Nam Phong Tuyền cùng Bạch Lăng Nguyệt đều biến sắc, nhanh chóng phân ra hai bên Xa Vưu, thần thái cảnh giác, chuẩn bị ra tay.
Lý Vân Tiêu thả người trở ra, bay tới chỗ Phi Nghê, cẩn thận kiểm tra thương thế của nàng.
Thân hình nàng vốn khô héo, hiện tại rất nhu nhuận, trên mặt đầy huyết sắc, tràn ngập sinh cơ.
Nhưng thân thể đã khôi phục, chẳng biết lúc nào có thể tỉnh.
Lý Vân Tiêu duỗi hai tay ôm lấy nàng, để tránh đám người Xa Vưu động thủ ảnh hưởng tới thân thể nàng. Nhưng đột nhiên một dạo thiên phượng nguyên quang từ trong mi tâm Phi Nghê hiển hiện ra, hóa ra phượng ảnh, “Phanh” một tiếng đẩy hắn đi.
Lý Vân Tiêu không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, như vậy xem ra Phi Nghê hơn phân nửa là không có việc gì. Hắn nếm thử thu nàng vào trong Giới Thần Bi, lại có lực lượng gì đó ngăn lại, thu cũng thu không được, chuyển cũng chuyển bất động, Lý Vân Tiêu đành phải thủ hộ bên cạnh nàng.
Giờ phút này trong lòng của hắn đột nhiên khẽ động, nhìn qua phương xa, toàn thân Long Thiên Miểu khô quắt, thân thể và ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, hắn nằm trên đất như cá chết, nhìn qua hắn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, mặc kệ người này.
Bị Ma Chủ Phổ cưỡng ép rút sạch long nguyên phượng quang, thực lực của Long Thiên Miểu trực tiếp từ siêu phàm nhập thánh ngã xuống, loại cảnh giới này hạ thấp, trọn đời khó khôi phục, Thiên Võ Giới sẽ không còn truyền thuyết kẻ này nữa.
Hắc Vũ Hộ nhìn chằm chằm Xa Vưu một hồi, chậm rãi nói ra:
– Bằng hữu, ta không biết ngươi là người phương nào, nhưng đứng đối lập với ta, chính là đối lập với Thánh Vực, là đối lập với người trong thiên hạ, ngươi nghĩ kỹ chưa?
Xa Vưu nhướng mày, nói:
– Nói nhảm thật nhiều, còn không mau đánh nhau đi, được rồi, lát nữa đánh cho ngươi không nói nữa là được.
Nam Phong Tuyền cười nói:
– Hắc Vũ Hộ đại nhân, người nọ ngu xuẩn quá, đánh nát đầu của hắn đi.
Ánh mắt Xa Vưu phát lạnh, quát:
– Nát con em ngươi, chết!
Ở chung với Lý Vân Tiêu đã lâu, những câu du côn học không ít, khẽ quát một tiếng, thân ảnh “Phanh” một tiếng biến mất tại chỗ.
Nam Phong Tuyền sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy long uy mênh mông bao phủ thiên địa, giống như núi cao oanh kích tới.
Vi Thanh cùng La Thanh Vân đều kinh hãi, long uy như thế này hoàn toàn không dưới Long Thiên Miểu.
Hai người đều có tâm tư như nhau, chẳng lẽ trừ bọn họ, còn có người có thập giai Chân Linh chi huyết?
Nam Phong Tuyền mặc dù cả kinh không loạn, đạp mạnh một cái, thân thể làm tư thái uốn éo, sau đó đột nhiên bắn tới, lăng không vỗ mạnh.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài đạo lôi quang, bày ra ánh sáng màu xanh nhạt, một cơn giống đánh thẳng xuống.
Ầm ầm!
Dưới cơn giông này, ngưng tụ thành lôi điện phong bạo, không ngừng đánh xuống.
Xa Vưu không bay nữa, trong khoảnh khắc hiện thân đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Cả lôi hải nổ tung, bắn ra bốn phương tám hướng.
Phanh!
Nam Phong Tuyền chính diện đón đở một quyền, lòng bàn tay truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt, thân thể bị đánh bay. Hai cánh tay bị long uy bao phủ, ống tay áo bắn ra ngoài, lộ ra hai cánh tay trắng noãn.
Sau khi Xa Vưu đánh ra một kích, hắn trực tiếp lăng không một trảo, dưới lòng bàn tay mang theo vòng xoáy mạnh mẽ áp qua, quay người đánh ra phía sau.
Ầm ầm!
Tiếng nổ đầy trời, không gian trở nên phiêu hốt bất định, thân ảnh Bạch Lăng Nguyệt bay ra phía sau, bay mấy trăm trượng mới dừng lại.
– Siêu phàm nhập thánh!
Tất cả mọi người cả kinh, một chiêu đánh lui cửu tinh đỉnh phong, là siêu phàm nhập thánh không thể nghi ngờ!
Sắc mặt Xa Vưu trầm xuống, khẽ nói:
– Có thể ngăn cản một kích của ta, tiểu côn trùng cũng có chút năng lực nha, đến đến, lại đến thử xem, nhìn xem ta có thể chém ngươi hay không?
Nam Phong Tuyền và Lăng Bạch Nguyệt sắc mặt đại biến, làm sao dám lên.
Hắc Vũ Hộ nói:
– Hai ngươi đi bắt đám chung quanh, kẻ không theo giết không tha!
Sắc mặt của hắn băng hàn, giờ phút này tình huống đột biến, đã không thể từ từ xử lý vấn đề, nếu hiện tại lại sinh ra dị biến thì quá phiền toái.
– Vâng!
Bạch Lăng Nguyệt ứng một tiếng, liền muốn bay đi.
Đột nhiên một đạo kiếm quang lăng không chém xuống, dị thường rất nhanh, hắn đột nhiên cả kinh né qua, tóc dài phiêu đãng.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nhìn qua Bắc Quyển Cổn Nam đang khiêu khích.
– Hừ!
Lăng Bạch Nguyệt cầm quạt lông liền phi thân rời đi, nói:
– Nam Phong Tuyền, quét dọn chiến trường giao cho ngươi.
Trên mặt Nam Phong Tuyền bất mãn, la hét, nói:
– Tần Xuyên, còn không mau lên!
– Vâng!
Tần Xuyên giờ phút này thân phận thấp nhất, hoàn toàn chính là vai phụ, hai tay đánh ấn quyết, Nam Phong Tuyền cầm long cân, chúng hóa thành tấm lưới rậm rạp.
Trong tay hắn đột nhiên có kiếm khí bắn ra, nhanh chóng chém vỡ tấm lưới, ngưng tụ thành mấy chục tấm lưới nhỏ chụp vào mọi người.
– Cái gì? Chúng ta cũng bị bắt?
Đám võ giả ở xa tức giận không ít, nhìn qua tấm lưới đầy trời, muốn ra tay kháng cự, lại bất đắc dĩ bị lực lượng áp chế.
Vi Thanh nói:
– Chư vị không cần sợ hãi, tất cả mọi người theo ta đi Thánh Vực một chuyến, tất nhiên sẽ dùng lễ đối đãi.
Hàn Quân Đình hừ lạnh nói:
– Cái lễ này chúng ta không chịu nổi đâu.
Còn lại chi nhân cũng lộ ra vẻ bất mãn, nhưng bất đắc dĩ kẻ yếu không có nhân quyền, chỉ có thể nén giận.
Hừ!
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong lạnh như băng, hào quang trong tay lóe lên, chém nát long cân bay tới.
Trong cường giả siêu phàm nhập thánh, cũng chỉ có Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên thương thế quá nặng, bị cái kia lưới rơi vào người.
Hai người sắc mặt âm trầm, trong mắt phun ra lửa.
Tần Xuyên bị bọn họ nhìn toàn thân phát run, trên trán toát mồ hôi lạnh, bị hai gã phong hào Võ Đế mang thù, bản thân mình hỏng bét.
Còn lại nhao nhao ra tay, đánh nát long cân, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Có người không tuân, giết!
Tần Xuyên run rẩy, tuy dùng thực lực của hắn, đủ để chém giết đám cường giả đang mang thương thế, nhưng mà bọn họ là một đám cường giả danh chấn thiên hạ, chỉ khí tràng đã làm hắn khó sinh ra sát tâm.
– Hừ, giết?
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, trong tay bắn ra một đạo kiếm quang, thuấn di trên bắn thẳng vào Vi Thanh!
Vi Thanh kinh hãi, ứng thân trở ra.
Tần Xuyên nhướng mày, đám tiền bối võ đạo ở đây hắn không dám ra tay, nhưng đối phó với Lý Vân Tiêu lại phi thường tích cực, phẫn nộ quát:
– Lý Vân Tiêu, không được vô lễ!
Liền cầm kiếm lao tới!
Phanh!
Hai đạo kiếm quang đan vào nhau, dư âm ảnh hưởng và khí lãng bắn ra ngoài.
Tần Xuyên trực tiếp không địch lại, lùi lại vài bước, vẻ mặt âm trầm.
– Tần Xuyên, ngươi xảy ra chuyện gì?
Nam Phong Tuyền tức giận nói:
– Ngươi là tiểu bối có thiên tư nhất trong Thánh Vực, ta còn tưởng rằng ngươi là nhân tài mới xuất hiện, là vô địch trong thế hệ trẻ đấy.
Tần Xuyên cười khổ nói:
– Nam Phong Tuyền đại nhân, người trước mặt là đệ nhất nhân thế hệ trẻ hàng thật giá thật đấy.
– Ah?
Nam Phong Tuyền hai tay hợp lại, mặt đầy ánh sáng, thẹn thùng nói:
– Tiểu suất ca, ngươi l thần tượng của ta, ta tại Thánh Vực mỗi ngày nghe truyền thuyết của ngươi, đã sớm muốn tìm gặp chân thân của ngươi.
Lý Vân Tiêu thả người trở ra, bay tới chỗ Phi Nghê, cẩn thận kiểm tra thương thế của nàng.
Thân hình nàng vốn khô héo, hiện tại rất nhu nhuận, trên mặt đầy huyết sắc, tràn ngập sinh cơ.
Nhưng thân thể đã khôi phục, chẳng biết lúc nào có thể tỉnh.
Lý Vân Tiêu duỗi hai tay ôm lấy nàng, để tránh đám người Xa Vưu động thủ ảnh hưởng tới thân thể nàng. Nhưng đột nhiên một dạo thiên phượng nguyên quang từ trong mi tâm Phi Nghê hiển hiện ra, hóa ra phượng ảnh, “Phanh” một tiếng đẩy hắn đi.
Lý Vân Tiêu không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, như vậy xem ra Phi Nghê hơn phân nửa là không có việc gì. Hắn nếm thử thu nàng vào trong Giới Thần Bi, lại có lực lượng gì đó ngăn lại, thu cũng thu không được, chuyển cũng chuyển bất động, Lý Vân Tiêu đành phải thủ hộ bên cạnh nàng.
Giờ phút này trong lòng của hắn đột nhiên khẽ động, nhìn qua phương xa, toàn thân Long Thiên Miểu khô quắt, thân thể và ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, hắn nằm trên đất như cá chết, nhìn qua hắn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, mặc kệ người này.
Bị Ma Chủ Phổ cưỡng ép rút sạch long nguyên phượng quang, thực lực của Long Thiên Miểu trực tiếp từ siêu phàm nhập thánh ngã xuống, loại cảnh giới này hạ thấp, trọn đời khó khôi phục, Thiên Võ Giới sẽ không còn truyền thuyết kẻ này nữa.
Hắc Vũ Hộ nhìn chằm chằm Xa Vưu một hồi, chậm rãi nói ra:
– Bằng hữu, ta không biết ngươi là người phương nào, nhưng đứng đối lập với ta, chính là đối lập với Thánh Vực, là đối lập với người trong thiên hạ, ngươi nghĩ kỹ chưa?
Xa Vưu nhướng mày, nói:
– Nói nhảm thật nhiều, còn không mau đánh nhau đi, được rồi, lát nữa đánh cho ngươi không nói nữa là được.
Nam Phong Tuyền cười nói:
– Hắc Vũ Hộ đại nhân, người nọ ngu xuẩn quá, đánh nát đầu của hắn đi.
Ánh mắt Xa Vưu phát lạnh, quát:
– Nát con em ngươi, chết!
Ở chung với Lý Vân Tiêu đã lâu, những câu du côn học không ít, khẽ quát một tiếng, thân ảnh “Phanh” một tiếng biến mất tại chỗ.
Nam Phong Tuyền sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy long uy mênh mông bao phủ thiên địa, giống như núi cao oanh kích tới.
Vi Thanh cùng La Thanh Vân đều kinh hãi, long uy như thế này hoàn toàn không dưới Long Thiên Miểu.
Hai người đều có tâm tư như nhau, chẳng lẽ trừ bọn họ, còn có người có thập giai Chân Linh chi huyết?
Nam Phong Tuyền mặc dù cả kinh không loạn, đạp mạnh một cái, thân thể làm tư thái uốn éo, sau đó đột nhiên bắn tới, lăng không vỗ mạnh.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vài đạo lôi quang, bày ra ánh sáng màu xanh nhạt, một cơn giống đánh thẳng xuống.
Ầm ầm!
Dưới cơn giông này, ngưng tụ thành lôi điện phong bạo, không ngừng đánh xuống.
Xa Vưu không bay nữa, trong khoảnh khắc hiện thân đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Cả lôi hải nổ tung, bắn ra bốn phương tám hướng.
Phanh!
Nam Phong Tuyền chính diện đón đở một quyền, lòng bàn tay truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt, thân thể bị đánh bay. Hai cánh tay bị long uy bao phủ, ống tay áo bắn ra ngoài, lộ ra hai cánh tay trắng noãn.
Sau khi Xa Vưu đánh ra một kích, hắn trực tiếp lăng không một trảo, dưới lòng bàn tay mang theo vòng xoáy mạnh mẽ áp qua, quay người đánh ra phía sau.
Ầm ầm!
Tiếng nổ đầy trời, không gian trở nên phiêu hốt bất định, thân ảnh Bạch Lăng Nguyệt bay ra phía sau, bay mấy trăm trượng mới dừng lại.
– Siêu phàm nhập thánh!
Tất cả mọi người cả kinh, một chiêu đánh lui cửu tinh đỉnh phong, là siêu phàm nhập thánh không thể nghi ngờ!
Sắc mặt Xa Vưu trầm xuống, khẽ nói:
– Có thể ngăn cản một kích của ta, tiểu côn trùng cũng có chút năng lực nha, đến đến, lại đến thử xem, nhìn xem ta có thể chém ngươi hay không?
Nam Phong Tuyền và Lăng Bạch Nguyệt sắc mặt đại biến, làm sao dám lên.
Hắc Vũ Hộ nói:
– Hai ngươi đi bắt đám chung quanh, kẻ không theo giết không tha!
Sắc mặt của hắn băng hàn, giờ phút này tình huống đột biến, đã không thể từ từ xử lý vấn đề, nếu hiện tại lại sinh ra dị biến thì quá phiền toái.
– Vâng!
Bạch Lăng Nguyệt ứng một tiếng, liền muốn bay đi.
Đột nhiên một đạo kiếm quang lăng không chém xuống, dị thường rất nhanh, hắn đột nhiên cả kinh né qua, tóc dài phiêu đãng.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nhìn qua Bắc Quyển Cổn Nam đang khiêu khích.
– Hừ!
Lăng Bạch Nguyệt cầm quạt lông liền phi thân rời đi, nói:
– Nam Phong Tuyền, quét dọn chiến trường giao cho ngươi.
Trên mặt Nam Phong Tuyền bất mãn, la hét, nói:
– Tần Xuyên, còn không mau lên!
– Vâng!
Tần Xuyên giờ phút này thân phận thấp nhất, hoàn toàn chính là vai phụ, hai tay đánh ấn quyết, Nam Phong Tuyền cầm long cân, chúng hóa thành tấm lưới rậm rạp.
Trong tay hắn đột nhiên có kiếm khí bắn ra, nhanh chóng chém vỡ tấm lưới, ngưng tụ thành mấy chục tấm lưới nhỏ chụp vào mọi người.
– Cái gì? Chúng ta cũng bị bắt?
Đám võ giả ở xa tức giận không ít, nhìn qua tấm lưới đầy trời, muốn ra tay kháng cự, lại bất đắc dĩ bị lực lượng áp chế.
Vi Thanh nói:
– Chư vị không cần sợ hãi, tất cả mọi người theo ta đi Thánh Vực một chuyến, tất nhiên sẽ dùng lễ đối đãi.
Hàn Quân Đình hừ lạnh nói:
– Cái lễ này chúng ta không chịu nổi đâu.
Còn lại chi nhân cũng lộ ra vẻ bất mãn, nhưng bất đắc dĩ kẻ yếu không có nhân quyền, chỉ có thể nén giận.
Hừ!
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong lạnh như băng, hào quang trong tay lóe lên, chém nát long cân bay tới.
Trong cường giả siêu phàm nhập thánh, cũng chỉ có Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên thương thế quá nặng, bị cái kia lưới rơi vào người.
Hai người sắc mặt âm trầm, trong mắt phun ra lửa.
Tần Xuyên bị bọn họ nhìn toàn thân phát run, trên trán toát mồ hôi lạnh, bị hai gã phong hào Võ Đế mang thù, bản thân mình hỏng bét.
Còn lại nhao nhao ra tay, đánh nát long cân, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Có người không tuân, giết!
Tần Xuyên run rẩy, tuy dùng thực lực của hắn, đủ để chém giết đám cường giả đang mang thương thế, nhưng mà bọn họ là một đám cường giả danh chấn thiên hạ, chỉ khí tràng đã làm hắn khó sinh ra sát tâm.
– Hừ, giết?
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, trong tay bắn ra một đạo kiếm quang, thuấn di trên bắn thẳng vào Vi Thanh!
Vi Thanh kinh hãi, ứng thân trở ra.
Tần Xuyên nhướng mày, đám tiền bối võ đạo ở đây hắn không dám ra tay, nhưng đối phó với Lý Vân Tiêu lại phi thường tích cực, phẫn nộ quát:
– Lý Vân Tiêu, không được vô lễ!
Liền cầm kiếm lao tới!
Phanh!
Hai đạo kiếm quang đan vào nhau, dư âm ảnh hưởng và khí lãng bắn ra ngoài.
Tần Xuyên trực tiếp không địch lại, lùi lại vài bước, vẻ mặt âm trầm.
– Tần Xuyên, ngươi xảy ra chuyện gì?
Nam Phong Tuyền tức giận nói:
– Ngươi là tiểu bối có thiên tư nhất trong Thánh Vực, ta còn tưởng rằng ngươi là nhân tài mới xuất hiện, là vô địch trong thế hệ trẻ đấy.
Tần Xuyên cười khổ nói:
– Nam Phong Tuyền đại nhân, người trước mặt là đệ nhất nhân thế hệ trẻ hàng thật giá thật đấy.
– Ah?
Nam Phong Tuyền hai tay hợp lại, mặt đầy ánh sáng, thẹn thùng nói:
– Tiểu suất ca, ngươi l thần tượng của ta, ta tại Thánh Vực mỗi ngày nghe truyền thuyết của ngươi, đã sớm muốn tìm gặp chân thân của ngươi.