“Ha...ha....ha, ta còn tưởng bạn ngươi chết thật, hóa ra đều do ngươi tự tưởng tượng ra.”
Ngồi trong quán ăn đêm nói chuyện gần hai tiếng, đầu tiên hắn kêu cô bé kể mọi chuyện với hắn, hai người cùng trao đổi, biết đâu như thế sẽ nhẹ lòng hơn.
Thế nhưng cô bé lại kể cho hắn một câu chuyện khó tin đến mức kỳ lạ, còn khúc mắc nhiều hơn cả phim điện ảnh nữa.
Bắt đầu câu chuyện là nàng bị các thành viên gia tộc xua đuổi vì thiên phú của nàng rất kém cỏi, tu luyện mãi nhưng tu vi không lên được chút nào.
Khi nàng tuyệt vọng nhất thì có một người đã vươn tay với nàng, giống y như cách Thiên Tiếu vươn tay với nàng khi nãy, đương nhiên chỉ là ví von chứ người kia giúp nàng cực kỳ nhiều.
Đó là một cô bé xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, một người bạn hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào cả.
Người kia chỉ biết nghĩ cho người khác chứ không quan tâm tới bản thân chút nào, hai người cùng nhau lớn lên, nhưng tiệc vui nào cũng phải đến lúc tàn, ba năm sau cô bé kia phải đi tới một nơi để lịch luyện.
Nàng vẫn quan sát người bạn của mình rất kỹ, biết được cô bé kia có một thanh mai trúc mã là hoàng tử tài ba, thiên phú tốt.
Nếu hai người tới được với nhau thì chắc hẳn hai nàng có thể sớm gặp lại nhau, tuy nhiên cuộc đời đâu có đẹp như vậy.
Cuộc tình kia xảy ra trắc trở, lại thêm hôn thê của hoàng tử chen vào, cuối cùng cuộc tình tan vỡ hoàn toàn.
Nhưng cơn ác mộng bắt đầu khi bạn của nàng lại thích một người không nên động vào, người kia thuộc gia tộc đối địch với gia tộc của cô bạn kia.
Nhìn trước được tương lai bi thảm của bạn mình, nàng đã đi tìm nam nhân kia để kết hôn, hy vọng có thể thay đổi được kết cục.
Không may lúc này cô bạn đã mang thai con của nam nhân kia, hắn ta đương nhiên không đồng ý.
Kết quả nàng bị chính gia tộc của mình hại chết, cha mẹ cô bé kia sau khi biết chuyện đã hủy diệt toàn bộ chi nhánh của gia tộc ở nơi đó.
Thiên Tiếu vỗ vai của nàng cười nói:
“Hóa ra ngươi sáng tác tiểu thuyết, muốn tìm cảm hứng cũng được, chỉ là lần sau đừng ngồi trong chỗ tối một mình giữa đêm như vậy.
Không phải lúc nào cũng gặp người tốt như ta đâu, nhỡ gặp phải lưu manh thì phải làm sao, cha mẹ của ngươi khi đó phải làm sao.”
Mộ Dung Gia Hân có chút ngạc nhiên khi Thiên Tiếu nghĩ đây chỉ là một câu chuyện không có thật, nhưng như vậy cũng chẳng sao.
Thiên Tiếu cảm thấy hứng thú hỏi:
“Ngươi đã nghĩ thêm được tình tiết chưa?”
Mộ Dung Gia Hân hơi mỉm cười, hơi cao giọng hỏi:
“Tình tiết thì có đấy, gặp lại được con trai của hai người kia, giết chết hắn để tiêu đi mối hận trong lòng.
Ngươi nghĩ như thế có được không?”
Sau lưng này lúc này chính là một con dao, chính là kỷ vật duy nhất còn lại của người kia để lại.
Chỉ cần Thiên Tiếu gật đầu nàng liền dùng chính nó để kết liễu mối duyên nợ đã ám ảnh chính mình bấy lâu, ánh mắt nàng cực kỳ tập trung, Thiên Tiếu lại không để ý vì đang ăn mì.
Húp nốt nước mí còn sót lại trong bát, hắn lúc này mới hỏi:
“Thế ngươi muốn kết có hậu hay kết không có hậu.”
Mộ Dung Gia Hân suy nghĩ một chút rồi nói:
“Cuộc sống có quá nhiều nỗi buồn rồi, có thể thì đương nhiên là kết cục tốt rồi.”
Mở ra cửa hàng Quỷ Thần Chiến, Thiên Tiếu tìm kiếm một chút rồi đưa tới trước mặt nàng.
Hồi Sinh Phù
Giá: tỷ
Miêu tả: Hồi sinh người cùng huyết thống trong cùng một gia đình, không thể sử dụng nếu cách hai thế hệ.
Yêu cầu di vật của người đã chết khi còn sống, một giọt tinh huyết, người có được Hồi Sinh Phù kích hoạt có khả năng xuyên tới Linh Giới, dán phù này lên trán người chỉ định ở Linh Giới để hồi sinh.
Yêu cầu đặc biệt:
Số điểm Quân Công đạt ít nhất tỷ.(Chưa đạt)
Cấp trở nên mới được mua, giới hạn mỗi đại cảnh mua một lần.
(Chưa đạt)
Sở hữu ít nhất hai Vương vị hoặc một Đế vị trở nên mới được phép mua.
(Đã đạt)
Vượt cấp giết quái vật Hư Không hơn ít nhất ba đại cảnh mười lần.(Đã đạt)
Một giọng nói hàm chứa vẻ kinh ngạc vang lên:
“Giữ hai cái Vương vị, đáng kinh ngạc đấy.”
Thiên Tiếu lúc này chợt nhận ra mình quá bất cẩn, cửa hàng cập nhập chức năng mới mà hắn không để.
Đang không biết phải làm sao thì cô bé đi cùng bỗng nhiên đặt một số tiền lên bàn, nàng nắm tay hắn ta kéo ra bên ngoài, mấy người ngồi trong quán hơi sững sờ, đặc biệt là người vừa to giọng nói.
Lời hắn nói không được quá nhiều người để ý, phần lớn người trong quán ăn đêm đều là dân nhậu, bọn họ ai cũng có men say nên không biết gì.
Hai người kéo nhau ra đến bên ngoài thì lại tiếp tục đi dạo, chẳng ai muốn phải về nhà lúc này cả.
Thiên Tiếu chắp tay, vẻ mặt cầu xin:
“Những gì muội thấy khi nãy quên đi nhé, để người khác biết ta sẽ gặp rắc rối đấy.”
Mộ Dung Gia Hân cất đi con dao của mình đi, nàng tươi cười hỏi:
“Chúng ta nói tiếp chuyện lúc nãy đi, cụ thể thì kết cục tốt sẽ như thế nào?”
Thiên Tiếu mỉm cười, nhẹ giọng hỏi nàng:
“Thế ngươi phải cho ta biết rằng cô gái kia là người như thế nào, có quyền lực hay chỉ là người bình thường.”
Mộ Dung Gia Hân lông mày hơi nheo lại, nàng hoài nghi Thiên Tiếu đã nghi ngờ, thế nhưng lông mày nàng rất nhanh giãn ra, hỏi thăm dò:
“Có khác biệt gì với nhau?”
Người này nếu thăm dò thì chắc chắn sẽ rất nhanh liền lộ đuôi, khi đó nàng có thể biết được.
Với kinh nghiệm của nàng thì không có lý nào một tiểu tử có chút tuổi qua mặt được, ánh mắt nàng lại chăm chú nhìn hắn, nhưng Thiên Tiếu đã chìm vào trong thế giới tưởng tượng của hắn.
Hắn chép miệng với nàng:
“Sao lại không khác, quá khác là đằng khác, giả dụ có thế lực thì ngươi để nàng trở thành một trưởng bối mạnh mẽ, ra mặt trở giúp tiểu tử kia hồi sinh cha mẹ.
Nàng ta chỉ là một người bình thường thì có thể cung cấp cho hắn tình thương của mẹ, thay cho người mẹ đã mất, coi như trợ giúp trên phương diện tinh thần.
Để hấp dẫn hơn thì ngươi có thể viết ra một cuộc tình cấm kỵ, tổng tài bá đạo hay tình thương vượt trên tình thân.”
Mô Dung Gia Hân dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn rồi hỏi:
“Cái gì cơ? Ta không hiểu?”
Thiên Tiếu giải thích chi tiết:
“Ví dụ như nàng ta là một người có thế lực, trên con đường cứu sống người bạn thân, tiểu tử kia cố gắng phấn đấu cuối cùng lay động cô gái kia.
Cuối cùng bỏ qua hiểu lầm, sống vui vẻ bên nhau, tình cảm càng lúc càng phát triển, rồi hai người đến với nhau.
Nàng ta trợ giúp để hồi sinh gia đình đã mất của thanh niên, rồi đại gia định sống hạnh phúc bên nhau.”
Mộ Dung Gia Hân: “.........”
Thiên Tiếu tiếp tục:
“Còn nếu thuộc dạng không có thực lực thì ủng hộ tinh thần, hai người cũng lâu ngày ở gần nên sinh tình, tuy nhiên kiểu này lại không hấp dẫn bằng ở trên.
Vì thế có thể lồng ghép thêm tình tay ba, tay bốn các thứ khiến cho mọi thứ thú vị hơn.”
Mộ Dung Gia Hân: “........”
Cuồng dâm sinh hoang tưởng là đây chứ đâu.
Lúc này nàng thật sự muốn tự tay tiêu diệt tiểu tử lắm lời này, thế nhưng phải cố gắng kiềm chế.
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy vì tức giận, nàng không hiểu người nuôi dạy Thiên Tiếu bấy lâu nay không biết đã làm trò gì, tại sao lại để hắn có ý tưởng đen tối như thế trong đầu được.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Nếu hắn có Vân Ca dạy dỗ thì hắn đâu trở nên như thế này.”
Nghĩ đến đây nàng đột nhiên bừng tỉnh, Quỷ Thần Chiến do thần linh tạo ra, Vân Ca cũng chỉ là một phàm nhân có thể dễ dàng thao túng sinh tử.
Hồi Sinh Phù chắc chắn có tác dụng với Vân Ca, như thế hai người có thể ở bên nhau.
Lợi dụng Thiên Tiếu để hồi sinh Vân Ca, với thế lực của hắn đỡ tên tiểu tử này đạt tỷ điểm Quân Công cũng chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài.
Nghĩ đến giây phút tương phùng là nàng lại không ngậm được mồm, cảm giác cả người đều lâng lâng như nằm trên mây vậy.
Biểu cảm của nàng lúc này rất kỳ quặc, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên từ lúc mới gặp nàng cười một cách chân thành như thế.
Còn từ đầu tới giờ thì lúc nàng nói chuyện luôn có cảm giác đang che giấu gì đó, thấy nàng như thế thì hắn yên tâm rồi.
Hắn trong lòng âm thầm thở dài, không hiểu sao bản thân lại rảnh tới múc lo cho một cô bé xa lạ nữa, bởi vì nàng ta đẹp sao.
.