Chương
Điện thoại không mở được khóa, nội dung từ tin nhắn kia vẫn như trước hiện trên màn hình làm Nhạc Bối Bối không biết làm sao.
Vẫn là câu hỏi cũ, đối phương là ai? Cần cô đến là có chuyện gì?
Đang trong lúc tự hỏi, cửa phòng bị người ta gõ hai tiếng. Nhạc Bối Bối đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa kéo ra liền thấy thân ảnh đen xì đứng sẵn ở đó từ bao giờ. Còn chưa để cô kịp chuẩn bị, người nọ đã nhanh chóng ném thứ gì đó vào trước ngực cô, buộc cô phải buông tay nắm cửa ra để giữ đồ vật kia lại, tránh cho nó kết cục phải rơi xuống đất.
“Nói với đám người rảnh rỗi đó đừng mang mấy thứ tầm thường thế này tới chỗ tôi.” lãnh đạm nói hết một câu, đối phương lập tức rời đi, bỏ lại Nhạc Bối Bối còn chưa kịp hiểu gì, cửa phòng được thiết kế tự động đóng “cạch” một tiếng khép lại, ngăn cách ánh nhìn ngạc nhiên của Nhạc Bối Bối với khung cảnh hành lang bên ngoài.
Thứ được người vừa rồi đưa cho Nhạc Bối Bối chính là hộp carton mini được chuyển phát nhanh tới cho Nguyễn Tư Nguyên. Nhạc Bối Bối tò mò đem nó ngồi trở về giường đánh giá một lượt, quả thực chính là nó, trên vỏ hộp vẫn còn dán địa chỉ người nhận chưa bị xé. Tuy nhiên hộp đã mở, đồ vật bên trong dường như đã được xem qua. Nhạc Bối Bối lật cái hộp lên, rút lõi, là một phong thư có dấu vết bị bóc ra, bề mặt có chút cộm. Nhạc Bối Bối nhíu mày, lấy đồ bên trong ra, kinh hãi nhìn thứ trên tay của mình —những tấm ảnh này!!
Khung cảnh trong ảnh rất có thể là một quán bar nào đó, bên trong có một đôi nam nữ. Bọn họ đang ngồi trò chuyện, rất gần rất sát. Có lẽ vì ánh sáng ở quán bar luôn không tỏ, cùng với vấn đề góc độ nên cặp đôi trong hình nhìn qua đặc biệt ái muội. Nhạc Bối Bối không tin được vào mắt mình, vội moi ra những tấm ảnh khác, không ngờ sau những hành động thân mật, bọn họ đứng dậy, rồi cùng nhau vào nhà vệ sinh...
Người con trai thì cô không biết, nhưng cô gái trong ảnh cô nhìn mà còn không nhận ra thì nhất định là kẻ mù!
Nhạc Bối Bối thấy đầu đau nhức, không muốn tiếp tục xem tất cả mà mang toàn bộ ảnh nhét lại vào trong hộp, thầm nghĩ nên xử lý chỗ ảnh này thế nào đây. Tại sao nguyên chủ lại có thể thoải mái vô tư ăn đâu ị đó, rồi để mặc cho cô —một người không liên quan tự mình dọn tàn cuộc như thế này được. Hơn nữa kẻ gửi cái này cũng thật ác ý, cố tình không gửi cho cô, ngược lại dám mang tới cho Nguyễn Tư Nguyên, rốt cuộc ghét nguyên chủ tới mức nào!?
Cũng may xem thái độ vừa rồi của Nguyễn Tư Nguyên, hình như là không hề có ý muốn xen vào việc này. Nhạc Bối Bối thầm thở phào, ngày đầu tiên vừa tới đã làm mất hình tượng như thế này rồi, dù cho nam phụ không biết mình là ai, và người trong ảnh lúc đó cũng không phải là cô, nhưng bây giờ cô đã không khác nào là đương sự rồi, cũng biết xấu hổ đấy có được không!
Đưa mắt liếc nhìn điện thoại ở trên giường, cùng với vô số đồ dùng hỗn độn trên bàn trang điểm, Nhạc Bối Bối đột nhiên có một chủ ý. Nếu đã bung bét ra thế thì thật vừa vặn, dùng cái cớ này để giả vờ làm bài học cho mình, từ đó thực hiện kế sách —Thay người đổi tính!
Lại nói, Nguyễn Tư Nguyên luôn chán ghét dính vào rắc rối nên vừa thấy đồ liền đem trả lại cho cô thật không gì tốt bằng. Đáng thương mỗi cho đồng chí muốn làm hại cô, hình như hành động của anh không thỏa mãn được mục đích của bọn muốn bôi nhọ cô, đẩy cô vào đường cùng.
Tuy Nguyễn Bối Bối không phải thần tượng hay minh tinh nổi tiếng, nhưng gia cảnh cô ta lại đặc biệt tốt, thêm tính cách người gặp người ghét, hoa gặp hoa tàn đã khiến cô ta dễ bị người khác ghen ghét đố kỵ. Trong nguyên tác, Nguyễn Bối Bối không chỉ là nữ phụ phản diện ngu ngốc thích cản đường, cô ta còn là người bị cả thế giới ghen tị, kế tiếp là khinh bỉ, ghê tởm.
Nói nhiều như vậy, tóm gọn lại cũng cần phải biết ơn Nguyễn Tư Nguyên. Anh ta đem chỗ ảnh này trả về, nhất thời làm cho vị trí cái ghế tiểu thư Nguyễn gia này của Nhạc Bối Bối vững chắc, tiết tháo của cô cũng không bị đánh mất trong mắt trưởng bối.
Khoan đã, hình như nguyên tác cũng đề cập tới tình tiết này, thế nhưng lúc đó nguyên chủ hình như không chần chừ liền xé rách luôn bưu phẩm, cho nên chuyện này đã bị cô ta vùi đi.
Nhạc Bối Bối ôm mặt, tệ thật, thì ra là do cô trí nhớ kém, suýt nữa đã xong đời rồi. Nếu như Nguyễn Tư Nguyên không đưa cô, ngược lại mang lên cho người lớn xem, kết cục thật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao bất kì bưu phẩm nào gửi tới cho anh ta, có thể xem đều sẽ bị nguyên chủ xé ra xem trước.
Nhạc Bối Bối tống thẳng cái hộp vào trong tủ, nghĩ một hồi lại đứng khóa trái, tìm đủ cách niêm phong lại, chìa khóa cô nhét trong cái túi xách xấu nhất rồi giấu vào vali.
Thực hiện xong một loạt hành động, Nhạc Bối Bối rốt cuộc cũng thấy có chút yên tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô kiểm tra lại túi xách, thấy rất nhiều nữ trang cùng với tiền và thẻ ngân hàng không khỏi líu lưỡi. Người quanh năm bận rộn làm công ăn lương như cô cũng không bao giờ có nhiều tiền trong túi như thế này đâu!
Tiền, tất cả đều là tiền, một màu xanh rợp mắt.
Dù sao cũng là người bình thường, nhìn thấy nhiều tiền trước mắt như thế này, lại rất có khả năng về sau toàn bộ sẽ là của mình, Nhạc Bối Bối không nhịn được vui vẻ, liếm tay đếm đếm, chỗ tiền bên ngoài này có thể lập tức cầm đi mua một chiếc laptop, dư ra còn có thể ra chợ mua được bữa cơm bụi... Không đúng, không phải hiện tại cô đã trở thành tiểu thư của Nguyễn gia trong tiểu thuyết rồi sao, vẫn nên nghiêm túc ăn cơm ở Nguyễn gia thôi.
Quay đầu nhìn tủ đồ toàn treo những bộ quần áo diêm dúa lòe loẹt, Nhạc Bối Bối mang toàn bộ những bộ đồ không phù hợp với phong cách của mình gập hết lại cất trong một cái vali lớn khác, những cái khác thì đẩy hết về một phía. Lát nữa đi mua sắm, cô sẽ mua thêm đồ để nhét vào tủ, nhân tiện sắm luôn điện thoại, laptop đi.
Không ngờ cuộc sống của nữ phản diện trong tiểu thuyết lại thích như thế này. Sắp tới có thể hưởng thụ cảm giác mua hàng không cần xem giá, quả thực là xa xỉ!
.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu .:.
Nhạc Bối Bối cầm túi xách ra khỏi phòng, vừa đi vừa mỉm cười. Tới đoạn rẽ cầu thang, có bóng người thoáng lướt qua cô, là từ trên tầng đi xuống. Nhạc Bối Bối theo phản xạ tránh đi, lại đột nhiên nghĩ nếu là người làm trong nhà thấy cô thì chào là tất yếu, nhưng người nọ không hề. Nhạc Bối Bối vội vàng đưa tay, tốc độ vô cùng nhanh, gần như chưa qua hai tích tắc đã thành công kéo giật lại người vừa đi qua.
Quả nhiên là nam phụ, em trai hờ “cùng cha khác mẹ” (thực tế là cùng cô và nguyên chủ chẳng có máu mủ ruột thịt gì)!
Theo như độ tuổi trong nguyên tác thì Nguyễn Tư Nguyên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà anh còn so với nguyên chủ hơn anh gần một tuổi cao hơn cả cái đầu. Nếu cô đoán không lầm thì nguyên chủ ít nhất cũng tầm mét sáu lăm, như vậy rất có thể đối phương đã gần mét tám. Tổng kết chỉ có thể nói: Nhân loại thật thần kỳ...
Không đúng, không phải là Nguyễn Tư Nguyên luôn được gia tộc dùng cách nuôi dạy thiếu gia để dạy anh ta, học võ rèn luyện cơ thể gì đó cũng là từ nhỏ sao!? Như vậy nên mới cao như thế này sao? Thật đáng sợ, dáng người cân đối, lưng thẳng vai rộng, anh ta mới có mười bảy thôi!
“Có chuyện?” giọng nói lạnh băng, cắt đứt suy nghĩ của Nhạc Bối Bối, cô ngẩng đầu, chỉ thấy cả người mình bị cái bóng của anh ta che sạch, quá mức choáng váng.
Lại nói tác giả đúng là có nhắc qua rằng Nguyễn Tư Nguyên đẹp, là vẻ đẹp an tĩnh. Quả thực anh ta đẹp một cách nhẹ nhàng, thanh lãnh, không khác tưởng tượng của cô là bao. Ban nãy chỉ thoáng qua trước cửa phòng, giờ nhìn kỹ lại mới thấy đôi mắt anh ta hẹp dài đen như hắc diệu thạch, hai hàng lông mi quạt thành bóng ma. Dưới viền mắt không có vết thâm, làn da trắng đến lạnh lẽo, ngũ quan khắc sâu như đẽo gọt.
Lần đầu tiên Nhạc Bối Bối cùng người khác giới vô tình đứng ở khoảng cách gần như thế này, vượt khỏi khoảng cách xã giao an toàn giữa hai người, trái tim cô không tránh được nhảy bang bang. Da mặt trắng nõn không tỳ vết đỏ như sắp nhỏ máu, tay cô run rẩy lợi hại siết chặt áo Nguyễn Tư Nguyên.
Ý định ban đầu của Nhạc Bối Bối chỉ là muốn xác nhận xem anh có phải là Nguyễn Tư Nguyên hay không, cho nên trước câu hỏi của anh cô tất nhiên không có câu trả lời phù hợp, đành lúng túng nói: “Không... Không biết cậu có rảnh... cùng tôi... đi...” siêu thị.
“Không rảnh.” không để Nhạc Bối Bối nói xong Nguyễn Tư Nguyên đã nhíu mày ngắt lời, dứt khoát giật tay áo trở về, nhanh chóng rời đi.
Qua hồi lâu, đến tận khi tiếng gọi của người làm lọt vào tai mới khiến Nhạc Bối Bối bình tĩnh lại. Không ngờ dung nhan nam phụ lại tuyệt như thế, dù mới ở độ tuổi thiếu niên nhưng đã xuất hiện đường nét mỹ mạo ôn nhuận, tuấn tú đến sai lầm. Nam phụ đã như thế này, nghe nói nam chính còn căng hơn. Sao tác giả không viết luôn truyện showbiz luôn cho nhanh chứ! Thanh xuân vườn trường cái khỉ khô đó!
Có điều, là nam phụ đẹp trai thì sao chứ, cũng phải để cô nói xong rồi mới bỏ đi mới tốt, mới có giáo dưỡng. Cứ lạnh lùng chen ngang lời rồi rời đi như vậy có phải là rất không tôn trọng người khác hay không?
Nhạc Bối Bối đảo mắt, quan hệ của anh với nguyên chủ quả nhiên không tốt như trong nguyên tác. Nhưng để tiếp tục có thể ở trong nhà này phách lối, tùy ý tiêu xài hoang phí thì vẫn cần phải dựa hơi anh ta, vì vậy nên đến giờ nguyên chủ với anh ta chưa hề có xung đột chân chính nào. Nhạc Bối Bối thầm nghĩ, như vậy không phải là thời cơ tốt sao? Tranh thủ giữa hai người chưa có giao tiếp nhiều, bây giờ cô xuất hiện, lưu lại ấn tượng tốt trong mắt anh ta, liệu có thể vừa làm nam phụ tiêu tan địch ý, vừa khiến anh ta nguyện ý che cho chở mình?
Tuy rằng cũng không có bao nhiêu hy vọng vào sự che chở kia, bất quá ít nhất người với người sống dưới một mái hiên cũng nên có tình cảm tối thiểu.