Băng Thần cảm thấy thua hẳn rồi, con gái hắn cả tin quá mức, hắn tức giận quay sang Tiếu Hoan Hỷ trách:
“Ngươi chiều con bé quá, bây giờ nó cái gì cũng không biết, bị người ta lừa gạt như đứa ngốc.
Từ mai ta không thèm quản nó nữa, không về được nhà ta cũng không thèm quan tâm.”
Tiếu Hoan Hỷ bĩu môi:
“Thằng nhóc đó giống y chang ngươi, miệng lưỡi lươn lẹo, đây là báo ứng đấy.
Suốt ngày đi lừa người, bây giờ thì con gái lại bị người ta lừa.”
Băng Thần nhíu mày:
“Con gái như thế sao ngươi có vẻ vui thế?”
Nàng ta nhìn con gái mình ngồi ở quán uống nước mong ngóng người đến trả tiền thì nói:
“Chính vì con bé không biết gì nên mới cần người chăm sóc, còn ngươi đã không quan tâm thì đừng có một chút lại coi nó làm gì.
Ta tin đứa trẻ này cũng giống mấy đại ca, đại tỷ của mình, nàng chắc chắn có thể tự mò về nhà được, ngươi đã tin mấy đứa khác thì cũng phải tin Mị nhi.”
Bị thuyết phục nên đây cũng là lần cuối cùng Băng Thần chen vào hành trình của con gái, hắn nhìn ra duyên phận giữa con gái và tiểu tử kia.
Muốn dùng cách này để cắt đứt ngay từ đầu, không nghĩ tới chính hắn lại trở thành nguồn cơn để hai người đó gặp nhau.
Trong Thăng Thiên Đài lúc này mọi người đều hừng hực khí thế, bọn họ hiện tại đã biết bằng tuổi mình nhưng còn rất nhiều người cực kỳ mạnh mẽ.
Như thế bọn họ càng có thêm nhiều động lực để phấn đấu, chính vì thế ước muốn được vào học viện càng chạy bỏng, nhân số nhanh chóng giảm đến khi còn đúng một ngàn tổ đội thì Thăng Thiên Đài bế mạc.
Giang Lăng vuốt râu:
“Cả vạn năm rồi ta mới thấy có một lần Thăng Thiên Đài thú vị như thế này, so với đám các ngươi thì bọn trẻ hơn nhiều.”
Cầm Tử Nam mỉm cười:
“Như thế cũng tốt, trách nhiệm của ta trong tương lai cũng nhẹ đi một chút, không phải cực khổ như sư phụ, suốt ngày chạy Đông chạy Tây.”
Giang Lăng vỗ vai Cầm Tử Nam:
“Tiểu Hằng chẳng có bản sự gì tốt nhưng chọn nam nhân lại rất ghê, con gái nàng và ngươi cũng vậy, tiểu tử kia còn chưa thể hiện ra gì đã bị nàng đặt hàng trước.
Thôi về nghỉ đi, ta cũng phải về học viện họp rồi, không biết mấy người của học viện khác sẽ đưa ra điều kiện điên rồ gì để lôi kéo tiểu tử kia nữa.”
Một năm vẫn như mọi năm, ngay tại khu quan sát mọi người liền giành người, tuy nhiên cũng chỉ là giành miệng với nhau.
Quyết định thắng bại thường xuất hiện sau những cuộc họp nội bộ, nơi các thí sinh tiềm năng nhất được quyết định là phải bỏ ra cái gì để chiêu mộ được bọn họ.
Đương nhiên chỉ là những người bắt buộc phải giành giật, còn những người khác thì đương nhiên xét theo những tiêu chuẩn thông thường công với nguyện vọng cá nhân của bọn họ.
Lão sư nào có thay đổi suy nghĩ sau cuộc họp, muốn tự tuyển chọn bất cứ ai thì tự phải dùng bản sự của mình.
Tuy nhiên những người được các lão sư tuyển riêng phần lớn sẽ đồng ý, ai lại không muốn trở thành đệ tử của một cao thủ như các lão sư cơ chứ.
Phải biết muốn vào trong các học viện không phải chuyện dễ dàng, đầu tiên là tu vi, chiến công, địa vị xã hội đều phải cao thì mới được.
Thiên Tiếu vừa thoát ra khỏi Thăng Thiên Đài lập tức chạy thẳng sang quán nước mấy hôm trước đã nhìn thấy Băng Mị.
Hắn phải ở lại Thăng Thiên Đài khá lâu, nàng ta lại không có tiền khéo lại bị công an bắt thật chứ không đùa, để cô ta bị bắt sau khi ra tù lại đi khiêu chiến hắn thì chắc hắn khóc thét mất.
Lao qua con đường đầy tuyết trắng, Băng Mị lúc này trêи bàn đã có gần chục ly nước, chủ quán thì đứng trước mặt nhìn nàng ta chằm chằm.
Nàng ta thì cúi đầu tiếp tục uống nước không dám nhìn ánh mắt ăn thịt người của chị chủ quán.
Đọc Truyện
Hắn lao tới bên bàn cười hỏi:
“Nàng ấy là muội muội của ta, đi ra ngoài không mang theo tiền, tổng cộng hết bao nhiêu để ta thanh toán.”
Chủ quán thấy có người tới trả tiền liền thay đổi hoàn toàn thái độ, nàng ta tươi cười:
“Mười ly tổng cộng ba trăm ngàn Hồn Nguyên, thanh toán bằng hình thức chuyển tiền hay gì cũng được.”
Hắn lấy quang não chuyển khoản cho chủ quán, cô nàng thì đứng đó ngóng, hóa ra mua đồ cần phải trả tiền chứ không giống như chỗ nàng ở.
Tại nơi nàng ở thì muốn ăn gì uống gì chỉ cần tới là sẽ có người niềm nở mang đồ ăn cho nàng, với lại nàng ít khi đi ra ngoài, lão già may quần áo rất đẹp, làm đồ ăn cũng cực kỳ ngon.
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Ta chuyển tiền khá dư, mang hai ly nước ngon nhất của quán ra đây.”
Chủ quán xé hóa đơn đưa hắn rồi đi vào trong, Băng Mị cầm lấy tờ hóa đơn rồi hỏi:
“Bằng này tiền phải đi làm mấy ngày mới có?”
Thiên Tiếu cười nói:
“Nếu chỉ làm việc bình thường giống như ta hồi xưa thì gần hai năm mới kiếm được.”
“Hai năm?”
“Đúng thế, hai năm.”
Băng Mị cực kỳ ngạc nhiên nàng không nghĩ kiếm tiền khó như thế, hình như quyết định của mình không sai.
Hai người nói chuyện một lúc, ở bên đường đám người Lý Nhã Kỳ không hiểu rốt cuộc Thiên Tiếu vừa khảo hạch xong lại chạy ngay qua bên đường.
Cô nàng này mới tới nên tỏ ra rất kỳ lạ với mọi thứ, bất cứ cái gì đối với nàng cũng lạ lẫm, Thiên Tiếu cũng cho nàng biết những thứ cơ bản trước khi để nàng theo mình.
Để một người cái gì cũng không biết sinh sống tại đây rất nguy hiểm, có rất nhiều kẻ lừa đảo, cướp giật, đủ các thể loại.
Hai người uống xong thì cũng gần mười phút, bọn họ chậm rãi bước qua đường, nhìn nàng bỏ xuống trùm đầu hắn buộc phải kéo lên, Nàng khó hiểu nhìn hắn, giống như không hiểu tại sao hắn ta lại kéo khăn trùm đầu của mình lên.
Sợ nàng hiểu lầm Thiên Tiếu vội vàng:
“Ngươi quá xinh đẹp, nếu để lộ mặt nhiều thì sẽ khiến nhiều tên nam nhân có ý định xấu, tốt nhất ít lộ mặt trước khi vào được học viện.”
Băng Mị ngạc nhiên:
“Ta xinh đẹp thật sao? Sao ngươi có vẻ không có cảm giác gì thế?” Đọc Truyện
“Vù”
Một cơn gió thổi qua thổi đi mũ trùm đầu Thiên Tiếu vừa kéo lên, mái tóc trắng rung động, đôi mắt sâu như biển nhìn thẳng hắn.
Cả người đều cứng lại, trước đó vì lo nghĩ hắn ta gạt luôn vẻ đẹp nàng qua một bên, bây giờ không còn phải lo lắng chuyện đó hắn mới có thời gian thưởng thức vẻ ngoài cực phẩm của nàng.
Khuôn mặt quá hoàn mỹ, kể cả Cầm Vân Ca cũng không thể nào sánh được với nàng ấy, đặc biệt khí chất của nàng rất khác lạ.
Vẻ trí tuệ pha thêm một chút yêu mồm khiến người ta muốn che chở, nhưng khi nàng nheo mắt lại thì cực kỳ sắc sảo, mỉm cười thì đầy cao quý giống như một nữ thần nhìn xuống một cái phàm nhân.
Từ trong khách sạn rất nhiều người bắt đầu nhìn ra, một cặp trai xinh gái đẹp cứ đứng đó nhìn nhau.
Băng Mị giống như nữ thần bước ra từ trong tranh, Thiên Tiếu giống như người hộ vệ trung thành đứng đó, nếu hắn quỳ xuống nữa thì quang cảnh này sẽ đẹp biết bao.
Hình như nghe được tiếng lòng của mọi người, hắn cúi người xuống cột lại dây giày cho Băng Mị không ngẩng mặt:
“Ngươi đẹp đến mức ta không dám nhìn thẳng.”
Băng Mị nghe thế vui vẻ mỉm cười:
“Tốt, ta thích thế.”
Đột nhiên tiếng gió vang lên, Long Nhất, Quỷ Thiên Binh, Dạ Yến, Ma Lăng Vũ xuất hiện đồng loạt.
Dạ Yến rút ra Khí Hồn nghiêm giọng:
“Các ngươi muốn làm gì đại ca?”
Long Nhất lắc đầu:
“Không có gì cả, ta chỉ muốn kết bằng hữu với vị cô nương kia.”
Quỷ Thiên Binh cũng vội nói:
“Ta cũng không có ý gì xấu, ta cũng chỉ muốn kết bạn thôi.”
Trêи cao Miêu Bích Hà nhìn xuống, nàng cảm giác giống như lịch sử đang lặp lại, năm mươi năm trước chính nàng cũng may mắn được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử kia.
Thiên Tiếu đứng ở ngay vị trí của cha hắn từng đứng, Băng Mị thì chính là hiện thân của Vân Ca, Dạ Yến cũng hung hăng đúng như La Sơn, Quỷ Thiên Binh chính là Cầm Tử Nam, Ma Lăng Vũ vẻ mặt lúc này rất giống Bạch Hằng, Long Nhất thì rất giống ca ca của nàng.
Khác biệt là nàng chắc chắn cô bé kia không phải thanh mai trúc mã của Quỷ Thiên Binh, bối cảnh khác biệt thì hy vọng lịch sử không lập lại.
.