Sau khi thu xếp xong đống giấy tờ lộn xộn trên bàn làm việc, tôi khẽ thở dài. Sau khi bình ổn tâm trạng, tôi thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo màu tím, tôi đoán đó là vị nho.
Tôi bóc lớp vỏ ra cho vào miệng, nheo mắt cảm nhận vị ngọt của kẹo nho đang dần tan ra trong miệng. Vị ngọt như lan đến tim khiến cho cơ thể ngập tràn hương vị ngọt ngào.
Ánh nắng chiếu qua khung cửa dần thu nhỏ lại, sắc trời đã chuyển từ đỏ thẫm sang hồng, rồi từ hồng sang đỏ nhạt, sau đó dần biến mất khi hoàng hôn buông xuống.
Trong văn phòng rộng lớn yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím ngắt quãng và tiếng sột soạt của đống giấy tờ chồng chéo vang lên.
Khi tôi hoàn tất công việc, xem thời gian trên điện thoại thì thấy :. Đã trễ hơn h so với thời gian tan sở. Tôi đói muốn chết, đưa tay xoa xoa đôi mắt đau nhức vì ngồi máy tính quá lâu, bĩu môi sắp xếp tài liệu, đứng dậy đi đến bàn Lý Tường, nặng nề đặt tài liệu xuống, sau đó rời văn phòng.
Đầu tháng , chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, buổi sáng trời vô cùng quang đãng nhưng ban đêm lại đột ngột đổ mưa. Vừa bước ra khỏi cửa tròn lớn của tòa nhà thì bị gió không ngừng táp vào mặt.
Tôi nhìn mưa càng lúc càng lớn, những tia nước tung tóe trên mặt đất. Mưa gió khiến cho con người ta cảm thấy khá buốt lạnh.
Buổi sáng tiết trời rất đẹp, tôi chỉ mặc một chiếc áo len mà không mặc áo khoác nên hiện giờ cảm thấy rất lạnh. Nếu tôi bị cảm lạnh thì sẽ tái phát bệnh viêm mũi. Sau năm sáu lần hắt hơi liên tiếp, tôi lấy điện thoại ra với vẻ mặt đờ đẫn, chuẩn bị gọi xe để về nhà. Xoa xoa chiếc mũi hơi khó chịu, khi đang chuẩn bị gọi thì có một chiếc xe màu đen đậu ngay trước mặt tôi.
Tôi sững sờ nhìn cửa kính ô tô đang dần hạ xuống, thấy rõ Bách Vũ đang ngồi trên ghế lái, tôi thấy ánh mắt của anh ấy chợt lóe lên khi nhìn thấy tôi, đôi mắt đen sâu thẳm.
Nương theo ánh đèn mờ ngoài đường, tôi thấy được vầng trán của anh, lướt đến sóng mũi, sau đó nhìn đến đôi môi hơi mím lại, cuối cùng đáp xuống cổ áo sơ mi trắng thấp thoáng lộ ra xương vai xanh. Tôi cảm tim mình lập tức đập nhanh trở lại mất rồi.
Bách Vũ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó cau mày nói: "Lên xe."
Tôi ngơ ngác a một tiếng, không hiểu gì, hỏi: "Cái gì?" Sau khi hỏi, tôi quay đầu nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai ở đứng gần, Bách Vũ là đang nói chuyện với tôi.
Dường như hành động ngớ ngẩn của tôi khiến Bách Vũ khá thích thú, anh nhếch khóe miệng cười: "Em định đứng đây bao lâu nữa?"
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ sờ sờ mũi, lúng túng đi đến ghế sau định mở cửa ra.
Ơ? Không mở cửa được! Tôi chớp mắt mở bằng cả hai tay, nhưng vẫn không mở được!
TÔI: "......"
Tôi lúng túng bước đến cửa ghế phụ, định nói không mở cửa được thì Bách Vũ đột nhiên tháo dây an toàn rồi cúi người về phía ghế phó lái mở cửa ra từ bên trong.
Ơ... Tôi nhìn cánh cửa xe hơi hé ra, trong lòng thầm nghĩ không muốn ngồi phía trước một chút nào! Tôi cắn môi ngồi vào trong, sau khi thắt dây an toàn, tôi quay đầu lại rầu rĩ nói: "Cảm ơn anh."
Sau khi tôi ngồi xuống, Bách Vũ từ ghế sau xe lấy ra một chiếc áo khoác màu đen, đưa cho tôi một cách rất tự nhiên, sau đó khẽ nói: "Em trước tiên mặc vào đi, trời khá lạnh đó." Nói xong, anh dừng lại một chút, nhướng mày nói: "Anh giúp em mặc?"
Tôi lắc đầu, lắp bắp nói: "Không... không, em tự làm được." Tôi nhanh chóng cầm lấy áo khoác sau đó mặc lên người sưởi ấm cơ thể.
Tay áo hơi dài đối với tôi, tôi nỗ lực duỗi tay hết cỡ ra, cuối cùng cũng giải phóng được tay ra khỏi tay áo. Tôi lén nhìn Bách Vũ, anh ấy cũng không có hành động nào khác, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Sau khi tôi mặc xong, anh lấy phích nước và cốc giấy từ kệ giữa ra, rót một cốc nước còn bóc khói đưa cho tôi, nói: "Nước nóng, cẩn thận một chút."
Sau khi tôi cẩn thận cầm lấy nước và nói cảm ơn, anh thắt dây an toàn lại, đáy mắt tràn ngập ý cười nhìn tôi, nói: "Em sống ở đâu? Anh đưa em về."
Nhìn đôi mắt đang cười của Bách Vũ khiến tôi khẽ run lên, tôi nghĩ chắc mình bị cảm lạnh nên đầu óc đột nhiên choáng váng. Tôi nhanh chóng rời mắt, cúi đầu nhỏ giọng nói địa chỉ khu nhà đang ở, sau đó thừa lúc người kia không để ý, lén lút đặt tay lên gò má đang không ngừng nóng lên.