– Không thú vị!
Kiếm quang của Lý Vân Tiêu vừa chuyển, một đạo bạch sắc kiếm khí lớn cỡ gần trượng như là có linh tính, trên không trung cuồn cuộn nổi lên, đuổi theo Cốt Hồng kích chém đi.
– Phanh!
Một đao một kiếm lần thứ hai giao phong, đồng dạng là phụt ra vạn đạo kim quang, như là một vòng liệt dương hiện lên ở trên mặt biển.
Sắc mặt của Cốt Hồng trầm xuống, từ trước một kiếm kia liền có thể thấy được, kiếm ý của đối phương mạnh mẽ xa ở trên chính mình lý giải. Xem ra đích thật là có chút khinh thường hắn.
Lý Vân Tiêu lúc này vẫn là một tay bấm tay niệm thần chú, thần sắc bất động.
Cả người lộ ra một cổ “tĩnh” ý, cùng trên trường kiếm động hình thành đối lập, cả người phảng phất như đang dần dần dung nhập trên phiến hải vực này.
Loại “Tĩnh” này, lộ ra một cổ lực lượng kinh khủng, để Cốt Hồng cũng không nhịn được có chút nội tâm sợ hãi.
Kỳ thực nội tâm của Lý Vân Tiêu là một tòa hỏa sơn sóng ngầm bắt đầu khởi động, tùy thời có khả năng bộc phát ra, hắn hiện tại chỉ là áp chế chính mình trong lòng lửa giận, để tránh khỏi đối địch mất lý trí.
Đường Tâm cưới Khương Nhược Băng, trong đó nhất định ẩn hàm nội tình mà hắn không biết, cũng nhất định không biết là bản ý của Khương Nhược Băng.
Bên trong Địa Lão Thiên Hoang Khương Sở Nhiên vì cứu hắn mà chết, hôm nay gia quyến thê nữ bị người khi dễ, một cổ lửa giận vô biên không ngừng mà ở trong lòng thiêu đốt.
Như sương lạnh bao trùm mặt ngoài là gần phun trào nổi giận tâm tình.
Trên khuôn mặt băng hàn của hắn, dần dần hiện ra một tia ửng đỏ, như là huyết dịch dâng lên, trong tròng mắt hàn quang lóe lên, như là trong đêm đen nhánh đột nhiên soi sáng ra hai đạo sắc trời
Cốt Hồng cả người run lên, tuôn ra hàn mang bên trong, hắn càng có thể cảm nhận được đối phương vô biên lửa giận và lãnh ý, đồng thời trong lòng đi xuống trầm xuống, thầm hô lên:
– Không tốt!
– Chết đi!
Lý Vân Tiêu đột nhiên phun ra một chữ, toàn bộ hải thiên hơi bị trầm xuống, tất cả mọi người đều trong lòng chấn động.
Xa xa nam tử khôi ngô cũng là con ngươi mạnh mở, lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Xuy
– Xuy
– Xuy
Lý Vân Tiêu thoáng cái hóa ra ba đạo tàn ảnh, trên không trung đâm liền ba kiếm, mỗi một kiếm đều mang theo bất diệt kiếm ý, ở trong hải thiên nhộn nhạo mở ra.
Tàn ảnh bất diệt, chợt nhìn lại, dường như thân ngoại hóa thân.
Ba loại kiếm ý như là khổng tước xòe đuôi, bất chợt hợp nhất, một cổ hàn khí và kiếm ý trước nay chưa có ở trên Lãnh Kiếm Băng Sương ngưng tụ, một đạo tiếng kiếm minh xông thẳng lên chín từng mây.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
Một kiếm xẹt qua trời cao, chém toái trời cao
….
Vô biên hàn ý và sợ hãi trong sát na nảy lên trong lòng Cốt Hồng, sắc mặt hắn trong giây lát trở nên tái nhợt không gì sánh được, tất cả lực lượng vào giờ khắc này trong nháy mắt bốc cháy lên, cũng dám có giữ lại chút nào.
– Chân linh biến thân!
Ngay khi Lý Vân Tiêu khổng tước xòe đuôi, đánh ra tam kiếm kiếm ý, hắn đột nhiên kinh sợ thối lui, một trời cao phong cách cổ từ trong huyết mạch tuôn ra, như là nước sôi trào chảy khắp toàn thân.
Trên da phù văn cổ quái thoáng cái trở nên sáng trưng, đồng thời bày biện ra xích hồng sắc, phía sau hiện ra chân linh vân sanh hư ảnh, dần dần cùng hắn chồng chất lên nhau.
Hư ảnh dung nhập, phù văn thoáng cái tiêu thất, hóa thành chư sắc lân phiến bao trùm toàn thân.
– Tăng!
Phía sau bỗng nhiên mở ra hai cánh thuần trắng, mặt trên lông chim từng chiếc như đao mang, lộ ra hàn ý khiến kẻ khác hít thở không thông.
Theo thân thể biến hóa, trên mặt Cốt Hồng lộ ra vẻ dữ tợn thống khổ, trên trán đột xuất đám màu xám tro túi, tràn đầy toàn bộ đỉnh đầu.
Hư ảnh rốt cục toàn bộ dung nhập trong cơ thể, hắn mạnh mẽ mở hai tròng mắt, ánh mắt băng lãnh đến xương, dữ tợn nhìn chằm chằm kiếm ý lăng không mà đến, đâm rách trời cao kia.
Hai tay trực tiếp giao ở trước người, trên da lân phiến thoáng cái trở nên đỏ bừng, như là bốc cháy lên, sau lưng hai cánh cũng hóa thành xích sắc.
Toàn bộ trên người tản mát ra khí tức kinh khủng, chậm rãi ở sau người ngưng tụ thành một thanh đao hình đỏ bừng, hung hăng chém xuống.
– Thái Nguyên Chi Nhận!
Chém ra một đao, một đoàn chân nguyên khí xoáy tụ từ trên thân thể hắn nổ lên, loại sát khí bức bách lông mày và lông mi nhíu chặt hơi bị buông lỏng, cả người hắn tựa như cùng Đao Thần lâm thế, khí thế thoáng cái leo tới đỉnh phong
– Cạc cạc
Vô tận bầu trời trực tiếp chấn vỡ, toàn bộ hải thiên trở nên một mảnh hôn ám, dường như cuối thời phủ xuống.
Trong hỗn độn chỉ còn lại có đao mang kiếm khí, như là thái dương bạo liệt, vô số chùm tia sáng hướng về bốn phương tám hướng vọt tới, ở dưới loại lực lượng diệt thế vậy, tất cả mọi người cảm giác mình dị thường nhỏ bé và vô lực.
Giờ khắc này ở bắc hải ven biển, Định Thiên Thành, bên trong phủ thành chủ.
Lầu các quần lạc trang nghiêm, đứng vững ở trong trang viên xanh ngắt. Bốn phía phân bố mấy cái tụ linh trận to lớn, cuồn cuộn không ngừng đem linh khí thâu tóm đưa vào, cung cấp phủ đệ sử dụng.
Lúc này, toàn bộ trong phủ tuy rằng vẫn là linh khí dư thừa, lại là một mảnh tĩnh mịch, lộ ra cảm giác tà ma.
– Ngươi thật sự không muốn sống nữa? Ta đó là Thánh Vực Chấp Pháp Sử, ngươi giết ta mà nói, trong thiên hạ sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân.
Một tòa phủ đệ trong đại điện, một gã nam tử hoảng sợ không ngừng lui ra phía sau, hắn cả người là máu, trên da khắp nơi là hắc sắc hoa văn quỷ dị, không ngừng ăn mòn thân thể, thống khổ dị thường.
Nhưng sợ hãi lớn hơn lại là đến từ tên thanh niên nam tử lạnh lùng trước mắt, vẻ mặt tà ác hướng phía hắn từng bước tới gần, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, nói:
– Đến từ Thánh Vực, vậy không sai.
Thanh niên thân ảnh lóe lên, chỉ thấy một đạo hắc quang xẹt qua, sau một khắc liền xuất hiện ở trước mặt Chấp Pháp Sử, một chưởng đánh ra.
Chấp Pháp Sử hoảng hốt, biết trước mắt tên thanh niên nam tử này lợi hại, cắn răng liều mạng song quyền đánh ra, đánh thẳng trên người đối phương mấy chỗ yếu hại.
– Phanh!
Thân thể của thanh niên nam tử trực tiếp bị song quyền kình khí đánh xuyên qua, nhưng chỉ là tuôn ra một đoàn hắc viêm, sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng, mà một chưởng của hắn cũng bổ vào trong cơ thể của Chấp Pháp Sử.
Chấp Pháp Sử hoảng sợ trợn to tròng mắt, một cổ hắc khí lập tức lan tràn ra toàn thân hắn, cả người sắc mặt nhăn nhó một chút, lập tức trở nên ngây dại ra, sau đó dần dần xuất hiện dị thường, con ngươi trợn trừng lớn chậm rãi hiện lên vẻ yêu dị.
– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.
Thương thế trên người Chấp Pháp Sử thoáng cái khỏi hẳn đứng lên, trái lại thực lực càng tinh tiến một tầng, tại chỗ quỳ xuống, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Một bên đồng dạng cả người là máu Định Thiên Thành thành chủ, trực tiếp nhìn tới trợn mắt há hốc miệng.
Thanh niên nam tử khẽ cười nói:
– Không sai, ta hiện tại muốn biết toàn bộ tư liệu vể Thánh Vực ở trong đầu của ngươi.
Kiếm quang của Lý Vân Tiêu vừa chuyển, một đạo bạch sắc kiếm khí lớn cỡ gần trượng như là có linh tính, trên không trung cuồn cuộn nổi lên, đuổi theo Cốt Hồng kích chém đi.
– Phanh!
Một đao một kiếm lần thứ hai giao phong, đồng dạng là phụt ra vạn đạo kim quang, như là một vòng liệt dương hiện lên ở trên mặt biển.
Sắc mặt của Cốt Hồng trầm xuống, từ trước một kiếm kia liền có thể thấy được, kiếm ý của đối phương mạnh mẽ xa ở trên chính mình lý giải. Xem ra đích thật là có chút khinh thường hắn.
Lý Vân Tiêu lúc này vẫn là một tay bấm tay niệm thần chú, thần sắc bất động.
Cả người lộ ra một cổ “tĩnh” ý, cùng trên trường kiếm động hình thành đối lập, cả người phảng phất như đang dần dần dung nhập trên phiến hải vực này.
Loại “Tĩnh” này, lộ ra một cổ lực lượng kinh khủng, để Cốt Hồng cũng không nhịn được có chút nội tâm sợ hãi.
Kỳ thực nội tâm của Lý Vân Tiêu là một tòa hỏa sơn sóng ngầm bắt đầu khởi động, tùy thời có khả năng bộc phát ra, hắn hiện tại chỉ là áp chế chính mình trong lòng lửa giận, để tránh khỏi đối địch mất lý trí.
Đường Tâm cưới Khương Nhược Băng, trong đó nhất định ẩn hàm nội tình mà hắn không biết, cũng nhất định không biết là bản ý của Khương Nhược Băng.
Bên trong Địa Lão Thiên Hoang Khương Sở Nhiên vì cứu hắn mà chết, hôm nay gia quyến thê nữ bị người khi dễ, một cổ lửa giận vô biên không ngừng mà ở trong lòng thiêu đốt.
Như sương lạnh bao trùm mặt ngoài là gần phun trào nổi giận tâm tình.
Trên khuôn mặt băng hàn của hắn, dần dần hiện ra một tia ửng đỏ, như là huyết dịch dâng lên, trong tròng mắt hàn quang lóe lên, như là trong đêm đen nhánh đột nhiên soi sáng ra hai đạo sắc trời
Cốt Hồng cả người run lên, tuôn ra hàn mang bên trong, hắn càng có thể cảm nhận được đối phương vô biên lửa giận và lãnh ý, đồng thời trong lòng đi xuống trầm xuống, thầm hô lên:
– Không tốt!
– Chết đi!
Lý Vân Tiêu đột nhiên phun ra một chữ, toàn bộ hải thiên hơi bị trầm xuống, tất cả mọi người đều trong lòng chấn động.
Xa xa nam tử khôi ngô cũng là con ngươi mạnh mở, lộ ra vẻ khiếp sợ.
– Xuy
– Xuy
– Xuy
Lý Vân Tiêu thoáng cái hóa ra ba đạo tàn ảnh, trên không trung đâm liền ba kiếm, mỗi một kiếm đều mang theo bất diệt kiếm ý, ở trong hải thiên nhộn nhạo mở ra.
Tàn ảnh bất diệt, chợt nhìn lại, dường như thân ngoại hóa thân.
Ba loại kiếm ý như là khổng tước xòe đuôi, bất chợt hợp nhất, một cổ hàn khí và kiếm ý trước nay chưa có ở trên Lãnh Kiếm Băng Sương ngưng tụ, một đạo tiếng kiếm minh xông thẳng lên chín từng mây.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
Một kiếm xẹt qua trời cao, chém toái trời cao
….
Vô biên hàn ý và sợ hãi trong sát na nảy lên trong lòng Cốt Hồng, sắc mặt hắn trong giây lát trở nên tái nhợt không gì sánh được, tất cả lực lượng vào giờ khắc này trong nháy mắt bốc cháy lên, cũng dám có giữ lại chút nào.
– Chân linh biến thân!
Ngay khi Lý Vân Tiêu khổng tước xòe đuôi, đánh ra tam kiếm kiếm ý, hắn đột nhiên kinh sợ thối lui, một trời cao phong cách cổ từ trong huyết mạch tuôn ra, như là nước sôi trào chảy khắp toàn thân.
Trên da phù văn cổ quái thoáng cái trở nên sáng trưng, đồng thời bày biện ra xích hồng sắc, phía sau hiện ra chân linh vân sanh hư ảnh, dần dần cùng hắn chồng chất lên nhau.
Hư ảnh dung nhập, phù văn thoáng cái tiêu thất, hóa thành chư sắc lân phiến bao trùm toàn thân.
– Tăng!
Phía sau bỗng nhiên mở ra hai cánh thuần trắng, mặt trên lông chim từng chiếc như đao mang, lộ ra hàn ý khiến kẻ khác hít thở không thông.
Theo thân thể biến hóa, trên mặt Cốt Hồng lộ ra vẻ dữ tợn thống khổ, trên trán đột xuất đám màu xám tro túi, tràn đầy toàn bộ đỉnh đầu.
Hư ảnh rốt cục toàn bộ dung nhập trong cơ thể, hắn mạnh mẽ mở hai tròng mắt, ánh mắt băng lãnh đến xương, dữ tợn nhìn chằm chằm kiếm ý lăng không mà đến, đâm rách trời cao kia.
Hai tay trực tiếp giao ở trước người, trên da lân phiến thoáng cái trở nên đỏ bừng, như là bốc cháy lên, sau lưng hai cánh cũng hóa thành xích sắc.
Toàn bộ trên người tản mát ra khí tức kinh khủng, chậm rãi ở sau người ngưng tụ thành một thanh đao hình đỏ bừng, hung hăng chém xuống.
– Thái Nguyên Chi Nhận!
Chém ra một đao, một đoàn chân nguyên khí xoáy tụ từ trên thân thể hắn nổ lên, loại sát khí bức bách lông mày và lông mi nhíu chặt hơi bị buông lỏng, cả người hắn tựa như cùng Đao Thần lâm thế, khí thế thoáng cái leo tới đỉnh phong
– Cạc cạc
Vô tận bầu trời trực tiếp chấn vỡ, toàn bộ hải thiên trở nên một mảnh hôn ám, dường như cuối thời phủ xuống.
Trong hỗn độn chỉ còn lại có đao mang kiếm khí, như là thái dương bạo liệt, vô số chùm tia sáng hướng về bốn phương tám hướng vọt tới, ở dưới loại lực lượng diệt thế vậy, tất cả mọi người cảm giác mình dị thường nhỏ bé và vô lực.
Giờ khắc này ở bắc hải ven biển, Định Thiên Thành, bên trong phủ thành chủ.
Lầu các quần lạc trang nghiêm, đứng vững ở trong trang viên xanh ngắt. Bốn phía phân bố mấy cái tụ linh trận to lớn, cuồn cuộn không ngừng đem linh khí thâu tóm đưa vào, cung cấp phủ đệ sử dụng.
Lúc này, toàn bộ trong phủ tuy rằng vẫn là linh khí dư thừa, lại là một mảnh tĩnh mịch, lộ ra cảm giác tà ma.
– Ngươi thật sự không muốn sống nữa? Ta đó là Thánh Vực Chấp Pháp Sử, ngươi giết ta mà nói, trong thiên hạ sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân.
Một tòa phủ đệ trong đại điện, một gã nam tử hoảng sợ không ngừng lui ra phía sau, hắn cả người là máu, trên da khắp nơi là hắc sắc hoa văn quỷ dị, không ngừng ăn mòn thân thể, thống khổ dị thường.
Nhưng sợ hãi lớn hơn lại là đến từ tên thanh niên nam tử lạnh lùng trước mắt, vẻ mặt tà ác hướng phía hắn từng bước tới gần, khóe miệng nhếch lên cười nhạt, nói:
– Đến từ Thánh Vực, vậy không sai.
Thanh niên thân ảnh lóe lên, chỉ thấy một đạo hắc quang xẹt qua, sau một khắc liền xuất hiện ở trước mặt Chấp Pháp Sử, một chưởng đánh ra.
Chấp Pháp Sử hoảng hốt, biết trước mắt tên thanh niên nam tử này lợi hại, cắn răng liều mạng song quyền đánh ra, đánh thẳng trên người đối phương mấy chỗ yếu hại.
– Phanh!
Thân thể của thanh niên nam tử trực tiếp bị song quyền kình khí đánh xuyên qua, nhưng chỉ là tuôn ra một đoàn hắc viêm, sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng, mà một chưởng của hắn cũng bổ vào trong cơ thể của Chấp Pháp Sử.
Chấp Pháp Sử hoảng sợ trợn to tròng mắt, một cổ hắc khí lập tức lan tràn ra toàn thân hắn, cả người sắc mặt nhăn nhó một chút, lập tức trở nên ngây dại ra, sau đó dần dần xuất hiện dị thường, con ngươi trợn trừng lớn chậm rãi hiện lên vẻ yêu dị.
– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.
Thương thế trên người Chấp Pháp Sử thoáng cái khỏi hẳn đứng lên, trái lại thực lực càng tinh tiến một tầng, tại chỗ quỳ xuống, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Một bên đồng dạng cả người là máu Định Thiên Thành thành chủ, trực tiếp nhìn tới trợn mắt há hốc miệng.
Thanh niên nam tử khẽ cười nói:
– Không sai, ta hiện tại muốn biết toàn bộ tư liệu vể Thánh Vực ở trong đầu của ngươi.