Tôi sửng sốt trước giọng điệu nhẹ nhàng của Bạch Vũ, theo bản năng lùi lại, hơi kinh ngạc hỏi: "Không sai, làm sao anh biết?"
Để ý đến hành động của tôi, Bách Vũ khẽ cau mày, sau đó bước đến bàn làm việc, nói: "Trong suốt cuộc họp em cứ lơ lửng không có chút sức lực nào, đấy chẳng phải là biểu hiện của việc đang đói sao."
Tôi sửng sốt có chút run sợ, đói bụng sẽ như vậy sao? Tôi biểu hiện rõ ràng thế sao? Bụng tôi cũng không kêu to mà.
Nhưng tôi cũng không dám nói suy nghĩ của bản thân, lặng lẽ đứng nhìn Bách Vũ đặt ly cà phê trong tay xuống bàn, sau đó từ ngăn kéo lấy ra một cái bánh mì và một chai sữa.
Bách Vũ cầm lấy bánh mì và sữa, vẻ mặt bình tĩnh đi tới chỗ tôi: "Ăn đi." Ngừng một chút, anh nói thêm: "Ăn xong rồi hãy đi ra ngoài."
Tôi biết thành tích của tôi trong công ty không phải là tốt nhất, cũng không phải là kiểu nhân viên hay xu nịnh, miệng ngọt mà sếp thích nhất.
Lúc nhìn thấy bánh mì và sữa trên tay Bách Vũ tôi ngơ ngác một lúc. Đương nhiên, tôi cũng không thất thần quá lâu, sau khi bình tĩnh lại, tôi duỗi tay ra, cẩn thận cầm lấy bánh mì và sữa từ Bách Vũ, nhỏ giọng nói cảm ơn. Ngay khi vừa nói xong, bụng tôi kêu lên ùng ục...
Một giây sau, giọng cười nhàn nhạt vang lên từ đỉnh đầu cùng lời nói: "Em ngồi xuống đi." Lời nói mang đến cảm giác thân mật không rõ ràng.
———————————————————
Tôi ngồi trên ghế sô pha ăn bánh mì, không phải vì quá đói mà vì quá lúng túng nên tôi lặng lẽ ăn nhanh để rời đi.
Nhìn thấy Bách Vũ ngồi ở phía đối diện khiến bản thân tôi không khỏi suy nghĩ. Bách Vũ có phải đổi cốt thay tim rồi hay không? Tôi biết sếp Bách là người lạnh lùng thường hay tức giận, chưa từng thấy bộ dáng dịu dàng như vậy. Tôi run lên khi nghĩ đến từ "dịu dàng".
Nghẹn mẩu bánh mì trong họng khiến tôi cúi đầu liên tục khan ho, đến độ tôi chảy cả nước mắt sinh lý. Tôi run rẩy mở bình sữa trên tay ra vừa uống cạn vừa nghĩ sao lại xấu hổ dữ vậy không biết. Thuận tiện ném thủ phạm vào thùng rác! Tôi sẽ không bao giờ ăn bánh mì nữa.
Khó khăn nuốt miếng bánh mì bị nghẹn xuống, lúc phản ứng lại thì đã thấy Bách Vũ không biết từ lúc nào đã ngồi cạnh tôi, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng tôi, trầm giọng hỏi: "Đỡ hơn chưa."
Tôi ngơ ngác sửng sờ quay đầu nhìn anh, lập tức kề sát gương mặt anh, nhìn thấy rõ được ánh mắt vô cùng lo lắng của Bách Vũ. Lúc này, tôi cảm nhận rõ trái tim mình đang nhảy loạn giống như nhịp trống vỗ càng lúc càng nhanh. Tôi thậm chí lo sợ nó sẽ bay ra khỏi lồng ngực trong chốc lát.
Tôi nhanh chóng chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Tốt hơn rồi." Vừa mở miệng liền nhận ra thanh âm truyền bên tai có chút khàn khàn, còn có chút mềm mại. Tôi nghĩ chắc tai mình có vấn đề mất rồi.
Khi đứng dậy, tôi nhận ra bàn tay của Bách Vũ đang đặt trên vai tôi thuận thế kéo tôi ngồi lại sô pha, tôi bị tay của anh ấy giữ lại khiến cho bản thân không thể động đậy được.
Bách Vũ bình tĩnh nhìn tôi, vững vàng nói: "Đừng nhúc nhích." Nhìn thấy khuôn mặt anh đang gần kề gương mặt tôi, khiến tôi đến thở cũng không dám thở mạnh. Cảm nhận được cơ thể đang không ngừng áp sát của anh, hơi thở nóng bỏng dần phả lên mặt tôi, cùng với đó là mùi hương bưởi thoang thoảng trên người anh khiến tôi vô thức đưa tay siết chặt lấy vạt áo.
Thời điểm gần như không thở nổi, anh ấy dừng lại cách mặt tôi khoảng cm. Anh duỗi ngón tay, chậm rãi dùng đầu ngón tay ấm áp lau khóe miệng giúp tôi, sau khi buông ra, anh nhướng mày khẽ cười nhìn tôi, nói: "Vết sữa." Vừa nói vừa quơ quơ ngón tay đang dính sữa trước mắt tôi.
"A..." Đầu óc tôi trống rỗng, máy móc kêu lên. Lúc ý thức được thì thấy mặt mình đã đỏ lên với tốc độ rất nhanh mà mắt thường dễ dàng nhận ra, tôi vội vàng cảm ơn, đứng dậy chạy thoát khỏi văn phòng của Bách Vũ, đóng cửa văn phòng với tốc độ nhanh nhất.