ chưa ăn kẹo trứng bao giờ à?”
Cô im lặng chốc lát mới nói:
“Tớ biết tới món ăn vặt này là do đứa bạn hàng xóm mang ra khoe chứ xung quanh không có chỗ nào bán cả, tớ đã đòi bố mua cho.
Bố đồng ý vì trùng hợp là bố sắp ra nước ngoài. Bố nói đợi bố về cũng là dịp sinh nhật tớ, bố sẽ mua tám quả kẹo trứng để làm quà sinh nhật tám tuổi cho tớ.
Sau đó, bố không bao giờ về nữa… Sau đó nữa, tớ quên mất chuyện này, cho đến sinh nhật năm mười tuổi, đứa bạn hàng xóm lại ăn món đó, tớ hỏi mẹ có thể mua cho tớ một quả không, mẹ nói ăn sô-cô-la dễ bị sâu răng nên không mua cho tớ.
Bây giờ nghĩ lại, tuy tớ không thích ăn sô-cô-la lắm nhưng vẫn thấy tiếc nuối.”
An tĩnh một chút, đối phương dùng cây bút đỏ gõ đầu cô, ngữ điệu lười biếng: “Chỉ là quả trứng thôi, chả có gì ngon. Hồi nhỏ tiểu gia đã không thèm ăn rồi, vừa nhìn là biết món đồ dùng để dỗ dành và lừa gạt đám trẻ ranh các cậu.”
Nữ sinh bĩu môi, không tìm được lý do phản bác, bèn tiếp tục vùi đầu chấm bài thi.
Sau đó, qua rất nhiều ngày, cậu ấy mua mười bảy quả kẹo trứng cho bạn, nói với bạn rằng Thi Âm, sinh nhật vui vẻ, bởi vì cậu ấy nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu. Không biết vì sao bạn khóc, không biết làm sao để gỡ rối giúp bạn, thậm chí không biết cách an ủi bạn.
Cậu ấy không hoàn toàn hiểu bạn, cũng không phải hoàn toàn không hiểu bạn. Nhưng ít nhất, cậu ấy nhớ sở thích của bạn, nhớ nỗi tiếc nuối của bạn, nhớ bày tỏ sự sẻ chia của mình những khi bạn buồn bã.
Cậu ấy là vậy đấy, toàn thân sáng chói tựa ánh nắng ngày hè, nụ cười rực rỡ tựa gió cuốn, ánh mắt nồng cháy tựa thiêu đốt lòng người.
Trong lúc ngay cả chính bạn cũng không nhận ra thì cậu ấy đã trở thành một trong những bí mật của bạn.
“Cháu ơi?” Tiếng của cô chủ quán vang lên, huơ tay trước mặt cô, “Cháu muốn thêm xúc xích hay thịt sườn? Có ăn rau không?”
“Thêm thịt sườn ạ, cả rau nữa.” Cô hồi thần, nhìn vào nồi xôi, “Thêm phần lòng lợn nữa ạ.”
Xôi phải ăn kèm với chà bông, chè khoai dẻo phải được nấu từ khoai sọ, trà sữa phải là trân châu chứ không thêm thạch,… Trong mười bảy năm cuộc đời, cô đã luôn sống cố chấp như vậy. Bề ngoài nhìn thì hiền hòa nhưng nội tâm lại vô cùng ương bướng, chỉ cần nhận định thói quen và sở thích, bất kể người khác nói thế nào, cô cũng không thay đổi, còn bị mẹ mắng là “lì như trâu”. Nhưng giờ phút này, cô chợt muốn thử một lần.
Tớ muốn biết món ăn mà cậu thích có mùi vị như thế nào.