- Ân, nhất định là sẽ không..., ta đây đi vào, hy vọng ta có thể còn sống đi ra. Khi đó ngươi nhất định phải dạy vũ kỹ cho ta.
Mạc Tiểu Xuyên phi thường nghiêm túc nói ra, đôi mắt vô cùng thuần khiết nhìn thẳng Cổ Phi Dương, không có chút nhát gan nào.
Trong lòng Cổ Phi Dương khẽ động, dường như bị hồn nhiên, chấp nhất cùng dũng cảm của hắn xúc động, nhưng vẫn bộ dáng đạm mạc, khẽ nói:
- Đợi ngươi có thể còn sống đi ra rồi nói sau.
Thân ảnh của hắn lóe lên, biến mất trước mặt Mạc Tiểu Xuyên.
Mạc Tiểu Xuyên biết rõ Cổ Phi Dương lợi hại, tuy không thấy nhưng đã lẫn vào mộ địa quan sát hắn, nếu hắn thừa cơ chạy trốn, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua hắn.
Nghĩ vậy chỉ có thể kiên trì giơ thiết kiếm lên, không ngừng tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, đi vào trong Tuyệt Thần động.
Một đôi mắt sáng như sao nhìn qua thân ảnh bé nhỏ đi vào trong động, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
- Tuy ngươi tư chất bình thường, nhưng mà có được phẩm chất nhiều người không có, không biết ông trời có nguyện ý ban thưởng cho ngươi một hồi tạo hóa hay không? Nếu như ngươi có thể đi ra, ta liền dẫn ngươi đi về đỉnh phong của thế giới này.
Mạc Tiểu Xuyên phục hồi tinh thần từ suy nghĩ về quá khứ, khóe miệng của hắn tươi cười hồn nhiên, phát ra cảm kích từ nội tâm, trong lòng lẩm bẩm: cám ơn ngài, sư phó, con đường đi tới đỉnh phong này, ta sẽ đi theo sau lưng ngài, vĩnh viễn không dừng.
- Ta muốn học kiếm quyết của ngài, chính là mấu chiêu động thủ với tổ lão, xin ngài phải dạy cho ta.
- Không cần, mấy chiêu kiếm ý kia là ta nghĩ ra, ngươi chưa hẳn thích hợp. Mà trong người của ngươi chảy xuôi dòng máu thành Hắc Thiết Mạc gia huyết, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết rất thích hợp với ngươi.
- Thế nhưng mà... kiếm quyết của ngươi còn lợi hại hơn Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết đấy.
- Ha ha, ngu xuẩn, trên đời này không có kiếm quyết lợi hại nhất, chỉ có lợi hại hơn.
Trong mắt Mạc Tiểu Xuyên mang theo tinh quang, lực lượng toàn thân lúc này giãn ra, hội tụ vào một kiếm này.
- Sư phó, ta muốn cho người thấy toàn bộ thực lực của ta, nhìn thấy thiếu niên năm đó quỳ gối dưới trăng trong thành Hắc Thiết, hôm nay đã trở thành cường giả đương thời.
- Tru Thiên Đãng Ma Kiếm, phá vỡ!
Mạc Tiểu Xuyên quát một tiếng, kiếm quyết trong tay kêu lên vang vọng, một chiêu Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết này bắn ra khắp bốn phương.
- Không có khả năng, làm sao có thể!
Thu trưởng lão ở trong vực giới của mình nhìn thấy kiếm khí không ngừng đánh tan công kích mang theo quy tắc của hắn, lượn quanh bóng cây cổ thụ, không ngừng tàn phá.
Hắn hoảng sợ mở to mắt ra, trong đôi mắt lộ vẻ kiếm khí đầy trời, rốt cuộc không nhìn thấy cái gì, hắn chỉ cảm thấy tuyệt vọng đang nuốt chửng hắn..
Ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, cả thành Tống Nguyệt Dương dưới một kiếm này rung động mạnh, kiếm khí và chưởng lực va chạm vào nhau, khú tức khô héo khuếch tán ra ngoài.
Các công trình kiến trúc không ngừng sụp đổ, tiếp tục chừng uống cạn nửa chung trà.
Vị trí của Thu trưởng lão trước kia không còn bóng người, ngay cả cặn bã cũng không còn thừa lại.
Tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trong đầu khó có thể suy nghĩ, một kiếm vừa rồi đã chấn nhiếp linh hồn bọn họ, tất cả tư duy dừng lại, thậm chí đều quên chính mình tồn tại, chỉ còn lại dư âm ảnh hưởng và gió lạnh thổi qua.
- Rất tốt. Đó là kiếm sinh mệnh, kiếm hô hấp, ngươi đã học được vui sướng phồn vinh của Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, ta thậm chí đã không pân rõ Thiên Tru Đãng Ma Kiếm là ngươi, hay là ngươi hóa thành Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, cảm giác này làm máu của ta sôi trào.
Một tiếng tán thưởng, một câu bình luận do Lý Vân Tiêu nói ra, lập tức đánh vỡ yên tĩnh như chết này.
Mọi người nhao nhao phục hồi tinh thần lại, nhưng mà bản thân dưới kiếm uy vừa rồi đã sợ hãi thật sâu, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắt.
- Kiếm sinh mệnh!
Mạc Tiểu Xuyên nghe thấy Lý Vân Tiêu ca ngợi, sắc mặt khẩn trương thở ra một hơi, lộ ra một tia vui mừng. Có thể được sư phó tán thưởng, những năm gần đây hắn đâm ra ngàn vạn kiếm là có giá trị.
Sau sầu lo ngắn ngủi, Mạc Tiểu Xuyên đồng thời cũng cả kinh, nghiền ngẫm lời Lý Vân Tiêu nói, dường như có hiểu ra, lâm vào trầm tư.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thiên Tru Đãng Ma Kiếm chính là huyền khí cửu giai đỉnh phong, nó không chỉ có là khí, cũng là linh, cũng là ý, cũng là đạo.
Thân hình Mạc Tiểu Xuyên hơi chấn động, hình như có lĩnh ngộ, ánh mắt đại thỉ, trong mơ hồ cảm giác thân thể có hào quang lóe lên, chiếu sáng đêm tối trước mặt, con đường kéo dài tới nơi xa.
- Một kiếm vừa rồi là... Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, đây cũng là Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết thành Hắc Thiết Mạc gia a... Không ngờ khủng bố hư thế.
Lệ Phi Vũ mở to mắt ra, kinh ngạc thất thần nói.
- Thành Hắc Thiết Mạc gia?
Đột nhiên Nhâm Quang Nhiễm kinh hãi, thất thanh nói:
- Là Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết chính là chí bảo trấn tộc của thành Hắc Thiết Mạc gia, vì sao xuất hiện trên người hắn? Hắn rốt cuộc là ai?
Tu Đan Hà trong nội tâm đại chấn, kinh sợ nói:
- Thành Hắc Thiết, hắn là người phương nào của thành Hắc Thiết? Thiên Nhất Các và thành Hắc Thiết từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, thậm chí còn có một ít sinh ý vãng lai, vì sao các hạ giết người Thiên Nhất Các?
Sắc mặt của hắn khó coi, chết một gã trưởng lão, đối với Thiên Nhất Các mà nói là tổn thất thật lớn, đã dao động căn cơ, nàng nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:
- Các hạ dường như nên bàn giao với ta.
Mạc Tiểu Xuyên sau khi thi triển một kiếm kia, bị Lý Vân Tiêu thoáng chỉ điểm, dường như có tâm đắc trên thân kiếm, trong mơ hồ có cảm giác sắp đột phá, trong nội tâm vui mừng như điên.
Lý Vân Tiêu nói một câu vang lên bên tai:
- Vạn pháp như một, người kiếm đều già.
Rốt cục tất cả tâm sự và rung động của Mạc Tiểu Xuyên đã bị phá vỡ, bình cảnh mở ra, một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người của hắn, bốn phía có quy tắc lưu động, hợp thành một rót vào thân thể Mạc Tiểu Xuyên.
- Võ Đế tiến giai!
Tất cả mọi người chấn động, hoảng sợ nhìn qua,
Võ Đế tiến giai không giống tầm thường, mỗi mtoj tinh có thể dẫn động lực lượng thiên địa, quy tắc thế giới, không thể ngờ Mạc Tiểu Xuyên sau khi đánh ra một kiếm lại đột phá.
Vào lúc này nội tâm mọi người ngũ vị tạp trần, nhìn qua hào quang bao phủ Mạc Tiểu Xuyên, tất cả đều có suy nghĩ, nhưng trên cơ bản trừ Thiên Nguyên thương hội ra, sắc mặt của những người còn lại ngưng trọng, âm trầm như nước.
- Chúc mừng sư huynh!
Hác Liên Thiếu Hoàng chúc mừng đầu tiên, Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường cũng đi lên chúc mừng, sau đó các thương hội phụ thuộc Thiên Nguyên thương hội không ngừng chúc mừng, mọi người vui mừng nhướng mày.
Một hồi chém giết sinh tử, thoáng cái biến thành ăn mừng của dân gian.
Tu Đan Hà nhìn đối phương đơn phương ăn mừng. Một Võ Đế tấn cấp, bên mình chết một trưởng lão, dao động căn cơ thương hội, hắn tức tới mức muốn bốc khói.
Mạc Tiểu Xuyên phi thường nghiêm túc nói ra, đôi mắt vô cùng thuần khiết nhìn thẳng Cổ Phi Dương, không có chút nhát gan nào.
Trong lòng Cổ Phi Dương khẽ động, dường như bị hồn nhiên, chấp nhất cùng dũng cảm của hắn xúc động, nhưng vẫn bộ dáng đạm mạc, khẽ nói:
- Đợi ngươi có thể còn sống đi ra rồi nói sau.
Thân ảnh của hắn lóe lên, biến mất trước mặt Mạc Tiểu Xuyên.
Mạc Tiểu Xuyên biết rõ Cổ Phi Dương lợi hại, tuy không thấy nhưng đã lẫn vào mộ địa quan sát hắn, nếu hắn thừa cơ chạy trốn, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua hắn.
Nghĩ vậy chỉ có thể kiên trì giơ thiết kiếm lên, không ngừng tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, đi vào trong Tuyệt Thần động.
Một đôi mắt sáng như sao nhìn qua thân ảnh bé nhỏ đi vào trong động, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
- Tuy ngươi tư chất bình thường, nhưng mà có được phẩm chất nhiều người không có, không biết ông trời có nguyện ý ban thưởng cho ngươi một hồi tạo hóa hay không? Nếu như ngươi có thể đi ra, ta liền dẫn ngươi đi về đỉnh phong của thế giới này.
Mạc Tiểu Xuyên phục hồi tinh thần từ suy nghĩ về quá khứ, khóe miệng của hắn tươi cười hồn nhiên, phát ra cảm kích từ nội tâm, trong lòng lẩm bẩm: cám ơn ngài, sư phó, con đường đi tới đỉnh phong này, ta sẽ đi theo sau lưng ngài, vĩnh viễn không dừng.
- Ta muốn học kiếm quyết của ngài, chính là mấu chiêu động thủ với tổ lão, xin ngài phải dạy cho ta.
- Không cần, mấy chiêu kiếm ý kia là ta nghĩ ra, ngươi chưa hẳn thích hợp. Mà trong người của ngươi chảy xuôi dòng máu thành Hắc Thiết Mạc gia huyết, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết rất thích hợp với ngươi.
- Thế nhưng mà... kiếm quyết của ngươi còn lợi hại hơn Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết đấy.
- Ha ha, ngu xuẩn, trên đời này không có kiếm quyết lợi hại nhất, chỉ có lợi hại hơn.
Trong mắt Mạc Tiểu Xuyên mang theo tinh quang, lực lượng toàn thân lúc này giãn ra, hội tụ vào một kiếm này.
- Sư phó, ta muốn cho người thấy toàn bộ thực lực của ta, nhìn thấy thiếu niên năm đó quỳ gối dưới trăng trong thành Hắc Thiết, hôm nay đã trở thành cường giả đương thời.
- Tru Thiên Đãng Ma Kiếm, phá vỡ!
Mạc Tiểu Xuyên quát một tiếng, kiếm quyết trong tay kêu lên vang vọng, một chiêu Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết này bắn ra khắp bốn phương.
- Không có khả năng, làm sao có thể!
Thu trưởng lão ở trong vực giới của mình nhìn thấy kiếm khí không ngừng đánh tan công kích mang theo quy tắc của hắn, lượn quanh bóng cây cổ thụ, không ngừng tàn phá.
Hắn hoảng sợ mở to mắt ra, trong đôi mắt lộ vẻ kiếm khí đầy trời, rốt cuộc không nhìn thấy cái gì, hắn chỉ cảm thấy tuyệt vọng đang nuốt chửng hắn..
Ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, cả thành Tống Nguyệt Dương dưới một kiếm này rung động mạnh, kiếm khí và chưởng lực va chạm vào nhau, khú tức khô héo khuếch tán ra ngoài.
Các công trình kiến trúc không ngừng sụp đổ, tiếp tục chừng uống cạn nửa chung trà.
Vị trí của Thu trưởng lão trước kia không còn bóng người, ngay cả cặn bã cũng không còn thừa lại.
Tĩnh, yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trong đầu khó có thể suy nghĩ, một kiếm vừa rồi đã chấn nhiếp linh hồn bọn họ, tất cả tư duy dừng lại, thậm chí đều quên chính mình tồn tại, chỉ còn lại dư âm ảnh hưởng và gió lạnh thổi qua.
- Rất tốt. Đó là kiếm sinh mệnh, kiếm hô hấp, ngươi đã học được vui sướng phồn vinh của Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, ta thậm chí đã không pân rõ Thiên Tru Đãng Ma Kiếm là ngươi, hay là ngươi hóa thành Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, cảm giác này làm máu của ta sôi trào.
Một tiếng tán thưởng, một câu bình luận do Lý Vân Tiêu nói ra, lập tức đánh vỡ yên tĩnh như chết này.
Mọi người nhao nhao phục hồi tinh thần lại, nhưng mà bản thân dưới kiếm uy vừa rồi đã sợ hãi thật sâu, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắt.
- Kiếm sinh mệnh!
Mạc Tiểu Xuyên nghe thấy Lý Vân Tiêu ca ngợi, sắc mặt khẩn trương thở ra một hơi, lộ ra một tia vui mừng. Có thể được sư phó tán thưởng, những năm gần đây hắn đâm ra ngàn vạn kiếm là có giá trị.
Sau sầu lo ngắn ngủi, Mạc Tiểu Xuyên đồng thời cũng cả kinh, nghiền ngẫm lời Lý Vân Tiêu nói, dường như có hiểu ra, lâm vào trầm tư.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thiên Tru Đãng Ma Kiếm chính là huyền khí cửu giai đỉnh phong, nó không chỉ có là khí, cũng là linh, cũng là ý, cũng là đạo.
Thân hình Mạc Tiểu Xuyên hơi chấn động, hình như có lĩnh ngộ, ánh mắt đại thỉ, trong mơ hồ cảm giác thân thể có hào quang lóe lên, chiếu sáng đêm tối trước mặt, con đường kéo dài tới nơi xa.
- Một kiếm vừa rồi là... Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, đây cũng là Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết thành Hắc Thiết Mạc gia a... Không ngờ khủng bố hư thế.
Lệ Phi Vũ mở to mắt ra, kinh ngạc thất thần nói.
- Thành Hắc Thiết Mạc gia?
Đột nhiên Nhâm Quang Nhiễm kinh hãi, thất thanh nói:
- Là Thiên Tru Đãng Ma Kiếm, Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết chính là chí bảo trấn tộc của thành Hắc Thiết Mạc gia, vì sao xuất hiện trên người hắn? Hắn rốt cuộc là ai?
Tu Đan Hà trong nội tâm đại chấn, kinh sợ nói:
- Thành Hắc Thiết, hắn là người phương nào của thành Hắc Thiết? Thiên Nhất Các và thành Hắc Thiết từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, thậm chí còn có một ít sinh ý vãng lai, vì sao các hạ giết người Thiên Nhất Các?
Sắc mặt của hắn khó coi, chết một gã trưởng lão, đối với Thiên Nhất Các mà nói là tổn thất thật lớn, đã dao động căn cơ, nàng nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:
- Các hạ dường như nên bàn giao với ta.
Mạc Tiểu Xuyên sau khi thi triển một kiếm kia, bị Lý Vân Tiêu thoáng chỉ điểm, dường như có tâm đắc trên thân kiếm, trong mơ hồ có cảm giác sắp đột phá, trong nội tâm vui mừng như điên.
Lý Vân Tiêu nói một câu vang lên bên tai:
- Vạn pháp như một, người kiếm đều già.
Rốt cục tất cả tâm sự và rung động của Mạc Tiểu Xuyên đã bị phá vỡ, bình cảnh mở ra, một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người của hắn, bốn phía có quy tắc lưu động, hợp thành một rót vào thân thể Mạc Tiểu Xuyên.
- Võ Đế tiến giai!
Tất cả mọi người chấn động, hoảng sợ nhìn qua,
Võ Đế tiến giai không giống tầm thường, mỗi mtoj tinh có thể dẫn động lực lượng thiên địa, quy tắc thế giới, không thể ngờ Mạc Tiểu Xuyên sau khi đánh ra một kiếm lại đột phá.
Vào lúc này nội tâm mọi người ngũ vị tạp trần, nhìn qua hào quang bao phủ Mạc Tiểu Xuyên, tất cả đều có suy nghĩ, nhưng trên cơ bản trừ Thiên Nguyên thương hội ra, sắc mặt của những người còn lại ngưng trọng, âm trầm như nước.
- Chúc mừng sư huynh!
Hác Liên Thiếu Hoàng chúc mừng đầu tiên, Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường cũng đi lên chúc mừng, sau đó các thương hội phụ thuộc Thiên Nguyên thương hội không ngừng chúc mừng, mọi người vui mừng nhướng mày.
Một hồi chém giết sinh tử, thoáng cái biến thành ăn mừng của dân gian.
Tu Đan Hà nhìn đối phương đơn phương ăn mừng. Một Võ Đế tấn cấp, bên mình chết một trưởng lão, dao động căn cơ thương hội, hắn tức tới mức muốn bốc khói.