Nam Phương Bất Hạnh tỉnh lại liền thấy Thiên Tiếu nằm trên người của mình, đầu của người kia úp thẳng vào bầu ngực đầy đặn của nàng.
Nước trên người của nàng đã khô gần hết, chứng tỏ nàng đã nằm ở đây cùng người này khá lâu rồi, cảnh này bị người khác nhìn thấy thì nàng làm sao sống nổi.
Lay động thân thể lõa lồ, mặc kệ cảm giác đau đớn nàng vội vàng đẩy Thiên Tiếu ra, lần đầu nàng tiếp xúc trực tiếp với nam nhân như thế này.
“Sao lại chắc chắn như thế này, mười chiếc đuôi của Thiên Tiếu theo bản năng đã quấn chặt nàng với hắn lại rồi.
Đã thế tên này chắc chắn là dê xồm, dù bất tỉnh rồi nhưng tay hắn vẫn nắm lấy ngực của nàng không buông, không biết sao nhưng nàng cảm giác người hắn có mùi rất là thơm.
Bình tĩnh lại nàng tập trung quan sát người nam nhân này, nàng ngay lập tức nhận ra cái vòng tay hắn ta đeo, đây chẳng phải dấu hiệu nhận biết người giám hộ của bọn họ sao.
Chẳng nhẽ người này chính là người giám hộ mới mà Liên cô cô đã nói khi nãy qua quang não.
Ban đầu nàng còn không hiểu tại sao người này lại từ trên trời rơi xuống thẳng phòng tắm của mình, đã thế nàng còn cảm nhận được Hồn lực và Nguyên lực của hắn gần như bị phong ấn toàn bộ.
Nhưng nếu đây là do Hoàng Tử Lam làm ra thì nàng cũng có thể hiểu được, vị cô cô này với các nàng còn không nhẹ tay, huống chi Thiên Tiếu một cái người ngoài.
Nhịp thở của Thiên Tiếu tăng lên, đau đớn ở đầu dần lui đi, thân thể phục hồi siêu tốc khiến cho hắn ta hoàn toàn hồi phục rồi.
Mở mắt ra thì hắn ta lập tức đơ cả người, bởi mấy cái đuôi của hắn đang giữ chặt lấy một cô gái, nàng ấy lại đẹp đến mức làm hắn khó có thể rời mắt.
Mái tóc màu tím nhạt vô cùng mềm mại, dài tới tận eo, che đi xuân quang phía trước thân thể của nàng.
Đôi mắt ướt át, ẩn chứa vẻ nũng nịu khiến cho người ta vừa thấy đã yêu, đôi môi hồng mím chặt lại, gò má đỏ ửng trông thật là dễ thương.
Cảm giác mềm mại nơi bàn tay khiến cho hắn ta vô ý thức nắm nhẹ một cái.
“A”
Môi hồng khẽ mở, hơi thở thơm ngát tràn vào khoang mũi, lúc này Thiên Tiếu mới ý thức được rằng nàng ta hoàn toàn không mặc đồ.
Đáng nhẽ phải đẩy nàng ra nhưng không biết vì sao hắn làm không được, kỳ lạ nhất là nàng ấy có đẹp cũng đâu bằng Băng Mị được, cùng lắm thì chỉ có thể ngang hàng với Miêu Bích Hà thôi.
Trước mặt hai người kia hắn còn có thể bình tĩnh như không, cô gái này tại sao lại khiến hắn ta cảm giác mê đắm như thế.
Từng giây trôi qua mùi thơm nồng nặc từ thân thể nàng càng đậm, nó còn tác động mạnh và nhanh hơn mùi hương của Băng Mị.
Phía đối diện Nam Phương Bất Hạnh cũng không khá khẩm hơn là bao, gương mặt đẹp đẽ như bước ra từ trong tranh của Thiên Tiếu khiến nàng không khỏi nuốt nước bọt.
Mùi thơm đặc trưng của Tử Linh Ma Hồ không có nữ nhân nào chống đối lại được.
Lúc mà hai người đang mê say thì giọng của Ác Ý vang lên:
“Hoa Thần chuyển thế, đã thế còn có nguồn gốc từ Thượng Thần Chi Giới, chủ nhân bây giờ xơi nàng ta chẳng có tác dụng gì đâu, kiềm chế lại đi.”
Thiên Tiếu nghe được giọng nói của Ác Ý cả người giật bắn, thân thể hơi nghiêng khiến cho cả hai người đều chìm xuống mặt nước.
Nước lạnh khiến hai người tỉnh táo lại, lập tức trong đầu Thiên Tiếu nhớ ra rằng mình đã bị tấn công, nhưng người tấn công hắn ta đâu mất rồi.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì hắn cảm giác môi mình bị một bờ mơi khác khóa chặt, cô gái kia chủ động hôn hắn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Suy nghĩ của hắn còn chưa thông suốt thì nàng đã đẩy hắn ra, một tay nắm lấy tay của hắn kéo lên bờ.
Quảng Cáo
Nàng ta bình tĩnh lấy khăn tắm quấn quanh người, rồi nghiêm mặt nhìn Thiên Tiếu nói:
“Chuyện vừa nãy không phải lỗi của ngươi, nhưng không thể nào bỏ qua, coi như không có được.
Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, một là chúng ta xử lý theo pháp luật, như thế thì rất đơn giản."
Thiên Tiếu tỏ ra cẩn thận, hắn nhỏ giọng hỏi:
"Theo pháp luật thì sẽ xử lý như thế nào?"
Nàng nhìn hắn rồi mở phần pháp luật trong quang não ra cho hắn ta xem.
Đã có thông tin rõ ràng, nàng nghiêm giọng:
"Ngươi chắc chắn là bị cô cô ném xuống đây, tình tiết này có thể coi như giảm nhẹ, còn ôm không thả, sờ ngực nhiều lần là tình tiết tăng nặng.
Chung quy lại thì ngươi sẽ chịu chặt tay gây án và móc hai con mắt thôi.
Tu vi với tính mạng ngược lại không bị ảnh hưởng, đương nhiên khi phán tội trưởng lão chấp pháp đường phải vui mới được."
Biết rằng nơi đây thờ Nguyệt Thần rồi, hình phạt của dê xồm và hiếp dâm hắn đã biết, như hắn lúc nãy là đúng tội rồi.
Dù cho người gây chuyện là Hoàng Tử Lam thì hắn vẫn có tội, bởi hành vi sau đó của hắn khó chấp nhận được.
Thiên Tiếu vội vàng nói:
"Ta chọn phương pháp thứ hai, mong cô nương khai ân, một cái người tới từ Hạ vị vì diện như ta hoàn toàn là bị Hoàng chấp sự hãm hại thôi."
Nàng hừ một tiếng rồi nói:
"Ta cũng biết ngươi không phải cố ý khi rơi xuống đây, nhưng ta xin nhắc lại một lần nữa cho ngươi biết, hành động sau đó là có tội.
Còn phương án thứ hai cũng không được, bởi chúng ta không quen biết, ta không thể lấy ngươi được."
Hóa ra cách giải quyết thứ hai chính là để nàng lấy hắn, đương nhiên nàng sẽ không thể giải quyết theo hướng đó được.
Nhưng chắc chắn nàng cũng sẽ không để pháp luật xử hắn, nếu không thì sẽ chẳng cần nhiều lời như thế.
Hắn ánh mắt thành khẩn, nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu thư nói nhiều như thế chắc không muốn ép ta vào chỗ chết, thế ngươi muốn xử lý chuyện này như thế nào?"
Quảng Cáo
Nam Phương Bất Hạnh đứng lên, gương mặt lộ ra chút tươi cười:
"Cách thứ ba là ta phải trở thành trưởng bối của ngươi, nếu không ngươi nhận ta làm mẹ nuôi là được rồi."
Thiên Tiếu vội nói:
"Không thể nào, tuổi ngươi chưa chắc lớn hơn ta, nhận ngươi làm mẹ, trò đùa này không vui chút nào."
Nàng đưa tay bịt miệng hắn lại, thần thức khẽ quét xung quanh, khi chắc chắn là không có ai thì mới nói:
"Đùa chút thôi, ngươi nhỏ giọng một chút đừng để chấp pháp đội người biết được, còn chuyện nhận con nuôi cũng khỏi đi.
Ta hiện tại cơm ba bữa ăn không đủ no, hơi đâu lo cho con nuôi.
Nhưng ngươi có thể bải ta làm sư phụ, nộp một khoản phí nhập môn coi như bồi thường."
Thiên Tiếu chưa kịp đáp thì lại một âm thanh vang lên:
"Bái cả chúng ta nữa, phí nhập môn coi như là phí bịt miệng, ta đã báo cho người của Chấp Pháp Đường rồi.
Thế nên quyết định nhanh đi trước khi quá muộn, nếu ngươi từ chối thì đợi chết đi, bởi ta đang rất cần tiền nên không ngại ép ngươi vào đường cùng đâu."
Một cô gái có vẻ hiền từ, nàng nhìn Thiên Tiếu đáng thương liền nói:
"Nhã tỷ thôi đi, ngươi không cảm thấy như vầy quá đáng hay sao?"
Đông Phương Bất Nhã thẳng thừng:
"Người này vốn là tên ngốc bị Hoàng cô cô lừa tới đây chịu tội, ngươi ba ngày rồi chưa ăn cơm, sắp đói xỉu rồi còn sĩ diện.
Người không vì mình trời tru đất diệt, ta bây giờ chỉ cần ăn cơm, còn ngươi không muốn thì thôi."
Một cô nàng khác ánh mắt láo liên, nàng nhìn hắn như kiểu con mồi khiến cho Thiên Tiếu cảm giác rất bất an.
“Hử”
Hắn ta đột nhiên cảm giác có người sắp tiến tới, chẳng lẽ chính là Chấp Pháp Đường mà mấy người này mang ra hăm dọa hắn nãy giờ.
Đột nhiên sau lưng hắn dường như bị người ta đẩy mạnh một cái, cả thân thể hắn nhào về đằng trước, lúc nằm xuống đất thì hai tay hắn đã chộp lấy cái gì đó rất mềm mại.
Quảng Cáo
Thiên Tiếu hai tay nắm ngực của nàng ta, khăn tắm vừa mới quấn lên cũng bị kéo ra, hắn muốn chuyển động, nhưng đã trễ rồi, giọng nói nữ nhân đầy lạnh lùng vang lên:
“Người của Chấp Pháp Điện đây, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ở đây?”
“Bốp”
Đông Phương Bất Nhã thấy Bắc Phương Bất An ngứa tay thì biết tình hình không ổn liền ra tay ngay lập tức.
Đánh ngất cái phá hoại này thì mọi chuyện còn may ra còn cứu vãn được, tất nhiên nàng sẽ phải ngậm miệng lại, tất cả giao cho người khác xử lý.
Tây Phương Bất Khả lên tiếng:
“Đây là đệ tử của bốn chúng ta chuẩn bị nhận.”
Nữ nhân kia nheo mày:
“Sư đồ như thế này có hơi quá không?”
Tây Phương Bất Khả nhưng tưởng bị đánh ngất Bắc Phương Bất An lại lên tiếng:
“Hắn là hôn phu của nhị tỷ, sính lễ là một tỷ Nguyên thạch Thượng phẩm.
Còn nữa phí nhập môn mỗi người là vạn Nguyên thạch Thượng phẩm, bốn người là vạn Nguyên thạch Thượng phẩm.”
Nữ chấp sự nhìn thẳng Thiên Tiếu, lạnh lùng hỏi:
“Đúng thế không?”
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Bắc Phương Bất An, cô nàng này chắc chắn là cái ác ma chuyển thế.
.