Chương : Kỳ Sinh Lý ().
Giống như ngày hôm trước, Nhạc Bối Bối và Bạch Phàn cùng nhau đi vào lớp, thu hút sự chú ý của không ít bạn học.
Nhạc Bối Bối biết rõ bọn họ hiếu kỳ cái gì. Chị đại trước đó vẫn luôn phát rầu vì tìm cách bắt nạt học thần của bọn họ, nay không rõ vì sao không những không bắt nạt, ngược lại còn mang theo người ở trước mặt bàn dân thiên hạ đi đi lại lại, chẳng sợ độ nổi tiếng lại lần nữa được hâm nóng. Vì vậy không lâu sau đó trên diễn đàn trường Thanh Mục của đám học sinh nổi lên một cái Topic: Chị đại mở ra hình thức bắt nạt người mới.
Phía dưới rất nhanh liền xuất hiện rất nhiều bình luận, mọi người đều cho rằng kế sách mới của cô có lẽ so với lúc trước còn muốn ác liệt hơn. Nhất định là diễn trò đối xử tốt với Bạch Phàn trong thời gian ngắn, sau đó lại âm thầm tìm cơ hội dằn mặt, khiến cậu thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ cô và cậu vốn không phải người cùng một thế giới. Nực cười thay, mọi người đều vui vẻ muốn ăn miếng dưa này.
Thực ra theo như trí nhớ rời rạc của nguyên chủ, thời gian nguyên chủ ở trường rất ít nên cũng không mấy quen đường. Mỗi khi cô ta đến trường, Bạch Phàn sẽ nhận được tin nhắn đầu tiên, là người chuyên dẫn cô về lớp. Vì thế chỉ cần cô đến trường, tự nhiên có Bạch Phàn đến đón. Nhạc Bối Bối hôm nay là lần thứ hai tới trường, ký ức của nguyên chủ hiển nhiên không thể dựa vào, lại thấy Bạch Phàn từ xa đi tới, hẳn là sợ cô sẽ lạc đường đi nhầm lớp của Lưu Vân Liêm nên cô không nghĩ nhiều đã đi theo.
Trường Thanh Mục quá mức lớn, chỉ riêng nhà ăn và nhà đa năng đã chiếm hết sạch diện tích phía tây của ngôi trường này. Không những vậy còn có hơn mười mấy dãy lớp học trang bị tân tiến, cùng với sân bóng, nhà thể thao...v...v... thực sự làm khó một người thích la cà nhưng biếng làm công tác tìm hiểu địa hình như nguyên chủ. Vì vậy trong kí ức nát bét của cô ta, rất nhiều nơi chỉ là một cái địa danh, hoàn toàn chưa từng đặt chân đến.
Nhạc Bối Bối trước khi cùng Bạch Phàn rời đi có trộm nhìn Nguyễn Tư Nguyên một chút, thấy anh một mình đi về phía ngược lại, bước chân đều đặn mà trầm ổn, thoạt nhìn dường như có vẻ nội liễm thâm trầm, lại vẫn cứ không địch nổi cô độc quạnh quẽ, bẩm sinh phát ra từ trong xương tủy.
Nhạc Bối Bối rũ mi không tiếp tục nhìn nữa, quay đầu cùng Bạch Phàn rời đi.
Số mệnh Nguyễn Tư Nguyên định sẵn là nam phụ một đời cô độc, vốn nên có dáng vẻ như vậy. Nếu cô đã không muốn dính líu vào kịch tình liên quan đến cuốn tiểu thuyết kia, thì vẫn nên ít quản chuyện của người khác đi thôi.
() Thiếu quản nhàn sự (少管闲事): bớt lo chuyện bao đồng.
:.: Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu :.:
Trên đời này, có một số chuyện người ta tân tân khổ khổ cũng không thể làm được, nhưng sẽ có người không tốn bao nhiêu công sức lại vẫn hoàn thành được thật tốt. Ví dụ như bài tập nâng cao, có người thật sự không nhất thiết phải nghĩ hói đầu cũng có thể viết ra được đáp án đầy đủ, chính xác.
Nhạc Bối Bối cầm đáp án bài tập hôm qua cô giải không ra của Bạch Phàn, lập tức nhìn nhận thiếu niên bằng con mắt khác.
Nếu cô nhớ không nhầm thì kiến thức áp dụng ở bài tập này trong khoảng thời gian này sẽ không được giảng đến, nhưng lại bị thầy Chu ngẫu nhiên tìm thấy rồi nhét vào bài tập nâng cao của bọn họ.
Đến khi thầy Chu chữa bài tập nọ, cả lớp năm mươi người lại thấy ông trực tiếp điểm danh Bạch Phàn. Nhạc Bối Bối thầm nghĩ, xem ra ông cũng biết bài tập này cả lớp cũng chỉ có mình cậu làm được. Cô thậm chí thấy được ánh mắt của thầy Chu nhìn Bạch Phàn càng lúc càng trìu mến.
Thầy Chu sủng nịnh mà từ tốn dặn dò: “Tất cả chúng ta nhớ phải học tập bạn học Bạch Phàn thật tốt.” học trò bên dưới lập tức sôi nổi đáp ứng.
Ngẫm cũng đúng, làm gì có giáo viên nào lại không thích học sinh có thể giải được bài tập nâng cao mà mình giao, xem ra cân nặng của Bạch Phàn trong lòng thầy Chu cũng nặng lắm. Lại nghĩ lúc trước nguyên chủ thường bắt nạt bạn học này, làm sao cô ta làm được như vậy? Dựa vào độ yêu thích của giáo viên với cậu ta, chẳng lẽ không một người sẽ chịu đứng ra ngăn cản giúp cậu ta hay sao?
Nhạc Bối Bối nghĩ một hồi lại vẫn như cũ tìm không ra đáp án, đành thôi. Trước mắt cô còn rất nhiều lỗ hổng kiến thức đang chờ cô đi đắp vào, có thời gian nghĩ mấy thứ đó còn không bằng tranh thủ làm bài trước mặt. Còn một tháng nữa sẽ theo thông lệ thi tháng, cô phải nắm thật chắc khoảng thời gian không ngắn không dài này vững vàng ôn tập.
Vì vậy liên tiếp hai tuần tiếp theo, toàn thể học sinh lớp mũi nhọn khối mười hai chứng kiến một Nguyễn Bối Bối từ trước vẫn luôn lêu lổng, đến nay đột nhiên chuyển sang hình thức bán mạng làm đề. Tin này quá mức giật gân, đến nỗi chủ nhiệm lớp vốn cho rằng cô là một chậu hoa héo có tưới nhiều nước thêm cũng không cứu được mà mất hết niềm tin lại lần nữa như thấy được đường cứu vãn. Cô Tống thầm nghĩ, không lẽ là giáo huấn lần trước có tác dụng sao?
Vì vậy Nhạc Bối Bối trong mắt cô Tống lúc này chính là một chậu cây nhỏ trước cửa sổ, mỗi ngày đều tiếp nhận nắng sớm rồi không ngừng vùi đi héo úa ban đầu, vươn lên thân mình lộ ra lá non mới xanh mướt.
Nhạc Bối Bối biết sự thay đổi này của mình sẽ làm dậy lên ít sóng gió, thế nhưng không có quá nhiều để tâm. Cô không làm theo kịch bản sao có thể không sợ trời phạt? Thế nhưng chết cũng đã chết một lần, hơn nữa chúng ta không phải cũng sẽ dặn chính mình phải mạnh mẽ để vượt lên chính mình, muốn thành công thì không được ngại thay đổi hay sao! Cho dù ông trời có trách phạt thì cô cũng không hối hận, con người muốn tiến về phía trước thì có gì sai trái!
Thế nhưng cứ tưởng mọi thứ đã vào quy luật, lại không nghĩ đến chỉ là bình yên trước phong ba. Mặc kệ Nhạc Bối Bối có muốn hay không, có một số chuyện cô không muốn tham gia không có nghĩa là sẽ được để yên.
Vì vậy trước kì thi tháng một tuần, Nhạc Bối Bối ngoài ý muốn gặp được một nhân vật có tiếng trong cốt truyện, nhưng bản thân cô ngược lại chẳng biết gì hết.
Giờ nghỉ trưa, Nhạc Bối Bối sau khi ăn trưa xong lại đột nhiên đau bụng dữ dội. Vốn dĩ cái bụng từ buổi sáng đã thấy có chút không thoải mái nhưng cô không nghĩ nhiều, cho đến khi buổi trưa đột nhiên lũ tràn đê, cô mới giật mình nhận ra — —hồng thủy đã đến!
Nhạc Bối Bối lúc đó ngồi trên thảm xanh nhạt do Bạch Phàn trải, sắc mặt lúc trắng lúc đen, không biết nên mở miệng ra sao với cậu mới tốt. Cuối cùng có lẽ thấy cô không được bình thường mà không ngừng nhấp nhổm, Bạch Phàn rốt cuộc chú ý đến.
“Cậu sao thế?” Bạch Phàn thấy trán cô toát mồ hôi, không khỏi luống cuống ném sách đi mà hỏi.
Nhạc Bối Bối nhịn lại khó chịu trong bụng, có chút khó khăn không mở được miệng, “Cái túi của cậu... có thể cho tôi xem hay không?”
Tình huống đến đột ngột còn quá mức khẩn cấp, Nhạc Bối Bối sau khi xuyên thư trước thì xoắn xuýt cốt truyện, về sau bình tâm lại được thì vẫn luôn lao đầu vào học, cơ bản đã quên mất chính mình còn có ngày “đến tháng”, vì vậy hoàn toàn không có chuẩn bị gì hết.
“Cậu cần tìm gì hay sao?” Bạch Phàn tuy không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn vô cùng phối hợp dâng túi lên.
“Quả nhiên!” Nhạc Bối Bối cắn răng tìm một hồi, thứ kia hoàn toàn không tồn tại trong túi sách của Bạch Phàn.
Nhạc Bối Bối không có quá nhiều hy vọng nên không ngoài ý muốn, dù sao Bạch Phàn cũng là nam sinh, khó để cậu nghĩ đến phương diện kia của nữ sinh, hơn nữa rất hiếm có người đến ngày nhưng không có chuẩn bị gì như cô. Nhạc Bối Bối thở dài, miễn cưỡng cầm một túi khăn giấy ra lau mồ hôi. Cô cúi đầu, nhất thời không tìm được biện pháp giải quyết thật tốt.
Nên nói với Bạch Phàn sao? Nhưng cậu ấy là nam sinh, cứ như vậy thực sự quá mức kỳ quặc. Thế nhưng máu khẳng định chảy tới khó có thể che giấu, lại nói cái thảm dưới thân cô là của Bạch Phàn, đợi cậu thu dọn hẳn sẽ phát hiện ra.
Càng nghĩ, Nhạc Bối Bối bụng càng đau mà lòng cũng càng lúc càng loạn.
Cuối cùng, Nhạc Bối Bối quyết định thỏa hiệp: “Bạch Phàn cậu hiện tại học tốt như vậy, từ hồi trung học đã như vậy rồi sao?”
Trước khi lâm trận đánh địch, vòng vo tam quốc!
“Đúng vậy.” Bạch Phàn thấy cô rề rà không dứt khoát, tuy rằng có mờ mịt nhưng vẫn thành thật trả lời. Năm đó bởi vì muốn nhanh chóng đạt được mục tiêu của mình, cậu liền không ngừng nỗ lực học tập.
“Vậy thì...” Nhạc Bối Bối cắn cắn môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói, “Bạch Phàn, cậu còn nhớ hay không? Cùng với trứng chín, hoocmon buồng trứng làm niêm mạc tử cung trở nên xốp và xung huyết, chuẩn bị cho trứng thụ tinh đến làm tổ. Nếu trứng không được thụ tinh thì buồng trứng sẽ thoái hóa sau mười bốn ngày và lớp niêm mạc sẽ bong ra, gây hiện tượng kinh nguyệt...”
Tốt lắm, kiến thức một chút cũng không có quên!
Nhưng chuyện này thì có gì đáng để kiêu ngạo? Vì vậy cô đỏ bừng mặt, lắp bắp nói, “Cái đó... cậu hiểu không?”
Đột nhiên bị bắt nghe một tràng tri thức mang tính khoa học như vậy, Bạch Phàn không khỏi ngây ra, trong đầu lặp đi lặp lại mấy chữ hết “trứng không được thụ tinh thì buồng trứng sẽ thoái hóa” đến “gây hiện tượng kinh nguyệt”.
Thấy Bạch Phàn mặt mũi vẫn ngơ ngác, Nhạc Bối Bối sốt ruột nhịn không được đá cậu một cái: “Hiểu chưa hả? Sao cứ ngây ra mãi thế!”
“À, cái đó... hiểu được.”
Hiện tại không chỉ mình Nhạc Bối Bối xấu hổ, đến Bạch Phàn cũng muốn tìm cái lỗ để chui vào thay cô, trên mặt vì thế nổi lên một chút đỏ hồng. Cậu ánh mắt đồng tình, lại học theo Nhạc Bối Bối ngắc ngứ nói chuyện, “Như vậy... bụng nhỏ hẳn là đau lắm.”
Nhạc Bối Bối ôm hai má nóng rẫy, chỉ hận mình bất cẩn mà thở dài, “Giúp tôi nghĩ cách đi.”
Giờ phút này không cần nhìn cũng có thể đoán được, dưới mông cô khẳng định là một mảnh máu me hỗn độn, như này sao dám đứng lên nữa.
“Trước khi người nhà cậu tới đón thì cứ chờ ở đây, tôi đi xin nghỉ giúp cậu.” Bạch Phàn nói.
“Vậy nhanh một chút, đi sớm về sớm.”
Nhìn bóng lưng chạy như bị chó rượt của Bạch Phàn, Nhạc Bối Bối suy đi tính lại thấy chỉ có cái này là biện pháp tốt nhất. Cô không mang theo quần áo để thay, cứ đi đi lại lại như vậy thực sự quá mức xấu hổ.
Vì vậy Nhạc Bối Bối nhắn tin cho tài xế Trần Hiển muốn ông lập tức đến trường học đón mình, tiện thể nói người làm chuẩn bị cho cô một bộ quần áo mang đến. Tin nhắn gửi đi liền nhận được hồi đáp, Nhạc Bối Bối yên tâm. Không lâu sau cô lại nhận được điện thoại, vừa bắt máy liền nghe được âm thanh lành lạnh của Nguyễn Tư Nguyên.
“Hiện tại cô đang ở đâu?”
“Ở rừng cây nhỏ, có chuyện gì sao?” Nhạc Bối Bối duy trì tư thế ôm bụng, có chút không rõ nhưng vẫn trả lời.
“Tài xế Trần nói với tôi phải đến trường một chuyến đón cô, xảy ra chuyện gì?”
“Này...” Nhạc Bối Bối còn đang hoang mang không biết nên nói sao, chợt sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, là Bạch Phàn đã quay lại. Cậu thở hổn hển: “Đây là áo khoác của tôi, cậu mau khoác vào.”
“Không có gì đâu, nói chuyện sau đi.” Nhạc Bối Bối nghe tiếng lập tức ngắt điện thoại rồi cất vào trong túi. Vừa ngẩng đầu liền thấy Bạch Phàn một thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trên vai đeo cặp của cô, tay cầm chiếc áo khoác đồng phục, lúc này đây đang một tay chống gối lấy hơi, xem ra đã chạy hết một quãng đường dài.
Nhạc Bối Bối cảm động nhận lấy áo khoác của Bạch Phàn rồi buộc chặt lại trên eo. Bởi vì đã kết thúc giờ nghỉ trưa nên xung quanh không còn bóng dáng ai, thảm dưới chân đã được Nhạc Bối Bối cuộn lại ôm trong ngực, dự định đem về giặt, giặt không sạch thì ném đi mua cái mới.
Bạch Phàn thoáng nhìn váy ngắn đến nửa đùi của cô, mất tự nhiên nhanh chóng rời mắt, “Cái đó... có khó chịu không?”
“Vẫn còn chịu được.” Nhạc Bối Bối xanh mặt nhấn bụng, được Bạch Phàn đỡ ra khỏi rừng cây. Mà thời điểm hai người sắp ra khỏi rừng cây, lại xa xa nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sôi máu.
Năm sáu nữ sinh túm lại một chỗ, vẻ mặt hung hăng bất thiện, giống như đang ỷ đông hiếp yếu.
Ban đầu Nhạc Bối Bối còn tưởng mình đau đến hoa mắt, về sau thì loáng thoáng nghe được mấy tiếng: “Mày là cái thá gì!”, “Còn không phải cũng chỉ như hồ ly quấn chặt hắn sao!”
Bạch Phàn thấy cô dừng lại cũng dừng lại theo, cả hai người đều đưa mắt nhìn về phía rừng cây, rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
Bắt nạt bạn học, bạo lực học đường!
Cả hai vậy mà ăn ý nhìn ra ý nghĩ này trong mắt đối phương.
“Đi xem xem.” Nhạc Bối Bối chậm rì rì nói.
“Cậu không phải rất khó chịu sao?” Bạch Phàn thế nhưng muốn làm kẻ bàng quan, “Sức khỏe chính mình quan trọng, chúng ta trở về trước.”
Nghe vậy, Nhạc Bối Bối không thể tin nổi nhìn cậu một cái, tuy do dự nhưng cô vẫn kiên quyết đi qua.
“Mấy người đang làm cái gì vậy!”
Phỏng chừng tốc độ quá chậm, khi Nhạc Bối Bối chạy tới bọn họ đã đè nữ sinh bị bắt nạt kia xuống đất đánh vài cái. Nghe thấy tiếng người hô liền vội vội vàng vàng đứng dậy, không kịp xem người tới là ai đã gấp không chịu được xoay người chạy mất. Vì vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn chưa đến nửa phút, nơi này chỉ còn dư lại ba người Nhạc Bối Bối, Bạch Phàn và nữ sinh không biết tên đang lồm cồm bò dậy.
“Cảm ơn đã giúp đỡ.” giọng nói trong như tiếng suối, Nhạc Bối Bối vừa nghe liền có một loại ảo giác âm thanh tiếng nói của cô gái này như một món đồ pha lê dễ vỡ, nhất định phải cẩn thận nâng niu.
Cô đánh mắt nhìn về phía nữ sinh đang nỗ lực đứng thẳng thân mình, phát hiện khóe miệng đối phương thâm tím, hình như còn đang rỉ máu. Quần áo bụi bặm dính đầy bùn đất, trên eo có vài chỗ bị chà xát với mặt đất mà rách ra. Nhạc Bối Bối khách sáo hỏi có sao không, thấy cô gái đáp không sao mới yên tâm, còn không quên dặn dò cô gái nên về nhà thay quần áo, xong liền đỡ tay Bạch Phàn rời đi.
Bạch Phàn đỡ Nhạc Bối Bối đi về phía cổng trường, sắc mặt cậu thoạt có chút không tốt, mấy lần tỏ ý muốn cõng cô mà cô không chịu. Hai người đi đến một khúc cua của hành lang, chợt đụng phải một người.
“Nguyễn Bối Bối.” Đối phương gọi cô một tiếng, cô còn tưởng là ảo giác mà nghiêng đầu xem người nọ.
Mắt cô trợn tròn: “Cậu sao lại ở đây—”
Nguyễn Tư Nguyên nhưng không thèm trả lời cô, tiến lên phía trước một bước, đối diện Bạch Phàn nói, “Giao cô ấy cho tôi.”
Bạch Phàn nhíu mày, sắc mặt khó xem như không muốn giao phó người cho anh. Nhưng cậu giống như nghĩ đến gì đó mà nhịn lại, cuối cùng cúi đầu, lặng lẽ chuyển Nhạc Bối Bối về phía Nguyễn Tư Nguyên.
“Cô ấy không khỏe trong người.” Bạch Phàn trước đó tranh thủ đưa tay vuốt tóc mai bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp của cô.
Nguyễn Tư Nguyên tựa hồ không nhìn nổi nữa, hoặc là vốn dĩ chẳng để ý gì, tiên hạ thủ vi cường khoác tay nhấc Nhạc Bối Bối lên.
“Này!” Bởi vì bụng đau nên Nhạc Bối Bối phản ứng chậm hơn so với bình thường rất nhiều. Cô còn chưa có phản ứng lại đã thấy trên lưng bị đeo tới hai cái balo. Trời đất một trận điên đảo quay cuồng, sau khi cô định thần lại mới bi thảm phát hiện chính mình được Nguyễn Tư Nguyên cõng trên lưng!
Thế mà lại được nam phụ cõng! Trên! Lưng!!
Nếu là lúc trước thì Nhạc Bối Bối hẳn sẽ vui đến mức linh hồn bay lên trời, nhưng hiện tại thời thế đổi thay, cô chỉ cảm thấy con tim của mình bị dọa sắp bay ra khỏi lồng ngực, cáo trạng muốn nghỉ hưu non.
Chỉ nghe Nguyễn Tư Nguyên không cảm xúc nói với Bạch Phàn, “Đã không còn việc của cậu ở đây.” dứt lời liền nhấc chân rời đi.
Nhạc Bối Bối bị biến cố dọa cho trợn mắt há hốc miệng.
“Cậu thả tôi xuống, tôi tự đi là được.” lần này đến phiên Nhạc Bối Bối cau mày. Đùa gì chứ, áo anh đang mặc trên người là áo trắng, một lát nữa khẳng định sẽ dây ra áo anh thứ không sạch sẽ. Thật mẹ nó chứ, người này còn là nam phụ! Cứ tiếp tục như vậy cô sẽ nhiễm bẩn lưng áo anh ta!
“Không muốn cả hai cùng bị ngã thì ngồi cho chắc.” Nguyễn Tư Nguyên vừa nói xong liền xốc Nhạc Bối Bối một cái, hai tay ôm chặt lấy hai đùi cô, cự tuyệt khả năng để cô tụt xuống.
Nhạc Bối Bối hoa mắt, đáy lòng không ngừng kêu như sói tru. Tình huống này làm gì có trong nguyên tác? Giờ này anh không phải nên ngoan ngoãn ngồi trong lớp chăm chú nghe giảng hay sao! Sao nam phụ này cứ thích làm trái với cốt truyện