�ch ngồi đáy giếng. (1)
Trong tay hắn lóe sáng, xuất hiện ra mấy quyển sách nhỏ. Đó chính là bí tịch tán gái cơ bản mà Văn Lâm bán cho hắn. Hắn cười khổ nói:
– Hóa ra là phía trên thứ này có dấu vết tọa độ do ngươi hạ. Không ngờ vừa vào thành, ngươi đã có tâm cơ đùa giỡn đối với ta.
Trong nháy mắt, mấy quyển tán gái chỉ đường ở trong tay hắn hóa thành giấy vụn. Một luồng ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất. Đó chính là dấu vết thần thức.
Mặt Văn Lâm hơi biến sắc, khẽ cười nói:
– Chẳng qua là lưu ý mà thôi. Không ngờ thật sự phát huy công dụng. Đây là vận khí của ta tốt, hay vận khí của ngươi xấu?
Vạn Cổ Chí Tôn quyển thứ ba
Mặt Văn Lâm hơi biến sắc, khẽ cười nói:
– Chẳng qua là cẩn thận mà thôi. Ai cho ngươi xuất chúng không tầm thường như vậy? Thật khiến cho vi huynh hâm mộ đố kị. Không ngờ thật sự phát huy công dụng. Đây là vận khí của ta tốt, hay vận khí của ngươi xấu?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Vận khí tốt hay xấu không phải là thứ luôn luôn không đổi, có thể vì chuyện vì địa điểm vì con người mà thay đổi. Chỉ có điều Văn Lâm huynh, ngươi cũng quá để mắt tới ta rồi. Còn có cả người của thế gia Bắc Minh?
Ngón tay hắn ngưng tụ ra một đạo kiếm quyết, lướt qua không trung chém tới. Trong không trung cách chỗ đó vài trăm thước mơ hồ giãy dụa. Mấy đạo ánh sáng từ phía dưới kiếm quang kia tan ra, rơi xuống như bay. Ba gã nam tử xuất hiện ở bên cạnh đám người Văn Lâm.
Một người trong đó sắc mặt lạnh lùng, trong tay cầm một cái quạt giấy khẽ phe phẩy, hàn quang trong mắt thoáng hiện.
Hai người phía sau mặt mũi đầy bụi bặm dơ bẩn, tóc tai rối bời, diện mạo cực xấu xí. Có một người trên mặt vẫn còn dính đầy nước mũi. Quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Tên công tử cầm quạt giấy trong tay nhẹ giọng nói:
– Quả nhiên có chút bản lĩnh. Thậm chí ngay cả chỗ ta ẩn nấp cũng có thể phát hiện ra. Không biết thực lực của ngươi có cường đại giống như thần thức hay không.
Người có tướng mạo cực xấu xí đứng phía sau chợt lên tiếng nói:
– Ngươi làm thế nào biết được chúng ta là người của thế gia Bắc Minh?
Lý Vân Tiêu sờ mũi một cái, cười khổ nói:
– Da ta đối với Bắc Minh Hàn Băng Khí có chút mẫn cảm, dễ nổi da gà.
Ba người đều có phần sững sờ, chân mày nhíu lại. Bọn họ cũng không biết lời hắn nói là thật hay giả.
Văn Lâm nói:
– Mộ Vân Kính kia ta bắt buộc phải có, tất nhiên cần chu toàn một ít. Chỉ cần huynh đệ giao cái kính ra, ta sẽ lập tức dẫn người rời khỏi đây, coi như từ trước tới nay chưa từng tới. Để tránh tổn thương hòa khí.
Lý Vân Tiêu thản nhiên cười nói:
– Chỉ cần ngươi lập tức dẫn người rời khỏi đây, ta coi như ngươi từ trước tới nay chưa từng tới. Chuyện này cũng dừng ở đây.
– Hừ, không biết tốt xấu.
Tên người của thành Hồng Nguyệt kia lạnh lùng quát:
– Văn Lâm đại nhân, không cần nói nhiều với hắn làm gì, bắt hai người này mọi chuyện đều được giải quyết.
Hắn không đợi Văn Lâm mở miệng, thân ảnh liền chớp động, hóa thành một luồn ánh sáng lao đến công kích.
Hơn mười người của thành Hồng Nguyệt cũng đồng thời ra tay. Không gian rung động. Tất cả lực lượng đều hội tụ về phía hai người.
Lý Vân Tiêu nói:
– Giao tên Vũ Tôn đỉnh phong này cho ta. Đám lâu la này cho ngươi vui đùa một chút.
Hắn giẫm một bước vào khoảng không, thân ảnh lập tức biến mất. Sau một khắc hắn liền xuất hiện sau lưng tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt kia. Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay hắn quét ngang ra.
– Cái gì? Thuấn di sao?
Tất cả mọi người đều thất kinh. Mặt Văn Lâm hơi biến sắc, thầm nghĩ: Quả nhiên là Thuật Luyện Sư bát giai. Thảo nào thần thức có thể phản chế ta. Người này chẳng lẽ là từ Hóa Thần Hải tới?
Lý Vân Tiêu chợt chém ra một kiếm, khiến người kia tránh cũng không thể tránh. Hơn nữa trên thân kiếm tự mang theo thuộc tính đông lạnh, khóa không gian một bên lại. Tất cả mọi người trơ mắt nhìn kiếm kia chém vào trúng cơ thể đối phương.
– …
Trên mặt tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt hiện ra một nụ cười lạnh. Kiếm quang lướt qua nơi nào, thân thể chỗ đó bắt đầu dần dần tan rã, hóa thành lôi điện màu xanh nhạt.
– Thân hóa sấm sét?
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, lập tức hiểu được. Khương gia tại thành Hồng Nguyệt từ năm đó Bắc Hạt Tông có một chi tách ra, bảo lưu lại công pháp vô thượng này cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Chỉ có điều lần đầu tiên thấy người khác thi triển, vẫn cảm thấy có chút cổ quái.
– Thân hóa sấm sét của Khương gia quả nhiên là công pháp không tệ.
Tên công tử Bắc Minh Huyền Cung kia khẽ phe phẩy cái quạt giấy, không ngừng gật đầu nói:
– Văn Lâm đại nhân quá mức cẩn thận. Chiêu này dưới Vũ Đế không có địch thủ.
Vẻ ngưng trọng trên mặt Văn Lâm chưa giảm, cười khổ nói:
– Ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Đợi lát nữa nói không chừng còn phải làm phiền Quân Cẩm công tử ra tay.
– A?
Bắc Minh Quân Cẩm lộ ra vẻ mặt không tin. Chiêu thân hóa sấm sét này ngay cả hắn cũng không biện pháp gì tốt có thể đỡ được. Hắn không tin Lý Vân Tiêu có thể ngăn cản.
Một phía khác, La Thanh Vân đã cùng hơn mười đệ tử của thành Hồng Nguyệt chiến đấu thành một đoàn. Thương quang quét ngang tất cả, áp chế chặt chẽ mọi người, ổn định chiếm thượng phong, đồng thời phân tâm nhìn về phía bên Lý Vân Tiêu. Hắn cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
– Ha ha, ngươi cũng nhận ra thân hóa sấm sét thuật của Khương gia ta, vậy chắc hẳn là tuyệt vọng nhỉ?
Tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt bỗng nhiên cười ha hả, nói:
– Ha ha, không phải Cửu Thiên Đế Khí, không có cách nào áp chế thân sấm sét. Chiêu này ở dưới Vũ Đế là vô địch. Đi tìm chết cho ta.
Hai tay hắn bỗng nhiên bấm tay niệm thần chú. Thân thể chợt bành trướng, giống như trở thành một người béo mập màu xanh. Hắn chợt hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng. Từ trong miệng hắn phun ra vạn đạo sấm sét. Thân thể cũng theo sấm sét phun ra, trong nháy mắt biến thành người gầy gò.
– Hừ.
Lý Vân Tiêu hừ khẽ một tiếng, nói:
– Lẽ nào người thành Hồng Nguyệt cũng là ếch ngồi đáy giếng sao? Võ học trong thiên hạ, rộng lớn như biển cả. Hễ là người có chút chỉ số thông minh cũng không dám xem thường hai chữ “Vô Địch”.
Hắn đưa ngang kiếm ở trước người, rót Thần Dịch Lực vào bên trong thân kiếm, không hề suy nghĩ đâm ra một kiếm, trực tiếp nghênh đón sấm sét, quát lớn:
– Thanh Liên Kiếm Ca.
Kình khí trên thân kiếm chấn động, lập tức nở ra chín đóa hoa sen. Từng đóa nở rộ. Hoa sen kia thoáng ra kim quang, không ngờ đẩy lùi van đạo sấm sét do đối phương phun ra, hóa thành chín đạo kiếm khí lướt qua không trung, trực tiếp lao lên cao chém xuống
– Cái gì?
Tròng mắt của tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt kia cũng sắp nổ vì kinh ngạc, mở ra giống như quả trứng gà, nhìn chín đạo kiếm quang kia cũng quên mở phòng ngự, né tránh.
Ầm ầm ầm.
Chín đạo kiếm khí kia trực tiếp chém vào trúng thân thể sấm sét của hắn. Mỗi kiếm khí chém xuống đều bạo phát ra một đám máu tươi, trực tiếp phá vỡ thân thể hắn.
Lúc này tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt mới tỉnh ngộ. Thân hóa sấm sét của mình đã bị phá, lại không có bất kỳ ưu thế nào.
Trong tay hắn lóe sáng, xuất hiện ra mấy quyển sách nhỏ. Đó chính là bí tịch tán gái cơ bản mà Văn Lâm bán cho hắn. Hắn cười khổ nói:
– Hóa ra là phía trên thứ này có dấu vết tọa độ do ngươi hạ. Không ngờ vừa vào thành, ngươi đã có tâm cơ đùa giỡn đối với ta.
Trong nháy mắt, mấy quyển tán gái chỉ đường ở trong tay hắn hóa thành giấy vụn. Một luồng ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất. Đó chính là dấu vết thần thức.
Mặt Văn Lâm hơi biến sắc, khẽ cười nói:
– Chẳng qua là lưu ý mà thôi. Không ngờ thật sự phát huy công dụng. Đây là vận khí của ta tốt, hay vận khí của ngươi xấu?
Vạn Cổ Chí Tôn quyển thứ ba
Mặt Văn Lâm hơi biến sắc, khẽ cười nói:
– Chẳng qua là cẩn thận mà thôi. Ai cho ngươi xuất chúng không tầm thường như vậy? Thật khiến cho vi huynh hâm mộ đố kị. Không ngờ thật sự phát huy công dụng. Đây là vận khí của ta tốt, hay vận khí của ngươi xấu?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Vận khí tốt hay xấu không phải là thứ luôn luôn không đổi, có thể vì chuyện vì địa điểm vì con người mà thay đổi. Chỉ có điều Văn Lâm huynh, ngươi cũng quá để mắt tới ta rồi. Còn có cả người của thế gia Bắc Minh?
Ngón tay hắn ngưng tụ ra một đạo kiếm quyết, lướt qua không trung chém tới. Trong không trung cách chỗ đó vài trăm thước mơ hồ giãy dụa. Mấy đạo ánh sáng từ phía dưới kiếm quang kia tan ra, rơi xuống như bay. Ba gã nam tử xuất hiện ở bên cạnh đám người Văn Lâm.
Một người trong đó sắc mặt lạnh lùng, trong tay cầm một cái quạt giấy khẽ phe phẩy, hàn quang trong mắt thoáng hiện.
Hai người phía sau mặt mũi đầy bụi bặm dơ bẩn, tóc tai rối bời, diện mạo cực xấu xí. Có một người trên mặt vẫn còn dính đầy nước mũi. Quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Tên công tử cầm quạt giấy trong tay nhẹ giọng nói:
– Quả nhiên có chút bản lĩnh. Thậm chí ngay cả chỗ ta ẩn nấp cũng có thể phát hiện ra. Không biết thực lực của ngươi có cường đại giống như thần thức hay không.
Người có tướng mạo cực xấu xí đứng phía sau chợt lên tiếng nói:
– Ngươi làm thế nào biết được chúng ta là người của thế gia Bắc Minh?
Lý Vân Tiêu sờ mũi một cái, cười khổ nói:
– Da ta đối với Bắc Minh Hàn Băng Khí có chút mẫn cảm, dễ nổi da gà.
Ba người đều có phần sững sờ, chân mày nhíu lại. Bọn họ cũng không biết lời hắn nói là thật hay giả.
Văn Lâm nói:
– Mộ Vân Kính kia ta bắt buộc phải có, tất nhiên cần chu toàn một ít. Chỉ cần huynh đệ giao cái kính ra, ta sẽ lập tức dẫn người rời khỏi đây, coi như từ trước tới nay chưa từng tới. Để tránh tổn thương hòa khí.
Lý Vân Tiêu thản nhiên cười nói:
– Chỉ cần ngươi lập tức dẫn người rời khỏi đây, ta coi như ngươi từ trước tới nay chưa từng tới. Chuyện này cũng dừng ở đây.
– Hừ, không biết tốt xấu.
Tên người của thành Hồng Nguyệt kia lạnh lùng quát:
– Văn Lâm đại nhân, không cần nói nhiều với hắn làm gì, bắt hai người này mọi chuyện đều được giải quyết.
Hắn không đợi Văn Lâm mở miệng, thân ảnh liền chớp động, hóa thành một luồn ánh sáng lao đến công kích.
Hơn mười người của thành Hồng Nguyệt cũng đồng thời ra tay. Không gian rung động. Tất cả lực lượng đều hội tụ về phía hai người.
Lý Vân Tiêu nói:
– Giao tên Vũ Tôn đỉnh phong này cho ta. Đám lâu la này cho ngươi vui đùa một chút.
Hắn giẫm một bước vào khoảng không, thân ảnh lập tức biến mất. Sau một khắc hắn liền xuất hiện sau lưng tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt kia. Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay hắn quét ngang ra.
– Cái gì? Thuấn di sao?
Tất cả mọi người đều thất kinh. Mặt Văn Lâm hơi biến sắc, thầm nghĩ: Quả nhiên là Thuật Luyện Sư bát giai. Thảo nào thần thức có thể phản chế ta. Người này chẳng lẽ là từ Hóa Thần Hải tới?
Lý Vân Tiêu chợt chém ra một kiếm, khiến người kia tránh cũng không thể tránh. Hơn nữa trên thân kiếm tự mang theo thuộc tính đông lạnh, khóa không gian một bên lại. Tất cả mọi người trơ mắt nhìn kiếm kia chém vào trúng cơ thể đối phương.
– …
Trên mặt tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt hiện ra một nụ cười lạnh. Kiếm quang lướt qua nơi nào, thân thể chỗ đó bắt đầu dần dần tan rã, hóa thành lôi điện màu xanh nhạt.
– Thân hóa sấm sét?
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, lập tức hiểu được. Khương gia tại thành Hồng Nguyệt từ năm đó Bắc Hạt Tông có một chi tách ra, bảo lưu lại công pháp vô thượng này cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Chỉ có điều lần đầu tiên thấy người khác thi triển, vẫn cảm thấy có chút cổ quái.
– Thân hóa sấm sét của Khương gia quả nhiên là công pháp không tệ.
Tên công tử Bắc Minh Huyền Cung kia khẽ phe phẩy cái quạt giấy, không ngừng gật đầu nói:
– Văn Lâm đại nhân quá mức cẩn thận. Chiêu này dưới Vũ Đế không có địch thủ.
Vẻ ngưng trọng trên mặt Văn Lâm chưa giảm, cười khổ nói:
– Ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Đợi lát nữa nói không chừng còn phải làm phiền Quân Cẩm công tử ra tay.
– A?
Bắc Minh Quân Cẩm lộ ra vẻ mặt không tin. Chiêu thân hóa sấm sét này ngay cả hắn cũng không biện pháp gì tốt có thể đỡ được. Hắn không tin Lý Vân Tiêu có thể ngăn cản.
Một phía khác, La Thanh Vân đã cùng hơn mười đệ tử của thành Hồng Nguyệt chiến đấu thành một đoàn. Thương quang quét ngang tất cả, áp chế chặt chẽ mọi người, ổn định chiếm thượng phong, đồng thời phân tâm nhìn về phía bên Lý Vân Tiêu. Hắn cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
– Ha ha, ngươi cũng nhận ra thân hóa sấm sét thuật của Khương gia ta, vậy chắc hẳn là tuyệt vọng nhỉ?
Tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt bỗng nhiên cười ha hả, nói:
– Ha ha, không phải Cửu Thiên Đế Khí, không có cách nào áp chế thân sấm sét. Chiêu này ở dưới Vũ Đế là vô địch. Đi tìm chết cho ta.
Hai tay hắn bỗng nhiên bấm tay niệm thần chú. Thân thể chợt bành trướng, giống như trở thành một người béo mập màu xanh. Hắn chợt hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng. Từ trong miệng hắn phun ra vạn đạo sấm sét. Thân thể cũng theo sấm sét phun ra, trong nháy mắt biến thành người gầy gò.
– Hừ.
Lý Vân Tiêu hừ khẽ một tiếng, nói:
– Lẽ nào người thành Hồng Nguyệt cũng là ếch ngồi đáy giếng sao? Võ học trong thiên hạ, rộng lớn như biển cả. Hễ là người có chút chỉ số thông minh cũng không dám xem thường hai chữ “Vô Địch”.
Hắn đưa ngang kiếm ở trước người, rót Thần Dịch Lực vào bên trong thân kiếm, không hề suy nghĩ đâm ra một kiếm, trực tiếp nghênh đón sấm sét, quát lớn:
– Thanh Liên Kiếm Ca.
Kình khí trên thân kiếm chấn động, lập tức nở ra chín đóa hoa sen. Từng đóa nở rộ. Hoa sen kia thoáng ra kim quang, không ngờ đẩy lùi van đạo sấm sét do đối phương phun ra, hóa thành chín đạo kiếm khí lướt qua không trung, trực tiếp lao lên cao chém xuống
– Cái gì?
Tròng mắt của tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt kia cũng sắp nổ vì kinh ngạc, mở ra giống như quả trứng gà, nhìn chín đạo kiếm quang kia cũng quên mở phòng ngự, né tránh.
Ầm ầm ầm.
Chín đạo kiếm khí kia trực tiếp chém vào trúng thân thể sấm sét của hắn. Mỗi kiếm khí chém xuống đều bạo phát ra một đám máu tươi, trực tiếp phá vỡ thân thể hắn.
Lúc này tên đầu lĩnh thành Hồng Nguyệt mới tỉnh ngộ. Thân hóa sấm sét của mình đã bị phá, lại không có bất kỳ ưu thế nào.