Thời gian cứ thế trôi qua, đi từ khu vực thứ nhất sang khu vực thứ hai liền mất tới hơn một ngày.
Vừa sang khu vực tiếp theo hai người Thiên Tiếu liền cảm nhận được sự khác biệt, số lượng tài nguyên có thể thu thập nhiều hơn, đã thế còn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhân loại.
Tuy nhiên yêu thú ở đây bắt đầu có chút khó nhai, nếu ở khu vực một thì yêu thú ít đến thảm thương.
Đổi sang khu vực hai thì trong khoảng mười dặm liền có tới ba con Hồn Vương Cấp yêu thú.
Bọn họ cũng phát hiện được rất nhiều Ngũ Diệp Linh Đài, rất nhiều trận chiến nhỏ lẻ nổ ra để tranh giành chúng.
Băng Mị liếc mắt rồi nói:
"Ở đây chẳng có nghĩa lý gì, chỉ mất thời gian thôi.
Chúng ta nhanh chóng tới khu vực tiếp theo thôi."
Thiên Tiếu kiểm tra ngọc bài rồi nói:
"Có người của học viện cầu cứu, chúng ta có giúp không?"
Băng Mị lắc đầu:
" Ta sẽ thực hiện giao ước của mình với mấy người này, ngươi đi trợ giúp đi.
Cố gắng thu thập Linh Đài cho nàng, chúng ta không cần Linh Đài nhưng nàng ấy thì cần đấy."
Không phải đan dược tác dụng với ai cũng giống nhau.
Chúng có thể giúp hai người bọn họ không cần Linh Đài, bởi vì huyết mạch của họ cao, đan dược được hấp thu tốt hơn.
Chuyện này cũng không có gì lạ lẫm cả, huyết mạch càng cao hấp thu càng tốt chuyện này ai cũng biết.
So với người bình thường thì Lý Nhã Kỳ có huyết mạch tốt hơn, nhưng lại chẳng là gì khi so với Thiên Tiếu.
Hắn nhớ không lầm thì nàng kết đôi cùng Thẩm Ngọc, cái này càng làm hắn không yên tâm.
Tổ đội của hai người thực sự có vấn đề, đã thế thực lực của hai người đều xếp chót trong top có của Yến Long học viện.
Nói về điểm yếu thì có lẽ là cả hai người đều cận chiến quá kém, vũ khí của họ là Súng Đôi và Tiêu (sáo).
Rất khó tiếp cận bọn họ, nhưng một khi tiếp cận được, hai người liền sẽ thua rất nhanh.
Thẩm Ngọc thì hắn không dám chắc, vì hai người ít tập luyện chung.
Riêng về Lý Nhã Kỳ thì hắn quá rõ, không phải vì hắn tập với nàng nhiều, mà do khoảng thời gian này Băng Mị dạy nàng rất nhiều thứ.
Nói không ngoa khi bảo nàng vào được top là nhờ công của Băng Mị.
Băng Mị đánh giá cao khả năng công kích từ xa của nàng tuy nhiên lại thẳng thắn phê bình khả năng cận chiến.
Quan sát qua những vùng mình đã đi qua, Thiên Tiếu cảm giác cả bí cảnh này đều gây bất lợi cho hai cô nàng.
Cây cối quá nhiều, rất phù hợp với kẻ khác mại phục bọn họ.
Yêu thú quá nhiều cũng là một vấn đề khó giải, khí tức hỗn loạn ảnh hưởng rất nhiều đến hai người.
Khả năng kiểm tra thông tin từ xa của bọn họ cũng bị giảm đáng kể.
Thẩm Ngọc từng nói với hắn rằng "nếu có quá nhiều âm thanh thì chiêu Sóng m thì triển sẽ chỉ khiến ta cảm thấy hỗn loạn ".
Cái này có thể hiểu là ở đây khả năng thăm dò của Thẩm Ngọc gần như phế.
Không phải là không sử dụng được, chỉ là không thể sử dụng liên tục, chỉ trong chiến đấu mới có thể sử dụng ngắt quãng.
Điều này sẽ tạo áp lực cho Lý Nhã Kỳ phải sử dụng Linh Nhãn liên tục, Linh Nhãn lại là thứ tiêu hao rất nhiều Hồn Lực, hai người dẫn dễ bị dồn vào chân tường.
Quang não hơi rung động, sau nửa ngày thì rốt cuộc hai người mới chịu chủ động liên lạc với Thiên Tiếu.
Lý Nhã Kỳ giọng hốt hoảng:
“Tiếu ca mau tới đây, bảo vật xuất thế, nhanh chân lên kẻo bị người khác nhanh chân mất.
Chúng ta đang chiến đấu, định vị hiện ở trên quang não, đối thủ mạnh hơn chúng ta khá nhiều nên huynh tới nhanh đi.”
Thiên Tiếu gấp giọng:
“Các ngươi gặp kẻ mạnh hơn thì phát đi thông báo qua ngọc bài để gọi người ở gần tới, đợi ta tới làm sao biết được có kịp không.”
Thẩm Ngọc lúc này to giọng:
×
“Đừng nói chuyện nữa, cứ tới nơi liền hiểu thôi.”
Mở ra định vị thì phát hiện bọn họ cũng ở cách hắn khoảng hai trăm dặm.
Không có thời gian để nghĩ nhiều, Thiên Tiếu phóng như bay tới đó, thậm chí không tiếc Hồn Lực liền tục mở ra các vết nứt không gian để vượt núi.
Năm phút sau Thiên Tiếu tới nơi thì phát hiện hai nàng đang chiến đấu cùng đám người Huyền Minh.
Đối phương mạnh hơn rõ ràng, đã thế còn đông người hơn.
Hai người Lý Nhã Kỳ lợi dụng tốc độ và khả năng công kích xa quấy phá mới giữ trận được.
Huyền Minh nghiêm giọng:
“Hai người các ngươi đều là con dân của Huyền Vũ Đế Quốc mà dám đi cản trở bổn hoàng tử.
Nếu nghe không tránh ra ngay bây giờ thì các ngươi chính là lũ phản loạn.”
Thẩm Ngọc nghe được liền có chút bối rối, nàng không thể nào để gia tộc mang danh xấu vì mình được.
Huyền Minh thấy có tác dụng liền tiếp tục châm ngòi:
“Nếu mà Thẩm Ngọc muội muội có thể giúp ta chiếm được bảo vật, sau khi về Huyền Vũ Đế Quốc ta nhất định sẽ nói chuyện này cho phụ hoàng biết.”
Đang lúc Thẩm Ngọc cảm thấy khó lựa chọn thì Thiên Tiếu bước ra:
“Cửu hoàng tử của Huyền Vũ Đế Quốc lại ngu ngốc đến mức làm người ta bật cười.
May mà ngươi không phải thái tử nếu không đời sau lại xuất hiện một cái hôn quân rồi.”
Bị chọc chúng nỗi đau Huyền Minh quát:
“Kẻ nào, ra mặt đi.”
Thiên Tiếu chui ra từ vết nứt không gian rồi nói:
“Làm gì phải tức giận? Ta nói sai chỗ nào hay sao?”
Huyền Minh nhíu mày:
“Ngươi cũng là ngươi của Huyền Vũ Đế Quốc lại chống đối hoàng tộc.
Thiên Tiếu cắt ngang lời hắn:
“Thập Đại Học Viện có luật, học sinh đã tham gia vào học viện thì trước khi chính thức rút khỏi học viện, phải biết đặt lợi ích của học viện lên trên hết.
Ta đây là đệ tử của Miêu Thần đã có thể coi như người của Thần Hồ Đế Quốc, đừng mang Huyền Vũ Đế Quốc ra dọa ta.”
Huyền Minh mắt sắc như kiếm chất vấn:
“Ngươi nói như thế không cảm thấy có lỗi với lương tâm sao?”
Thiên Tiếu cười nhạt:
“Có lỗi, chuyện tiếu lâm.
Cửu Hoàng Tử lên lo cho bản thân mình trước đi.
Đẩy Huyền Vũ Hoàng Tộc vào thế khó, làm hoàng tử của một đế quốc ngươi không thấy có lỗi hay sao?”
Huyền Minh nhíu mày:
“Ta chưa hiểu ý của ngươi.”
Thiên Tiếu cười nói:×
“Ta đã ghi âm toàn lại những gì ngươi nói, những lời này chẳng khác nào khiêu khích Yến Long học viện.
Có biết hậu quả của kẻ phá quy tắc là như thế nào không, ta đoán rằng ngươi không biết đâu.”
Huyền Minh nhìn Thiên Tiếu tự tin quay về sau hỏi thăm một người, kẻ này tinh thông luật pháp của các quốc gia và cả các học viện.
Người này nói:
“Chúng ta gặp rắc rối thật rồi, chuyện này thời bình có thể coi là nhỏ, nhưng Yến Long Học Viện đang tham chiến.
Thẩm Ngọc đang làm nhiệm vụ, ngài nói như thế chẳng khác nào bảo nàng phản bội lại học viện, bọn họ nhất định sẽ không để yên.
Đây là quy tắc chung nên các đại học viện khác cũng sẽ nhúng tay vào.”
Lúc này thì Huyền Minh đã hiểu được kẻ này đang bắt lỗi, để ép hắn vào khuôn khổ.
Huyền Minh hỏi người kia:
“Chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Người kia khẽ giọng:
“Đối phương vẫn chỉ giữ đoạn ghi âm chưa phát ra rộng rãi, chung ta có thể thương lượng để hai bên cùng có lợi.”
Huyền Minh hít một hơi rồi lên tiếng:
“Các ngươi có thể rời đi, chỉ cần xóa đi đoạn ghi âm là được.”
Thiên Tiếu phì cười:
“Cũng đến lượt ngươi nói điều kiện, bây giờ các ngươi bỏ lại giới chỉ cút ngay lập tức, nếu không thì ta sẽ chuyện đoạn ghi âm này cho toàn bộ học sinh của Yến Long học viện.
Còn nếu nghĩ xử lý được ta trước khi đoạn ghi âm được truyền đi thì nhào vô.”
Hắn vừa dứt lời thì khí thế trên người chợt thay đổi, từ hình dạng nhân loại bình thường hóa thành Bán Yêu.
Hiện tại thì hình hài khi hóa Bán Yêu và Yêu Biến của Thiên Tiếu chẳng khác nhau là mấy, khi thi triển cả hai cùng lúc thì đối thủ sẽ có cảm giác hắn biến đổi rất chóng mặt.
Biết chuyện tiêu diệt Thiên Tiêu nhanh chóng là không thể nào, Huyền Minh trở nên vô cùng phân vân.
Nam thanh niên kia khuyên bảo:
“Chúng ta phải biết nhìn xa trông rộng, điện hạ buông tay lần này đi.”
Huyền Minh thở dài nhìn sang Thiên Tiếu:
“Nếu chúng ta giao ra giới chỉ rồi rời hỏi ngươi sẽ xóa đi đoạn ghi âm chúng ta nói chuyện khi nãy chứ.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Ta lấy danh dự của Yến Long học viện thề sẽ xóa đi ghi âm nếu các ngươi giao hết giới chỉ rồi rời đi.”
Mười phút sau giao dịch kết thúc, Thiên Tiếu lấy toàn bộ giới chỉ, trả lại quần áo cho bọn họ rồi xóa ghi âm.
Huyền Minh ánh mắt thâm độc nhìn hắn, vẻ mặt lộ rõ vẻ không cam tâm rời đi.
Ngươi này chắc chắn sẽ trả thù.
.