Thiên Tiếu tiến lên hòa vào đám người đang nhảy múa, biến mất khỏi tầm mắt của thanh niên kia, người này vội vàng chạy về khu vực khách mời.
Hắn khẽ giọng:
“Đoàn trưởng ta có chuyện muốn báo cáo.”
Lang đoàn trưởng nhìn thấy quân sư của mình vẻ mặt nghiêm trọng liền hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Tên thanh niên ghé tai Lang đoàn trưởng nói cái gì đó, lập tức khiến cho Lang đoàn trưởng biến sắc.
Hắn ta rất tin tưởng ánh mắt của quân sư, người đã không chỉ một lần cứu cả Lang Nha Đoàn khỏi cái chết, tuy rời đi bây giờ có chút mất mặt nhưng so sao được với mạng sống.
Hắn đứng lên chắp tay:
“Các vị huynh đệ ở lại dùng tiệc, ta có chút việc làm ăn quan trọng cần giải quyết ngay, mong mọi người thông cảm giúp.”
Nói xong không chờ đợi hồi đáp liền kéo theo toàn bộ người của mình rời đi, mấy người kia cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng chẳng ai nói gì cả.
Đám người Ngạ Hổ Đoàn đã có chỗ dựa mới, Lâm Thị so với Lang Nha Đoàn mạnh mẽ hơn nhiều, họ chẳng thèm quan tâm tới đám người Lang Nha Đoàn nữa.
Ra ngoài đường lớn Lang đoàn trưởng gắt giọng:
“Đám người của Hắc Dạ học viện điên rồi sao, trong thành phố mà bọn họ cũng dám vươn tay vào sao, với lại Ngạ Hổ Đoàn lượng người đâu phải ít.”
Thanh niên kia trầm giọng:
“Chúng ta không cần quan tâm tới vấn đề đó, ta nghĩ hành động điên khùng của Lâm Thị gần đây đã chọc giận Hắc Dạ học viện rồi.
Dù là chuyện gì đang xảy ra thì chúng ta cũng không nên lẫn vào việc này, tất cả huynh đệ chịu khó ở ẩn một thời gian.”
Quân sư quay về phía buổi tiệc còn đang vô cùng vui nhộn kia, hắn cũng vô cùng hiếu kỳ chuyện gì sẽ xảy ra.
Sẽ là một chuyện gây chấn động toàn Hắc Dạ Thành hay do hắn nghĩ quá nhiều nhiều, tốt nhất là do hắn nghĩ nhiều nếu không chắc chắn tối nay sẽ có rất nhiều người chết.
Mấy ly rượu đầu tiên nhanh chóng được đưa tới chỗ ngồi cao nhất, Ngạ Hổ đoàn trưởng dùng hai tay đặt rượu trước mặt mấy người của Lâm Thị.
Hắn ta nịnh nọt:
“Trong nhà có đám điêu dân kia ta tình cờ phát hiện ra được thùng rượu khổng lồ này, chắc chắn phải ngâm cả trăm năm rồi, hôm nay quyết định mang ra để đãi huynh đệ và các vị khách quý.”
Người ngồi ở vị trí chủ tọa cười tươi nói:
“Thế thì ngươi cho người để lại giúp ta chắt lại một thùng nhỏ.”
Đọc Truyện
Ngạ Hổ đoàn trưởng cười nói:
“Đương nhiên rồi, chút nữa ta sẽ để người mang đến nhà của các vị, bây giờ thì xin kính các vị một ly.”
Đứng phía dưới cầm ly rượu đổ xuống đất Thiên Tiếu mỉm cười nhìn lên chỗ mấy kẻ này, chỉ cần uống đủ trừ khi có thuốc giải, nếu không ông trời cũng không cứu nổi bọn họ.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, trêи đài cao mấy người đang uống rượu bỗng nhiên ôm lấy cổ họng của mình.
Mấy người thuộc Lâm thị đều ôm cổ, cả đám nôn ra máu đen, Ngạ Hổ đoàn trưởng giật mình khi thấy cảnh này, một giây sau đó hắn cảm giác thân thể mình không ổn một chút nào.
“Ụa”
Một ngụm máu đen nôn ra ngoài, lúc này thì bọn họ biết chắc rằng có kẻ đã hạ độc rồi, hắn cắn răng để tạm thời quên đi đau đớn để nghĩ xem đây là loại độc nào.
“Ầm”
Con chưa kịp nghĩ ra cái gì thì bỗng nhiên tiếng nổ vang lên, cả đám người trúng độc không vận được Hồn Lực từ trêи đài cao ngã lăn xuống dưới đất.
Mảnh vỡ từ trêи trời rơi xuống cũng làm vô số người của Ngạ Hổ Đoàn bị thương, dần dần độc tính phát tác khiến cho vô số người lăn lộn dưới mặt đất.
Thiên Tiếu thấy cảnh này trong lòng có chút không đành, thế nhưng hắn rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh.
Hắn đang ở trong một cuộc chiến giữa thiện và ác, bây giờ thương xót cho đám người này thì những người bị bọn chúng hại ai sẽ thương xót cho họ, để lũ cặn bã này sống thì ai đảm bảo được chúng sẽ không làm ra những chuyện tội lỗi nữa.
Thôn Phệ dạng Hung Thần xuất hiện trong tay của Thiên Tiếu, hắn lướt về về đằng trước xoay vòng một cái, Hồn Lực bùng nổ tử lưỡi hái khiến cho những kẻ đứng trong khu vực quanh Thiên Tiếu năm mét đều biến thành thịt vụn.
Càn quét hết toàn bộ những người ở đây xong hắn đứng lặng người, Vạn Biến từ từ bao phủ thân thể hắn biến thành một bộ đồ.
Quần áo cổ trang trắng như tuyết, chiếc mặt nạ Cáo trông vô cùng kỳ dị, hắn đẩy lui hết toàn bộ các xác chết ra vẽ nên một vòng tròn máu.
Đứng ở giữa vòng tròn hắn lật ra cuốn sách, mở ra quang não của kẻ đại diện của Lâm Thị bắt đầu ghi hình.
Hắn hít sâu một hơi vặt đầu đọc từng dòng một:
“Thiện ác phân minh, phận bề tôi xin kính dâng nên Sáng Thế Thần dòng máu của những đứa con lạc đường.
Quỷ Thư thay cho sự hiện diện của ngài, phán quyết.”
Thiên Tiếu lựa chọn sử dụng thần độc nhất trong cuốn sách, với câu thần chú này thì Sáng Thế Thần có quyền phán xét không chỉ đám người kia mà còn cả chính hắn.
Nếu lần này hắn làm sai nhất định sẽ phải trả giá thảm trọng, làm đúng thì sẽ có thưởng lớn gấp nhiều lần, hắn muốn mình khác biệt so với đám Tà giáo kia.
Cuốn sách bỗng lơ lửng sau đó đâm thẳng vào người của Thiên Tiếu kéo cả người hắn lên không trung, tu vi của hắn tăng nhanh đến tận Bát Hồn Cảnh sơ kỳ mới dừng lại.
Trong vòng tròn hình tượng Thập Vĩ Hồ bằng máu sáng lên lấp lánh.
Thiên Tiếu dùng giọng nói đã bị bóp méo:
“Ta sẽ bắt được các ngươi, những kẻ lạc lối.”
Đọc Truyện
Thời gian được Thiên Tiếu hẹn giờ kết thúc, lúc này hắn mới triệu hồi ra Thôn Phệ, tự thân nó lơ lửng trêи không trung.
Hắn thông qua kϊƈɦ hoạt huyết mạch thấy được vô số dòng năng lượng bị Thôn Phệ hút lấy, tu vi hắn lại kéo lên một chút nữa do cả hai Khí Hồn đều được hấp thu thoải mái.
Thôn Phệ hấp thu Hồn Lực tuy không tăng tu vi quá nhiều nhưng lại khiến mệt mỏi của hắn tan biến, phải biết để giết nhiều người như thế hắn đã sử dụng rất nhiều sức lực.Ngoài ra thanh lưỡi hái của hắn lại lớn thêm một chút xíu, thay đổi nhỏ đến mức hắn suýt nữa không thể nhận ra.
Đọc Truyện
Một lần nữa quay trở lại thân thể hắn Thôn Phệ khá thỏa mãn:
“Ta ăn no rồi, chúng ta rời đi thôi chủ nhân.”
Thiên Tiếu khẽ giọng nói:
“Ta cần kiểm tra lại một lần nữa cho chắc chắn đã.”
Hắn lướt đi bắt đầu kiểm tra mọi ngóc ngách và xóa đi toàn bộ dấu vết của mình có khả năng để lại.
Đợi một hồi sau hắn ta mới rời đi, lúc này ở trong đống xác nằm la liệt kia bỗng nhiên có một kẻ chậm rãi đứng dậy, hóa ra một trong những người thuộc Lâm Thị tập đoàn có được thuốc giải, tu vi cũng đã đạt Hồn Sĩ lục trọng nên vẫn sống.
Dù thân thể bởi thuốc độc nên vô lực nhưng hắn ta lại cắm đầu bỏ chạy giống như rất khỏe mạnh, con người ta khi cận kề cái chết mới có thể phát ra sức mạnh tiềm tàng được.
Vừa chạy hắn vừa quay đầu về sau giống như sợ có người đuổi theo mình.
“Chạy cái gì?”
Giọng nói lạnh lẽo của Thiên Tiếu vang lên, tên kia nhìn về trước mặt thì đã thấy tên sát nhân kia đã đứng trước mặt mình.
Hắn ngã xuống mặt đất, vài bức ảnh rơi ngay trước mặt hắn, vừa nhìn hắn liền biết đây là hình của những người dân bị hắn giết chết rồi giấu xác.
“Ta có rất nhiều tiền, chỉ cần tha cho ta thì ngươi sẽ có rất nhiều tiền.” Đây là thứ duy nhất hắn có thể mang ra thương lượng với Thiên Tiếu lúc này.
Thiên Tiếu bật cười:
“Nhiều tiền như thế sao ngươi không cho bọn họ thêm một chút, tại sao lại phải giết bọn họ.”
Tên kia tức giận rồi:
“Bọn điêu dân làm sao so sánh được với chúng ta, kể cả ngươi dám giết ta thì Lâm thị sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Bị đe dọa khiến cho Thiên Tiếu giận tím cả mặt, một đường cắt đi qua đầu của tên kia bay lên không trung, linh hồn và Hồn Lực nhanh chóng bị Thôn Phệ kéo đi mất.
Xác định chắc chắn không còn ai sống nữa hắn mới chính thực rời đi, ngay lúc này Niệm Lực tràn vào cơ thể hắn nhiều vô số kể.
Đi về nhà gội sạch mái tóc dính đầy keo vuốt, cởi hết đồ đạc đem đốt hắn mới thảnh thơi về phòng ôm Lý Nhã Kỳ ngủ.
Trong khi đó đoạn ghi hình được phát tán trong một trang wed do tội phạm lập ra khiến cho cả thành phố chấn động.
.