Nhưng mà lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, tay của hắn có kim quang lóe lên, một ký hiệu cùng loại ẩn vào đó, hợp hai làm một với ấn ký trên ngọc đài. Quả nhiên cũng giống như trong thông đạo, kim quang lóe sáng lên, đảo qua cả ngọc đài, văn tự phía trên bị kích hoạt.
Một văn tự thoát ra khỏi ngọc đài, huyền phù trên không trung, không ngừng lập lòe.
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, lập tức khẩn trương. Loại tình hình này giống hệt Đại Diễn Thần Quyết, Đại Giới Thần Quyết, dường như cũng là một loại thần quyết cực kỳ lợi hại. Nhưng hiển hiện ra như thế hắn không thể học được, chỉ có thể lo lắng suông.
Hắn cưỡng ép nhớ tất cả văn tự vào trong đầu, nhưng mỗi khi nhớ kỹ một chữ thì lập tức lại quên đi. Căn bản không cách nào bằng vào trí nhớ ghi nhớ được.
Rất nhanh, hào quang của văn tự kia từ từ tối lại, cuối cùng biến mất trên không trung không thấy gì nữa.
Trên ngọc đài xuất hiện một cái động, từ bên trong có hộp ngọc bay lên, bên trong có một thanh tiểu kiếm nằm đó.
Thần thức Lý Vân Tiêu đảo qua, thanh kiếm nhỏ màu vàng kim này hết sức kỳ lạ, vậy mà không phải huyền khí, nhưng không biết là dùng tài liệu gì chế tác, vậy mà có thể ngăn cản thần thức của hắn điều tra.
- Cẩn thận đặt ở nơi này như thế, hiển nhiên là bất phàm.
Hắn bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp lấy tiểu kiếm màu vàng kia, trong tay cảm giác vô cùng nhẹ. Trong lúc này cả không gian chấn động, từng mảng lớn màu đen vỡ ra, hào quang xuất hiện.
Không gian sắp sập!
Lý Vân Tiêu cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng trấn định lại. Bởi vì vị trí của hắn đứng rất vững vàng, hơn nữa thần thức trải rộng ra, lập tức phát hiện bên ngoài chính là Tu Di Sơn, hơn nữa còn nghe được tiếng người...
...
Bên trong Tu Di Sơn, trên một biển linh khí hóa dịch lại xuất hiện một đại điện lơ lửng. Đỉnh đại điện tiến vào trong mây, phía dưới tiến vào linh hải, vàng làm gạch, bạch ngọc làm giai, trang nghiêm to lớn, khí tức trang nghiêm túc mục từ trong đại điện truyền ra.
Trước đại điện không ngừng có bóng dáng nhân loại xuất hiện, sớm có rất nhiều võ giả hội tụ tại nơi này, ánh mắt mỗi người mang theo vẻ kích động và hưng phấn.
Bảo điện trong truyền thuyết, không ngờ bọn họ lại gặp được.
Mỗi người có thể tiến vào nơi này, đều có thêm rất nhiều địa đồ võ giả miêu tả ra.
Trong truyền thuyết vị trí hạch tâm của Tu Di Sơn có một tòa thần điện đỉnh thiên lập địa, gọi là Tu Di Thần Cung. Trong đó có chỗ tốt vô cùng vô tận, nếu có thể có được một hai món đồ, con đường tu luyện ngày sau trở nên bằng phẳng, không còn trở ngại.
Truyền thuyết này vẫn lưu truyền trong các đại phái, nhưng không có mấy người có thể chứng minh là đúng. Nó chỉ ghi lại trong các tông môn mà thôi, mơ mơ hồ hồ lục lọi ra một ít manh mối. Trước khi Tu Di Sơn lần này mở ra, chuyện này đã lưu truyền ra, cơ hồ tất cả thế lực đều mang tâm tình chờ đợi thần cung này xuất hiện.
Không thể ngờ Tu Di Thần Cung thực tồn tại, hơn nữa bọn họ còn tìm được. Tất cả mọi người kích động khó nói lên lời, nhưng làm cho mọi người phát điên là, thần cung này lại đóng kín bốn phía, không có bất kỳ cửa vào!
Không ít người thử thăm dò công kích cung điện, lại không có tác dụng gì, ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng không có. Cuối cùng nhất những người này dần dần tuyệt vọng, nhưng lại không nỡ bỏ đi. Vì vậy dứt khoát trực tiếp tu luyện trước đại điện.
Linh khí ở nơi này còn nồng đậm hơn bất cứ nơi nào cả, cả đại điện tỏa linh khí như biển cả. Tu luyện tiến triển cực nhanh!
Theo không ít người từ bốn phương tám hướng tìm tới, cuối cùng nhất vẫn không tìm được cửa vào, bất đắc dĩ giẫm chân tại chỗ, dần dần đám người nhiều lên, vậy mà có tới hơn trăm người.
- Đây là?
Đột nhiên một người từ đằng xa chạy tới, trong tay đang nắm một nữ tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào cung điện kia, vẻ mặt cuồng hỉ nói:
- Ha ha, tìm được! Vậy mà trong lúc vô tình để cho ta tìm được, ha ha!
Người này chính là Vương Cường, kích động vui sướng hoa chân múa tay. Đột nhiên cảnh giác lên, hắn bắt lấy Lạc Vân Thường nhìn qua sau lưng. Chỉ thấy ở phía sau có một người chạy towism, chính là Chu Tử Nguyên.
Vương Cường cau mày nói:
- Lý Vân Tiêu đâu rồi?
Chu Tử Nguyên cũng nhìn qua cung điện xa xa, vẻ mặt đầy khiếp sợ, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nói:
- Hắn không phải đi ra sao? Hắn đi trước ta a!
- Cái gì?
Vương Cường cả kinh, vội vàng nhìn khắp nơi, sắc mặt âm trầm nói:
- Chuyện phiếm gì đó! Hắn căn bản không có đuổi theo ta, vẫn ở đằng sau ta, mà ta sau khi đi ra cũng không thấy có người nào.
Chu Tử Nguyên ngẩn ngơ, nhìn qua thần sắc Lạc Vân Thường, biết rõ Vương Cường cũng không có nói dối, lập tức kinh ngạc, nói:
- Làm sao có thể? Đây là thông đạo lối đi thẳng tắp mà, trong đó cũng không có chỗ rẽ. Hắn đi ở giữa chúng ta, chúng ta đều đi ra, vì sao hắn biến mất?
Đồng tử Vương Cường hơi co lại, thất thanh nói:
- Các ngươi mau nhìn, căn bản không có lối ra gì, chúng ta đi ra từ đâu?
Chu Tử Nguyên cùng Lạc Vân Thường cũng giật mình không thôi, vị trí bọn họ đứng là biển linh khí mênh mông, làm gì có thông đạo nào?
Cái này...
Thời điểm ba người ngây ngốc, trong lúc này một người chật vật lăng không chạy đến, dĩ nhiên là Dương Phương Chu, toàn thân máu tươi đầm đìa, trọng thương không thôi. Hắn đúng là bị thạch thú gây thương tích, lại bị hút vào trong lòng đất, theo thông đạo tới đây.
- Dương Phương Chu?
Chu Tử Nguyên cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi đi ra từ nơi này?
Dương Phương Chu vừa thấy mấy người, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, nói:
- Còn có thể ở đâu, không phải đi theo đằng sau các ngươi, đi vào thông đạo hay sao?
Hắn nhìn thấy thần sắc cổ quái của mấy người, sau đó quay đầu lại và ăn cả kinh, linh khí mênh mông, làm gì có thông đạo nào!
Chu Tử Nguyên vỗ đầu một cái, nói:
- Ta hiểu rồi, đây là thông đạo không gian đơn hướng. Đi ra thì không về được!
Hắn nhìn qua Dương Phương Chu nói:
- Còn có mấy người còn sống?
Dương Phương Chu cau mày nói:
- Ta không quá rõ ràng, còn có mấy người a? Ta không biết nữa, sau khi rơi vào huyệt động thì vội vàng tìm lối ra.
Vương Cường mặt âm trầm, nói:
- Còn có nhìn thấy Lý Vân Tiêu?
Dương Phương Chu nghe cái tên này, lập tức sát khí ngập trời, hai mắt đỏ bừng nói:
- Hắn ở đâu? Ta muốn giết súc sinh này!
Trên mặt đám người Chu Tử Nguyên đầy vẻ cổ quái, Lý Vân Tiêu đi ở giữa bọn họ lại biến mất khó hiểu. Đây là chuyện quá kỳ quái.
Lạc Vân Thường thì lo lắng không thôi, cũng nhịn không được tự trách mình. Nếu không phải vì mình vướng víu thì làm sao có chuyện này.
- Mặc kệ, vậy mà để cho chúng ta tìm được Tu Di Sơn Thần cung, lần này phát đạt!
Chu Tử Nguyên trong mắt sáng lên nói:
- Bên trong có bảo bối, giá trị không dưới Thất Túc Đạo Quả, lần này đúng là nhân họa đắc phúc!
Hắn vội vàng chạy tới chỗ thần cung kia.
Dương Phương Chu cũng nhìn qua đại điện, sau khiếp sợ là đại hỉ, cũng chạy như điên.
Một văn tự thoát ra khỏi ngọc đài, huyền phù trên không trung, không ngừng lập lòe.
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, lập tức khẩn trương. Loại tình hình này giống hệt Đại Diễn Thần Quyết, Đại Giới Thần Quyết, dường như cũng là một loại thần quyết cực kỳ lợi hại. Nhưng hiển hiện ra như thế hắn không thể học được, chỉ có thể lo lắng suông.
Hắn cưỡng ép nhớ tất cả văn tự vào trong đầu, nhưng mỗi khi nhớ kỹ một chữ thì lập tức lại quên đi. Căn bản không cách nào bằng vào trí nhớ ghi nhớ được.
Rất nhanh, hào quang của văn tự kia từ từ tối lại, cuối cùng biến mất trên không trung không thấy gì nữa.
Trên ngọc đài xuất hiện một cái động, từ bên trong có hộp ngọc bay lên, bên trong có một thanh tiểu kiếm nằm đó.
Thần thức Lý Vân Tiêu đảo qua, thanh kiếm nhỏ màu vàng kim này hết sức kỳ lạ, vậy mà không phải huyền khí, nhưng không biết là dùng tài liệu gì chế tác, vậy mà có thể ngăn cản thần thức của hắn điều tra.
- Cẩn thận đặt ở nơi này như thế, hiển nhiên là bất phàm.
Hắn bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp lấy tiểu kiếm màu vàng kia, trong tay cảm giác vô cùng nhẹ. Trong lúc này cả không gian chấn động, từng mảng lớn màu đen vỡ ra, hào quang xuất hiện.
Không gian sắp sập!
Lý Vân Tiêu cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng trấn định lại. Bởi vì vị trí của hắn đứng rất vững vàng, hơn nữa thần thức trải rộng ra, lập tức phát hiện bên ngoài chính là Tu Di Sơn, hơn nữa còn nghe được tiếng người...
...
Bên trong Tu Di Sơn, trên một biển linh khí hóa dịch lại xuất hiện một đại điện lơ lửng. Đỉnh đại điện tiến vào trong mây, phía dưới tiến vào linh hải, vàng làm gạch, bạch ngọc làm giai, trang nghiêm to lớn, khí tức trang nghiêm túc mục từ trong đại điện truyền ra.
Trước đại điện không ngừng có bóng dáng nhân loại xuất hiện, sớm có rất nhiều võ giả hội tụ tại nơi này, ánh mắt mỗi người mang theo vẻ kích động và hưng phấn.
Bảo điện trong truyền thuyết, không ngờ bọn họ lại gặp được.
Mỗi người có thể tiến vào nơi này, đều có thêm rất nhiều địa đồ võ giả miêu tả ra.
Trong truyền thuyết vị trí hạch tâm của Tu Di Sơn có một tòa thần điện đỉnh thiên lập địa, gọi là Tu Di Thần Cung. Trong đó có chỗ tốt vô cùng vô tận, nếu có thể có được một hai món đồ, con đường tu luyện ngày sau trở nên bằng phẳng, không còn trở ngại.
Truyền thuyết này vẫn lưu truyền trong các đại phái, nhưng không có mấy người có thể chứng minh là đúng. Nó chỉ ghi lại trong các tông môn mà thôi, mơ mơ hồ hồ lục lọi ra một ít manh mối. Trước khi Tu Di Sơn lần này mở ra, chuyện này đã lưu truyền ra, cơ hồ tất cả thế lực đều mang tâm tình chờ đợi thần cung này xuất hiện.
Không thể ngờ Tu Di Thần Cung thực tồn tại, hơn nữa bọn họ còn tìm được. Tất cả mọi người kích động khó nói lên lời, nhưng làm cho mọi người phát điên là, thần cung này lại đóng kín bốn phía, không có bất kỳ cửa vào!
Không ít người thử thăm dò công kích cung điện, lại không có tác dụng gì, ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng không có. Cuối cùng nhất những người này dần dần tuyệt vọng, nhưng lại không nỡ bỏ đi. Vì vậy dứt khoát trực tiếp tu luyện trước đại điện.
Linh khí ở nơi này còn nồng đậm hơn bất cứ nơi nào cả, cả đại điện tỏa linh khí như biển cả. Tu luyện tiến triển cực nhanh!
Theo không ít người từ bốn phương tám hướng tìm tới, cuối cùng nhất vẫn không tìm được cửa vào, bất đắc dĩ giẫm chân tại chỗ, dần dần đám người nhiều lên, vậy mà có tới hơn trăm người.
- Đây là?
Đột nhiên một người từ đằng xa chạy tới, trong tay đang nắm một nữ tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào cung điện kia, vẻ mặt cuồng hỉ nói:
- Ha ha, tìm được! Vậy mà trong lúc vô tình để cho ta tìm được, ha ha!
Người này chính là Vương Cường, kích động vui sướng hoa chân múa tay. Đột nhiên cảnh giác lên, hắn bắt lấy Lạc Vân Thường nhìn qua sau lưng. Chỉ thấy ở phía sau có một người chạy towism, chính là Chu Tử Nguyên.
Vương Cường cau mày nói:
- Lý Vân Tiêu đâu rồi?
Chu Tử Nguyên cũng nhìn qua cung điện xa xa, vẻ mặt đầy khiếp sợ, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nói:
- Hắn không phải đi ra sao? Hắn đi trước ta a!
- Cái gì?
Vương Cường cả kinh, vội vàng nhìn khắp nơi, sắc mặt âm trầm nói:
- Chuyện phiếm gì đó! Hắn căn bản không có đuổi theo ta, vẫn ở đằng sau ta, mà ta sau khi đi ra cũng không thấy có người nào.
Chu Tử Nguyên ngẩn ngơ, nhìn qua thần sắc Lạc Vân Thường, biết rõ Vương Cường cũng không có nói dối, lập tức kinh ngạc, nói:
- Làm sao có thể? Đây là thông đạo lối đi thẳng tắp mà, trong đó cũng không có chỗ rẽ. Hắn đi ở giữa chúng ta, chúng ta đều đi ra, vì sao hắn biến mất?
Đồng tử Vương Cường hơi co lại, thất thanh nói:
- Các ngươi mau nhìn, căn bản không có lối ra gì, chúng ta đi ra từ đâu?
Chu Tử Nguyên cùng Lạc Vân Thường cũng giật mình không thôi, vị trí bọn họ đứng là biển linh khí mênh mông, làm gì có thông đạo nào?
Cái này...
Thời điểm ba người ngây ngốc, trong lúc này một người chật vật lăng không chạy đến, dĩ nhiên là Dương Phương Chu, toàn thân máu tươi đầm đìa, trọng thương không thôi. Hắn đúng là bị thạch thú gây thương tích, lại bị hút vào trong lòng đất, theo thông đạo tới đây.
- Dương Phương Chu?
Chu Tử Nguyên cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi đi ra từ nơi này?
Dương Phương Chu vừa thấy mấy người, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, nói:
- Còn có thể ở đâu, không phải đi theo đằng sau các ngươi, đi vào thông đạo hay sao?
Hắn nhìn thấy thần sắc cổ quái của mấy người, sau đó quay đầu lại và ăn cả kinh, linh khí mênh mông, làm gì có thông đạo nào!
Chu Tử Nguyên vỗ đầu một cái, nói:
- Ta hiểu rồi, đây là thông đạo không gian đơn hướng. Đi ra thì không về được!
Hắn nhìn qua Dương Phương Chu nói:
- Còn có mấy người còn sống?
Dương Phương Chu cau mày nói:
- Ta không quá rõ ràng, còn có mấy người a? Ta không biết nữa, sau khi rơi vào huyệt động thì vội vàng tìm lối ra.
Vương Cường mặt âm trầm, nói:
- Còn có nhìn thấy Lý Vân Tiêu?
Dương Phương Chu nghe cái tên này, lập tức sát khí ngập trời, hai mắt đỏ bừng nói:
- Hắn ở đâu? Ta muốn giết súc sinh này!
Trên mặt đám người Chu Tử Nguyên đầy vẻ cổ quái, Lý Vân Tiêu đi ở giữa bọn họ lại biến mất khó hiểu. Đây là chuyện quá kỳ quái.
Lạc Vân Thường thì lo lắng không thôi, cũng nhịn không được tự trách mình. Nếu không phải vì mình vướng víu thì làm sao có chuyện này.
- Mặc kệ, vậy mà để cho chúng ta tìm được Tu Di Sơn Thần cung, lần này phát đạt!
Chu Tử Nguyên trong mắt sáng lên nói:
- Bên trong có bảo bối, giá trị không dưới Thất Túc Đạo Quả, lần này đúng là nhân họa đắc phúc!
Hắn vội vàng chạy tới chỗ thần cung kia.
Dương Phương Chu cũng nhìn qua đại điện, sau khiếp sợ là đại hỉ, cũng chạy như điên.