Thi Âm tạm thời không có tâm trạng suy nghĩ Leonardo DiCaprio trông thế nào bởi vì sự việc bất ngờ đầy hoang đường hiện tại khiến cô càng phiền não hơn cả lúc không giải ra bài tập.
Đầu sỏ gây tội Hứa Tập An đứng đần mặt ra, mãi tới khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo phát ra từ thiếu niên bên cạnh, người cậu ta mới giật tưng một cái tựa như vừa tỉnh mộng, tiến lên kéo tay áo nữ sinh:
“Xin lỗi nữ… bạn học, ngộ thương, thực sự là ngộ thương, tớ nhỡ tay. Thương thế của cậu thế nào rồi? Có cần tới phòng y tế không? Nếu có chuyện gì, tớ và cả Bùi Thời Khởi sẽ cùng chịu trách nhiệm.”
… Bị một cái bánh bao mềm đập trúng mà cũng bị thương? Bộ người cô làm bằng thủy tinh hay gì?
Nếu không phải vì giọng nói của đối phương quá chân thành, Thi Âm sẽ nghĩ cậu ta đang mỉa mai mình.
Cô lùi về sau, lẳng lặng tránh tay cậu ta, nhẹ giọng: “Không cần, lần sau cẩn thận một chút.”
Tuy miệng nói thế nhưng ánh mắt lại không phải thế. Cô nhíu nhẹ mày, giọng nói lãnh đạm, dáng vẻ xa cách, ngay cả câu “Không sao” cũng không thèm nói cho người ta nghe. Rất kiêu ngạo.
Giang Diệu đứng bên cạnh thấy là lạ, Thi Âm rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, nho nhã lễ độ, chưa bao giờ so đo với người khác. Trước đây, nếu chỉ có chút chuyện cỏn con thế này, Thi Âm không hề để bụng, ngược lại còn tốt bụng chủ động xoa dịu không khí chứ không phải như bây giờ, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt.
Hứa Tập An cũng nhận ra nữ sinh trước mặt không thân thiện, cậu ta không biết phải nói gì bèn luống cuống kéo tay áo của Thập Thất ca để cầu cứu.
Chủ yếu là vì Thi Âm nổi tiếng quá. Cô xinh đẹp, học giỏi, tốt tính, quan hệ với người xung quanh cũng tốt, là MC của khối lớp ở các hoạt động của trường, cũng là MC được yêu thích nhất trên kênh radio trường, mỗi lần cô lướt qua một lớp học, tiếng xì xào bàn tán lập tức vang lên. Lúc đối diện với cô, chẳng hiểu sao các nam sinh trong trường đều co rúm cả lại, cũng giống như các nữ sinh sẽ tự động hồi hộp khi đối mặt với Bùi Thời Khởi.
Dẫu sao, Bùi đại gia cảm thấy tay áo của mình sắp rách đến nơi rồi. Nhưng nói gì thì nói, sự việc buồn cười hôm nay cũng bắt nguồn từ sự ngu ngốc của đồng đội heo nên mới ảnh hưởng đến người vô tội, đối phương không có lỗi gì cả.
Sai thì xin lỗi là việc nên làm. Nếu xin lỗi mà người ta không chấp nhận thì cũng chỉ còn cách tiếp tục xin lỗi. Giữa đàn ông với nhau, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa bằng một chai coca ướp lạnh, nữ sinh hơi mảnh mai thì có thể đưa thêm một chai.
Đáng tiếc hiện tại không có thức ăn hay đồ uống gì cả, đưa thẳng tiền thì sỉ nhục người ta quá, vì vậy sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, thiếu niên lấy một cái bánh bao trong túi ra, cầm cổ tay của nữ sinh lên, trước khi cô kịp phản ứng thì đã đàng hoàng đặt cái bánh vô lòng bàn tay cô.
“Cái này dùng để xin lỗi.” Cậu vỗ vai cô, hào sảng nói: “Chúng ta coi như một nụ cười xóa bỏ ân oán, không ai so đo ai nữa.”
Một nụ cười xóa bỏ ân oán… Lời này phải do người bị hại nói mới hợp lẽ chứ nhỉ?
Ban đầu cô vô tình đụng trúng cậu, nhưng hôm nay cậu dùng “vũ khí” tấn công lại cô, còn lưu lại vụn bánh bao trên người cô nữa, như vậy hai bên coi như có qua có lại.
Cô sửa đề cho cậu là “xâm phạm quyền riêng tư”, nhưng cậu cũng đọc truyện do cô viết, còn hỏi cô kết cục, như vậy miễn cưỡng coi như huề nhau.
Nhưng việc vẽ bậy lên đề thi của cô thì sao? Còn vẽ bằng bút mực nữa đó!
Thi Âm ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không ra cậu ta lấy cái gì để giảng hòa cho việc mình bị diss là heo chân ngắn và nhỏ đần Sahara, chẳng lẽ chỉ bằng một cái bánh bao có giá ba xu này?
Quá bất công!
Đáng tiếc cô phản xạ quá chậm.
Đợi đến khi cô nghĩ ra, nam sinh đã đi vào phòng học, bóng lưng tiêu sái, bước chân lười nhác, dùng hành động thực tế để phán quyết vụ án: Chỉ cần cậu nhận lấy cái bánh bao này thì chúng ta chính thức hòa giải.
Dù cái bánh bao tượng trưng cho hòa bình và hữu nghị này là do cậu tự ý nhét vào tay cô.
Nguyên tắc xã giao của Bùi đại gia đã thể hiện rõ rệt trên một cái bánh bao: Tôi xin lỗi bạn không phải xem bạn cần gì mà là xem tôi có gì.
Giang Diệu ôm hai má hú hét hệt như đang gặp thần tượng: “Bùi Thời Khởi đẹp trai quá xá đẹp trai chết mất đẹp trai rụng rời cha mẹ ơi, tớ cũng muốn ăn bánh bao của cậu ấy!”
“… Đừng mơ nữa, có thời gian theo đuổi thần tượng, chẳng thà suy nghĩ cảnh Leonardo DiCaprio cầm súng nước còn hơn.”
“Thi Âm, tớ cho phép cậu im lặng năm phút.”
“Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Lão Dương nói ở giai đoạn này, chúng ta phải thanh tâm quả dục, loại trừ tạp niệm.”
“Hơ, có ma mới đi tin lão Dương, tớ nói cho cậu biết…”
“Nói cái gì mà nói? Còn không mau vào lớp đi, hai đứa đứng ngoài này làm gì? Không học à?”
“Xin lỗi thầy ạ, chúng em vào ngay.”
Điều thứ nhất về ánh hào quang của nam chính Bùi Thời Khởi: Giáo viên luôn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để túm cổ học sinh.
Mà nhân vật phản diện Thi Âm không biết thời thế nên chắc chắn sẽ gặp quả báo.
Được rồi, bất kể đoạn nhạc dạo dài dòng đến đâu, quanh co thế nào, cuối cùng Thi Âm cũng thuận lợi vào “cái nôi cách mạng tiến đánh Thanh Hoa Bắc Đại của trường NhấtTrung”, bước lên con đường dẫn tới đại học danh giá.
Cái này không phải là cô tự dát vàng lên mặt mình mà là miêu tả của chủ nhiệm lớp.
Vừa chia lớp, không khí không khác gì lúc khai giảng, phòng học náo nhiệt như nồi nước đang sôi ùng ục.
Thi Âm ôm cặp ngồi ở góc lớp, gác đầu lên cặp vừa dựa vào tường vừa vô thức nhìn chân mình.
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng diễn thuyết:
“… Tại sao lại tạo ra lớp thử nghiệm? Đó là sự cải cách dũng cảm của nhà trường… Lớp thử nghiệm phải cho ra dáng của lớp thử nghiệm, chúng ta phải tạo ra sự khác biệt, phải dẫn đầu, không được tụt lại dù chỉ một em! Sau này ở giờ tự học tối, phải tan học muộn nửa tiếng, chủ nhật phải học buổi sáng, mỗi tuần kiểm tra một lần…”
Cả lớp vang lên tiếng kêu than khe khẽ:
“Mẹ ơi, nghiêm khắc vừa thôi chứ.”
“Mỗi ngày tan học muộn nửa tiếng? Vậy về tới nhà cũng phải mười một rưỡi rồi, có tính cho người ta ngủ không đây!”
“Haiz, biết thế thì hồi thi chia lớp đã làm sai vài câu rồi.”
…
Tuy là than vãn nhưng trong giọng nói, sự tự hào và hãnh diện lấn át nỗi bất mãn, bởi vì “chế độ khắt khe” này chứng minh họ tài giỏi hơn người khác, mang đến niềm tự hào to lớn đối với những thiếu niên thiếu nữ đương độ trưởng thành. Vì vậy, nói là than vãn thì chi bằng nói thẳng là sự khoe khoang biến tướng.
Trừ một người.
Thi Âm ngước mắt liền nhìn thấy nam sinh bị thầy giáo kéo lên bục giảng đếm bài thi. Theo lời tuyên bố của thầy chủ nhiệm, đôi lông mày của nam sinh tuấn tú nhíu càng lúc càng chặt, mặt sa sầm, nghiến răng nghiến lợi đếm bài thi. Đếm được một nửa, có lẽ vì tức quá nên quên mất mình đã đếm được bao nhiêu rồi, chỉ còn nước đếm lại từ đầu, từng tờ từng tờ. Căn cứ vào khẩu hình miệng của cậu, Thi Âm đoán có lẽ cậu vừa chửi “Mẹ nó.”
… Cảm giác tức giận vô cùng chân thật, cũng vô cùng thú vị.
Cô không quan tâm tới bài diễn thuyết dài dòng đơn điệu của thầy chủ nhiệm lớp nữa mà rất hứng thú với biểu cảm phong phú của thiếu niên.
“Hôm nay các em dùng thực lực của mình để vào lớp thử nghiệm, hưởng thụ tài nguyên và giáo viên tốt nhất trường, sau này thi tháng, tất cả các em đều phải vững vàng nằm trong top , nếu ai bị rớt khỏi top , mỗi tiết tự học đều sẽ học ở văn phòng của giáo viên cho đến khi nào lọt vào lại top mới thôi.”
Nam sinh nhíu chặt mày, ném bài thi qua một bên, tiếng loạt xoạt thay thế cho những lời kháng nghị kịch liệt.
“Còn nữa, trong lớp thầy, tuyệt đối không có việc đi trễ về sớm, ai đến trễ hoặc về sớm một phút thì phải tan học trễ thêm mười phút!”
Nam sinh liếc mắt, thuận tiện đạp một cú vào Hứa Tập An đang ngồi bàn đầu chẳng hiểu sao lại cười ré lên, không thèm đếm bài thi nữa mà dựa vào bảng, mỗi một sợi tóc đều bộc lộ sự cáu kỉnh.
“Thêm nữa, có ba việc cấm kỵ sau đây các em tuyệt đối không được vi phạm: một là mang điện thoại, hai là đánh nhau và ba là yêu sớm.” Giọng của thầy chủ nhiệm lớp vang dội: “Nếu để bị phát hiện phạm vào một trong ba điều cấm kỵ này thì sẽ bị đình chỉ học một tuần, nếu vi phạm ba lần trở lên, bất kể thành tích tốt đến đâu cũng sẽ bị mất tư cách học tại lớp thử nghiệm.”
Thi Âm nhìn thấy nam sinh nhướn mày, vẻ mặt suy nghĩ trông lung lắm. Cô nghĩ hình như mình đoán được suy nghĩ của người này.
Trong lớp có không ít bạn nữ lén nhìn Bùi Thời Khởi, ánh mắt của họ hoặc nồng cháy hoặc ngại ngùng, nếu mở camera được gắn ở trên bảng, người ta sẽ phát hiện thiếu niên đứng ở một góc mới là tâm điểm chứ không phải thầy chủ nhiệm đang nói hoài không dứt ở bên cạnh.
Có lẽ cậu đã quen được mọi người chú ý nên không hề bị ảnh hưởng mà thờ ơ tự đắm chìm trong suy nghĩ, tựa như vạn vật chúng sinh đều không xứng đáng làm vai phụ cho cậu.
Cảm giác này khiến người ta… hơi khó chịu.
Thi Âm hờ hững dời mắt nhìn những hàng cây xanh mướt ngoài cửa sổ, hệt như đang thầm so tài với đối phương.
Dẹp, có gì hay ho chứ.
Tuy rằng đối phương không hề hay biết những suy nghĩ phức tạp trong cô.
Ngượng ngùng e lệ là dáng vẻ của những cô học trò trong thời kỳ trưởng thành, tuy khiến mình tầm thường, thậm chí không dám nghĩ tới việc sẽ được đáp lại nhưng tâm trạng dè dặt đó sẽ trở thành hồi ức đơn thuần đáng quý mỗi khi nghĩ về trong quãng đời sau này.
Âm thầm so cao thấp, tự cho rằng mình chẳng thua kém ai cũng là biểu hiện tâm lý của nữ sinh. Càng che giấu thì sự ngụy trang càng mạnh, bất kể thế nào cũng không cam lòng, chỉ có thể tự mình giải thích đó là vì lòng hiếu thắng đang quấy phá, nhưng lại chẳng thể phủ nhận trong quá trình ganh đua, so sánh, người ấy đã bất giác trở thành sự chú ý đặc biệt trong mắt mình. Thành tích, các mối quan hệ, mức độ được quý mến… Phần lớn sinh hoạt đều tự động có liên quan tới người ấy.
Người như vậy còn hèn mọn hơn cả thiếu nữ e lệ thẹn thùng. Bởi vì ngay cả sự mong đợi vào tình yêu mà họ cũng không có, ngay từ ban đầu đã hoàn toàn kết liễu khả năng giữa mình và đối phương.
Nhưng Thi Âm ở tuổi mười bảy cũng không ý thức được sự đối địch cao ngạo của mình cũng là biểu hiện của chủ nghĩa bi quan.