Băng Mị đang lang thang ngoài đường, ngày mai là phải tham Linh Thị Bí Cảnh rồi nên sẽ mất một thời gian không thể đi ăn hàng.
Chính vì thế hai ngày hôm nay nàng ta toàn đi dạo phố ăn hàng, đi cùng nàng có Lý Nhã Kỳ, người vừa thành công tấn thăng lên Hồn Đồ Nhất Trọng.
Cầm Vân Ca lần này ra tay cực kỳ hào phóng, lấy nguồn lực của Thanh Long Vương Phủ giúp cho Lý Nhã Kỳ và La Mỹ Nhân thành công tấn thăng Hồn Đồ.
Lý Nhã Kỳ càng lúc càng biết điều hơn, khả năng nịnh nọt của nàng ta tốt đến chính nàng cũng không ngờ tới.
Băng Mị dường như cũng hiểu được tầm quan trọng của bộ ba Lý Nhã Kỳ, Lý Nhã Lan và La Mỹ Nhân nên vẫn chưa mạnh tay với bọn họ.
Chu Vũ chỉ sắp xếp một vài rắc rối tại học viện, các nàng vẫn xử lý khá dễ dàng.
Mấy ngày này Thiên Tiếu vẫn rỉ tai Băng Mị rằng mấy người khác tốt như thế nào, thế là nàng ta cũng không để Chu Vũ gài thêm bất cứ việc gì.
Khoảng thời gian này Thanh Long Đế Quốc cũng không thể mất thêm lực lượng, nếu không sẽ không ổn.
Thiên Tiếu và Băng Mị đều đã giết hoàng tử của Thủy Châu Đế Quốc, Thanh Long Đế Quốc nếu thất thủ thì nàng ta cũng gặp nguy hiểm.
Thủy Châu Đế Quốc sức mạnh tổng hợp vẫn lớn hơn Thanh Long Đế Quốc, hiện tại Hồn Hoàng trở lên coi như có thể gây nguy hiểm cho nàng rồi.
Lý Nhã Kỳ cười nói:
“Quán này làm đồ ăn ngon ghê, món bánh cuối cùng còn ngon hơn cả Tiếu ca làm nữa.”
Băng Mị gật gù:
“Đúng thế, đồ ăn ở đây rất ngon, chỉ là hình như bữa nay có người muốn chúng ta ăn thêm thì phải.”
Lý Nhã Kỳ ngạc nhiên:
“Có ai mời chúng ta ăn sao?”
Băng Mị nhún vai:
“Đúng rồi, có mấy người muốn chúng ta thử vị đất.”
“Xoẹt”
Dân chúng ở xung quanh hai người bỗng dưng dừng lại, trên tay mọi người đều đang giữ Khí Hồn của bọn họ.
Tất cả đều là những dạng Khí Hồn như dao găm, kiếm, nói chung là những vật chuyên dùng để ám sát, hơn trăm người ở đây đều đồng loạt nhìn về khiến cho Lý Nhã Kỳ sợ hãi vô cùng.
Băng Mị nghiêm giọng:
“Thật bình tĩnh, cửa hàng phía sau lưng là chỗ dựa của chúng ta, ngươi nhanh chóng lao vào đó rồi làm hết những gì có thể.
Còn ta thì sẽ giữ hết đám người này lại, một trong số hai chúng ta sơ xuất thì chỗ này sẽ là nơi chôn thân của chúng ta.”
Hơn một trăm sát thủ đều có tu vi Hồn Đồ trở nên, thậm chí còn có một vài người mang khí tức Hồn Sư Đỉnh Phong.
Đám này chắc chắn là tử sĩ, với tu vi này thì sau khi ám sát xong chuyện chạy thoát là không thể nào, kiểu gì cũng có người nhanh chóng đến giết bọn họ.
Mục đích của đám người này có thể chắc chắn là trả thù cho người đã bị Băng Mị giết chết, một trong những con trai của vua Thủy Châu.
Đầu tư nhiên tử sĩ như thế này chứng tỏ Thủy Thần đang cực kỳ tức giận rồi, số lượng tử sĩ nhiều lại còn đủ điều kiện để ở trong Thanh Long Đế Quốc thì không dễ để bồi dưỡng.
Lý Nhã Kỳ rút súng của mình lao vào trong cửa hàng, nàng cần một vị trí bắn tốt hơn, nếu cận chiến thì nàng rất nhanh sẽ rơi vào bị động.
Chiến đấu với nhiều người bằng súng không phải là không được, tuy nhiên đối phương ai cũng có tu vi cao hơn thì lại là chuyện khác.
“Tránh ra cho ta.”
Nàng đạp của đi vào thì phát hiện chủ cửa hàng đang dùng súng nhắm thẳng vào mình, nàng nhanh chóng lách người theo bản năng bắn ra một phát.
Một phát duy nhất nhưng đã đủ thổi bay não của tên sát thủ kia, nhưng những người khách khác trong quán cũng đứng lên.
Một người ở gần vung kiếm, Lý Nhã Kỳ nhẹ nhàng lách người vung súng bắn liên tục.
“Đoàng…..đoàng…...đoàng”×
Những viên đạn như có mắt xuyên qua đầu lâu của đám người kia, cả căn phòng tràn ngập máu tươi.
Nàng nhanh chóng gọi viện binh, người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Cầm Vân Ca, đây cũng là số nàng liên lạc lúc nào cũng được.
“Cứu mạng.”
Cùng lúc này ở bên ngoài Băng Mị cũng liên tục ra tay.
Thần Nữ Như Hoa Kiếm Thức
Thức Thứ Nhất Họa Liên Hoa
Kiếm khi chưa Hồn Lực như đóa hoa bảo vệ lấy khu vực xung quanh Băng Mị, đám sát thủ lại có một người không chút do dự lại.
“Ầm”
Người này không chút do dự tự bạo, kiếm khí tan biến, các sát thủ khác không chút do dự lao tới.
Nhưng bọn họ chắc không nghĩ tới Băng Mị khó nhai vô cùng, chiêu thức thi triển ra càng lúc càng mạnh mẽ một cách cực đoan.
Thức Thứ Hai Họa Tương Tư
Thức Thứ Ba Họa U Sầu
Thức Thứ Tư Họa Bi Ai
Thứ Thứ Năm Họa Tình Si
Thức Thứ Sáu Họa Chia Ly
Tuy rằng sát thủ bị giết rất nhiều, Lý Nhã Kỳ vừa chiến đấu, đôi khi cũng giúp được Băng Mị được một ít nhưng sát thủ ở ngoài vẫn tràn vào.
Rõ ràng đối phương muốn ép chết Băng Mị, bọn họ đã cảm giác được sự nguy hiểm của nàng ấy.
Nàng cắn chặt môi, giá như nàng chăm chỉ hơn thì đã có thể học được Tinh Không Chiến Kỹ chân chính.
Hiện tại nàng chỉ biết được một phần rất nhỏ, đã thế còn chưa ngộ đạo lần nào khiến cho kiếm kỹ sát thương không cao lại còn tiêu hao nhiều, may sao nàng còn có Thần Nữ Như Hoa Kiếm Thức.
Tuy nhiên cứ như thế này cũng không ổn, đối phương đã ép rất gần rồi, nhất định phải có sự đột phá nếu không nàng sẽ gục sớm thôi.
Nhìn lên trên thấy Lý Nhã Kỳ một súng ép lui đối thủ, một súng nhắm xuống giúp nàng, Băng Mị biết rằng lần này nàng đã đi vào nghịch cảnh rồi.
Đột nhiên nàng cảm nhận được đám sát thủ này đang chậm lại, nhưng công kích càng lúc càng khó chịu hơn.
“Chết tiệt, bọn chúng bày trận pháp.”
“A”
Nàng phát hiện ra điều này cũng là lúc tiếng hét của Lý Nhã Kỳ vang lên, một cánh tay của Lý Nhã Kỳ đã bị thương.
Vừa đánh vừa di chuyển trên mấy cái nóc nhà, người hỗ trợ duy nhất cũng đang gặp nguy hiểm, nhất định phải có cách phá cục.
Đồng thời nàng chỉ biết hy vọng rằng viện quân sẽ tới sớm thôi.
Băng Mị thủ thế:
“Để ta cho các ngươi biết, mẹ ta là Tiếu Hoan Hỷ, bổn cô nương sẽ chơi chết đám các ngươi.”
×
Tử Tinh Vô Cực Cước
Thức Thứ Mười Hai
Nàng bay lên không trung, gót chân hướng xuống dưới, một quả cầu màu đen xuất hiện.
Sau đó nàng từ trên không trung lao xuống.
Hắc Động Cước
Một vùng lỗ đen xuất hiện trong chớp mắt biến hai dặm xung quanh thành bình địa, những nơi cao không quá ba mét đều biến mất vào vùng tối.
Lỗ đen nhanh chóng tan biến như chưa từng xuất hiện, nhưng xung quanh lúc này đã không còn bất cứ đối thủ nào.
Mấy cái sát thủ đang truy sát Lý Nhã Kỳ cũng bị bất ngờ, bọn họ phân tâm thì ăn ngay đạn của nàng ta vào đầu.
Lúc này Băng Mị dùng kiếm chống xuống mặt đất để đứng cho vững, xương chân của nàng đã vỡ vụn hoàn toàn, Hồn Lực và Nguyên Lực đều bị rút cạn hoàn toàn.
Bỗng nhiên từ đâu một bóng đen từ đâu lao tới, khí tức khủng khiếp cho thấy đối phương đã là Vũ Vương Đỉnh Phong rồi.
Chỉ trong chớp mặt thì đối phương đã tới trước mặt Băng Mị rồi, nàng lại chẳng có khả năng phản kháng nữa rồi, Cửu Sắc Liên Hoa trong người nàng cũng ngừng lại, tu vi giám xuống chỉ còn là một cái Hồn Đồ Nhi Trọng.
Nàng nhắm lại mắt của mình, cuối cùng thì hình như nàng đã nghiễm nhiên trở thành người thất bại sớm nhất.
Lần này nàng đã quá chủ quan rồi, đối phương có vẻ đã đoán được tâm lý của nàng.
“Kịch”
Nghe thấy âm thanh lạ nàng liền mở mắt ra, kiếm của người kia đã kề sát cổ họng của nàng nhưng đang bị Cầm Vân Ca giữ chặt.
Lúc này thì nàng mới nhìn rõ cái bóng đen kia, trên người hắn ta mặc chính là trang phục của Vệ Đội chuyên bảo vệ kinh thành, đã thế còn là đội trưởng.
Băng Mị ngồi xuống mặt đất cười nói:
“Các ngươi cũng chịu khó đầu tư để giết bổn cô nương đấy, nhưng ta nói rồi, các ngươi chết hết đi.”
Cầm Vân Ca đánh ngất tên kia rồi nói:
“Từ kẻ này hẳn có thể moi ra rất nhiều sát thủ khác, đợi Miêu lão sư moi xong hết thông tin ta sẽ giao kẻ này cho ngươi.”
Băng Mị mỉm cười:
“Tốt, lần này ta ghi nhận.”
“Bịch”
Rốt cuộc Băng Mĩ cũng đã ngất xỉu, Lý Nhã Kỳ lao xuống dưới đỡ nàng ấy hô to.
“Mị tỷ ngươi không sao chứ?”
Cầm Vân Ca khẽ giọng:
“Nhanh đưa nàng đi chữa trị.”
Hai người nhanh chóng biến mất, những sát thủ đang ở xa xa nhìn thấy Cầm Vân Ca thì nhanh chóng ẩn thân.
.