– Ta tận lực!
Tiền Đa Đa nỗ lực áp chế nội tâm gợn sóng của mình, đem viên thuốc kia thu cẩn thận. Lúc này mới không nhanh không chậm trở lại vị trí của mình, hai tay ôm ngực đứng thẳng, hai mắt khép hờ, để bất luận người nào cũng không nhìn ra vẻ mặt của hắn.
Đột nhiên trên bầu trời nhanh chóng lái tới một chiếc Thanh Lang chiến xa, mặt trên đột nhiên truyền xuống một tiếng rít gào.
– Hóa ra là các ngươi! Tặc đảm thật lớn, dám triển khai bí pháp đem linh khí chu vi ngàn dặm toàn bộ trộm đi! Để Không Thiền tông chúng ta sừng sững mấy ngàn năm trên Tề Vân Sơn hoàn toàn không có linh khí! Thật đáng chết!
Lý Vân Tiêu sững sờ, không nghĩ tới nhanh như vậy thì có người tìm tới cửa. Hắn cười to nói:
– Cái gì Không Thiền tông, chưa từng nghe tới. Nếu như các ngươi không còn linh khí, không bằng mang theo môn nhân toàn bộ nương nhờ vào Viêm Vũ Thành ta, bảo đảm tài nguyên tu luyện của các ngươi so với trước kia thoải mái hơn không chỉ gấp mười lần!
Trên chiến xa nhất thời bốc lên một trung niên nam tử, mặt đầy giận dữ quát:
– Mau chóng trả linh khí lại đây, bằng không trực tiếp diệt Viêm Vũ Thành của ngươi!
Con ngươi của nam tử này đột nhiên co rút, vốn cho rằng chỉ là thành nhỏ của phàm tục, nhưng vừa nhìn xuống dưới, dĩ nhiên có hơn bốn ngàn võ giả, tuy rằng tu vi phổ biến không cao, nhưng vẫn làm hắn sợ hết hồn. Loại trận thế này, hầu như có thể san bằng một môn phái nhỏ. Lúc nào Viêm Vũ Thành nắm giữ thực lực bực này?
– Làm càn!
Trên người Lý Vân Tiêu có một trận nguyên khí bạo động, lạnh lùng quát lên:
– Dám nói diệt Viêm Vũ Thành ta, niệm tình ngươi sơ phạm, trong ba tức cút cho ta, bằng không liền vĩnh cửu lưu lại!
Người trung niên trên chiến xa biến sắc, cả giận nói:
– Một tên tiểu bối chỉ là cửu tinh Võ sư, không biết phân biệt! Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại giết một người răn trăm người!
Hắn đột nhiên bấm quyết, trên Thanh Lang chiến xa nhất thời bốc lên một đạo hào quang màu xanh, phảng phất như một con sói, bỗng nhiên từ trên không trung rơi xuống.
Thanh Lang chiến xa chính là chiến khí cấp bốn, bản thân liền có năng lực công kích, chỉ cần dùng pháp quyết khống chế liền được. Cái này cũng là nguyên nhân Huyền Phù Chiến Xa cực kỳ quý giá, tương đương với một đại pháo di động.
Trần Đại Sinh cùng Hồng Binh đang muốn ra tay, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng làm cái thủ thế ngăn lại. Hắn chậm rãi rút Hổ Nha Kiếm ra, ánh kiếm lấp lóe, nhất thời bảo kiếm hóa thành mãnh hổ màu máu, rít gào một tiếng xung kích lên.
– Hổ Nha Kiếm, Hổ Khiếu Chấn Sơn Lâm!
Hư ảnh Thanh Lang kia ở dưới mãnh hổ rít gào xung kích bị đánh tan ra, hư ảnh mãnh hổ không tiêu tan, tiếp tục hướng chiến xa phóng đi.
– Cái gì?
Trung niên nam tử kia giật nảy cả mình, một tên tiểu bối chỉ là Võ sư, làm sao có khả năng phá tan một kích của chiến xa, hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, một tay phất ra, nhất thời một đạo chưởng lực ở trên không trung ngưng tụ thành hình, mạnh mẽ hướng về mãnh hổ ép xuống.
– Hừ, chỉ là nhất tinh Vũ Quân, cũng dám đến Viêm Vũ Thành ta làm càn!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu dần dần lạnh xuống, Ngũ Hành Đỉnh ở trên tay phải chậm rãi biến ảo ra, bị hắn tiện tay ném ra ngoài, quát khẽ:
– Tử Khí Đông Lai, đỉnh trấn Càn Khôn!
Tử đỉnh bay về phía không trung, đánh vào chưởng phong to lớn của nam tử này, vọt thẳng mà qua, ở trên không trung cấp tốc biến lớn, trên thân đỉnh hiện ra từng đạo từng đạo hào quang năm màu, như nụ hoa trong nháy mắt tỏa ra, ánh sáng ngưng tụ không tiêu tan, hướng trung niên nam tử kia bao phủ tới.
Chi!
Trung niên nam tử kia hoàn toàn biến sắc, hít vào ngụm khí lạnh, ngơ ngác thất thanh nói:
– Lực lượng Ngũ hành, dĩ nhiên là Huyền Binh cấp năm ẩn chứa Ngũ hành đạo quả! Ngươi chỉ là Võ sư, làm sao có khả năng nắm giữ Huyền khí cấp năm như vậy!
Hắn không có thời gian ngẫm nghĩ, vội vàng rút ra một thanh quang đao, trong nháy mắt giải phong, mạnh mẽ chém ra một đao. Nhất thời một đạo hào quang màu vàng cắt phá trời cao, trực tiếp chém ra lực lượng Ngũ hành, toàn bộ không trung là một mảnh kim quang lấp loé.
Dù sao chỉ là tử đỉnh ẩn chứa ánh sáng Ngũ hành, cũng không phải một tên Vũ Vương triển khai, uy lực vẫn là cực kỳ có hạn. Trung niên nam tử kia một đao chém phá hào quang năm màu, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Loại lực lượng Ngũ hành này nếu là Vũ Vương cường giả triển khai ra, hắn căn bản không phải một chiêu chi địch!
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, quyết ấn trong tay nhanh chóng triển khai lên, Ngũ Hành Đỉnh này lần thứ hai biến lớn mấy lần, màu tím vờn quanh, ánh sáng ngũ sắc lan tràn, phảng phất như một ngọn núi nhỏ nhanh chóng bay thẳng đến chiến xa.
Tử đỉnh ở trên không trung còn đang không ngừng lớn lên, che kín bầu trời, toàn bộ bầu trời chỉ nhìn thấy một đoàn màu tím, nhanh chóng di động.
– Người điên! Bảo bối như vậy, dĩ nhiên dùng để va chạm!
Trung niên nam tử kia nổi giận gầm lên một tiếng, đối với hành vi phung phí của trời của Lý Vân Tiêu cực kỳ bất mãn. Nhưng hắn lại không dám va chạm, va hỏng chiến xa rồi trở lại không cách nào báo cáo kết quả không nói, tử đỉnh khổng lồ như thế đụng tới, sợ là mình cũng không chịu nổi. Nhất thời đánh vào trên chiến xa vài đạo quyết ấn, Thanh Lang chiến xa xoay người một cái liền muốn hướng xa xa chạy như bay.
– Hừ, muốn chạy trốn. Cho ngươi thời gian lăn, ngươi không lăn, hiện tại liền đứng lại cho ta!
Trên người Lý Vân Tiêu đột nhiên có vài đạo ánh vàng lấp lóe, pháp quyết phức tạp ở trong tay không ngừng hiện lên, mỗi một triển khai ra lần quyết ấn, không trung dường như có lực lượng nào đó bị dẫn dắt.
Cuối cùng một đạo pháp ấn kim sắc ngưng tụ ở trong tay, mạnh mẽ vỗ ra.
– Đại nhật kim quang kiếm, diệt cho ta!
Thời điểm hắn đánh ra quyết ấn cuối cùng kia, trong hư không phảng phất hiện ra đạo đạo ánh vàng, đầy trời kim quang điểm điểm, không biết từ chỗ nào mà đến, đột nhiên hóa thành vạn đạo kim quang, nhanh chóng ở trên không trung ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn màu vàng óng, hướng chiến xa chém xuống.
Oanh…
Đại kiếm màu vàng cắt phá trời cao, trực tiếp đánh vào trên Thanh Lang chiến xa, tuôn ra ánh vàng chói mắt mãnh liệt. Thế kiếm kia dĩ nhiên không giảm xuyên thấu mà qua, nhanh chóng tiêu tan ở chân trời. Mà Thanh Lang chiến xa bị đại kiếm chém xuống nhất thời tuôn ra tiếng nổ vang, ở trên không trung nổ tung.
Chi!
Uy thế của một kiếm, dĩ nhiên chém bạo chiến xa cấp bốn!
Trong nháy mắt chiến xa nổ tung, tên Vũ Quân cường giả kia cũng bị năng lượng khổng lồ xung kích, phun ra một ngụm máu tươi, theo chiến xa cùng rơi xuống.
– Lần này xem ngươi còn bất tử! Tử Khí Đông Lai, đỉnh trấn Càn Khôn, trấn cho ta!
Lý Vân Tiêu biến hóa mấy cái thủ quyết, chiếc đỉnh lớn màu tím trên không trung kịch liệt thu nhỏ lại, nhanh chóng hướng về Vũ Quân kia trấn áp xuống.
Oanh…
Tốc độ đại đỉnh vượt xa tốc độ người kia rơi xuống, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một đạo Tử Ảnh lướt qua, liền nghe ầm một tiếng ép xuống, ở phía trước quảng trường chấn động ra lượng lớn bụi bậm.
Tiền Đa Đa nỗ lực áp chế nội tâm gợn sóng của mình, đem viên thuốc kia thu cẩn thận. Lúc này mới không nhanh không chậm trở lại vị trí của mình, hai tay ôm ngực đứng thẳng, hai mắt khép hờ, để bất luận người nào cũng không nhìn ra vẻ mặt của hắn.
Đột nhiên trên bầu trời nhanh chóng lái tới một chiếc Thanh Lang chiến xa, mặt trên đột nhiên truyền xuống một tiếng rít gào.
– Hóa ra là các ngươi! Tặc đảm thật lớn, dám triển khai bí pháp đem linh khí chu vi ngàn dặm toàn bộ trộm đi! Để Không Thiền tông chúng ta sừng sững mấy ngàn năm trên Tề Vân Sơn hoàn toàn không có linh khí! Thật đáng chết!
Lý Vân Tiêu sững sờ, không nghĩ tới nhanh như vậy thì có người tìm tới cửa. Hắn cười to nói:
– Cái gì Không Thiền tông, chưa từng nghe tới. Nếu như các ngươi không còn linh khí, không bằng mang theo môn nhân toàn bộ nương nhờ vào Viêm Vũ Thành ta, bảo đảm tài nguyên tu luyện của các ngươi so với trước kia thoải mái hơn không chỉ gấp mười lần!
Trên chiến xa nhất thời bốc lên một trung niên nam tử, mặt đầy giận dữ quát:
– Mau chóng trả linh khí lại đây, bằng không trực tiếp diệt Viêm Vũ Thành của ngươi!
Con ngươi của nam tử này đột nhiên co rút, vốn cho rằng chỉ là thành nhỏ của phàm tục, nhưng vừa nhìn xuống dưới, dĩ nhiên có hơn bốn ngàn võ giả, tuy rằng tu vi phổ biến không cao, nhưng vẫn làm hắn sợ hết hồn. Loại trận thế này, hầu như có thể san bằng một môn phái nhỏ. Lúc nào Viêm Vũ Thành nắm giữ thực lực bực này?
– Làm càn!
Trên người Lý Vân Tiêu có một trận nguyên khí bạo động, lạnh lùng quát lên:
– Dám nói diệt Viêm Vũ Thành ta, niệm tình ngươi sơ phạm, trong ba tức cút cho ta, bằng không liền vĩnh cửu lưu lại!
Người trung niên trên chiến xa biến sắc, cả giận nói:
– Một tên tiểu bối chỉ là cửu tinh Võ sư, không biết phân biệt! Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại giết một người răn trăm người!
Hắn đột nhiên bấm quyết, trên Thanh Lang chiến xa nhất thời bốc lên một đạo hào quang màu xanh, phảng phất như một con sói, bỗng nhiên từ trên không trung rơi xuống.
Thanh Lang chiến xa chính là chiến khí cấp bốn, bản thân liền có năng lực công kích, chỉ cần dùng pháp quyết khống chế liền được. Cái này cũng là nguyên nhân Huyền Phù Chiến Xa cực kỳ quý giá, tương đương với một đại pháo di động.
Trần Đại Sinh cùng Hồng Binh đang muốn ra tay, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng làm cái thủ thế ngăn lại. Hắn chậm rãi rút Hổ Nha Kiếm ra, ánh kiếm lấp lóe, nhất thời bảo kiếm hóa thành mãnh hổ màu máu, rít gào một tiếng xung kích lên.
– Hổ Nha Kiếm, Hổ Khiếu Chấn Sơn Lâm!
Hư ảnh Thanh Lang kia ở dưới mãnh hổ rít gào xung kích bị đánh tan ra, hư ảnh mãnh hổ không tiêu tan, tiếp tục hướng chiến xa phóng đi.
– Cái gì?
Trung niên nam tử kia giật nảy cả mình, một tên tiểu bối chỉ là Võ sư, làm sao có khả năng phá tan một kích của chiến xa, hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, một tay phất ra, nhất thời một đạo chưởng lực ở trên không trung ngưng tụ thành hình, mạnh mẽ hướng về mãnh hổ ép xuống.
– Hừ, chỉ là nhất tinh Vũ Quân, cũng dám đến Viêm Vũ Thành ta làm càn!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu dần dần lạnh xuống, Ngũ Hành Đỉnh ở trên tay phải chậm rãi biến ảo ra, bị hắn tiện tay ném ra ngoài, quát khẽ:
– Tử Khí Đông Lai, đỉnh trấn Càn Khôn!
Tử đỉnh bay về phía không trung, đánh vào chưởng phong to lớn của nam tử này, vọt thẳng mà qua, ở trên không trung cấp tốc biến lớn, trên thân đỉnh hiện ra từng đạo từng đạo hào quang năm màu, như nụ hoa trong nháy mắt tỏa ra, ánh sáng ngưng tụ không tiêu tan, hướng trung niên nam tử kia bao phủ tới.
Chi!
Trung niên nam tử kia hoàn toàn biến sắc, hít vào ngụm khí lạnh, ngơ ngác thất thanh nói:
– Lực lượng Ngũ hành, dĩ nhiên là Huyền Binh cấp năm ẩn chứa Ngũ hành đạo quả! Ngươi chỉ là Võ sư, làm sao có khả năng nắm giữ Huyền khí cấp năm như vậy!
Hắn không có thời gian ngẫm nghĩ, vội vàng rút ra một thanh quang đao, trong nháy mắt giải phong, mạnh mẽ chém ra một đao. Nhất thời một đạo hào quang màu vàng cắt phá trời cao, trực tiếp chém ra lực lượng Ngũ hành, toàn bộ không trung là một mảnh kim quang lấp loé.
Dù sao chỉ là tử đỉnh ẩn chứa ánh sáng Ngũ hành, cũng không phải một tên Vũ Vương triển khai, uy lực vẫn là cực kỳ có hạn. Trung niên nam tử kia một đao chém phá hào quang năm màu, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Loại lực lượng Ngũ hành này nếu là Vũ Vương cường giả triển khai ra, hắn căn bản không phải một chiêu chi địch!
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, quyết ấn trong tay nhanh chóng triển khai lên, Ngũ Hành Đỉnh này lần thứ hai biến lớn mấy lần, màu tím vờn quanh, ánh sáng ngũ sắc lan tràn, phảng phất như một ngọn núi nhỏ nhanh chóng bay thẳng đến chiến xa.
Tử đỉnh ở trên không trung còn đang không ngừng lớn lên, che kín bầu trời, toàn bộ bầu trời chỉ nhìn thấy một đoàn màu tím, nhanh chóng di động.
– Người điên! Bảo bối như vậy, dĩ nhiên dùng để va chạm!
Trung niên nam tử kia nổi giận gầm lên một tiếng, đối với hành vi phung phí của trời của Lý Vân Tiêu cực kỳ bất mãn. Nhưng hắn lại không dám va chạm, va hỏng chiến xa rồi trở lại không cách nào báo cáo kết quả không nói, tử đỉnh khổng lồ như thế đụng tới, sợ là mình cũng không chịu nổi. Nhất thời đánh vào trên chiến xa vài đạo quyết ấn, Thanh Lang chiến xa xoay người một cái liền muốn hướng xa xa chạy như bay.
– Hừ, muốn chạy trốn. Cho ngươi thời gian lăn, ngươi không lăn, hiện tại liền đứng lại cho ta!
Trên người Lý Vân Tiêu đột nhiên có vài đạo ánh vàng lấp lóe, pháp quyết phức tạp ở trong tay không ngừng hiện lên, mỗi một triển khai ra lần quyết ấn, không trung dường như có lực lượng nào đó bị dẫn dắt.
Cuối cùng một đạo pháp ấn kim sắc ngưng tụ ở trong tay, mạnh mẽ vỗ ra.
– Đại nhật kim quang kiếm, diệt cho ta!
Thời điểm hắn đánh ra quyết ấn cuối cùng kia, trong hư không phảng phất hiện ra đạo đạo ánh vàng, đầy trời kim quang điểm điểm, không biết từ chỗ nào mà đến, đột nhiên hóa thành vạn đạo kim quang, nhanh chóng ở trên không trung ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn màu vàng óng, hướng chiến xa chém xuống.
Oanh…
Đại kiếm màu vàng cắt phá trời cao, trực tiếp đánh vào trên Thanh Lang chiến xa, tuôn ra ánh vàng chói mắt mãnh liệt. Thế kiếm kia dĩ nhiên không giảm xuyên thấu mà qua, nhanh chóng tiêu tan ở chân trời. Mà Thanh Lang chiến xa bị đại kiếm chém xuống nhất thời tuôn ra tiếng nổ vang, ở trên không trung nổ tung.
Chi!
Uy thế của một kiếm, dĩ nhiên chém bạo chiến xa cấp bốn!
Trong nháy mắt chiến xa nổ tung, tên Vũ Quân cường giả kia cũng bị năng lượng khổng lồ xung kích, phun ra một ngụm máu tươi, theo chiến xa cùng rơi xuống.
– Lần này xem ngươi còn bất tử! Tử Khí Đông Lai, đỉnh trấn Càn Khôn, trấn cho ta!
Lý Vân Tiêu biến hóa mấy cái thủ quyết, chiếc đỉnh lớn màu tím trên không trung kịch liệt thu nhỏ lại, nhanh chóng hướng về Vũ Quân kia trấn áp xuống.
Oanh…
Tốc độ đại đỉnh vượt xa tốc độ người kia rơi xuống, tất cả mọi người chỉ cảm thấy một đạo Tử Ảnh lướt qua, liền nghe ầm một tiếng ép xuống, ở phía trước quảng trường chấn động ra lượng lớn bụi bậm.