Kết giới biến mất, Băng Thần tan biến trong hư không, một phần vạn giây sau liền xuất hiện tại trung tâm của Hắc Dạ Thành.
Lúc này ba cái Hồn Thần cấp Yêu thú đang giao chiến với hai Hồn Thần của nhân loại là Phụng Hậu và Kiếm Thánh, phía đằng xa cũng có vài vị Hồn Thần của nhân loại đang tới.
Thấy được hình bóng của người này tất cả mọi người đều dừng tay, dù là yêu thú hay nhân loại đều thờ phụng Sáng Thế Thần.Không một ai có thể nhầm lẫn được, bất kẻ nhân thú lập tức cảm nhân được sức ép khổng lồ từ hư không, tất cả đều không thể đụng đậy.
Băng Thần nhàn nhạt nhìn ba con Hồn Thần cấp yêu thú, hai con đang ở trong hình dạng nhân loại, một con Bạch Hỏa Phượng Hoàng.
Hắn bình thản:
“Chủ nhân của Quỷ Thư và ta đã có giao dịch, các ngươi có thể chết.”
Ba con Hồn Thần cấp yêu thú biến thành ba viên Hồn Ngọc xuyên qua không gian biến mất, Băng Thần ngón tay khẽ điểm không gian rung động.
Vụt
Quang cảnh xoay chuyển tất cả quay về như lúc chưa bị tấn công, khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì Băng Thần biến mất.
Chín vị thủ hộ thần của Nhân Loại ngơ ngác nhìn nhau, lúc này bọn họ mới biết được, sức mạnh chân chính của thần linh là như thế nào.
Không đúng, thần linh cũng không ghê gớm được như thế này, đảo loạn thời không, phá vỡ sinh tử thì chỉ có Hoàng Đế của các vị thần làm được.
Băng Thần
Ngay lúc này bọn họ mới nhận ra vì sao mình phải quỳ hành lễ dù đã là Hồn Thần, đừng nói là Hồn Thần, dù cho ở vi diện cao hơn với những kẻ mạnh hơn thì cũng chỉ là lời nói.
Bên trong Hắc Dạ thành lúc này tất cả người dân đều quỳ xuống tạ ơn thần linh, họ đã thấy được một vị thần lật tay liền khiến tất cả những kẻ cai quản cõi linh hồn đều phải quỳ xuống.
Sáng Thế Thần hiện thế khiến toàn bộ Thiên Vương Tinh bất kể là ai, già trẻ lớn bé đều quỳ xuống giống như một lẽ tất nhiên.
Thiên Tiếu trong tay lúc này xuất hiện ba viên Hồn Ngọc, nhưng hắn không quan tâm cho lắm, chỉ có Hắc Dạ Thành còn nguyên vẹn, Lý Nhã Lan còn sống thì tất cả mọi chuyện đều ổn.
Chát
Lý Nhã Kỳ nước mặt lưng tròng cho hắn một vã, Thiên Tiếu ngẩng đầu lên nhìn thì một vã lại tới.
Chát……chát…..chát……chát
Máu từ miệng chảy ra nhưng hắn không phản ứng, đến khi Lý Nhã Kỳ ngừng lại hắn mới ngẩng đầu lên.
Nhìn nàng hít thở không thông hắn khẽ giọng:
“Muội không tát nữa sao?”
Lý Nhã Kỳ tức giận:
“Đau tay.”
Thiên Tiếu nhỏ giọng:
“Đổi tay đi.”
Lý Nhã Kỳ giơ tay lên thì bị Cầm Vân Ca bắt lại, nàng ta nhíu mày:
“Hắn ta là hàng xài chung, đừng nặng tay, hư mất thì ta cũng là người gặp thiệt hại.”
Cái méo gì thế?
Tuy không hiểu lắm ý của Cầm Vân Ca nhưng cũng may mắn cuối cùng có người ngăn cản Lý Nhã Kỳ lại.
Lý Nhã Kỳ cố gắng hít sâu một hơi, nàng lấy một cái ghế ngồi trước mặt hắn:
“Ta sẽ hết sức bình tĩnh để nghe giải thích, ngươi nói đi.” Đọc Truyện
Như đứa trẻ phạm lỗi hắn lí nhí giải thích, lần đầu là tại sao, những lần sau là như thế nào hắn cũng kể chi tiết ra.
Trong lúc nói chuyện đầu hắn vẫn cúi gằm không dám ngẩng lên, kể hết rồi vẫn thấy vô cùng im lặng, cảm giác lo lắng làm người ta thực sự rất khó chịu, không biết nàng sẽ như thế nào.
Lúc ngẩng mặt lên nhìn thì ngoài, Cầm Vân Ca vẫn giữ được bình tĩnh thì Lý Nhã Kỳ, Dạ Nguyệt, La Mỹ Nhân cũng không biết đã đến từ khi nào.
Bọn họ trợn tròn mắt không thể tin những gì mình đã nghe thấy, một người không thể nào nhìn bề ngoài mà phán đoán được.
La Mỹ Nhân lắc đầu:
“Thiên Tiếu ngươi đã biến chất rồi.”
Dạ Nguyệt trợn mắt:
“Cặn bã.”
Mấy nàng sắn lên tay áo, Cầm Vân Ca giữ các nàng lại khẽ giọng:
“Lỡ rồi nói hết luôn đi, ngại gì nữa.”
Ý nàng ta nói tới cái gì thì Thiên Tiếu làm sao không biết, lỡ rồi hắn ta nói luôn chuyện của Họa Thiên Hậu.
Từ lúc hắn ngủ nàng ta lần đầu cho tới những chuyện tiếp diễn về sau, kể cả những lúc kiểm tra hay ở bệnh viện đều thành thật khai báo hết.
Lần này đến cả Cầm Vân Ca cũng không thể chấp nhận được, nàng buông mấy cô nàng kia ra lạnh lùng:
“Lên cho ta, đừng đánh chết là được.”
Thiên Tiếu ôm đầu nằm dưới đất, mấy người vây công vừa đấm vừa đá khí thế.
Lý Nhã Kỳ gào to:
“Ta tưởng huynh chỉ nói chuyện yêu đương với nàng, ai ngờ huynh dám ngủ mẹ ta.”
La Mỹ Nhân cũng tức giận:
“Đã thế còn không chỉ một lần, không biết xám hối.”
Dạ Nguyệt đấm một cái:
“Ta còn tính giúp ngươi hóa ra là nhân lúc vợ người ta say xỉn ngủ nàng, đã thế về sau còn lươn lẹo để cưa cẩm nàng ta.
Đang ăn đòn, lưu manh giả danh người tốt.”
Một lúc lâu sau cảm thấy đã đủ để cho hắn nhớ đời rồi thì Cầm Vân Ca mới ra tay cản mấy người kia lại:
“Tên này tuy cặn bã nhưng cũng dám bỏ mạng ra cứu người khác, hắn bây giờ toàn mạng nhưng giao kèo với thần linh như thế chắc chắn không ổn.
Rất có thể nếu hắn chết toàn bộ Hắc Dạ Thành sẽ trở về với cát bụi, thế nên mọi người bớt giận, cho hắn ta cơ hội làm lại cuộc đời.
“Hừ”
Mấy nàng đồng thanh hừ một cái, La Mỹ Nhân tức giận:
“Còn chuyện hắn với ngươi thì sao, học tỷ có thể giải thích không?”
Cầm Vân Ca đắc ý:
“Ta đã sớm biết hắn là chủ nhân của thứ kia, dùng nó uy hϊế͙p͙ hắn.”
La Mỹ Nhân nghẹn lời:
“Sao ngươi có thể như thế?”
Đọc Truyện
Cầm Vân Ca xì một tiếng:
“Ta thích thế đấy, đâu như ngươi, rõ ràng thích ngươi ta gần chết, thay đổi cả cách ăn mặc đi lại trước mặt người ta suốt ngày.
Cuối cùng thì một câu thích cũng không nói ra được.”
La Mỹ Nhân xấu hổ khi thấy hắn ngẩng đầu lên:
“Ngươi nói lung tung.”
Khóe miệng khẽ nhếch, Cầm Vân Ca bình thản thách thức:
“Ngươi có dám thề trước Sáng Thế Thần rằng mình không thích hắn hay không?”
Thiên Tiếu ngẩng đầu nhìn chăm chú, hắn cũng muốn biết được câu trả lời, bạn thân cũng thích hắn thì căng thẳng quá.
“Nhìn cái gì mà nhìn.” La Mỹ Nhân xấu hổ gào to.
Bốp
Thiên Tiếu ăn một cước chính diện bất tỉnh tại chỗ, lúc hắn tỉnh lại thì thấy xung quanh đã không có ai.
Mở quang não lên hắn liên lạc với Họa Thiên Hậu xem nàng ấy cho chuyện gì không, hắn gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không thông.
Sợ nàng có chuyện hắn cứ gọi thì đến lần thứ hai mươi liền đả thông, chưa kịp hỏi thăm thì nàng to giọng:
“Ta hiện tại rất tức giận, đợi đến kinh thành ta nhất định sẽ dạy cho tên lưu manh nhà người một bài học, tránh ngươi càng lúc càng lộng hành.”
“Rồi xong” Thiên Tiếu chính là nghĩ như vậy, rõ ràng khi nãy quên tắt quang não nên nàng cũng nghe hết, hiện tại cũng đang tức giận với hắn.
Một trận đòn chắc chắn là không tránh khỏi.
Nhưng nàng ấy còn ổn là được rồi, sau đó hắn mở liên lạc với Lý Nhã Lan, liên lạc vừa đánh thông nàng ta liền nói một lèo về chuyện đã xảy ra.
Đến lúc nàng nói xong mới chú ý hắn bị thương khắp người.
Thiên Tiếu hơi mỉm cười:
“Ta là chủ nhân của Quỷ Thư, phải hy sinh vài thứ mới giúp những thứ khác quay lại như lúc ban đầu.
Tỷ thấy ta có tốt không?”
Lần này hắn chủ động nhận công trước khi để nàng biết chuyện, biết đâu nàng sẽ không tức giận với mình.
Nàng lo lắng:
“Ngươi có sao không?”
Hắn mỉm cười nói:
“Tạm thời thì ta không có vấn đề gì cả, nhưng ta có chuyện muốn nói cho tỷ biết, thực ra đầu đuôi là như thế này…….”
Hắn kể một mạch rồi nở nụ cười đầy máu:
“……tỷ hiểu không?”
Nhìn mặt của nàng lúc này đã không còn vui lắm, hình ảnh tắt đi, rất nhanh sau đó một tin nhắn với nội dung nàng sắp tới kinh thành đưa tới.
Thiên Tiếu biết lại thêm một người nữa muốn đánh hắn.
Không hiểu sao hắn lại đi trêи con đường đa tình, quen một lúc mấy người, đúng là lúc đầu có sướиɠ thật nhưng bây giờ nó khổ quá trời.
Trong khi hắn than trời trách đất thì vô số người đang tìm kiếm “chủ nhân của Quỷ Thư”, hắn trở thành mục tiêu của vô số người.
.