Đặt chiếc lá chứa thịt xuống mặt đất, hắn gắt giọng:
“Ngươi điên rồi, có biết một lời nói nhảm có thể khiến chúng ta bị phạt hay không?”
Nàng lúc này mới ý thức được mình vừa rồi xàm ngôn nguy hiểm đến nhường nào, đôi mắt cũng không kìm được ngẩng đầu nhìn bầu trời, khi không thấy có bất cứ ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này Cầm Vân Ca chắc hẳn phải đi ở nơi có nhiều người nhất để bảo vệ khi có thể, làm sao lại có thể ở gần đây được cơ chứ.
Có điều người không có mặt nhưng nghe nhắc đến thôi cũng đủ để người khác cảm thấy lạnh cả xương sống.
Nàng khẽ giọng giải thích:
“Tại ta thấy trước ngươi nấu ăn cũng để phần cho học tỷ không thua gì bạn gái, thế nên trong đầu ta mới có suy nghĩ như thế thôi.
Vừa nãy ta không biết nói gì với ngươi thế nên mới nói ra mà không cần suy nghĩ, ngươi đừng có nói lại với Cầm học trưởng đấy.”
Thiên Tiếu đâu có bị điên, hắn bĩu môi:
“Phần ăn của ngươi cũng đặc biệt hơn người khác chẳng lẽ ngươi cũng là bạn gái của ta.
Thực sự thì ta cảm giác ngươi với Cầm học tỷ quá tiểu thư, quen ăn ngon rồi mà trúng phần dở chắc chả nuốt nổi, thế nên mới chừa phần tốt một chút thôi.
Ngươi cũng nên biết bạn gái của ta tác phong như thế nào, một người khác cũng tương tự như nàng, chăm sóc hai người đó chưa đủ mệt hay sao.
Kể cả chuyện Cầm học tỷ thích ta xảy ra thật sự, ngươi nghĩ ta có đủ dũng khí để chăm sóc một người có tính tình như thế hay không.”
Thẩm Ngọc gật đầu:
“Cũng đúng, một người sức chịu đựng cũng chỉ có hạn thôi, huống chi sống đâu phải chỉ vì người khác.”
Cô nàng này hóa ra nhiều chuyện hơn hắn nghĩ, nàng hỏi rất nhiều về mọi thứ, kể cả quá khứ của hắn.
Giữa đêm nàng ta buồn ngủ mới quyết định thôi không hỏi nữa, Thiên Tiếu tìm một cành cây khổng lồ sau đó bắt đầu ngủ.
Hắn không biết được trong lúc hai người bọn họ say giấc thì Cầm Vân Ca từ trong bóng tối đi ra, nàng cắt đi một ít thịt heo rồi nhanh chóng biến mất.
Đứng ở trêи tầng mây nàng vừa ăn vừa trầm tư suy nghĩ, trước giờ nàng chưa từng quan tâm đến ai ngoài cha mẹ, hiện tại thì có thêm một người nữa là Thiên Tiếu.
Nàng thắc mắc có phải mình tệ như thế hay không.
chẳng lẽ gọn gàng quá mức cũng khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Hiện tại nàng phải tìm cách để có thể ở bên cạnh Thiên Tiếu cả đời, lời nàng hứa với cha không phải xung động nhất thời, nợ của nhà họ với Tạ gia chắc chắn sẽ trả hết.
Đọc Truyện
Sau nhiều ngày ở trong Lý gia nàng cuối cùng cũng chẳng tìm ra cách nào hợp lý cả, nhưng bây giờ thì nàng đã được Thẩm Ngọc cho gợi ý rồi.
Trở thành vợ của hắn liền có thể bên hắn cả đời, đồng thời sẽ có một osin cao cấp biết nấu ăn, dọn dẹp luôn chăm sóc mình, mọi thứ thật sự quá dễ dàng.
Vấn đề là hiện tại là Thiên Tiếu đang sợ hãi nàng, chính bản thân nàng thì chẳng hiểu gì về tình cảm.
Trong đầu nàng đang có suy nghĩ lấy mấy chuyện nàng biết được mang đi áp chế hắn, thế nhưng hình như đó không phải là tình yêu hay thứ gì đó đại loại như thế, cha nàng cũng chưa chắc đã vui khi biết chuyện.
“Sẽ có lúc mình tìm ra cách.” Dứt lời nàng xuống phía dưới lấy thêm ít thịt heo mang theo, bay được nửa đường nàng lại quay lại vác nguyên con heo đi.
Thiên Tiếu quả thực rất có thiên phú làm đầu bếp, đặc biệt những món có nguyên liệu đủ tốt thì hắn làm ra chỉ có ngang hoặc hơn đầu bếp thôi.
Hai người tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi, lúc này ít thì cũng phải làm giữa trưa, chứng tỏ hai người đều vô cùng mệt mỏi.
Thiên Tiếu còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã nghe thấy tiếng la của Thẩm Ngọc vang lên ở phía dưới.
“Heo quay đâu mất rồi.”
Thiên Tiếu cũng xem thì thấy quả nhiên con heo nướng hôm qua đã mất rồi, thậm chí cả cây xiên cũng mất tiêu.
Hắn nhảy xuống mặt đất rồi nói:
“Lấy được cả con heo to như vậy đi thì chắc phải là một yêu thú to lắm, hai người chúng ta không bị nó chú ý là tốt rồi.
Nếu ngươi muốn ăn thì bắt một con gì đó nhỏ nhỏ rồi ta chế biến nhanh chóng, chắc chỉ mất khoảng nửa tiếng là xong rồi.”
Thẩm Ngọc đang tính nói muốn đi luôn thì suy nghĩ lại, bọn họ tới sớm cũng có ích lợi gì đâu, thôi thì cứ từ từ cũng không sao.
Thế là nàng bắt lấy một con thỏ và một cái con cá để cho Thiên Tiếu nướng, tiện thể nàng lấy thêm chút nước từ con suối gần đó để hai người dùng.
Hai người cứ nhẩn nha dùng bữa, họ thừa biết mình đi nhanh hơn những người khác rất nhiều rồi, những người kia nếu cũng từ từ như họ thì còn lâu mới gặp được nhau.
Đợi dùng bữa xong thì hai người còn cố bắt thêm một ít nữa chế biến thành thịt khô để mang theo ăn dần.
Đống thịt khô quả nhiên phát huy tác dụng, trong suốt khoảng thời gian sau khi Thiên Tiếu mua chuộc được một tài xế thì họ rất rảnh rỗi.
Tài xế nghỉ cũng rất ít thế nên khi không có việc họ lấy thịt ra nhâm nhi, tán dóc với nhau để giết thời gian.
Tuy rất nhẩn nha nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đến sớm tận hai ngày, đám Hồn giả tu vi thấp như bọn họ cuối cùng cũng không thể so sánh với máy móc chạy bằng Yêu hạch được.
Tới nơi thì đương nhiên cũng đã có nhóm của mấy người khác tới trước, bọn họ được cùng nhóm với bốn người Thiên Tiếu thì đương nhiên biết cách đi xe rồi, vài người khác dựa trêи tốc độ của nhóm Thiên Tiếu lần trước cũng tự nghĩ ra được.
Lý Nhã Kỳ vui vẻ lao vào ôm Thiên Tiếu trách móc:
“Sao huynh tới trễ thế?”
Đọc Truyện
Thiên Tiếu cười khổ:
“Ta nào có đi với quý tộc nên phải đi đường vòng để tránh chốt kiểm tra, băng sông,vượt núi mà đi, đến được đây vào giờ này đã coi như rất sớm rồi.”
Dạ Yến tỏ ra ngạc nhiên:
“Người của Huyền Vũ Vương Phủ cũng là thường dân hay sao, đại ca đùa hoài.”
Hắn nghe vậy ý thức được gì đó liền quay sang trợn mắt nhìn Thẩm Ngọc, nàng nhún vai thản nhiên:
“Ta muốn tự dựa vào sức mình vượt qua thử thách, đi đâu cũng dựa vào gia đình thì còn ra ngoài làm gì, ở trong nhà luôn trong nhà đi có phải khỏe hơn không.”
Bỗng dưng Thiên Tiếu có cảm giác cô gái này cũng là một người kỳ quái chứ không bình thường như hắn nghĩ, còn kỳ quái chỗ nào lúc này chưa nói rõ được.
Có điều suy nghĩ của nàng lần này không phải xấu, hắn cũng không phê bình nàng làm gì, chỉ cần nàng ta đi đúng đường thì một người ngoài như hắn lấy cớ gì để phê bình.
Bọn họ đợi đến buổi chiều thì Cầm Vân Ca cuối cùng cũng xuất hiện, nàng vừa đáp đất liền nói:
“Các ngươi tiếp tục xuất phát, lần này đến thẳng Long Thành, riêng lần này thì ta yêu cầu tốc độ từ các ngươi.
Hiện tại có năm tổ đội ở đây thì ta yêu cầu các ngươi tuyệt đối không thể để tổ đội khác bắt kịp, quãng đường cuối cùng này các ngươi phải bung sức giống như đang sống trong giai đoạn sống còn của Thăng Thiên Đài vậy.
Đó là yêu cầu đầu tiên, yêu cầu thứ hai là ta muốn các lẻn vào trong Long Thành rồi tìm cách ẩn nấp ở trong đó một tuần.
Năm cái tổ đội bốc thăm để chọn nơi ẩn nấp, toàn bộ những người khác sẽ là những người tìm kiếm, đám kia không tìm ra các ngươi sẽ bị phạt, các ngươi trốn được ta sẽ cân nhắc các ngươi trước mặt lão sư.”
Trong mắt mấy người khác đều tràn đầy lửa nóng, nhóm Thiên Tiếu cũng không khỏi động lòng, dù sao muốn vào học viện khác không dễ, được tuyển thẳng là tốt nhất.
Khi gặp được những thiên tài từ Lăng Vân Thành, thấy họ tu vi nhiều người đã là Hồn Sĩ thì Thiên Tiếu cũng đắn đo hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là Thiên Tiếu đã hòa giải với Cầm Vân Ca, quan hệ của hai người hiện tại còn khá tốt, không có quá nhiều lý do để hắn từ chối vào Thiên Hồn học viện.
Có khi vào trong học viện còn được nàng bảo kê, được như thế thì hắn điều tra cũng dễ dàng hơn.
Vì tôn trọng quyết định của mẹ và trả ơn hắn có thể bỏ qua cho vợ Cầm Tử Nam, nhưng tổ chức đã giết cha hắn nhất định phải trả giá.
Đây cũng chính là lúc hắn phải trở nên nghiêm túc, cảm xúc của hắn thay đổi khiến cho đồng đội Thẩm Ngọc nhíu mày, có điều trạng thái của hắn như vậy cũng tốt.
Chính nàng cũng vì thế trở nên nghiêm túc hơn.
.