Einstein đã từng nói thế này: "Mọi thứ đều được an bài." Đúng, mọi thứ đều được an bài và tôi gặp Hề Dương cũng là định mệnh."
Trong năm cuộc đời của Bách Vũ, dường như không ai hay điều gì có thể thu hút được sự chú ý của anh. Cuộc sống của anh luôn chỉ có vài người bạn và không có ý định chủ động kết giao bạn bè, kết quả là anh hay bị đám bạn phàn nàn, anh rõ ràng rất giàu có, vẻ ngoài lại đẹp trai nhưng lại sống như một người cổ hủ. Bách Vũ chỉ cười khi nghe đám bạn phàn nàn, nhàn nhạt đáp: "Tớ thích như vậy."
Nghe những lời phàn nàn của bạn bè, Bách Vũ chỉ có thể cười cho qua chuyện. Nhưng khi đối mặt với mẹ, một người phụ nữ kiên quyết và mạnh mẽ, Bách Vũ không thể cười cho qua chuyện như vậy. Mẹ anh hết lần nây đến lần khác cho Bách Vũ xem mặt những cô gái, đều là những cô gái xinh đẹp có người rất gợi cảm, cũng khá người rất dịu dàng, chuyện này khiến Bách Vũ vô cùng phiền lòng, vì thế năm tuổi, Bách Vũ cũng comeout với bố mẹ.
Đúng, Bách Vũ thích đàn ông. Khi mới bước vào đại học, anh nhận ra bản thân khác với những người đàn ông khác, anh không có cảm giác với con gái. Ngược lại anh hứng thú với việc nhìn nhìn những thanh niên có vẻ ngoài bắt mắt hơn. Bách Vũ chỉ mất ba ngày để nhận định bản thân là người đồng tính và điều gì cần làm cũng phải làm.
Gia đình của Bách Vũ thực sự hết hồn khi biết anh thích đàn ông, nhưng sốc thì sốc còn chuyện kết hôn vẫn cứ phải thúc giục, chỉ có điều những bức ảnh được chọn để tìm đối tượng xem mắt chuyển từ các cô gái sang các chàng trai...
Có đoạn thời gian, Bách Vũ thật sự cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, bản thân được tự do, không bị gò bó. Nhưng ý nghĩ này đột ngột thay đổi khi lần đầu tiên anh gặp Hề Dương.
Ngày đó thời tiết đặc biệt rất đẹp, mặt trời tỏa sáng rực rỡ sau khi trải qua những ngày mịt mù. Lúc đó Bách Vũ lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của công ty, anh ngẫu nhiên nhìn ra phía cửa sổ.
Anh vô tình nhìn thấy người thanh niên đang ngồi xổm trên mặt đất cạnh lối vào bãi đậu xe, ánh nắng tươi mới chiếu lên người thanh niên khiến cậu như mang theo vầng sáng rực rỡ.
Thanh niên mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, lúc này ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra khung xương thon nhỏ. Tay áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay, cổ tay của cậu rất tinh tế.
Đôi tay mảnh khảnh đang ôm một con mèo hoang nhỏ và cho nó uống nước. Bách Vũ nhìn khớp cổ tay lộ ra ngoài của cậu thanh niên kia rất lâu, theo tiềm thức nheo mắt lại, ý nghĩ "gầy quá" chợt thoáng qua trong đầu anh.
Bách Vũ giảm tốc độ, từ từ đến gần cậu thiếu niên đang ngồi xổm trên mặt đất. Khuôn mặt cậu được ánh mặt trời bao lấy, tươi sáng vô cùng. Đôi má trắng nõn và thanh tú của cậu ửng hồng vì ánh nắng, đôi lông mi dài của cậu dường như phát sáng. Ánh nắng khiến cho bọng mắt xuất hiện ánh vàng. Mèo con sau khi uống nước xong thì vẫn liếm liếm lòng bàn tay khiến cho cậu cong môi cười lộ ra hai má lúm đồng tiên nhỏ.
Bách Vũ nhìn chằm chằm cảnh tượng này mà tim bỗng bồi hồi xao xuyến dâng trào cảm xúc. Chờ đến khi Bách Vũ kịp phản ứng lại thì cậu thanh niên kia đã không còn ngồi ở đó.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Bách Vũ nhìn bóng dáng người thanh niên ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Bách Vũ dừng xe nhưng không lập tức xuống xe, anh lấy hộp thuốc lá trên kệ xe lấy ra một điếu châm lửa, Bách Vũ đưa tay trái cầm điếu thuốc ra ngoài cửa kính, nhìn chằm chằm vào đầu điếu thuốc đang kẹp trên tay, điếu thuốc bắt đầu lụi dần. Một lúc sau, anh lấy tay phải chạm vào trái tim đang đập, nơi đó dường vẫn đang đập nhanh một cách không kiểm soát được. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, năm Bách Vũ chưa từng trải qua cảm giác như vậy, đó là loại cảm xúc rất thích chứ không hề chán ghét.
Khi bước lên thang máy ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Bách Vũ không ngừng nghĩ tới dáng vẻ cậu thiếu niên kia, thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện, không khó để tìm ra cậu bằng hệ thống camera giám sát gần bãi đậu xe. Đến nỗi khi cậu thanh niên đi vào thang máy tầng , Bách Vũ cho rằng bản thân bị ảo giác.
Cậu thanh niên đứng trước mặt Bách Vũ quay lưng về phía anh, Bách Vũ cúi đầu, ngửi thấy mùi sữa trên người cậu, trong lòng vui vẻ nghĩ: "Thơm quá."
Bách Vũ bỗng cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt khi cùng cậu bước ra khỏi thang máy đi vào công ty, khuôn mặt thường ngày luôn nghiêm nghị hiếm khi cười sảng khoái như vậy. Bách Vũ nghĩ cậu thanh niên đến công ty để phỏng vấn, ý nghĩ này được xác định khi thư ký Lâm bước vào phòng làm việc cùng không ít hồ sơ xin việc.
Bách Vũ nhìn hình ảnh của cậu thanh niên trên bản sơ yếu lí lịch, sau đó nhìn thấy tên "Hề Dương" ở cột bên cạnh, anh nhếch miệng cười.
Thư kí Lâm nghĩ mình bị lóa mắt, có phải cô nhìn nhầm là sếp Bách lúc nãy đang cười? Suy nghĩ kĩ một chút, cô thận trọng nói: "Sếp Bách, những người này không đạt yêu cầu sao? Hôm nay đều là sinh viên mới tốt nghiệp, trong số đó có..."
Sau khi lấy sơ yếu lý lịch của Hề Dương ra, Bách Vũ cầm lấy một bản lý lịch khác, ngẩng đầu với vẻ mặt lãnh đạm thường thấy, cắt ngang lời của thư kí Lâm, thản nhiên nói: "Đối với hai người này, nói với phòng nhân sự sắp xếp công việc cho họ đi." Sau đó, đưa hai bản sơ yếu lý lịch cho thư kí Lâm.
———————————————————
Phải gần một tháng sau khi Hề Dương vào làm, Bách Vũ cuối cùng cũng có được cơ hội để đưa cậu về nhà.
Khi nhìn bóng lưng Hề Dương xuống xe rời đi, Bách Vũ chậm rãi thở dài, trong lòng không ngừng tự nhủ phải nhẫn nại, đừng nôn nóng, còn có nhiều cơ hội để tiếp cận.
Buổi tối, Bách Vũ trở về nhà cha mẹ để ăn tối, Hứa Ngụy Thanh phát hiện tâm tình của cậu con trai đang rất tốt, bà liếc mắt qnhìn chồng ra hiệu.
Bách Nhân hắng giọng, nhìn con trai đang ngồi trên sô pha, lựa lời nói: "Bạn của ba có một cậu con trai vừa mới về nước, hôm nào con hẹn cậu ấy dùng cơm được chứ?"
Mẹ Bách Vũ mỉm cười, nói: "Ừ, thử làm quen với cậu ấy xem, trong ảnh cậu ấy trông có vẻ rất tốt."
Nghe vậy, Bách Vũ chậm rãi đặt điện thoại di động mà anh cứ nhìn chằm chằm vào lúc ăn cơm, anh nhìn cha mẹ, điềm đạm nói: "Cha mẹ, hai người không cần lo lắng, con đã có dự định rồi."