Ngày đầu tiên mọi thứ trôi qua êm đẹp, rõ ràng bọn họ đã bỏ rất xa những tổ đội khác, thời hạn một tuần ẩn nấp cũng không khó như họ nghĩ.
Đó là hắn nghĩ vậy, cho đến khi hắn ta quyết định xuống dưới lầu để kiểm tra thì liền thấy nguyên một đám người vô gia cư tụ lại một chỗ.
“Mọi người thấy công việc này thế nào, chỉ cần đi tìm hai đứa nhóc thôi đã có được một số tiền hậu hĩnh rồi.
Giả sử ai tìm thấy được thì coi như đổi đời rồi còn gì nữa, người nào đồng ý tham gia thì mau báo danh để ta còn nộp lên cho bên trêи phát tiền.”
Một người đàn ông trung niên nhìn khá sạch sẽ đứng trong đám người vô gia cư đã đưa ra điều kiện như thế.
Thiên Tiếu đứng ở lầu trêи lặng im không nói bất cứ tiếng nào cả, đêm qua hắn với Thẩm Ngọc lên đây khi bọn họ đi ra ngoài kiếm ăn, chắc chắn hai người còn chưa bị phát hiện.
Một người khác nói:
“Chúng ta nhận công việc này thì chẳng phải đã đắc tội với những người bị chúng ta tim hay sao?”
Người trung niên nói thẳng:
“Một tòa thành lớn như thế này, có biết bao nhiêu tên vô gia cư như chúng ta tham dự vào, chẳng lẽ mấy tên kia còn đi trả thù hết được hay sao.
Cùng lắm thì chúng ta nhận được tiền xong trốn một thời gian là xong, chứ không có tiền thì làm sao sống quá mùa đông này.”
Một người lên tiếng ủng hộ người trung niên:
“Chúng ta thực sự sẽ không sống nổi nếu không có tiền đâu, mọi người nhắm mắt làm một lần rồi bớt đi ra đường cũng không sao.
Bây giờ nhận được tiền xong đi tìm người thì nếu phát hiện cũng giả bộ như không biết, báo tin xong im lặng rời đi là được, như thế đối phương truy cứu cũng đâu có được.”
“Xoạt”
Một ít vụn đất từ chỗ Thiên Tiếu rơi xuống phía dưới, quay lại thì thấy cô nàng kia đang ngái ngủ đi tới, nàng lỡ chân liền đá tới ít vụn đất.
Nhìn mấy cái mảnh đất đang rơi mà hắn cảm thấy thực sự bất lực, không có cách nào dừng lại mấy mảnh đất này mà không làm cho đám người kia chú ý.
Thời gian trước khi âm thanh của mấy mảnh đất rơi xuống sàn ở dưới chỉ có hai giây, đây là khoảng thời gian để hắn ta có thể nghĩ đối sách để đối phó.
Chung tổ đội với mấy người bất cẩn như cô nàng này thật sự quá là khổ, vươn tay ôm lấy nàng lao thật nhanh về đằng sau cây cột
Thẩm Ngọc đầu tiên giật mình nghĩ rằng Thiên Tiếu phi lễ mình, đang tính phản kháng thì thấy hắn ném ra Khí Hồn của bản thân hóa thành một con mèo.
Lúc này nàng mới biết có cái gì đó không đúng, tay của hắn vươn ra bịt lấy miệng của nàng, đã thế nàng cũng thử im lặng một chút xem có chuyện gì.
Hai người vừa vào trong góc thì người trung niên kia cũng đi lên lầu, hắn lúc này mới bỏ tay khỏi miệng của nàng, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu để cho nàng im lặng.
Nàng gật đầu ra hiệu đã rõ ràng, tựa trong ngực hắn nàng mới ngửi được cái mùi thơm và cảm nhận được cảm giác an toàn.
“Ngươi thật vô sỉ.” Thẩm Ngọc tự trách cứ mình.
Đọc Truyện
Đợi tên trung niên kia đi xuống hai người lại đến sát mép cầu thang tiếp tục nghe lén, hóa ra đám người kia chưa tới được kinh thành nhưng đã sử dụng quan hệ để truy tìm mấy người.
Nghe được tin tức này thì cả hai đều không khỏi lo lắng, không nghĩ tới bọn họ có cách để đi nhanh thì đối phương cũng có cách để tìm nhanh.
Nếu đám người đó tận dụng đám người vô gia cư này thì lợi thế khi trốn tại Tây khu gần như không còn một chút nào.
Nhóm nào dính phải Đông khu thì cũng vô cùng mệt mỏi, thường dân tuy không nghèo đói nhưng thêm chút tiền là được, bọn họ khi đó cũng sẽ sẽ bỏ công ra để tìm người.
Trở về phòng Thẩm Ngọc than thở:
“Không biết chúng ta có qua được một tuần không nữa.”
Thiên Tiếu tỏ ra lạc quan để sốc lại tinh thần cho đồng đội:
“Chúng ta đang ở nơi mà không ai ngờ tới nhất, cứ yên tâm đi, chỉ cần cẩn thận thì chắc không sao đâu.
Chẳng lẽ nguyên một đám người đi ra ngoài tìm chúng ta, sau đó lại nghi ngờ chúng ta ở trong hang ổ của bọn họ.”
Chém gió thế thôi chứ vấn đề đầy ra, đầu tiên là làm sao để sưởi ấm một các an toàn, bọn họ không thể để lộ khói như ngày hôm qua.
Nếu không may để người khác nhìn thấy một nơi đáng nhẽ không có người lại xuất hiện khói thì sẽ nghi ngờ, khả năng bị phán đoán ra là cái chắc.
Vấn đề thứ hai là tuy đã mua đồ ăn nhưng không nhiều đến mức dùng được cả một tuần, đặc biệt là họ không tích trữ quá nhiều nước.
Thời tiết như thế này bỏ nước ở ngoài một chút thôi là đủ để chúng đóng đá, nhẫn không gian có thể giữ ấm nhưng họ chưa được phép sử dụng nhẫn không gian để chứa gì khác ngoài lương khô.
Vấn đề thứ ba là đám vô gia cư kia có rất nhiều người lớn tuổi, dù điều kiện không tốt nhưng tu vi cũng nhỉnh hơn hai người một chút.
Nếu cứ gió tuyệt như thế này còn đỡ, nếu thời tiết bình thường một chút thì có người sẽ lên đây.
Xui hơn một chút là họ không muốn lên nhưng nghe thấy tiếng động liền lên kiểm tra.
Còn rất nhiều vấn đề khác nhưng không thể nào cấp thiệt bằng ba vấn đề này, vấn đề của riêng Thiên Tiếu lúc này là nói chuyện làm sao để Thẩm Ngọc hiểu mà không kϊƈɦ động nàng.
Hắn đã thăm dò nàng nhiều rồi, kinh nghiệm sống của nàng non nớt đến mức gần như chẳng biết gì, suy nghĩ thì được nhưng lúc hành động khá bốc đồng.
Tuy có chút khó nhưng cái gì cần nói cũng phải nói:
“Mấy bình nước còn chưa dùng chúng ta nhét vào trong người để giữ ấm, một tuần này dùng sẽ không đến mức làm chúng ta bệnh.
Đồ ăn thì không cần thiết, dùng xốp bọc chúng lại là được rồi, chúng ta tạm thời không dùng lửa được, có khói có thể bị phát hiện.”
Nàng cúi đầu:
“Còn ít đồ như thế này, đáng nhẽ khi mua đồ dự trữ ta phải mua nhiều hơn.”
Đọc Truyện
Hắn vỗ vai nàng an ủi:
“Không có vấn đề gì cả, trong thời gian này ta sẽ nghĩ cách, cùng lắm thì chịu đói mấy ngày cũng không sao.
Trong thời gian này ngoài ngủ thì chúng ta cứ tập trung tu luyện, vừa chuẩn bị cho Thăng Thiên Đài, lại còn làm cho thân nhiệt tăng nữa.”
Hai người chăm chú tu luyện, buổi tối lại dùng ván gỗ dư ra làm thành một góc nhỏ, dùng các tấm xốp phủ lên trêи để cách nhiệt.
Bọn họ co rúm trong tấm chăn quấn chặt lấy cả hai, dùng thân nhiệt của mình để giữ ấm cho nhu yếu phẩm và cả chính họ nữa.
Rạng sáng thứ ba cũng là ngày thứ hai trong bảy ngày thử thách, hai người đang chợp mắt thì một âm thanh vang lên bên tai.
“Tổ đội đầu tiên hướng Bắc đã bị phát hiện, toàn bộ những tổ đội truy tìm được hoàn trả quang não nhưng chưa được sử dụng.
Có thể sử dụng nhẫn không gian.”
Giọng nói này là của Cầm Vân Ca, mới ngày thứ hai thôi đã có một tổ đội bị phát hiện rồi, Thẩm Ngọc cũng vì thế mà lo lắng ra mặt.
Nhưng mà Thiên Tiếu cũng chẳng thấy lạ khi Bắc khu bị phát hiện trước, nơi ở của quý tộc thì trốn kiểu gì được, nếu hắn đoán không lầm thì tổ đội ở Nam khu và trung tâm cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện.
Thiên Tiếu kéo nàng ta vào lòng:
“Bình tĩnh, thở đều để giữ thân nhiệt, trong thử thách này bốc trúng Đông khu và Tây khu thì may ra qua được ải.
Hiện tại thì cố gắng ngủ để tiết kiệm năng lượng tối đa, tránh để phải dùng nhiều đồ ăn hơn và quan trọng hơn là nằm im đừng để tóc ngươi vướng vào mặt của ta.”
Nhìn đôi mặt trong veo toát lên vẻ kiên định của hắn thì nàng cũng thở chậm lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ, rất nhanh tiếng thở đều đều của cả hai vang lên.
Bằng cách giảm đi vận động bọn họ mong có thể qua được một tuần mà không không phải bổ sung vật tư, ra ngoài lúc này khả năng bị phát hiện rất lớn.
“Ta lúc này chỉ vì nhiệm vụ, cố gắng vì tương lai của mình thôi.” Nằm trong lòng của một nam nhân xa lạ nên Thẩm Ngọc chỉ biết tự nhủ như thế.
Thật sự thì hai người tách ra mỗi người một chỗ thì lạnh chết mất, thấy được nàng không ngại thì hắn cũng không ngại, người nàng tương đối nhỏ nhắn.
Nhìn nàng chẳng khác gì cái gối ôm lớn cả, bây giờ hai người là đồng đội tất phải bỏ qua vài thứ để có thể hoàn thành thử thách.
Một người vì tương lai, Thẩm Ngọc sẽ rất mất mặt nếu quay về gia tộc mà bị loại khỏi Thăng Thiên Đài.
Nàng là thiên tài, niềm tự hào của Huyền Vũ Vương Phủ.
Một người vì báo thù, Thiên Tiếu bắt buộc phải vào được một trong ba họn viện, nếu được đề cử thì khả năng sẽ cao hơn.
Nhờ đó mà việc điều tra cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
.