Nguyễn Tử Mậu và Bắc Minh Lai Phong đều là lấy làm kinh hãi, bọn họ đều hiểu được Phệ Hồn Tông công pháp cần đại lượng hồn phách, mười đạo Vũ Đế chi hồn đối với Thừa Hạo Miểu có bao nhiêu trợ giúp, hai người nội tâm chưa từng để ý, dù sao ba người đều là quan hệ cạnh tranh, không muốn ngồi xem một phương độc quyền.
Nguyễn Tử Mậu cân nhắc một chút, mở miệng nói:
– Mười đạo Vũ Đế chi hồn hiện tại Hồng Nguyệt thành cũng không lấy ra được, nhưng ta có thể hứa hẹn, trong vòng năm năm tất sẽ cung cấp đầy đủ.
Thừa Hạo Miểu nhướng mày, không hài lòng nói:
– Năm năm? Năm năm hoa cúc vàng đều héo rồi, nhiều nhất ba năm, bằng không tiểu đệ chỉ có thể bằng vào thực lực tranh thủ làm con rể Hồng Nguyệt thành một lần.
Trong lòng Nguyễn Tử Mậu một trận tức giận, hắn cũng không phải là e ngại Thừa Hạo Miểu, mà là lần hôn sự này hắn nhìn quá nặng, phải bảo đảm vạn vô nhất thất, lúc này mới cắn răng nói:
– Được, ba năm thì ba năm.
– Thành giao!
Thừa Hạo Miểu tâm tình thật tốt, nhịn không được cười ha hả, hai người khác nghe được trong lòng một trận phiền muộn.
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng tiến vào Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, một hồi thiên hạ anh hào đi!
Rất nhanh, một chiếc long liễn xa từ trong tửu lâu lái ra, phía trước bốn con Lân Mã yêu thú cấp bậc Vũ Hoàng lôi kéo, trên không trung chậm rãi chạy đi, hướng phía Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu đi.
Lúc này Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu lại ở dưới mấy người điều khiển chậm rãi bay lên không, huyền phù ở trên bầu trời cao mấy trượng, chui thẳng vào đám mây, tựa như một mảnh tiên cảnh.
Phía dưới võ giả mỗi một người đều nhìn tới ngây người, mặc dù là người bản địa Hồng Nguyệt thành, cũng cực hiếm khi thấy được thắng cảnh dị tượng như vậy.
Thanh âm của Ninh Hàng Phong từ từ truyền đến, nói:
– Lần quần anh tụ hội này chính là bổn thành công tử Nguyễn Tử Mậu thiết lập, ý ở hội ngộ thiên hạ anh hào, luận võ luận đạo, kỳ vật cùng thưởng thức, tách khỏi tục thế. Do đó chỉ có anh hào mới có thể tham gia, hạng lâu la gì đó liền cút đi!
Phía dưới truyền đến các loại tiếng nghị luận, có người cao giọng hỏi:
– Xin hỏi đại nhân, như thế nào gọi là lâu la?
Ninh Hàng Phong nói:
– Kẻ nào tu vi không đạt Vũ tôn, đều là lâu la. Còn có, người khiến ta nhìn không vừa mắt, cũng là lâu la. Tất cả Vũ Tôn có thể thử nhập tràng, chỉ cần không bị ta điểm danh cút đi, liền có thể đi vào.
– Cái gì? Ngươi nhìn không vừa mắt cũng không thể tiến đến? Đây, đây là loại quy củ ở đâu vậy a?
Một cánh cửa Vũ Tôn, trên cơ bản đã chặt đứt ý niệm trong đầu của tuyệt đại đa số người, còn một quy củ nhìn không vừa mắt nữa, lập tức có người nổi lên oán giận.
Ninh Hàng Phong khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt, hai mắt như đao, dừng ở trên người kẻ oán giận kia, lạnh lùng nói:
– Nơi này là Hồng Nguyệt thành, thái độ của ta chính là quy củ, người không phục có thể cút. Còn có, ngươi đã bị mất tư cách, cút ngay!
– Ngươi...
Kẻ vừa lên tiếng trách cứ kia tràn đầy giận dữ, tức đến trên quyền đầu gân xanh lộ ra. Hắn chính là tu vi ngũ tinh Vũ Tôn a, đặt ở bất luận một nơi nào trên đại lục, đều là tồn tại như thiên chi kiêu tử, dĩ nhiên bởi vì đối phương nhìn không vừa mắt bị hủy bỏ tư cách, điều cũng không tránh khỏi quá vô ý rồi.
Nhưng hắn giận mà không dám nói gì, cắn răng nghiến lợi nói:
– Được, được vậy chờ lôi đài thi đấu luận võ chọn rể chân chính bắt đầu, lại xem ai mới là lâu la.
Trong lúc nhất thời lại không người dám hỏi, ngược lại đám Vũ Hoàng cường giả đã không có tư cách đều mắng lớn lên. Hơn nữa đã mất đi tư cách, giận chó mắng mèo, Hồng Nguyệt thành cũng không có khả năng tại chỗ giết người.
Ninh Hàng Phong sau khi phán quyết người nọ mất đi tư cách, liền đối với tất cả mọi người chửi bậy và oán giận đều xem như không thấy, lẳng lặng chắp tay ở sau người, ngẩng đầu nhìn trời.
Vũ Tôn cường giả mỗi một người đều thấp thỏm trong lòng hướng phía Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu bay đi, thoáng cái đi vào hơn ba mươi người, cũng không thấy Ninh Hàng Phong xem ai không vừa mắt, lúc này mới từng người an tâm.
– Vẫn là bảo hiểm một chút mới tốt, ăn mặc anh tuấn chút chung quy sẽ không sai. Dù sao dáng vẻ là biểu hiện bên ngoài tinh thần nội tại của một người, ta phải triển lộ ra thẩm mỹ tình thú phong cách riêng và tu vi võ đạo tiềm lực vô cùng của mình.
Một gã Vũ Tôn thiếu niên để phòng ngừa vạn nhất, lấy ra một cái gương soi chải đầu, còn có hộp phấn trang điểm tu mi, đợi cho sửa soạn hài lòng, lúc này mới lòng tin mười phần hướng lên bầu trời bay đi.
Ninh Hàng Phong ánh mắt bao quát xuống dưới, trực tiếp chỉ vào hắn nói:
– Ngươi, có thể lăn đi!
– Cái, cái gì?
Thiếu niên kia cả giận nói:
– Vì sao? Cho ta một cái lý do, ta dáng dấp đẹp trai như vậy dĩ nhiên không cho ta đi vào, những người đó lớn lên so với trái dưa nứt giống nhau lại được tiến vào, chuyện này thật không công bằng.
Ninh Hàng Phong lạnh nhạt nói:
– Lý do sao, ta nhìn ngươi không vừa mắt.
Thiếu niên chán nản, giận không kềm được quát:
– Ngươi đây là đố kị anh tài, đố kị ta lớn lên xinh đẹp!
Ninh Hàng Phong nhướng mày, nói:
– Là ngươi tự mình cút đi, hay là để ta tiễn ngươi!
Khí tức trên người hắn hơi truyền ra, thiếu niên kia nhất thời sắc mặt đại biến, nhớ tới kết cục lúc trước của hai người Cát Thanh Phong, xanh mặt, ôm hận rời khỏi, không dám lỗ mãng.
Có thiếu niên này kinh lịch, tất cả mọi người đều cúi đầu, đạp bước đi lên lầu, sợ mình bị Ninh Hàng Phong nhìn trúng.
Đột nhiên bốn con Lân Mã thú lôi kéo long liễn từ đàng xa chạy tới, hà quang ở dưới chân rải ra, mênh mông mây trôi ở xung quanh liễn xa tụ tập lại, có vẻ trang nghiêm và thần thánh, phía trước đám đệ tử tuổi trẻ tuấn ngạn đều tự giác hướng ra hai bên thối lui, dừng chân mà ngắm nhìn.
Ngược lại không phải là nói bọn họ muốn thoái nhượng, chỉ là bốn con Lân Mã thú chạy chồm tốc độ quá nhanh, bốn con hợp lực đứng lên, ở bốn phía hình thành một cổ nhuệ khí vô kiên bất tồi, nếu không tránh ra mà nói tất nhiên trực tiếp đụng phải. Dám ở chỗ này lái xe rong ruổi nhất định là người của bản thân Hồng Nguyệt thành, đụng chết cũng sẽ không có người nhặt xác cho ngươi.
Nhưng vẫn như cũ có người tức giận bất bình, các loại tiếng mắng chửi vang lên bốn phía.
– Tất cả mọi người đi bộ mà đến, lại có người ra vẻ lái xe, chuyện này nói như thế nào?
– Ha hả, nhân gia chính là Hồng Nguyệt thành công tử, đứng đầu Đông Vực thất tinh, kỳ cục ngươi có thể làm gì được?
– Không thể làm sao, chỉ là nhìn không vừa mắt. Có bản lĩnh quần anh hội chính bọn hắn tự mở ra đi, nếu đã triệu tập người trong thiên hạ, phải tôn trọng mọi người, như vậy há lại là đạo đãi khách?
– Bọn họ nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi có thể cút đi, ngươi xem bọn hắn không vừa mắt, vẫn là chính ngươi tự cút đi, đây là nhân gia so với ngươi mạnh hơn, ai bảo nơi này là Hồng Nguyệt thành!
Nguyễn Tử Mậu cân nhắc một chút, mở miệng nói:
– Mười đạo Vũ Đế chi hồn hiện tại Hồng Nguyệt thành cũng không lấy ra được, nhưng ta có thể hứa hẹn, trong vòng năm năm tất sẽ cung cấp đầy đủ.
Thừa Hạo Miểu nhướng mày, không hài lòng nói:
– Năm năm? Năm năm hoa cúc vàng đều héo rồi, nhiều nhất ba năm, bằng không tiểu đệ chỉ có thể bằng vào thực lực tranh thủ làm con rể Hồng Nguyệt thành một lần.
Trong lòng Nguyễn Tử Mậu một trận tức giận, hắn cũng không phải là e ngại Thừa Hạo Miểu, mà là lần hôn sự này hắn nhìn quá nặng, phải bảo đảm vạn vô nhất thất, lúc này mới cắn răng nói:
– Được, ba năm thì ba năm.
– Thành giao!
Thừa Hạo Miểu tâm tình thật tốt, nhịn không được cười ha hả, hai người khác nghe được trong lòng một trận phiền muộn.
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng tiến vào Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, một hồi thiên hạ anh hào đi!
Rất nhanh, một chiếc long liễn xa từ trong tửu lâu lái ra, phía trước bốn con Lân Mã yêu thú cấp bậc Vũ Hoàng lôi kéo, trên không trung chậm rãi chạy đi, hướng phía Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu đi.
Lúc này Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu lại ở dưới mấy người điều khiển chậm rãi bay lên không, huyền phù ở trên bầu trời cao mấy trượng, chui thẳng vào đám mây, tựa như một mảnh tiên cảnh.
Phía dưới võ giả mỗi một người đều nhìn tới ngây người, mặc dù là người bản địa Hồng Nguyệt thành, cũng cực hiếm khi thấy được thắng cảnh dị tượng như vậy.
Thanh âm của Ninh Hàng Phong từ từ truyền đến, nói:
– Lần quần anh tụ hội này chính là bổn thành công tử Nguyễn Tử Mậu thiết lập, ý ở hội ngộ thiên hạ anh hào, luận võ luận đạo, kỳ vật cùng thưởng thức, tách khỏi tục thế. Do đó chỉ có anh hào mới có thể tham gia, hạng lâu la gì đó liền cút đi!
Phía dưới truyền đến các loại tiếng nghị luận, có người cao giọng hỏi:
– Xin hỏi đại nhân, như thế nào gọi là lâu la?
Ninh Hàng Phong nói:
– Kẻ nào tu vi không đạt Vũ tôn, đều là lâu la. Còn có, người khiến ta nhìn không vừa mắt, cũng là lâu la. Tất cả Vũ Tôn có thể thử nhập tràng, chỉ cần không bị ta điểm danh cút đi, liền có thể đi vào.
– Cái gì? Ngươi nhìn không vừa mắt cũng không thể tiến đến? Đây, đây là loại quy củ ở đâu vậy a?
Một cánh cửa Vũ Tôn, trên cơ bản đã chặt đứt ý niệm trong đầu của tuyệt đại đa số người, còn một quy củ nhìn không vừa mắt nữa, lập tức có người nổi lên oán giận.
Ninh Hàng Phong khóe miệng hiện ra một tia cười nhạt, hai mắt như đao, dừng ở trên người kẻ oán giận kia, lạnh lùng nói:
– Nơi này là Hồng Nguyệt thành, thái độ của ta chính là quy củ, người không phục có thể cút. Còn có, ngươi đã bị mất tư cách, cút ngay!
– Ngươi...
Kẻ vừa lên tiếng trách cứ kia tràn đầy giận dữ, tức đến trên quyền đầu gân xanh lộ ra. Hắn chính là tu vi ngũ tinh Vũ Tôn a, đặt ở bất luận một nơi nào trên đại lục, đều là tồn tại như thiên chi kiêu tử, dĩ nhiên bởi vì đối phương nhìn không vừa mắt bị hủy bỏ tư cách, điều cũng không tránh khỏi quá vô ý rồi.
Nhưng hắn giận mà không dám nói gì, cắn răng nghiến lợi nói:
– Được, được vậy chờ lôi đài thi đấu luận võ chọn rể chân chính bắt đầu, lại xem ai mới là lâu la.
Trong lúc nhất thời lại không người dám hỏi, ngược lại đám Vũ Hoàng cường giả đã không có tư cách đều mắng lớn lên. Hơn nữa đã mất đi tư cách, giận chó mắng mèo, Hồng Nguyệt thành cũng không có khả năng tại chỗ giết người.
Ninh Hàng Phong sau khi phán quyết người nọ mất đi tư cách, liền đối với tất cả mọi người chửi bậy và oán giận đều xem như không thấy, lẳng lặng chắp tay ở sau người, ngẩng đầu nhìn trời.
Vũ Tôn cường giả mỗi một người đều thấp thỏm trong lòng hướng phía Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu bay đi, thoáng cái đi vào hơn ba mươi người, cũng không thấy Ninh Hàng Phong xem ai không vừa mắt, lúc này mới từng người an tâm.
– Vẫn là bảo hiểm một chút mới tốt, ăn mặc anh tuấn chút chung quy sẽ không sai. Dù sao dáng vẻ là biểu hiện bên ngoài tinh thần nội tại của một người, ta phải triển lộ ra thẩm mỹ tình thú phong cách riêng và tu vi võ đạo tiềm lực vô cùng của mình.
Một gã Vũ Tôn thiếu niên để phòng ngừa vạn nhất, lấy ra một cái gương soi chải đầu, còn có hộp phấn trang điểm tu mi, đợi cho sửa soạn hài lòng, lúc này mới lòng tin mười phần hướng lên bầu trời bay đi.
Ninh Hàng Phong ánh mắt bao quát xuống dưới, trực tiếp chỉ vào hắn nói:
– Ngươi, có thể lăn đi!
– Cái, cái gì?
Thiếu niên kia cả giận nói:
– Vì sao? Cho ta một cái lý do, ta dáng dấp đẹp trai như vậy dĩ nhiên không cho ta đi vào, những người đó lớn lên so với trái dưa nứt giống nhau lại được tiến vào, chuyện này thật không công bằng.
Ninh Hàng Phong lạnh nhạt nói:
– Lý do sao, ta nhìn ngươi không vừa mắt.
Thiếu niên chán nản, giận không kềm được quát:
– Ngươi đây là đố kị anh tài, đố kị ta lớn lên xinh đẹp!
Ninh Hàng Phong nhướng mày, nói:
– Là ngươi tự mình cút đi, hay là để ta tiễn ngươi!
Khí tức trên người hắn hơi truyền ra, thiếu niên kia nhất thời sắc mặt đại biến, nhớ tới kết cục lúc trước của hai người Cát Thanh Phong, xanh mặt, ôm hận rời khỏi, không dám lỗ mãng.
Có thiếu niên này kinh lịch, tất cả mọi người đều cúi đầu, đạp bước đi lên lầu, sợ mình bị Ninh Hàng Phong nhìn trúng.
Đột nhiên bốn con Lân Mã thú lôi kéo long liễn từ đàng xa chạy tới, hà quang ở dưới chân rải ra, mênh mông mây trôi ở xung quanh liễn xa tụ tập lại, có vẻ trang nghiêm và thần thánh, phía trước đám đệ tử tuổi trẻ tuấn ngạn đều tự giác hướng ra hai bên thối lui, dừng chân mà ngắm nhìn.
Ngược lại không phải là nói bọn họ muốn thoái nhượng, chỉ là bốn con Lân Mã thú chạy chồm tốc độ quá nhanh, bốn con hợp lực đứng lên, ở bốn phía hình thành một cổ nhuệ khí vô kiên bất tồi, nếu không tránh ra mà nói tất nhiên trực tiếp đụng phải. Dám ở chỗ này lái xe rong ruổi nhất định là người của bản thân Hồng Nguyệt thành, đụng chết cũng sẽ không có người nhặt xác cho ngươi.
Nhưng vẫn như cũ có người tức giận bất bình, các loại tiếng mắng chửi vang lên bốn phía.
– Tất cả mọi người đi bộ mà đến, lại có người ra vẻ lái xe, chuyện này nói như thế nào?
– Ha hả, nhân gia chính là Hồng Nguyệt thành công tử, đứng đầu Đông Vực thất tinh, kỳ cục ngươi có thể làm gì được?
– Không thể làm sao, chỉ là nhìn không vừa mắt. Có bản lĩnh quần anh hội chính bọn hắn tự mở ra đi, nếu đã triệu tập người trong thiên hạ, phải tôn trọng mọi người, như vậy há lại là đạo đãi khách?
– Bọn họ nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi có thể cút đi, ngươi xem bọn hắn không vừa mắt, vẫn là chính ngươi tự cút đi, đây là nhân gia so với ngươi mạnh hơn, ai bảo nơi này là Hồng Nguyệt thành!