Tháng chín, nhiệt độ đã bắt đầu giảm dần, gió luồng vào cửa sổ mang theo hơi lạnh.
Thi Âm ngồi gần cửa sổ, không khí lạnh lẽo chạm vào da, tay khẽ co rúm lại, cây bút trong tay bất chợt gạch một đường lên tờ giấy nháp.
Cô ngẩn người, lấy lại tinh thần, thấy trên tờ giấy viết: x – x = Bùi Thời Khởi đáng ghét
Trùng hợp hơn nữa là hai nữ sinh ngồi bàn trên đang thảo luận giải bóng rổ trung học toàn quốc vào cuối tuần này.
Năm nay tỉnh chọn trường họ để tổ chức giải đấu nên tất cả mọi người đều hết sức quan tâm, ngày nào cũng thương lượng cách trốn học để đi xem bóng, còn sân bóng rổ đã treo băng rôn từ lâu.
“Cậu nghĩ năm nay Nhạc Dương lớp mình có được tham gia không?”
“Nhạc Dương? Cho xin, trình đó chỉ đủ múa may với người bình thường thôi chứ sao so được với dân thể dục, làm dự bị còn khó nữa là. Bùi Thời Khởi thì chắc là được đó.”
“Bùi Thời Khởi lớp A đó hả? Trời đất, cậu ấy mà tham gia, tớ sẽ trốn học đi xem!”
“He he, cậu cũng thấy cậu ấy đẹp trai chứ gì.”
Thi Âm im lặng, biết điều xóa dòng chữ trên tờ giấy nháp, đứng dậy đi pha cà phê.
Ấm bụng, tỉnh người.
Ờ, chủ yếu vẫn là tỉnh người.
Lúc này, buổi học đã trôi qua một nửa nên chỗ bình nước không có ai. Thi Âm nhanh chóng đổ bột cà phê vào ly, ấn nút nước nóng, chưa kịp khuấy thì phòng học thoáng chốc trở nên ầm ĩ, một đám người ùa vào phòng học từ cửa sau.
“Nghe lớp A nói có điểm môn Toán rồi, đăng lên web trường luôn rồi.”
“Mau mở lên xem!”
“Má nó, đứa đứng đầu có điên không vậy, biến thái vừa thôi, rốt cuộc nó đã làm gì để thi được số điểm đó vậy?”
“Ây da, nhìn tên đi, là Bùi Thời Khởi đó, có gì đâu mà lạ.”
Ắt hẳn ai cũng từng có cảm giác như thế này: Khi bạn bắt đầu chú ý đến một sự việc nào đó, bạn sẽ luôn nghe những tin tức về sự việc đó.
Ví dụ như bạn vô tình nghe được một bài hát mới thì sau đó, đi đâu bạn cũng nghe thấy bài hát ấy.
Ví dụ như bạn biết một từ vựng mới thì trong quãng thời gian sau đó, bạn sẽ phát hiện mình thường xuyên gặp từ này.
Cho nên trong mấy ngày qua, cô có cảm giác như cuộc sống xung quanh mình lúc nào cũng xuất hiện cái tên “Bùi Thời Khởi.
“Bùi Thời Khởi đẹp trai quá đi mất.”
“Bùi Thời Khởi chơi bóng rổ hay quá.”
“Bùi Thời Khởi lại đứng nhất Khối môn tự nhiên rồi.”
“Bùi Thời Khởi mang giày khác màu thì phải?”
Vân vân.
Tâm lý học gọi đây là hiệu ứng võng mạc(), hoặc là hiệu ứng mang thai().
() Hiệu ứng võng mạc: là hiện tượng một ai đó có hứng thú đặc biệt với một nhân vật/sự việc, vô tình hoặc cố tình chú ý đến các thông tin liên quan đến nhân vật/sự viện đó
() Hiệu ứng mang thai: nghĩa là hiện tượng bạn dễ dàng phát hiện ra một ai đó có cái gì giống với bản thân, chẳng hạn như người mang thai sẽ dễ phát hiện ra người mang thai, người lái Mercedes-Benz sẽ dễ nhìn thấy Mercedes-Benz, người mang túi LV sẽ phát hiện ra ngoài đường toàn là túi LV.
Thi Âm là người bình thường, không thể thay đổi cấu tạo đầu óc của mình, cũng không thể thay đổi thế giới, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận bản năng tâm lý của nhân loại, chứ không lại bị diss thành kẻ ngốc Sahara.
Hôm đó sau khi lấy lại tờ đề thi, Thi Âm biến thành viên thuốc nổ, cầm cục tẩy xóa sạch những thứ mình viết lên tờ đề thi, cuối cùng nhìn lại thì phát hiện trên tờ giấy vẫn còn một con heo an tĩnh nằm đó, trên bụng con heo có ba chữ tiếng Anh: short leg pig, trên đỉnh đầu nó còn có thêm dòng chữ như diễu võ dương oai: Nhỏ ngốc Sahara, ha ha ha ha ha.
Thôi, bỏ qua đi, chứ nghĩ nữa thì uống không trôi cà phê mất.
Nữ sinh rót nước nóng xong, xoay người, cùng các bạn học nhìn lên màn hình chiếu trong lớp.
Ở mỗi kỳ thi tháng, sau khi chấm thi xong, giáo viên sẽ cập nhật bảng xếp hạng thành tích lên web trường, rất đều đặn và đầy đủ, học sinh không cần dạy cũng am hiểu kỹ năng tra điểm, nói chung là trước mỗi lần giáo viên chủ nhiệm cầm bảng điểm tới lớp và bảo Thi Âm phát cho cả lớp, tất cả mọi người đều đã biết điểm của mình.
Giống như bây giờ.
Trên màn hình chiếu hiện ra điểm Toán của khối theo thứ tự từ cao xuống thấp và theo hàng ngang.
Thi Âm vừa nhìn đã thấy điểm của Bùi Thời Khởi, lý do là vì quá bắt mắt, đứng thứ nhất toàn khối, điểm.
Hơn nữa, cô cũng nhìn thấy điểm của mình bởi vì cô xếp ngay dưới người đứng đầu, điểm, xếp thứ hai.
Đây là thứ hạng điểm Toán cao nhất của cô từ hồi lên cấp ba, hơn nữa đề thi Toán lần này cực kỳ khó, điểm chênh lệch giữa các học sinh khá lớn nên điểm Toán của cô có thể bù lại cho Khoa học tự nhiên. Cô tính nhẩm, rất có khả năng mình được lọt vào top .
Thấy thế nào đây cũng là chuyện vui nhưng khi so với người đứng thứ nhất, cô thua tới điểm, vì vậy nhìn vị trí thứ hai hơi bị low.
“Ôi mẹ ơi, Bùi Thời Khởi hơn người xếp thứ hai tới điểm, cậu ta là ma quỷ hả()?”
() Mày/Nó là ma quỷ hả: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, được dùng để mắng/cảm thán ai đó hay vật gì đó khiến bản thân “đau tim”. Câu này xuất hiện rất nhiều, mọi người chú ý nhé, kẻo không hiểu.
Đó, ngay cả người xếp thứ hai cũng bị vô danh, tác dụng lớn nhất chính là để làm nền cho người đứng nhất.
Nhưng Thi Âm không buồn vì hiện tại vẫn chưa có điểm môn Anh, mà căn cứ theo tờ đề thi hôm đó, có lẽ cô sẽ kéo lại được điểm so với cậu ta.
Lúc biết điểm Toán của mình, Bùi Thời Khởi không vui vẻ gì cho cam bởi vì cậu vừa mới tỉnh ngủ đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng mắng cả buổi.
Chủ nhiệm lớp là giáo viên Tiếng Anh lớp cậu. Thầy dựa vào lưng ghế, gương mặt vô cảm: “Có bảng xếp hạng tổng các môn rồi, em đoán em xếp thứ mấy?”
Nam sinh nhíu mày: “Ba mươi mốt ạ?”
“Ba mươi mốt con khỉ!” Người đàn ông trung niên vừa rồi còn bình tĩnh bỗng nhiên nổi đóa, đập mạnh bàn: “Em rớt xuống hạng ba mươi chín! Bùi Thời Khởi, em nói đi, đề thi Tiếng Anh dễ thế mà em thi bao nhiêu điểm hả?”
Trên máy tính hiện ra bảng điểm:
Bùi Thời Khởi, Ngữ văn: , Toán: , Tiếng Anh: , Khoa học tự nhiên: , Tổng điểm: , xếp thứ toàn khối().
() Theo hệ thống giáo dục Trung Quốc, điểm tối đa của các môn như sau:
Ngữ văn: điểm, Toán: điểm, Tiếng Anh: điểm, Khoa học tự nhiên: điểm
Mà lớp thử nghiệm được lập ra để chuyên đào tạo học sinh thi vào trường Thanh Hoa, Bắc Kinh chỉ có ba mươi người.
“Em có biết chỉ vì em mà giáo viên cả khối phải họp khẩn cấp suốt ba tiếng, cuối cùng mới miễn cưỡng tăng số học sinh lên thành bốn mươi không hả? Phòng học, hồ sơ, kế hoạch giảng dạy đều phải chỉnh sửa lại hết chỉ vì em xếp hạng ba mươi chín!”
Bùi Thời Khởi nhướn mày, định lên tiếng.
“Em im cho thầy, không được cãi!”
“…”
“Đừng nói với thầy cái kiểu phân em đến lớp bình thường cũng được, nhân tài như em mà bị phân tới lớp bình thường thì sao em bay cao bay xa được!”
“Tiếng Anh khó lắm hả? Em thi Toán đạt điểm tối đa đó, nếu chăm chỉ học hành thì làm sao Tiếng Anh lại yếu kém được! Nếu không phải lần này môn Toán có tính phân loại cao, thứ hạng của em bay ra khỏi top cũng nên!”
“Giáo viên cả khối tốn công tốn sức vì em, còn em thì sao hả? Bảo em học từ vựng mà cứ như ép em đi giết người vậy! Đến cái tên cũng không viết đàng hoàng nổi, thầy thấy bình thường các thầy cô dễ dãi với em quá đây mà!”
…
Nam sinh dựa vào tường, chăm chú nhìn con bọ rùa đậu trên nhánh cây kiểng, ngoan ngoãn nghe mắng, không nói một lời.
“Thi tốt nghiệp trung học phổ thông bao nhiêu điểm cũng không sao, đại học không ảnh hưởng tới kế hoạch tương lai của em.”
“Cùng lắm thì thi vào trường thể dục, việc gì phải đâm đầu chết với môn Tiếng Anh.”
“Thầy à, thầy không cần phải lo lắng cho tương lai của em đâu, nhà em giàu lắm, thành tích học tập không quan trọng.”
Cậu đã nói những lời này vô số lần, lý do gì cũng nghĩ tới nhưng đều vô dụng, ngược lại còn bị mắng lâu hơn. Bởi vì cậu “đầu óc thông minh”, “gen quá tốt”, “chỉ cần cố gắng một tí thôi là dư sức thi đậu Thanh Hoa, Bắc Kinh” cho nên thi điểm thấp sẽ bị biến thành tội phạm.
Dần dà, cậu chọn cách im lặng lắng nghe, sau đó suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng ngựa quen đường cũ.
Bùi Thời Khởi là một học sinh học rất lệch. Lệch tới mức nào?
Hồi lớp , tại cuộc thi cấp tỉnh, thành tích của Bùi Thời Khởi là Vật Lý xếp thứ nhất, Hóa học xếp thứ nhất, Toán xếp thứ hai. Nguyên nhân môn Toán xếp thứ hai là vì đáp án là /, cậu không rút gọn phân số, lại viết quá ẩu làm giáo viên chấm thi tưởng là /, vậy là vô duyên vô cớ bị trừ sáu điểm.
Kết thúc cuộc thi, cậu mang về cho trường huy chương đồng toàn quốc, giấy khen của cậu hiện còn được dán trong phòng truyền thống của trường. Nhưng ở một phương diện khác, trình độ Ngữ văn và Tiếng Anh của cậu chỉ bằng học sinh tiểu học. Về Ngữ văn, trình đọc hiểu thì chỗ hiểu chỗ không, làm văn không lạc đề thì cũng chỉ có lạc đề; về Tiếng Anh, thi đạt điểm trung bình là giáo viên môn Anh đã cảm tạ trời đất rồi.
Nhưng thứ khiến Bùi Thời Khởi nổi tiếng nhất không phải là sự chênh lệch điểm giữa các môn tự nhiên và xã hội mà là sự chênh lệch điểm giữa các môn tự nhiên và xã hội + ngoại hình như bước ra từ truyện tranh + tính cách tùy hứng của thiếu niên mới lớn.
Vì cậu hệt như nam chính trong truyện tranh khiến các cô gái cảm thấy nếu hẹn hò với cậu, họ cũng sẽ trở thành nữ chính, cho nên họ ảo tưởng cậu là người tình trong mơ. Sự ảo tưởng này biến cậu có vầng hào quang trên đầu, muôn người bên dưới ngẩng đầu nhìn cậu và bị thuần hóa một cách tự nhiên.
Vì đã tự động đặt cậu ở trên cao không với tới nổi, cho nên những chuyện như “Hôm nay tớ đi siêu thị mua đồ, lúc xếp hàng thanh toán đã đứng sau Bùi Thời Khởi đó!” cũng có thể trở thành sự kiện lớn của các thiếu nữ mộng mơ.
Nói chung là Thi Âm cảm thấy như vậy.
Kể từ khi cô nhìn thấy con short leg pig xấu xí đó, Bùi Thời Khởi không bao giờ còn là “hoàng tử đẹp trai cool ngầu trùm các môn tự nhiên” như lời đồn đãi nữa mà chỉ là thằng trẻ trâu ngu ngốc nhỏ mọn vẽ xấu hoắc.
“Những người bạn nổi tiếng ở trường hồi đi học của bạn bây giờ thế nào rồi?”
“Ở lứa tuổi đẹp nhất, ỷ vào ưu thế bẩm sinh mà tùy hứng làm bậy, giống như không cần phải lo lắng về tương lai. Tới một ngày, bước chân vào xã hội, vất vả tìm việc khắp nơi, trong công việc bị sếp chèn ép, đi xã giao uống thành bụng bia, đầu hói như sân bay.”
“Những nam sinh phách lối, hút thuốc uống rượu đánh nhau, cạo trọc đầu mà bạn từng cho là rất ngầu thì cuối cùng vẫn phải khuất phục hiện thực, biến thành kẻ tầm thường vì miếng cơm manh áo.”
Trong lòng Thi Âm, Bùi Thời Khởi chính là kiểu nam sinh như vậy.
Mà thiếu nữ trưởng thành, có kế hoạch đầy đủ cho tương lai không cần chú ý quá nhiều tới nam sinh như thế, nhưng tiếc là tên của cậu lại là con số may mắn của cô, một sự trùng hợp đẹp đẽ.