“Chúc mừng chủ nhân.”
Câu chúc mừng của ba cái Tinh Linh là thứ đầu tiên Thiên Tiếu nghe được sau tỉnh lại.
Ác Ý tiếp tục:
“Chủ nhân được Băng Thần đại nhân nhận làm đệ tử là chuyện tốt, ngài ấy công nhận thật đỉnh, có thể biến phản phệ của Thất Tội làm chìa khóa khởi động Âm Dương Song Tu Thần Quyết cho chủ nhân.”
Vạn Biến cũng vui vẻ:
“Ta theo đại ca quả không sai, bây giờ ta đã đột phá giới hạn của chủng tộc rồi.
Mới có một lúc từ khi chúng ta rời đi tới bây giờ đã có cả một đống điểm rồi.
Đã thế sức chuyển đổi của ta cũng tăng lên mười vạn điểm thành Vận Khí rồi.
Chưa kể cường giả có tu vi càng cao thì càng cho điểm càng nhiều.”
Niệm Lực: điểm.
Cảm Xúc: điểm
Nghiệp Lực: điểm
Tín Ngưỡng Lực: điểm
Vận Khí:
Tốc độ chuyển đổi: điểm = tiếng ( vạn vận khí / giờ, tỷ lệ điểm sang Vận Khí: : )
Thiên Tiếu không quan tâm tới mấy thứ này, chỉ cần biết đây là chuyện tốt là được rồi.
Thôn Phệ lúc này mới lên tiếng:
“Hai tên kia cần thiết để khởi chạy Âm Dương Song Tu Thần Quyết, ta lại là người điều hành chính.
Chỉ cần ngài nhìn vào nữ nhân nào, ta liền có thể cho chủ nhân biết ngươi sẽ tăng bao nhiêu tu vi khi ăn được nàng.
Chủ nhân cũng nên nhìn thoáng một chút, nữ nhân xinh đẹp là để chinh phục, không có tình cảm thì cũng coi như sưu tập, miễn sao tăng tu vi là được.”
Thiên Tiếu nghe thấy Thôn Phệ nói thế liền hỏi:
“Khi nãy ta với sư phụ trò chuyện các ngươi cũng được nghe sao?”
Thôn Phệ không hề chối cãi:
“Tuy hoàn toàn khác xa với dự định ban đầu của ta, nhưng sau chuyện vừa rồi thì ta buộc phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Nếu ngài có thực lực Hồn Thánh thì khi gặp chuyện như vừa rồi chạy trốn là chuyện dễ dàng, mấy cái trận pháp phong ấn không gian cũng chẳng có chút tác dụng nào.”
Đúng là do hắn quá yếu mới dẫn tới chuyện ngày hôm qua, không biết bao nhiêu thường dân của Nguyệt Thần Thành phải bỏ mạng.
Tất cả đều do lỗi của hắn ta, do hắn ta quá yếu ớt.
Bây giờ thì hắn đã thức tỉnh rồi, mấy cái nguyên tắc khi xưa cũng tạm gác qua một bên, khó mà mạnh lên được nếu cứ giữ khư khư mấy cái nguyên tắc đó.”
Không có tình cảm không đụng vào, bây giờ thì vừa mắt liền xơi, nếu không thì Âm Dương Song Tu Thần Quyết cũng chỉ là phế phẩm.
Không liên can không giết, cái gọi là “không liên can” phải thu hẹp phạm vi lại một ít.
Đồng thời định nghĩa về kẻ thù cũng phải thay đổi ít nhiều, những kẻ còn giá trị lợi dụng thì dù là kẻ thù cũng không nên vội vàng xử lý.
Phải vắt kiệt toàn bộ lợi ích trên người bọn chúng để trả nợ, về sau xử lý sau cũng không vội.
Giống như Nam Cung Vô Tri chẳng hạn, không phải tại hắn thì Thiên Tiếu cũng không thảm hại như thế này, nhưng tên phó giáo chủ kia còn đáng chết hơn.
Nam Cung Vô Tri sớm muộn gì cũng phải chết, tuy nhiên hiện tại không thể nào giết hắn ta được, cần có bàn tay của hắn mới có thể giết tên phó cung chủ kia.
Giết hắn đi rồi thì tên phó cung chủ kia sẽ lại phái thêm một cái khác giống như Nam Cung Vô Tri xuống đây.
‘
Kẻ đầu têu không chết thì dù Thiên Tiếu có giết một trăm cái như Nam Cung Vô Tri cũng vẫn không an toàn.
Hắn nghĩ thông mọi thứ liền ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, lúc này ánh mắt hắn liền thẳng tưng, có một hồ bơi bên trong ba cô gái đang mặc đồ tắm.
Một người nhìn có vẻ cao quý, người còn lại thì sắc sảo, cô gái ngồi trong góc có vẻ địa vị thấp hơn, nhưng trông rất dịu dàng.
Thiên Tiếu lập tức cảm giác được phía dưới của mình nóng bừng, thứ kia thẳng tưng, dùng Hồn Lực hay Nguyên Lực đều không thể khiến cho xuống được.
Mọi phương pháp đều đã thử qua, lúc này chỉ còn biện pháp cuối cùng thôi.
Dùng hai bắp đùi đè chặt nó xuống, chứ để người khác chứng kiến chắc chắn không ổn tý nào.
Đúng lúc này Hỏa Lam Linh phát hiện Thiên Tiếu từ bên trong phòng nhìn ra, nàng nghiêm giọng nói:
“Người này chết rồi thì không sao, hắn còn sống thì Hắc Lâu nhất định phải chuộc lại lỗi của mình, dù sao các ngươi cũng không phải kẻ thù chân chính.
Nói đúng hơn thì các ngươi chính là đồng minh, bởi hai bên đều có chung một kẻ thù.”
Hắc Lâu Chủ đã sớm nghĩ thông rồi, dù sao Hắc Lâu cũng gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, nàng cũng không cần phải sợ Thánh Hỏa Giáo nữa.
Thân phận của Thiên Tiếu đã tương đối rõ ràng, nhất định không phải kẻ tầm thường, đi theo hắn có thể trả thù sẽ dễ dàng hơn.
Mười hai người đi vào bên trong phòng, Thiên Tiếu vắt chân ngồi đó chăm chú đánh giá từng người.
Hỏa Lam Linh bắt đầu giới thiệu:
“Chúng ta trước đây đều đeo khăn che mặt nên có thể ngươi không nhận ra, bây giờ xin giới thiệu lại.
Ta đây chính là Hỏa Lam Linh, nghe giọng chắc ngươi cũng nhận ra, bên cạnh ta là chủ nhân của Hắc Lâu Nhan Như Ngọc, còn gọi là Hắc Lâu Chủ.”
Thiên Tiếu dường như bỏ qua hai người nhìn thẳng vào cô gái còn lại hỏi:
“Không biết cô nương quý danh là gì?”
Cô gái nghe thế vội vàng giới thiệu:
“Ta gọi là Phượng Cửu, chín người còn lại là Long Nhất, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất, Long Bát và Long Thập.”
Từ ngày lên trung cấp vi diện Thiên Tiếu gặp được nhiều thứ thật bất ngờ, người ta nói Hỏa Lam Linh và Hồ Nguyệt Hi là Nhị Sắc Khuynh Thành.
Bốn tỷ muội Phương gia là Tứ Đại Mỹ Nhân thế hệ mới, tuy nhiên Nhan Như Ngọc không thua gì Hồ Nguyệt Hi, Liễu Mị Nhi thì còn đẹp hơn cả Băng Mị.
Phượng Cửu cũng có thể coi như một bất ngờ, gương mặt thon gọn hình trái xoan, mi thanh tú mục, sống mũi cao ráo nhưng lại mềm mại.
Mái tóc không quá dài, chỉ vừa đủ để phủ qua cái cổ thon dài của nàng, rõ ràng công việc sát thủ thì không nên để tóc quá dài.
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Phương Cửu cô nương được phép nói, ta biết nghe nói Hắc Lâu các ngươi không phải là thủ phạm giết cha mẹ ta.
Cụ thể thế nào, rồi còn dự định của các ngươi ra sao, ngay bây giờ Phượng Cửu nói cho ta, những người khác im lặng.”
Thông minh, thừa biết Nhan Như Ngọc và Hỏa Lam Linh đều là người có tính toán, Thiên Tiếu lập tức chọn một người khác.
Phương Cửu không vòng vo kiếm lợi ích, nàng đành phải nói thật ra tất cả sự thật cho Thiên Tiếu nghe.
Đầu tiên cha mẹ của Thiên Tiếu bị giết là do Hắc Lâu Chủ đời trước Trinh Huy sai khiến, hắn ta thì hiện tại đang cùng bộ hạ của mình ẩn trốn.
Dự định của Hắc Lâu hiện tại là trở thành thuộc hạ của Thiên Tiếu, thông qua hắn tìm kiếm càng nhiều lợi ích.
Quan trọng nhất là phương pháp giữ lấy mạng sống cho mười cái trưởng lão, bởi công pháp họ sử dụng là Đồng Mệnh Thuật.
Đồng Mệnh Thuật yêu cầu mười người sống chung với nhau trên chục năm, cùng chung ngày sinh, tháng sinh, năm sinh.
Đã thế phải sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, mười người sinh lần lượt vào mười khoảng thời gian giống nhau giữa các giờ vào buổi tối.
Cha mẹ của bọn họ phải chết hết vào lúc mặt trăng vừa biến mất, khiến cho oán khí quấn lên đứa con vừa mới sinh.
Những kẻ được chuẩn bị để tu luyện Đồng Mệnh Thuật sau đó sẽ bị nhúng vào thùng nước ba phút, dù chỉ là trẻ sơ sinh thì cũng phải nếm trải qua cảm giác sinh tử cận kề.
Cứ làm như vậy tới khi có đủ mười đứa trẻ sống sót thì có thể tu luyện Đồng Mệnh Thuật.
Bản chất của Đồng Mệnh Thuật cũng không tốt lành gì, dù cho nó có thực sự là một công pháp vô cùng nghịch thiên.
Mười người trưởng lão tu vi thực sự chỉ có Siêu Thần, tuy nhiên khi ở cạnh nhau lại tu vi lại được tăng lên tới cấp độ Tái Tạo Cảnh.
Mỗi lần tu vi tăng thì bọn họ lại tiêu hao sinh mệnh lực để duy trì, thời gian sống càng lúc càng bị rút ngắn.
Công pháp thâm độc này lại có trong ký ức của Thiên Tiếu, bản thân nó có thể dùng thâm cao để phát triển Cửu Sắc Thiên Kiếp.
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Chân Mệnh Nhân của mười người các ngươi là ai?”
Một câu duy nhất thôi lập tức khiến cho mười một người của Hắc Lâu mắt đều phải trợn tròn.
Đồng thời sự phấn khích lan tràn khắp tâm trí, nam nhân này thực sự có thể cứu được bọn họ không chừng.
.