Mắt của Thiên Tiếu tròn xoe, chẳng lẽ Băng Thần lại nói dối, chuyện này khả năng không cao cho lắm.
Nếu không phải nói dối thì chẳng lẽ Băng Thần từng làm thật, hóa ra vị thần ai cũng thờ phụng còn ác hơn cả trong lời đồn.
Hắn cẩn thận hỏi lại:
“Chắc ngài đùa.”
Băng Thần cười:
“Đùa gì, giết vài người là nói giảm nói tránh rồi, chứ thực ra ta còn diệt tộc chứ giết người là chuyện nhỏ, có thù thì phải báo.
Ta thích các nàng ấy cũng đâu có nghĩa rằng sẽ tha cho kẻ thù của mình, chưa kể phần lớn những người này lại lấy các nàng ra uy hiếp ta, chuyện này ta lại không thích chút nào.”
Thiên Tiếu nghĩ một hồi lại thở dài, hắn đã nghĩ thông rồi nhưng không thể thoải mái giống như Băng Thần.
Có lẽ thời gian sẽ làm hắn trưởng thành không chừng, làm thêm ngụm rượu nhưng miệng hắn có chút đắng cay, ký ức quá khứ tràn ngập khiến hắn trải qua các loại cung bậc cảm xúc.
Hai người lang thang ngoài đường uống rượu nguyên đêm, Thiên Tiếu quên luôn chuyện đi đám tang.
Đến lúc gần sáng thì cả hai người đã đi tới một đền thờ của Sáng Thế Thần Điện, tựa người vào ghế hắn ta ngủ từ lúc nào không hay.
Băng Thần thì nhìn vào bức tượng của chính mình trầm tư, cả thế gian đều cúng bái hắn, hắn cũng có thể điều khiển bất cứ ai hắn muốn.
Tuy nhiên hắn ta lại chẳng thể nào giúp con cái của mình tránh được miệng lưỡi thiên hạ, bọn chúng cũng giống như Thiên Tiếu còn rất non nớt.
Mở mắt ra thì đã thấy Băng Thần, Thiên Tiếu nhỏ giọng:
“Ta còn tưởng ngài quay trở về rồi chứ?”
Băng Thần ngón tay chỉ vào trán của Thiên Tiếu, đầu óc của Thiên Tiếu bắt đầu cảm thấy có chút mơ hồ.
Giọng nói của Băng Thần vang lên:
“Mị nhi lạnh lùng, khó chiều ta hiểu rõ, nhưng dù thế nào thì nó vẫn là con gái của ta, ta lại không thể giúp nó được thế nên nhờ ngươi.”
Bàn tay ấm áp của Băng Thần xoa đầu của Thiên Tiếu:
“Cố gắng lên con trai, món quà này coi như tặng ngươi, Băng Mị nhờ ngươi.”
Tia nắng ban mai xuyên thấu, Băng Thần dần tan biến rồi biến mất, tất cả mọi thứ dường như chỉ là giấc mơ.
Nhưng mái tóc vẫn hơi rối cho hắn biết chuyện này là thật, Thiên Tiếu xoay người đi vào điện thờ, đứng trước điện thờ hắn quỳ xuống trước bức tượng thần.
Món quà hắn nhận được từ Băng Thần rất thú vị, một loại công pháp phụ trợ tên Khai Linh Quyết, nó chẳng có tác dụng tăng tu vi.
Thứ nó cung cấp chính là khả năng mở rộng linh thức, phát triển linh hồn, nói đơn giản thì tác dụng chủ yếu của nó là khiến Thiên Tiếu thông minh hơn.
Đương nhiên không chỉ đơn giản như thế, tuy nhiên hắn hiện tại luyện tầng thứ nhất thì mới biết được tầng thứ hai.
Lúc này còn chưa nhập môn thế nên hắn chỉ biết tầng một sẽ giúp hắn phát triển về trí thông minh và linh hồn, linh hồn mạnh mẽ sẽ hòa hợp hơn với thân xác đang mang huyết mạch khủng bố của hắn.
Khoanh chân ngồi trên ghế bắt đầu thử tu luyện, Khai Linh Quyết bắt buộc hắn phải mất thời gian tu luyện, nhưng hắn tình nguyện mất thời gian để thông minh hơn.
Hắn mở mắt ra thì cũng đã hơn một tiếng sau, trước mắt hắn là một mảnh tối đen, hắn xõa mấy cái đuôi ra thì mới nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Mấy người hiếu kỳ thấy hắn nhìn ngược lại bọn hò thì quay người rời đi, Thiên Tiếu di chuyển trên không trung thẳng hướng Thanh Long Vương Phủ.
Sau khi nhập môn thì hắn thấy được thân thể mình nhẹ nhàng hơn bình thường một chút, giống như phản xạ của hắn ta đã tiến bộ rất nhiều.×
‘
Lúc di chuyển hắn cũng nghĩ rất nhiều, không còn ở trong tình trạng đầu óc trống không, mất tập trung dẫn tới không suy nghĩ được nhiều.
Trong trạng thái kích hoạt huyết mạch thì hắn dường như có thể nhìn kỹ được rất nhiều vấn đề, kể cả việc phải có thái độ thế nào khi tới dự tang lễ.
Thiên Tiếu dễ dàng đi qua cổng, hắn ta đi vào bên trong thì bắt đầu xếp hàng, lúc còn sống thì bị ghẻ lạnh nhưng khi chết đi người viếng xếp cả một hàng dài.
Chuyện này khiến cho Thiên Tiếu thật sự chẳng biết nên khóc hay cười, những người tới đây đều muốn tiếp cận cha con Cầm gia.
Có những người đến đây chỉ vì nghĩa vụ, bọn họ đơn giản là đại diện một cái gia tộc hay thế lực nào đó đến đây.
Từ đằng xa Thiên Tiếu đã thấy được Cầm Tử Nam và Cầm Vân Ca đang đứng tiếp khách, nét mặt của Cầm Vân Ca chẳng có tý cảm xúc nào cả.
Đôi mắt đỏ hoe của nàng lại cho người ta biết trong lòng nàng vẫn đang nhỏ máu, chỉ là nàng phải thật mạnh mẽ.
Nàng không thể nào khóc lóc thảm thiết giống như người khác, là người thừa kế của Thanh Long Vương Phủ nàng phải thật mạnh mẽ.
Thiên Tiếu mất nửa tiếng để đi tới cuối cùng, hắn nhẹ giọng:
“Học tỷ nén đau thương.”
Hắn đi thắp một nén hương rồi sau đó chờ ở đại sảnh của vương phủ, nếu đi tới rồi về ngay thì hắn ta khác gì những người khác.
Đến cuối buổi sáng thì rốt cuộc dòng người cũng đã hết, chỉ còn vài người ở lại để gặp mặt nói chuyện với Cầm Tử Nam.
Cầm Tử Nam thấy Thiên Tiếu chờ đợi liền nói với Cầm Vân Ca.
“Tiếu nhi chắc muốn gặp ngươi.”
Cầm Vân Ca đi lại chỗ Thiên Tiều rồi dắt hắn đi ra vườn hoa của vương phủ, cả hai người đi tới giữa vườn hoa.
Ở nơi đây có một đình viện rất lớn, phía trên bàn đã có sẵn một ấm trà còn hơi ấm, ấm trà chắc hẳn được pha từ sáng sớm.
Cầm Vân Ca nhỏ giọng:
“Ta biết ngươi không hề muốn đến, không đến thì ta và cha vẫn có thể hiểu được, ngươi không nhất thiết phải tự làm khó mình như thế này.”
Thiên Tiếu nắm tay nàng siết nhẹ:
“Chuyện quá khứ đúng là khó có thể bỏ qua.
Thời gian không thể xóa đi tội lỗi của nàng ấy, đổi lại ngươi và cả Cầm thúc đều nỗ lực trả giá.
Chuyện này ta hoàn toàn ghi nhận, nàng ấy đã chết thì những chuyện cũ bỏ qua, hai chúng ta phải nhìn vào tương lai."
Cầm Vân Ca cười trừ:
"Ta ổn, ngươi không cần phải lo lắng."
Thiên Tiếu mạnh dạn ôm nàng vào lòng mình.
Cầm Vân Ca hỏi:
"Ngươi làm gì thế?"
×
Thiên Tiếu khẽ giọng:
"Bạch Hằng là một người xấu, nhưng nàng lại là một người mẹ tốt, ta từng trải qua nên biết mất đi người thân yêu sẽ buồn như thế nào.Đừng kiềm chế nữa, cứ việc khóc thật to, khóc để Cầm Vân Ca ngày mai sẽ mạnh mẽ trở lại."
Từ vai của Thiên Tiếu nàng nhìn ra vườn hoa, cả vườn hoa này đều do mẹ nàng trồng.
Chồng bỏ đi, thân thể đấu yếu nhưng mỗi lần nàng tới mẹ đều cười, nói rằng không sao.
Vẫn không có tiếng khóc, vai của Thiên Tiếu lại dần bị thấm ướt, nàng khóc không thành tiếng.
Nỗi đau xé ruột gan nhưng nàng không thể hiện được, có lẽ vì từ bé trải qua quá nhiều thứ khiến việc khóc cũng thật khó khăn.
Thật lâu sau nàng đã ngừng khóc, thân thể không còn run rẩy nữa.
Hơi thở đều đặn giống như đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đi ra khỏi đình viện.
Cầm Tử Nam chỉ Thiên Tiếu đường tới phòng của nàng, đi vào trong thấy căn phòng đơn sơ khiến Thiên Tiếu chẳng biết nói gì.
Một quận chúa phòng lại chỉ có một bàn trà, thêm một chiếc giường, ngoài ra trong phòng không có nhiều thứ cho lắm.
Đặt nàng lên giường hắn phát hiện bên hông của nàng đang chảy máu.
Cuộc chiến hôm trước nàng không thắng dễ như mọi người nghĩ.
Lấy thuốc trị thương của Băng Mị cho nàng uống rồi hắn khép cửa đi ra ngoài.
Đi ra ngoài cùng Cầm Tử Nam, khác với Cầm Vân Ca thì Cầm Tử Nam trông có vẻ rất nhẹ nhàng.
Không kiềm được Thiên Tiếu bèn hỏi:
" Ngài không thấy buồn sao?"
Cầm Tử Nam lắc đầu:
"Có buồn nhưng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nàng ấy sống thì khổ sở dằn vặt cả thể xác lẫn tinh thần.
Bây giờ nàng ấy ra đi thì nàng ấy không còn khổ, ta cũng bớt cảm giác tội lỗi, theo ta đây chính là kết cục tốt nhất rồi."
Sống không bằng chết thì chết lại là giải thoát, nghĩ kỹ thì cũng hợp lý.
Hắn đã từng tới Linh giới, không biết mẹ hắn sau khi gặp lại Bạch Hằng thì sẽ thế nào.
Tạm thời chuyện này hắn không biết được, bây giờ có chuyện làm hắn quan tâm hơn.
" Chuyện lần này thúc có điều tra ra cái gì không?"
Cầm Tử Nam lắc đầu:
"Bệ hạ cũng đang điều tra, tuy nhiên nàng ấy biết nguyên do, lại phát hiện ra chắc chắn có người gây ra.
Chỉ là hiện tại không điều tra ra, muốn biết cụ thể có lẽ sẽ phải chờ đợi."
Hai người nói chuyện một lúc thì Thiên Tiếu quay về phòng của Cầm Vân Ca.
Chuyện này chưa bị phát hiện thì hắn nhất định phải tìm cách giải quyết.
Tuyệt đối không để nữ hoàng và Cầm Vân Ca biết chuyện để tránh rắc rối.
Cầm Vân Ca đụng vào Băng Mị chắc chắn sẽ là sao Hỏa đụng Địa Cầu, có khi các nàng chưa sao mà hắn đã toi trước.
.