Hai người này ở trong không gian hạch tâm bị lực lượng Bất Lão Sơn trấn áp khó có thể nhúc nhích, lúc Đông chi quy tắc hiển hiện càng thiếu chút nữa vẫn lạc trong đó. Nếu không phải Diệp Phàm ra tay đánh bay Bất Lão Sơn, sợ rằng đã thân tử đạo tiêu rồi. Mà sau đó cũng cực kỳ suy yếu, một mực không cách nào lao ra khỏi từ bên trong, thẳng đến sau khi lực lượng khôi phục lúc này mới tìm được một đường sinh cơ lao ra ngoài.
"Phanh! "
Đại kiếm của Trần Truyện Cửu trực tiếp chém lên kết giới quanh thân Hác Liên Thiểu Hoàng, bắn ra ra linh áp cường đại, nhưng lại không cách nào tiến thêm được chút nào nữa.
- Chuyện gì xảy ra? Đây là kết giới gì? Ngươi bây giờ làm sao có thể còn lực phòng ngự cường đại như thế được?
Trần Truyện Cửu trừng lớn mắt, khiếp sợ khó có thể tin, liên tục quát hỏi.
Hác Liên Thiểu Hoàng một tay kết ấn, thi triển ra một mạch Tạo Hóa Quyết, tinh nguyên Thần thụ bốn phía bắt đầu điên cuồng bị hắn hút vào trong cơ thể, tay kia thì thi triển ra Kim Cương Ấn Quyết, tản mát ra hào quang màu xanh, kết giới phòng ngự không chỉ không bị một kiếm chém nát, ngược lại càng ngày càng mạnh lên.
Đồng tử Phong Ấp đột nhiên co lại, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tiểu tử thật thông minh, ngay tại chỗ lấy tài liệu, trực tiếp rút ra tinh nguyên Thần thụ, bộ phận chuyển cho mình dùng, bộ phận dùng để kết ấn bố trí phòng ngự. Trần Truyện Cửu, lực lượng của ngươi không thể khôi phục toàn bộ thì không cách nào phá được kết giới Kim Cương này đâu.
- Hơn nữa Hác Liên tựa hồ đối với lĩnh ngộ quy tắc còn chưa đủ, muốn dùng tinh nguyên Thần thụ bổ dưỡng, một lần hành động phá tan cánh cửa Võ Đế lại bổ võ ý, quả nhiên là cách nghĩ tốt! Chỉ có điều...
Phong Ấp hừ lạnh, liền từ không trung đi xuống, đi đến trước kết giới Kim Cương, nhe răng cười nói:
- Chỉ có điều lúc quy tắc cô đọng, Đế Khí sinh ra cũng vừa hay thành toàn ta, Hác Liên Thiểu Hoàng, đa tạ Cửu Thiên Đế Khí của ngươi rồi!
Trong năm ngón tay hắn bắn ra năm đạo Ngũ Hành chi quang màu sắc bất đồng, rơi vào trên kết giới Kim Cương kia, dần cắm năm đầu ngón tay vào trong đó.
Đế Khí chi quang màu vang nổi lên trên người Hác Liên Thiểu Hoàng dần thoát thể mà ra, bị Phong Ấp hút vào trong chưởng.
- Đáng chết!
Hác Liên Thiểu Hoàng tức giận hừ một tiếng, tay trái kết xuất ấn quyết biến hóa thoáng một phát, cầm chặt năm ngón tay thành quyền, đánh tới thủ trảo kia.
Hắn biến đổi ấn quyết, kết giới Kim Cương lập tức biến mất, Phong Ấp lộ ra kinh hãi, cảm giác được một lực lượng trên một quyền kia, quy tắc bốn phía đều ngưng tụ, còn có kim quang lập loè, hắn hoảng sợ lui ra nói:
- Đây... Đây là Kim Cương Quyền...
Lực lượng chung quanh dưới quyền phong kia toàn bộ đều hội tụ đến, quyền phá hư không!
"Ầm ầm! "
Phong Ấp tuy rằng lui cực nhanh, nhưng vẫn bị uy lực một quyền kia chấn khiến ngũ tạng lục phủ quay cuồng không thôi, sợ hãi nói:
- Trần Truyện Cửu, hắn muốn tấn cấp, nếu không áp chế sẽ trễ!
Trần Truyện Cửu cũng nhìn ra tình huống không tốt, hét lớn một tiếng giơ kiếm chém tới.
Thiên Lệ Cổ Đồng Kiếm của hắn cũng là huyền khí, bát giai thi triển ra hổ hổ sanh uy, đại khai đại hợp, cũng đi lộ tuyến vô cùng cương mãnh như Kim Cương Quyền, kiếm khí cùng một chỗ, lập tức liền áp chế đi quyền mang ở chungquanh.
Hai người chỉ trong mấy hơi không biết đã ra bao nhiêu chiêu thức, hung hăng đấu với nhau.
Phong Ấp ở một bên kinh quát:
- Lực lượng hắn hiện giờ đã tới giới hạn rồi, nhất định phải áp chế lĩnh vực võ đạo của hắn, đừng cho hắn có thời gian hấp thụ tinh nguyên Thần thụ hoặc là tìm hiểu quy tắc, nếu không tùy thời đều có thể đột phá, ngươi sẽ không bao giờ là đối thủ của hắn nữa đâu.
Trần Truyện Cửu nghe được kinh hãi không thôi, Phong Ấp là tồn tại Võ Đế, tự nhiên hiểu rõ mấu chốt tiến giai, nghe vậy càng ra hết tuyệt chiêu, gắt gao ngăn chặn Hác Liên Thiểu Hoàng, không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào cả.
Hác Liên Thiểu Hoàng cũng kinh sợ không thôi, rõ ràng cảm giác đã sắp đột phá, còn kém một chút, nhưng lại luôn không bắt được trọng điểm, vốn muốn dựa vào tinh nguyên Thần thụ cưỡng ép đột phá, nhưng hiện giờ xem ra không thể được rồi.
Hai người tuy rằng đều đi lộ tuyến bá đạo vô cùng cương mãnh, nhưng chiêu pháp khác biệt rất lớn. Kiếm thức của Trần Truyện Cửu biến đổi thất thường, chiêu chiêu đại khai đại hợp, rất có khí thế nhất phái tông sư.
Mà Hác Liên Thiểu Hoàng lại khiến người dở khóc dở cười, đến đến đi đi chỉ có một chiêu Kim Cương Quyền như vậy, vô luận ngươi biến hóa như thế nào, hắn đều chỉ dùng bất biến ứng vạn biến, một quyền đánh đến đánh đi, trăm dùng không ngại.
Phong Ấp lúc trước còn không quá mức để ý, nhưng càng xem càng kinh hãi, hắn phát hiện võ ý trong Kim Cường Quyền của Hác Liên Thiểu Hoàng vậy mà mạnh hơn xa Trần Truyện Cửu, thậm chí có lúc lực lượng trong quyền kình ngay cả mình cũng nhìn không thấu, một chiêu không thay đổi, nhưng lại ẩn chứa tất cả biến hóa!
- Một chiêu phá vạn pháp!
Trái tim Phong Ấp trầm xuống, trong võ đạo, chỉ có cách nói nhất lực hàng thập hội. Nhưng hắn cũng từng nghe nói qua, sau khi võ đạo tiến đến đỉnh phong, hoặc là lĩnh ngộ đối với võ ý đạt đến cấp độ cực cao, bất luận thi triển ra chiêu thức nào, đều ẩn chứa võ ý chí cao trong đó.
Một cái nhăn mày một nụ cười, một động tác nhỏ, đều tràn đầy quy tắc Thiên Địa, đến lúc đó, bất kỳ võ kỹ nào trong thiên hạ đều phải ảm đạm thất sắc, không sánh bằng một quyền một chưởng tùy tâm sở dụng, loại cảnh giới này gọi là một chiêu phá vạn pháp.
Hác Liên Thiểu Hoàng đương nhiên không có khả năng có thực lực nào, nhưng loại tình huống trước mắt, lại cực kỳ tương tự với một chiêu phá vạn pháp trong truyền thuyết, khiến trong lòng của hắn vạn phần thấp thỏm không yên. Lại nghĩ đến chỗ sư phó người này cũng là tồn tại cực không đơn giản, trong lòng càng không rõ ràng, âm thầm nhẫn tâm, nhất định phải ngăn chặn người này, chờ bọn hắn liều đến lưỡng bại câu thương mình lại ra tay tiếp.
Giờ phút này thần thụ đã lớn trên trăm trượng, hơn nữa còn đang không ngừng sinh trưởng lấy, Thiên Địa linh khí phát ra đã nồng đậm đến trình độ khó có thể tin. Thương thế trên người mỗi người đều dùng tốc độ cực nhanh khôi phục lấy, mà ngay cả Trần Truyện Cửu và Hác Liên Thiểu Hoàng liều chết chém giết cũng cảm thấy tinh lực dồi dào, xói mòn rất nhanh đã được bổ sung lại đầy đủ.
Ở bên cạnh đại thụ trăm trượng, Thái Cực Phong Thiên Ấn của Thương rốt cục cũng hao hết lực lượng, hoàn toàn biến mất không thấy. Hai mắt và hai sừng của Thương đã hoàn toàn khôi phục lại màu xám bình thường, hình thể kịch liệt thu lại..., giống như bị rút sạch tất cả lực lượng vậy, trực tiếp rơi xuống từ trên không trung.
Không chỉ lực lượng hao tổn không, hơn nữa viẹc thần thụ cắm vào đại địa sinh trưởng, tất cả linh khí bắt đầu tiết ra ngoài toàn bộ cũng đã mang đến cho hắn đả kích cực lớn.
- Thương đại nhân!
Dực xông tới, trực tiếp đỡ lấy Thương, nhẹ nhàng trở về trên mặt đất.
"Phanh! "
Đại kiếm của Trần Truyện Cửu trực tiếp chém lên kết giới quanh thân Hác Liên Thiểu Hoàng, bắn ra ra linh áp cường đại, nhưng lại không cách nào tiến thêm được chút nào nữa.
- Chuyện gì xảy ra? Đây là kết giới gì? Ngươi bây giờ làm sao có thể còn lực phòng ngự cường đại như thế được?
Trần Truyện Cửu trừng lớn mắt, khiếp sợ khó có thể tin, liên tục quát hỏi.
Hác Liên Thiểu Hoàng một tay kết ấn, thi triển ra một mạch Tạo Hóa Quyết, tinh nguyên Thần thụ bốn phía bắt đầu điên cuồng bị hắn hút vào trong cơ thể, tay kia thì thi triển ra Kim Cương Ấn Quyết, tản mát ra hào quang màu xanh, kết giới phòng ngự không chỉ không bị một kiếm chém nát, ngược lại càng ngày càng mạnh lên.
Đồng tử Phong Ấp đột nhiên co lại, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tiểu tử thật thông minh, ngay tại chỗ lấy tài liệu, trực tiếp rút ra tinh nguyên Thần thụ, bộ phận chuyển cho mình dùng, bộ phận dùng để kết ấn bố trí phòng ngự. Trần Truyện Cửu, lực lượng của ngươi không thể khôi phục toàn bộ thì không cách nào phá được kết giới Kim Cương này đâu.
- Hơn nữa Hác Liên tựa hồ đối với lĩnh ngộ quy tắc còn chưa đủ, muốn dùng tinh nguyên Thần thụ bổ dưỡng, một lần hành động phá tan cánh cửa Võ Đế lại bổ võ ý, quả nhiên là cách nghĩ tốt! Chỉ có điều...
Phong Ấp hừ lạnh, liền từ không trung đi xuống, đi đến trước kết giới Kim Cương, nhe răng cười nói:
- Chỉ có điều lúc quy tắc cô đọng, Đế Khí sinh ra cũng vừa hay thành toàn ta, Hác Liên Thiểu Hoàng, đa tạ Cửu Thiên Đế Khí của ngươi rồi!
Trong năm ngón tay hắn bắn ra năm đạo Ngũ Hành chi quang màu sắc bất đồng, rơi vào trên kết giới Kim Cương kia, dần cắm năm đầu ngón tay vào trong đó.
Đế Khí chi quang màu vang nổi lên trên người Hác Liên Thiểu Hoàng dần thoát thể mà ra, bị Phong Ấp hút vào trong chưởng.
- Đáng chết!
Hác Liên Thiểu Hoàng tức giận hừ một tiếng, tay trái kết xuất ấn quyết biến hóa thoáng một phát, cầm chặt năm ngón tay thành quyền, đánh tới thủ trảo kia.
Hắn biến đổi ấn quyết, kết giới Kim Cương lập tức biến mất, Phong Ấp lộ ra kinh hãi, cảm giác được một lực lượng trên một quyền kia, quy tắc bốn phía đều ngưng tụ, còn có kim quang lập loè, hắn hoảng sợ lui ra nói:
- Đây... Đây là Kim Cương Quyền...
Lực lượng chung quanh dưới quyền phong kia toàn bộ đều hội tụ đến, quyền phá hư không!
"Ầm ầm! "
Phong Ấp tuy rằng lui cực nhanh, nhưng vẫn bị uy lực một quyền kia chấn khiến ngũ tạng lục phủ quay cuồng không thôi, sợ hãi nói:
- Trần Truyện Cửu, hắn muốn tấn cấp, nếu không áp chế sẽ trễ!
Trần Truyện Cửu cũng nhìn ra tình huống không tốt, hét lớn một tiếng giơ kiếm chém tới.
Thiên Lệ Cổ Đồng Kiếm của hắn cũng là huyền khí, bát giai thi triển ra hổ hổ sanh uy, đại khai đại hợp, cũng đi lộ tuyến vô cùng cương mãnh như Kim Cương Quyền, kiếm khí cùng một chỗ, lập tức liền áp chế đi quyền mang ở chungquanh.
Hai người chỉ trong mấy hơi không biết đã ra bao nhiêu chiêu thức, hung hăng đấu với nhau.
Phong Ấp ở một bên kinh quát:
- Lực lượng hắn hiện giờ đã tới giới hạn rồi, nhất định phải áp chế lĩnh vực võ đạo của hắn, đừng cho hắn có thời gian hấp thụ tinh nguyên Thần thụ hoặc là tìm hiểu quy tắc, nếu không tùy thời đều có thể đột phá, ngươi sẽ không bao giờ là đối thủ của hắn nữa đâu.
Trần Truyện Cửu nghe được kinh hãi không thôi, Phong Ấp là tồn tại Võ Đế, tự nhiên hiểu rõ mấu chốt tiến giai, nghe vậy càng ra hết tuyệt chiêu, gắt gao ngăn chặn Hác Liên Thiểu Hoàng, không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào cả.
Hác Liên Thiểu Hoàng cũng kinh sợ không thôi, rõ ràng cảm giác đã sắp đột phá, còn kém một chút, nhưng lại luôn không bắt được trọng điểm, vốn muốn dựa vào tinh nguyên Thần thụ cưỡng ép đột phá, nhưng hiện giờ xem ra không thể được rồi.
Hai người tuy rằng đều đi lộ tuyến bá đạo vô cùng cương mãnh, nhưng chiêu pháp khác biệt rất lớn. Kiếm thức của Trần Truyện Cửu biến đổi thất thường, chiêu chiêu đại khai đại hợp, rất có khí thế nhất phái tông sư.
Mà Hác Liên Thiểu Hoàng lại khiến người dở khóc dở cười, đến đến đi đi chỉ có một chiêu Kim Cương Quyền như vậy, vô luận ngươi biến hóa như thế nào, hắn đều chỉ dùng bất biến ứng vạn biến, một quyền đánh đến đánh đi, trăm dùng không ngại.
Phong Ấp lúc trước còn không quá mức để ý, nhưng càng xem càng kinh hãi, hắn phát hiện võ ý trong Kim Cường Quyền của Hác Liên Thiểu Hoàng vậy mà mạnh hơn xa Trần Truyện Cửu, thậm chí có lúc lực lượng trong quyền kình ngay cả mình cũng nhìn không thấu, một chiêu không thay đổi, nhưng lại ẩn chứa tất cả biến hóa!
- Một chiêu phá vạn pháp!
Trái tim Phong Ấp trầm xuống, trong võ đạo, chỉ có cách nói nhất lực hàng thập hội. Nhưng hắn cũng từng nghe nói qua, sau khi võ đạo tiến đến đỉnh phong, hoặc là lĩnh ngộ đối với võ ý đạt đến cấp độ cực cao, bất luận thi triển ra chiêu thức nào, đều ẩn chứa võ ý chí cao trong đó.
Một cái nhăn mày một nụ cười, một động tác nhỏ, đều tràn đầy quy tắc Thiên Địa, đến lúc đó, bất kỳ võ kỹ nào trong thiên hạ đều phải ảm đạm thất sắc, không sánh bằng một quyền một chưởng tùy tâm sở dụng, loại cảnh giới này gọi là một chiêu phá vạn pháp.
Hác Liên Thiểu Hoàng đương nhiên không có khả năng có thực lực nào, nhưng loại tình huống trước mắt, lại cực kỳ tương tự với một chiêu phá vạn pháp trong truyền thuyết, khiến trong lòng của hắn vạn phần thấp thỏm không yên. Lại nghĩ đến chỗ sư phó người này cũng là tồn tại cực không đơn giản, trong lòng càng không rõ ràng, âm thầm nhẫn tâm, nhất định phải ngăn chặn người này, chờ bọn hắn liều đến lưỡng bại câu thương mình lại ra tay tiếp.
Giờ phút này thần thụ đã lớn trên trăm trượng, hơn nữa còn đang không ngừng sinh trưởng lấy, Thiên Địa linh khí phát ra đã nồng đậm đến trình độ khó có thể tin. Thương thế trên người mỗi người đều dùng tốc độ cực nhanh khôi phục lấy, mà ngay cả Trần Truyện Cửu và Hác Liên Thiểu Hoàng liều chết chém giết cũng cảm thấy tinh lực dồi dào, xói mòn rất nhanh đã được bổ sung lại đầy đủ.
Ở bên cạnh đại thụ trăm trượng, Thái Cực Phong Thiên Ấn của Thương rốt cục cũng hao hết lực lượng, hoàn toàn biến mất không thấy. Hai mắt và hai sừng của Thương đã hoàn toàn khôi phục lại màu xám bình thường, hình thể kịch liệt thu lại..., giống như bị rút sạch tất cả lực lượng vậy, trực tiếp rơi xuống từ trên không trung.
Không chỉ lực lượng hao tổn không, hơn nữa viẹc thần thụ cắm vào đại địa sinh trưởng, tất cả linh khí bắt đầu tiết ra ngoài toàn bộ cũng đã mang đến cho hắn đả kích cực lớn.
- Thương đại nhân!
Dực xông tới, trực tiếp đỡ lấy Thương, nhẹ nhàng trở về trên mặt đất.