Edit: Sa Lão Dương không ép Thi Âm đổi chỗ ngồi nữa vì kỳ thi tháng vừa rồi, thành tích của cả Lưu Ích Dương và Thi Âm đều giảm mạnh, hơn nữa trong phạm vi xung quanh hai người họ, trừ Bùi Thời Khởi – kẻ mà ta không thể suy đoán theo lẽ thường tình – thì ai cũng sa sút. Do đó, thầy chủ nhiệm cho rằng tốt nhất là thuận theo tự nhiên, ông mà còn can thiệp vào thì sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của hệ sinh thái. Kết luận, Thi Âm vững vàng ngồi trên ngai vua của mình.
Chiều hôm sau, trước giờ tan trường, Thi Âm nhiệt tình mời cơm công thần phù trợ cô lên ngôi là lão đại Bùi Thập Thất nhưng lúc quẹt thẻ sau khi gọi món xong mới phát hiện thẻ mình gặp vấn đề, không quẹt được. Nữ sinh và bác nhân viên mới làm việc ở căn tin lúng túng nhìn nhau không biết phải làm sao, cuối cùng Bùi Thời Khởi không nhìn nổi nữa mà bất lực thở dài, tự quét thẻ của mình.
Thiếu niên biếng nhác bưng khay cơm: “Thi Âm à Thi Âm, uổng công ba ba thương con.”
“Tớ không biết vì sao lại thế!” Thi Âm sốt sắng đến mức suýt nhảy dựng lên, cường điệu giải thích lần thứ một vạn.
“Ừm hứm.”
Trả lời cô là tấm lưng không thèm để ý, nhìn là biết cậu không tin.
Nữ sinh hổn hên đuổi theo sải chân dài của cậu, ngồi xuống đối diện cậu: “Bùi Thời Khởi, tớ muốn mời cậu ăn cơm thật đó!”
“Biết rồi biết rồi.” Đối phương không ngẩng đầu, tiện tay đưa cho cô đôi đũa. Thấy khay cơm của cô chỉ có một chút xíu cơm, cậu nhíu mày, xúc một thìa cơm đầy từ khay của mình qua cho cô.
Thi Âm thấy cậu không để ý tới mình, giọng điệu qua loa lấy lệ thì hơi quýnh quáng, thò đầu kề mặt xuống sát mặt bàn để dò tìm tầm mắt cậu: “Hay là ngày mai tớ mời cậu ăn cá sóc, vậy nhá!”
Vậy nhá.
Âm cuối lên cao giọng, giọng nói mang theo một ít phiền não, nghe đáng yêu cực kỳ, rất hợp để làm thành ảnh chế.
Nam sinh rũ mắt, ngẩn người. Cô gái trước mặt nghiêng đầu, đôi mắt hạnh trong trẻo hiện rõ sự gấp gáp. Vì khoảng cách quá gần, gần đến mức có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt cô, lúc chớp mắt, lông mi gần như chạm vào cổ tay cậu, đáng yêu hệt như bé mèo máy màu vàng khi chui ra khỏi ngăn bàn.
…
Cậu đẩy nhẹ trán cô: “Không ăn.”
“Tại sao?”
“Tớ không ăn cá.”
“Vậy cậu muốn ăn cái gì? Cậu cứ nói, tớ sẽ mời.”
Ồ, mạnh miệng ghê.
“Có tiền không nhóc?”
“Thẻ ăn của tớ có tiền thật mà… Tóm lại chắc chắn ngày mai có tiền!”
Thật sự là quá đỗi đáng yêu, không khác nào Doraemi khi bị chất vấn “Tại sao bạn không có cổ” thì đã kiên trì giải thích mình có cổ… Không thể chống cự và thờ ơ trước sự đáng yêu này được.
Thiếu niên ho khan, tay trái nắm thành quyền che đi nụ cười, giọng điệu biếng nhác: “Biết rồi.”
… Biết rồi? Là sao?
Thi Âm có cảm giác như cậu vẫn không tin cô, nhưng vì Giang Diệu và Hứa Tập An đã lấy cơm xong và đang đi tới đây nên cô không tiện dây dưa đề tài này nữa.
Haiz.
Trên thế giới này có chuyện gì mất mặt hơn việc hào hứng mời người ta ăn cơm, mạnh miệng gọi một đống thức ăn, kết quả là người ta phải quẹt thẻ trả tiền không?
Không có.
Nữ sinh bực bội cắn mạnh miếng thịt để xả giận. Á! Cắn trúng miếng ớt. Trong phút chốc, mắt cô đỏ hoe, nước mắt chảy ra vì quá cay. Để giảm bớt cảm giác tê dại nơi đầu lưỡi, bèn vội vã và cơm vào miệng trong ánh mắt bất lực của thiếu niên đối diện.
“Thi Tiểu Âm, não cậu cũng bị rút sạch như thẻ cơm rồi hả?”
Nữ sinh ngước đôi mắt đỏ hoe lên trừng cậu. Hôm nay là ngày mười bảy mà, không may mắn thì thôi đi, tại sao cô còn bị xui xẻo vậy chứ? Xem ra thần linh không thèm để “Pháp sư Mười bảy” này vào mắt đây mà.
…
Bất kể thần linh có để pháp sư Thi Âm vào mắt hay không thì thẻ cơm của Thi Âm vẫn bị trục trặc mãi tới tận hai tháng sau, cũng tức là ngày mười bảy tháng mười hai.
Đối với Nhất Trung, quãng thời gian này xem như là được thần linh quan tâm đặc biệt.
Giữa tháng mười một, nhà trường thông báo hoãn cuộc thi diễn kịch, hoãn hết lần này tới lần khác nhưng chưa từng nói nguyên nhân. Quách Mạn Trân nổi đóa không biết bao nhiêu lần, không rõ nhà trường hoãn lâu như thế để làm gì, uổng công luyện tập tới ba bốn đợt.
“A a a bộ thầy cô tưởng bọn em rảnh lắm hay sao?!”
Chiều nay diễn tập lần cuối cùng, cô nàng càng nghĩ càng tức, thậm chí còn ném đạo cụ khi ở trong phòng nghỉ, mắng liên mồm, đến tối thì thái độ của cô nàng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Tối ngày mười bảy tháng mười hai, cuối cùng cuộc thi diễn kịch cũng chính thức mở màn, được tiến hành ở hội trường lớn nhất trường. Có điều dẫu là lớn nhất nhưng vẫn không chứa đủ một ngàn người, cho nên cuộc thi diễn kịch hằng năm đều chia theo khối lớp.
Khoảng bảy giờ bốn mươi phút, khối lớp mười thi xong, khối lớp mười một đứng xếp hàng dài chờ ở bốn cửa hội trường. Hàng ngũ xiêu xiêu vẹo vẹo, kết bè kết lũ, hầu như gương mặt ai cũng hiện rõ sự hưng phấn quá mức, miệng chỉ thảo luận một đề tài:
“Lâm Mạn Thiến làm giám khảo!”
Quá mức khiếp đảm, Quách Mạn Trân quên mất là mình đang tức tối.
“Cái gì cơ?” Cô nàng kéo tay cô bé đàn em hoạt động chung câu lạc bộ phát thanh: “Em nói ai làm giám khảo?”
“Là ảnh hậu Lâm Mạn Thiến đó! Cô ấy ngồi ở bàn giám khảo, hàng đầu tiên, gần cửa! Trời ơi, em nói với chị rồi, diễn viên quá khác người bình thường, đẹp kinh khủng!”
“Chời đựu.” Quách Mạn Trân còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Tập An đã nhảy dựng lên trước: “Vậy là tui sẽ diễn cho Lâm Mạn Thiến xem ư? Cô ấy là nữ thần từ nhỏ đến giờ của tui đó! Nếu tui bể dĩa thì sao? Thập Thất ca, mày mày mày diễn thay tao được không?!”
Thiếu niên thủng thẳng nhắn tin Wechat, không ngẩng đầu: “Mơ đi.”
“Nhưng mà bọn mình… Ơ kìa, sao mày không kích động gì hết thế?! Cưa cưa! Mày có nghe tao nói không? Lâm Mạn Thiến làm giám khảo đó!”
“Mẹ nó ông nghe rồi.” Nam sinh xoa tai, nóng nảy: “Có tin mày mà hét nữa là tao nhét mày vào vỏ cây không?”
Đúng vậy, Hứa Tập An diễn vai cái cây, không có lời thoại, đơn thuần là tạo bối cảnh, chỉ cần không tè dầm trên sân khấu thì sẽ không xảy ra vấn đề “bể dĩa”.
“Thấy ai cũng nói vậy hết, coi bộ là thật rồi. Trời đất ơi, trường mình chi bao nhiêu máu mới mời được sao lớn tầm cỡ làm giám khảo vậy? Catse là bao nhiêu ta?” Đây là Giang Diệu nói.
“Chưa chắc đã lấy catse.” Rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, Quách Mạn Trân bênh vực nữ thần của mình vô điều kiện: “Lâm Mạn Thiến là học sinh cũ trường mình, có khi về trường để hỗ trợ thôi.”
“Nhưng năm ngoái đâu hỗ trợ, chẳng lẽ năm nay có gì đặc biệt?”
“Năm nay là tròn sáu mươi năm xây dựng trường Nhất Trung, tháng sau là ngày kỷ niệm thành lập trường.” Bùi Thời Khởi điềm nhiên nói tiếp, “Có lẽ là không tham dự lễ kỷ niệm được nên mới hỗ trợ làm giám khảo cho cuộc thi diễn kịch.”
“Thập Thất ca, sao mày biết?”
Thiếu niên lườm Hứa Tập An đần độn một cái, lười nói chuyện.
Sao cậu không biết được, hôm qua mẹ cậu bỗng nhiên gửi tin nhắn thoại hỏi cậu có tham gia cuộc thi diễn kịch của trường không, Bùi Thập Thất trả lời không, sau đó bà nổi giận, nói quá thất vọng về cậu, suốt ngày chỉ biết cắm đầu học, không chịu tham gia hoạt động trường, quá lãng phí gen nghệ thuật của bà.
Tất nhiên, cậu không thể kể những lời này được, nếu không cực kỳ thân thiết và hoàn toàn tin tưởng rằng người đó sẽ không tiết lộ thì Bùi Thời Khởi sẽ không nói mình là con của ảnh hậu Lâm. Sở dĩ cậu về quê của mẹ để học là vì ở Bắc Kinh có quá nhiều bạn bè chơi từ nhỏ, cũng quá nhiều người biết bối cảnh gia đình cậu, mà ở trong lớp, chỉ cần có fan và antifan của mẹ cậu thì đừng mong cuộc sống cấp ba của cậu được an ổn. Nếu cậu không duy trì hình tượng công dân năm tốt() thì sẽ mang đến phiền phức lớn cho mẹ, sau đó mẹ cậu lại mang đến cho cậu một đống phiền toái. Thực sự quá phiền.
Cậu bạn Bùi Thời Khởi từ nhỏ đã được mọi thứ vây quanh, cái gì cũng không thiếu nhưng “tự do” mà người bình thường không coi trọng lại là thứ cậu thấy đáng quý nhất.
() Công dân năm tốt theo tiêu chuẩn ở Trung Quốc: một là yêu thầy kính bạn, hai là sống lành mạnh, ba là hiếu thảo với cha mẹ, bốn là yêu tổ quốc, năm là không phá hoại của công.
“Tớ đi ngủ đây.” Nhân lúc mọi người còn đang khiếp đảm, thiếu niên đọc tin nhắn mới nhận được rồi cất điện thoại, nhấc chân rời đi.
“Cưa cưa, mày không xem diễn à?”
Trả lời cậu ta là tấm lưng hờ hững và giọng nói uể oải: “Lười xem.”
“… Mày đi đâu ngủ?”
Nam sinh cầm chìa khóa mở cửa phòng bên cạnh, “lạch cạch”, cửa đóng lại, ngăn cản tất cả mọi âm thanh ồn ào.
“Đó là phòng nhạc mà.” Hứa Tập An nghi hoặc gãi đầu gãi tai: “Sao Thập Thất ca có chìa khóa?”
“Thi Âm đưa cho cậu ấy.”
“Hả?”
“Thi Âm là đội trưởng dàn nhạc mà, nên tất nhiên Thi Âm có chìa khóa.”
“Móa, biết thế tui cũng mượn.” Nam sinh vô cùng đau đớn, “Có khi còn ra được hậu trường ngắm nghệ sĩ.”
Giang Diệu nguýt dài: “Ông tưởng ai mượn Thi Âm cũng cho chắc? Đó là thù lao mà Bùi Thời Khởi đã giữ chỗ ngồi cho Thi Âm. Hơn nữa, hai đứa nó có quan hệ gì, ông và Thi Âm có quan hệ gì? Có cho tui mượn thì cũng không cho ông đâu trời.”
“… Bà nói chí phải.”
Đúng thế thật, hai đứa nó là tình cha con cảm động trời xanh, còn mình là đứa ở đợ đáng thương bị đày ải biên cương.
Hứa Tập An coi như đã hiểu rõ, ai mà đang tiết ra dopamine quá nhiều thì trong đầu sẽ không có tình huynh đệ và nghĩa bạn học!
Hiện tại đại gia Bùi Thập Thất tiết nhiều dopamine đang làm gì? Hiện tại cậu đang co hai chân ngồi trên bàn chơi điện thoại.
Phòng này thuộc trong hội trường nằm ở phía bên phải sân khấu, rất nhỏ, được dùng để điều khiển âm thanh và thu hình. Hiện giờ khối lớp mười và mười một đang chuyển chỗ nên giáo viên chịu trách nhiệm âm thanh đã đi ăn tối, trong phòng chỉ có Thi Âm đang học kịch bản dẫn chương trình.
Thiếu niên dựa vào bàn, nhíu mày: “Bé Khăn Đỏ, cậu không ăn cơm hả?”
“Sao cậu cứ gọi tớ là Bé Khăn Đỏ thế?”
“Thì do giống.”
“Giống cái gì?”
“Vừa ngây thơ vừa ngu ngốc, không phân biệt được tốt xấu, nhẹ dạ cả tin, cậu là phiên bản đời thật của cô bé quàng khăn đỏ còn gì.”
“…”
Thi Âm nghĩ cậu đã nắm được cơ hội diss mình.
“Nửa tiếng nữa là tới lượt khối mười một diễn.” Cậu ngó điện thoại: “Quán ăn cách đây không xa, ăn xong về vẫn kịp.”
“Thôi.” Nữ sinh lắc đầu: “Tớ đang mặc lễ phục, không tiện đi ăn.”
“Tớ đang định đi siêu thị, thuận đường sẽ mua về cho cậu, cậu muốn ăn gì?”
Cô lại lắc đầu: “Không ăn đâu, tớ mặc lễ phục mà, ăn trông bất nhã lắm.”
Bất nhã?
Bùi Thời Khởi nhướn mày, tầm mắt rơi trên người cô. Lễ phục là chiếc váy đuôi cá, vì vẫn còn là học sinh nên kiểu dáng tương đối kín đáo, nửa thân trên thiết kế theo kiểu sườn xám không tay. Nhưng dẫu sao cũng là học sinh cấp ba, cơ thể của con gái đã phát triển gần như ổn định, mặc váy vào không còn thẳng đuột như con nít nữa mà sẽ có đường cong mềm mại.
“Ăn cơm sẽ có bụng, mặc bộ này dễ lộ lắm.” Cô giải thích.
Hệt như mẹ cậu, mỗi lần tham gia lễ trao giải gì đó là sẽ nhịn đói một bữa, thậm chí thường ngày bà cũng rất khắc chế lượng thức ăn của mình.
Trên phương diện dáng vóc, yêu cầu của xã hội dành cho nữ giới luôn hà khắc hơn nam giới, nhưng bạn lại không thể không thừa nhận sự hà khắc nhằm tạo ra cái đẹp ấy cực kỳ hấp dẫn.
Thiếu niên ép mình dời mắt khỏi bộ lễ phục, ho khan: “Bé Khăn Đỏ.”
… Xem ra không sửa xưng hô được.
“Sao?”
“Cuối tuần này là tiệc mừng thọ của bản vương, cậu có muốn ăn chực bữa cơm không?”
“Mừng thọ?” Thi Âm hơi khựng lại: “Sinh nhật cậu á? Lễ trưởng thành mười tám tuổi?”
“… Mười bảy.”
Cô ngạc nhiên mở to mắt: “Cậu nhỏ tháng hơn tớ á?!”
“Bớt nói nhảm, rốt cuộc cậu có tới không?”
“Có con gái không?”
Nam sinh nhíu mày suy tư: “Cậu muốn mấy người?”
“… Tại sao tớ phải nghĩ vấn đề này?”
“Chứ chẳng lẽ để tớ nghĩ?” Bùi đại gia lườm: “Tớ có cần ăn với con gái đâu.”
“… Ờ.”
Nghĩa là cậu chỉ mời một mình cô là con gái thôi.
Đúng không?