Edit: Sa “Ngày hôm qua giống như nước chảy về đông, cách xa ta chẳng thể níu giữ.
Hôm nay càng thêm nhiều muộn phiền làm rối lòng ta.
Rút đao chém nước, nước càng chảy mạnh; nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu
Gió sớm mai phiêu bạt bốn phương.”
“Uyên ương hồ điệp mộng” là ca khúc cực kỳ thịnh hành vào những năm , khi đó bộ phim truyền hình “Bao Thanh Thiên” nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, cửa hàng băng đĩa là nơi mà giới trẻ thích ghé vào nhất, trên kệ đĩa ở nhà cũng toàn đĩa CD đầy đủ sắc màu. Họ có thể cắn răng nhịn đói mấy ngày để mua đầu đĩa, ai có máy nghe đĩa CD cầm tay thì người đó chắc chắn là người sành điệu nhất.
Trong nhà Thi Âm đến bây giờ vẫn còn một thùng to chứa đầy đĩa CD cũ.
Theo lời mẹ kể, món quà đầu tiên mà bố tặng mẹ là chiếc máy nghe đĩa CD cầm tay mới nhất thời bấy giờ, chiếc đĩa để sẵn trong ổ đĩa chính là bài hát này của Hoàng An.
“Xưa nay chỉ nghe tiếng người mới cười, nào có ai nghe được tiếng người cũ khóc.
Hai chữ ái tình quá đắng cay.”
Giọng nam đượm màu u sầu chầm chậm buông lơi những câu chữ phiền muộn, nghe sao cũng không giống như khúc ca mà chàng trai thổ lộ với cô gái, ấy vậy mà “Uyên ương hồ mộng điệp” lại là ca khúc ước hẹn của bố mẹ.
Thi Âm nghĩ chắc hẳn đó là ký ức rất lãng mạn.
Song, cô chọn biểu diễn ca khúc này không phải để giúp mẹ nhớ lại quãng đời trẻ trung tươi đẹp của bà, cô chỉ nghĩ nếu tiếp tục như bây giờ, sẽ có một ngày mẹ phải hối hận.
Con người không thể mãi mãi đắm chìm trong quá khứ, nhất là khi bạn đã kéo những người vô tội vào cuộc sống của mình. Có một số việc bạn càng trốn tránh thì càng khó quên, bạn càng không chạm vào thì vết thương càng khoét sâu, cho đến một ngày không thể nào khép lại.
Có lẽ đó không phải là mong muốn của mẹ nhưng quả thật mẹ đã làm liên lụy quá nhiều người. Thi Âm, Thi Ngạn, dượng Hà, thậm chí là Uy Uy mà mẹ yêu thương nhất đều giống như công cụ để mẹ quên đi người chồng đã khuất. Quá bất công.
Hôm đó, khoảng một tháng sau khi mẹ ra nước ngoài điều trị, vào ngày chủ nhật.
Thi Âm ngồi trên ban công mò mẫm chiếc máy ảnh của cô mà đã lâu không chạm tới. Thi Ngạn tò mò hỏi cô đang làm gì.
“Chị muốn ghi lại cuộc sống của mình.” Cô ngẫm nghĩ: “Là thế này, nếu một ngày nào đó chị đột ngột qua đời thì vẫn còn thứ để lại cho mọi người.”
Thiếu niên dở khóc dở cười: “Chị à…”
Ting ting ting. Cuộc gọi video đến từ bên kia đại dương cắt ngang lời cậu. Là mẹ gọi về. Hôm nay là chủ nhật, hai chị em được nghỉ nên mẹ mới gọi vào giờ này, có điều do lệch múi giờ nên chỉ nói đơn giản về cuộc sống gần đây thì đã đến giờ mẹ phải đi ngủ. Sau đó, hộ lý chuyên chăm sóc mẹ trao đổi với Thi Âm, ngay lập tức, Thi Âm đặt toàn bộ tâm tư lên bệnh tình của mẹ, không hề phát giác ra có gì kỳ lạ, mãi đến khi xem lại video trong máy ảnh, mới phát hiện hình như lâu lắm rồi mình không quan tâm tới em trai.
Trong video, cô đang nghe hộ lý kể lại tình trạng sức khỏe của mẹ, còn Thi Ngạn dựa vào lan can ban công, gương mặt lọt vào ống kính, chăm chú đọc quyển sách trong tay, vẻ mặt bình thản. Hộ lý nói dạo này tình trạng sức khỏe của mẹ không tốt lắm, hồi sáng đi ra ngoài hóng gió thì đột ngột ngất xỉu, bác sĩ điều trị chính cho bà nói cần phải tiến hành hóa trị liệu một thời gian nữa, vì vậy ngày phẫu thuật phải lùi lại hơn nửa tháng. Khi đó, thiếu niên đang cụp mắt đọc sách, tần số lật trang rất đều, vẻ mặt cũng rất chăm chú, sự quan tâm dành cho việc mẹ mình “đột ngột ngất xỉu” còn chẳng bằng một quyển sách. Ánh mắt của cậu rất lạnh nhạt, con ngươi cũng tĩnh lặng, không mảy may quan tâm, hệt như đang nghe một người xa lạ nào đó bị bệnh, khiến người ta kinh hoảng.
…
Sau đó vài hôm là ngày giỗ của bố.
Ra khỏi nghĩa trang, Thi Âm cúi đầu đá mấy viên sỏi, chợt hỏi cậu: “Tiểu Ngạn, em nghĩ gì về mẹ?”
Đối phương ngạc nhiên, nhíu mày.
Cô ngừng lại đôi chút, sau đó lấy điện thoại ra, cho cậu xem đoạn video ngày hôm đó, giọng nói khẽ khàng: “Có phải em hơi hận mẹ không?”
Hận…
“Bình thường thôi.”
“…”
Thiếu niên nở nụ cười hờ hững: “Chị yên tâm, em không hận mẹ đâu, thật đó. Mẹ đã thực hiện đầy đủ nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái theo quy định của pháp luật, sau này em cũng sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng mẹ, tuyệt đối sẽ không đùn đẩy.”
“… Chỉ là trách nhiệm theo luật pháp thôi ư?”
“Chẳng lẽ chị thấy em quá đáng lắm à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Nữ sinh sắp xếp từ ngữ, “Chị hiểu em, cũng tuyệt đối không trách cứ gì em. Chị chỉ mong em đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Thi Ngạn, nếu em cảm thấy mệt mỏi, chị mong em chỉ xem mẹ chỉ là người dưng. Bất kể ra sao, em cũng đừng sầu não.”
“Em hiểu. Thật ra hồi nhỏ khi còn chưa hiểu chuyện, cũng có những lúc tâm trạng quá khích, nhưng bây giờ lớn rồi, cảm thấy thế này cũng tốt.” Thiếu niên chậm rãi bước đi, trong ánh mắt là sự chín chắn và bình thản không phù hợp với lứa tuổi: “Hơn nữa em còn có chị và ông bà nội, sau này cũng sẽ có vợ con của mình, xây dựng tổ ấm riêng, không cần thiết phải buồn bã vì một ngôi nhà khác.”
Dưới những áng mây u ám, cậu nở nụ cười:
“Đôi khi, em cảm thấy mình rất may mắn. Tuy mẹ nuôi nấng em theo nghĩa vụ nhưng nhờ vậy mà sau này em có thể phụng dưỡng mẹ theo trách nhiệm, hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng nào.
Nhưng chị thì khác. Từ nhỏ đến lớn, mẹ áp đặt chị quá nhiều khiến chị mệt mỏi và khổ sở, nhưng vì tình cảm mà mẹ dành cho chị là thật nên chị phải gánh vác món nợ nhân tình này.
Chị, có đôi khi em nghĩ tại sao nhiều người lại dễ dàng đẻ ra một đứa trẻ thế nhỉ? Nuôi mà không dạy, vậy họ sinh đứa bé ra để làm gì?”
“…”
Thi Âm cụp mắt, im lặng, bởi vì trên góc độ của Thi Ngạn, quả thật mẹ đã “nuôi mà không dạy”.
Gia đình có ảnh hưởng rất lớn đối với một con người.
Ví dụ như Thi Ngạn. Hồi bé, cậu rất hoạt bát và nghịch ngợm, nhưng càng lớn, bởi ảnh hưởng của gia đình, cậu dần trở nên kiệm lời, rất ghét và cũng không biết thể hiện tình cảm, luôn đề cao cảnh giác với người lạ. Người lớn thường khen cậu chín chắn, khen cậu không để bố mẹ phải lo lắng, nhưng trên thực tế, cậu đã mất hơn phân nửa bản tính sôi nổi của một đứa con trai đương tuổi dậy thì, cũng mất đi can đảm và năng lực thể hiện tình cảm.
Ví dụ như Thi Âm. Nguyên nhân rất lớn khiến cô thiếu cảm giác an toàn, vừa tự ti vừa phải ngụy trang cũng đến từ tâm trạng thay đổi thất thường của mẹ thuở còn thơ ấu.
Hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng rất sâu sắc tới một người, hệt như dấu vết tuy được chôn sâu tận đáy lòng nhưng lại có thể bị phô bày qua mỗi cử chỉ.
Giống như Bùi Thời Khởi, vừa nhìn đã biết cậu sinh trưởng trong một gia đình hạnh phúc và tự do. Bố mẹ cậu hẳn là rất tôn trọng cậu, dạy cậu tư tưởng và nguyên tắc xử sự đúng đắn, thoải mái thể hiện tình yêu mà họ dành cho cậu, giúp cậu cảm thấy an toàn ngay từ khi mới ra đời cho tới lúc trưởng thành. Vì vậy, cậu không sợ thất bại, không lọc lừa, không nịnh bợ, sống phóng khoáng và tự tin, thậm chí cho dù bị đột ngột kêu tới giúp đỡ cô trong khi chưa chuẩn bị cái gì, cậu vẫn có thể thoải mái thể hiện một trăm phần trăm năng lực của mình.
Sải bước trên sân khấu, khóe môi khẽ nhướn, những ngón tay trôi chảy lướt trên phím đàn, tư thái còn tự tại hơn cả Thi Âm, hệt như cậu đã nói: Chỉ cần cậu đừng sợ, tiểu gia lợi hại lắm, không bể dĩa được đâu.
Thỉnh thoảng Thi Âm thầm nghĩ phải chăng con người này là người ngoài hành tinh mang số hiệu X của phòng thí nghiệm như trong phim ảnh? Cứ đến thời khắc quyết định là có thể tự động mở khóa kỹ năng, phát ra vầng hào quang chói lọi trước sự thảng thốt của bao người.
“Bùi Thời Khởi là người ngoài hành tinh chắc luôn!” Dưới khán đài, Quách Mạn Trân há hốc mồm nhìn hai người biểu diễn trên sân khấu, cảm thấy đây là phim giả tưởng. Cô nàng huých nhẹ cánh tay Ninh Từ, cần xác nhận lại lần thứ n, “Tiết mục này của Thi Âm ban đầu là hợp tấu với Giang Diệu đúng không?”
“… Đúng vậy.”
“Bùi Thời Khởi là bị kêu tới hỗ trợ vào giờ chót đúng không??!”
“Ừm.”
“Thế thì hai đứa nó phối hợp ăn ý quá đáng luôn đó! Má, Bùi Thập Thất là thể loại ác quỷ gì vậy, a a a, sao tui tức dữ vậy nè!”
“…”
Trừ Quách Mạn Trân tức nổ phổi vì ghen tị, không khí xung quanh càng lúc càng nóng. Ninh Từ ngồi ở một góc tương đối trống trải nhưng vẫn nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.
“Wow, cái váy của Thi Âm đẹp ghê, năm sau tớ phải mua cái váy giống vậy để chụp ảnh tốt nghiệp mới được.”
“Tỉnh mộng đi cưng, quan trọng là mặt.”
“Bài này tên gì thế, nghe quen ghê mà không nhớ ra nổi.”
“Tớ cũng thấy quen. Với cả hai cậu ấy hợp tấu hay ghê, nghe cực kỳ sang chảnh luôn á. Lưu Hi, cậu học nhạc, cậu thấy trình độ kỹ thuật thế nào?”
“Cũng được, không tệ chút nào. Quan trọng là tớ thấy có bao nhiêu người nghe nhạc đâu, toàn là xem MV trực tiếp.”
“Haiz, sao Thi Âm đẹp thế không biết, lúc mang thai cậu ấy, mẹ cậu ấy xây miếu cho bồ tát hay gì?”
“Hôm nay tớ nhận ra nam sinh có gu thẩm mỹ bác ái như Giang Trực Thụ hay Đạo Minh Tự hoàn toàn không tồn tại ngoài đời thực, hoàng tử là phải ở bên công chúa thì mới xứng đôi. Nếu tớ mà đẹp á hả, chắc chắn và cũng chỉ muốn quen thằng nào đẹp trai thôi.”
“Chân lý của nhân gian. Chậc chậc, cứ như tiên nữ kéo đàn, đẹp xỉu!”
…
Ồn ào xôn xao, cái gì cũng nói được, nhưng rất ít người thảo luận về bản nhạc, phần lớn đều nói “Sao Thi Âm giống tiên nữ thế?” và “Sao Bùi Thời Khởi đa tài đa nghệ thế, quả là ông vua tài lẻ!”.
Còn về phần “Bạn gái tin đồn Viên Tương Cầm” của Bùi Thời Khởi rầm rộ một thời thì cũng chỉ là “bạn gái tin đồn”, thậm chí tám mươi phần trăm người từng bàn tán chuyện đó còn không nhớ được tên cô. Có lẽ sự tồn tại của cô sẽ là:
“Há há, thua, cậu đi tám chuyện mà còn không biết tên, cái gì mà ngồi bàn cuối tổ tư chứ? Sao tớ biết chỗ ngồi của tụi lớp thử nghiệm mà biết nó là ai được.”
“Hồi đó tớ nghe cho vui thôi, vừa nghe là đã biết tin vịt, gu của Bùi Thập Thất không thể nào là như thế được. Bởi vậy nên tớ đâu thèm nhớ tên, nói thật… Ối mẹ ơi, thấy không thấy không, góc nghiêng vừa nãy của Bùi Thập Thất đẹp khủng khiếp! Ôi trời đất ơi, tớ không kịp chụp.”
“Hơ, chụp làm gì, cuối cùng người ta vẫn yêu tiên nữ thôi.”
…
Là sự tồn tại như vậy.
Cô chợt ảo não vô cùng, bèn đứng dậy đi ra ngoài.
“Ớ ớ, cậu lại muốn đi đâu nữa? Tớ bảo cậu rồi, lúc nãy cậu xông vào phòng nghỉ, lớp mình đã bị trừ điểm rồi đó, tới bây giờ cậu vẫn chưa báo lý do với tớ đó, cậu không được gây sự nữa.” Quách Mạn Trân kéo ống tay áo của cô lại, nhướn mày cảnh cáo.
“Tớ hơi đau đầu.” Ninh Từ giãy nhẹ tay ra, “Ra ngoài hóng gió một lát.”
“Điểm của lớp phải được lọt vào top đó, Ninh Từ, tớ cảnh cáo cậu…”
“Tớ sẽ bù lại số điểm mà lớp bị trừ vì tớ.” Cô nghiêm mặt, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu không có quyền hạn chế tự do của tớ.”
“…”
Quách Mạn Trân nhìn bóng dáng quả quyết của cô, thoáng ngớ người, sau đó cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười, tức giận đập tay xuống ghế: “Hớ, gì đây, làm hại lớp bị trừ điểm đáng tự hào lắm hả? Không phải chứ, đại ca à, cậu tưởng cậu là ai, nhân vật chính là do tớ không thèm nên cậu mới được diễn đó! Làm lớp bị trừ điểm mà còn dám lên giọng với tớ, cậu tưởng cậu là Thi Âm chắc!”
…
Ở phía sau, tiếng mắng dần chìm nghỉm trong tiếng hò reo của khán giả, Ninh Từ cắn môi, không biết đi tới chỗ nào, rồi bỗng dưng quay lại, đứng trước mặt Quách Mạn Trân, sau đó ném cái bánh kem nhỏ vào người cô ấy. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Quách Mạn Trân, cô xoay người bỏ đi.
“… A a a a! Ninh Từ, cậu bệnh hả!”
… Đúng vậy, cô bệnh rồi, bệnh nguy kịch không có thuốc chữa, ai có thể tới cứu cô đây?
Nữ sinh bần thần bước đi, cuối cùng ngồi xuống bồn hoa vắng lặng. Vừa ngồi xuống, ở hội trường cách đó không xa vang lên tiếng vỗ tay vang dội, vô cùng nhiệt liệt, hẳn là tiết mục hợp tấu của Thi Âm và Bùi Thời Khởi đã kết thúc. Cô nhếch môi, cười tự giễu. Chắc là ông trời ghét cô lắm nên mới không chịu cho cô bất cứ việc tốt đẹp nào, toàn bộ may mắn đều đặt lên kẻ đáng ghét.
Vô số muộn phiền dồn ứ ở đáy lòng, toàn thân như muốn nổ tung. Cô trầm lặng chố lát, sau đó móc một cái bao nhỏ từ trong túi ra.
Bồn hoa ở phía sau sân vận động là nơi cực kỳ vắng vẻ, lúc trước Bùi Thời Khởi và Thi Âm cùng đi lấy sách cũng không hề biết chỗ này. Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang xem văn nghệ, bốn bề tĩnh lặng như tờ, không có lấy một bóng người, chỉ có cô gái cô độc ngồi ôm đầu gối, toàn thân lượn lờ làn khói mờ ảo. Một vật thể bị ném vào thùng rác, giữa không trung lả tả tàn tro.
Một. Hai. Ba… Ồ, chỉ còn lại cái cuối cùng. Cô thở dài, mở nắp bật lửa, châm điếu thuốc cuối cùng.
“Ninh Từ.”
Phía trước bỗng vang lên giọng nữ nhẹ nhàng, cô ngẩng đầu theo phản xạ.
Tách. Đèn flash điện thoại chợt lóe lên, sáng đến chói mắt, sáng đến độ như đang khiêu khích.
“Thi Âm!” Bởi vì quá bất ngờ, Ninh Từ thoáng sửng sốt mấy giây, sau đó mới nhận ra Thi Âm chụp cái gì, vứt điếu thuốc đi, nhíu mày, gằn giọng, đôi mắt sáng quắc nhìn Thi Âm: “Cậu xóa ảnh ngay cho tôi.”
Nữ sinh nhoẻn môi cười với cô: “Không xóa.”
“Thi Âm…”
“Xóa ảnh cũng vô dụng, tôi còn có video.” Thi Âm cất điện thoại, ung dung nói: “Có điều bây giờ chúng ta không nói chuyện này vội. Tôi sắp quay lại sân khấu để dẫn chương trình rồi, chỉ rảnh mười lăm phút thôi, hẳn cậu sẽ nhân lúc này để giải thích với tôi chuyện Diệu Diệu bị dị ứng và đàn violon bị đứt dây nhỉ?”
“Dị ứng, đàn đứt dây… gì chứ, cậu đang nói gì vậy?”
“Cậu phủ nhận với tôi cũng vô nghĩa thôi. Tôi tới đây không phải để nghe cậu phản bác, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cậu có nỗi khổ nào không thôi.”
“… Cậu có ý gì?”
“Ý của tôi là trước khi ra tay, tôi có thể cho cậu mười lăm phút để giải thích. Nếu cậu có nỗi khổ tâm, điều khó nói hay oan ức gì đó thì cứ nói hết ra, nếu hợp lý, tôi sẽ châm chước mà bỏ qua cho cậu.
Nhưng một khi mười lăm phút này trôi qua, vậy thì ngại quá, tôi sẽ ra tay.
Cho nên,”
Thi Âm hơi dừng lại, khoanh tay, ung dung nhìn Ninh Từ.
“Ninh Từ, cậu có gì muốn nói cùng tôi không?”
… Có gì muốn nói không?
Vầng trăng trên đầu rất sáng, ngày mai hẳn sẽ là một ngày nắng.
Ninh Từ siết chặt chiếc bật lửa và bao thuốc lá rỗng, không biết do gió đêm quá lạnh hay vì cô mặc quá ít mà toàn thân run run, cả người co rúm.
Thi Âm đứng trước mặt cô, mặc chiếc váy tinh sảo, tư thái trang nhã, ánh mắt nhìn xuống hệt như đang nhìn một nàng công chúa, còn cô chính là Margaret() ô danh trong sử sách.
Có quá nhiều điều muốn nói.
() Công chúa Margaret ( – ) là con gái út của vua George IV, em gái của Nữ hoàng Elizabeth II, Vương quốc Anh. Margaret có nhan sắc kiều diễm, được coi là một trong những công chúa đẹp nhất thế kỷ . Tuy nhiên, đời tư của bà cực kỳ thị phi.