Lúc này trong đại sảnh lầu một có không ít người đến người đi, dồn dập kinh ngạc nhìn hai người, tuy rằng đều ở phía xa không nghe thấy hai người nói chuyện. Nhưng bộ dáng của Cổ Vinh, cùng với vẻ mặt sắp khóc, càng làm mọi người liếc mắt, đều đang suy đoán thân phận của thiếu niên này.
Lý Vân Tiêu mở ra hai tay, kinh ngạc nói:
– Ồ, danh sách vật liệu của ta đâu? Chạy đi đâu rồi? Ngươi nhìn thấy danh sách vật liệu của ta không?
Cổ Vinh sững sờ, lập tức quay đầu đi, nhìn thấy tờ giấy kia bị mình xoa thành một đám giấy vụn, hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ của Lý Vân Tiêu, vội nói:
– Ở chỗ nào, ngài chờ, ta kiếm cho ngài!
Hắn không nhìn ánh mắt giật mình của mọi người, chạy tới cúi người tìm kiếm. Nhất thời tiếng nghị luận kinh dị dồn dập truyền vào trong tai, làm hắn mắc cỡ đỏ cả mặt, hận không thể tìm cái khe nứt chui vào.
– Trước tiên chiếm được phương pháp hóa giải, mối thù nhục nhã này, ta nhất định phải báo!
Cổ Vinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lóe lên vẻ oán độc, vẫn như cũ giả vờ bộ một mặt bình tĩnh, đem danh sách cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu hững hờ nắm lấy tờ giấy, mạnh mẽ lau nước mũi, sau đó vò thành một cục ném ra ngoài.
– Đồ vật trên danh sách mỗi loại ta muốn mười phần, tập hợp đủ liền đến Học viện Già Lam tìm ta, tên của ta gọi Lý Vân Tiêu.
– Ngươi…
Cổ Vinh nhìn danh sách bị vò thành một cục ở trên đất, phía trên còn có dính nước mũi nhơm nhớp, nhất thời trong dạ dày quay cuồng một hồi, tức giận đến cả người run rẩy.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, nhìn hắn cười lạnh nói:
– Mặt mũi không phải người khác cho, là tự mình đi tranh thủ.
Trên mặt hắn lướt qua một tia sát ý, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Cổ Vinh.
– Trong lòng ngươi tốt nhất đừng ghi hận ta, người có ý bất thiện đối với ta, đã còn rất ít sống ở cõi đời này. Ta không hy vọng sau khi ngươi thật vất vả kiếm về một cái mạng, lại không cẩn thận ném mất. Đúng rồi, tay phải của ngươi phỏng chừng chỉ có thể chống đỡ ba ngày, trong vòng ba ngày không tìm được mười phần những nguyên liệu này, tay phải của ngươi liền triệt để báo hỏng. Trừ khi xuất hiện Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín, bằng không đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới luyện chế.
Lý Vân Tiêu nói nhẹ lọt vào tai, lại làm cho cả người Cổ Vinh hoảng sợ run cầm cập, tim hắn hầu như là điên cuồng đập loạn lên.
– Ba ngày? Những tài liệu này hơn phân nửa ta nghe cũng chưa từng nghe tới! Hơn nữa, ta làm sao biết ngươi không phải là đang gạt ta?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ngươi rất thông minh, ta tin tưởng ngươi có biện pháp. Lấy lá cây Bạch Nguyệt trúc cùng Thương Lang sâm bố trí thành thuốc, mỗi ngày sớm, trưa, chiều dùng một lần, có thể giảm bớt thống khổ của ngươi, cũng có thể làm cho tay phải của ngươi sống thêm hai ngày. Nhưng, vẻn vẹn chỉ là hai ngày. Trong vòng năm ngày tập hợp không đủ vật liệu, thì không cần tới tìm ta nữa. Chúc ngươi nhiều may mắn.
Trong đầu Cổ Vinh đang tinh tế suy tư hai loại dược liệu kia, vừa xuất thần, liền phát hiện Lý Vân Tiêu đã không còn bóng dáng. Sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm muốn chảy ra nước, năm ngón tay trái bấm vào trong thịt, cũng không cảm giác được đau đớn chút nào.
– Chỉ là một thiếu niên bình thường, không phải võ giả cũng không phải Thuật luyện sư, tại sao ở trước mặt hắn, ta lại có một loại cảm giác run rẩy!
Cổ Vinh nhất thời cảm thấy giận dữ và xấu hổ, nội tâm dữ tợn rít gào lên.
– Để ngươi lại càn rỡ mấy ngày, chờ lấy được phương pháp hóa giải, tất nhiên sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh! Học viện Già Lam, Lý Vân Tiêu!
Hắn giận dữ và xấu hổ đi đến chỗ tờ giấy kia, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đỏ cả mặt cầm lên. Không biết từ nơi nào lấy ra một cái bao bố, bao bọc lại rồi để vào trong túi chứa đồ.
Người bốn phía dồn dập cúi đầu. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được trên người Cổ Vinh tản mát ra phẫn nộ cùng sát ý như thật, sợ đến mức dồn dập tản ra, không dám nhìn nữa.
Tại lầu ba Tháp Thuật luyện sư, trong một phòng làm việc xa hoa.
Lương Văn Vũ cẩn thận dặn dò:
– Trong này là mười cân Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên mà Tể tướng Lam Hoằng muốn, dị thường quý giá. Hiện tại ngươi lập tức đưa đến phủ Tể tướng, tự mình giao cho Lam Hoằng.
– Linh Hạc Căn? Bạch Phượng Long Liên?
Lục Dao dại ra một hồi, lẩm bẩm nói:
– Thật sự có hai loại đồ vật này sao?
Lương Văn Vũ hơi nhướng mày.
– Làm sao? Ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Lục Dao cuống quít phục hồi tinh thần lại.
– Ta hơi thất thần, xin lỗi Lương đại nhân! Vừa nãy có một thiếu niên mười mấy tuổi cầm một danh sách cho ta, muốn ta tìm vật liệu cho hắn. Tên dược liệu bên trong ta không quen chút nào, ban đầu còn tưởng rằng là hắn viết lung tung. Trong đó có Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên này.
– Thiếu niên mười mấy tuổi?
Lương Văn Vũ rơi vào suy tư.
– Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên đều là đồ vật dùng để tăng lên thực lực võ giả, danh sách kia đâu?
Lục Dao cẩn thận đáp:
– Vừa nãy Cổ Vinh đại nhân gọi ta tới, danh sách Cổ Vinh đại nhân đã trả lại thiếu niên kia.
– Ồ…
Lương Văn Vũ hơi có chút thất vọng nói:
– Ngươi có thể nhớ những gì?
Lục Dao cẩn thận nhớ lại.
– Mặc Vũ Quỷ Hoa, Diêm La Minh Quả, Chân Không Nhũ, Thấp Bà Hoa, Phi Tiên Nha…
Theo nàng nói ra từng cái, sắc mặt của Lương Văn Vũ từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc, lại biến thành khiếp sợ, cuối cùng thành dại ra.
– Còn có mấy vị thuốc ta không nhớ ra được.
Hai hàng lông mày của Lục Dao nhíu lại cùng nhau, dù sao cũng chỉ là liếc nhìn qua một chút, có thể ghi nhớ nhiều như vậy, cũng coi như là ký ức kinh người.
Lương Văn Vũ hoàn hồn trở về, vội vàng lấy ra một tờ giấy đem những tài liệu này ghi lại.
– Thiếu niên kia có lưu lại tên, phương thức liên lạc gì không?
Lục Dao lắc lắc đầu, nhưng nội tâm chấn động không ngớt, có thể làm cho Lương Văn Vũ đại nhân coi trọng như vậy, thiếu niên kia đến cùng là lai lịch gì? Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
– Lương đại nhân, ta ở Công Hội Thuật Luyện Sư cũng hơn ba năm thời gian, sao chưa từng nghe qua những đồ vật này?
Lương Văn Vũ nhìn danh sách tàn khuyết không đầy đủ, thở dài nói:
– Bên trong có mấy vị thuốc ta cũng chưa từng nghe tới, nhưng những đồ vật này tổ hợp lại với nhau, cho ta trực giác là một loại thuốc vô cùng ghê gớm. Đối với việc tăng trưởng tu vi võ giả có chỗ tốt cực lớn!
– Ngay cả Lương Văn Vũ đại nhân cũng chưa từng nghe tới!
Lục Dao giật mình dùng tay ngọc che môi đỏ, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Lý Vân Tiêu mở ra hai tay, kinh ngạc nói:
– Ồ, danh sách vật liệu của ta đâu? Chạy đi đâu rồi? Ngươi nhìn thấy danh sách vật liệu của ta không?
Cổ Vinh sững sờ, lập tức quay đầu đi, nhìn thấy tờ giấy kia bị mình xoa thành một đám giấy vụn, hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ của Lý Vân Tiêu, vội nói:
– Ở chỗ nào, ngài chờ, ta kiếm cho ngài!
Hắn không nhìn ánh mắt giật mình của mọi người, chạy tới cúi người tìm kiếm. Nhất thời tiếng nghị luận kinh dị dồn dập truyền vào trong tai, làm hắn mắc cỡ đỏ cả mặt, hận không thể tìm cái khe nứt chui vào.
– Trước tiên chiếm được phương pháp hóa giải, mối thù nhục nhã này, ta nhất định phải báo!
Cổ Vinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lóe lên vẻ oán độc, vẫn như cũ giả vờ bộ một mặt bình tĩnh, đem danh sách cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu hững hờ nắm lấy tờ giấy, mạnh mẽ lau nước mũi, sau đó vò thành một cục ném ra ngoài.
– Đồ vật trên danh sách mỗi loại ta muốn mười phần, tập hợp đủ liền đến Học viện Già Lam tìm ta, tên của ta gọi Lý Vân Tiêu.
– Ngươi…
Cổ Vinh nhìn danh sách bị vò thành một cục ở trên đất, phía trên còn có dính nước mũi nhơm nhớp, nhất thời trong dạ dày quay cuồng một hồi, tức giận đến cả người run rẩy.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, nhìn hắn cười lạnh nói:
– Mặt mũi không phải người khác cho, là tự mình đi tranh thủ.
Trên mặt hắn lướt qua một tia sát ý, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Cổ Vinh.
– Trong lòng ngươi tốt nhất đừng ghi hận ta, người có ý bất thiện đối với ta, đã còn rất ít sống ở cõi đời này. Ta không hy vọng sau khi ngươi thật vất vả kiếm về một cái mạng, lại không cẩn thận ném mất. Đúng rồi, tay phải của ngươi phỏng chừng chỉ có thể chống đỡ ba ngày, trong vòng ba ngày không tìm được mười phần những nguyên liệu này, tay phải của ngươi liền triệt để báo hỏng. Trừ khi xuất hiện Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín, bằng không đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới luyện chế.
Lý Vân Tiêu nói nhẹ lọt vào tai, lại làm cho cả người Cổ Vinh hoảng sợ run cầm cập, tim hắn hầu như là điên cuồng đập loạn lên.
– Ba ngày? Những tài liệu này hơn phân nửa ta nghe cũng chưa từng nghe tới! Hơn nữa, ta làm sao biết ngươi không phải là đang gạt ta?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ngươi rất thông minh, ta tin tưởng ngươi có biện pháp. Lấy lá cây Bạch Nguyệt trúc cùng Thương Lang sâm bố trí thành thuốc, mỗi ngày sớm, trưa, chiều dùng một lần, có thể giảm bớt thống khổ của ngươi, cũng có thể làm cho tay phải của ngươi sống thêm hai ngày. Nhưng, vẻn vẹn chỉ là hai ngày. Trong vòng năm ngày tập hợp không đủ vật liệu, thì không cần tới tìm ta nữa. Chúc ngươi nhiều may mắn.
Trong đầu Cổ Vinh đang tinh tế suy tư hai loại dược liệu kia, vừa xuất thần, liền phát hiện Lý Vân Tiêu đã không còn bóng dáng. Sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm muốn chảy ra nước, năm ngón tay trái bấm vào trong thịt, cũng không cảm giác được đau đớn chút nào.
– Chỉ là một thiếu niên bình thường, không phải võ giả cũng không phải Thuật luyện sư, tại sao ở trước mặt hắn, ta lại có một loại cảm giác run rẩy!
Cổ Vinh nhất thời cảm thấy giận dữ và xấu hổ, nội tâm dữ tợn rít gào lên.
– Để ngươi lại càn rỡ mấy ngày, chờ lấy được phương pháp hóa giải, tất nhiên sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh! Học viện Già Lam, Lý Vân Tiêu!
Hắn giận dữ và xấu hổ đi đến chỗ tờ giấy kia, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đỏ cả mặt cầm lên. Không biết từ nơi nào lấy ra một cái bao bố, bao bọc lại rồi để vào trong túi chứa đồ.
Người bốn phía dồn dập cúi đầu. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được trên người Cổ Vinh tản mát ra phẫn nộ cùng sát ý như thật, sợ đến mức dồn dập tản ra, không dám nhìn nữa.
Tại lầu ba Tháp Thuật luyện sư, trong một phòng làm việc xa hoa.
Lương Văn Vũ cẩn thận dặn dò:
– Trong này là mười cân Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên mà Tể tướng Lam Hoằng muốn, dị thường quý giá. Hiện tại ngươi lập tức đưa đến phủ Tể tướng, tự mình giao cho Lam Hoằng.
– Linh Hạc Căn? Bạch Phượng Long Liên?
Lục Dao dại ra một hồi, lẩm bẩm nói:
– Thật sự có hai loại đồ vật này sao?
Lương Văn Vũ hơi nhướng mày.
– Làm sao? Ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Lục Dao cuống quít phục hồi tinh thần lại.
– Ta hơi thất thần, xin lỗi Lương đại nhân! Vừa nãy có một thiếu niên mười mấy tuổi cầm một danh sách cho ta, muốn ta tìm vật liệu cho hắn. Tên dược liệu bên trong ta không quen chút nào, ban đầu còn tưởng rằng là hắn viết lung tung. Trong đó có Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên này.
– Thiếu niên mười mấy tuổi?
Lương Văn Vũ rơi vào suy tư.
– Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên đều là đồ vật dùng để tăng lên thực lực võ giả, danh sách kia đâu?
Lục Dao cẩn thận đáp:
– Vừa nãy Cổ Vinh đại nhân gọi ta tới, danh sách Cổ Vinh đại nhân đã trả lại thiếu niên kia.
– Ồ…
Lương Văn Vũ hơi có chút thất vọng nói:
– Ngươi có thể nhớ những gì?
Lục Dao cẩn thận nhớ lại.
– Mặc Vũ Quỷ Hoa, Diêm La Minh Quả, Chân Không Nhũ, Thấp Bà Hoa, Phi Tiên Nha…
Theo nàng nói ra từng cái, sắc mặt của Lương Văn Vũ từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc, lại biến thành khiếp sợ, cuối cùng thành dại ra.
– Còn có mấy vị thuốc ta không nhớ ra được.
Hai hàng lông mày của Lục Dao nhíu lại cùng nhau, dù sao cũng chỉ là liếc nhìn qua một chút, có thể ghi nhớ nhiều như vậy, cũng coi như là ký ức kinh người.
Lương Văn Vũ hoàn hồn trở về, vội vàng lấy ra một tờ giấy đem những tài liệu này ghi lại.
– Thiếu niên kia có lưu lại tên, phương thức liên lạc gì không?
Lục Dao lắc lắc đầu, nhưng nội tâm chấn động không ngớt, có thể làm cho Lương Văn Vũ đại nhân coi trọng như vậy, thiếu niên kia đến cùng là lai lịch gì? Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
– Lương đại nhân, ta ở Công Hội Thuật Luyện Sư cũng hơn ba năm thời gian, sao chưa từng nghe qua những đồ vật này?
Lương Văn Vũ nhìn danh sách tàn khuyết không đầy đủ, thở dài nói:
– Bên trong có mấy vị thuốc ta cũng chưa từng nghe tới, nhưng những đồ vật này tổ hợp lại với nhau, cho ta trực giác là một loại thuốc vô cùng ghê gớm. Đối với việc tăng trưởng tu vi võ giả có chỗ tốt cực lớn!
– Ngay cả Lương Văn Vũ đại nhân cũng chưa từng nghe tới!
Lục Dao giật mình dùng tay ngọc che môi đỏ, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.