Thị trấn ngay bên ngoài học viện Cross hôm nay đông nghẹt những người như thường lệ vào ngày náo nhiệt nhất trong tuần. Các bà mẹ đương bận rộn giữa việc mua sắm và trông coi những đứa con của mình đang chạy chơi gần đó. Một vài cặp tình nhân trẻ tuổi dạo bước bên nhau, rất có thể là một cuộc hẹn hò giữa họ qua cách họ nắm tay và cười đùa khi dần lẫn vào đám đông. Zero hờ hững quan sát tất cả khi cậu đứng gần đài phun nước trung tâm và chờ một người xuất hiện.
Cậu không chắc mình đã chờ đợi ngoài đây bao lâu rồi nhưng rõ là đủ lâu để cảm thấy bớt bực dọc hơn một chút. Thậm chí ngay từ đầu cậu còn không muốn đến nơi này, nhưng cậu vẫn tìm được khoảng thời gian yên tĩnh và bình lặng cho bản thân ngay cả giữa đám đông như vậy. Sáng nay khi thức giấc, cậu đã không ngạc nhiên khi thấy chỉ còn mỗi mình cậu trên giường. Chuyện đó vốn dĩ rất bình thường – làm sao có thể khác đi được chứ, Zero thầm tự hỏi. Thế mà cảm giác xa lạ và cô đơn cậu có được từ lúc thức dậy vẫn còn đó, vương vấn trong tâm can. Cảm giác đã khiến cậu rơi vào tâm trạng cáu kỉnh, chủ yếu là bởi vì cậu không thể hiểu được nó: có lẽ vì Zero đã mong rằng Kaname có thể thật sự lưu tâm đến việc ở lại qua đêm thay vào đó cậu chỉ cảm nhận được hơi ấm đang dần phai nhạt ở nơi người thuần chủng đã nằm.
Zero để thoát ra tiếng thở dài giờ đây nghe có vẻ mệt mỏi hơn là chán nản, cậu đưa mắt dò tìm qua dòng người tấp nập ngoài kia. Khi cậu không thấy được người mình đang đợi, cậu tiếp tục suy nghĩ của mình với đám đông ồn ã vây quanh và hồi tưởng lại đêm qua: cái cách mà Zero đã không thể ngăn nổi bản thân mình để cuối cùng phải nói lên điều xuẩn ngốc ấy với Kaname.
‘Tôi muốn anh.’
Ký ức ấy làm cả người Zero nóng bừng lên vì xấu hổ, và dù cậu rất muốn đổ lỗi cho bản thân và tức giận với Kuran vì điều đó thì cậu vẫn nhận ra mình không thể. Tất cả bởi vì Zero là người đã nói ra điều đó, cộng với cách họ đã chạm vào nhau tối qua – cái cách Kuran không chịu im lặng và tiếp tục lặp đi lặp lại câu nói phiền phức đó hết lần này đến lần khác như muốn nhấn chìm Zero với ngôn từ của anh – khiến Zero cảm thấy thất vọng vì Kaname đã rời đi.
Zero thở dài lần nữa. Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện đó như thế? Từ khi nào mà cậu lại bắt đầu muốn người thuần chủng ngủ qua đêm cùng cậu? Hẳn rồi, cậu thấy bực mình vì Kuran luôn làm những gì anh ta thích với thân thể của Zero, trêu chọc cậu đến mức phát điên để rồi biến mất vào sáng hôm sau khi thổ lộ ‘tình yêu’ dành cho cậu. Thành thật mà nói thì Zero đã từng muốn mọi chuyện cứ giữ khoảng cách như thế. Tuy nhiên dạo gần đây Zero dần cảm thấy hơi lạnh lẽo và cô đơn. Cậu tưởng như bản thân thật sự muốn ở cùng –
“Zero?”
Zero sững người. Trong chốc lát cậu nghĩ rằng mình đã mất trí và giờ đang nghe thấy giọng nói của Kuran trong đầu. Khi cậu ngoái nhìn qua vai và thấy người thuần chủng đứng đó, khuôn mặt anh trông thật hoàn hảo ngay cả với nét nghiêm nghị trên môi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút nhưng không được lâu cho lắm. “Kuran. Anh làm gì ở đây?”
Trước đó…
“Kiryukun!”
“Yuukichan!”
Hiệu trưởng vui sướng gọi to khi ông nhảy chân sáo vào trong phòng, vẫy vẫy một mảnh giấy trong không trung như thể đó là chiếc vé VIP cho chuyến đi đến nhà máy chocolate Willy Wanka vậy. Vì Zero, hiện đang ngồi trên đi văng là người gần nhất nên ánh nhìn của ông đã yên vị nơi cậu con trai tóc bạc của mình! “Ta cần con đi vào thị trấn một tẹo!”
Zero liếc nhìn người đàn ông lập dị một lần nữa và thẳng thừng từ chối. “Không.”
Kiryu-kun…” Ngài hiệu trưởng phải mất một lúc lâu mới phát hiện được bầu không khí dày đặc, u ám đang bao quanh ‘con trai’ của ông. Nó rõ ràng đến mức ông gần như cảm thấy mình đang bị kéo vào đáy sâu tăm tối của nó. Ông nhanh chóng lùi lại và dùng tay xua đi luồng khí u ám ấy. “Ta hiểu rồi. Tâm trạng con không tốt phải không?”
Ánh nhìn giận dữ đáp trả lại khiến ông nhăn mặt. Zero chắc đã ngủ không đủ giấc, ngài hiệu trưởng thầm đoán và né ra xa hơn để bảo đảm an toàn. Cũng chẳng phải Zero có được giấc ngủ ngon nào bao giờ. Có lẽ ông nên bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của cậu, bằng cách đó cậu sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn và bớt cáu kỉnh đi. Có lẽ việc đó sẽ khiến tâm trạng cậu tốt hơn. Hm, không biết thằng nhóc có để ý không ta.
“Ngài cần thứ gì trong thị trấn sao, hiệu trưởng?” Yuuki tò mò hỏi, tình cờ đi đến từ phía bên kia căn phòng, tựa như tâm trạng của Zero chẳng làm phiền cô chút nào. Ánh mắt của hiệu trưởng chuyển sang cô, ông nhìn con gái của mình như thể cô chính là nữ thần ánh sáng đã giáng thế để xua tan bóng đêm trong căn phòng.
Yuuki làm lơ ánh nhìn kì quái từ hiệu trưởng và liếc sang Zero, người đang nhìn chằm chặp xuống sàn nhà một cách u sầu. Cậu lại trở nên rầu rĩ một lần nữa, nhưng bởi vì cô đã mời Kaname-senpai đến ăn tối vào hôm qua hay vì thứ gì khác thì cô không biết. Cô ngần ngại trong thoáng chốc và rồi quay sang cười hớn hở với hiệu trưởng, giơ tay lên cao tựa như cô đang trả lời một câu hỏi trong lớp học. “Con sẽ đi!”
Trước khi ông có thể từ chối, cô giật lấy tờ giấy từ tay hiệu trưởng và lướt sơ qua danh sách với ngón tay đặt dưới cằm đầy tư lự. Cô khẽ lẩm nhẩm thứ gì đó về mấy món đồ, lơ đi ánh nhìn ngần ngại từ phía hiệu trưởng. Ông chớp mắt nhìn cô trước khi thì thầm, “Con đi một mình được không đó…?”
“Không sao đâu.” Yuuki cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên sự tinh quái. Cô cẩn thận quan sát Zero trong tầm nhìn của mình khi cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm thảm, vẻ như không nghe thấy gì. “Con sẽ mời Kaname-senpai đi cùng mà.”
Zero đơ cả người.
Kaname đứng bên cửa sổ phòng đọc sách của mình, nghỉ ngơi chốc lát sau khi viết mấy bản báo cáo rắc rối mà thượng nghị viện phiền phức kia khăng khăng đòi phải có. Việc quản lý ký túc xá Mặt trăng và đối phó với những người ở hội đồng cùng một lúc thật sự là một công việc khó khăn. Dù rằng hôm nay Kaname không làm việc một mình: Người Phó hội trưởng, Takuma Ichijou hiện đang đứng ở trong góc phòng gần kệ sách, nơi anh sẽ đọc qua những bản báo cáo bất tận đã được nộp về cho Kaname – hầu hết là từ Aido, người đã đưa ra những gợi ý hữu ích về việc cải thiện ký túc xá Mặt trăng. Tuy nhiên, suy nghĩ của Kaname lại không đặt nơi người bạn tóc vàng của mình và chuyện hôm nay anh trông có vẻ hết sức tập trung như thế nào. Không, ý nghĩ của anh, như thường lệ, vẫn gắn chặt nơi người yêu của anh, người yêu bướng bỉnh đến mức khó chịu của anh.
Kaname nhắm mắt lại, hàng mi dài và đen của anh nghỉ lại nơi gò má màu vàng nhạt, cố ngăn bản thân khỏi tiếng thở dài. Anh đã quyết định rằng mình sẽ không thúc giục Zero. Anh hiểu rất rõ rằng nếu anh bắt ép cậu quá mức, Zero nhất định sẽ quay lưng lại với anh Kaname sẽ trở nên bất lực trong việc ngăn cậu lại. Dù nhận thức được điều này, Kaname vẫn cảm thấy cấp bách để bắt buộc Zero phải đối mặt với những cảm xúc không rõ ràng của cậu: bắt buộc người thợ săn đầy do dự ấy phải yêu anh. Có thể chỉ là do Kaname quá ích kỷ và chiếm hữu, nhưng Kaname còn có thể làm gì khác khi bản năng của anh đang kêu gào chủ nhân hãy chiếm lấy Zero bất kể hậu quả thế nào?
Đêm qua, dù rất tuyệt vời khi được nghe Zero thú nhận ham muốn của cậu và dù cho Kaname cho rằng đêm ấy vô cùng quý giá, cái cách Zero ngả đầu vào lòng anh đầy ngọt ngào và cách họ đã làm tình ngay sau đó, Kaname vẫn cảm thấy một chút cô đơn. Rất lâu sau khi Zero đã say ngủ, Kaname đã nhìn cậu, như anh vẫn hay làm, và nghĩ đến bữa ăn tối trước đó. Chính xác hơn, anh nghĩ đến việc cùng ăn tối với Zero lần nữa, chỉ hai người họ thôi. Anh chỉ muốn ở bên cạnh Zero, không cần biết việc cả hai có gì để lấp đầy im lặng hay không.
Thật không may, Kaname khá chắc rằng người thợ săn sẽ từ chối ngay lập tức và nói vài thứ về việc cậu không muốn Kaname theo cách đó, nên tại sao họ lại phải dành thời gian với nhau? Gần như tất cả mọi người đều có thể ở bên người họ yêu, nhưng Kaname, không, tất nhiên rồi. Như vậy thì quá đơn giản đi: anh cứ phải rơi vào lưới tình với một người đã kiên quyết khẳng định rằng sẽ không bao giờ yêu anh.
Kaname áp chặt tay lên khung cửa sổ và mở mắt ra. Mặt trời hầu như không nguy hại gì vào một ngày lạnh lẽo và nhiều mây như thế này, có thể đây là một thời điểm tốt để đi ra ngoài – dù cho người anh muốn đi cùng nhất đã từ chối. Anh định quay sang Ichijou nhưng lại hướng tầm nhìn của mình về phía cửa chính khi cảm giác được một sự hiện diện quen thuộc đang đi đến.
“Yuuki.”
Ichijou ngước lên từ những bản báo cáo chi tiết anh đương đọc rất siêng năng. Với nét cau mày tò mò trên khuôn mặt của mình, anh lơ đãng thốt lên, “Xin lỗi, Kaname. Cậu mới nói gì-”
Tiếng gõ cửa ngắt lời Ichijou: Anh chớp mắt nhìn cánh cửa lớn một hồi lâu trước khi bước về phía trước để trả lời. Khi anh rời đi, một cái gì đó rơi ra từ tập tài liệu của anh và chạm đất với một tiếng uỵch nhỏ ngay phía dưới chân.
Ichijou chết đứng tại chỗ.
Ánh mắt của Kaname đáp xuống phía vật thể ấy và thoáng chốc đã nhận ra cuốn sách nhỏ trên sàn trước khi Ichijou giật nó lại với nụ cười đầy lo âu. Kaname nhìn Ichijou nhưng anh không nói gì với người thanh niên tóc vàng, kẻ thay vì phải chuyên tâm làm việc – như Kaname đã tưởng thế ngay từ đầu – thì lại đi đọc lén một trong số những quyển manga yêu thích của mình.
Khi Ichijou ra mở cửa, anh cười với người sao đỏ trẻ tuổi và chào cô với thái độ thân thiện thường nhật trước khi xin phép ra khỏi phòng trong vội vã, để lại Kaname và Yuuki một mình và đi tìm một chỗ tốt để đọc tiếp quyển manga của mình – đó là quyển cuối cùng anh đã phải chờ hàng tháng mới có và anh quyết tâm phải đọc hết nó mới thôi!
“Yuuki,” Kaname nở một nụ cười ấm áp nhằm ẩn giấu cảm giác không thoải mái anh có được mỗi khi cô bé đến đây mà không có Zero dù đã rất nhiều lần anh yêu cầu cô không nên đi một mình. “Em cần gì sao?”
Okay, Yuuki thầm nghĩ, dồn hết sức lực của mình khi Kaname-senpai quan sát cô một cách cẩn thận. Cô không tốn cả đoạn đường đến đây để ra về tay trắng đâu! “Kaname-senpai, em muốn nhờ anh một việc.”
“Yuuki bảo anh đến gặp tôi ở đây sao?” Zero hỏi, tức giận dần xuất hiện trong đôi mắt thạch anh tím khi Kaname giải thích cho cậu biết vì sao anh lại đứng đợi ngay trung tâm thị trấn. Ah, không thể tin được mình và anh ta lại mắc lừa như thế này! Cậu đáng ra phải biết là có chuyện ngay khi Yuuki khăng khăng bảo rằng cô sẽ gặp Zero ở đây trong vòng một giờ tới thay vì để cả hai đi cùng nhau.
“Cô ấy nói cần phải đi mua đồ cho Hiệu trưởng Cross,” Kaname nói, đưa tay vào trong túi áo khoác và lấy ra mẩu giấy nhỏ mà Yuuki đã đưa cho anh trước đó và bảo anh hãy cầm lấy. Phải chăng cô ấy đã lên kế hoạch cho Zero và Kaname gặp mặt để họ có thể dành thời gian cùng nhau dưới danh nghĩa của việc “đi mua sắm”? Kaname thầm mỉm cười, nếu vậy anh phải nhớ cảm ơn Yuuki sau việc này mới được. Kaname mở tờ giấy đã được gấp lại ra và nhìn qua những thứ cần mua.
Zero cẩn thận nhìn Kaname người thuần chủng đang khẽ đọc danh sách, đầu anh hơi cúi xuống để nhìn chăm chú vào mảnh giấy nơi bàn tay thanh mảnh của mình. Zero quay sang chỗ khác, đút tay sâu hơn vào túi và cố làm lơ từng nhịp trống nơi ***g ngực của cậu. Cứ như thể trái tim cậu chưa thật sự đập bao giờ trừ khi có Kuran ở gần bên vậy. Điều đó thật sự rất khó chịu.
Khi Kaname hướng sự chú ý về phía cậu lần nữa, đôi mắt sẫm màu chocolate ấy sáng bừng lên với thích thú, và dường như có một nụ cười lẫn trong giọng nói khi anh cất tiếng, “Ta không tin những thứ này là từ Hiệu trưởng đâu.”
Zero cầm lấy tờ danh sách Kaname đưa cho cậu với chút bối rối. Cậu lướt qua mảnh giấy và đọc hết danh sách khuôn mặt cậu dần chuyển sang màu hồng nhạt và dây thần kinh bắt đầu nổi lên giữa trán. “Cái quái gì vậy chứ?”
Trên mảnh giấy là một danh sách kì quặc với những thứ tạp phẩm cho mấy món ăn quái gở mà hiệu trưởng đã nấu vào tuần trước. Tuy nhiên, ngay bên dưới chữ viết tay của hiệu trưởng rõ ràng là nét bút nguệch ngoạc của Yuuki để tiếp tục dòng danh mục đã hoàn thành: ăn kem chung, đi dã ngoại, vòng đu quay, có một cuộc đi dạo lãng mạn, hôn nhau say đắm dưới ánh trăng- Zero siết chặt mẩu giấy vô tội trong tay. Có chuyện gì không ổn với cô gái đó vậy? Và đào đâu ra được một cái vòng đu quay trong thị trấn này chứ?
Kaname không khỏi thích thú với phản ứng bối rối của Zero, dù kèm theo đó là một cơn đau nhỏ. Anh đã đúng khi đoán rằng Zero sẽ không thoải mái với những thứ như vậy. Dù vậy, Yuuki đã tốn công tạo cơ hội cho anh rồi, anh cũng phải tận dụng lợi thế trong trường hợp này mới được. “Ta nghĩ rằng chúng ta không còn nhiệm vụ nào trong thị trấn nữa rồi.”
“Uh…” Zero lẩm bẩm, tránh nhìn vào Kaname. Cậu không muốn cho anh thấy mình đang lúng túng như thế nào khi đứng cạnh anh ngay lúc này. Yuuki chết tiệt. “Chúng ta nên trở về học viện.”
“Cậu không đói sao?” Kaname bất chợt hỏi.
Câu hỏi đơn giản ấy bất ngờ làm miệng Zero chảy nước bọt, mắt của cậu hướng về cổ của Kaname khi cậu quay sang phía anh. Ký ức về vị ngọt của dòng máu nóng ấm kia khi nó chảy tràn nơi cổ họng đang khiến cho răng nanh của cậu dài ra. Zero không thể nhớ được lần cuối cùng cậu thực sự uống máu Kaname là lúc nào, cậu hơi ngạc nhiên khi nhận ra điều này. Ham muốn đột ngột đó khiến bên trong Zero run rẩy.
Khoé miệng Kaname cong lên bởi phản ứng của Zero trong sự thích thú và hài lòng – và thật ra cũng có một chút bực bội khi anh đã hoảng lên mà thốt ra câu hỏi một cách vô ý đến thế. “Để sau đi, Zero. Trước tiên, sao chúng ta không kiếm gì đó để ăn? Dù sao chúng ta cũng không muốn công sức của Yuuki phải uổng phí mà.”
Zero quay đi khỏi Kaname, hơi xấu hổ và ngạc nhiên bởi cơn khát mạnh mẽ và đột ngột bỗng dưng trỗi dậy trong cậu. Cậu đã mất tập trung với cơn khát máu của mình và đồng ý mà không cần suy nghĩ.
“Yuuki?” Yori cau mày khi cô nhìn quanh đám đông những người trong thị trấn, mong rằng không ai để ý đến hành vi quái lạ của bạn mình Yuuki đang cúi xuống đằng sau một đống thùng phía bên ngoài một trong những cửa hàng ở trong hẻm và nhìn ra phía trung tâm thị trấn rồi khẽ cười khúc khích. “Cậu đang làm gì vậy?”
“Họ mắc lừa rồi!” Yuuki lẩm bẩm rồi đứng lên hai tay chống hông một cách đầy thắng lợi. Kế hoạch của cô thật sự đã thành công! Sau bữa ăn tối hôm qua – mà cô vẫn không chắc rằng đã diễn ra suôn sẻ – cô đã đi đến kết luận rằng Zero có thể cảm thấy thoải mái với Kaname hơn nếu hai người họ được ở một mình. Đôi khi Yuuki tự hỏi không biết Zero có yêu Kaname-senpai hay không – cậu hẳn phải có chứ, đúng không? Trước đây, Zero luôn nói rằng cậu ghét Kaname-senpai nên không đời nào bây giờ cậu lại đi cùng người thuần chủng nếu cậu không yêu anh. Thế nên, trong tâm trí của Yuuki, điều đó đã quá rõ ràng! Zero đang yêu Kaname-senpai!
Zero yêu Kaname-senpai…Yuuki rên rỉ, bỗng nhiên trở nên buồn bã khi cô tựa một tay lên tường và cúi đầu xuống. Nếu Zero và Kaname yêu nhau thì cô sẽ ở đâu? Chúa ơi, vậy thì cô sẽ là kẻ thứ ba mất thôi! Cô chuẩn bị để thoát thêm một tiếng thở dài nặng nề ngay khi Yori hắng giọng và ném cho cô một cái nhìn kì quặc.
“Tớ tưởng cậu bảo là cần giúp đi mua sắm?” Cô lẩm nhẩm, rúc sâu vào áo khoác của mình để tìm hơi ấm.
Câu nói của Sayori dường như thật sự đập vào mặt Yuuki trước khi cô gật đầu. “Yeah…suýt thì quên mất. Chúng ta phải mua những thứ hiệu trưởng cần.” Mà không chạm phải Kaname và Zero, nhưng…Yuuki ngoái nhìn cặp đôi cô đã lừa gặp mặt ở trung tâm thị trấn. Họ sẽ quay về hay đi chơi cùng nhau đây?
“Kaname-sama? Tôi thấy ngài ấy trong thị trấn với tên sao đỏ kỷ luật đó,” Shiki lẩm bẩm và nhắm mắt lại, dựa vào chiếc trường kỷ màu be, hai tay khoanh trước ngực. Cậu vừa mới trở về từ một buổi chụp hình nên đang cảm thấy mệt mỏi và chán nản, đặc biệt là khi Rima vẫn còn đang ở buổi chụp hình của riêng cô ấy và vẫn chưa trở về.
Kain đứng bên cạnh chiếc ghế khi anh hướng ánh nhìn về phía Ruka, quan sát sự thay đổi khó chịu trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bởi những lời người vampire tóc màu đồng đã nói. Hai tay cô khoanh lại trước ngực khi cô ngồi xuống ghế sofa đối diện với Shiki và Hanabusa, đôi mắt màu hồng sẫm của cô thu hẹp lại. Không khó để đoán ra ý nghĩ gì hiện đang có trong tâm trí của cô. “Kaname-sama nghĩ gì mà lại ở bên một kẻ như thế?”
“Chuyện đó đâu có quan trọng,” Shiki lầm bầm ngái ngủ, cậu nhắm mắt lại và tự hỏi không biết mình có thể ngủ ở đây một chút không.
“Đúng vậy,” Hanabusa nói, chất giọng tự mãn của cậu khiến Ruka phải chú ý và đặt dấu chấm hết cho bài diễn văn cô sắp nói ra, từng đầu ngón tay mảnh khảnh của cô bấu chặt vào cánh tay khi cô quay sang nhìn người con trai tóc vàng đáng ghét. Cô thật sự không thể giải thích cho bất kì ai về việc tại sao giọng nói của Hanabusa lại làm cô cảm thấy khó chịu được, nhưng nó là như thế. Đúng là như thế. “Nếu cô trung thành được như tôi-” Kain sững cả người, cảm thấy những tia chớp đánh nứt tan không khí trong một cảnh báo đáng ngại, nhưng đã quá trễ để ngăn chặn cuộc hỗn chiến chắc chắn sẽ xảy ra. “-thì cô nhất định sẽ chấp nhận quyết định của Kaname-sama.”
“Oh, vậy sao?” Ruka nhạo báng, đôi mắt tuyệt mĩ của cô càng thu hẹp hơn nữa như lưỡi dao sắc bén sẵn sàng đâm người khác đổ máu. “Không phải hôm trước chính cậu đã phàn nàn về việc cậu muốn bẻ cổ tên sao đỏ đó như thế nào à?”
“Tất nhiên rồi!” Aido đáp lại đầy phẫn nộ. “Đó là bởi vì hắn ta dám tát tay Kaname-sama ra! Tôi vẫn trung thành với Kaname-sama hơn cô nhiều!”
“Đừng có điêu,” Ruka chế giễu. “Tôi trung thành với Kaname-sama hơn cậu gấp hai mươi lần đấy!”
Shiki hé mở một mắt màu xanh nhạt của mình để quan sát tình hình đang dần căng thẳng khi Hanabusa nhảy dựng lên với nắm tay siết chặt. “Tôi rất trung thành với Kaname-sama,” cậu sốt sắng đặt một tay lên ngực mình và tuyên bố một cách đầy nhiệt huyết. “Tôi sẽ vui lòng từ bỏ mạng sống của mình vì ngài ấy!”
“Ha.” Ruka ngả người trên trường kỷ, hất cằm một cách ngạo mạn khi cô nhìn lên kẻ thù tóc vàng của mình trong tất cả những vấn đề liên quan đến người lãnh đạo thuần chủng với vẻ chế nhạo. “Thật là một sự hy sinh đáng thương mà, nó sẽ chỉ xúc phạm Kaname-sama mà thôi.”
“Gì đó Ruka?” Hanabusa gầm gừ, nghiêng người về phía bàn cà phê với ánh nhìn giết chóc tại người nữ vampire quỷ quái. “Cô muốn chết sao?”
“Nếu cậu tính giết tôi với sức của bản thân thì tôi chắc chắn không chết được đâu,” cô cãi lại, quắc mắt và đứng thẳng người lên. Mắt cô nheo hẹp lại đến mức chỉ còn một đường sắc mảnh. “Mặc dù nếu cậu khiêu chiến thì tôi cũng không phiền để kết thúc mấy lời nhảm nhí muôn đời của cậu một lần cho hết luôn đâu!”
“Oi,” Kain thở dài, bước về phía họ nhưng cả hai lờ anh đi. “Bình tĩnh lại nào.”
Shiki đứng dậy và thở dài. Cậu đoán rằng mình không thể ngủ lại đây rồi. “Ồn ào quá.”
Có thể cậu sẽ dễ ngủ hơn trong phòng riêng của mình. Cậu đang định quay đi khi nghe thấy ai đó cười khúc khích và liếc nhìn về phía bên phải của mình, nơi Ichijou đang ngồi trên ghế và chúi mũi vào cuốn truyện của anh với nụ cười toe toét trên mặt. Shiki cau mày. “Ichijou-san?”
“Hm?” Người vampire tóc vàng khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt màu lục ánh lên sự bối rối đến khi bắt gặp màu xanh trong nơi ánh nhìn của Shiki, rõ ràng không biết gì về cuộc chiến đang diễn ra ngay phía sau lưng bạn cùng phòng của mình. “Ồ, xin lỗi. Cậu vừa nói gì sao, Shiki?”
Shiki chớp mắt. Ngay phía sau vai, cậu nghe tiếng Kain vỗ tay lên trán và lẩm bẩm, “Nhức đầu quá đi.”
Shiki nhún vai. “Anh đang đọc gì vậy?”
Cả hai cuối cùng cũng đi đến quán ramen yêu thích của Zero sau cuộc tranh cãi bất tận về việc ai được chọn nơi để ăn. Sau cùng Kaname đã thắng và Zero đầu hàng – nhưng chỉ vì cậu đang đói bụng và cậu thật sự muốn ăn ramen. Nếu không Zero đã thắng rồi. Cậu thở dài, ngồi trên quầy ghế của cửa hàng và nhìn vào bát shio ramen nóng hổi của mình. Một vài quý tộc sẽ rất bực mình nếu họ phát hiện ra người thuần chủng cao quý của họ đang ngồi ăn ở một nơi như thế này với Zero không hơn không kém. Chưa kể Kaname lại đang ăn một món ramen bình dân trong khi anh chắc hẳn đã quen với sơn hào hải vị rồi.
Zero quan sát Kuran một lúc lâu. “Anh không cần phải đến đây chỉ vì Yuuki muốn thế đâu.” Cậu rời mắt khỏi người thuần chủng và thêm vào, gần như cay đắng, “Tôi chắc rằng anh có nhiều thứ hay ho hơn để làm với thời gian của mình mà.”
“Hay hơn việc dành thời gian cho người ta yêu sao?” Kaname ngừng lại như thể đang nghiêm túc cân nhắc việc đó. “Không.”
Zero lặng lẽ nhìn xuống bát ramen nóng của mình, đem đến cho Kaname một tầm nhìn tốt nơi làn da cổ mịn màng của cậu bên dưới cổ áo khoác màu xanh dương. Thật sự, Kaname sẽ đánh đổi mọi thứ chỉ để có thể cắn sâu vào cổ người mình yêu. Anh có thể cảm thấy sự van nài từ những chiếc răng nanh của mình, đồng thời người thuần chủng cũng nhận thức được đôi mắt anh đang bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Rồi Zero nói gì đó, giọng cậu hạ thấp đến mức Kaname phải căng tai ra để nghe rõ.
“…vậy tại sao anh không bao giờ ở lại?”
Kaname chớp mắt. “Gì cơ?” Ở lại đâu?
“Tôi đã bảo anh rồi, tôi sẽ không yêu anh đâu,” Zero nói, giọng cậu bỗng trở nên kiên quyết. “Nên đừng tốn thời gian nữa. Tôi chỉ muốn một thứ từ anh thôi.”
“Cơ thể của ta.”
Hơi lưỡng lự, Zero ngước nhìn người chủ tiệm ăn và thấy mừng khi ông có vẻ không nghe thấy gì vì đang bận phục vụ một người khách hàng ở đầu bên kia quầy ăn. Zero quay lại với bát mì của mình và lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ bừng, “Những thứ khác chỉ toàn vô ích thôi.”
Vô ích? “Đó là những cậu nghĩ sao?”
Zero ngưng lại một cách thận trọng, liếc nhìn người thuần chủng khi cậu nhận ra chất giọng lạnh lùng của Kuran và sự khó chịu đột ngột xuất hiện trong cậu. Ngay cả người chủ quán cũng nhìn về phía họ trong lo âu. Kuran trông vẫn điềm tĩnh như thường, dù rằng anh đã hạ giọng xuống khi cất tiếng lần nữa. “Cậu thật sự tin vào điều đó sao, Zero?” Anh bình tĩnh hít sâu vào. “Việc quan hệ với nhau thật sự có một nét đẹp của riêng nó, nhất là khi người cậu ngủ cùng cũng chính là người cậu yêu.”
Khẽ cựa quậy trên ghế ngồi, Zero quay mặt đi. “Không có gì đặc biệt về việc đó hết.”
Mắt của Kaname nghiêm lại. “Vậy nói ta nghe, cậu sẽ làm điều đó với bất kì ai sao?”
Zero chớp mắt trước ẩn ý trong câu nói rồi nhìn chằm chằm vào Kuran. Cậu do dự để trả lời trong một lúc Nếu cậu nói có, nghĩa là Zero là một con người lăng nhăng, nếu cậu nói không, điều đó sẽ ngầm bảo rằng Kuran thật sự có ý nghĩa với cậu. Cậu gần như gầm gừ với Kuran vì đã dồn ép cậu đến mức này. “Tên khốn này. Ý của tôi không phải như vậy. Muốn-” cậu nhìn về phía người chủ quán để chắc rằng ông không nghe thấy “làm việc đó với một người không có nghĩa là anh phải yêu họ. Ham muốn chỉ là ham muốn, đó không phải tình yêu.”
“Điều này có lẽ đúng,” Kaname thừa nhận. Sau cùng thì, đó chính là cách anh đã bắt đầu, nhưng sau đó mọi chuyện đã có ý nghĩa nhiều hơn thế bởi vì cảm xúc của anh đã thay đổi. “Ta yêu cậu và đó không chỉ đơn giản là sự ham muốn thân xác thôi đâu.”
Kaname gần như muốn cười phá lên khi thấy khuôn mặt Zero đổi tông màu nhanh như thế nào nhưng người tình nóng nảy của anh đã quay sang trừng mắt nhìn lại. “Anh thôi đi có được không? Anh không cần phải nói đi nói lại như thế, tôi biết rồi!”
Mỉm cười, Kaname nhìn sang người chủ cửa hàng mà Zero luôn đề phòng rồi quay về phía người yêu mình. “Cậu nên hạ giọng xuống thì hơn, Zero. Cậu đang thu hút sự chú ý đấy.”
Zero sững cả người. Vampire ngu ngốc.
Lúc Kaname và Zero về đến học viện thì trời đã tối. Hai người chậm rãi rảo bước, họ hiện đang lạc trong suy nghĩ của riêng mình. Thân thể họ kề bên và lớp vải quần áo thi thoảng cọ xát vào nhau. Kaname mỉm cười khi nhận ra tay của Zero và anh thoáng chạm nhẹ, rồi anh khẽ khúc khích khi thấy người thợ săn đút tay sâu hơn vào túi và quay đầu đi. Lúc nào cũng chạy trốn sao, anh thầm nghĩ với chút buồn rầu. Có lẽ anh nên cho cậu khoảng không gian riêng, Kaname thấy tim anh như thắt lại. Tại sao tình yêu của anh lại trở thành gánh năng cho cả hai như thế?
Cuối cùng họ cũng đến được ký túc xá Mặt trời và Zero tiến lên phía trước, với tay ra mở cửa trong khi vẫn nghĩ về cuộc nói chuyện của họ trước đó. Không có gì đặc biệt hết. Zero hiểu rõ điều đó, làm sao có thể chứ? Kuran đang nói dối cậu thôi. Không phải chính anh ta đã ép buộc cậu vào lần đầu tiên và đe doạ cậu vào những lần tiếp theo sau? Well, cho đến gần đây thì đúng là như vậy. Chuyện chẳng có nghĩa lý gì hết dù có- từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cổ cậu từ phía sau và chuông báo động trong đầu Zero reng lên ầm ĩ. Cậu xoay người lại ngay lập tức, một tay che lại vùng da nhạy cảm trên cổ và nhìn trừng trừng vào Kuran. Dù vậy, cậu đã không rút súng ra.
“Anh đang làm cái quái gì thế?”
Kaname mỉm cười, cố giấu đi sự bất ngờ. Anh chỉ định nhìn thôi, không hiểu sao tay anh lại tự động di chuyển như vậy. “Ta không cố ý làm cậu giật mình.” Ta chỉ là rất thích cổ của cậu, anh thầm thêm vào, đủ thông minh để biết rằng nếu anh nói to điều đó thì phản ứng của Zero sẽ không dễ chịu tí nào. Zero nheo mắt lại, nhìn anh một cách đầy nghi ngờ. “…có chuyện gì với anh vậy?”
Điều đó khiến Kaname ngạc nhiên “Ý cậu là sao?”
“Anh đang hành động rất kì lạ,” Zero đơn giản nói. Cậu không thể xác định rõ ràng, nhưng hành vi của người thuần chủng có hơi khác biệt. Thỉnh thoảng anh trông có vẻ im lặng và chìm trong suy tư, rồi sau đó lại có vẻ khó chịu – đặc biệt là trong suốt cuộc nói chuyện của họ khi nãy. Có phải anh bực mình vì Zero đã phản đối anh? Well, anh ta còn trông đợi điều gì nữa? Khi Kaname hỏi Zero rằng liệu cậu có muốn tiếp tục chuyện này không – dù nó có là gì đi nữa – thì Zero đã bảo rằng cậu sẽ không bao giờ yêu anh mà. Anh ta nghĩ Zero đang đùa chắc?
“Ta không sao cả,” Kaname vờ nói khi anh tiến về phía trước, nắm lấy tay Zero và kéo nó ra khỏi cổ cậu để anh có thể hôn lên tay người thợ săn. Zero đỏ bừng mặt, mong rằng không ai bắt gặp họ. Đã trễ rồi, nhưng-
“Chúc ngủ ngon, Zero.”
“Chúc ngủ ngon? Anh không vào sao?” Zero giật mình nói trước khi kịp suy nghĩ.
Kaname nhướng mày. “Đó có phải là một lời mời không?”
Chết tiệt. Zero giật tay ra và trừng mắt nhìn anh với vẻ buộc tội. “Anh thường đâu có đợi mời.”
Kaname cau mày. “Ta xin lỗi.”
“Vì cái gì?” Zero gặng lại, giờ cậu đang cảm thấy rất bực mình. Nghiêm túc đấy, có chuyện gì với anh ta vậy? Anh ta đang dỗi vì việc khi nãy sao? Zero thở dài và vò rối tóc, tự hỏi từ khi nào cậu lại trở nên ngốc đến mức có thể chịu đựng nổi một người như Kaname. Well, được thôi. “Lẹ lên, Kuran,” cậu nói và quay đi để bước vào ký túc xá, “trước khi tôi đổi ý.”
Kaname đi theo Zero lên phòng cậu, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi anh. Zero cởi áo khoác của mình ra, Kaname cũng làm như vậy và đến bên cậu từ phía sau và hôn lên gáy người thợ săn. Zero quay lại ngay lập tức, thoáng bối rối vụt hiện lên trong mắt cậu. Kaname cũng hiểu rõ điều đó. Anh là một vampire và Zero rất dễ tổn thương bởi việc này – cũng chính là lý do vì sao Kaname chưa bao giờ thích ôm cậu từ phía sau. Điều đó làm cho người thợ săn cảm thấy không thoải mái và có lẽ cậu có quyền cảm nhận như vậy.
“Xin lỗi.” Anh đành phải tránh xa cổ của cậu vào tối nay. Hoặc ít nhất là cố gắng hết sức để làm như vậy. “Cậu có muốn uống máu không?” Anh nghiêng người và hôn lên khoé môi Zero, vươn tay ra để nắm chặt hai tay cậu. “Cậu có thể uống máu ta bất cứ lúc nào cậu muốn, Zero.”
Zero khẽ thở dài. “Tôi biết. Để lát nữa.”
“Ta sẽ cho cậu thấy…” tay Kaname đặt lên ngực của Zero, nơi trái tim cậu đang run rẩy đập. “chuyện này đặc biệt như thế nào,” hơi thở nóng ấm của anh lướt trên tai Zero. Zero nhẹ liếm môi khi Kuran kéo cậu lại gần thân nhiệt ấm áp của anh để họ áp sát vào nhau. Tay của Kaname giữ lấy hông cậu và lưỡi của anh bắt đầu vờn quanh trêu chọc nơi tai Zero. Kaname cảm thấy người yêu của anh khẽ rùng mình và anh mỉm cười. Ta hiểu rõ thân thể của cậu, Zero.
Chẳng có gì đặc biệt hết. Zero quay mặt về phía Kuran, di chuyển đôi tai nhạy cảm của mình khỏi cái lưỡi phá phách của người thuần chủng. Thay vào đó cậu để cho người thuần chủng hôn mình, Kuran chấp nhận và anh khẽ chạm môi cậu một cách dịu dàng. Không hề. Ngón tay của Kaname vuốt nhẹ đôi má rồi đến bờ môi của cậu một cách chậm rãi và nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy yêu thương.
Ngay khi môi anh ôm lấy môi người thợ săn, người thuần chủng trượt một tay của mình lên lưng Zero. Tay anh luồn dưới áo của cậu để lên xuống dạo quanh trên làn da mịn màng của cậu sao đỏ. Đôi môi họ tách rời nhau và Zero bấu chặt lấy chiếc áo sơ mi đen của Kuran từ phía sau đồng thời tự dặn bản thân phải chậm lại. Đừng tự làm xấu mình thêm lần nữa…Zero áp sát khuôn ngực săn chắc của cậu lên người Kaname trong khi anh cố kéo cậu lại gần hơn nữa và liếm môi cậu.
Tay của Zero luồn trong tóc anh, giữ chặt lấy đầu của Kaname khi lưỡi của cậu vờn quanh cùng người thuần chủng và đổi lại cậu cũng đưa lưỡi vào trong miệng của Kuran. Kaname nghe thấy một tiếng thịch lớn đập xuống sàn nhà, tiếng dây xích kêu lách cách và Kaname với tay ra tháo chúng khỏi Zero khi Bloody Rose đã nằm quên lãng dưới nền đất. Zero không cần dùng đến thứ vũ khí đó khi ở bên Kaname, đâu đó sâu trong tâm trí người thuần chủng nghĩ. Giây lát sau, đầu óc anh trở nên trống rỗng bởi cảm nhận từ lưỡi của Zero. Kaname để yên trước sự xâm lấn dữ dội đó – dù nó rất thú vị – khi anh cho phép người tình của anh sục sạo khắp miệng mình.
Người thuần chủng đầy quyền năng đang cố gắng khắc ghi giây phút này vào trí nhớ: Cảm giác thân thể của Zero thúc ép vào người anh còn anh thì áp sát cậu một cách mãnh liệt. Anh cần phải ghi nhớ cái cách tay của Zero tuyệt vọng siết chặt lấy mái tóc tối màu của Kaname trong khi chiếc lưỡi ấm nóng và ẩm ướt của cậu khám phá mọi kẽ hở trong vòm miệng của anh theo cách riêng của Zero. Mạnh mẽ, nồng nhiệt và, anh thầm nghĩ với nụ cười thích thú và đầy hứng khởi, bạo dạn. Kaname luôn nhanh nhẹn và chính xác, điềm tĩnh và nhạy cảm còn Zero thì lại cuồng nhiệt, khao khát, khó thuần phục và ngang bướng. Lưỡi của Zero tiến sâu hơn trong miệng Kaname và chạm vào cuống họng của anh, cậu thúc mạnh vào người anh và hai tay bấu chặt hơn khiến người thuần chủng phát ra một tiếng rên rỉ.
Đúng, vô cùng bạo dạn.
Nụ hôn bị phá vỡ bởi âm thanh đó Zero nhìn chằm chằm vào Kaname với chút bất ngờ, cả hai khẽ thở dốc. Đôi mắt màu đỏ thẫm bắt gặp ánh tím bạc nơi đôi đồng tử đối diện và sự cần thiết để cất tiếng đều chực chờ nơi đầu lưỡi của cả hai, nhưng lời nói như biến mất khỏi họ. Không sao cả họ không cần dùng đến ngôn từ.
Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi của Kaname, khuôn mặt anh tràn ngập vẻ ấm áp, biểu cảm của anh dịu đi khi anh vươn tay ra để vuốt má Zero, ngón tay cái lướt qua môi dưới của cậu. Tay của cậu buông lỏng tóc anh, dời đến trước ngực người thuần chủng và nắm chặt lấy áo sơ mi của anh. Trong chốc lát, Kaname thấy được sự mâu thuẫn trên mặt của Zero khi người thợ săn nhìn xuống tay của cậu: cậu đang phân vân không biết có nên xô anh ra hay không.
Mỗi lần Zero làm việc gì đó mình không mong đợi, cậu luôn muốn chạy trốn ngay lập tức. Hôn Kuran theo cách đó…cậu chưa bao giờ – cậu thậm chí còn không nhận ra cậu chính là người đã dẫn dắt nụ hôn của họ cho đến khi cậu nghe thấy Kaname – oh âm thanh đó thật sự đã khiến cho cậu cương lên. Cậu nhăn mặt. Cậu sắp làm nhăn hết cái áo đắt tiền của người thuần chủng rồi. Khi tay của Kuran ngừng vuốt má cậu và đặt lên tay của Zero, cậu ngẩng đầu nhìn anh.
Người thuần chủng hơi nghiêng đầu sang bên, để lộ vùng cổ cho người tình của mình, đôi mắt của cậu ngay lập tức hướng về vùng da mịn màng và dễ tổn thương đó. Kaname gỡ bỏ vài nút áo ở trên cùng và đẩy phần vai áo đắt tiền ở phía bên trái ra. Không ngần ngại, Zero đưa lưỡi quét qua cổ anh – điều luôn khiến anh vui lòng hết sức – nanh của cậu chạm nhẹ lên làn da nhạy cảm của anh.
Kaname ngưng thở và chờ cho răng nanh của Zero chuẩn bị để cắm sâu vào người anh. Khi hàm răng sắc nhọn nơi người tình của anh từ từ rút lại, anh gần như gầm gừ vì bị trêu chọc. Anh chắc đã thật sự làm điều đó vì sau đó ngón tay của Zero siết chặt nơi ngực anh và hơi thở nóng ấm của cậu phả trên da anh trong một tiếng cười khẽ. Thanh âm hiếm hoi ấy khiến Kaname thấy thích thú. Tốt thôi, nếu Zero muốn trêu chọc anh thì cứ để cậu làm thế. Anh nhắm mắt lại và thư giãn để ngăn bản thân khỏi việc đưa tay ấn đầu Zero xuống và khiến nanh của cậu ngập sâu hơn. Zero cố giữ cho trí óc tỉnh táo, tập trung vào thân thể trước mặt cậu, cố sức lắng nghe từng hơi thở run rẩy của Kaname khi cậu bắt đầu uống máu. Cậu đã cố gắng, thật sự cố gắng, nhưng khoảnh khắc mà vị máu của Kaname chạm vào đầu lưỡi cậu, Zero như quên sạch tất cả.
Kaname khẽ thở dốc khi Zero bắt đầu kéo áo anh xuống. Môi, lưỡi, khuôn miệng và răng nanh của cậu đều tập trung vào dòng máu ngọt ngào cậu đang tham lam nuốt xuống. Người thuần chủng rùng mình trước cảm giác ấy. Anh hít thở sâu vào và cố bình tĩnh lại, và rồi anh ngửi thấy mùi hương của Zero. Mắt anh chợt mở to khi thấy được vùng cổ của Zero ngay trước mặt. Nanh của anh bị kích thích trước cảnh tượng đó. Zero đang ở rất gần, yếu ớt và mời gọi. Mùi hương của cậu và cái cách cậu đang tuyệt vọng uống máu anh tựa như đó là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới khiến anh muốn phát điên. Anh để thoát ra một tiếng gừ nhẹ, miệng anh hé mở để lộ những chiếc răng nanh đói khát của mình và rồi –
Zero há hốc miệng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Kaname với hai mắt mở to khi cậu nhận thấy mình đang nằm trên giường và máu vấy bẩn khắp nơi. Đôi mắt đỏ thẫm của cậu nhìn lên khuôn mặt của Kaname để tìm một lời giải thích, nhưng người thuần chủng- chết tiệt. Mắt của Kaname hiện giờ là một sắc cháy đỏ rực. Zero có thể thấy được đầu răng nanh sắc nhọn ở giữa đôi môi hé mở của anh, nhưng cậu lập tức hướng sự chú ý về phía cổ và vai của Kaname. Cậu thầm nhăn mặt khi nhận ra máu đã tràn ra và vương khắp chiếc áo màu đen của người thuần chủng – thứ hiện đang vướng lại hững hờ trên người anh như một người đang gieo mình trên vách đá.
Cậu không thể ngăn bản thân thầm nghĩ: Kuran thật sự rất, rất hoàn mĩ. Er, đẹp trai.
Kaname nhìn chằm chặp vào Zero, tâm trí anh quay cuồng. Anh gần như…đang tuyệt vọng ngăn bản thân mình lại, anh đẩy Zero ra. Hành động đó khiến cho răng nanh của Zero làm sướt vai của Kaname và anh thầm tự hỏi không biết anh có làm đau răng nanh của người thợ săn khi anh xô cậu ra như thế không. Dựa vào vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trên khuôn mặt của Zero, anh nhận ra cậu không sao cả – có thể hơi kinh ngạc một chút, nhưng không sao. Anh từ từ hít thở để bình tĩnh lại và lướt nhìn khắp thân thể của người yêu mình.
Mắt của Zero vẫn còn hơi đỏ, răng nanh cậu hiện rõ và hình ảnh đó khiến Kaname khẽ rùng mình. Người thợ săn như thế này thật sự rất đẹp, máu – máu của Kaname – vương khắp miệng và ngực cậu một cách thèm khác, áo sơ mi hoàn toàn được cởi bỏ, thắt lưng buông lỏng và đầy trêu chọc. Anh không muốn gì hơn là đi đến bên người tình của mình và làm cậu quặn lên trong khoái cảm, nhưng anh không tin tưởng bản thân mình…
Zero rời mắt khỏi người thuần chủng, mắt hướng về phía đôi vai bị thương của anh trong chốc lát trước khi cậu nhìn xuống. Cậu nhận ra mình đã quên mất. Cậu đã uống quá nhiều và đánh mất lí trí, cậu chắc hẳn đã lơ đi khi Kuran ra hiệu cho cậu dừng lại. “…xin lỗi.”
Kaname cởi bỏ chiếc áo đã hư hại của mình và thở dài. Làm như anh có thể rời đi bây giờ vậy. Anh đến bên giường nơi người yêu mình đang nằm, chống khuỷu tay xuống và nhấc một chân lên. “Đừng bao giờ xin lỗi như thế,” anh thì thầm, tay anh trượt dài xuống bắp đùi của Zero rồi lên đến hông cậu và nghiêng người về phía trước liếm sạch vết máu còn sót lại trên cằm cậu. “Cậu khiến ta phát điên lên được.”
“Tch,” Zero chế giễu trước âm giọng bực tức ấy và quay mặt đi khi Kaname tìm đến môi cậu. “Vậy thì đi đi.”
“Ta không thể,” anh thì thầm một cách chân thành khi đôi môi anh tìm đến tai của Zero thay thế. Bàn tay anh lướt trên cơ bụng bằng phẳng của Zero, say mê với từng chút một nơi làn da ấm áp của cậu. Kaname mê mải với tai của Zero một lúc lâu, anh chơi đùa với những chiếc khuyên xỏ và thuỳ tai của cậu rồi đẩy lưỡi vào-
“Kuran,”Zero thở dốc, cậu xích ra một chút và liếc nhìn anh từ khoé mắt của mình.
“Kaname.”
“Cái gì?” Zero cau mày trong khi Kaname dần cúi thấp xuống, môi anh quét nhẹ qua xương đòn của cậu.
Kaname đưa tay vuốt dọc đùi của Zero rồi lên đến đầu gối của cậu, môi anh áp sát trên ngực cậu. “Cậu không thấy lạ khi vẫn gọi ta theo cách đó sao?” Đôi mắt u ám đó bắt gặp ánh nhìn giận dữ từ sắc tím nơi đôi đồng tử của Zero. Rồi tay của Kuran trở lại nơi đùi cậu và đè lên chỗ đang căng cứng trong quần của cậu. Zero rên lên trong kinh ngạc Kaname nhếch mép. “Kể cả sau những gì chúng ta đã làm?”
Zero cắn môi và quắc mắt nhìn anh và khẽ lẩm bẩm “tên khốn”. “Có phải vì cậu không muốn đánh mất lễ nghi không?” Zero không dám mở miệng để bắt bẻ lại vì cậu chắc rằng thể nào cậu cũng sẽ rên rỉ trước cái cách tay của Kuran đang xoa nắn cái đó của cậu mà thôi. “Cậu vẫn nghĩ rằng cậu có thể giữa khoảng cách với ta sao, Zero?” Anh mỉm cười, tựa như anh đang ở cùng một cậu nhóc cứ khăng khăng không thèm ăn hết phần kem trên bánh của mình dù mặt của cậu đã bị lấp đầy bởi nó. “Cậu thật dễ thương.”
“Anh im đi được không?” Zero rít lên. “Mà có chuyện gì với anh vậy hả? Đầu tiên anh giận dữ chỉ vì tôi nói chuyện này không có gì đặc biệt hết và giờ anh lại bực mình vì tôi không chịu gọi anh bằng tê-”
Kaname hôn cậu thật sâu và mãnh liệt và khi anh rời ra, mắt của Zero đã mờ đi bởi ham muốn, rồi anh cười. “Đó là bởi vì cậu ngoan cố thôi.”
“Tôi không có.”
“Không có?” Kaname nhướng mày lên, thách thức. “Vậy gọi tên ta đi.”
Zero gắt lại. “Tại sao?”
“Tại sao không?”
…
“Zero,” Kaname thở dài, khẽ lắc đầu. “Cậu thích ta ép buộc cậu lắm sao?”
“Tôi không hiểu tại sao chuyện đó lại quan trọng với anh như thế.”
Kaname hôn vào chỗ hõm xuống nơi xương đòn của Zero, nhắm nhá một chút trước khi di chuyển xuống thấp hơn với tia sáng loé lên trong mắt mà anh che giấu người tình của mình. “Oh?”
“Tại sao anh lúc nào cũng phải có thứ mình muốn vậy hả?”
“Tại vì ta có thể,” anh mỉm cười, ánh mắt bừng sáng khi anh ngước nhìn Zero. Người thợ săn không hiểu ý định của Kaname là gì cho đến khi cậu nghe thấy tiếng kéo khoá quần của cậu. Mắt cậu mở to hết cỡ, cậu ngồi bật dậy, “Kuran, đợi-”
Kaname ấn cậu nằm xuống, lắc đầu. “Kaname.”
Zero nuốt nước bọt. “…anh đùa tôi đó hả,” cậu gần như rên rỉ trong tuyệt vọng khi nhận thấy Kuran lột bỏ quần áo của mình. Người thuần chủng chỉ mới làm – chuyện mà Zero đoán anh ta sắp sửa thực hiện – với cậu một lần trước đó. Cậu không hề thích cái cảm giác hoàn toàn mất trí cậu đã có tí nào. Well, thật ra là có, nhưng mà…”Tôi sẽ không nói đâu.”
“Hn.” Là câu nói duy nhất người thuần chủng đáp lại khi anh cúi thấp đầu xuống. Anh dừng lại. “Zero. Cố mà nhớ cho kĩ. Đây.là ta.”
Zero quắc mắt nhìn anh, cậu mở miệng ra định ngắt lời và tiếng rên của cậu lấp đầy cả căn phòng.
Kaname cười khúc khích và – chúa lòng lành, cái cách âm thanh ấy ngân vang quanh cậu thật khiến cậu muốn cào rách tấm khăn trải giường bên dưới. Cậu cắn chặt môi dưới của mình khi lưỡi của Kaname bắt đầu lướt quanh cậu, bên dưới cậu. “Ngh…tên khốn…”
Kaname nhích ra xa và lắc đầu. “Quên rồi sao? Ta đã nói rồi, là Kaname.”
“Tại sao anh không-ah-chịu ch-ngh-ấp nhận sự thật là…hah…” Zero ngửa đầu ra sau, để thoát ra tiếng thở hổn hển, tim cậu đập mạnh trong ***g ngực. Cậu đang tính nói gì nhỉ? Cậu nhìn xuống -cậu không nên làm thế, cậu thật sự không nên làm thế. Quan sát khuôn mặt của Kuran – khuôn mặt tuyệt mĩ của anh – với đôi môi xung quanh cái đó của cậu và cái nhìn rực cháy đó bắt gặp ánh mắt của cậu – Kuran khoá chặt ánh mắt của anh và cậu và Zero không thể quay đi tựa như mạng sống của cậu phụ thuộc vào đó.
Tên khốn ấy bỗng nhiên tách ra ngay khi cậu gần đến đỉnh điểm và Zero gầm gừ đe doạ trong cổ họng. Kaname khẽ cười, ánh mắt cháy âm ỉ và đôi môi đầy cám dỗ. “Tên ta là gì, Zero?”
“Đồ khốn!” Cậu rít lên.
“Không.” Kaname đưa ngón tay vuốt dọc chiều dài cái đó của Zero, say mê với cách người anh yêu đang rên rỉ. “Đó không phải tên ta.”
Zero thở hổn hển, cắn chặt môi dưới của mình, mắt nhìn chằm chằm vào tên quỷ dữ với đôi môi mềm mại và ánh mắt tăm tối thèm khát. “Anh là đồ độc tài.”
Kaname nhếch mép. “Đó là ưu điểm của ta mà.”
Dù rất muốn cười và la hét và cào nát mặt Kaname ra, cuối cùng Zero vẫn để thoát ra tiếng thở dài nặng nề. “Được thôi…Kaname.”
Người thuần chủng ngay lập tức để cho Zero xuất ra và hồi tưởng lại thanh âm có phần do dự, khó chịu và bất định ấy khi tên anh rời khỏi đôi môi của Zero. Anh hơi thích thú khi nghe cậu gọi tên anh theo cách đó, gần giống như Zero đã luyến tiếc khi để nó thoát khỏi môi cậu vậy. Anh cười khúc khích và chớp mắt ngạc nhiên khi Zero rên rỉ và thúc hông cậu lên.
“Tên khốn…” Zero hổn hển nói mà không kịp thở, cậu nhắm chặt mắt và dần ổn định lại. “Anh lúc nào cũng đòi hỏi hết…” Cậu gầm gừ và chống tay ngồi dậy để hét vào mặt Kuran vì đã ép cậu vứt đi thêm một phần danh dự của mình nhưng cổ họng cậu như nghẹn lại. Kaname đang ngồi dậy, đôi mắt rực cháy sắc đỏ khi anh đưa tay mình – với những ngón tay đẫm nước – lên môi. Mắt của Zero dán chặt vào cảnh tượng chiếc lưỡi của Kaname liếm đi chất lỏng nhục dục từ cậu, và rồi đôi môi ấy mỉm cười. “Ngọt thật.”
Mặt Zero trở nên nóng bừng. Cậu chớp mắt vài lần trước khi ném cho Kuran một cái nhìn. “Dơ quá đi.”
Kaname khẽ cười, cố gắng làm cho đôi mắt trở lại bình thường. Mặc dù Zero đang cố che giấu, nhưng anh đã thấy được nỗi lo lắng trong mắt cậu khi Kaname đã mất kiểm soát hơn một lần trong ngày hôm nay. Anh cười và ngả người về phía người yêu của mình, tay anh vuốt ve khắp nơi tìm cách kích thích cậu trong khi kiềm chế nhu cầu của bản thân. Không mất quá lâu để Zero rơi vào trạng thái ham muốn mà Kaname luôn thích thú khi làm cậu trở nên như vậy, một cảm giác mà cả hai đã cùng tạo nên.
“Zero, ta yêu cậu,” Kaname thì thầm nơi đôi môi của người thợ săn sau khi anh đã vào sâu trong cậu. Zero lưỡng lự né tránh anh. Kaname hôn cậu, đợi cho đến khi Zero hôn đáp lại và anh thì thầm thêm lần nữa, “Ta yêu cậu.”
“Im đi…” Zero khẽ đáp trả. Kaname nắm lấy tay cậu, ngón tay cả hai đan vào nhau. Kaname nhẹ xoay người và Zero thở dốc, cậu thúc hông lên một cách thiếu kiên nhẫn. “Nhìn ta đi Zero.”
Zero lắc đầu. “Tôi bảo anh im-ngh-” Khi Kaname bắt đầu di chuyển, anh hôn cậu say đắm, người thuần chủng cứ tiếp tục lặp đi lặp lại những từ ngữ ngu ngốc đó. Zero cảm thấy người nóng bừng khi Kaname dần đưa cậu đến đỉnh điểm lần thứ hai. Khoái cảm ấy luôn khiến cậu vất bỏ lí trí của mình – bất kì lí trí nào còn sót lại trong cậu. Tay cậu ôm chặt người Kuran và thúc hông lên để giục anh vào sâu hơn và nhanh hơn nữa. Cậu rên rỉ, cắn chặt môi để ngăn không cho tiếng phát ra.
Kaname vùi mặt vào cổ của Zero và hối hận vì điều đó ngay lập tức khi cơn khát máu Zero của anh lại bắt đầu xuất hiện. Anh dừng lại một chút, lơ đi tiếng lầm bầm đầy thất vọng của Zero. Anh dùng tay còn lại giữ hông cậu thấp xuống và chờ một chút để trấn tĩnh bản thân. Khi Zero bắt đầu phản đối, anh nắm lấy cái đang cương cứng của cậu và xoa nắn nó trước khi anh tiếp tục đẩy sâu vào. Từng tiếng thở dài và rên rỉ phát ra từ Zero đang khiến anh mất đi ý thức.
Zero rên lên và ngả đầu ra sau, đầu óc cậu quay cậu. Đâu đó sâu trong tâm trí, cậu có thể nghe thấy bản thân mình lên tiếng. Chuyện này không có gì đặc biệt hết. Ah…ngh…không có gì đặc biệt về một việc họ đã làm rất nhiều lần như vậy cả. Tay cậu siết chặt lấy Kuran.
“Zero.”
Mắt cậu nhẹ hé mở và nhìn thẳng vào đôi mắt của Kaname. Tim cậu đập mạnh trong ***g ngực khiến tiếng thở dốc như tắt nghẹn nơi môi. Thứ tình cảm thuần khiết trong đôi mắt u ám đó nhấn chìm cậu và Zero thở hắt ra khi anh đẩy vào cậu thêm lần nữa, cậu nhắm chặt mắt lại và phóng ra thứ chất lỏng nhục dục đó ở giữa hai người. Thân thể cậu run lên vì khoái cảm.Không có gì đặc biệt…
…phải không?
Đôi môi mềm mại của Kaname quét nhẹ qua thái dương của cậu khi Zero định thần lại sau cơn đỉnh điểm. Cậu cảm thấy buồn ngủ khi đã được thoả mãn bởi thân thể và máu của Kuran. Những cử chỉ vuốt ve dịu dàng từ đôi môi của Kuran khiến cậu muốn rên lên. Khi người thuần chủng lười biếng khẽ cười, Zero thầm chửi rủa, nhận ra rằng cậu thực sự đã rên lên vì vui thích.
Thật không may, cậu không có đủ sức để ngăn bản thân khỏi cơn buồn ngủ đang kéo tới. Kaname nằm bên cạnh cậu và thầm thì điều gì đó mà Zero không thể nghe được. Không chắc rằng mình muốn nghe nó hay không, Zero để bản thân rơi vào một giấc ngủ không mộng mị và đắm chìm trong mùi hương mãnh liệt toả ra từ người thuần chủng.
Kaname tiếp tục vuốt ve cậu cho đến khi nhịp thở của Zero dần trở nên đều đặn, khuôn mặt cậu khi ngủ trông thật hiền lành như một thiên sứ. Anh mỉm cười ấm áp. “Đừng bảo ta rằng không có gì đặc biệt,” anh nói thầm, hôn lên mí mắt của cậu. “Ta sẽ không tin cậu đâu.”
Zero xoay người, đầu cậu gối lên chiếc gối êm ái ở phía dưới.
Kaname sững cả người: Zero đang để lộ cổ của cậu trước mặt anh. Anh không nhận ra mình đang nghiêng người về phía trước cho đến khi anh vùi mặt vào vùng cổ ấm áp của Zero, Kaname khựng lại. Anh để thoát ra tiếng thở dài mệt mỏi. Việc này thật sự quá độc ác. Anh nhắm chặt mắt lại, há miệng ra với đôi răng nanh sắc nhọn đã sẵn sàng. Zero đã vô thức trêu chọc anh cả đêm và giờ đây cậu vừa mới mời gọi anh-
“Kuran…”
Cả người Kaname đông cứng lại. Anh lùi về phía sau một chút để nhìn vào khuôn mặt say ngủ của Zero trong thoáng chốc. Anh mỉm cười và lướt nhẹ một ngón tay lên gò má của Zero. Thật ngu ngốc. “Ta yêu cậu, thật sự yêu cậu. Đó chính là lý do vì sao ta không thể…dù cho ta có khao khát nó đến thế nào đi chăng nữa.”
Một cách nhẹ nhàng, Kaname rời khỏi giường và thu gom đồ đạc của anh để trở về, anh cau mày nhìn chiếc áo sơ mi đã nhàu nát của mình. Sau khi mặc xong quần áo, anh đến bên người tình đang say ngủ của mình và thở dài. Anh ghét việc rời đi. Thầm bước từng bước đến trước mặt Zero, anh cúi xuống và hôn chúc ngủ ngon người anh yêu và bắt đầu cất bước, nhưng anh đã bị ngăn lại. Cau mày, anh nhìn xuống cánh tay của mình và nhận ra bàn tay đang nắm chặt lấy tay áo của anh.
Anh chờ đợi.
Zero không nói gì cả, nhưng những ngón tay của cậu siết chặt cánh tay của anh hơn và Kaname quay trở lại với người tình của mình. Anh tiến đến gần chiếc giường mà không nói một lời, rồi anh nằm lên trên khi Zero xích qua chừa chỗ cho anh.
Vài giờ sau, Zero giật mình tỉnh giấc, cậu ngồi dậy trong căn phòng tối om. Cậu lúc nào cũng thiếu tỉnh táo chừng vài giây sau khi thức dậy nên cậu đã không nhận ra ngay cánh tay đang ôm lấy cậu không phải là của mình. Tuy nhiên cậu gần như nhảy dựng lên khi nhận ra điều đó. Ánh nhìn của cậu ngay lập tức hướng về người đang nằm bên cạnh và Zero như ngưng thở.
Anh ta đã ở lại…
Kaname lầm bầm điều gì đó trong khi ngủ, ví dụ như “Ta nói là làm ngay đi” và Zero nhăn mặt. Tên khốn độc tài, cậu nghĩ, vẻ cau có trên mặt cậu sau đó chuyển thành một nụ cười trìu mến. Kuran trông thật giống một đứa trẻ khi anh ta đang ngủ: cách anh vùi mặt vào trong gối, tóc xoã rối xung quanh, hàng mi đen láy của anh nghỉ lại nơi làn da mịn màng và đôi môi nhìn như đang dỗi. Thuần chủng đầy quyền năng cơ đấy. Cậu vươn tay ra vén một lọn tóc nâu khỏi khuôn mặt của Kaname, sau đó bắt đầu vuốt nhẹ viền môi anh một cách chậm rãi và dịu dàng
Nét cau có bắt đầu xuất hiện trên môi cậu khi cậu nhìn xuống người thuần chủng đang ngủ. Ngay bây giờ trông anh rất dễ tổn thương, ngủ say sưa tựa như không quan tâm đến bất kì thứ gì trên thế gian. Anh đã luôn ngủ như thế này sao? Cậu nhíu mày. Có phải đây là lý do vì sao Kuran không bao giờ ở lại? Vì anh sợ rằng Zero có thể làm hại anh trong khi ngủ? Zero sẽ không bao giờ làm anh bị thương, cậu-!
Ngón tay của Zero giật khỏi khuôn mặt Kaname trong cơn sốc.
Một khoảng thời gian dài Zero chỉ ngồi trong bóng tối và nhìn chằm chằm vào người đang ngủ cạnh cậu trong kinh hoàng. Làm thế quái nào…việc này…cậu không thể tin được. Cậu chắc chắn sai lầm rồi, không đời nào cậu thực sự có thể…. Cảm giác này – cậu…đang yêu sao…?
Thị trấn ngay bên ngoài học viện Cross hôm nay đông nghẹt những người như thường lệ vào ngày náo nhiệt nhất trong tuần. Các bà mẹ đương bận rộn giữa việc mua sắm và trông coi những đứa con của mình đang chạy chơi gần đó. Một vài cặp tình nhân trẻ tuổi dạo bước bên nhau, rất có thể là một cuộc hẹn hò giữa họ qua cách họ nắm tay và cười đùa khi dần lẫn vào đám đông. Zero hờ hững quan sát tất cả khi cậu đứng gần đài phun nước trung tâm và chờ một người xuất hiện.
Cậu không chắc mình đã chờ đợi ngoài đây bao lâu rồi nhưng rõ là đủ lâu để cảm thấy bớt bực dọc hơn một chút. Thậm chí ngay từ đầu cậu còn không muốn đến nơi này, nhưng cậu vẫn tìm được khoảng thời gian yên tĩnh và bình lặng cho bản thân ngay cả giữa đám đông như vậy. Sáng nay khi thức giấc, cậu đã không ngạc nhiên khi thấy chỉ còn mỗi mình cậu trên giường. Chuyện đó vốn dĩ rất bình thường – làm sao có thể khác đi được chứ, Zero thầm tự hỏi. Thế mà cảm giác xa lạ và cô đơn cậu có được từ lúc thức dậy vẫn còn đó, vương vấn trong tâm can. Cảm giác đã khiến cậu rơi vào tâm trạng cáu kỉnh, chủ yếu là bởi vì cậu không thể hiểu được nó: có lẽ vì Zero đã mong rằng Kaname có thể thật sự lưu tâm đến việc ở lại qua đêm thay vào đó cậu chỉ cảm nhận được hơi ấm đang dần phai nhạt ở nơi người thuần chủng đã nằm.
Zero để thoát ra tiếng thở dài giờ đây nghe có vẻ mệt mỏi hơn là chán nản, cậu đưa mắt dò tìm qua dòng người tấp nập ngoài kia. Khi cậu không thấy được người mình đang đợi, cậu tiếp tục suy nghĩ của mình với đám đông ồn ã vây quanh và hồi tưởng lại đêm qua: cái cách mà Zero đã không thể ngăn nổi bản thân mình để cuối cùng phải nói lên điều xuẩn ngốc ấy với Kaname.
‘Tôi muốn anh.’
Ký ức ấy làm cả người Zero nóng bừng lên vì xấu hổ, và dù cậu rất muốn đổ lỗi cho bản thân và tức giận với Kuran vì điều đó thì cậu vẫn nhận ra mình không thể. Tất cả bởi vì Zero là người đã nói ra điều đó, cộng với cách họ đã chạm vào nhau tối qua – cái cách Kuran không chịu im lặng và tiếp tục lặp đi lặp lại câu nói phiền phức đó hết lần này đến lần khác như muốn nhấn chìm Zero với ngôn từ của anh – khiến Zero cảm thấy thất vọng vì Kaname đã rời đi.
Zero thở dài lần nữa. Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện đó như thế? Từ khi nào mà cậu lại bắt đầu muốn người thuần chủng ngủ qua đêm cùng cậu? Hẳn rồi, cậu thấy bực mình vì Kuran luôn làm những gì anh ta thích với thân thể của Zero, trêu chọc cậu đến mức phát điên để rồi biến mất vào sáng hôm sau khi thổ lộ ‘tình yêu’ dành cho cậu. Thành thật mà nói thì Zero đã từng muốn mọi chuyện cứ giữ khoảng cách như thế. Tuy nhiên dạo gần đây Zero dần cảm thấy hơi lạnh lẽo và cô đơn. Cậu tưởng như bản thân thật sự muốn ở cùng –
“Zero?”
Zero sững người. Trong chốc lát cậu nghĩ rằng mình đã mất trí và giờ đang nghe thấy giọng nói của Kuran trong đầu. Khi cậu ngoái nhìn qua vai và thấy người thuần chủng đứng đó, khuôn mặt anh trông thật hoàn hảo ngay cả với nét nghiêm nghị trên môi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút nhưng không được lâu cho lắm. “Kuran. Anh làm gì ở đây?”
Trước đó…
“Kiryukun!”
“Yuukichan!”
Hiệu trưởng vui sướng gọi to khi ông nhảy chân sáo vào trong phòng, vẫy vẫy một mảnh giấy trong không trung như thể đó là chiếc vé VIP cho chuyến đi đến nhà máy chocolate Willy Wanka vậy. Vì Zero, hiện đang ngồi trên đi văng là người gần nhất nên ánh nhìn của ông đã yên vị nơi cậu con trai tóc bạc của mình! “Ta cần con đi vào thị trấn một tẹo!”
Zero liếc nhìn người đàn ông lập dị một lần nữa và thẳng thừng từ chối. “Không.”
Kiryu-kun…” Ngài hiệu trưởng phải mất một lúc lâu mới phát hiện được bầu không khí dày đặc, u ám đang bao quanh ‘con trai’ của ông. Nó rõ ràng đến mức ông gần như cảm thấy mình đang bị kéo vào đáy sâu tăm tối của nó. Ông nhanh chóng lùi lại và dùng tay xua đi luồng khí u ám ấy. “Ta hiểu rồi. Tâm trạng con không tốt phải không?”
Ánh nhìn giận dữ đáp trả lại khiến ông nhăn mặt. Zero chắc đã ngủ không đủ giấc, ngài hiệu trưởng thầm đoán và né ra xa hơn để bảo đảm an toàn. Cũng chẳng phải Zero có được giấc ngủ ngon nào bao giờ. Có lẽ ông nên bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của cậu, bằng cách đó cậu sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn và bớt cáu kỉnh đi. Có lẽ việc đó sẽ khiến tâm trạng cậu tốt hơn. Hm, không biết thằng nhóc có để ý không ta.
“Ngài cần thứ gì trong thị trấn sao, hiệu trưởng?” Yuuki tò mò hỏi, tình cờ đi đến từ phía bên kia căn phòng, tựa như tâm trạng của Zero chẳng làm phiền cô chút nào. Ánh mắt của hiệu trưởng chuyển sang cô, ông nhìn con gái của mình như thể cô chính là nữ thần ánh sáng đã giáng thế để xua tan bóng đêm trong căn phòng.
Yuuki làm lơ ánh nhìn kì quái từ hiệu trưởng và liếc sang Zero, người đang nhìn chằm chặp xuống sàn nhà một cách u sầu. Cậu lại trở nên rầu rĩ một lần nữa, nhưng bởi vì cô đã mời Kaname-senpai đến ăn tối vào hôm qua hay vì thứ gì khác thì cô không biết. Cô ngần ngại trong thoáng chốc và rồi quay sang cười hớn hở với hiệu trưởng, giơ tay lên cao tựa như cô đang trả lời một câu hỏi trong lớp học. “Con sẽ đi!”
Trước khi ông có thể từ chối, cô giật lấy tờ giấy từ tay hiệu trưởng và lướt sơ qua danh sách với ngón tay đặt dưới cằm đầy tư lự. Cô khẽ lẩm nhẩm thứ gì đó về mấy món đồ, lơ đi ánh nhìn ngần ngại từ phía hiệu trưởng. Ông chớp mắt nhìn cô trước khi thì thầm, “Con đi một mình được không đó…?”
“Không sao đâu.” Yuuki cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên sự tinh quái. Cô cẩn thận quan sát Zero trong tầm nhìn của mình khi cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm thảm, vẻ như không nghe thấy gì. “Con sẽ mời Kaname-senpai đi cùng mà.”
Zero đơ cả người.
Kaname đứng bên cửa sổ phòng đọc sách của mình, nghỉ ngơi chốc lát sau khi viết mấy bản báo cáo rắc rối mà thượng nghị viện phiền phức kia khăng khăng đòi phải có. Việc quản lý ký túc xá Mặt trăng và đối phó với những người ở hội đồng cùng một lúc thật sự là một công việc khó khăn. Dù rằng hôm nay Kaname không làm việc một mình: Người Phó hội trưởng, Takuma Ichijou hiện đang đứng ở trong góc phòng gần kệ sách, nơi anh sẽ đọc qua những bản báo cáo bất tận đã được nộp về cho Kaname – hầu hết là từ Aido, người đã đưa ra những gợi ý hữu ích về việc cải thiện ký túc xá Mặt trăng. Tuy nhiên, suy nghĩ của Kaname lại không đặt nơi người bạn tóc vàng của mình và chuyện hôm nay anh trông có vẻ hết sức tập trung như thế nào. Không, ý nghĩ của anh, như thường lệ, vẫn gắn chặt nơi người yêu của anh, người yêu bướng bỉnh đến mức khó chịu của anh.
Kaname nhắm mắt lại, hàng mi dài và đen của anh nghỉ lại nơi gò má màu vàng nhạt, cố ngăn bản thân khỏi tiếng thở dài. Anh đã quyết định rằng mình sẽ không thúc giục Zero. Anh hiểu rất rõ rằng nếu anh bắt ép cậu quá mức, Zero nhất định sẽ quay lưng lại với anh Kaname sẽ trở nên bất lực trong việc ngăn cậu lại. Dù nhận thức được điều này, Kaname vẫn cảm thấy cấp bách để bắt buộc Zero phải đối mặt với những cảm xúc không rõ ràng của cậu: bắt buộc người thợ săn đầy do dự ấy phải yêu anh. Có thể chỉ là do Kaname quá ích kỷ và chiếm hữu, nhưng Kaname còn có thể làm gì khác khi bản năng của anh đang kêu gào chủ nhân hãy chiếm lấy Zero bất kể hậu quả thế nào?
Đêm qua, dù rất tuyệt vời khi được nghe Zero thú nhận ham muốn của cậu và dù cho Kaname cho rằng đêm ấy vô cùng quý giá, cái cách Zero ngả đầu vào lòng anh đầy ngọt ngào và cách họ đã làm tình ngay sau đó, Kaname vẫn cảm thấy một chút cô đơn. Rất lâu sau khi Zero đã say ngủ, Kaname đã nhìn cậu, như anh vẫn hay làm, và nghĩ đến bữa ăn tối trước đó. Chính xác hơn, anh nghĩ đến việc cùng ăn tối với Zero lần nữa, chỉ hai người họ thôi. Anh chỉ muốn ở bên cạnh Zero, không cần biết việc cả hai có gì để lấp đầy im lặng hay không.
Thật không may, Kaname khá chắc rằng người thợ săn sẽ từ chối ngay lập tức và nói vài thứ về việc cậu không muốn Kaname theo cách đó, nên tại sao họ lại phải dành thời gian với nhau? Gần như tất cả mọi người đều có thể ở bên người họ yêu, nhưng Kaname, không, tất nhiên rồi. Như vậy thì quá đơn giản đi: anh cứ phải rơi vào lưới tình với một người đã kiên quyết khẳng định rằng sẽ không bao giờ yêu anh.
Kaname áp chặt tay lên khung cửa sổ và mở mắt ra. Mặt trời hầu như không nguy hại gì vào một ngày lạnh lẽo và nhiều mây như thế này, có thể đây là một thời điểm tốt để đi ra ngoài – dù cho người anh muốn đi cùng nhất đã từ chối. Anh định quay sang Ichijou nhưng lại hướng tầm nhìn của mình về phía cửa chính khi cảm giác được một sự hiện diện quen thuộc đang đi đến.
“Yuuki.”
Ichijou ngước lên từ những bản báo cáo chi tiết anh đương đọc rất siêng năng. Với nét cau mày tò mò trên khuôn mặt của mình, anh lơ đãng thốt lên, “Xin lỗi, Kaname. Cậu mới nói gì-”
Tiếng gõ cửa ngắt lời Ichijou: Anh chớp mắt nhìn cánh cửa lớn một hồi lâu trước khi bước về phía trước để trả lời. Khi anh rời đi, một cái gì đó rơi ra từ tập tài liệu của anh và chạm đất với một tiếng uỵch nhỏ ngay phía dưới chân.
Ichijou chết đứng tại chỗ.
Ánh mắt của Kaname đáp xuống phía vật thể ấy và thoáng chốc đã nhận ra cuốn sách nhỏ trên sàn trước khi Ichijou giật nó lại với nụ cười đầy lo âu. Kaname nhìn Ichijou nhưng anh không nói gì với người thanh niên tóc vàng, kẻ thay vì phải chuyên tâm làm việc – như Kaname đã tưởng thế ngay từ đầu – thì lại đi đọc lén một trong số những quyển manga yêu thích của mình.
Khi Ichijou ra mở cửa, anh cười với người sao đỏ trẻ tuổi và chào cô với thái độ thân thiện thường nhật trước khi xin phép ra khỏi phòng trong vội vã, để lại Kaname và Yuuki một mình và đi tìm một chỗ tốt để đọc tiếp quyển manga của mình – đó là quyển cuối cùng anh đã phải chờ hàng tháng mới có và anh quyết tâm phải đọc hết nó mới thôi!
“Yuuki,” Kaname nở một nụ cười ấm áp nhằm ẩn giấu cảm giác không thoải mái anh có được mỗi khi cô bé đến đây mà không có Zero dù đã rất nhiều lần anh yêu cầu cô không nên đi một mình. “Em cần gì sao?”
Okay, Yuuki thầm nghĩ, dồn hết sức lực của mình khi Kaname-senpai quan sát cô một cách cẩn thận. Cô không tốn cả đoạn đường đến đây để ra về tay trắng đâu! “Kaname-senpai, em muốn nhờ anh một việc.”
“Yuuki bảo anh đến gặp tôi ở đây sao?” Zero hỏi, tức giận dần xuất hiện trong đôi mắt thạch anh tím khi Kaname giải thích cho cậu biết vì sao anh lại đứng đợi ngay trung tâm thị trấn. Ah, không thể tin được mình và anh ta lại mắc lừa như thế này! Cậu đáng ra phải biết là có chuyện ngay khi Yuuki khăng khăng bảo rằng cô sẽ gặp Zero ở đây trong vòng một giờ tới thay vì để cả hai đi cùng nhau.
“Cô ấy nói cần phải đi mua đồ cho Hiệu trưởng Cross,” Kaname nói, đưa tay vào trong túi áo khoác và lấy ra mẩu giấy nhỏ mà Yuuki đã đưa cho anh trước đó và bảo anh hãy cầm lấy. Phải chăng cô ấy đã lên kế hoạch cho Zero và Kaname gặp mặt để họ có thể dành thời gian cùng nhau dưới danh nghĩa của việc “đi mua sắm”? Kaname thầm mỉm cười, nếu vậy anh phải nhớ cảm ơn Yuuki sau việc này mới được. Kaname mở tờ giấy đã được gấp lại ra và nhìn qua những thứ cần mua.
Zero cẩn thận nhìn Kaname người thuần chủng đang khẽ đọc danh sách, đầu anh hơi cúi xuống để nhìn chăm chú vào mảnh giấy nơi bàn tay thanh mảnh của mình. Zero quay sang chỗ khác, đút tay sâu hơn vào túi và cố làm lơ từng nhịp trống nơi g ngực của cậu. Cứ như thể trái tim cậu chưa thật sự đập bao giờ trừ khi có Kuran ở gần bên vậy. Điều đó thật sự rất khó chịu.
Khi Kaname hướng sự chú ý về phía cậu lần nữa, đôi mắt sẫm màu chocolate ấy sáng bừng lên với thích thú, và dường như có một nụ cười lẫn trong giọng nói khi anh cất tiếng, “Ta không tin những thứ này là từ Hiệu trưởng đâu.”
Zero cầm lấy tờ danh sách Kaname đưa cho cậu với chút bối rối. Cậu lướt qua mảnh giấy và đọc hết danh sách khuôn mặt cậu dần chuyển sang màu hồng nhạt và dây thần kinh bắt đầu nổi lên giữa trán. “Cái quái gì vậy chứ?”
Trên mảnh giấy là một danh sách kì quặc với những thứ tạp phẩm cho mấy món ăn quái gở mà hiệu trưởng đã nấu vào tuần trước. Tuy nhiên, ngay bên dưới chữ viết tay của hiệu trưởng rõ ràng là nét bút nguệch ngoạc của Yuuki để tiếp tục dòng danh mục đã hoàn thành: ăn kem chung, đi dã ngoại, vòng đu quay, có một cuộc đi dạo lãng mạn, hôn nhau say đắm dưới ánh trăng- Zero siết chặt mẩu giấy vô tội trong tay. Có chuyện gì không ổn với cô gái đó vậy? Và đào đâu ra được một cái vòng đu quay trong thị trấn này chứ?
Kaname không khỏi thích thú với phản ứng bối rối của Zero, dù kèm theo đó là một cơn đau nhỏ. Anh đã đúng khi đoán rằng Zero sẽ không thoải mái với những thứ như vậy. Dù vậy, Yuuki đã tốn công tạo cơ hội cho anh rồi, anh cũng phải tận dụng lợi thế trong trường hợp này mới được. “Ta nghĩ rằng chúng ta không còn nhiệm vụ nào trong thị trấn nữa rồi.”
“Uh…” Zero lẩm bẩm, tránh nhìn vào Kaname. Cậu không muốn cho anh thấy mình đang lúng túng như thế nào khi đứng cạnh anh ngay lúc này. Yuuki chết tiệt. “Chúng ta nên trở về học viện.”
“Cậu không đói sao?” Kaname bất chợt hỏi.
Câu hỏi đơn giản ấy bất ngờ làm miệng Zero chảy nước bọt, mắt của cậu hướng về cổ của Kaname khi cậu quay sang phía anh. Ký ức về vị ngọt của dòng máu nóng ấm kia khi nó chảy tràn nơi cổ họng đang khiến cho răng nanh của cậu dài ra. Zero không thể nhớ được lần cuối cùng cậu thực sự uống máu Kaname là lúc nào, cậu hơi ngạc nhiên khi nhận ra điều này. Ham muốn đột ngột đó khiến bên trong Zero run rẩy.
Khoé miệng Kaname cong lên bởi phản ứng của Zero trong sự thích thú và hài lòng – và thật ra cũng có một chút bực bội khi anh đã hoảng lên mà thốt ra câu hỏi một cách vô ý đến thế. “Để sau đi, Zero. Trước tiên, sao chúng ta không kiếm gì đó để ăn? Dù sao chúng ta cũng không muốn công sức của Yuuki phải uổng phí mà.”
Zero quay đi khỏi Kaname, hơi xấu hổ và ngạc nhiên bởi cơn khát mạnh mẽ và đột ngột bỗng dưng trỗi dậy trong cậu. Cậu đã mất tập trung với cơn khát máu của mình và đồng ý mà không cần suy nghĩ.
“Yuuki?” Yori cau mày khi cô nhìn quanh đám đông những người trong thị trấn, mong rằng không ai để ý đến hành vi quái lạ của bạn mình Yuuki đang cúi xuống đằng sau một đống thùng phía bên ngoài một trong những cửa hàng ở trong hẻm và nhìn ra phía trung tâm thị trấn rồi khẽ cười khúc khích. “Cậu đang làm gì vậy?”
“Họ mắc lừa rồi!” Yuuki lẩm bẩm rồi đứng lên hai tay chống hông một cách đầy thắng lợi. Kế hoạch của cô thật sự đã thành công! Sau bữa ăn tối hôm qua – mà cô vẫn không chắc rằng đã diễn ra suôn sẻ – cô đã đi đến kết luận rằng Zero có thể cảm thấy thoải mái với Kaname hơn nếu hai người họ được ở một mình. Đôi khi Yuuki tự hỏi không biết Zero có yêu Kaname-senpai hay không – cậu hẳn phải có chứ, đúng không? Trước đây, Zero luôn nói rằng cậu ghét Kaname-senpai nên không đời nào bây giờ cậu lại đi cùng người thuần chủng nếu cậu không yêu anh. Thế nên, trong tâm trí của Yuuki, điều đó đã quá rõ ràng! Zero đang yêu Kaname-senpai!
Zero yêu Kaname-senpai…Yuuki rên rỉ, bỗng nhiên trở nên buồn bã khi cô tựa một tay lên tường và cúi đầu xuống. Nếu Zero và Kaname yêu nhau thì cô sẽ ở đâu? Chúa ơi, vậy thì cô sẽ là kẻ thứ ba mất thôi! Cô chuẩn bị để thoát thêm một tiếng thở dài nặng nề ngay khi Yori hắng giọng và ném cho cô một cái nhìn kì quặc.
“Tớ tưởng cậu bảo là cần giúp đi mua sắm?” Cô lẩm nhẩm, rúc sâu vào áo khoác của mình để tìm hơi ấm.
Câu nói của Sayori dường như thật sự đập vào mặt Yuuki trước khi cô gật đầu. “Yeah…suýt thì quên mất. Chúng ta phải mua những thứ hiệu trưởng cần.” Mà không chạm phải Kaname và Zero, nhưng…Yuuki ngoái nhìn cặp đôi cô đã lừa gặp mặt ở trung tâm thị trấn. Họ sẽ quay về hay đi chơi cùng nhau đây?
“Kaname-sama? Tôi thấy ngài ấy trong thị trấn với tên sao đỏ kỷ luật đó,” Shiki lẩm bẩm và nhắm mắt lại, dựa vào chiếc trường kỷ màu be, hai tay khoanh trước ngực. Cậu vừa mới trở về từ một buổi chụp hình nên đang cảm thấy mệt mỏi và chán nản, đặc biệt là khi Rima vẫn còn đang ở buổi chụp hình của riêng cô ấy và vẫn chưa trở về.
Kain đứng bên cạnh chiếc ghế khi anh hướng ánh nhìn về phía Ruka, quan sát sự thay đổi khó chịu trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bởi những lời người vampire tóc màu đồng đã nói. Hai tay cô khoanh lại trước ngực khi cô ngồi xuống ghế sofa đối diện với Shiki và Hanabusa, đôi mắt màu hồng sẫm của cô thu hẹp lại. Không khó để đoán ra ý nghĩ gì hiện đang có trong tâm trí của cô. “Kaname-sama nghĩ gì mà lại ở bên một kẻ như thế?”
“Chuyện đó đâu có quan trọng,” Shiki lầm bầm ngái ngủ, cậu nhắm mắt lại và tự hỏi không biết mình có thể ngủ ở đây một chút không.
“Đúng vậy,” Hanabusa nói, chất giọng tự mãn của cậu khiến Ruka phải chú ý và đặt dấu chấm hết cho bài diễn văn cô sắp nói ra, từng đầu ngón tay mảnh khảnh của cô bấu chặt vào cánh tay khi cô quay sang nhìn người con trai tóc vàng đáng ghét. Cô thật sự không thể giải thích cho bất kì ai về việc tại sao giọng nói của Hanabusa lại làm cô cảm thấy khó chịu được, nhưng nó là như thế. Đúng là như thế. “Nếu cô trung thành được như tôi-” Kain sững cả người, cảm thấy những tia chớp đánh nứt tan không khí trong một cảnh báo đáng ngại, nhưng đã quá trễ để ngăn chặn cuộc hỗn chiến chắc chắn sẽ xảy ra. “-thì cô nhất định sẽ chấp nhận quyết định của Kaname-sama.”
“Oh, vậy sao?” Ruka nhạo báng, đôi mắt tuyệt mĩ của cô càng thu hẹp hơn nữa như lưỡi dao sắc bén sẵn sàng đâm người khác đổ máu. “Không phải hôm trước chính cậu đã phàn nàn về việc cậu muốn bẻ cổ tên sao đỏ đó như thế nào à?”
“Tất nhiên rồi!” Aido đáp lại đầy phẫn nộ. “Đó là bởi vì hắn ta dám tát tay Kaname-sama ra! Tôi vẫn trung thành với Kaname-sama hơn cô nhiều!”
“Đừng có điêu,” Ruka chế giễu. “Tôi trung thành với Kaname-sama hơn cậu gấp hai mươi lần đấy!”
Shiki hé mở một mắt màu xanh nhạt của mình để quan sát tình hình đang dần căng thẳng khi Hanabusa nhảy dựng lên với nắm tay siết chặt. “Tôi rất trung thành với Kaname-sama,” cậu sốt sắng đặt một tay lên ngực mình và tuyên bố một cách đầy nhiệt huyết. “Tôi sẽ vui lòng từ bỏ mạng sống của mình vì ngài ấy!”
“Ha.” Ruka ngả người trên trường kỷ, hất cằm một cách ngạo mạn khi cô nhìn lên kẻ thù tóc vàng của mình trong tất cả những vấn đề liên quan đến người lãnh đạo thuần chủng với vẻ chế nhạo. “Thật là một sự hy sinh đáng thương mà, nó sẽ chỉ xúc phạm Kaname-sama mà thôi.”
“Gì đó Ruka?” Hanabusa gầm gừ, nghiêng người về phía bàn cà phê với ánh nhìn giết chóc tại người nữ vampire quỷ quái. “Cô muốn chết sao?”
“Nếu cậu tính giết tôi với sức của bản thân thì tôi chắc chắn không chết được đâu,” cô cãi lại, quắc mắt và đứng thẳng người lên. Mắt cô nheo hẹp lại đến mức chỉ còn một đường sắc mảnh. “Mặc dù nếu cậu khiêu chiến thì tôi cũng không phiền để kết thúc mấy lời nhảm nhí muôn đời của cậu một lần cho hết luôn đâu!”
“Oi,” Kain thở dài, bước về phía họ nhưng cả hai lờ anh đi. “Bình tĩnh lại nào.”
Shiki đứng dậy và thở dài. Cậu đoán rằng mình không thể ngủ lại đây rồi. “Ồn ào quá.”
Có thể cậu sẽ dễ ngủ hơn trong phòng riêng của mình. Cậu đang định quay đi khi nghe thấy ai đó cười khúc khích và liếc nhìn về phía bên phải của mình, nơi Ichijou đang ngồi trên ghế và chúi mũi vào cuốn truyện của anh với nụ cười toe toét trên mặt. Shiki cau mày. “Ichijou-san?”
“Hm?” Người vampire tóc vàng khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt màu lục ánh lên sự bối rối đến khi bắt gặp màu xanh trong nơi ánh nhìn của Shiki, rõ ràng không biết gì về cuộc chiến đang diễn ra ngay phía sau lưng bạn cùng phòng của mình. “Ồ, xin lỗi. Cậu vừa nói gì sao, Shiki?”
Shiki chớp mắt. Ngay phía sau vai, cậu nghe tiếng Kain vỗ tay lên trán và lẩm bẩm, “Nhức đầu quá đi.”
Shiki nhún vai. “Anh đang đọc gì vậy?”
Cả hai cuối cùng cũng đi đến quán ramen yêu thích của Zero sau cuộc tranh cãi bất tận về việc ai được chọn nơi để ăn. Sau cùng Kaname đã thắng và Zero đầu hàng – nhưng chỉ vì cậu đang đói bụng và cậu thật sự muốn ăn ramen. Nếu không Zero đã thắng rồi. Cậu thở dài, ngồi trên quầy ghế của cửa hàng và nhìn vào bát shio ramen nóng hổi của mình. Một vài quý tộc sẽ rất bực mình nếu họ phát hiện ra người thuần chủng cao quý của họ đang ngồi ăn ở một nơi như thế này với Zero không hơn không kém. Chưa kể Kaname lại đang ăn một món ramen bình dân trong khi anh chắc hẳn đã quen với sơn hào hải vị rồi.
Zero quan sát Kuran một lúc lâu. “Anh không cần phải đến đây chỉ vì Yuuki muốn thế đâu.” Cậu rời mắt khỏi người thuần chủng và thêm vào, gần như cay đắng, “Tôi chắc rằng anh có nhiều thứ hay ho hơn để làm với thời gian của mình mà.”
“Hay hơn việc dành thời gian cho người ta yêu sao?” Kaname ngừng lại như thể đang nghiêm túc cân nhắc việc đó. “Không.”
Zero lặng lẽ nhìn xuống bát ramen nóng của mình, đem đến cho Kaname một tầm nhìn tốt nơi làn da cổ mịn màng của cậu bên dưới cổ áo khoác màu xanh dương. Thật sự, Kaname sẽ đánh đổi mọi thứ chỉ để có thể cắn sâu vào cổ người mình yêu. Anh có thể cảm thấy sự van nài từ những chiếc răng nanh của mình, đồng thời người thuần chủng cũng nhận thức được đôi mắt anh đang bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Rồi Zero nói gì đó, giọng cậu hạ thấp đến mức Kaname phải căng tai ra để nghe rõ.
“…vậy tại sao anh không bao giờ ở lại?”
Kaname chớp mắt. “Gì cơ?” Ở lại đâu?
“Tôi đã bảo anh rồi, tôi sẽ không yêu anh đâu,” Zero nói, giọng cậu bỗng trở nên kiên quyết. “Nên đừng tốn thời gian nữa. Tôi chỉ muốn một thứ từ anh thôi.”
“Cơ thể của ta.”
Hơi lưỡng lự, Zero ngước nhìn người chủ tiệm ăn và thấy mừng khi ông có vẻ không nghe thấy gì vì đang bận phục vụ một người khách hàng ở đầu bên kia quầy ăn. Zero quay lại với bát mì của mình và lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ bừng, “Những thứ khác chỉ toàn vô ích thôi.”
Vô ích? “Đó là những cậu nghĩ sao?”
Zero ngưng lại một cách thận trọng, liếc nhìn người thuần chủng khi cậu nhận ra chất giọng lạnh lùng của Kuran và sự khó chịu đột ngột xuất hiện trong cậu. Ngay cả người chủ quán cũng nhìn về phía họ trong lo âu. Kuran trông vẫn điềm tĩnh như thường, dù rằng anh đã hạ giọng xuống khi cất tiếng lần nữa. “Cậu thật sự tin vào điều đó sao, Zero?” Anh bình tĩnh hít sâu vào. “Việc quan hệ với nhau thật sự có một nét đẹp của riêng nó, nhất là khi người cậu ngủ cùng cũng chính là người cậu yêu.”
Khẽ cựa quậy trên ghế ngồi, Zero quay mặt đi. “Không có gì đặc biệt về việc đó hết.”
Mắt của Kaname nghiêm lại. “Vậy nói ta nghe, cậu sẽ làm điều đó với bất kì ai sao?”
Zero chớp mắt trước ẩn ý trong câu nói rồi nhìn chằm chằm vào Kuran. Cậu do dự để trả lời trong một lúc Nếu cậu nói có, nghĩa là Zero là một con người lăng nhăng, nếu cậu nói không, điều đó sẽ ngầm bảo rằng Kuran thật sự có ý nghĩa với cậu. Cậu gần như gầm gừ với Kuran vì đã dồn ép cậu đến mức này. “Tên khốn này. Ý của tôi không phải như vậy. Muốn-” cậu nhìn về phía người chủ quán để chắc rằng ông không nghe thấy “làm việc đó với một người không có nghĩa là anh phải yêu họ. Ham muốn chỉ là ham muốn, đó không phải tình yêu.”
“Điều này có lẽ đúng,” Kaname thừa nhận. Sau cùng thì, đó chính là cách anh đã bắt đầu, nhưng sau đó mọi chuyện đã có ý nghĩa nhiều hơn thế bởi vì cảm xúc của anh đã thay đổi. “Ta yêu cậu và đó không chỉ đơn giản là sự ham muốn thân xác thôi đâu.”
Kaname gần như muốn cười phá lên khi thấy khuôn mặt Zero đổi tông màu nhanh như thế nào nhưng người tình nóng nảy của anh đã quay sang trừng mắt nhìn lại. “Anh thôi đi có được không? Anh không cần phải nói đi nói lại như thế, tôi biết rồi!”
Mỉm cười, Kaname nhìn sang người chủ cửa hàng mà Zero luôn đề phòng rồi quay về phía người yêu mình. “Cậu nên hạ giọng xuống thì hơn, Zero. Cậu đang thu hút sự chú ý đấy.”
Zero sững cả người. Vampire ngu ngốc.
Lúc Kaname và Zero về đến học viện thì trời đã tối. Hai người chậm rãi rảo bước, họ hiện đang lạc trong suy nghĩ của riêng mình. Thân thể họ kề bên và lớp vải quần áo thi thoảng cọ xát vào nhau. Kaname mỉm cười khi nhận ra tay của Zero và anh thoáng chạm nhẹ, rồi anh khẽ khúc khích khi thấy người thợ săn đút tay sâu hơn vào túi và quay đầu đi. Lúc nào cũng chạy trốn sao, anh thầm nghĩ với chút buồn rầu. Có lẽ anh nên cho cậu khoảng không gian riêng, Kaname thấy tim anh như thắt lại. Tại sao tình yêu của anh lại trở thành gánh năng cho cả hai như thế?
Cuối cùng họ cũng đến được ký túc xá Mặt trời và Zero tiến lên phía trước, với tay ra mở cửa trong khi vẫn nghĩ về cuộc nói chuyện của họ trước đó. Không có gì đặc biệt hết. Zero hiểu rõ điều đó, làm sao có thể chứ? Kuran đang nói dối cậu thôi. Không phải chính anh ta đã ép buộc cậu vào lần đầu tiên và đe doạ cậu vào những lần tiếp theo sau? Well, cho đến gần đây thì đúng là như vậy. Chuyện chẳng có nghĩa lý gì hết dù có- từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cổ cậu từ phía sau và chuông báo động trong đầu Zero reng lên ầm ĩ. Cậu xoay người lại ngay lập tức, một tay che lại vùng da nhạy cảm trên cổ và nhìn trừng trừng vào Kuran. Dù vậy, cậu đã không rút súng ra.
“Anh đang làm cái quái gì thế?”
Kaname mỉm cười, cố giấu đi sự bất ngờ. Anh chỉ định nhìn thôi, không hiểu sao tay anh lại tự động di chuyển như vậy. “Ta không cố ý làm cậu giật mình.” Ta chỉ là rất thích cổ của cậu, anh thầm thêm vào, đủ thông minh để biết rằng nếu anh nói to điều đó thì phản ứng của Zero sẽ không dễ chịu tí nào. Zero nheo mắt lại, nhìn anh một cách đầy nghi ngờ. “…có chuyện gì với anh vậy?”
Điều đó khiến Kaname ngạc nhiên “Ý cậu là sao?”
“Anh đang hành động rất kì lạ,” Zero đơn giản nói. Cậu không thể xác định rõ ràng, nhưng hành vi của người thuần chủng có hơi khác biệt. Thỉnh thoảng anh trông có vẻ im lặng và chìm trong suy tư, rồi sau đó lại có vẻ khó chịu – đặc biệt là trong suốt cuộc nói chuyện của họ khi nãy. Có phải anh bực mình vì Zero đã phản đối anh? Well, anh ta còn trông đợi điều gì nữa? Khi Kaname hỏi Zero rằng liệu cậu có muốn tiếp tục chuyện này không – dù nó có là gì đi nữa – thì Zero đã bảo rằng cậu sẽ không bao giờ yêu anh mà. Anh ta nghĩ Zero đang đùa chắc?
“Ta không sao cả,” Kaname vờ nói khi anh tiến về phía trước, nắm lấy tay Zero và kéo nó ra khỏi cổ cậu để anh có thể hôn lên tay người thợ săn. Zero đỏ bừng mặt, mong rằng không ai bắt gặp họ. Đã trễ rồi, nhưng-
“Chúc ngủ ngon, Zero.”
“Chúc ngủ ngon? Anh không vào sao?” Zero giật mình nói trước khi kịp suy nghĩ.
Kaname nhướng mày. “Đó có phải là một lời mời không?”
Chết tiệt. Zero giật tay ra và trừng mắt nhìn anh với vẻ buộc tội. “Anh thường đâu có đợi mời.”
Kaname cau mày. “Ta xin lỗi.”
“Vì cái gì?” Zero gặng lại, giờ cậu đang cảm thấy rất bực mình. Nghiêm túc đấy, có chuyện gì với anh ta vậy? Anh ta đang dỗi vì việc khi nãy sao? Zero thở dài và vò rối tóc, tự hỏi từ khi nào cậu lại trở nên ngốc đến mức có thể chịu đựng nổi một người như Kaname. Well, được thôi. “Lẹ lên, Kuran,” cậu nói và quay đi để bước vào ký túc xá, “trước khi tôi đổi ý.”
Kaname đi theo Zero lên phòng cậu, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi anh. Zero cởi áo khoác của mình ra, Kaname cũng làm như vậy và đến bên cậu từ phía sau và hôn lên gáy người thợ săn. Zero quay lại ngay lập tức, thoáng bối rối vụt hiện lên trong mắt cậu. Kaname cũng hiểu rõ điều đó. Anh là một vampire và Zero rất dễ tổn thương bởi việc này – cũng chính là lý do vì sao Kaname chưa bao giờ thích ôm cậu từ phía sau. Điều đó làm cho người thợ săn cảm thấy không thoải mái và có lẽ cậu có quyền cảm nhận như vậy.
“Xin lỗi.” Anh đành phải tránh xa cổ của cậu vào tối nay. Hoặc ít nhất là cố gắng hết sức để làm như vậy. “Cậu có muốn uống máu không?” Anh nghiêng người và hôn lên khoé môi Zero, vươn tay ra để nắm chặt hai tay cậu. “Cậu có thể uống máu ta bất cứ lúc nào cậu muốn, Zero.”
Zero khẽ thở dài. “Tôi biết. Để lát nữa.”
“Ta sẽ cho cậu thấy…” tay Kaname đặt lên ngực của Zero, nơi trái tim cậu đang run rẩy đập. “chuyện này đặc biệt như thế nào,” hơi thở nóng ấm của anh lướt trên tai Zero. Zero nhẹ liếm môi khi Kuran kéo cậu lại gần thân nhiệt ấm áp của anh để họ áp sát vào nhau. Tay của Kaname giữ lấy hông cậu và lưỡi của anh bắt đầu vờn quanh trêu chọc nơi tai Zero. Kaname cảm thấy người yêu của anh khẽ rùng mình và anh mỉm cười. Ta hiểu rõ thân thể của cậu, Zero.
Chẳng có gì đặc biệt hết. Zero quay mặt về phía Kuran, di chuyển đôi tai nhạy cảm của mình khỏi cái lưỡi phá phách của người thuần chủng. Thay vào đó cậu để cho người thuần chủng hôn mình, Kuran chấp nhận và anh khẽ chạm môi cậu một cách dịu dàng. Không hề. Ngón tay của Kaname vuốt nhẹ đôi má rồi đến bờ môi của cậu một cách chậm rãi và nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy yêu thương.
Ngay khi môi anh ôm lấy môi người thợ săn, người thuần chủng trượt một tay của mình lên lưng Zero. Tay anh luồn dưới áo của cậu để lên xuống dạo quanh trên làn da mịn màng của cậu sao đỏ. Đôi môi họ tách rời nhau và Zero bấu chặt lấy chiếc áo sơ mi đen của Kuran từ phía sau đồng thời tự dặn bản thân phải chậm lại. Đừng tự làm xấu mình thêm lần nữa…Zero áp sát khuôn ngực săn chắc của cậu lên người Kaname trong khi anh cố kéo cậu lại gần hơn nữa và liếm môi cậu.
Tay của Zero luồn trong tóc anh, giữ chặt lấy đầu của Kaname khi lưỡi của cậu vờn quanh cùng người thuần chủng và đổi lại cậu cũng đưa lưỡi vào trong miệng của Kuran. Kaname nghe thấy một tiếng thịch lớn đập xuống sàn nhà, tiếng dây xích kêu lách cách và Kaname với tay ra tháo chúng khỏi Zero khi Bloody Rose đã nằm quên lãng dưới nền đất. Zero không cần dùng đến thứ vũ khí đó khi ở bên Kaname, đâu đó sâu trong tâm trí người thuần chủng nghĩ. Giây lát sau, đầu óc anh trở nên trống rỗng bởi cảm nhận từ lưỡi của Zero. Kaname để yên trước sự xâm lấn dữ dội đó – dù nó rất thú vị – khi anh cho phép người tình của anh sục sạo khắp miệng mình.
Người thuần chủng đầy quyền năng đang cố gắng khắc ghi giây phút này vào trí nhớ: Cảm giác thân thể của Zero thúc ép vào người anh còn anh thì áp sát cậu một cách mãnh liệt. Anh cần phải ghi nhớ cái cách tay của Zero tuyệt vọng siết chặt lấy mái tóc tối màu của Kaname trong khi chiếc lưỡi ấm nóng và ẩm ướt của cậu khám phá mọi kẽ hở trong vòm miệng của anh theo cách riêng của Zero. Mạnh mẽ, nồng nhiệt và, anh thầm nghĩ với nụ cười thích thú và đầy hứng khởi, bạo dạn. Kaname luôn nhanh nhẹn và chính xác, điềm tĩnh và nhạy cảm còn Zero thì lại cuồng nhiệt, khao khát, khó thuần phục và ngang bướng. Lưỡi của Zero tiến sâu hơn trong miệng Kaname và chạm vào cuống họng của anh, cậu thúc mạnh vào người anh và hai tay bấu chặt hơn khiến người thuần chủng phát ra một tiếng rên rỉ.
Đúng, vô cùng bạo dạn.
Nụ hôn bị phá vỡ bởi âm thanh đó Zero nhìn chằm chằm vào Kaname với chút bất ngờ, cả hai khẽ thở dốc. Đôi mắt màu đỏ thẫm bắt gặp ánh tím bạc nơi đôi đồng tử đối diện và sự cần thiết để cất tiếng đều chực chờ nơi đầu lưỡi của cả hai, nhưng lời nói như biến mất khỏi họ. Không sao cả họ không cần dùng đến ngôn từ.
Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi của Kaname, khuôn mặt anh tràn ngập vẻ ấm áp, biểu cảm của anh dịu đi khi anh vươn tay ra để vuốt má Zero, ngón tay cái lướt qua môi dưới của cậu. Tay của cậu buông lỏng tóc anh, dời đến trước ngực người thuần chủng và nắm chặt lấy áo sơ mi của anh. Trong chốc lát, Kaname thấy được sự mâu thuẫn trên mặt của Zero khi người thợ săn nhìn xuống tay của cậu: cậu đang phân vân không biết có nên xô anh ra hay không.
Mỗi lần Zero làm việc gì đó mình không mong đợi, cậu luôn muốn chạy trốn ngay lập tức. Hôn Kuran theo cách đó…cậu chưa bao giờ – cậu thậm chí còn không nhận ra cậu chính là người đã dẫn dắt nụ hôn của họ cho đến khi cậu nghe thấy Kaname – oh âm thanh đó thật sự đã khiến cho cậu cương lên. Cậu nhăn mặt. Cậu sắp làm nhăn hết cái áo đắt tiền của người thuần chủng rồi. Khi tay của Kuran ngừng vuốt má cậu và đặt lên tay của Zero, cậu ngẩng đầu nhìn anh.
Người thuần chủng hơi nghiêng đầu sang bên, để lộ vùng cổ cho người tình của mình, đôi mắt của cậu ngay lập tức hướng về vùng da mịn màng và dễ tổn thương đó. Kaname gỡ bỏ vài nút áo ở trên cùng và đẩy phần vai áo đắt tiền ở phía bên trái ra. Không ngần ngại, Zero đưa lưỡi quét qua cổ anh – điều luôn khiến anh vui lòng hết sức – nanh của cậu chạm nhẹ lên làn da nhạy cảm của anh.
Kaname ngưng thở và chờ cho răng nanh của Zero chuẩn bị để cắm sâu vào người anh. Khi hàm răng sắc nhọn nơi người tình của anh từ từ rút lại, anh gần như gầm gừ vì bị trêu chọc. Anh chắc đã thật sự làm điều đó vì sau đó ngón tay của Zero siết chặt nơi ngực anh và hơi thở nóng ấm của cậu phả trên da anh trong một tiếng cười khẽ. Thanh âm hiếm hoi ấy khiến Kaname thấy thích thú. Tốt thôi, nếu Zero muốn trêu chọc anh thì cứ để cậu làm thế. Anh nhắm mắt lại và thư giãn để ngăn bản thân khỏi việc đưa tay ấn đầu Zero xuống và khiến nanh của cậu ngập sâu hơn. Zero cố giữ cho trí óc tỉnh táo, tập trung vào thân thể trước mặt cậu, cố sức lắng nghe từng hơi thở run rẩy của Kaname khi cậu bắt đầu uống máu. Cậu đã cố gắng, thật sự cố gắng, nhưng khoảnh khắc mà vị máu của Kaname chạm vào đầu lưỡi cậu, Zero như quên sạch tất cả.
Kaname khẽ thở dốc khi Zero bắt đầu kéo áo anh xuống. Môi, lưỡi, khuôn miệng và răng nanh của cậu đều tập trung vào dòng máu ngọt ngào cậu đang tham lam nuốt xuống. Người thuần chủng rùng mình trước cảm giác ấy. Anh hít thở sâu vào và cố bình tĩnh lại, và rồi anh ngửi thấy mùi hương của Zero. Mắt anh chợt mở to khi thấy được vùng cổ của Zero ngay trước mặt. Nanh của anh bị kích thích trước cảnh tượng đó. Zero đang ở rất gần, yếu ớt và mời gọi. Mùi hương của cậu và cái cách cậu đang tuyệt vọng uống máu anh tựa như đó là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới khiến anh muốn phát điên. Anh để thoát ra một tiếng gừ nhẹ, miệng anh hé mở để lộ những chiếc răng nanh đói khát của mình và rồi –
Zero há hốc miệng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Kaname với hai mắt mở to khi cậu nhận thấy mình đang nằm trên giường và máu vấy bẩn khắp nơi. Đôi mắt đỏ thẫm của cậu nhìn lên khuôn mặt của Kaname để tìm một lời giải thích, nhưng người thuần chủng- chết tiệt. Mắt của Kaname hiện giờ là một sắc cháy đỏ rực. Zero có thể thấy được đầu răng nanh sắc nhọn ở giữa đôi môi hé mở của anh, nhưng cậu lập tức hướng sự chú ý về phía cổ và vai của Kaname. Cậu thầm nhăn mặt khi nhận ra máu đã tràn ra và vương khắp chiếc áo màu đen của người thuần chủng – thứ hiện đang vướng lại hững hờ trên người anh như một người đang gieo mình trên vách đá.
Cậu không thể ngăn bản thân thầm nghĩ: Kuran thật sự rất, rất hoàn mĩ. Er, đẹp trai.
Kaname nhìn chằm chặp vào Zero, tâm trí anh quay cuồng. Anh gần như…đang tuyệt vọng ngăn bản thân mình lại, anh đẩy Zero ra. Hành động đó khiến cho răng nanh của Zero làm sướt vai của Kaname và anh thầm tự hỏi không biết anh có làm đau răng nanh của người thợ săn khi anh xô cậu ra như thế không. Dựa vào vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trên khuôn mặt của Zero, anh nhận ra cậu không sao cả – có thể hơi kinh ngạc một chút, nhưng không sao. Anh từ từ hít thở để bình tĩnh lại và lướt nhìn khắp thân thể của người yêu mình.
Mắt của Zero vẫn còn hơi đỏ, răng nanh cậu hiện rõ và hình ảnh đó khiến Kaname khẽ rùng mình. Người thợ săn như thế này thật sự rất đẹp, máu – máu của Kaname – vương khắp miệng và ngực cậu một cách thèm khác, áo sơ mi hoàn toàn được cởi bỏ, thắt lưng buông lỏng và đầy trêu chọc. Anh không muốn gì hơn là đi đến bên người tình của mình và làm cậu quặn lên trong khoái cảm, nhưng anh không tin tưởng bản thân mình…
Zero rời mắt khỏi người thuần chủng, mắt hướng về phía đôi vai bị thương của anh trong chốc lát trước khi cậu nhìn xuống. Cậu nhận ra mình đã quên mất. Cậu đã uống quá nhiều và đánh mất lí trí, cậu chắc hẳn đã lơ đi khi Kuran ra hiệu cho cậu dừng lại. “…xin lỗi.”
Kaname cởi bỏ chiếc áo đã hư hại của mình và thở dài. Làm như anh có thể rời đi bây giờ vậy. Anh đến bên giường nơi người yêu mình đang nằm, chống khuỷu tay xuống và nhấc một chân lên. “Đừng bao giờ xin lỗi như thế,” anh thì thầm, tay anh trượt dài xuống bắp đùi của Zero rồi lên đến hông cậu và nghiêng người về phía trước liếm sạch vết máu còn sót lại trên cằm cậu. “Cậu khiến ta phát điên lên được.”
“Tch,” Zero chế giễu trước âm giọng bực tức ấy và quay mặt đi khi Kaname tìm đến môi cậu. “Vậy thì đi đi.”
“Ta không thể,” anh thì thầm một cách chân thành khi đôi môi anh tìm đến tai của Zero thay thế. Bàn tay anh lướt trên cơ bụng bằng phẳng của Zero, say mê với từng chút một nơi làn da ấm áp của cậu. Kaname mê mải với tai của Zero một lúc lâu, anh chơi đùa với những chiếc khuyên xỏ và thuỳ tai của cậu rồi đẩy lưỡi vào-
“Kuran,”Zero thở dốc, cậu xích ra một chút và liếc nhìn anh từ khoé mắt của mình.
“Kaname.”
“Cái gì?” Zero cau mày trong khi Kaname dần cúi thấp xuống, môi anh quét nhẹ qua xương đòn của cậu.
Kaname đưa tay vuốt dọc đùi của Zero rồi lên đến đầu gối của cậu, môi anh áp sát trên ngực cậu. “Cậu không thấy lạ khi vẫn gọi ta theo cách đó sao?” Đôi mắt u ám đó bắt gặp ánh nhìn giận dữ từ sắc tím nơi đôi đồng tử của Zero. Rồi tay của Kuran trở lại nơi đùi cậu và đè lên chỗ đang căng cứng trong quần của cậu. Zero rên lên trong kinh ngạc Kaname nhếch mép. “Kể cả sau những gì chúng ta đã làm?”
Zero cắn môi và quắc mắt nhìn anh và khẽ lẩm bẩm “tên khốn”. “Có phải vì cậu không muốn đánh mất lễ nghi không?” Zero không dám mở miệng để bắt bẻ lại vì cậu chắc rằng thể nào cậu cũng sẽ rên rỉ trước cái cách tay của Kuran đang xoa nắn cái đó của cậu mà thôi. “Cậu vẫn nghĩ rằng cậu có thể giữa khoảng cách với ta sao, Zero?” Anh mỉm cười, tựa như anh đang ở cùng một cậu nhóc cứ khăng khăng không thèm ăn hết phần kem trên bánh của mình dù mặt của cậu đã bị lấp đầy bởi nó. “Cậu thật dễ thương.”
“Anh im đi được không?” Zero rít lên. “Mà có chuyện gì với anh vậy hả? Đầu tiên anh giận dữ chỉ vì tôi nói chuyện này không có gì đặc biệt hết và giờ anh lại bực mình vì tôi không chịu gọi anh bằng tê-”
Kaname hôn cậu thật sâu và mãnh liệt và khi anh rời ra, mắt của Zero đã mờ đi bởi ham muốn, rồi anh cười. “Đó là bởi vì cậu ngoan cố thôi.”
“Tôi không có.”
“Không có?” Kaname nhướng mày lên, thách thức. “Vậy gọi tên ta đi.”
Zero gắt lại. “Tại sao?”
“Tại sao không?”
…
“Zero,” Kaname thở dài, khẽ lắc đầu. “Cậu thích ta ép buộc cậu lắm sao?”
“Tôi không hiểu tại sao chuyện đó lại quan trọng với anh như thế.”
Kaname hôn vào chỗ hõm xuống nơi xương đòn của Zero, nhắm nhá một chút trước khi di chuyển xuống thấp hơn với tia sáng loé lên trong mắt mà anh che giấu người tình của mình. “Oh?”
“Tại sao anh lúc nào cũng phải có thứ mình muốn vậy hả?”
“Tại vì ta có thể,” anh mỉm cười, ánh mắt bừng sáng khi anh ngước nhìn Zero. Người thợ săn không hiểu ý định của Kaname là gì cho đến khi cậu nghe thấy tiếng kéo khoá quần của cậu. Mắt cậu mở to hết cỡ, cậu ngồi bật dậy, “Kuran, đợi-”
Kaname ấn cậu nằm xuống, lắc đầu. “Kaname.”
Zero nuốt nước bọt. “…anh đùa tôi đó hả,” cậu gần như rên rỉ trong tuyệt vọng khi nhận thấy Kuran lột bỏ quần áo của mình. Người thuần chủng chỉ mới làm – chuyện mà Zero đoán anh ta sắp sửa thực hiện – với cậu một lần trước đó. Cậu không hề thích cái cảm giác hoàn toàn mất trí cậu đã có tí nào. Well, thật ra là có, nhưng mà…”Tôi sẽ không nói đâu.”
“Hn.” Là câu nói duy nhất người thuần chủng đáp lại khi anh cúi thấp đầu xuống. Anh dừng lại. “Zero. Cố mà nhớ cho kĩ. Đây.là ta.”
Zero quắc mắt nhìn anh, cậu mở miệng ra định ngắt lời và tiếng rên của cậu lấp đầy cả căn phòng.
Kaname cười khúc khích và – chúa lòng lành, cái cách âm thanh ấy ngân vang quanh cậu thật khiến cậu muốn cào rách tấm khăn trải giường bên dưới. Cậu cắn chặt môi dưới của mình khi lưỡi của Kaname bắt đầu lướt quanh cậu, bên dưới cậu. “Ngh…tên khốn…”
Kaname nhích ra xa và lắc đầu. “Quên rồi sao? Ta đã nói rồi, là Kaname.”
“Tại sao anh không-ah-chịu ch-ngh-ấp nhận sự thật là…hah…” Zero ngửa đầu ra sau, để thoát ra tiếng thở hổn hển, tim cậu đập mạnh trong g ngực. Cậu đang tính nói gì nhỉ? Cậu nhìn xuống -cậu không nên làm thế, cậu thật sự không nên làm thế. Quan sát khuôn mặt của Kuran – khuôn mặt tuyệt mĩ của anh – với đôi môi xung quanh cái đó của cậu và cái nhìn rực cháy đó bắt gặp ánh mắt của cậu – Kuran khoá chặt ánh mắt của anh và cậu và Zero không thể quay đi tựa như mạng sống của cậu phụ thuộc vào đó.
Tên khốn ấy bỗng nhiên tách ra ngay khi cậu gần đến đỉnh điểm và Zero gầm gừ đe doạ trong cổ họng. Kaname khẽ cười, ánh mắt cháy âm ỉ và đôi môi đầy cám dỗ. “Tên ta là gì, Zero?”
“Đồ khốn!” Cậu rít lên.
“Không.” Kaname đưa ngón tay vuốt dọc chiều dài cái đó của Zero, say mê với cách người anh yêu đang rên rỉ. “Đó không phải tên ta.”
Zero thở hổn hển, cắn chặt môi dưới của mình, mắt nhìn chằm chằm vào tên quỷ dữ với đôi môi mềm mại và ánh mắt tăm tối thèm khát. “Anh là đồ độc tài.”
Kaname nhếch mép. “Đó là ưu điểm của ta mà.”
Dù rất muốn cười và la hét và cào nát mặt Kaname ra, cuối cùng Zero vẫn để thoát ra tiếng thở dài nặng nề. “Được thôi…Kaname.”
Người thuần chủng ngay lập tức để cho Zero xuất ra và hồi tưởng lại thanh âm có phần do dự, khó chịu và bất định ấy khi tên anh rời khỏi đôi môi của Zero. Anh hơi thích thú khi nghe cậu gọi tên anh theo cách đó, gần giống như Zero đã luyến tiếc khi để nó thoát khỏi môi cậu vậy. Anh cười khúc khích và chớp mắt ngạc nhiên khi Zero rên rỉ và thúc hông cậu lên.
“Tên khốn…” Zero hổn hển nói mà không kịp thở, cậu nhắm chặt mắt và dần ổn định lại. “Anh lúc nào cũng đòi hỏi hết…” Cậu gầm gừ và chống tay ngồi dậy để hét vào mặt Kuran vì đã ép cậu vứt đi thêm một phần danh dự của mình nhưng cổ họng cậu như nghẹn lại. Kaname đang ngồi dậy, đôi mắt rực cháy sắc đỏ khi anh đưa tay mình – với những ngón tay đẫm nước – lên môi. Mắt của Zero dán chặt vào cảnh tượng chiếc lưỡi của Kaname liếm đi chất lỏng nhục dục từ cậu, và rồi đôi môi ấy mỉm cười. “Ngọt thật.”
Mặt Zero trở nên nóng bừng. Cậu chớp mắt vài lần trước khi ném cho Kuran một cái nhìn. “Dơ quá đi.”
Kaname khẽ cười, cố gắng làm cho đôi mắt trở lại bình thường. Mặc dù Zero đang cố che giấu, nhưng anh đã thấy được nỗi lo lắng trong mắt cậu khi Kaname đã mất kiểm soát hơn một lần trong ngày hôm nay. Anh cười và ngả người về phía người yêu của mình, tay anh vuốt ve khắp nơi tìm cách kích thích cậu trong khi kiềm chế nhu cầu của bản thân. Không mất quá lâu để Zero rơi vào trạng thái ham muốn mà Kaname luôn thích thú khi làm cậu trở nên như vậy, một cảm giác mà cả hai đã cùng tạo nên.
“Zero, ta yêu cậu,” Kaname thì thầm nơi đôi môi của người thợ săn sau khi anh đã vào sâu trong cậu. Zero lưỡng lự né tránh anh. Kaname hôn cậu, đợi cho đến khi Zero hôn đáp lại và anh thì thầm thêm lần nữa, “Ta yêu cậu.”
“Im đi…” Zero khẽ đáp trả. Kaname nắm lấy tay cậu, ngón tay cả hai đan vào nhau. Kaname nhẹ xoay người và Zero thở dốc, cậu thúc hông lên một cách thiếu kiên nhẫn. “Nhìn ta đi Zero.”
Zero lắc đầu. “Tôi bảo anh im-ngh-” Khi Kaname bắt đầu di chuyển, anh hôn cậu say đắm, người thuần chủng cứ tiếp tục lặp đi lặp lại những từ ngữ ngu ngốc đó. Zero cảm thấy người nóng bừng khi Kaname dần đưa cậu đến đỉnh điểm lần thứ hai. Khoái cảm ấy luôn khiến cậu vất bỏ lí trí của mình – bất kì lí trí nào còn sót lại trong cậu. Tay cậu ôm chặt người Kuran và thúc hông lên để giục anh vào sâu hơn và nhanh hơn nữa. Cậu rên rỉ, cắn chặt môi để ngăn không cho tiếng phát ra.
Kaname vùi mặt vào cổ của Zero và hối hận vì điều đó ngay lập tức khi cơn khát máu Zero của anh lại bắt đầu xuất hiện. Anh dừng lại một chút, lơ đi tiếng lầm bầm đầy thất vọng của Zero. Anh dùng tay còn lại giữ hông cậu thấp xuống và chờ một chút để trấn tĩnh bản thân. Khi Zero bắt đầu phản đối, anh nắm lấy cái đang cương cứng của cậu và xoa nắn nó trước khi anh tiếp tục đẩy sâu vào. Từng tiếng thở dài và rên rỉ phát ra từ Zero đang khiến anh mất đi ý thức.
Zero rên lên và ngả đầu ra sau, đầu óc cậu quay cậu. Đâu đó sâu trong tâm trí, cậu có thể nghe thấy bản thân mình lên tiếng. Chuyện này không có gì đặc biệt hết. Ah…ngh…không có gì đặc biệt về một việc họ đã làm rất nhiều lần như vậy cả. Tay cậu siết chặt lấy Kuran.
“Zero.”
Mắt cậu nhẹ hé mở và nhìn thẳng vào đôi mắt của Kaname. Tim cậu đập mạnh trong g ngực khiến tiếng thở dốc như tắt nghẹn nơi môi. Thứ tình cảm thuần khiết trong đôi mắt u ám đó nhấn chìm cậu và Zero thở hắt ra khi anh đẩy vào cậu thêm lần nữa, cậu nhắm chặt mắt lại và phóng ra thứ chất lỏng nhục dục đó ở giữa hai người. Thân thể cậu run lên vì khoái cảm.Không có gì đặc biệt…
…phải không?
Đôi môi mềm mại của Kaname quét nhẹ qua thái dương của cậu khi Zero định thần lại sau cơn đỉnh điểm. Cậu cảm thấy buồn ngủ khi đã được thoả mãn bởi thân thể và máu của Kuran. Những cử chỉ vuốt ve dịu dàng từ đôi môi của Kuran khiến cậu muốn rên lên. Khi người thuần chủng lười biếng khẽ cười, Zero thầm chửi rủa, nhận ra rằng cậu thực sự đã rên lên vì vui thích.
Thật không may, cậu không có đủ sức để ngăn bản thân khỏi cơn buồn ngủ đang kéo tới. Kaname nằm bên cạnh cậu và thầm thì điều gì đó mà Zero không thể nghe được. Không chắc rằng mình muốn nghe nó hay không, Zero để bản thân rơi vào một giấc ngủ không mộng mị và đắm chìm trong mùi hương mãnh liệt toả ra từ người thuần chủng.
Kaname tiếp tục vuốt ve cậu cho đến khi nhịp thở của Zero dần trở nên đều đặn, khuôn mặt cậu khi ngủ trông thật hiền lành như một thiên sứ. Anh mỉm cười ấm áp. “Đừng bảo ta rằng không có gì đặc biệt,” anh nói thầm, hôn lên mí mắt của cậu. “Ta sẽ không tin cậu đâu.”
Zero xoay người, đầu cậu gối lên chiếc gối êm ái ở phía dưới.
Kaname sững cả người: Zero đang để lộ cổ của cậu trước mặt anh. Anh không nhận ra mình đang nghiêng người về phía trước cho đến khi anh vùi mặt vào vùng cổ ấm áp của Zero, Kaname khựng lại. Anh để thoát ra tiếng thở dài mệt mỏi. Việc này thật sự quá độc ác. Anh nhắm chặt mắt lại, há miệng ra với đôi răng nanh sắc nhọn đã sẵn sàng. Zero đã vô thức trêu chọc anh cả đêm và giờ đây cậu vừa mới mời gọi anh-
“Kuran…”
Cả người Kaname đông cứng lại. Anh lùi về phía sau một chút để nhìn vào khuôn mặt say ngủ của Zero trong thoáng chốc. Anh mỉm cười và lướt nhẹ một ngón tay lên gò má của Zero. Thật ngu ngốc. “Ta yêu cậu, thật sự yêu cậu. Đó chính là lý do vì sao ta không thể…dù cho ta có khao khát nó đến thế nào đi chăng nữa.”
Một cách nhẹ nhàng, Kaname rời khỏi giường và thu gom đồ đạc của anh để trở về, anh cau mày nhìn chiếc áo sơ mi đã nhàu nát của mình. Sau khi mặc xong quần áo, anh đến bên người tình đang say ngủ của mình và thở dài. Anh ghét việc rời đi. Thầm bước từng bước đến trước mặt Zero, anh cúi xuống và hôn chúc ngủ ngon người anh yêu và bắt đầu cất bước, nhưng anh đã bị ngăn lại. Cau mày, anh nhìn xuống cánh tay của mình và nhận ra bàn tay đang nắm chặt lấy tay áo của anh.
Anh chờ đợi.
Zero không nói gì cả, nhưng những ngón tay của cậu siết chặt cánh tay của anh hơn và Kaname quay trở lại với người tình của mình. Anh tiến đến gần chiếc giường mà không nói một lời, rồi anh nằm lên trên khi Zero xích qua chừa chỗ cho anh.
Vài giờ sau, Zero giật mình tỉnh giấc, cậu ngồi dậy trong căn phòng tối om. Cậu lúc nào cũng thiếu tỉnh táo chừng vài giây sau khi thức dậy nên cậu đã không nhận ra ngay cánh tay đang ôm lấy cậu không phải là của mình. Tuy nhiên cậu gần như nhảy dựng lên khi nhận ra điều đó. Ánh nhìn của cậu ngay lập tức hướng về người đang nằm bên cạnh và Zero như ngưng thở.
Anh ta đã ở lại…
Kaname lầm bầm điều gì đó trong khi ngủ, ví dụ như “Ta nói là làm ngay đi” và Zero nhăn mặt. Tên khốn độc tài, cậu nghĩ, vẻ cau có trên mặt cậu sau đó chuyển thành một nụ cười trìu mến. Kuran trông thật giống một đứa trẻ khi anh ta đang ngủ: cách anh vùi mặt vào trong gối, tóc xoã rối xung quanh, hàng mi đen láy của anh nghỉ lại nơi làn da mịn màng và đôi môi nhìn như đang dỗi. Thuần chủng đầy quyền năng cơ đấy. Cậu vươn tay ra vén một lọn tóc nâu khỏi khuôn mặt của Kaname, sau đó bắt đầu vuốt nhẹ viền môi anh một cách chậm rãi và dịu dàng
Nét cau có bắt đầu xuất hiện trên môi cậu khi cậu nhìn xuống người thuần chủng đang ngủ. Ngay bây giờ trông anh rất dễ tổn thương, ngủ say sưa tựa như không quan tâm đến bất kì thứ gì trên thế gian. Anh đã luôn ngủ như thế này sao? Cậu nhíu mày. Có phải đây là lý do vì sao Kuran không bao giờ ở lại? Vì anh sợ rằng Zero có thể làm hại anh trong khi ngủ? Zero sẽ không bao giờ làm anh bị thương, cậu-!
Ngón tay của Zero giật khỏi khuôn mặt Kaname trong cơn sốc.
Một khoảng thời gian dài Zero chỉ ngồi trong bóng tối và nhìn chằm chằm vào người đang ngủ cạnh cậu trong kinh hoàng. Làm thế quái nào…việc này…cậu không thể tin được. Cậu chắc chắn sai lầm rồi, không đời nào cậu thực sự có thể…. Cảm giác này – cậu…đang yêu sao…?