Lần trước giết người lần này hắn bớt lo lắng hẳn, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới lúc giết được đám này liệu làm thế nào để có thể dùng nó đe dọa những kẻ xấu khác.
Chính hắn cũng biết rằng chỉ giết một kẻ ác hay thật nhiều kẻ ác cũng sẽ chỉ làm dư luận ồn ào một thời gian, muốn đạt được bình yên vĩnh viễn thì phải làm một điều gì đó thật sự đặc biệt.
Về chuyện này thì Thiên Tiếu cũng nghĩ ra một chút rồi, có một chuyện rất buồn cười đó là hắn lại lấy cảm hứng từ một cái tà giáo.
Chuyện là trước kia khi làm công việc dọn dẹp bán thời gian cho một tiệm sách cũ hắn đã thấy được một thứ, một nghi lễ của Tà Giáo thờ phụng Sáng Thế Thần.
Bọn họ giết người ác mang đi tế lễ, nếu chỉ có thế thì không sao, thế nhưng bọn họ lại làm lớn đến mức dù làm điều xấu dù chỉ nhỏ thôi cũng phải trả giá bằng tánh mạng.
Kết quả bọn họ bị Sáng Thế Thần bỏ rơi, bị Sáng Thế Thần Điện tiễu trừ không thương tiếc, cuối cùng đi vào cảnh diệt vong.
Toàn bộ sách vở ghi chép của giáo phái bị tiêu hủy hoàn toàn, tổ tiên ông chủ của tiệm sách cũ kia lại cố ý lách luật, giữ lại bảo vật trấn phái của cái giáo phái kia.
Một quyển sách cổ, bên ngoài có dòng chú thích, nếu viên ngọc màu đen trêи quyển sách sáng lên thì Sáng Thế Thần đã tha thứ cho bọn họ.
Tiệm sách bị cướp, cả tiệm sách bị đốt ra thành than, ông chủ không có tiền để trả liền cho hắn quyển sách này.
Vốn chẳng có gì đáng quan tâm, đến khoảng cách đây ba tuần khi mang Thôn Phệ ra luyện tập thì nó chú ý tới cuốn sách kia.
Lúc mà Thiên Tiếu từ trong góc của phòng trọ lôi cuốn sách ra thì viên ngọc màu đen lại phát ra ánh sáng kỳ bí.
Lúc đó Thiên Tiếu mới biết được quyển sách kia đã thức tỉnh rồi, quyển sách này đã có từ thời xa xưa, khi Thôn Phệ chuẩn bị tự phong ấn cũng chính là lúc giáo phái kia bị tiễu trừ ở Hắc Dạ Thành.
Thế nhưng hiện tại hắn lại nghĩ ra vấn đề, nếu kẻ giết người là người của cái Tà giáo kia thì sao, muốn trị cái ác thì phải cho đám ác nhân biết rằng có kẻ còn ác hơn cả bọn hắn, sẵn sàng săn đuổi bọn chúng.
Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu của hắn nguyên ngày hôm qua, hắn có nên lợi dụng uy danh của giáo phái kia để đạt được mục đích của mình hay không.
Hắn chắc chắn là khi dùng hình tượng của giáo phái kia thì sẽ có hiệu quả lớn hơn, chỉ cần hình ảnh của đám người Tằng Phu Nhân, Hùng Sơn Đoàn và Ngạ Hổ Đoàn được công bố cùng lúc thì sẽ tạo ra chấn động rất lớn.
Bất cứ ai sau đó làm việc xấu đều sẽ phải suy nghĩ xem mình có phải đang là con mồi của một kẻ nào đó hay không.’
Nhưng một khi đã lợi dụng Tà giáo thì hắn sẽ phải đối mặt với sự điều tra, truy đuổi của vô số người, thậm chí không loại trừ khả năng Sáng Thế Thần Điện sẽ tham gia.
Suy nghĩ thật kỹ càng hắn ta liền quyết định thử xem thế nào, Lâm Hạ đã trở thành thằng điên vì tiền rồi, hắn phải điên theo thì quê hương may ra mới phục hồi nguyên trạng.
“Làm thôi, không cần phải nghĩ nhiều nữa.” Dù đắn đo thế nào đi chăng nữa thì việc bỏ qua đám người làm việc ác hắn cũng làm không được.
Đêm tối đi xuống, Thiên Tiếu khoác lên người bộ đồ giống như một tên lưu manh bắt đầu trà trộn vào trong, hắn rất tự nhiên nhún nhảy theo tiếng nhạc điên cuồng.
Do hội này quá đông người nên nhớ mặt nhau là rất ít, Thiên Tiếu lại đội nón phớt, đeo khẩu trang nên không ai nhận ra điều gì khác thường.
Hắn nhẹ nhàng đi vào trong khu vực trung tâm, nơi đây tập trung những chỗ để rượu thùng được đám người này sử dụng.
Đây chính là mục đích của Thiên Tiếu, hắn thừa hiểu muốn giết hết những người ở đây bắn tỉa là không thể nào, dùng lực của mình chấp hết đám này hắn càng không đủ sức.
Phương pháp mà hắn thấy hiệu quả nhất chính là hạ độc để giết được càng nhiều càng tốt, vấn đề là làm sao có thể tiếp cận mấy thùng rượu khổng lồ để có thể hạ độc được.
Quan trọng nhất hắn phải xác định rõ ràng xem có người dân bình thường nào ở trong đây không.
Hắn đi lại gần một chỗ rồi to giọng:
Đọc Truyện
“Các huynh đệ không thuê ai rót rượu cho chúng ta sao?”
Một tên mập vỗ cái bụng bự:
“Tự đi mà rót, ở chỗ này mà còn đòi phục vụ, say quá rồi hả?”
Nhẹ nhàng di chuyển qua biển người hắn phát hiện lần này không người ngoài tham gia, bữa tiệc hôm nay để kỷ niệm hợp tác giữa Ngạ Hổ và Lâm thị.
Đại diện của Lâm Thị cũng có mặt, nhưng Thiên Tiếu chắc chắn mấy kẻ này cũng chính là một trong những kẻ đã gián tiếp dồn người dân vô tội vào chỗ chết, bọn họ chính vì thế chết cũng không hết tội.
Ngoài Lâm thị thì hôm nay Ngạ Hổ đoàn trưởng còn mới tới Lang Nha đoàn trưởng cùng mấy cái thân tín đến dự.
Mang tiếng đại đoàn lớn nhất Hắc Dạ thành nhưng đoàn trưởng tu vi vẫn chỉ là Hồn Sĩ mà thôi, thế nên mới cần tới sự bảo hộ của đám người Lang Nha đoàn.
Xác định không có người thường ở đây thì Thiên Tiếu liền nghĩ cách để giết hết đám người này, nhưng số thùng rượu thật sự quá nhiều rồi.
Hắn muốn bỏ độc vào thì không biết đến bao giờ mới cho xong, lại còn có khả năng bị phát hiện nữa, nhất định phải có cách gì đó thật hợp lý mới được.
Bên trong tiếng nhạc quá lớn khiến hắn chẳng thể tập trung suy nghĩ được gì, đang lúc hắn lách đi ra thì phát hiện từ đằng xa có một thùng rượu khổng lồ cao tới bốn mét được đẩy đến khu vực trung tâm.
Thùng rượu này cao tới tận bốn mét với rất nhiều cái vòi xung quanh, Ngạ Hổ Đoàn thật biết cách sử dụng tiền có được nhờ làm chuyện xấu.
Thế nhưng sự phô trương chỉ càng làm cho Thiên Tiêu căm ghét bọn họ, nghĩ đến những người đang chờ chết kia còn chưa biết đủ tiền để thanh toán viện phí hay không liền cảm thấy tức giận.
Tên đoàn trưởng của Ngạ Hổ Đoàn to giọng nói qua phát thanh:
“Để mừng chiến công của huynh đệ trong Ngạ Hổ Đoàn, hôm nay ta liến quyết định chơi lớn, tậu hẳn một thùng rượu ngâm mười năm về.
Nó cao tới bốn mét, rộng thì mấy chục người ôm không hết, các huynh đệ cố gắng uống hết trong tối hôm nay, Ngạ Hổ muôn năm.”
“Ngạ Hổ muôn năm.”
“Đoàn trưởng muôn năm.”
Thiên Tiếu nhìn đám người kia chuẩn bị mở các vòi ra thì nhíu mày, tạm thời hắn chưa nghĩ ra cách gì để thả độc vào bên trong.
Thùng rượu khổng lồ như thế này nếu thành công thả độc vào thì sẽ kết liễu gần hết đám người này.
“Làm thế nào đây?” Tình huống này quá khó rồi, nhất là khi toàn bộ những kẻ ở đây đều đang tập trung ánh nhìn tới thùng rượu khổng lồ kia.
Làm sao có thể ra tay trong tình huống như thế này.
Đọc Truyện
Thở dài một hơi bỗng nhiên ánh mắt của Thiên Tiếu nhìn thấy con bướm đêm lung lay vì hơi thở của mình.
Một người không thể nhưng một con vật thì chắc có thể, chỉ là không biết Vạn Biến có biến hình được không thôi.
Triệu hồi ra Vạn Biến nhìn thẳng vào con bướm đêm, Vạn Biến vụt biến thành một con bướm đêm, sợi vải thấm độc của Thiên Tiếu dần trở nên trắng toát.
Vạn Biến hút toàn bộ độc:
“Vậy mà đại ca cũng nghĩ ra được, xong chuyện này thì từ mai ngươi đừng để ta ở bên trong không gian tối tăm trong thức thần nữa.
Để ta hóa thành con gì hay vật gì đó đi bên ngoài hít thở không khí trong lành với, ở trong đó riết chán gần chết.”
Thiên Tiếu gật đầu:
“Được thôi, ngươi nhanh đi.”
Vạn Biến đáp:
“Ta biết rồi, đại ca đợi một chút.”
Nó vỗ cánh bay nhanh tới nóc của thùng rượu, trầm mình xuống đó, độc dược được hút từ dải băng tỏa ra trong nước khiến cho rượu xung quanh đen ngòm.
Nhưng chỉ ít giây sau màu đen mở dần rồi biến mất, thùng rượu lại trong suốt như bình thường, Vạn Biến nhanh chóng bay về chỗ của Thiên Tiếu chờ đợi.
Độc dược Thiên Tiếu dùng lần này là cực độc chết người, khuyết điểm duy nhất của nó là phát độc rất chậm, thời gian để xuất hiện triệu chứng là hai tiếng.
Đã thế còn có thuốc giải nữa, thế nhưng thường thì chỉ có đám Thợ săn yêu thú là mang theo nhiều thôi, hy vọng hôm nay không có quá nhiều người mang theo thuốc giải.
Đang suy nghĩ thì hắn không chú ý tới có một người thanh niên cũng nhìn chằm chằm vào hắn, đây chính là cố vấn của Lang Nha Đoàn.
Tên kia nhìn vào ánh mắt của Thiên Tiếu thì tim đập nhanh, ánh mắt kia hắn sao có thể quên, nhất là sau khi chứng kiến thảm trạng của đám người Hùng Sơn Đoàn.
.