Quay lưng lại với cửa văn phòng, tôi hít sâu hai hơi để bình ổn nhịp tim đang đập loạn và khuôn mặt đang đỏ bừng một cách khác thường.
"Cậu có sao không?" Tôi ngước đầu lên, nhìn thấy chị Lâm, thư ký của Bách Vũ, chị ấy rời vị trí làm việc đến cạnh tôi dò hỏi với vẻ mặt khá kì quái. Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy ánh mắt chị Lâm không ngừng nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt sau lưng tôi. Trên mặt chỉ hiện lên dòng chữ rất to, "Tôi đang rất tò mò."
Tôi quơ tay với chị Lâm, ý nói không có chuyện gì, sau đó tôi quay về văn phòng làm việc. Ngồi xuống không lâu, Tôn Dĩnh trượt ghế đến cạnh tôi với ánh mắt dò xét: "Tiểu Hề, có phải sếp Bách hành động rất thô bạo với cậu không? Cảm thấy cậu như sắp bốc lửa đến nơi rồi kìa." Vừa nói cô ấy vừa dùng tay quơ quơ trên người tôi như thể muốn làm tôi mát mẻ một chút.
Tôi ngượng ngùng gạt tay cô ấy sang một bên, vừa sửa sang lại bàn làm việc vừa nói: " Sếp Bách không như những gì cô nói có phải không?" Sau đó, tôi để các món đồ trên bàn thật ngay ngắn và chỉnh tề.
Lời nói mờ ám của tôi không thoát khỏi ánh mắt dò xét của Tôn Dĩnh, một lúc sau, Tôn Dĩnh mở to mắt hưng phấn hét lên: "Hề Dương! Cậu có gì đó không đúng!" Nói xong, Tôn Dĩnh dường như cảm thấy mình nói quá to nên vội vàng lấy tay bịt miệng lại, sau đó lấm la lấm lét nhìn xung quanh xem có ai không, mới yên tâm bỏ tay khỏi miệng, sát vào tai tôi, khẽ nói: "Tiểu Hề, cậu có biết cậu đặc biệt giống nhân vật trong tiểu thuyết không. Sếp tổng gọi nữ chính vô cùng ngượng ngùng vào văn phòng!"
Tôi:"......."
Tôi rất muốn mở đầu của Tôn Dĩnh ra xem bên trong chứa những gì, trí tưởng tượng làm sao có thể phong phú đến vậy chứ. Nếu nói với Tôn Dĩnh về việc Bạch Vũ mời tôi ăn sáng, chắc chắn cô ấy sẽ viết nên một cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn! Có lầm không khi tôi và anh ấy đều là nam! Sau khi nội tâm không ngừng suy nghĩ, tôi nở nụ cười hé răng đấy tiêu chuẩn: "Không tìm được bạn trai cũng có lí do cả, đừng quá mơ mộng đừng quá tin vào tiểu thuyết lãng mạn nữa có được không?" Trước khi cô ấy kịp xù lông phản ứng lại, tôi đẩy ghế ngồi Tôn Dĩnh, nhìn cô ấy hoàn hảo quay lại chỗ ngồi làm việc. -------------------
Cũng may, hôm nay tôi rất bận nên không có thời gian để nghĩ đến những việc xảy ra trong văn phòng Bách Vũ vào lúc sáng. Nhìn thời gian là h chiều, còn giờ nữa là tan sở. Sau khi không có việc gì làm, suy nghĩ của tôi không khỏi xốn xang, nghĩ đến tủ lạnh ở nhà cũng không còn đồ ăn nữa, nghĩ đến.... trước tiên mua một chiếc bánh kem dâu mà bản thân vô cùng yêu thích, sau đó ghé qua siêu thị mua một ít đồ ăn bổ sung. Tối nay ăn gì nhỉ? Thịt thăn cà chua? Hôm trước vừa ăn rồi, khoai tây hầm xương món này đã lâu không ăn...
Vẫn chưa nghĩ ra hôm nay sẽ ăn gì thì Lý Tường, người có cái bụng bia nhẵn nhụi, đeo cặp kính không gọng xuất hiện trước mặt tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ về những món ăn ngon trong đầu tôi.
Lý Tường cầm đống tài liệu khá nặng đặt lên bàn làm việc của tôi, nói: "Hề Dương, những tài liệu này cần phải đối chiếu. Bên tôi còn rất nhiều tài liệu cần xử lý nên không có thời gian hoàn thành hết, đành phải nhờ cậu vất vả giúp tôi một chút." Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào đống tài liệu lộn xộn trên bàn làm việc. Làm quái gì có nhiều tài liệu không kịp xử lí chứ, chỉ là không muốn đem tài liệu về nhà đối chiếu thôi.
Mọi người trong công ty thường gọi Lý Tường là Tường đại ca. Anh ta được coi là nhân viên kì cựu của công ty, làm việc rất thận trọng và chăm chỉ nhưng mãi vẫn không được thăng chức. Thế nên lâu dần nảy sinh bất mãn, đối với cấp trên thì luôn kính cẩn, chào hỏi rất thân thiện vànhiệt tình. Nhưng khi quay về phòng làm việc, trước mặt đồng nghiệp thì thái độ trở nên cao ngạo hơn rất nhiều.
Tôi thực sự muốn ném tập tài liệu vào mặt gã mập này, đúng! Biệt danh tôi ngầm đặt cho Lý Tường là gã mập. Nhưng cuối cùng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng tôi, ngoài miệng vẫn nói: "Được." Tôi biết bản thân là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp thì làm gì có quyền đưa ra ý kiến cơ chứ, sao dám lấy trứng chọi đá được đây?
Lý Tường giả vờ mỉm cười, lịch sự nói lời cảm ơn, như thể anh ta biết trước được chuyện này, sau đó quay người rời đi.
Đồng nghiệp cũng nhìn thấy chuyện giữa tôi và Lý Tường nhưng chỉ giương mắt nhìn rồi xem như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Tôn Dĩnh lẻn đến chỗ tôi, sau đó thật kì diệu biến ra một đống kẹo đủ sắc màu trên bàn làm việc của tôi, chớp mắt và nói: "Đây là một nửa đồ ăn mà tôi rút tim rút ruột đưa nó cho cậu đó! Có cần tôi giúp không? Công việc của tôi hôm nay sắp xong rồi."
Tôi nhanh chóng đem kẹo trên bàn bỏ vào túi, nhìn vẻ mặt đau khổ của Tôn Dĩnh, tâm trạng của tôi cũng tốt lên không ít. Tôi cười nói: "Không cần đâu, cũng không mất nhiều thời gian."