Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
"Đại nhân?"
Quản gia ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Nặc, chờ hắn trả lời.
Bùi Nặc thu hồi thần sắc trên mặt, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, hắn kéo kéo khóe môi, "Các ngươi ngay cả thành phần hương khí này đều không thể điều tra ra, làm sao lại có thể điều chế được! loại thuốc kích dục này?"
Thời điểm hắn nói đến từ thuốc kích dục, hiếm thấy mà tạm dừng một chút.
Hắn nghĩ tới Nguyễn Đường, có chút biệt nữu, lại có chút sung sướng, không tự giác dùng ngón tay chắn bên môi, che giấu mạt cười kia.
Quản gia nghe ra ý tứ bên trong lời nói Bùi Nặc, cung kính cong thân thể, "Thân vương đại nhân, ngài yên tâm, trên thế giới này, còn không có đồ vật Huyết tộc chúng ta, không lấy được.
"
Thời điểm mới vừa rồi hắn thẩm vấn Nguyễn Ý, chỉ nghe hắn nói đây là đồ vật Huyết Liệp đặc chế.
Huyết Liệp xếp nhân thủ vào bên trong Huyết tộc bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng có nội ứng, hơn nữa bên trong những hội đấu giá chợ đen, cũng không thiếu những người đầu cơ trục lợi.
Huyết Tộc kéo dài trên ngàn năm, tài phú sớm đã tích lũy một cảnh giới người khác không thể tưởng tượng, không có đồ vật gì bọn họ không mua được.
Bùi Nặc nhíu mày, chính mình cũng đã nghĩ thông suốt chuyện này, đơn giản gật gật đầu, nâng mí mắt lên nhàn nhạt nhìn lướt qua quản gia, "Trước khi đưa lại đây kiểm tra lại một lần.
"
Cũng đừng để người khác cho thứ gì khác vào.
Quản gia đáp ứng, xoay người rời khỏi phòng.
Đau đớn cùng tình dục trong thân thể Bùi Nặc đều đã chậm rãi biến mất, hắn dựa ở trên ghế, suy nghĩ bay bổng, ngón tay lạnh băng, lại nhịn không được chạm vào miệng mình.
Hắn còn nhớ rõ xúc cảm mềm mại kia.
Bên kia Nguyễn Đường cũng không có ngủ, cậu đem chăn kéo cao, cả người buồn bực ở trong chăn, rất là khẩn trương nhéo ngón tay suynghĩ, Bùi Nặc rốt cuộc có ý gì.
Vì cái gì lại hôn cậu?
Nhưng mà cậu từ trước đến nay mơ hồ, suy nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ ra, ngược lại khiến chính mình buồn bực đến đỏ bừng cả mặt, hô hấp không thông, Nguyễn Đường vội vàng chui khỏi chăn, hít một hơi thật sâu.
[chúc mừng ký chủ, độ sung sướng của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên, đạt được thành tựu thân mật, + tích phân!]
Thanh âm hệ thống rất là vui sướng, [về sau ký chủ nên tiếp xúc thân mật nhiều như vậy nha ~ như vậy không chỉ có mục tiêu nhiệm vụ cảm thấy sung sướng, cả tích phân của ký chủ cũng sẽ càng nhiều nha ~]
Cách toàn bộ biển ý thức, Nguyễn Đường đều có thể cảm giác được hệ thống đang nhộn nhạo cùng vui sướng.
Nguyễn Đường vô ý thức nắm chặt ngón tay, bên trong mê mang bắt được một chút trọng điểm, "Bùi Nặc, thật sự cao hứng?"
Hệ thống vội vàng gật đầu, [phải phải, kiểm tra đo lường thấy độ sung sướng của mục tiêu nhiệm vụ có tăng lên một độ lớn, theo bổn hệ thống suy đoán, mục tiêu nhiệm vụ là thích kiểu hành vi này.
]
Cho dù hết thảy đều là căn cứ vào tình dục mà phát sinh, nhưng kiêu ngạo cường đại như Bùi Nặc, cuối cùng cũng trầm luân vào bên trong tình dục.
Đây còn không phải cũng là một loại thích?
Từ trình độ tích phân tăng lên xem tới, Bùi Nặc đích xác rất thích loại hành vi thân mật này, hơn nữa, Nguyễn Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nếu nhiệm vụ của cậu là cho Bùi Nặc ấm áp, làm Bùi Nặc cao hứng, như vậy loại hành vi này, cũng không phải không thể tiếp tục.
Cậu cũng muốn cho Bùi Nặc cao hứng.
Nguyễn Đường nhịn không được cười cười, trên gương mặt lộ ra một cái lúm đồng tiền ngọt ngào, như là rót mật đường, "Tôi đã biết.
"
Cậu đáp ứng thực dứt khoát, không có nửa điểm kháng cự, thậm chí còn có một chút khẩn trương cùng e lệ không biết tên.
Bùi Nặc cách một ngày, lại đi tìm Nguyễn Đường.
Rõ ràng cả ngày hôm nay hắn đều không có đi gặp Nguyễn Đường, hiện tại sau khi nhìn thấy, nhưng lại cảm thấy có chút vui mừng kỳ lạ.
Trước khi hắn tới, đã hít vào một số lượng thuốc kích dục vừa phải, đủ để khống chế chính mình, cũng sẽ không giống như lúc trước mất khống chế.
Nhưng mà, ánh mắt Bùi Nặc, rơi xuống trên môi Nguyễn Đường, hô hấp chậm một nhịp, cái loại xúc động muốn hôn này, lại lan tràn lên.
Loại xúc động này, tựa hồ không quan hệ tới thuốc kích dục, cũng giống như hắn rõ ràng có thể tự mình tiêm vào thuốc giải độc, giải trừ tác dụng của thuốc, nhưng hắn vẫn tới trước mặt Nguyễn Đường.
Giống như là bị ma nhập.
Bùi Nặc hơi hơi khom người, ôm Nguyễn Đường ngồi xuống đùi mình, một bàn tay hắn bóp cằm Nguyễn Đường, đầu ngón tay dùng sức vuốt ve một chút, đôi mắt tối sầm vài phần.
Hắn rõ ràng đang rất khó nhịn, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình, miễn cưỡng duy trì ưa nhã của mình, hỏi một câu," ta có thể, hôn em sao?"
Nhưng mà không chờ Nguyễn Đường trả lời, Bùi Nặc cũng đã cúi người hôn lên.
Hắn hôn đôi môi mềm mại kia thật mạnh, một bàn tay dùng sức đè lên cái ót Nguyễn Đường, mút đầu lưỡi Nguyễn Đường, vuốt ve hàm trên mẫn cảm, động tác của Bùi Nặc tuy rằng cũng không thuần thục, thậm chí có chút trúc trắc, nhưng là lại mang theo chiếm hữu dục nồng đậm.
Phảng phất muốn nuốt trọn Nguyễn Đường vào trong bụng.
Khóe môi Bùi Nặc cọ qua vành tai Nguyễn Đường, đáy mắt lạnh nhạt xa cách lây dính một tia thoả mãn cùng với nóng rực, "Kêu ra tiếng.
"
"Ta thích nghe tiếng của em.
"
Trong mắt Nguyễn Đường thủy quang liễm diễm, gương mặt phiếm hồng, cậu mê mang nhìn Bùi Nặc, không quá minh bạch, vì thế phát ra một cái âm đơn mềm mại, thanh âm có chút ngọt nhu, như đang làm nũng, "Ân?"
Cậu lần thứ hai bị Bùi Nặc hôn lên.
Bùi Nặc vuốt ve sau cổ Nguyễn Đường, giống như thợ săn đang uy hiếp con mồi, khống chế hết thảy, hắn nhẹ giọng cười, tiếng cười trầm thấp, "Bé ngoan.
"
Nguyễn Đường dựa vào trong lòng ngực Bùi Nặc, mũi chân nhẹ nhàng quơ quơ, làm bộ lơ đãng cúi đầu, sau đó vụng trộm thả một viên kẹo vào trong túi áo Bùi Nặc.
Có phải nếu có kẹo, Bùi Nặc liền sẽ không hôn cậu mạnh như vậy?
Tuy rằng thực thoải mái, nhưng là, có điểm đau.
Bùi Nặc nhìn thấy động tác của Nguyễn Đường, lại cũng không để ý, hắn nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, đôi mắt màu đỏ sậm hiện lên chuyên chú cùng thâm ý, tựa hồ đã hạ định quyết tâm gì rồi.
Hắn muốn Nguyễn Đường vĩnh viễn lưu lại, hơn nữa có được cậu.
Thẳng đến một ngày kia hắn chết đi.
"Tiếp nhận ta chuyển hóa, biến thành quỷ hút máu được không?"
Hắn nói như vậy.
.