Lúc hai bọn họ đi ra ngoài thì có rất nhiều người đang chuẩn bị ở ngoài, vẻ mặt ai lấy đều vô cùng căng thẳng.
Đầu tiên là do sự xuất hiện của Cầm Vân Ca, phải biết nàng ấy trước đó rất hiếm khi tham gia, với thiên phú của nàng thì khi nào cần có thể tới tìm trực tiếp Phụng Hậu.
Có đặc quyền lớn như thế vẫn ráng đến thì rõ ràng nàng vì người khác đến, nhìn hai người sánh bước thì nhiều người nghĩ đến một khả năng.
Tuy nhiên khả năng này bị gạt bỏ rất nhanh chóng, Cầm Vân Ca không giống một người sẽ thích chàng trai thua tuổi của mình.
Chính xác hơn bọn họ không nghĩ nàng ấy sẽ thích bất cứ nam nhân nào, cũng chẳng ai có đủ can đảm để đi tán tỉnh nàng ta cả.
Đó là chưa kể tới vấn đề môn đăng hộ đối, mọi người đều cùng chung cái suy nghĩ này, Cầm Vân Ca có hôn phu thì Phụng Hậu cũng sẽ có hoàng hậu.
Mầy người tán dóc rồi tự cười trừ, Phung Hậu mà có hoàng hậu thì bọn họ tính gì, chỉ cần nàng ấy sinh ra một đứa con thì bọn họ không cần nghĩ nữa.
Nhưng với tình hình hiện tại thì rõ ràng nàng không có ý định đó, nếu không thì nàng cũng không thể nào bỏ công sức ra bồi dưỡng bọn họ làm gì.
Mất nửa tiếng đi bộ thì mọi người tới Đế Long Điện, đây chính là nơi Phụng Hậu thường dùng để tiếp đãi khách quý và tiếp hoàng thân quốc thích.
Tất cả những người có thể tới được đây thì thân phận đều không kém vào đâu.
Lúc bọn họ tới nơi thì những chiếc bàn đã được để rất nhiều đồ ăn, ngoài những vị trí như mọi khi thì còn một chiếc bàn trống nữa.
Chiếc bàn này đặt ở gần Phụng Hậu hơn những người khác, tuy nhiên lại không phải là quá gần, chắc hẳn những quan lại Lễ Bộ đã có tính toán rồi.
Tuy nhiên ở phía dưới lại thiếu đi một chiếc bàn trống, đáng nhẽ nó phải được đặt song song với chỗ Thái Tử ngồi.
Thường thường thì Cầm Vân Ca sẽ ngồi đó, tuy nhiên hôm nay lại không có, điều này rất nhanh được những người khác chú ý.
Cầm Hàn ghé tai hỏi Cầm Tử Vũ:
“Cô cô phạt Hoàng tỷ hay sao vậy.”
Cầm Tử Vũ nghiêm mặt:
“Đã ở trong đây thì chỉ được gọi bệ hạ, còn ngài ấy có suy nghĩ gì thì chúng ta không biết được.”
Bọn họ phải chờ đợi thêm một chút nữa.
“Thì ra là thế này.”
Cầm Vân Ca ngồi chung bàn với Thiên Tiếu, hóa ra chiếc bàn đó dài hơn bình thường một chút.
Trêи bàn thì đã có sẵn hai bộ bát đĩa.
Đồ ăn thì cũng nhiều hơn so với các bàn đơn, đã thế còn có vài món những bàn khác không có, lúc này thì mọi người đã có đáp án rồi nhưng càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Thiên Tiếu cũng rất nhanh liền nhận ra điều bất bình thường liền hỏi: Đọc Truyện
“Rốt cuộc nữ hoàng có ý gì thế?”
Nàng ghé tai nói nhỏ:
“Cô cô đang muốn giúp ta tuyên bố chủ quyền với hôn phu của mình, có vẻ chuyện người cứ kè kè bên cạnh Lý Nhã Kỳ làm nàng ấy không vui.
Dù sao bằng cách nào đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ có thể lấy ta đầu tiên, đây chính là vì thể diện của hoàng gia.”
Hắn lúc này đã hoàn toàn hiểu rồi, sau khi những đệ tử này thấy được, thì đồng nghĩa với thế lực chống lưng cho họ cũng biết.
Chỉ một ngày thôi tin tức này có thể sẽ được loan ra một cách rộng rãi cho rất nhiều người biết, từ những thế lực này sẽ dần lan ra ngoài.
Thiên Tiếu nhỏ giọng hỏi:
“Chuyện ngoài ý muốn này vẫn còn nằm trong kế hoạch của ngươi chứ?”
Cầm Vân Ca lắc đầu:
“Riêng chuyện này thì năm ngoài kế hoạch của ta rồi, nhưng cũng không có vấn đề gì to tát cho lắm, điều chỉnh một chút là không sao.
Bây giờ thì bọn họ cùng lắm chỉ nghi ngờ cô cô có ý định gả ta để tạo quan hệ với Thiên Hồ Quốc thôi, còn lâu mới nghĩ tới việc ta sẽ chốt đơn rồi.”
Nàng ta giống như đi trong đầu của mấy người thế tử vậy, bọn họ quả thực nghĩ như vậy, nhìn tác phong của Thiên Tiếu và Cầm Vân Ca thì họ chỉ có thể nghĩ đến đó.
Tuyệt đối không ai nghĩ tới có một hôn ước đã được định ra, phải biết gần như toàn bộ những hôn ước trong hoàng gia đều rất rầm rộ.
Giả sử nếu có hôn ước nào đó sắp được thực hiện thì ít ra cũng phải lộ ra chút tiếng gió, không thể nào chẳng có chút âm thanh nào cả.
Với lại nếu đã có hôn ước thì Phụng Hậu càng không phải làm mấy chuyện này, chỉ cần tùy ý tuyên bố ra là được.
Điều này suy ra Phụng Hậu và Miêu Thần đã muốn cùng nhau thúc đẩy một hôn ước.
Bọn họ còn lâu mới biết được Cầm Vân Ca đã tự tạo ra một hôn ước rằng buộc cực kỳ lớn và nàng ta đơn giản là chẳng muốn công bố.
Phụng Hậu làm như vầy chỉ là muốn bọn họ phải tự để lộ, nhưng có vẻ mục đích của nàng chỉ thành công một nửa thôi.
Còn việc hai người không phải yêu đương mặn nồng khiến họ vẫn rất giữ lễ, sự cẩn trọng khiến người khác không thể nghĩ quá xa xôi.
Đọc Truyện
Đợi bữa cơm xong xuôi thì mọi người được chia làm mấy nhóm, nhóm lớn học đầu tiên chính là những người có tu vi Hồn Hoàng.
Nhóm thứ hai là Hồn Vương xuống Hồn Sư, nhóm còn lại là từ Hồn Sinh trở xuống, do thuộc nhóm cuối nên đến giữa trưa buổi học của Thiên Tiếu mới bắt đầu, nhưng nó sẽ kéo dài lâu nhất.
Phụng Hậu tới nhóm của Thiên Tiếu thì đã giữa trưa rồi, lúc nàng đi tới cũng không rầm rộ như Thiên Tiếu tưởng tượng.
Nàng chỉ đơn giản là ngồi vào sau màn che, bắt đầu chậm rãi giảng giải các vấn đề tu luyện, một tuần một lần nên nàng sẽ trực tiếp nói tiếp những gì còn dang dở từ lần trước.
Tới tận cuối buổi học nàng mới trực tiếp nhắc tới Thiên Tiếu:
“Tất cả những người khác giải tán, riêng Thiên Tiếu thì đi theo ta.”
Những người khác cung kính lui đi, trong Đế Long Điện chỉ còn hai người, không khí lúc này có chút căng thẳng.
Nói rằng đơn độc ở với đế vương của một quốc gia mà không cảm thấy áp lực chính là nói dối, tuy nhiên mọi thứ không năng nề như hắn nghĩ.
Nàng đứng lên nhẹ nhàng nói:
“Ngươi mau đi theo trẫm, ở nơi này ta chưa chắc đã đủ tư liệu để giải thích những rắc rối mà ngươi thực sự gặp phải.
Đầu tiên chúng ta sẽ nói vấn đề trêи đường, nếu có thể giải thích gì thì ta sẽ giải thích luôn, còn những gì không biết ta sẽ tra thông tin trong thư viện hoàng gia.”
Hai người đi trêи đường cũng chỉ có bọn họ, vì lý do bảo mật thông tin nên không có bất cứ ai đi cùng.
Thiên Tiếu rõ ràng không muốn để lộ ra điểm yếu của mình, hắn hỏi mấy vấn đề thì nàng vẫn đáp vô cùng trôi chảy, chỉ đến khi nàng nghe vấn đề cuối cùng hắn hỏi thì mới không trả lời được.
Đi vào trong thư viện hoàng gia nàng hỏi lại:
“Ngươi thực sự chọn toàn bộ Hồn Ngọc của Yêu thú dạng linh thể và hiện tại mỗi lần Yêu Biến đều khó định hình?”
Thiên Tiếu gật đầu nói:
“Đúng thế thưa bệ hạ, gần như mỗi lần ta đều rất khó định hình thể Yêu Biến, chiến đấu cũng bị ảnh hưởng kha khá.
Ta đã phải chiến đấu rất nhiều mới đưa ra kết luận này, tổng cộng ta đã chiến đấu với hơn ba ngàn đối thủ trong thời gian gần đây, những thứ khác đều rất tốt, chỉ có vấn đề này vẫn bế tắc.”
Phụng Hậu đi vào bên trong thư viện sau đó bắt đầu lướt qua các kệ sách để tìm kiếm thông tin.
Trong thời gian đó Thiên Tiếu chỉ biết đứng một chỗ để chờ đợi.
.