Những gì huyết mạch mới có thể mang lại cho hắn lập tức hiện ra, hắn có cảm giác như mình vốn đã mang loại huyết mạch này từ rất lâu rồi vậy.
Tử Linh Ma Hồ
Đây là tên của huyết mạch mới được tạo ra.
“Không biết tại sao nhưng ta cảm giác cần phải giết ngươi ngay lúc này.”
Thiên Tiếu quay lại nhìn thấy Băng Mị chăm chú nhìn hắn, nàng cảm thấy sự uy hϊế͙p͙ phát ra từ huyết mạch của Thiên Tiếu.
Giống như nàng thấy được thiên địch của mình vậy.
Ngay lúc này Thiên Tiếu nhìn chẳng khác gì nàng cả, chỉ khác là những chỗ có lông bao phủ đều có màu đen tuyền.
Chỉ là thân thể của hắn đang hoàn toàn phô bày ra ngoài không khí cơ bắp cường tráng nhưng lại cực kỳ thanh thoát, nhìn từ xa cũng thấy hắn cao hơn trước khi dung hợp huyết mạch.
Gương mặt của hắn cũng hơi biến đổi chút ít, tuy chỉ rất ít thôi nhưng ảnh hưởng rất lớn đến nhan trị.
Gương mặt trước kia đẹp kiểu rất bình thường, nhưng bây giờ nhìn vào liền toát ra vẻ thần bí khiến người ta không thể rời mắt, đôi mắt màu tím cũng xuất hiện một hoa văn rất và cực kỳ chi tiết.
Vạn Biến hóa thành một bộ quần áo màu đen che đi thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn, khí chất trêи người Thiên Tiếu cũng đã hoàn toàn khác.
Cảm giác như có một sức hút không thể kháng cự, cảm giác nguy hiểm khiến người ta nổi da gà bất chấp tu vi.
“Ầm”
Băng Mị hóa thành hình dạng bán yêu lao tới, Thiên Tiếu nhanh chóng đỡ lấy, lúc này hắn đã không còn ở thế hạ phong nữa rồi.
Tốc độ hai người chỉ còn chênh lệch một chút, quyền cước tung ra liên tục, tốc độ của Băng Mị càng lúc càng trở nên nhanh chóng.
“Ầm”
Bọn họ tung cước cùng một lúc khiển cả hai đều phải lui lại, Thiên Tiếu mỉm cười đầy tự tin:
“Thế nào ta không tệ chứ.”
Băng Mị cười nhạt:
“Thế thì chúng ta bung thêm một chút nào.”
Tốc độ của nàng đột nhiên tăng vọt, quyền gần chạm vào người của Thiên Tiếu thì hắn vung quyền lên nhưng nàng đột nhiên đá một cước về đằng sau.
Từ trong không gian một cước của Thiên Tiếu đá ra, đây là năng lực của Không Dị.
Quyền của nàng đấm xuyên qua kẻ trước mặt thì hắn nắm chặt lấy nắm đấm của nàng, hai người rơi vào thế bất phân thắng bại.
Thiên Tiếu cười tươi:
“Thế nào ta không tệ như trước chứ nhỉ?”
Băng Mị mười chiếc đuôi dơ lên không trung:
“Thế thì đánh hết sức đi.”
Thiên Tiếu vội vàng lui lại cười trừ:
“Ngươi quên giao ước giữa hai chúng ta rồi sao?”
Rõ ràng hắn vẫn không thể đánh thắng được nàng, khả năng dùng đuôi tấn công của nàng có thể nói là hoàn mỹ.
Dù sao người ta sinh ra đã có rồi, hắn chẳng cần đánh cũng cảm giác được mình không có tuổi để thắng, bây giờ đánh với nàng chỉ tổ chịu nhục, quan trọng hơn hết là tính mạng của Nhã Lan tỷ không phải thứ hắn có thể mang ra đùa.
Băng Mị khoanh tay:
Đọc Truyện
“Được rồi, nói cho ta biết người làm sao lại biến huyết mạch của mình trở thành kiểu này.”
Thiên Tiếu thành thực giải thích cho nàng nghe từ đầu đến đuôi, tất cả mọi thứ bao gồm cả Bát Ma Hoán Linh Trận trong lòng bàn tay.
“Ta nói tất cả đều là thật, tạo ra thứ này hoàn toàn chỉ để giữ mạng thôi.”
Băng Mị nhún vai:
“Thôi kệ, nhanh đi nấu cơm đi, ta đói lắm rồi.”
Nàng dứt lời thì ở trêи không trung xuất hiện mấy người, bọn họ có rất nhiều người cả hai không biết mặt.
Kiếm Thánh cười nói:
“Chút sự cố của trận pháp thôi, các vị mời rời đi trước khi viện trưởng của chúng ta ra mặt.”
Nghe nhắc tới Long Thần thì những người kia mới chịu rời đi, một lớp kết giới xung quanh Thiên Tiếu tan vỡ.
Từ trong không gian Miêu Thần bước ra, không quá nửa giây để hắn ta nhận ra có gì đó không đúng.
Miêu Thần nheo mày hỏi:
“Có chuyện gì mà lại tạo ra dị tượng lớn như thế?”
Thiên Tiếu nhỏ giọng:
“Ta đang thức tỉnh huyết mạch.”
Kiếm Thánh Giang Lăng hạ xuống dưới nói:
“Ta sẽ không hỏi ngươi làm ra cái gì, nhưng đám người kia không phải kẻ ngốc, bọn họ đã đánh hơi được mùi rồi nên ngươi hành động cẩn trọng.
Đương nhiên chắc chắn họ sẽ không dám trực tiếp ra mặt, thế nhưng kẻ dưới, đặc biệt người cùng thế hệ chắc chắn sẽ nhắm tới ngươi.”
Bọn họ đang nói chuyện thì từ đâu Phụng Hậu đi ra:
“Không cần phải lo lắng, ta là người tới đầu tiên, hai người này đã bị xóa khỏi tầm nhìn của đám người kia.
Tuy nhiên Kiếm Thánh tiền bối nói không sai, bọn họ không ngốc nên sẽ cho người thăm do ngươi.”
Thiên Tiếu cúi đầu:
“Tạ ơn hai vị tiền bối quan tâm, ta nhất định sẽ hết sức cẩn thận.”
Hai người rời đi, Miêu Thần cũng chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi, hắn ta biết mình ở lại đây càng lâu thì Thiên Tiếu càng không ổn.
Dù sao khu vực này cũng là địa phận của người khác, hiện tại chỉ có thể chờ Thiên Tiếu tốt nghiệp rồi mang hắn về lãnh địa để dễ dàng che chở.
Tuy nhiên giao ước của hắn ta với Thiên Tiếu vẫn còn đó, đây không thể nào là một lời nói suông.
Trước khi Thiên Tiếu đạt Hồn Hoàng thì sẽ không được tới Thiên Hồ Đế Quốc, nếu không làm đúng giao ước sẽ càng có nhiều người phá đi quy củ, như thế sẽ vô cùng phiền phức.
Tạm thời thì Thiên Tiếu sẽ an toàn khi đang ở trong Thanh Long Đế Quốc, Phụng Hậu tỏ thái độ rồi thì tuyệt đối sẽ không ai làm ra chuyện gì mất trí cả.
Đương nhiên điều này đồng nghĩa với việc Thiên Tiếu không thể nào quay trở lại quê hương của mình.
Đến gần tối thì Miêu Bích Hà trở về, Dạ Thiên Tĩnh cũng ghé qua.
Dạ Thiên Tĩnh nhìn biệt viện đã tan hoang của Thiên Tiếu liền nói:
“Trong khoảng một tuần ngươi nên tới khách sạn nào đó để nghỉ ngơi, trong thời gian đó chúng ta sẽ sửa lại biệt viện cho ngươi.” Đọc Truyện
Thiên Tiếu tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Tại sao việc sửa chữa còn mất nhiều thời gian hơn cả xây dựng thế?”
Dạ Thiên Tĩnh thành thực:
“Có một vài vị tham gia kiến tạo nơi này đang làm nhiệm vụ, phải đợi bọn họ trở về thì mới có thể làm nhanh được.
Ngươi chịu khó ở khách sạn, chi phí sẽ do trường học chi trả toàn bộ.”
Hắn ta nhìn về phía dãy nhà của học sinh khác rồi hỏi:
“Lão sư không thể sắp xếp cho ta ở tạm trong khu của học sinh bình thường hay sao, ta có thể ở cùng ngươi quen cũng được.”
Nàng lắc đầu:
“Nguyên tắc là nguyên tắc, ngươi chịu khó trong vòng một tuần thôi, với lại ngươi rời học viện một tuần cũng sẽ ít bị người hỏi chuyện hôm nay.
Bây giờ thì nhanh đi tìm khách sạn phù hợp đi, những ngày sau cũng sẽ rất bận rộn, đặc biệt chiều mai còn phải vượt thử thách của Hồn Tháp nữa.”
Hắn đang tính đi thì Băng Mị nắm lấy vai hắn nói:
“Ở đâu cũng được, nhớ nấu cơm xong gửi về đây.
Với lại ta nghĩ những gì trong quyển sách dạy nấu ăn cha ta viết ngươi cũng có thể dùng rồi đó.
Cố gắng nghiên cứu rồi nấu ngon hơn.”
Thiên Tiếu cười khổ:
“Ta biết rồi.”
Những gì trong sách Thiên Tiếu không thể học theo hết được, nhưng với các năng lực mới thì hắn có thể làm được một số thứ.
Những thứ còn lại hắn thử xem có biến đổi được để sử dụng không, giống như luộc một con gà đâu nhất thiết phải dùng lửa, chúng ta có thể dùng điện mà.
Thiên Tiếu nhớ tới cái gì đó liền đi lại chỗ Miêu Bích Hà, mười chiếc đuôi của hắn bao bọc lấy nàng.
Hắn cười nói:
“Ta hiện tại có lẽ lên làm việc mình phải làm thôi.”
Miêu Bích Hà cắn môi đỏ, nàng thừa biết hắn ta tính làm gì, tuy rằng nàng đã không còn có thể đọc được suy nghĩ của hắn ta nữa rồi.
Hai người vừa chạm môi thì Miêu Bích Hà đã nhận ra có gì đó rất khác biệt, có một luồng năng lượng tự hắn chảy sang người nàng.
Nguồn năng lượng kia đi trong thân thể nàng một vòng rồi dường như muốn lôi ra thứ gì đó, người ngoài chỉ thấy bọn họ vẫn đang hôn cuồng nhiệt.
Thực ra lúc này nhờ huyết mạch tiến hóa mà cả ba tên kia cũng được hưởng chỗ tốt, bọn chúng hiện tại muốn tách cái tinh linh kia ra khỏi người Miêu Bích Hà là chuyện quá dễ dàng.
Xong việc thì Miêu Bích Hà cảm thấy cả người dường như nhẹ nhõm hẳn, nàng không tự chủ siết tay chặt hơn cùng hẳn hưởng thụ.
Khi hai người tách ra thì phát hiện đuôi của cả hai đã cuốn lại với nhau, một đuôi dư của Thiên Tiếu quấn chặt lấy hai người bọn họ.
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Ta đã loại bỏ được thứ kia rồi, từ mai lão sư không phải lo lắng nữa.”
Dứt lời thì hắn theo Dạ Thiên Tĩnh đi ra khỏi học viện.
.