Ba người kia đã tới Thiên Vương Tinh, đương nhiên chỗ ăn ở của bọn họ hai người Thiên Tiếu phải lo.
Hiện tại bọn họ cũng mệt rồi nên bầu ra đội trưởng với đội phó thì cũng để bọn họ đi nghỉ ngơi, hai người Thiên Tiếu chuẩn bị cho họ xong hết những nhu cầu cơ bản.
Những người này không cần nói nhưng đều là dân quý tộc, Chiến Vũ Thiên Nhân còn có một cô hầu gái sống cùng.
Chính vì thế chỗ ở của bọn họ phải tốt một chút, điều này cũng tiêu tốn của Thiên Tiếu một khoản lớn, tuy nhiên cũng chưa ảnh hướng nhiều.
Hắc Tử Nguyệt được một chỗ ở siêu tốt, không phải vì Thiên Tiếu thấy nàng đẹp mà thiên vị đâu.
Đơn giản vì chỗ ở tốt thì sàn nhà mới được gia trì nhiều trận pháp cấp cao, nếu không nàng ngẫu nhiên lấy ra thanh kiếm kia thì đi hết cả sàn nhà.
Băng Mị đi cạnh Thiên Tiếu rồi hỏi:
“Ngươi có chắc chắn mọi thứ sẽ đúng kế hoạch chứ?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Kế hoạch của ta không quá mức cụ thể thì làm sao biết được bọn họ có quyết định theo kế hoạch đó hay không cơ chứ.
Quan trọng là với tính cách của bọn họ thì kế hoạch này đã tối ưu, còn cụ thể như thế nào thì còn phải xem năm người chúng ta sẽ tương tác với nhau như thế nào.”
Băng Mị suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Có khi nào bọn họ đang giả vờ ra tính cách đó hay không?”
Hắn rất bình tĩnh:
“Ta cực kỳ nhạy cảm với những thứ như thế, khi bọn họ thể hiện ra khác với con người thật của bản thân thì sẽ có dấu hiệu ngay.
Kẻ có thể khiến ta nhìn nhầm thì chắc chỉ có duy nhất Diệt Thiên Nhân, nhưng hôm nay hắn lại tỏ ra mình khó đoán, vô tình lại để lộ con người thật ra ngoài.”
Băng Mị nhìn hắn rồi nói:
“Ngươi thay đổi rất nhiều, nhất là sau khi thức tỉnh ký ức thì càng khác, rốt cuộc ngươi có còn là Thiên Tiếu không vậy.”
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Thay đổi thì có, nhưng ta thì vẫn là Thiên Tiếu thôi, thức tỉnh ký ức chỉ giúp trưởng thành sớm hơn thôi.
Nhờ có nhiều kinh nghiệm sống hơn cũng giúp ta tương đối, từ nay ta sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa.”
Băng Mị cười nhạt:
“Trưởng thành hơn thì ích gì, vẫn sơ sót nhiều lắm.”
Thiên Tiếu bình thản:
“Ít ra nó cũng đủ để cho ta hiểu ra một sự thật rằng chúng ta hai người chúng ta thật sự rất hợp với nhau.
Chắc hẳn ngươi cũng đã nhận ra được điều này.”
Băng Mị mỉm cười:
“Thế ngươi tính đấm vào giữa mắt cha ta thật sao?”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Chuyện đó thật ngớ ngẩn, trên thế gian này làm gì có ai làm được chuyện đó.
Ngươi sẽ không bao giờ có thể ở bên một kẻ không bao giờ xuất hiện.
Sau cùng thì dường như chúng ta vẫn là những người hiểu nhau nhất, không phai sao?”
×
Băng Mị đứng lại nhìn hắn, nàng chậm rãi nuốt từng câu từng chữ của hắn.
Cơn gió chiều thổi mái tóc nàng qua một bên, con ngươi màu xanh giống như muốn nhìn xuyên thấu kẻ đang đứng trước mặt.
Trên môi vẫn là nụ cười mỉm, nhìn vẻ tự tin của hắn khiến nàng không khỏi suy nghĩ, dường như ngoài cha mẹ thì hắn là người thấu hiểu nàng nhất.
Thời gian cạnh nhau không dài nhưng hắn làm mọi chuyện đều khiến nàng hài lòng, nàng chắc rằng mấy cô gái khác chắc cũng cảm thấy thế.
Băng Mị cười nói:
“Công nhận ngươi càng lúc càng giống cha ta.”
Thiên Tiếu chăm chú:
“Được so sánh với tình thánh như ngài ấy là vinh hạnh của ta, thế nhưng nếu giống ngài ấy thì ngươi hiện tại đã là bạn gái của ta rồi.”
Băng Mị hỏi một câu rất cơ bản:
“Ngươi thích ta chỉ vì sắc đẹp và ta là ngươi có khả năng cao sẽ sinh con cho ngươi đúng không?”
Câu hỏi này có thể làm khó bất cứ nam nhân nào, Băng Mị cứ nghĩ hắn ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian để có thể trả lời câu hỏi này.
Nhưng theo hiểu biết của nàng thì người này sẽ nói ra một cái gì đó cực kỳ thuyết phục.
Quả nhiên Thiên Tiếu không làm nàng thất vọng, hắn chỉ mất đúng một giây để hồi đáp:
“Không sai, tuy nhiên đấy không phải điều quan trọng nhất, cảm giác rằng chỉ có mình ngươi có thể hiểu được ta hiện tại.
Cũng là người duy nhất có thể hiểu rõ được ta sau này, điều đó là thứ ta vô cùng tin tưởng.
Nói thật thì cảm giác của ta dành cho ngươi hiện tại chẳng có nhiều, thậm chí còn thua xa cả Cầm Vân Ca học tỷ.
Xét về phương diện tình cảm nam nữ ngươi chỉ hơn được Thẩm Ngọc, bởi đến giờ ta vẫn chưa thích nàng ấy một chút nào cả.”
Băng Mị hỏi:
“Ngươi có suy nghĩ kỹ khi nói vậy không?”
Thiên Tiếu bình thản:
“ Tuy nhiên ta không muốn bỏ lỡ, ít nhất ta muốn xác định rằng cả hai chúng ta sẽ cho nhau một cơ hội.”
Băng Mị cười nói:
“Lý Nhã Lan, Họa Thiên Hậu, Cầm Vĩnh Hà rồi cả ta nữa, ngươi cần nhiều cơ hội quá nhỉ?”
Thiên Tiếu vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó:
“Quan trọng là ngươi có cho không, đừng nói mấy câu vô ích.
Các nàng ấy đã cho ta cơ hội, nếu ngay bây giờ ngươi nói không thì câu hỏi này ta sẽ không bao giờ lập lại.”
Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của hắn, người này đã thay đổi rất nhiều.
Sau khi thức tỉnh ký ức lòng tự trọng của hắn trước người khác giảm xuống nghiêm trọng, trở thành một kẻ ứng biến trong từng chữ, từng cử động.
Nhưng trước nàng thì hắn lại trở nên cực kỳ nghiêm túc vào một số khoảnh khắc, đặc biệt là lúc này.
Nàng muốn nói không, ít ra phải quan sát thêm một thời gian, tuy nhiên có một thứ gì đó từ tận sâu trong lòng nàng ngăn cản nàng.
Giống như một phần của nàng nói cho biết, nếu nếu nói không thì từ giờ đến cuối đời hai người chỉ có thể làm bạn.×
Một là người quan trọng nhất nếu không thì sẽ chẳng là gì.
Những gì nàng cảm nhận không sai, nếu đồng ý nàng sẽ là bạn, là chiến hữu, là tri kỷ…..
là tất cả mọi thứ những cô gái khác có thể cho hắn.
“Cho ta câu trả lời.”
Trong đầu nàng mảnh ký ức từ lúc hai người mới gặp nhau đến tận bây giờ, cả hai đã cùng trải qua vô số chuyện từ lớn tới nhỏ.
Chúng đều có vẻ rất bình thường, có thể nói rằng chẳng có gì đặc biệt cả, tuy nhiên mất đi sẽ thật đáng tiếc.
Băng Mị suy nghĩ thật lâu rồi nói:
“Cơ hội thì được, tuy nhiên có một yêu cầu đó chính là trận chiến này ta muốn ngươi trở thành kẻ mạnh nhất, ít nhất là trong trận chiến với Hư Không Giới cũng phải là người nổi bật.
Ta muốn trước khi được ta công nhận thì thân nhân của ta phải công nhận ngươi cái đã, nếu ngươi làm được thì tốt.
Còn nếu ngươi không làm được cũng không sao, nhưng ngươi phải chờ đến khi nào ta chúng ta đi hết toàn bộ trận chiến này.
Nếu ta vẫn chưa gặp được người mình thích thì chúng ta sẽ lấy nhau.”
Thiên Tiếu xoay người, tay chắp sau lưng:
“Cái này thì đơn giản, bây giờ thì về thôi, sắp trễ giờ cơm rồi.”
Nếu ai đứng trước mặt của Thiên Tiếu nhất định sẽ mê đắm nụ cười của hắn, chưa bao giờ hắn lại thể hiện sự vui vẻ một cách rõ ràng như thế.
Hắn nhận ra tình cảm phàm trần lại dễ dàng khiến người ta hạnh phúc.
Băng Mị đứng đó nhìn hắn dần bước đi, cảm giác nàng bất động hắn ngoái đầu lại nhìn.
Thiên Tiếu dừng lại bước chân:
“Sao thế? Ngươi chưa đói sao?”
Băng Mị lắc đầu mỉm cười rồi nhanh chóng chạy thôi:
“Không, ta đói rồi.”
Một người chắp tay sau lưng đi đằng trước, một người tung tăng đi đằng sau, chậm rãi đi trên con đường đầy gió.
Băng Mị có cảm tưởng sau khi nói ra câu trả lời thì suốt đời mình đều sẽ đi sau người này.
Nàng nhớ lại mẹ mình đã từng kể, từ bé đến lớn mẹ nàng chỉ nghĩ rằng cả kiếp sẽ chỉ là ngươi ta đi theo nàng, đến khi đi gặp được cha nàng thì mới biết được cảm giác đuổi theo là như thế nào.
Chẳng lẽ nàng cũng sẽ giống mẹ mình.
Thông tin thêm.
(Về mảnh tu vi thì dù dùng năng lượng nào thì cũng chỉ khác chữ một tý.
Vũ giả thì bắt đầu bằng Vũ, Hồn giả bắt đầu bằng Hồn, Ma pháp sư thì bắt đầu bằng Ma, Đấu giả thì bắt đầu bằng Đấu.
Đẳng cấp nào thì nhét chữ vào đầu tiên ví như như Tướng cấp cường giả bao gồm Vũ Tướng, Hồn Tướng, Ma Tướng, Đấu Tướng.)
(Quỷ tộc thì có tính khác chút nhưng tác sẽ hạn chế dùng để mọi người khỏi nhầm.
Thế nhé, không cần lăn tăn vụ tu vi đâu.)
.