Thời gian khoảng một chén trà sau, Đoạn Việt mệt chết, gã kinh hoàng nhìn Lý Vân Tiêu vẻ mặt bình tĩnh. Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng như một pho tượng.
Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ:
- Sao tiểu tử này không lộ vẻ gì? Hay đã bị đánh tan hồn phách?
Tề Chân Tử quan sát từ xa một lúc sau thầm nghĩ:
- Nguy rồi, nếu hắn chết thì phượng hoàng chân hỏa biết làm sao?
Tề Chân Tử sốt ruột cầm chuông to đáp xuống, muốn điều tra tình huống Lý Vân Tiêu thế nào, nhìn xem trong cơ thể của hắn có chút dấu vết chân hỏa nào không.
Làm Tề Chân Tử ngạc nhiên là thần thức mới chạm vào người Lý Vân Tiêu thì bị thần thức càng cường đại hơn chặn lại.
Thần thức mạnh đến nỗi linh hồn Tề Chân Tử run rẩy.
Đầu óc Tề Chân Tử trống rỗng:
- A! Có chuyện gì?
Chẳng phải hồn phác Lý Vân Tiêu bị đánh tan, đã chết sao? Thần thức này là . . .
Ong ong ong ong ong!
Thiên địa nguyên khí xung quanh rung động, điên cuồng tụ tập lại.
- Má ơi!
Tề Chân Tử không rõ tình huống thế nào, bài học lúc nãy còn khắc sâu, gã sợ hết hồn vội nhảy vọt ra sau mấy chục thước. Tề Chân Tử đứng trên trời cao giật mình nhìn Lý Vân Tiêu, cảm thấy thiên địa nguyên khí xung quanh ùa vào cơ thể hắn, hiện hình tứ tượng.
- Đây . . . Là thăng cấp?
Tề Chân Tử ngây người, với tu vi như gã đương nhiên nhìn ra đây là dấu hiệu thăng cấp. Không chỉ Tề Chân Tử, ba người khác cũng sửng sốt. Hô Diên Minh, Dịch Tiểu Sơn người đầy máu, ngơ ngác nhìn hiện tuượng thăng cấp.
Đoạn Việt tức giận chửi ầm lên:
- Tiểu tử này lừa ta nói hắn thăng cấp rất khó khăn, cần nhiều nguyên thạch này nọ, khó hơn võ giả bình thường gấp mấy lần. Tổ cha nó, mới có vài ngày đã từ Vũ Quân nhất tinh tiến giai đến tam tinh?
Lý Vân Tiêu cũng không ngờ lần này dễ dàng thăng cấp như thế, đa phần vì lần trước hắn hấp thu nhiều nguyên khí lắng đọng trong cơ thể, trải qua Đại Giới Thần quyết tu luyện hoàn toàn bị luyện hóa, giờ Sơn Hà chung giả kích động khí huyết tẩy lễ nên hắn nhẹ nhàng đột phá nhất tinh.
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, cẩn thận kiểm tra, trong cơ thể không có gì khác lạ. Lý Vân Tiêu cười cảm ơn cục than đứng ngây người trên bầu trời.
Tề Chân Tử tức hộc máu:
- Phụt.
Da đầu Tề Chân Tử tê dại, người bốc lửa.
- Sao có thể như vậy? Không thể nào! Trước Sơn Hà chung dù là Võ Vương, Vũ Tông cũng khó thể ngăn cản! Hắn không chỉ bình an còn thăng cấp?
Tề Chân Tử nổi khùng lên:
- Súc sinh, làm sao có thể? Chết đi! Chết! Chết!
Tề Chân Tử giơ chuông to như vũ khí ném thẳng xuống:
- Sơn Hà chung, Đỉnh Trấn Sơn Hà, đè chết hắn!
Sơn Hà chung biến ảo, từng vòng linh khí khuếch quanh thân chuông. Thoáng chốc Sơn Hà chung biến to cỡ ngọn núi đè xuống, thiên địa tối sầm.
Rầm!
Lý Vân Tiêu bị chụp vào trong Sơn Hà chung.
- Chết cho ta! Chết đi! Chết!
Tề Chân Tử không ngừng gõ thân chuông, từng đợt chân khí rót vào Sơn Hà chung. Tề Chân Tử muốn đánh chết Lý Vân Tiêu. Vừa rồi Tề Chân Tử tiêu hao quá nhiều chân khí, gần như nỏ mạnh hết đà, hiện tại gã không tiếc tất cả liều lĩnh một phen.
Đoạn Việt hết hồn, gã muốn cứu người nhưng không rõ ràng tình huống thế nào. Đột nhiên Đoạn Việt nhướng mày, gã phát hiện Giới Thần Bi bên cạnh chợt biến mất.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tề Chân Tử phát cuồng rót chân khí vào Sơn Hà chung, gõ từng tiếng từng tiếng phát ra thanh âm trầm đục, hơi thở lan tỏa nhốt Lý Vân Tiêu lại muốn luyện hóa hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ong ong ong ong ong!
Trong khi Tề Chân Tử gõ chuông thì một thanh âm khác càng bá đạo phát ra từ trong chuông, chấn Sơn Hà chung rung bần bật.
- Hừ! Muốn phá chuông bay ra sao? Mơ đi!
Mặt Tề Chân Tử vặn vẹo nói:
- Sơn Hà chung này là thất giai, vạn pháp không xâm, trừ phi có huyền khí cùng đẳng cấp nếu không đừng hòng đụng phá nó!
Tề Chân Tử vừa dứt lời thì thân Sơn Hà chung phóng to như bị cái gì trướng căng, thân chuông nứt nẻ. Từ khe nứt toát ra hơi thở cực kỳ thần thánh bá đạo.
Tề Chân Tử há hốc mồm, ngơ ngác nhìn:
- Cái này . . .
Rầm!
Sơn Hà chung nổ nát thành từng mảnh nhỏ bay đi bốn phương tám hướng.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng bước ra, tay hắn kéo lê tấm bia đá, bia đá tỏa sáng lấp lánh không ngừng dao động. Thỉnh thoảng có khoa đẩu văn tự hiện ra trên tấm bia, như sinh như diệt, đêm ngày không ổn định. Hơi thở đó làm người ta sinh ra cảm giác thần thánh khó thể chống lại.
Hô Diên Minh sợ hết hồn:
- Đây là huyền khí gì mà có thể đụng vỡ Sơn Hà chung? Hơn nữa không bị sét mẻ gì?
Với thân phận như Hô Diên Minh nhưng không cảm giác được đẳng cấp của huyền khí này.
Lý Vân Tiêu niệm từng âm điệu trúc trắc khó hiểu, hai tay bắt ấn quyết rất chậm. Thật lâu sau Lý Vân Tiêu kết ra ấn quyết phức tạp do các khoa đẩu văn tự tổ hợp lại bay vào Giới Thần Bi.
Hô Diên Minh trợn tròn mắt hét thất thanh:
- Văn tự thượng cổ phong ấn?
Loại khoa đẩu văn tự cổ xưa này Hô Diên Minh chỉ thấy trên tảng đá phong ấn phượng hoàng chân hỏa, gã cũng không nhận biết mặt chữ. Không ngờ có người sẽ thi triển ra loại ấn quyết này, thật khó tin.
Ấn quyết làm Giới Thần Bi tỏa sáng rực rỡ bay ra khỏi tay Lý Vân Tiêu hóa thành một ngọn núi cao đè mạnh xuống người Tề Chân Tử.
Tề Chân Tử muốn né tránh nhưng phát hiện không gian xung quanh bị tỏa định không chỗ trốn, gã trơ mắt nhìn Giới Thần Bi to cỡ ngọn núi giáng xuống, vẻ mặt tuyệt vọng.
Rầm!
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tề Chân Tử bị Giới Thần Bi đè, không biết sống chết thế nào.
Nhưng toàn là cao thủ có mặt tại đây, bọn họ nhanh chóng phát hiện hơi thở sự sống của Tề Chân Tử biến mất hẳn. Đám người ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Một Vũ Quân dễ dàng đè chết một Vũ Tông.
Lý Vân Tiêu sử dụng Giới Thần Bi làm hao phí nhiều tinh thần, mặt hơi trắng ra toàn thân hắn không nhiễm một hạt bụi trần, nhẹ nhàng như làm chuyện gì nhỏ bé không đáng kể.
Đám người, bao gồm Đoạn Việt lòng lạnh lẽo, hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Sức chiến đấu như vậy còn là Vũ Quân sao?
Nếu không phải Tề Chân Tử nỏ mạnh hết đà thì không khó thoát khỏi Giới Thần Bi công kích, tuy nhiên khiêu chiến vượt hai đại cảnh giới gây sóng gió lớn trong lòng mọi người, thật khó chấp nhận.
Khiến người câm nín là trong chiến đấu Lý Vân Tiêu thăng cấp một tinh.
Đoạn Việt khó khăn hỏi:
- Hắn . . . Đã chết sao?
Lý Vân Tiêu chỉ tay một cái, Giới Thần Bi bay về bàn tay hắn hóa thành luồng sáng nhập vào trán.
Mặt đất xuất hiện mkột cái hố sâu to, ngay chính giữa là một đống thịt nát lẫn vào bùn đất, nhìn y phục thì đoán chừng là xác chết của Tề Chân Tử.
Tuy sớm đoán được kết quả này nhưng chính mắt thấy vẫn làm mọi người hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Một cường giả Vũ Tông chết thật oan, thành đống bùn nhão. Trùng kích thị giác khiến người khó thể chấp nhận.
Vù vù vù vù vù!
Lý Vân Tiêu xòe tay, một trữ vật giới chỉ bay ra từ đống bùn rơi vào tay hắn. Lý Vân Tiêu cất nó.
Đoạn Việt nuốt nước miếng:
- Ực ực.
Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ:
- Sao tiểu tử này không lộ vẻ gì? Hay đã bị đánh tan hồn phách?
Tề Chân Tử quan sát từ xa một lúc sau thầm nghĩ:
- Nguy rồi, nếu hắn chết thì phượng hoàng chân hỏa biết làm sao?
Tề Chân Tử sốt ruột cầm chuông to đáp xuống, muốn điều tra tình huống Lý Vân Tiêu thế nào, nhìn xem trong cơ thể của hắn có chút dấu vết chân hỏa nào không.
Làm Tề Chân Tử ngạc nhiên là thần thức mới chạm vào người Lý Vân Tiêu thì bị thần thức càng cường đại hơn chặn lại.
Thần thức mạnh đến nỗi linh hồn Tề Chân Tử run rẩy.
Đầu óc Tề Chân Tử trống rỗng:
- A! Có chuyện gì?
Chẳng phải hồn phác Lý Vân Tiêu bị đánh tan, đã chết sao? Thần thức này là . . .
Ong ong ong ong ong!
Thiên địa nguyên khí xung quanh rung động, điên cuồng tụ tập lại.
- Má ơi!
Tề Chân Tử không rõ tình huống thế nào, bài học lúc nãy còn khắc sâu, gã sợ hết hồn vội nhảy vọt ra sau mấy chục thước. Tề Chân Tử đứng trên trời cao giật mình nhìn Lý Vân Tiêu, cảm thấy thiên địa nguyên khí xung quanh ùa vào cơ thể hắn, hiện hình tứ tượng.
- Đây . . . Là thăng cấp?
Tề Chân Tử ngây người, với tu vi như gã đương nhiên nhìn ra đây là dấu hiệu thăng cấp. Không chỉ Tề Chân Tử, ba người khác cũng sửng sốt. Hô Diên Minh, Dịch Tiểu Sơn người đầy máu, ngơ ngác nhìn hiện tuượng thăng cấp.
Đoạn Việt tức giận chửi ầm lên:
- Tiểu tử này lừa ta nói hắn thăng cấp rất khó khăn, cần nhiều nguyên thạch này nọ, khó hơn võ giả bình thường gấp mấy lần. Tổ cha nó, mới có vài ngày đã từ Vũ Quân nhất tinh tiến giai đến tam tinh?
Lý Vân Tiêu cũng không ngờ lần này dễ dàng thăng cấp như thế, đa phần vì lần trước hắn hấp thu nhiều nguyên khí lắng đọng trong cơ thể, trải qua Đại Giới Thần quyết tu luyện hoàn toàn bị luyện hóa, giờ Sơn Hà chung giả kích động khí huyết tẩy lễ nên hắn nhẹ nhàng đột phá nhất tinh.
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, cẩn thận kiểm tra, trong cơ thể không có gì khác lạ. Lý Vân Tiêu cười cảm ơn cục than đứng ngây người trên bầu trời.
Tề Chân Tử tức hộc máu:
- Phụt.
Da đầu Tề Chân Tử tê dại, người bốc lửa.
- Sao có thể như vậy? Không thể nào! Trước Sơn Hà chung dù là Võ Vương, Vũ Tông cũng khó thể ngăn cản! Hắn không chỉ bình an còn thăng cấp?
Tề Chân Tử nổi khùng lên:
- Súc sinh, làm sao có thể? Chết đi! Chết! Chết!
Tề Chân Tử giơ chuông to như vũ khí ném thẳng xuống:
- Sơn Hà chung, Đỉnh Trấn Sơn Hà, đè chết hắn!
Sơn Hà chung biến ảo, từng vòng linh khí khuếch quanh thân chuông. Thoáng chốc Sơn Hà chung biến to cỡ ngọn núi đè xuống, thiên địa tối sầm.
Rầm!
Lý Vân Tiêu bị chụp vào trong Sơn Hà chung.
- Chết cho ta! Chết đi! Chết!
Tề Chân Tử không ngừng gõ thân chuông, từng đợt chân khí rót vào Sơn Hà chung. Tề Chân Tử muốn đánh chết Lý Vân Tiêu. Vừa rồi Tề Chân Tử tiêu hao quá nhiều chân khí, gần như nỏ mạnh hết đà, hiện tại gã không tiếc tất cả liều lĩnh một phen.
Đoạn Việt hết hồn, gã muốn cứu người nhưng không rõ ràng tình huống thế nào. Đột nhiên Đoạn Việt nhướng mày, gã phát hiện Giới Thần Bi bên cạnh chợt biến mất.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tề Chân Tử phát cuồng rót chân khí vào Sơn Hà chung, gõ từng tiếng từng tiếng phát ra thanh âm trầm đục, hơi thở lan tỏa nhốt Lý Vân Tiêu lại muốn luyện hóa hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ong ong ong ong ong!
Trong khi Tề Chân Tử gõ chuông thì một thanh âm khác càng bá đạo phát ra từ trong chuông, chấn Sơn Hà chung rung bần bật.
- Hừ! Muốn phá chuông bay ra sao? Mơ đi!
Mặt Tề Chân Tử vặn vẹo nói:
- Sơn Hà chung này là thất giai, vạn pháp không xâm, trừ phi có huyền khí cùng đẳng cấp nếu không đừng hòng đụng phá nó!
Tề Chân Tử vừa dứt lời thì thân Sơn Hà chung phóng to như bị cái gì trướng căng, thân chuông nứt nẻ. Từ khe nứt toát ra hơi thở cực kỳ thần thánh bá đạo.
Tề Chân Tử há hốc mồm, ngơ ngác nhìn:
- Cái này . . .
Rầm!
Sơn Hà chung nổ nát thành từng mảnh nhỏ bay đi bốn phương tám hướng.
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh băng bước ra, tay hắn kéo lê tấm bia đá, bia đá tỏa sáng lấp lánh không ngừng dao động. Thỉnh thoảng có khoa đẩu văn tự hiện ra trên tấm bia, như sinh như diệt, đêm ngày không ổn định. Hơi thở đó làm người ta sinh ra cảm giác thần thánh khó thể chống lại.
Hô Diên Minh sợ hết hồn:
- Đây là huyền khí gì mà có thể đụng vỡ Sơn Hà chung? Hơn nữa không bị sét mẻ gì?
Với thân phận như Hô Diên Minh nhưng không cảm giác được đẳng cấp của huyền khí này.
Lý Vân Tiêu niệm từng âm điệu trúc trắc khó hiểu, hai tay bắt ấn quyết rất chậm. Thật lâu sau Lý Vân Tiêu kết ra ấn quyết phức tạp do các khoa đẩu văn tự tổ hợp lại bay vào Giới Thần Bi.
Hô Diên Minh trợn tròn mắt hét thất thanh:
- Văn tự thượng cổ phong ấn?
Loại khoa đẩu văn tự cổ xưa này Hô Diên Minh chỉ thấy trên tảng đá phong ấn phượng hoàng chân hỏa, gã cũng không nhận biết mặt chữ. Không ngờ có người sẽ thi triển ra loại ấn quyết này, thật khó tin.
Ấn quyết làm Giới Thần Bi tỏa sáng rực rỡ bay ra khỏi tay Lý Vân Tiêu hóa thành một ngọn núi cao đè mạnh xuống người Tề Chân Tử.
Tề Chân Tử muốn né tránh nhưng phát hiện không gian xung quanh bị tỏa định không chỗ trốn, gã trơ mắt nhìn Giới Thần Bi to cỡ ngọn núi giáng xuống, vẻ mặt tuyệt vọng.
Rầm!
Không có gì bất ngờ xảy ra, Tề Chân Tử bị Giới Thần Bi đè, không biết sống chết thế nào.
Nhưng toàn là cao thủ có mặt tại đây, bọn họ nhanh chóng phát hiện hơi thở sự sống của Tề Chân Tử biến mất hẳn. Đám người ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Một Vũ Quân dễ dàng đè chết một Vũ Tông.
Lý Vân Tiêu sử dụng Giới Thần Bi làm hao phí nhiều tinh thần, mặt hơi trắng ra toàn thân hắn không nhiễm một hạt bụi trần, nhẹ nhàng như làm chuyện gì nhỏ bé không đáng kể.
Đám người, bao gồm Đoạn Việt lòng lạnh lẽo, hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Sức chiến đấu như vậy còn là Vũ Quân sao?
Nếu không phải Tề Chân Tử nỏ mạnh hết đà thì không khó thoát khỏi Giới Thần Bi công kích, tuy nhiên khiêu chiến vượt hai đại cảnh giới gây sóng gió lớn trong lòng mọi người, thật khó chấp nhận.
Khiến người câm nín là trong chiến đấu Lý Vân Tiêu thăng cấp một tinh.
Đoạn Việt khó khăn hỏi:
- Hắn . . . Đã chết sao?
Lý Vân Tiêu chỉ tay một cái, Giới Thần Bi bay về bàn tay hắn hóa thành luồng sáng nhập vào trán.
Mặt đất xuất hiện mkột cái hố sâu to, ngay chính giữa là một đống thịt nát lẫn vào bùn đất, nhìn y phục thì đoán chừng là xác chết của Tề Chân Tử.
Tuy sớm đoán được kết quả này nhưng chính mắt thấy vẫn làm mọi người hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Một cường giả Vũ Tông chết thật oan, thành đống bùn nhão. Trùng kích thị giác khiến người khó thể chấp nhận.
Vù vù vù vù vù!
Lý Vân Tiêu xòe tay, một trữ vật giới chỉ bay ra từ đống bùn rơi vào tay hắn. Lý Vân Tiêu cất nó.
Đoạn Việt nuốt nước miếng:
- Ực ực.